← Quay lại trang sách

Chương 10

Lâm Khánh giật mình bởi tiếng chuông điện thoại, gã nhìn đồng hồ dạ quang trên tường, mười hai giờ hơn, gã vừa chợp mắt đã bị dựng dậy.

Gã nghĩ phải có tin gì quan trọng nên bọn đàn em mới phá giấc ngủ của gã.

Chuồi chân khỏi giường, Lâm Khánh nhấc ống nghe, miệng làu bàu:

- Alô!

- Thụy “trắng” đây!

Lâm Khánh bực bội gắt:

- Có tin gì nói đại đi.

Giọng Thụy “trắng” phấn khởi như hét lên trong đầu dây bên kia.

- Anh biết con nhóc Hoài Linh ở vũ trường “Đêm xanh” không?

Lâm Khánh cau mày suy nghĩ, thật ra gã cũng vài lần đến đó nhưng làm sao gã nhớ tên hết các cô gái nhảy ở đấy nếu cô ta không có điểm gì đặc biệt. Giờ chẳng hiểu tại sao Thụy “trắng” lại bất ngờ hỏi như vậy?

Lâm Khánh cau mày:

- Chuyện con nhỏ có liên quan gì đến chúng ta để tao phải biết hay phải nhớ chứ?

- Hoài Linh là con vũ nữ cặp với Nhật Toàn đó.

Lâm Khánh sửng sốt một chút, nhưng cái đầu bén nhạy của gã đã thoáng hiểu.

Gã buột miệng:

- Có phải mày vừa moi được địa chỉ đang lẩn trốn của thằng khốn ấy từ miệng Hoài Linh không?

Giọng Thụy “trắng” ngập ngừng:

- Không chắc trăm phần trăm. Nhưng tôi nghĩ đây là nơi Nhật Toàn và em nó có thể trốn tránh chúng ta an toàn nhất.

Lâm Khánh sốt ruột ngắt lời hắn:

- Mẹ!... Mày nói toạc ra đi.

- Trại nuôi trăn của Thuận San gần mũi gió biển.

Lâm Khánh trầm giọng:

- Nhật Toàn có quan hệ gì với Thuận San?

Một thoáng im lặng rồi tiếng Thụy “trắng” vang lên:

- Tôi nghe Hoài Linh bảo rằng Nhật Toàn gọi Thuận San bằng cậu.

Lâm Khánh suy nghĩ rồi nói:

- Vậy Hoài Linh đã từng gặp Thuận San?

- Phải! Có lần Nhật Toàn đưa Hoài Linh đến trang trại đó.

- Tốt lắm! Vậy mày và thằng Quang nhờ con nhỏ dẫn đến nơi đó.

Thụy “trắng” lưỡng lự:

- Không cần đâu, vì chỗ đó chỉ có một trại nuôi trăn duy nhất. Vả lại chắc gì con nhỏ chịu đi?

Lâm Khánh nổi quạu:

- Mày đã gợi ý ấy với con nhóc đó rồi chứ?

- Không! Tôi chưa nói gì hết!

- Nếu vậy thì hỏi thử xem.

- Hoài Linh đã rời vũ trường về nhà rồi.

Gã quát vào ống nghe.

- Hãy đến gặp nó.

- Tôi không biết nhà cô ta.

Lâm Khánh nổi nóng hét:

- Lẽ nào trong vũ trường “Đêm Xanh” không một ai biết địa chỉ của con nhóc ấy.

Mày phải động não một chút chứ.

Đứng trong phòng điện thoại công cộng, Thụy “trắng” nhăn mặt, bần thần.

Gã suy nghĩ một lát rồi bảo:

- Nhỡ tôi đặt vấn đề, con nhỏ ấy không đồng ý thì sao?

Lâm Khánh gầm gừ:

- Hừm! Tụi mày phải có biện pháp chứ!

Thụy “trắng” ngập ngừng:

- Thật ra lúc nãy con nhóc Hoài Linh buộc tôi hứa phải để cô ta yên nó mới chịu phun ra cái địa chỉ trại nuôi trăn. Giờ lẽ nào tôi làm ngược lại lời mình đã hứa.

Gã điên tiết quát:

- Mày đúng là thằng ngu xuẩn. Nhưng chuyện đó đã lỡ vậy thì thôi. Tuy nhiên, tao muốn sáng ngày mai, mày và thằng Quang “móm” có mặt nơi ấy.

