Chương 7
Nhật Toàn hì hục bê thêm một tảng đá chêm vào sau bánh xe, chiếc Toyota trước khi gã chui xuống gầm xe lần nữa.
Chèn xong tảng đá, gã đưa tay quẹt mồ hôi và ngước mắt nhìn lên. Ánh nắng le lói của ngày sắp tàn đang lung linh trên bóng lá và nhảy nhót trên mặt gã.
Đã hơn mấy tiếng đồng hồ ì ạch với chiếc xe nhưng nó vẫn không nhúc nhích.
Dù không phải là thợ máy, nhưng Nhật Toàn cũng đâu lạ gì động cơ xe hơi. Thế mà gã đã làm đủ cách, chiếc Toyota mắc dịch này vẫn câm như hến.
Vừa đói, vừa khát, gã chồm tay vào trong lôi chai nước suối còn gần một phần ba đưa lên miệng nốc cạn rồi vung tay ném mạnh xuống chân đồi.
Đúng là sự xui xẻo vẫn còn đeo bám gã.
Cái nắng chói chang của một ngày đã dịu lại nhưng nỗi lo âu trong lòng gã lại tăng lên khi chiếc xe đang là cục nợ mà nơi gã cần đến thì còn xa lắc xa lơ.
Nhưng dù muốn hay không gã cũng phải dồn hết sức lần cuối cùng này trước khi đành bó tay và quyết định để chiếc Toyota nằm lại bên đường.
Gã đốt thuốc bằng cái bật lửa có hình con đầm chuồng rồi tựa lưng vào chiếc Toyota rít từng hơi thật dài. Chất nicotine làm đầu óc gã sảng khoái và tỉnh táo hẳn.
Sự mỏi mệt tạm thời lùi xa nhưng lòng gã vẫn dâng lên nỗi bất an mơ hồ nào đó.
Chưa bao giờ gã trông thấy cô đơn và thấm thía khi cảm nhận được những lo âu của một kẻ trốn chạy giữa hoàng hôn mênh mông sóng nước cùng đồi núi lượn lờ trên đoạn đường vắng lặng như thế này.
Tất cả khởi đầu từ chuyến hàng của gã đã theo con tàu chìm vào lòng biển khi gần tới bến.
Tuy nhiên, nó biến mất ở nơi nào không ai xác định được mà người ta chỉ phỏng chừng, ước đoán. Và cái nguyên nhân gây ra tai nạn ấy cũng rất mơ hồ, đó là bão biển...
Nhưng theo sự suy nghĩ của giới buôn lậu có khả năng đó là một vụ cướp.
Nhưng dù là nguyên nhân gì thì gã cũng trắng tay và gánh thêm một món nợ trên lưng bởi hùn hạp làm ăn với Lâm Khánh.
Nói một cách khác, gã như một kẻ đắm tàu không may mắn vớ được phao, khi số hàng hóa ấy chìm theo tàu thì cuộc đời gã cũng chìm luôn.
Gã đã quá nhẫn tâm không khi gạt Thuyết Hoa rơi vào tay Hải Thụ để đổi lấy một số tiền tuy không lớn lắm nhưng tạm thời đủ cho gã xoay xở phần nào món nợ đang mang? Không! Gã phải làm thế khi biết chả còn cách nào để tự cứu mình nữa vì ngay cả căn nhà đang ở, gã cũng đã thế chấp từ lâu vì máu mê cờ bạc.
Gã xoay chiếc bật lửa có hình con đầm chuồng trên tay nhếch môi cười chua chát nhớ đến những ván bài mà gã từng chơi.
Có những ván chỉ cần cầm được trên tay ả đầm chuồng là gã thắng đậm... Nhưng vẫn chỉ còn là những mơ ước viển vông.
Gã búng điếu thuốc đang hút dở vào đám cỏ và luồn mình chui xuống gầm xe.
Bóng tối xuống dần, mọi hy vọng trông vào chiếc xe tiêu tan trong đầu gã.
Nhật Toàn bực bội lẫn tức tối sập mạnh cửa xe và chán nản bỏ đi.
Nếu như gã biết được có cái kết thúc tồi tệ như vậy, có lẽ giờ này gã đã ở rất xa nơi đây. Nhưng đâu ai ngờ và muốn như thế.
Gã lầm lũi đi trong đêm như một bóng ma. Xa xa leo loét dưới ánh lửa hồng nhà ai nơi cánh rừng phía biển.
Sương đêm tỏa khắp nơi dày đặc cùng cái lạnh âm âm theo gió lùa đến, Nhật Toàn đưa tay kéo cao cổ áo. Gã cảm thấy chùn chân và dừng lại ngồi trên một phiến đá ven đường.
