Chương 9
Thiên Trường trầm ngâm xếp xấp hồ sơ trên bàn lại, những gì anh cần biết về nạn nhân đã làm anh suy nghĩ.
Quách Hải Thụ, chủ một con tàu đánh cá đang nằm mê man trong bệnh viện hai hôm nay đó là vấn đề cần phải làm sáng tỏ nguyên nhân của tai nạn. Đây là một vụ thanh toán lẫn nhau bằng cách dàn dựng một hiện trường giả bằng tai nạn giao thông hay hắn thật sự bị xe đụng phải?
Hải Thụ đi đâu trong đêm khuya mưa gió ấy và một điều khó hiểu nữa là chiếc Toyota của hắn cũng biến mất?
Cảnh sát đang nghi ngờ hắn tham gia những vụ chuyển hàng cấm nhưng chưa có chứng cớ cụ thể, thì đùng một cái người ta tìm thấy hắn bất động trên đường gần tu viện Thérésa với thân thể lạnh cóng sau đêm mưa.
Hắn không chết cũng không tỉnh lại, dù tình trạng nguy hiểm đã trôi qua.
Ngoài những giấy tờ lặt vặt trong túi hắn với món tiền không nhiều lắm thì chỉ có cuốn sổ tay của Hải Thụ đã được bệnh viện trao lại khiến anh quan tâm...
Thiên Trường dựa người trên ghế, anh vươn vai hít một hơi thật mạnh và cảm thấy đầu óc sảng khoái hẳn.
Dù sao anh cũng phải chờ giám định của bác sĩ về những vết thương trên người Hải Thụ. Kết luận ấy giúp anh một phần rất lớn trong việc điều tra nguyên nhân chính của vấn đề.
Nếu hắn tỉnh lại thì đó là điều Thiên Trường mong muốn... có thể mọi việc sẽ dễ dàng hơn.
Bật thuốc châm hút, Thiên Trường bước về phía cửa sổ. Gió lồng lộng thổi phả vào mặt anh làm điếu thuốc đỏ rực, những tia lửa bé xíu bay tung tóe.
Anh rút vội điếu thuốc khỏi môi và chống tay lên thành cửa nhìn ra ngoài.
Màn đêm bao la đen thẫm cùng tiếng sóng vỗ rì rào. Xa tít ngoài khơi, những tàu đánh cá sáng rực đèn đang dập dềnh trên sóng nước mênh mông...
Anh chợt nghĩ trong số những con tàu ấy biết đâu có những chuyến hàng lậu sắp cập vào một bến bờ nào đó.
Mãnh lực đồng tiền là một sự cám dỗ mãnh liệt đối với bất cứ ai... và ngay cả chính anh nếu không ngăn giữ được lòng mình... Thiên Trường lặng lẽ rít một hơi thuốc rồi nhẹ nhàng nhìn những sợi khói bay vút lên khoảng không, mất hút trong bóng đêm dày đặc.
Bóng tối và tội lỗi, một sự đồng lõa muôn đời tồn tại mà con người là nguyên nhân chính...
“Reng! Reng!”...
Tiếng chuông điện thoại vang lên kéo Thiên Trường rời khỏi cửa sổ, anh lẹ làng đưa tay chộp ống nghe:
- Alô!
Một giọng đàn ông vang lên:
- Chúng tôi đã tìm thấy chiếc Toyota của Hải Thụ.
Thiên Trường hỏi lớn:
- Ở đâu vậy?
- Cây số 42 gần đồi cát, đoạn dốc đá.
Thiên Trường nhíu mày:
- Có phát hiện được gì không?
- Chúng tôi vừa đến nơi và đang quan sát xung quanh.
Kéo hộc bàn lấy khẩu súng ngắn nhét vào thắt lưng, Thiên Trường trầm giọng:
- Vài phút nữa tôi sẽ có mặt ở đó.
- Vâng!