Thụy “trắng” cằn nhằn:

- Có nghĩa là bây giờ bọn tôi phải lên đường?

Lâm Khánh cười nhạt:

- Chứ sao? Tao muốn tụi mày chộp nó vào lúc bất ngờ nhất.

Giọng cười và tiếng dập ống nghe xuống máy xoáy vào tai Thụy “trắng”, gã nhếch mép quay lại ngó Quang “móm” đang đứng kiễng chân trên hành lang.

- Chán thật! Đêm nay sẽ không ngủ nghê gì được.

Quang “móm” chau mày ngó gã:

- Sao thế?

Gã nhún vai:

- Ồng muốn tụi mình đi ngay đến đó.

Quang “móm” trợn mắt:

- Nhưng đã quá nửa đêm rồi. Suốt ngày nay tụi mình có nghỉ ngơi gì đâu, cứ chạy rong như... chó khắp nơi.

Thụy “trắng” uể oải bước khỏi phòng điện thoại, gã làu bàu.

- Tao cũng đâu có muốn khổ... như vậy.

Nhưng lệnh mà.

Quang “móm” phân vân:

- Chả biết con nhóc ấy có nói thật không nữa?

Thụy “trắng” lạnh lùng:

- Nó không ngốc nghếch chuốc họa vào thân đâu! Lỡ bây giờ Nhật Toàn có mặt ở trại trăn nhưng tụi mình không chịu đến.

Sau này vỡ chuyện ra tao nghĩ mình khó yên thân với Lâm Khánh.

Xoay lưng, Quang “móm” bước về phía chiếc Hyundai.

- Nếu vậy thì đi thôi! Dầu sao cũng không thể làm khác được. Chính thằng chó Nhật Toàn đã làm khổ tụi mình. Nếu tóm được nó, tao sẽ đấm thẳng vào cái mặt đểu cáng ấy.

Thụy “trắng” nhếch mép:

- Dĩ nhiên là tao cũng thưởng cho nó một quả vào hàm. Còn cái con bé Thuyết Hoa thì...

Quang “móm” khoát tay:

- Chớ dại dột đụng vào cô ta.

Thụy “trắng” hất mặt:

- Mày sợ Hải Thụ à?

Quang “móm” búng điếu thuốc đang hút bay vào bóng tối, đốm lửa đỏ rực như một tinh cầu lóe sáng lên rồi tan biến trong đêm đen. Giọng gã lấp lửng:

- Dầu sao Hải Thụ cũng là người làm ăn trong đường dây của Lâm Khánh, tao không muốn xảy ra chuyện rắc rối.

Thụy “trắng” bực bội nhìn Quang “móm” khi hắn mở cửa xe chui vào trong.

- Nhưng ổng ra lệnh tụi mình tóm hai anh em thằng khốn ấy mà.

Chờ cho Thụy “trắng” leo lên, Quang “móm” cho xe nổ máy, chiếc Hyundai lao đi. Gã nói mà đôi mắt vẫn dán tới đoạn đường tối đen phía trước.

- Dĩ nhiên, nhưng công việc này tao và mày chỉ dừng lại ở giới hạn đó, còn làm gì với Nhật Toàn và em gái hắn là chuyện của Lâm Khánh.

Thụy “trắng” làm thinh, gã lo lắng đưa mắt nhìn ra ngoài. Thành phố lùi dần sau lưng. Chiếc Hyundai lướt đi trong bóng đêm của ngoại ô vắng vẻ. Thỉnh thoảng mới có một chiếc xe tải ngược chiều ập đến với đèn pha sáng rực rồi phóng vụt qua...

Gã dựa đầu vào ghế mơ màng nghĩ:

“Nếu đêm nay không có những chuyện này, có lẽ gã đang nhảy nhót với bọn gái ở một sân chơi nào đó”.

Quang “móm” ghìm chặt tay lái cho xe vượt qua đoạn đường eo biển lồng lộng gió tiến về phía dốc đá. Với tốc độ này có lẽ gần sáng gã mới tới được mũi Gió Biển, hay có thể sớm hơn một chút.

Nhưng đó không phải là điều đáng nói mà chuyện Nhật Toàn có mặt tại nơi đó hay không chính là điều gã đang suy nghĩ và quan tâm đến để liệu tìm cách khống chế nếu như hắn kháng cự lại gã và Thụy “trắng”.