Đúng lúc ấy, từ xa có tiếng động cơ vang lên lớn dần sau lưng gã.
Gã mừng rỡ bật người đứng lên, đưa cao tay vẫy khi nhận ra hai luồng ánh sáng đang chồm về phía mình.
Khi còn cách vài mét, chiếc xe dừng lại, ánh đèn làm Nhật Toàn lóa mắt. Gã vội vàng che lấy mặt và bước nhanh qua vùng ấy.
Lúc đã lọt vào bóng tối, gã kinh hoàng khi thấy đó là một chiếc xe màu đen của công ty mai táng. Xe đưa những con chiên ngoan đạo sau khi trút bỏ được những cám dỗ của trần gian đang về với Chúa.
Hồn vía gã bay bổng lên mây lúc thấy trong xe một người nằm trùm kín mít dưới ánh đèn leo loét được thắp sáng.
Nhật Toàn cắn chặt răng cố kìm cơn sợ hãi mà gã vẫn run lên như mắc chứng động kinh khi kẻ trong xe bỗng dưng ngồi bật dậy...
Cổ họng gã như bị ai bóp nghẹn. Nhật Toàn lùi khỏi xe rồi phóng mình bỏ chạy.
Phía sau lưng gã có tiếng chân người vang lên thật gần và càng lúc càng gần như có kẻ đuổi theo sau lưng gã.
Ngoài tiếng gió hú và tiếng rít lên từng cơn từ đại dương thổi vào có lẫn tiếng chân người bám theo sau lưng, gã không thể nào lầm được.
Nhật Toàn càng cuống lên, gã chạy như điên vì chợt nhớ đến chuyện quỷ nhập tràng mà gã đã từng nghe kể lúc còn bé...
Người ta bảo nếu để một con linh miêu nhảy qua xác chết, kẻ ấy sẽ sống lại và bước đi.
Nếu cái xác ấy vớ phải một kẻ xấu số nào đó, thì nó sẽ đeo cứng kẻ kia cho... đến chết nhưng hồn nó sẽ nhập vào kẻ ấy và...
chuyện đó có thật hay không thì gã không biết.
Còn bây giờ, chắn chắn cái xác trong xe đang chạy sau lưng gã. Và đời gã đi đứt nếu bị nó chộp được.
Sự sợ hãi đã lên đến tột đỉnh, gã thở không ra hơi vì mệt, đôi chân như muốn quíu lại. Gã lạnh toát cả người. “Chạy!” một mệnh lệnh duy nhất vang lên trong đầu gã.
Nhật Toàn lao bừa tới phía trước, bất chấp đó là những lùm cây, bụi cỏ hay dãi đá quanh co. Gã chỉ biết một điều là phải bỏ rơi những kẻ đã bám theo mình.
Đôi chân gã cứ băng băng trên mặt đất cho đến khi gã chợt nghe một tiếng động vang lên như tiếng thân người đập xuống đất, nhưng gã cũng chẳng dám ngoái đầu lại nhìn...
Nhật Toàn phóng như bay tới trước dù tai gã không còn nghe tiếng động vang lên từ phía sau.
Khi cảm thấy mình đã thoát khỏi hiện tượng khủng khiếp ấy, gã dừng lại với một cơ thể mỏi mệt rã rời.
Nhật Toàn đưa mắt nhìn quanh, trong khoảng không mênh mông ngập đầy bóng tối, cách gã không xa, có mảng sáng lẻ loi từ một ngôi nhà tràn qua ô cửa.
Dù muốn hay không gã cũng cần một chỗ qua đêm chứ không thể đi hoang vất vưởng ngoài đường và phải chạy trối chết như vừa rồi.
Trong ánh mập mờ của bóng tối, gã đi dần đến phía khoảng sáng với hy vọng đó là nơi nương náu tạm thời dù gã cũng phải ra đi trước khi mặt trời ló dạng.
Ngoài tiếng gió rít lạnh lùng cùng tiếng sóng rậm rì từ xa vẳng đến, xung quanh đều vắng lặng khiến gã cảm thấy rờn rợn.
Khoảng sáng trước mặt càng lúc càng sáng rõ hơn... Gã nhận ra đó là một căn nhà gỗ mái lợp tôn nằm chơ vơ trên đồi cát.
Nhật Toàn bước dần lên, gã chợt rùng mình khi thấy xa xa phía sau căn nhà có những cây thập tự cái thấp cái cao nhấp nhô chỉa thẳng lên trời.
