← Quay lại trang sách

Chương 4 & 5

Nhật Toàn lóp ngóp bò lên khỏi mặt nước trước khi chiếc xe kịp chùi mình lăn xuống vùng biển sâu.

Gã ngồi bất động, nhìn trân trân xuống hố nước xanh thẫm vừa nuốt chửng chiếc xe và rùng mình lúc hiểu rằng mình vừa thoát chết?

Gã chỉ nhớ lại được lúc chiếc xe đâm mình vào vách núi... còn tại sao nó lăn xuống chỗ này thì gã không thể nào hiểu nổi. Vì lúc tỉnh dậy gã đã thấy mình và chiếc xe như được treo lơ lửng giữa trời và biển bên vách đá.

Nghĩa là gã đã bất tỉnh suốt mấy giờ liền mà chẳng có ai đi ngang qua phát hiện tình trạng nguy ngập của gã.

Một chút gì mằn mặn trên môi, Nhật Toàn đưa tay vuốt mặt, suýt chút nữa gã đã hét lên khi thấy máu dính đầy tay. Gã lầm bầm:

- Hừm! Lẽ nào mình lại bị thương.

Gã lần tay lên đầu sờ soạng khắp nơi và nhẹ nhõm khi biết mình chỉ bị một vết rách không nặng lắm.

Cúi mặt xuống, gã vốc nước vào hai bàn tay và xoa nhanh rồi chớp chớp đôi mắt cay xè nhìn lên trời cao phía con đường.

Nhật Toàn uể oải đứng dậy gã luồn lách trèo qua những mỏm đá leo dần lên trên.

Khi đến nơi, Nhật Toàn lướt nhanh ánh mắt về phía con đường, vài chiếc xe vượt qua trước mặt gã và biến mất ở đoạn cong.

Gã tức tối nhăn mặt lúc xác định được nơi mình lạc tay lái đâm xe vào vách núi rất gần với tu viện Thérésa.

Cũng bởi đêm qua trời tối và cơn mưa ập xuống quá bất ngờ cùng với men rượu mà gã nốc trước đó đã làm gã chếnh choáng. Dẫn đến hậu quả khủng khiếp, suýt chết.

Nhưng Du Thuyết Hoa lúc này ở đâu chứ? Sao con bé ấy không đi tìm gã? Hay nó đang oán hận gã vì chính gã đã sắp xếp mọi chuyện để đưa nó đến với Hải Thụ.

Trước khi bất tỉnh gục trên tay lái, Nhật Toàn còn nghe Thuyết Hoa lay gọi gã và hét lên rồi đẩy cửa lao ra ngoài. Chẳng Thuyết Hoa tưởng gã đã chết.

Nhật Toàn vừa đi vừa suy nghĩ cho đến lúc gã thấy mình đang đứng trước con đường rẽ vào tu viện Thérésa lúc nào không hay.

Và điều làm gã ngạc nhiên là chiếc Toyota của Hải Thụ còn đậu gần cánh cổng.

Một nụ cười dung tục nở trên môi, gã bước gần đến phía chiếc xe và đưa mắt ngó vào trong nhưng không có ai.

Gã chợt nhíu mày nghĩ, lẽ nào Hải Thụ và Thuyết Hoa ngủ lại trong tu viện hoang vắng. Hắn đâu phải là dân cái bang ăn bờ ngủ bụi. Đây đúng là chuyện lạ hiếm thấy.

Sau một chút đắn đo, cuối cùng Nhật Toàn bước qua cổng sắt. Cái tu viện rộng thênh thang không một bóng dáng người đang tràn ngập ánh nắng trên khoảng sân đầy cỏ dại.

Đang ngơ ngác ngó quanh, Nhật Toàn chợt thấy một vật gì lấp lánh trên mặt đất. Gã bước tới và cúi xuống. Đó là xâu chìa khóa có gắn hình con thỏ trắng mà gã từng thấy trên tay Hải Thụ.

Lúc này dường như đầu óc Nhật Toàn tỉnh hẳn, gã mơ hồ nhận ra điều gì bất thường đã xảy ra. Chuyện gì đã làm Hải Thụ đánh rơi chìa khóa xe? Rồi gã chợt nhớ đến Thuyết Hoa, gã giật mình lo lắng, cả con bé ấy ra sao?

