← Quay lại trang sách

Chương 8

Thuyết Hoa choàng mình tỉnh giấc vì một luồng gió thổi bật tung cánh cửa sổ nơi cô nằm.

Trong khoảng tối âm u của căn phòng, Thuyết Hoa chẳng hiểu mình ngủ được bao lâu và lúc này là mấy giờ. Nhưng cô có cảm giác mình chỉ qua một giấc ngủ ngắn, chập chờn đầy mộng mị Làm sao cô có thể yên giấc trên cái giường lạ... lạ chỗ... lạ người, dù là người tốt như Vĩnh Huy.

Và Mạc Chiêu Dung, cô ấy còn sống hay đã chết? Câu hỏi ấy cứ lởn vởn trong đầu Thuyết Hoa khi cô đặt lưng xuống chiếc giường này, cô thấy ghê ghê làm sao.

Nhưng nếu nói ra ý nghĩ của mình, cô sẽ làm phật lòng Vĩnh Huy nên đành nhắm mắt làm liều vậy.

Còn bây giờ, Thuyết Hoa có linh cảm như có chuyện sắp xảy ra...

Cô ngước mắt nhìn qua ô cửa, trên bầu trời đen thẫm, nhấp nháy ánh sáng yếu ớt của những ngôi sao hun hút.

Ngoài tiếng gió hú lẫn tiếng cát lào xào lướt qua khoảng sân, Thuyết Hoa chợt nghe như có tiếng chân người bước nhẹ.

Thoáng rùng mình sợ hãi, cô rời khỏi giường và rón rén đến bên cửa sổ và len lén nhìn ra bên ngoài.

Tất cả đều vắng lặng, bóng tối bao trùm lấy mặt biển như một vực đen với những bọt nước trắng xóa khi sóng vỗ vào ghềnh đá.

Hơi lạnh lùa vào phòng khiến Thuyết Hoa co người lại, cô bậm môi đưa tay khép cửa sổ, khi cánh cửa được kéo vào nửa chừng thì một luồng gió thốc tới đẩy bật trở ra, Thuyết Hoa vội nhoài người kéo lại nhưng cánh cửa vẫn đập mạnh vào vách.

Đúng lúc ấy, cô điếng hồn khi thấy một cái bóng lờ mờ lướt nhanh xuống phía triền cát.

Thuyết Hoa thét lên:

- Á!

Cô chạy ngược vào trong phòng.

Đang ngủ Vĩnh Huy giật mình lao ra ngay, suýt chút nữa anh va vào Thuyết Hoa khi cô đứng run lập cập vì sợ.

- Chuyện gì thế?

Cô chỉ tay về phía cửa sổ, giọng chưa hết bàng hoàng:

- Có bóng người hay ma gì đó ở ngoài kia...

Vĩnh Huy bước nhanh tới và chồm người ra ngoài... chỉ có tiếng sóng, gió cùng bóng đêm tăm tối trước mặt.

Anh xoay người lại, giọng chán nản lẫn lo lắng:

- Cô không sao chứ?

Dưới ánh đèn vừa bật sáng, mặt Thuyết Hoa tái xanh.

- Không! Nhưng ghê quá!

Vĩnh Huy trầm ngâm:

- Chuyện này đã xảy ra lâu rồi.

Thuyết Hoa giật mình trách:

- Thật hả? Sao tôi không nghe anh nói?

Nhún vai, Vĩnh Huy nhỏ nhẹ:

- Sáng nay, tôi đã bảo cô rồi, cô không nhớ sao?

Thuyết Hoa ngồi xuống mép giường, giọng ngập ngừng:

- Tôi nghĩ anh đùa!

Vĩnh Huy đưa tay bóp trán, mặt đầy vẻ đăm chiêu:

- Tại cô không hiểu thôi. Trước khi đi ngủ, tôi đã gài chặt cửa sổ, sao nó lại bung ra nhỉ?

Thuyết Hoa mím môi nói:

- Lúc tôi thức thì cửa đã mở toang ra và có tiếng chân ai đi qua sân. Sợ quá, tôi ngồi dậy định đóng lại thì thấy một cái bóng lướt đi...