Quang “móm” thừa hiểu một kẻ ranh ma như Nhật Toàn không khi nào bó tay chịu trói theo gã, trừ khi hết cách lẩn trốn.

Qua sự mô tả của Hoài Linh khi gã và Thụy “trắng” tiếp xúc thì nơi ở của Thuận San là một trại nuôi trăn rất lớn, xung quanh rào lưới mắt cáo nằm trong một vạt rừng thưa, cách mũi Gió Biển chừng vài chục phút đi xe về hướng bắc.

Ở đó, có một cái vịnh nhỏ ăn sâu vào đất liền với một số thuyền đánh cá neo đậu.

Điều này có nghĩa là trang trại ấy không biệt lập với khu dân cư làm nghề đánh cá ở đây. Như thế, gã sẽ dễ dàng tìm thấy nơi trốn tránh của Nhật Toàn.

Tuy nhiên, từ đây đến đó còn quá xa, gã đâu cần phải suy nghĩ sớm thế.

Gã liếc sang bên cạnh, Thụy “trắng” đã nghẹo đầu trên ghế say sưa ngủ tự lúc nào.

Gã chợt đưa tay lên che miệng ngáp như một thói quen khi cơn buồn ngủ cũng đang xâm chiếm gã.

Ước gì lúc này gã được ngả lưng đánh một giấc giữa đất trời lộng gió mát như vậy nhỉ.

Ý nghĩ ấy đẩy gã trôi xa hiện thực, Quang “móm” như không cưỡng nổi cơn mê ngủ ấy. Đôi mắt gã từ từ sụp xuống và chợt nhắm hẳn lại...

Đúng lúc ấy, Quang “móm” giật nảy mình khi có cảm giác chân vừa bước hẩng gã mở choàng mắt và kinh hoàng ngó tới trước.

Cách gã không xa, trên đường có chiếc xe đang đậu, đèn pha sáng rực và lố nhố bóng người sau cái rào chắn có gắn biển dạ quang:

- Trời!

Tiếng thét dường như chưa thoát ra đã tắt ngấm trong cổ họng gã.

Quang “móm” hốt hoảng nhả chân ga, xoay nhanh tay lái sang trái. Chiếc Hyundai chao nghiêng hai bánh hổng lên trời, hai bánh còn lại liếm nhẹ mặt đường giống như làm xiếc.

Thụy “trắng” ú ớ chưa kịp la thì đầu gã va vào thành xe vang lên một tiếng lớn, gã ngã nhào vào Quang “móm”.

Nhưng lúc này, tai Quang “móm” gần như điếc đặc vì hoảng loạn. Gã xoay người đẩy Thụy “trắng” qua một bên, và lẹ làng gặt tay lái trở về vị trí ban đầu.

Chiếc Hyundai bật lại, dằn mạnh xuống mặt đường và tưng lên bởi những lò xo giảm chấn.

“Rầm! Rầm!”. Chiếc Hyundai sẵn trớn lao ào tới trước, Thiên Trường gần như bất động trước cái chết cận kề lúc hai luồng sáng chồm hẳn vào anh.

Trong một phần trăm giây phản xạ gần như tê liệt. Từ sâu thẳm của tận cùng ý thức có tiếng ai đó thét to lên: “Nhảy đi!”.

Thiên Trường chợt có cảm giác như mình được nhấc bổng khỏi mặt đất rồi dạt qua bên trái con đường và té nhào xuống.

Hồn vía của Quang “móm” lúc này đã bay lên chín tầng mây, tản mạn khắp nơi.

Một thân giác vô tri vô giác đang ôm chặt lấy tay lái.

- Đứng lại!

“Đoàng!” Một tiếng quát lớn vang vọng trong đêm khuya kèm theo tiếng súng đanh tai.

Quang “móm” chợt rùng mình, gã lắc mạnh đầu. Tiếng động lớn như một luồng điện chạm vào thần kinh của gã kéo gã về thực tại.

Gã hiểu mình vừa thoát khỏi một tai nạn khủng khiếp suýt chút nữa đã cán phải một người... cảnh sát.

Cơn sợ hãi chết chóc đã qua, nhưng nỗi sợ khác đang đến...

Dừng lại đồng nghĩa với rắc rối, đây là điều mà gã không bao giờ muốn.

Thay vì giậm thắng, Quang “móm” giả điếc ghìm chặt tay lái nhấn ga cho xe tiếp tục lao đi.