Chẳng nghĩ gì thêm nữa, Nhật Toàn đi nhanh qua sân và bước dọc hành lang suốt những căn phòng, tất cả đều vắng lặng.

Đúng lúc gã dừng lại dưới chân cầu thang và ngước mắt nhìn...

Suýt nữa gã thét lên khi thấy một người mặc bộ đồ đen như các nữ tu đang đứng quay lưng về phía gã, ống tay áo dài phất phơ trong gió và dường như kẻ ấy bị cụt tay.

Nhật Toàn thu hết can đảm, lên tiếng:

- Làm ơn cho tôi hỏi.

Kẻ mặt đồ đen vẫn đứng bất động...

Sau một thoáng đợi chờ, Nhật Toàn không còn kiên nhẫn nữa, gã nhắc lại câu nói của mình... Và lần này thì kẻ kia quay lại.

Gã há hốc mồm, chới với thụt lùi lại và phóng nhanh ra ngoài, suýt chút nữa gã đâm đầu vào cổng sắt.

Nhật Toàn luồn mình vào chiếc Toyota rồi mở máy lao đi.

Thật khủng khiếp! Trong đời gã chưa bao giờ chứng kiến một bộ mặt quái dị đến ghê rợn với hai hốc mắt trắng dã.

Thật ra, đó là người hay ma, lẽ nào giữa ban ngày mà gã lại hoa mắt nhìn lầm được.

Cái đầu gã chợt trở nên trống rỗng, kim đồng hồ chỉ tốc độ qua số một trăm. Gã cảm thấy nhẹ nhõm vì với tốc độ này chả có ma nào theo kịp và cũng chẳng có gì phải sợ vì đã bỏ cái tu viện ấy xa lắc sau lưng.

Ngay lúc đó, Nhật Toàn chợt phát hiện trước mặt nhiều bóng người lố nhố trên đường. Gã hốt hoảng cho xe chạy chậm lại rồi thò đầu nhìn ra khi chiếc xe lướt qua đám đông có lẫn người mặc sắc phục.

Nhật Toàn đạp thắng và buột miệng hỏi một người đứng gần đó:

- Chuyện gì vậy?

- Một người đàn ông bị xe đụng đêm qua vừa mới bị phát hiện.

Gã tò mò:

- Có bị sao không?

Kẻ kia nhún vai:

- Tôi vừa mới đến cũng không rõ lắm, nhưng xe cứu thương đã chở đi rồi.

Nhật Toàn thở mạnh, nếu là phụ nữ có thể gã sẽ lo lắng vì nghĩ tới Thuyết Hoa.

Nhưng nạn nhân là đàn ông, chẳng liên quan gì để gã phải bận tâm.

Nhật Toàn nhấn ga cho xe lăn bánh.

Gã phải tìm Hải Thụ trả lại chiếc Toyota cho hắn và lấy số tiền đã giao hẹn rồi gã mới quay về nhà mình.

Có tiền gã mới yên thân với bọn Khánh “trọc”, kẻ chủ nợ dữ dằn đầy tai tiếng.

Sau hơn mười phút, gã dừng chiếc Toyota trước căn nhà hai tầng, kiến trúc cầu kỳ với trụ cổng lát đá trắng.

Nhật Toàn đưa tay ấn chuông đến lần thứ hai, nhưng cánh cửa bên trong vẫn đóng kín.

Gã cảm thấy bồn chồn, nghĩa là Hải Thụ không có mặt ở nhà và cũng không có ở tu viện Thérésa, cả con nhóc Thuyết Hoa cũng vậy. Hay cả hai đứa đang say ngủ trong kia?

Nhật Toàn định bấm chuông lần nữa nhưng gã chợt cảm thấy có điều phi lý mà gã vừa nghĩ ra.

Không thể vì đánh mất chìa khóa và Hải Thụ và Thuyết Hoa đội đi bộ về nhà được. Lẽ nào hai kẻ ấy còn lang thang ở một nơi nào đó?

Gã liếc nhìn đồng hồ, buổi sáng đang trôi qua trong nỗi đợi chờ thấp thỏm. Cuối cùng gã bực bội leo lên xe lái về nhà mình.

Căn nhà với giàn hoa giấy đỏ lắc lư trong gió hiện ra trước mặt gã. Nhưng cánh cổng lại bị mở toang hoác. Hai chiếc môtô 125 phân khối dựng trên sân. Một gã mang kính đen đang ngồi gác chân lên xe.