Lúc gã tê cóng cả người khi biết mình đang đứng trước một nghĩa địa, bỗng có tiếng chó sủa vang rồi một bóng đen lao về phía gã.
Nhật Toàn điếng hồn lùi lại tránh được cú táp của con chó. Con vật tức tối quay ngoắt mình lại chồm vào Nhật Toàn.
Một tiếng bốp vang lên, cú đá chân phải của gã cắm vào đầu con vật.
Con chó rống to và cụp đuôi vọt mất.
Đúng lúc đó, cánh cửa nhà được mở ra, một luồng ánh sáng từ bên trong trườn nhanh ra qua khoảng sân và dừng lại dưới chân gã cùng với một giọng nói vang lên cộc lốc:
- Ai đó?
Nhật Toàn ngó người vừa xuất hiện trên hàng hiên, nhưng gã không sao nhận được mặt kẻ ấy vì ánh sáng phản chiếu từ bên trong. Nhưng giọng kẻ ấy dường như lại nghe rất quen, nhưng lúc này gã không sao đoán được.
Nhật Toàn im lặng đến gần, gã ngạc nhiên khi nhận ra đó là Hoàng Khải, người bà con từng làm ăn chung với gã nhưng đã bỏ nghề vì lỗ lã, nghe đâu Khải đã chuyển hướng làm ăn.
- Ồ! Hoàng Khải!
Kẻ đứng trên hành lang cũng kêu lên:
- Nhật Toàn phải không? Đi đâu giữa đêm khuya như thế này, có chuyện gì hả?
Nhật Toàn dè dặt:
- Có chuyện không may thôi.
Hoàng Khải khoát tay:
- Thôi! Cứ vào nhà đi! Chuyện gì rồi cũng qua.
Nhật Toàn nhếch mép chua chát:
- Dĩ nhiên rồi. Nhưng hiện giờ tôi đang khốn đốn đây và tôi cũng không ngờ anh lại ở nơi đáng sợ này.
Hoàng Khải nhún vai:
- Chẳng có gì đáng sợ nếu nơi đây tôi làm ra tiền.
Khải đưa tay đẩy rộng cửa, Nhật Toàn bước vào, con chó đốm nằm trên góc sân vẫn gầm gừ ngó theo gã.
Đặt lưng xuống ghế, Nhật Toàn đảo mắt nhìn căn phòng bày biện sơ sài rồi buột miệng:
- Anh ở một mình?
Hoàng Khải thản nhiên:
- Từ khi bị phá sản, chuyện tình cảm cũng bế tắc. Ở đây ngoài tôi ra, chẳng ai quấy rầy anh đâu.
- Hỏi vậy thôi chứ tôi định sáng mai sẽ đi. - Nhật Toàn lưỡng lự.
Hoàng Khải đẩy tách cà phê vừa pha xong về phía Nhật Toàn, giọng hắn ngạc nhiên:
- Sao thế? Cứ ở chơi vài hôm không được hả? Bộ anh gặp chuyện nghiêm trọng lắm sao?
Nhật Toàn nhắp một ngụm cà phê, gã thong thả gắn điếu thuốc lên môi, tay tìm cái bật lửa trong túi...
Chiếc bật lửa có hình đầm chuồng đã bốc hơi đâu mất.
Gã tức bực chồm người lấy cái bật lửa của Khải nằm trên bàn gần cái gạt tàn.
Gã rít nhanh một hơi thuốc và thở mạnh trầm giọng nói:
- Công việc làm ăn của tôi thất bại, tôi không muốn làm phiền anh.
Hoàng Khải cười khan:
- Đừng ngại, tôi cũng từng có lúc sa cơ thất thế mà.
Nhật Toàn vẫn lặng thinh rít từng hơi thuốc khiến Hoàng Khải nhíu mày nói tiếp:
- Hay anh đang bị một bọn nào đó truy tìm?
Nhật Toàn giật mình, gã rút điếu thuốc ra khỏi miệng:
- Anh đoán thế?
Hoàng Khải dò dẫm:
- Nếu không anh đâu có lang thang trong đêm khuya như thế này để lạc đến đây?
Nhật Toàn vẫn bất động suy nghĩ.
Trong số những kẻ gã đã từng làm ăn, kết nghĩa bạn bè, Hoàng Khải là người bộc trực và chân thật nhất. Ngay cả trong lúc này, hắn vẫn niềm nở khi biết gã sa cơ... có lẽ gã nên nói cho hắn biết rõ phần nào câu chuyện rồi liệu bề toan tính.
Dụi điếu thuốc vào cái gạt tàn, Nhật Toàn ngước mắt nhìn Hoàng Khải:
- Anh biết Khánh “trọc” chứ?