Thụy “trắng” ôm cái đầu sưng một cục lớn rên rỉ:

- Hừ! Mày không nghe gì sao? Họ bảo ngừng lại đấy!

Quang “móm” vẫn giữ nguyên tốc độ, mặt căng thẳng ngó tới trước.

- Ngu sao mà dừng lại chứ?

Thụy “trắng” ngoái nhìn ra phía sau, giọng lo lắng:

- Mày nghĩ họ không đuổi theo sao?

Giọng Quang cộc lốc:

- Lúc đó hẵng hay, còn bây giờ cứ phớt lờ vọt thôi.

Thụy “trắng” cau có:

- Lúc nãy máy lái xe kiểu gì thế, suýt nữa là bỏ mạng rồi, bộ ngủ gục hả?

Quang “móm” nhăn mặt:

- Ừ! Tao suýt nữa ngủ quên như mày!

Thụy “trắng” lạnh mình, gã buột miệng:

- Cái vụ này... oải quá! Mệt đừ cả người.

Quang “móm” liếc mắt vào kính chiếu hậu, gã chợt giật mình khi có ánh đèn xe sáng rực phía sau, gã buột miệng:

- Hừm! Có xe đang đuổi theo chúng ta!

Thụy “trắng” cuống lên:

- Chắc là xe cảnh sát thôi, mày tính sao đây?

Quang “móm” lặng thinh, mắt vẫn dán vào kính, gã ước đoán tốc độ chiếc xe đang bám theo sau mình khi ánh sáng càng lúc càng rõ hơn...

Nếu vẫn giữ ý định bỏ chạy, gã buột phải tăng tốc chiếc Hyundai quá đát sắp cho vào bãi phế liệu này.

Quang “móm” nhếch mép băn khoăn.

Gã thừa sức làm chủ được tay lái, nhưng liệu chiếc Hyundai có đủ sức cọ xát trên đoạn đường với kiểu chạy đua như thế này hay không?

Đó là chuyện cần phải cân nhắc và quyết định dứt khoát trong khoảng thời gian rất hạn hẹp... chỉ có vài giây.

Gã cũng sẽ chẳng còn cơ hội nữa nếu chần chừ.

Quang “móm” lầm lì nói rít qua kẽ răng:

- Chẳng còn cách nào khác nữa, liều mạng vậy?

Bàn chân gã nhấn mạnh cần ga, chiếc Hyundai chợt gầm lên, lao vút vào bóng tối.

Thụy “trắng” lạnh mình, nhưng gã hiểu lúc này không thể cản nổi ý định liều lĩnh của Quang “móm” khi muốn bỏ rơi chiếc xe kia.

Tuy nhiên gã cảm thấy mình cũng cần phải nhắc nhở khi sinh mạng gã nằm trong tay Quang “móm”.

- Cẩn thận đấy! Đằng trước có những đoạn đường xấu và mấy khúc quanh rất nguy hiểm.

Quang “móm” khịt mũi:

- Tao biết mà! Mày sợ hả?

Thụy “trắng” làm thinh, gã theo dõi ánh đèn chiếc xe kia qua kính chiếu hậu.

Khoảng cách có vẻ xa hơn khi ánh sáng mờ dần... Nhưng chẳng bao lâu, mọi chuyện vẫn y như cũ.

Quang “móm” bực bội:

- Hừm! Nó vẫn đói! Bám chúng ta dai như đĩa!

Chợt từ phía sau có tiếng còi xe vang lên báo hiệu muốn vượt qua:

“Tin! Tin!...” Ánh sáng đập thẳng vào kính chiếu hậu khoảng cách ngắn dần.

Thụy “trắng” lo lắng:

- Tụi nó quyết định vượt qua xe mình đó.

Quang “móm” cộc cằn:

- Cứ thử xem sao?

Gã căng mắt nhìn đoạn cong phía trước khi chiếc Hyundai chồm tới. Đoạn đường này gã thuộc lòng như bàn tay khi gã còn làm tài xế đường dài...

Mím chặt môi, Quang “móm” giữ nguyên tốc độ xoay tay lái sang phải... Gã miết tay mình trên tay lái.

Chiếc Hyundai lượn vòng cung theo khúc quanh.

Ánh đèn pha biến mất trong kính chiếu hậu.

Quang “móm” cười khẩy.

- Hừm! Có giỏi thì cứ bám theo...