Nhật Toàn hốt hoảng dậm thắng chiếc Toyota, bốn bánh xe cày xuống mặt đường, gã xoay nhẹ tay lái tìm cách quay trở lại.

Ngay lúc ấy, gã mang kính nhếch mắt về phía Nhật Toàn. Nhưng rồi hắn lại xoay mặt vào nhà khi có hai tên khác từ phía trong vừa bước ra.

Dù khoảng cách khá xa, nhưng gã vẫn nhận ra kẻ mặc áo carô, quần kaki xanh, tai đeo một chiếc khoen vàng là Thụy “trắng”, người của Khánh “trọc” chuyên đi đòi nợ và sẵn sàng làm theo lệnh của Khánh.

Nhật Toàn mím chặt môi, gã gặc mạnh tay lái, tạm thời phải lánh mặt và biến khỏi nơi đây trước khi quá muộn.

Nếu như gã có trong tay số tiền Hải Thụ hứa sẽ đưa cho gã, dù không trả được hết số nợ của Khánh “trọc” thì gã cũng chưa cần đến trốn chạy...

Nhưng đi đâu? Nhật Toàn cố tìm trong trí nhớ mình tên một người quen, một địa chỉ mà gã cảm thấy tin cậy được. Rồi gã chán nản cho xe lao đi với cái đầu rỗng tuếch và căng thẳng.

Gã lái chiếc Toyota lang thang khắp nơi chẳng có bến bờ, vô định như một tài xế taxi đi rong đón khách, rồi gã ghé nhà tìm Hải Thụ lần nữa.

Mặc cho gã bấm chuông, cánh cửa vẫn đóng kín như căn nhà hoang. Lần này thì Nhật Toàn thất vọng thật sự. Gã tức tối khi nghĩ Hải Thụ lừa gã dẫn Thuyết Hoa đi mà không giao tiền như lời cam kết. Nhưng hai kẻ ấy đi đâu khi bỏ lại chiếc xe trong tu viện?

Hải Thụ thừa biết gã rất cần tiền trong thời điểm này... Vậy mà hắn cố tình chơi khăm gã để gã đang trở thành bạn nhân của Lâm Khánh.

Nhưng cũng có thể Hải Thụ nghĩ rằng gã đã chết khi lao xe vào vách núi qua lời kể của Thuyết Hoa khi hắn gặp con bé ấy...

nên hắn chẳng còn phải quan tâm đến số tiền phải đưa cho gã như thỏa thuận, cũng như gặp gã.

Tuy nhiên, càng nghĩ, Nhật Toàn càng khó hiểu trước sự mất tích của Thuyết Hoa và Hải Thụ khi chiếc Toyota vẫn còn nằm ở tu viện.

Giờ gã chẳng còn hy vọng gì bám vào Hải Thụ. Cách duy nhất là xoay xở cho mình một chốn nương thân thoát xa tầm tay bọn quỷ sứ kia càng nhanh càng tốt.

Đúng lúc này, một địa chỉ lóe lên trong đầu gã.

5

Thuyết Hoa đẩy cửa bước ra ngoài, buổi chiều xuống thật chậm, biển xanh thẫm.

Mùi nồng mặn của hơi nớuc theo gió tỏa khắp không gian, một cảm giác sảng khoái ập đến với Thuyết Hoa.

Cô đi dọc hàng hiên và ngỡ ngàng khi thấy Vĩnh Huy dựa lưng vào một gốc cây đầy bóng mát, mặt hướng về phía ghềnh đá, nơi có những mảng bọt trắng xóa khi sóng dồn dập vỗ vào.

Dù cô bước rất nhẹ, nhưng Vĩnh Huy vẫn nhận ra và quay lại.

- Thuyết Hoa thấy thế nào?

Cô ngập ngừng một lát rồi nói:

- Ở đây yên tĩnh và thơ mộng quá.

Vĩnh Huy nhếch môi:

- Nếu ở một mình, cô sẽ không nghĩ như vậy đâu. Cô sẽ buồn... đến nản lòng đấy, và đêm về có khi còn... sợ nữa.

Thuyết Hoa nhíu mày khó hiểu:

- Biết vậy sao anh vẫn ở đây? Có chuyện gì mà phải sợ chứ?

Vĩnh Huy trầm ngâm:

- Chẳng hiểu nên nói như thế nào nữa vì cô cũng đâu có ở đây lâu để... sợ...