Thiên Trường dập máy và ra khỏi phòng làm việc của mình, đồng hồ trên tay anh vang lên một tiếng: “Tít!” Chiếc Nissan đen rời khỏi cổng, Thiên Trường dõi mắt nhìn tới trước, những ngọn đèn vàng trên đường lùi dần về phía sau.
Cạnh anh, người tài xế vẫn lặng lẽ làm công việc của mình trên tay lái. Kim đồng hồ chỉ tốc độ vượt qua con số một ba không. Dưới hai ngọn đèn pha rực sáng, bóng tối như bị xé toạc làm đôi.
Thiên Trường cũng lặng thinh với những suy nghĩ trong đầu, phải chăng đây là một vụ cướp xe, hung thủ đã xô Hải Thụ té xuống đường rồi đoạt xe tẩu thoát và Hải Thụ bị xe từ phía sau tới đụng nhầm...
Tuy nhiên vẫn có một điều mà anh vẫn thấy vô lý khi suốt gần hai ngày trôi qua kẻ cướp xe vẫn lẩn thẩn nơi thành phố biển này mà chưa đi xa hơn được... Một vụ tai nạn kỳ quái và khó hiểu, nhưng anh vội gạt những suy đoán nhất thời ấy, trước hết cứ đến nơi chiếc xe vừa tìm thấy. Biết đâu sẽ có những bất ngờ khác mà nhờ đó vụ việc lại được sáng tỏ hơn.
Trong công việc, không phải lúc nào anh cũng đạt được những kết quả mỹ mãn.
Có những vụ hồ sơ được mở ra, sau một quá trình làm việc, vụ ấy được kết thúc tốt đẹp. Nhưng cũng có những vụ vì một nguyên nhân nào đó... rơi vào bế tắc, giậm chân tại chỗ. Thời gian cứ trôi qua... nhiều tháng... rồi nhiều năm làm nản lòng người và tưởng chừng phải bỏ cuộc.
Chợt tình cờ người ta tìm thấy một chứng cớ mới ở một vụ khác có liên quan đến vụ kia thế là mọi chuyện sáng tỏ.
Thiên Trường cảm thấy tự tin và lạc quan hơn khi chiếc Nissan vượt lên đoạn dốc và dừng lại trước những bóng người cầm đèn pin cạnh chiếc Toyota.
Bước khỏi xe, Thiên Trường đến gần Thái Dũng, người mặc sắc phục:
- Anh có phát hiện được điều gì không?
Thái Dũng điềm đạm nói:
- Tôi nghĩ vật này có thể giúp chúng ta tìm ra kẻ đã lái chiếc xe đến đây.
Thiên Trường nhíu mày nhìn cái bật lửa đựng trong bao nilon trên tay anh ta.
Dưới ánh đèn xe, anh thấy đó là một cái bật lửa có hình con đầm chuồn rất đẹp.
- Tốt quá! Nếu cái này không phải của Hải Thụ.
Anh nói xong cất nhanh vào túi rồi quan sát chiếc Toyota và hỏi:
- Chắc chiếc xe bị hỏng máy nên tên cướp đã bỏ lại đây?
- Chúng tôi đã thử khởi động, nhưng xe không nổ. Cái bật lửa vừa rồi tôi tìm thấy dưới gầm xe. Có lẽ tên kia đã chui xuống tìm cách sửa nhưng không được.
- Anh cho lấy dấu vân tay trên tay lái?
- Tôi làm xong rồi!
Thiên Trường đưa mắt nhìn quanh không một bóng người, bóng xe lảng vảng.
Anh nghĩ giờ này có lẽ tên cướp đã cao chạy xa bay sau khi vẫy một chiếc xe xin đi nhờ.
Trong đêm nay dù thức trắng anh cũng cần phải biết rõ kẻ đó là ai, có quan hệ gì với Hải Thụ hay không?
Bất ngờ trên đường, một ánh đèn pha xe sáng rực lao thẳng về phía anh.