Vĩnh Huy trầm giọng:

- Cái bóng ấy chạy về hướng ghềnh đá phải không?

Thuyết Hoa ngạc nhiên:

- Sao anh biết? Anh cũng nhìn thấy hả?

Vĩnh Huy thở dài:

- Trước đây, Chiêu Dung từng nói với tôi như vậy và cô ấy không chỉ gặp một lần. Tiếc rằng tôi đã xem thường chuyện này cho đến khi cô ấy mất tích.

Thuyết Hoa chợt buột miệng:

- Phía trước ghềnh đá ấy có gì không?

Vĩnh Huy lắc đầu trước câu hỏi lấp lửng của cô:

- Ngoài đá, cát và biển nước chẳng có nhà ai hết. Tôi nghe nói gần đó có một trại phong và một nghĩa địa rất lâu đời...

Thuyết Hoa nhăn mặt:

- Kinh thật! Nếu phải ở đây một mình, chắc tôi điên mất.

Vĩnh Huy an ủi:

- Đừng sợ! Mọi chuyện sẽ qua thôi.

Chính Chiêu Dung cũng bị ám ảnh bởi chuyện vừa rồi. Tôi ân hận khi không khám phá ra điều kỳ quái này.

Thuyết Hoa thắc mắc:

- Sao anh không bán ngôi nhà này đi?

Vĩnh Huy trầm giọng:

- Đây là căn nhà kỷ niệm do ba má Chiêu Dung để lại. Tôi không có quyền quyết định những chuyện như vậy.

Thuyết Hoa tò mò:

- Chắc ông ấy không thích sống ở đây nên để lại cho Chiêu Dung?

Vĩnh Huy cau mày:

- Không! Ba cô ấy bị tai nạn mất rồi.

Thuyết Hoa buột miệng:

- Ngôi nhà này xui quá!

Vĩnh Huy buông người ngồi xuống ghế:

- Tôi cũng cảm thấy như vậy. Từ lúc đến ở đây cùng Chiêu Dung đã xảy ra lắm chuyện khó hiểu. Chuyện cô vừa thấy thì chỉ là... một phần thôi.

Thuyết Hoa giật mình ngó Vĩnh Huy:

- Ồ! Có những chuyện khác nữa sao?

Vĩnh Huy nghiêm túc nói:

- Có chứ! Đôi khi những vật dụng trong nhà bỗng dưng thay đổi vị trí một cách kỳ quặc, chính tôi cũng không hiểu vì sao.

Thuyết Hoa hồi hộp:

- Thật đáng sợ, vậy mà hai người vẫn cứ ở đây. Đêm nay tôi nghĩ khó mà ngủ được.

Vĩnh Huy liếc mắt nhìn đồng hồ:

- Bây giờ mới nửa đêm, cố ngủ tiếp đi, rồi cô cũng sẽ quen thôi...

Huy đứng lên khép lại cánh cửa sổ:

Thuyết Hoa khẽ khàng:

- Anh để đèn được chứ?

- Nếu cô cảm thấy không chói mắt và dễ ngủ.

Nhìn Vĩnh Huy khuất sau cửa phòng, Thuyết Hoa lặng lẽ chui vào giường. Tuy nhiên, cô không sao chợp mắt được. Ánh sáng dù có giúp cô bớt sợ bóng tối nhưng cũng làm lóa mắt và khó ngủ hơn.

Cuối cùng cô phải tắt đèn để tìm giấc ngủ.

Thuyết Hoa trăn trở và thấy bất an trong ngôi nhà quái dị này với những gì cô đã nghe, đã chứng kiến.

Cô chợt thở dài khi nghĩ đến ngày mai, liệu cô sẽ đi đâu cho an toàn hơn nơi này?

Dù cô hiểu nơi đây chỉ là chỗ tạm thời giúp cô trốn tránh những rắc rối hiện tại.

Càng nghĩ Thuyết Hoa càng cảm thấy bế tắc, mỏi mệt rồi cô cũng thiếp đi trong giấc ngủ chập chờn...