Anh chợt ngừng lại nhìn Thuyết Hoa và dò dẫm:

- Tôi nói có đúng không?

Thuyết Hoa thở dài, tay tựa vào lan can:

- Có lẽ tôi cũng phải trở về nhà mình.

Nhưng...

Thuyết Hoa ngập ngừng làm Vĩnh Huy thắc mắc:

- Dường như cô gặp phải điều gì khó xử nên có chuyện đáng tiếc xảy ra đêm qua và cô ngại về nhà.

Thuyết Hoa khẽ giật mình, cô ấp úng:

- Tôi bỏ nhà đi vì có chuyện không vui.

Vĩnh Huy nhún vai:

- Tôi chưa đoán là chuyện gì nhưng có lẽ nó nghiêm trọng hơn lời cô vừa nói. Nếu không cô không hốt hoảng chạy giữa trời đêm mưa gió như vậy. Chuyện gì đã xảy ra với cô tại tu viện Thérésa?

Thuyết Hoa lặng thinh, cô bối rối thật sự khi chính cô vẫn chưa giải quyết được những thắc mắc mà cô mang đến cho Vĩnh Huy.

Suốt thời gian nằm vật vờ trên giường với nỗi trăn trở mình không thành thật với người mình mang ơn đã làm cô ray rứt.

Bây giờ cứ nói những gì cần nói có xấu hổ đâu nếu như anh ta biết cảm thông được nỗi đau khổ của cô vừa trải qua và suýt chút nữa đã đánh mất đời mình trong tay quỷ dữ. Mà kẻ tiếp tay đẩy cô vào hoàn cảnh ấy chính là Nhật Toàn, người có quan hệ thân thiết với cô.

Thuyết Hoa bậm môi khẽ khàng:

- Tôi đã bị lừa đến tu viện Thérésa để bán lấy một số tiền. Nhưng may mắn là tôi chạy thoát được.

Nhìn vẻ mặt đáng thương của Thuyết Hoa, Vĩnh Huy thấy xót xa. Anh căm phẫn hỏi:

- Ai đã lừa cô như thế?

Thuyết Hoa đau đớn nhìn Vĩnh Huy:

- Đó là một người thân của tôi, tên Nhật Toàn.

Vĩnh Huy nhếch môi:

- Tại sao hắn lại làm chuyện đốn mạt và vô nhân tính như vậy?

- Bởi anh ta cần tiền trả nợ.

Vĩnh Huy nhíu mày:

- Kẻ bỏ ra tiền ấy với mục đích xấu xa bỉ ổi kia là ai?

Thuyết Hoa chua chát nói:

- Đó là một người làm ăn chung với Nhật Toàn. Trước kia hắn đã nhiều lần tán tỉnh tôi... tôi đã nói chuyện đó với Nhật Toàn, nhưng anh ấy chỉ ậm ừ và phớt lờ.

Bây giờ tôi mới hiểu tại sao.

Vĩnh Huy tò mò lẫn thắc mắc:

- Nhật Toàn là gì với cô?

- Toàn là anh bà con với tôi, bố mẹ tôi đã mất rồi.

Vĩnh Huy chợt chạnh lòng khi thấy dòng nước mắt rơm rớm trên mặt Thuyết Hoa. Giọng anh đắn đo.

- Nơi ấy chẳng còn an toàn cho cô nữa.

Thuyết Hoa rầu rĩ:

- Nhưng tôi biết đi đâu bây giờ và chắc gì Nhật Toàn còn sống.

Vĩnh Huy chợt giật mình, anh đăm đăm nhìn Thuyết Hoa:

- Ồ! Đêm qua xảy ra tai nạn gì sao?

Giọng Thuyết Hoa đầy sợ hãi:

- Sau một cú va chạm mình khiến tôi choáng tỉnh và kinh hoàng khi thấy Nhật Toàn nằm gục trên tay lái, chiếc Fiat đâm vào vách núi cạnh eo biển.

Cô khẽ ngừng lại rồi nói tiếp:

- Sau nhiều lần lay gọi nhưng anh ta vẫn bất động, quá hoảng sợ tôi lao ra khỏi xe hy vọng gặp một ai đó ngang qua.