Nhưng gã chưa dứt lời thì chiếc xe sau lại xuất hiện và tăng tốc vượt theo gần như sắp vượt qua chiếc Hyundai.

Quang “móm” điên tiết, gã liếc mắt qua trái. Đúng lúc ấy phía trước chiếc Hyundai bất ngờ xuất hiện hai luồng đèn sáng rực.

Thụy “trắng” sững sờ, gã chỉ kịp hét lên:

- Ê! Coi chừng có xe ngược chiều.

Quang “móm” giật mình, khi gã xoay lại mảng sáng ập vào mắt gã.

Gặt mạnh tay lái thật nhanh theo quán tính, Quang “móm” ngoắt đầu xe tránh theo hướng ngược lại khi không còn cách lựa chọn nào khác.

Chiếc Hyundai rời khỏi mặt đường lơ lửng trên không chồm xuống đoạn dốc.

Thụy “trắng” kinh hoàng, tay bám chặt vào thành xe.

“Rầm!” Có tiếng sắt thép va chạm vang lên từ con đường phía sau lưng gã...

Quang “móm” vẫn cứng tay lái, chỗ bám víu cuối cùng của sự sống khi chiếc Hyundai va xuống nền dốc và lộn nhiều vòng trong đêm tối.

Tai Quang “móm” ù đặc trong muôn vàn âm thanh kinh khiếp nhất trong đời gã chưa từng nghe bao giờ.

Chiếc Hyundai đập mạnh xuống đất, rung lên và nằm yên, thời gian như ngưng lại.

Quang “móm” cựa mình trong bóng đêm đen tôi và khẽ cử động tay chân.

Gã mừng rỡ khi biết mình thoát chết nhưng toàn thân ê ẩm.

Quang “móm” sờ soạng tìm cách chui ra khỏi cabin, tay gã chạm vào Thụy “trắng”, gã lắc mạnh hắn... nhưng Thụy “trắng” vẫn nằm bất động. Gã rùng mình khi nghĩ Thụy “trắng” đã chết.

Sau một lúc loay hoay gã cùng chui ra được phía ngoài.

Gió từ biển lồng lộng thổi vào mặt Quang “móm” làm gã tỉnh hẳn. Gã nhìn về phía con đường và giật mình khi thấy có những đốm sáng di động như ánh đèn pin đang nhảy nhót tiến dần xuống đoạn dốc nơi gã đang đứng.

Quang “móm” lặng người khi nghĩ chính gã là kẻ gây ra tai nạn trên kia và cả cho Thụy “trắng” đang nằm trong chiếc Hyundai.

Phải biến khỏi nơi đây trước khi những người kia xuống tới. Ý nghĩ ấy lóe nhanh trong đầu gã như một tia chớp giữa trời đêm.

Quang “móm” lẹ làng sải chân chạy đi.

Nhưng bất ngờ gã té khuỵu xuống, một cảm giác đau nhói từ chân trái lên lên tận óc.

Gã bàng hoàng chống tay gượng đứng lên và ngọ nguậy cổ chân. Giờ thì gã biết mình bị gì rồi, khớp chân gã bị trặc, đau buốt khi cử động.

Có tiếng người lao xao mỗi lúc mỗi rõ hơn, Quang “móm” lầm bầm:

- Hừm! Khốn kiếp thật!

Gã cắn răng nén đau khập khiễng lếch khỏi nơi chiếc Hyundai đáng nguyền rủa ấy như một cơn ác mộng kinh hoàng.

Dù muốn hay không, Quang “móm” hiểu gã không thể rơi vào tay cảnh sát được. Họ đã đặt nghi vấn trong đêm khuya như vây gã đi đâu với Thụy “trắng” và tại sao không chịu dừng lại khi có lệnh bởi phát súng chỉ thiên.

Lúc ấy, những câu hỏi dồn dập, những con mắt đầy hoài nghi sẽ chong thẳng vào một mình gã... Thụy “trắng” đã chết.

Còn nếu gã khôn khéo thoát được, biết đâu họ nghĩ trong xe chỉ có một mình Thụy “trắng” điều khiển chiếc Hyundai đã gây ra tai nạn.

Gã cảm thấy phấn khởi với những ý nghĩ xuyên suốt từ nãy giờ... và mục đích cuối cùng là tháo chạy để trốn trách nhiệm... để yên thân. Còn kẻ nằm lại như Thụy “trắng” sẽ dành mọi hậu quả... Nhưng hắn đã chết thì họ còn làm được gì chứ?

