← Quay lại trang sách

21. MIỀN ĐẤT AIOCA

Rosa Palmeirao không còn mang mảnh lam dưới váy và lưỡi dao găm trên ngực nữa. Tin của Guma đến với bà ở một nơi nào đó phương Bắc, tại một quán trọ tồi tàn không phải trả tiền vì chủ quán sợ bà. Khi người thủy thủ tìm được bà và nói: “Guma muốn bà biết rằng cháu nội của bà đã ra đời”, bà đã quăng đi lưỡi lam dưới váy và lưỡi dao găm trên ngực. Tuy nhiên trước hết bà dùng đến chúng thêm một lần nữa để thu xếp chuyến trở về của mình.

Livia đón bà như đón một người thân lâu ngày gặp lại:

- Xin hãy tự nhiên như ở nhà mình.

Rosa cúi đầu và ghì chặt vào lòng đứa trẻ, thằng bé thoạt đầu những muốn vùng ra, rồi bà mỉm cười:

- Guma là kẻ thật tốt số.

Thằng bé hỏi bà có phải là vợ lão Francisco vì giờ bà là bà nội. Bà những muốn khóc, bà không còn mang theo lưỡi lam dưới váy và lưỡi dao găm trên ngực nữa. Bà ăn bận nhã nhặn, ngồi bên cửa sổ ngôi nhà với đứa trẻ đánh đu trên cổ. Có những đêm bà nghe trên cảng người ta hát những bản ABC về mình, bà nghe chúng với vẻ ngỡ ngàng như đó là những bài ca nói về ai đó khác. Chỉ có biển mới cho con cái mình những tặng phẩm hiền hoà như vậy. Chỉ c biển…

Lần đầu tiên Guma gặp bão trong các chuyến chở hàng lậu của mình. Nhưng anh đã thấy Livia không còn lo âu nữa (nàng tỏ ra bình thản, mọi chuyện sắp xong xuôi) và anh thấy hài lòng. Toufick đang đợi trên thuyền, và chuyến đi này ngoài Haddad còn có thêm một tay Ả Rập trẻ tuổi. Đó là Antonio, con trai của Murad, sinh viên và là một ngôi sao non về văn học đang tò mò muốn xem hàng lậu được chuyên chở thế nào.

Mây đen che phủ bầu trời, gió thổi mạnh như muốn xé rách cánh buồm. Con tàu lớn đang chờ họ đằng xa ngoài biển chỉ thấy thấp thoáng qua sóng nước. Toufick hỏi:

- Cậu nghĩ chắc sẽ có bão?

- Khỏi nói, một cơn bão khủng khiếp.

Gã Ả Rập quay sang con trai của Murad:

- Tốt nhất cậu nên về nhà, Antonio.

- Quên đi. Như thế càng thú vị hơn, đúng thế. Càng đầy đủ tình tiết - Gã quay sang Guma:

- Anh nghĩ là cơn bão sẽ rất nguy hiểm?

- Luôn luôn nguy hiểm.

- Vậy càng hay.

Thuyền rời đi, nhưng thậm chí thật khó đến chỗ đập chắn sóng khi mưa trút xuống. Tuy vậy Guma vẫn điều khiển cánh buồm để chờ con tàu phát tín hiệu. Dùng mái chèo họ rất khó khăn mới đến được cạnh con tàu. Toufick tỏ ra bực bội. Haddad quấn chặt thêm chiếc khăn quanh cổ. Antonio huýt sao, gắng thể hiện một vẻ bình thản mà y không có. Thuyền cập sát mạn tàu, những kiện lụa bắt đầu được chuyển xuống. Công việc thực vất vả và vì sóng nhồi quá mạnh, mưa lại to, thuyền cứ dập dềnh trên sóng và bị cuốn xa ra khỏi thân tàu. Cuối cùng thì mọi việc cũng xong. Guma lèo lái vượt qua chỗ đập chắn sóng hướng về phía Santo Antonio.

Nhưng gió dữ đã cuốn họ đi. Không thấy chiếc tàu nào trên biển, chỉ có một chiếc nép vào phía pháp đài cổ không dám đi tiếp. Gió cuốn chiếc “Khoảnh khắc” khỏi lộ trình dự kiến. Thuyền chở nặng hết mức nên càng khó lái hơn. Guma nắm chặt tay lái mặc cho những cơn sóng dội lên thuyền. Haddad lẩm bẩm:

- Lụa này chắc mục mất khi về tới đó.

Gã tìm kiếm một tấm ván để che cửa vào khoang. Gã không thấy bão tố, không thấy cái chết đang đe doạ, chỉ nhìn thấy chỗ lụa ướt sẽ bị quăng đi. Guma nhìn gã ngạc nhiên. Toufick giận dữ và lo sợ cho thằng con của ông chủ. Gã sinh viên mặt mày xanh lét bám chặt vào cột buồm. Chỉ một lần gã phá đi sự im lặng bằng một câu hỏi đặt ra với Guma:

- Anh có nghĩ chúng ta sẽ chết hết?

- Đôi khi người ta cũng thoát. Tùy may rủi thôi.