Nhưng vô ích, vừa lúc ấy tôi cũng rất ngạc nhiên khi nhận ra không phải là con đường đi về nhà tôi. Trong gió mưa tầm tã như vậy, tôi chợt nhận ra mình đang đến gần một tu viện nhờ vào ánh sáng của những tia chớp từ bầu trời chiếu vào tấm thảm nơi cánh cổng.

Vĩnh Huy buột miệng:

- Và cô đã chạy vào đó để cầu cứu.

Thuyết Hoa gật đầu:

- Phải! Vì tôi đinh ninh trong đó thế nào cũng có người. Nhưng tôi đã lầm, bốn bề tối đen vắng ngắt không có một ai.

Vĩnh Huy thắc mắc:

- Lẽ nào cái tu viện ấy bỏ hoang?

Thuyết Hoa hắng giọng:

- Cho đến giờ tôi cũng không dám bảo rằng có người ở hay không, nhưng giữa những tiếng sấm chớp ầm ì, gió mưa rào rạt, tôi nghe văng vẳng tiếng cầu kinh rồi tiếng chuông rờn rợn chả biết từ đâu vọng đến. Ngay khi ấy tôi nhận ra mình đang đứng trước phòng khách, nơi có máy điện thoại nằm trơ trơ giữa bàn. Vừa mừng vừa lo sợ tôi vội nhấn vào số điện thoại người quen. Nhưng khi nhận biết mình đã nhấn nhầm số cuối cùng của máy nào khác, tôi định nhấn trở lại thì...

Vĩnh Huy ngắt lời:

- Có người xuất hiện và cô đã bỏ chạy.

Thuyết Hoa ngạc nhiên:

- Sao anh đoán được như vậy?

Vĩnh Huy nhún vai:

- Bởi tôi chẳng nghe tiếng một người nào cả khi tôi nhấc máy lên... ngoài tiếng chó... tiếng chuông, còn cả tiếng súng nổ làm tôi bàng hoàng tỉnh ngủ hẳn vì hiểu rằng có chuyện đáng sợ đã xảy ra ở đầu dây bên kia. Nên tôi vội vàng hỏi ngay tổng đài để biết nơi nào vừa gọi cho tôi.

Thuyết Hoa buồn bã:

- Ngay khi ấy tôi nhận ra một người nhào tới với khẩu súng ngắn trên tay. Quá sợ hãi tôi lập tức bỏ chạy. Đến lúc đó hắn đuổi theo và la to tôi mới đứng lại khi nhận ra đó là Hải Thụ.

Vĩnh Huy thở mạnh:

- Bọn chúng đã âm mưu hãm hại cô?

- Phải! Hải Thụ nhào tới ôm lấy tôi. Dù hơi ngỡ ngàng nhưng tôi vẫn nhận ra ý đồ xấu xa qua hơi thở dồn dập và ánh mắt ham muốn của hắn. Tôi quyết liệt chống cự và thoát khỏi hắn. Nhưng hắn cũng lẹ làng chặn ngang con đường thoát ra hướng cổng của tôi.

Thuyết Hoa lơ đãng nhìn ra xa:

- Và lúc đó hắn mới nó rõ sự thật tại sao hắn có mặt nơi đây khi thấy chiếc Fiat ngoài kia. Vì hắn phải bỏ ra một số tiền để Nhật Toàn gạt tôi uống thuốc ngủ và đưa tôi đến điểm hẹn này cho hắn. Trước ánh mắt bàng hoàng ngơ ngác của tôi hắn lập tức nhào tới quyết tóm cho được tôi. Bất ngờ một tia chớp sáng rực từ trên cao xẹt xuống, Hải Thụ chóa mắt trượt chân...

Thuyết Hoa thẫn thờ nói tiếp:

- Tôi nghe tiếng thân hình gã nện thẳng xuống đất và điếng hồn khi tiếng súng vang lên. Đôi tai tôi như điếc đặc. Tôi ngơ ngác như một kẻ mất hồn rồi ôm đầu bỏ chạy mà chả hiểu chạy đi đâu... cho đến khi tỉnh giấc mới nhận ra đang nằm trên giường nhà anh và mặt trời nhô lên từ ngoài ô cửa...

Vĩnh Huy nheo nheo ánh mắt nhìn Thuyết Hoa:

- Lúc ấy cô cảm thấy thế nào?

Thuyết Hoa ngượng ngùng:

- Dĩ nhiên là tôi hốt hoảng lẫn ngạc nhiên khi thấy mình đang trong một căn nhà lạ... Nhưng sau đó tôi đã nhớ lại và lờ mờ đoán hiểu mình đã thoát nạn.