- Biết! Nhưng trước kia tôi không thích làm ăn với cánh ấy. Chắc anh có dính dáng đến hắn?
Nhật Toàn gật đầu:
- Ngoài số tiền nợ, tôi còn hùn hạp làm ăn với hắn trong một chuyến hàng có giá trị lớn trong một chuyến tàu... Nhưng tất cả đã chìm xuống biển. Sự thiệt hại ấy dĩ nhiên tôi phải gánh chịu vì Lâm Khánh ủy thác số hàng ấy cho tôi. Dù là hàng lậu nhưng tôi cũng phải đền bù...
Nhật Toàn thở dài nói tiếp:
- Nhưng tôi không còn khả năng...
Hoàng Khải trầm ngâm:
- Và anh đã bỏ trốn?
Nhật Toàn thở dài:
- Chứ biết làm sao trong lúc này khi đã tìm cách khất lại số nợ đó.
Châm cho mình điếu thuốc, Hoàng Khải chậm rãi hút rồi đắn đo nói với Nhật Toàn:
- Đây chỉ là giải pháp tạm thời, anh đâu trốn hắn đời đời được.
Hoàng Khải ngừng lại rồi tiếp tục khi thấy nét mặt ưu tư của Nhật Toàn:
- Còn Thuyết Hoa thì sao? Anh bỏ trốn chúng cũng không tha cô ấy đâu. Bọn chúng sẽ buộc Thuyết Hoa nói ra những nơi anh có quan hệ thân thiết, rồi cho người tìm anh.
Tại sao anh không dẫn cô ấy đi theo?
Nhật Toàn vờ vĩnh nói:
- Có chứ! Nhưng tôi và nó lạc nhau.
Hoàng Khải lo âu nói:
- Mong rằng Thuyết Hoa đừng rơi vào tay Lâm Khánh.
Gã ậm ừ gật gù, dù trong lòng đầy lo lắng. Nếu đúng như Hoàng Khải suy nghĩ thì chưa chắc gã đã được yên thân ở những nơi mà gã định đến và đó cũng là những địa chỉ mà Thuyết Hoa biết.
Điếu thuốc thứ hai tiếp tục cháy đỏ trên môi Nhật Toàn, ngoài tiếng muỗi vo ve và khói thuốc lượn lờ trên khoảng không gian nhỏ hẹp, căn phòng chợt trở nên im ắng lại.
Một lát sau, gã buột miệng dò dẫm:
- Sự thật là như thế, anh còn giữ ý định giúp tôi hay không?
Hoàng Khải nhún vai:
- Tôi không dám bảo rằng nơi này yên ổn. Nhưng chẳng ai để mắt tới khu nghĩa địa quạnh quẽ này đâu. Ngoài những người làm ăn với tôi, từ lâu chẳng có kẻ lạ mặt nào tới đây hay lảng vảng dưới bãi biển kia. Nếu anh cảm thấy thích, anh cứ tự nhiên ở với tôi.
Nhật Toàn nhíu mày:
- Anh không sợ điều này sẽ liên lụy tới anh?
Hoàng Khải ngửa mặt cười khan:
- Nếu việc tôi làm giúp được anh thoát qua cơn hiểm họa...
Nhật Toàn chợt tò mò nhìn Hoàng Khải:
- Thật ra anh đang làm gì ở nơi hoang vắng đầy gió cát này?
Hoàng Khải uống cạn ly cà phê, anh đặt xuống bàn và nói:
- Đừng vội! Rồi anh sẽ biết tôi làm gì mà! Có khi chính anh cũng thích công việc ấy. Còn bây giờ tôi sắp xếp một chỗ ngủ cho anh. Và ngày mai có lẽ tôi sẽ tìm xem Thuyết Hoa đang ở đâu rồi đưa cô ấy về đây.
Nhật Toàn chột dạ:
- Anh nói thật chứ?
Hoàng Khải nghiêm túc nói:
- Cô ấy sẽ an toàn hơn khi ở đây.
Nhật Toàn im lặng, gã cảm thấy khó xử nếu như Hoàng Khải tìm Thuyết Hoa về đây thì chuyện tồi tệ của gã sớm muộn gì cũng lòi ra. Nhưng nếu cản lại Hoàng Khải sẽ nghi ngờ gã.
Cuối cùng gã nghĩ, nếu chuyện đó xảy ra, thì gã sẽ tùy cơ ứng biến. Bây giờ, gã cần một chỗ để tựa lưng thư giãn cái cơ thể rã rời của gã qua đêm nay.