Chương 6
Lâm Khánh gầm gừ ngó Thụy “trắng”:
- Mày nói sao? Thằng nhãi ấy và con nhóc kia đã biến mất?
Thụy “trắng” nhún vai nói:
- Phải! Trong căn nhà bọn nó chẳng có thứ gì đáng giá để chúng ta bán ve chai.
Khánh nổi nóng quát:
- Câm mõm lại! Giờ không phải là lúc để bọn mày đùa.
Thụy “trắng” tiu nghỉu:
- Nhưng tôi nói thật đấy!
Lâm Khánh chấp tay sau lưng bước quanh căn phòng, mặt hắn hầm hầm trông thật dữ dội:
- Hừ! Nó lừa tao hùn hạp làm ăn với nó trong chuyến hàng ấy... rồi tiền nó nợ và vay mượn chưa trả mấy tháng nay... cứ khất hẹn ngày trả.
Lâm Khánh hằn học nói tiếp:
- Bây giờ bỗng dưng nó hô biến tụi mày nghĩ tao có điên lên không? Nó cố tình chơi tao “sụm” đấy.
Thụy “trắng” bóp hai tay vào nhau:
- Nó không thoát được đâu, tôi sẽ tìm được nó mà.
Lâm Khánh tức tối:
- Nhưng bây giờ nó đã bốc hơi và đang cười vào mặt chúng ta mà tụi mày chẳng làm gì được nó.
Thụy “trắng” vẫn nhẫn nhục nói:
- Giờ thì chưa, nhưng sớm muộn gì thì nó cũng rơi vào tay chúng ta. Anh hai cứ tin đi. Trước hết chúng ta nên rà xem Nhật Toàn và con nhóc ấy quan hệ với ai... những nơi nào chúng có thể chạy đến lánh nạn.
Lâm Khánh nhìn Thụy “trắng”, gã tay sai đắc lực và có đầu óc nhất trong bọn chúng.
- Mày khá lắm! Cho người đi thu nhập những thông tin ấy ngay.
Thụy “trắng” gật đầu bước ra ngoài.
Lâm Khánh chợt nhớ đến một người. Khi tiếng chân của chúng xa dần ngoài sân, Lâm Khánh nhấc máy điện thoại và nhấn số...
Tiếng chuông ở đầu dây bên kia reo vang, gã nhóng tai nghe và chờ đợi nhưng chả có ai nhấc máy. Gã bực bội dập ống xuống và bước ra khỏi phòng.
Ngay lúc ấy, chiếc Hyundai đổ xịch trước cửa, Quang “móm” bước xuống.
Vừa thấy Lâm Khánh gã nói ngay:
- Tụi tui đã lượn một vòng những nơi nghi ngờ nhưng chả ai thấy bóng dáng anh em Nhật Toàn cũng như chiếc Fiat.
Lâm Khánh hất mặt hỏi:
- Đó là những nơi nào, mày thử nói xem.
Quang “móm” thản nhiên nói:
- Vũng Cá mập và eo biển Ngàn sao...
Lâm Khánh cau mày:
- Chậc! Thế đồi Gió và cái tu viện vắng vẻ hai đứa mày có để mắt đến chưa?
Quang “móm” lúng túng:
- Ồ! Cái tu viện ấy đâu có ai dại dột chui vào, còn đỉnh Gió cũng vắng teo du khách, mụ chủ quán trọ đang tìm người sang nhượng.
Lâm Khánh ném điếu thuốc đang hút xuống đất, gã dùng gót giày giẫm lên và nhếch mép:
- Hừm! Chính những chỗ đó mới là nơi ẩn náu an toàn nhất. Nhưng lẽ nào...
Quang “móm” lưỡng lự:
- Nếu anh Hai nghi ngờ tụi nó có khả năng ở đó, tụi tui sẽ đi ngay đến đấy.
Khoát tay thật nhanh, Lâm Khánh ngăn lại:
- Khoan đã! Giờ tao cần tụi mày đến nhà Hải Thụ xem sao.
Quang tỏ vẻ hiểu ý Khánh:
- Người ta đồn rằng Hải Thụ có quan hệ tình cảm với con nhóc ấy và gã cũng là bạn Nhật Toàn, anh hai đã đi đúng hướng rồi. Nhưng chắc gì gã chịu hở miệng dù có biết rõ tụi kia lẩn trốn ở đâu.
Lâm Khánh nổi quạu nói:
- Chuyện đó để tao lo, tao biết phải làm gì mà. Việc của hai đứa mày là phải xem Hải Thụ có nhà không Quang “móm” ngạc nhiên:
- Sao anh hai không điện cho gã?
- Không ai bắt máy. Lâm Khánh nói cộc lốc.
Quang “móm” thừa hiểu nên biến khỏi đây ngay. Gã xoay lưng bước nhanh tới chiếc Hyundai.
Trở vào phòng, Khánh buông thân hình phục phịch ngồi xuống ghế, lòng gã đầy bực bội khi nghĩ một ngày sắp trôi qua mà tin tức về Nhật Toàn vẫn mịt mù. Khi tiếng điện thoại reo lên. Gã vươn tay chộp ống nghe:
- Alô!
Giọng Quang hớn hở vang lên bên kia đầu dây:
- Chẳng biết có chuyện gì mà trước nhà Hải Thụ có cảnh sát.
Lâm Khánh giật mình, gã nhổm mông lên:
- Không nghe ngóng được gì sao?
- Tụi tui không dám đến gần vì... hình sự quá.
Lâm Khánh lo lắng quát vào ống nghe:
- Xéo khỏi nơi đó ngay lập tức. Mẹ nó!
Gã ngắt máy, ngồi thừ ra mà trong lòng nóng như lửa đốt. Lẽ nào cảnh sát đã sờ đến chuyện làm ăn của Hải Thụ?
Mà một khi họ chạm đến hắn, gã cũng chẳng yên thân. Đúng là tai họa đang đến gần.
Nhưng sự thật có như gã nghĩ và đoán hay không? Bây giờ Hải Thụ đang ở đâu?
Gã vừa lo âu, vừa tức tối đấm mạnh xuống mặt bàn rồi đứng lên hai tay chấp sau lưng và đi quanh phòng như một kẻ mộng du.