Họ đi tiếp. Thuyền đã về đúng hướng nhưng bị cuốn xa ra phía biển lớn, nơi không dành cho những chiếc thuyền con. Guma đang bị kéo về vùng biển dành cho những con tàu lớn, tựa như anh đang thực hiện giấc mơ xưa của mình là phiêu bạt đến những miền đất lạ như Chico Tristeza. Họ đã nhìn thấy ánh đèn như đáng cứu thế nơi cửa vịnh, nhưng vẫn còn ở quá xa ngoài khơi, trên vùng biển lạ của biết bao huyền thoại về các cuộc phiêu lưu kỳ vĩ thường nghe trên cảng. Ngay phía trước mặt là cảng Santo Antonio. Nhưng họ vẫn ở quá xa ngoài biển. Guma lèo lái hướng thuyền về phía cảng. Không xa đằng trước là rặng đá ngầm nhọn sắc khuất trong làn nước cạn. Guma gắng sức bẻ lái nhưng một đợt sóng lớn đã nâng bổng con thuyền và quăng mạnh vào rặng đá. Chỗ hàng quá tải trong khoang khiến vô phương chèo lái nổi chiếc “Khoảnh khắc”, và nó lật nghiêng như một món đồ chơi. Từng đàn cá mập đâm bổ vào con thuyền đang chìm từ mọi phía - chúng luôn chầu chực, không bỏ qua một vụ đắm thuyền nào.

Guma nhìn thấy Toufick đang chống chọi với sóng. Anh tóm tay gã Ả Rập vắt lên lưng mình và bơi vào bờ. Ánh sáng yếu ớt của cảng Santo Antonio chìm trong những đợt sóng tối đen nhưng ngọn hải đăng thả một dải sáng dài soi đường cho Guma. Nhìn lại sau anh thấy bầy cá mập đang quây quanh con thuyền đắm và hai bàn tay đang khua hoảng loạn trên mặt nước.

Anh đặt Toufick lên bãi cát, vừa gượng đứng lên đã nghe giọng nói của lão Murad:

- Còn con tôi? Thằng Antonio của tôi đâu? Nó đi với các anh, đúng không?

- Đúng.

- Đi cứu nó đi. Nhanh lên. Tôi sẽ cho anh bất cứ thứ gì anh muốn.

Guma đứng còn không muốn nổi. Lão Murad chắp tay cầu khẩn:

- Anh cũng có một đứa con mà. Hãy vì tình yêu đối với con anh.

Guma nhớ lại lão Godofredo hôm tàu Canavieras lâm nạn. Ai có con cũng đều khẩn cầu như vậy. Anh cũng có một đứa con. Và anh lao mình xuống nước.

Anh bơi thật vất vả. Anh đã quá mệt trước đó qua chặng đường sóng gxong. Rồi anh đã phải bơi mang theo Toufick trên lưng chóng chọi với những cơn sóng lớn. Sức lực anh đang cạn đi từng giây phút. Nhưng anh vẫn bơi ra. Và anh đã đến kịp để thấy Antonio còn bám trên thân con thuyền lật như trên lưng một con cá voi. Anh tóm tóc gã trai và bắt đầu bơi ngược trở về. Nhưng sao thế này? Biển dường như không muốn buông tha anh… Những con cá mập sau khi đã ngấu nghiến Haddad đang bơi đuổi theo anh. Guma cắn chặt con dao trên miệng, tay vẫn nắm chắc tóc Antonio. Trước mắt anh hiện ra hình ảnh Livia, một Livia như đã bình yên trở lại, một Livia đang đợi chờ sự thay đổi tốt đẹp hơn. Một Livia đã có với anh một đứa con. Một Livia xinh đẹp nhất trong số những người phụ nữ trên đất cảng. Lũ cá mập đã bám sát đằng sau, mỗi lúc một gần, mà sức anh lại cạn dần sau từng giây phút. Anh không còn nhìn thấy Livia nữa. Anh chỉ biết phải bơi đi vì đang nắm tóc lôi theo mình một đứa con trai. Con của Murad hay con anh, anh không phân biệt nữa. Livia, Livia đang đi trước mặt. Sóng nhồi dữ dội, gió rít từng cơn. Nhưng anh vẫn bơi, băng mình trên sóng nước. Anh vẫn mang theo một đứa con, phải chăng nó là con anh?

Ngay sát bãi cát lầy cạnh cảng Santo Antonio anh đành phải buông tay khi sức cùng lực kiệt. Nhưng bờ đã quá gần và sóng đã mang Antonio vào thẳng đến đôi tay dang ra chờ đợi của lão Murad. Lão thốt lên “con tôi” và gọi:

- Bác sĩ, nhanh lên…

Guma cũng gắng sức bơi vào bờ, nhưng đám cá mập buộc anh phải cầm dao quay lại. Anh vẫn chiến đấu, đâm bị thương một con, máu ngầu trong xoáy nước. Lũ cá mập lôi anh trở lại đó, nơi trên sóng nước còn thấp thoáng con thuyền “Khoảnh khắc” vẫn dập dềnh.

Bão tố vẫn tiếp tục một hồi rồi lặng xuống. Trăng hiện ra và Iemanja xoã mái tóc dài của mình trên mặt biển, tại nơi Guma đã biến mất. Và người đưa anh vào cuộc phiêu lưu huyền bí đến miền đất Aioca, nơi trở về của những thủy thủ can trường, của những con người can đảm nhất.

Gió đưa con thuyền “Khoảnh khắc” lên bãi cát ven bờ.