Vĩnh Huy khẽ trách:

- Thế mà cô lẳng lặng rời khỏi nhà nhưng không một lời báo trước.

Thuyết Hoa lí nhí nói:

- Bởi lúc ấy tôi thấy anh đang say ngủ.

Giọng anh vui vẻ:

- Tôi đùa thôi! Thật ra lúc ấy, nếu có đánh thức chắc gì tôi dậy nổi.

Thuyết Hoa ngạc nhiên:

- Sao thế?

- Bởi tôi vừa chộp mắt lúc trời gần sáng vì suốt đêm qua cô luôn trăn trở và mê sảng.

Thuyết Hoa đỏ bừng mặt lúng túng:

- Không ngờ! Thật xấu hổ khi tôi đã làm phiền anh.

Vĩnh Huy nhếch môi:

- Ồ! Có sao đâu! Chiêu Dung cũng có lúc rơi vào tình trạng như vậy trong thời gian cô ấy ở đây. Cho đến bây giờ tôi vẫn chưa khám phá ra những điều bí ẩn xảy ra ở đây.

Thuyết Hoa chợt tò mò nhìn Vĩnh Huy:

- Sao chứ? Ở đây có chuyện gì không ổn hả?

Vĩnh Huy trầm giọng:

- Cô sợ sao?

- Chưa biết, nhưng dù sao nơi đây vẫn tốt hơn là quay về nhà.

Vĩnh Huy thật tình nói:

- Nếu cô không ngại thì cứ tạm thời ở đây, sau đó sẽ tính vì theo tôi đoán có thể cô sẽ gặp rắc rối nếu như Nhật Toàn và Hải Thụ bị chuyện gì đó ảnh hưởng đến tính mạng thì cảnh sát sẽ cho người tìm cô ngay.

Thuyết Hoa tái mặt, cô run rẩy nói:

- Nhưng tôi đâu có hại hai người ấy...

Vĩnh Huy ôn tồn:

- Đó là công việc mà cảnh sát phải làm cho rõ sự thật với những người nào có liên quan. Tuy nhiên, nếu cô không gây tội ác, chuyện gì cô phải sợ chứ?

Anh im lặng quan sát Thuyết Hoa rồi nói tiếp:

- Cô còn nhớ hai gã côn đồ lái chiếc Hyundai lúc nãy chứ, có phải bọn đó tìm cô và Nhật Toàn không?

Thuyết Hoa thắc mắc:

- Phải, chiếc Fiat biển số 3422... là xe của chúng tôi. Nhưng tại sao bọn ấy lại tìm tôi và Nhật Toàn chứ?

- Cô không nhận ra hai gã đó?

Cô lắc đầu:

- Tôi chưa gặp bọn chúng.

Vĩnh Huy suy nghĩ một lát rồi nói:

- Nếu vậy có thể bọn chúng tìm Nhật Toàn. Nhưng khi đến nhà chúng chẳng gặp ai nên chúng nghĩ hai người đã bỏ trốn.

Còn tại sao chúng tìm Nhật Toàn thì chuyện ấy chỉ có hắn mới biết rõ. Có thể vì tiền bạc, vì công việc làm ăn, hay oán thù gì đó... Tuy nhiên, khi chưa rõ tại sao Thuyết Hoa nên tránh mặt bọn chúng bởi đó là những kẻ không lương thiện chút nào.

Thuyết Hoa buột miệng:

- Anh ngại khi đụng chạm với bọn đó?

Vĩnh Huy nhếch môi:

- Không. Tôi chỉ lo lắng cho cô thôi.

Thuyết Hoa xúc động nói:

- Tôi... tôi không biết phải nói sao nữa.

Vĩnh Huy nghiêm túc nói:

- Cô nên nói thật những gì mình biết về Nhật Toàn và mối quan hệ của anh ta. May ra chúng ta tìm cách thoát khỏi sự rắc rối hiện nay.

Vĩnh Huy nói xong đứng lên nhìn Thuyết Hoa:

- Còn bây giờ tôi vào nhà tìm cái gì đó ăn vì tôi nghĩ chúng ta cũng đói rồi.

Thuyết Hoa bước theo Vĩnh Huy và nói:

- Tôi sẽ phụ anh làm bếp vậy.