Quang “móm” cà nhắc lết chân cố rời khỏi chiếc xe để đi càng xa càng tốt.

Đêm vẫn mênh mông, bóng tối dày đặc trước mặt đã hạn chế tầm nhìn của gã.

Quang “móm” chỉ còn cách định hướng qua đôi tai lắng nghe tiếng sóng vỗ rầm rì mà bước tới.

Càng gần tới biển, nghĩa là đã cách đường và điểm xảy ra tai nạn khá xa... Một khoảng cách an toàn và lý tưởng vì không ai phát hiện ra gã là kẻ đã từng có mặt trong chiếc Hyundai kia.

Quang “móm” chợt nhăn mặt, co rúm người đổ xuống đất khi một cơn đau buốt xuyên suốt toàn thân gã.

Gã gần như nín thở vì đau và cố kìm tiếng hét sắp bật ra từ trong họng mình.

Cái chân quái ác đang... hành hạ gã.

Quang “móm” cắn răng cam chịu, gã đã dồn toàn bộ sức lực, sức chịu đựng vào đoạn đường đã qua. Giờ lẽ nào đành chịu trận và đầu hàng số phận khi những đốm sáng xa tít đằng kia tiếp tục lan rộng cuộc tìm kiếm.

Sự căng thẳng vẫn bám chặt Quang “móm”. Đêm mát lạnh mà mồ hôi lại chảy ròng ròng trên mặt gã... Có phải lúc hốt hoảng rời khỏi xe gã đã vô tình để lại những dấu vết... trên mặt cát?

Quang “móm” giật mình kinh hoàng, nếu đúng như thế thì những kẻ cầm đèn pin đằng kia đang dò dẫm bám theo gã.

Không thể dễ dàng chịu thua như thế được, Quang “móm” gạt mồ hôi và chỏi tay đứng lên. Gã mím chặt môi chịu đựng cơn đau nhói từ dưới chân, nhảy lò cò về phía tiếng sóng.

Nhưng chưa được bao xa. Quang “móm” bất ngờ vấp phải gờ đất. Gã mất thăng bằng và té nhào xuống, ngực đập lên một khối đá lạnh buốt.

Gã gần như muốn ngất đi vì đau và sợ hãi khi hiểu ra mình vừa nằm trên một cái mộ bằng đá.

Gã rùng mình định lê ra khỏi ngôi mộ thì từ xa có hai ánh đèn quét thẳng về phía gã.

Hốt hoảng, Quang “móm” mọp đầu nằm xuống, gã muốn nín thở và điếng người khi có tiếng ai đó vang đến:

- Hừm! Một cái nghĩa địa, lẽ nào hắn dám chui vào đây?

Một giọng khác dứt khoát:

- Sao lại không chứ? Chúng ta cứ vào thử xem.

Quang “móm” run lên, khi gã liếc ánh mắt qua bên, ánh đèn pin như hai đốm sáng đang nhảy nhót trên những cây thập tự lạnh lẽo... xung quanh gã...

Tuy nhiên, trong nỗi sợ hãi cùng cực này, có lẽ Quang “móm” sợ ma hơn là sợ người. Dù những kẻ nằm yên trong mấy nấm mồ kia chưa... từng đụng đến gã.

Giọng thứ nhất ngập ngừng:

- Nghĩ vậy thôi chứ ai mà chui vô đó làm gì? Tao chẳng khoái những chỗ như vậy đâu.

- Tao cũng thế, nhưng chúng ta phải tìm cho ra kẻ thứ hai trong chiếc Hyundai.

- Mọi cái chỉ là suy đoán chứ chưa có gì chứng minh rằng trong xe ấy có hai người.

Chúng ta đừng phí thời gian nữa.

Những đốm sáng chuyển hướng và xa dần trong mắt Quang “móm”.

Còn lại một mình trong nghĩa địa, gã bắt đầu cảm thấy sợ và rợn người khi có tiếng gió hú và tiếng sóng rầm rì vẳng đến bên tai gã... Còn có cả tiếng chân người.

Quang “móm” nằm im, chỉ có cái đầu gã cựa quậy qua lại và ánh mắt dáo dác.

Trong mập mờ sáng tối, sau những bia mộ chi chít, một bóng đen lướt dọc theo con đường mòn cạnh nghĩa địa và mất hút trong bóng đêm về phía trại phong.

Người hay ma? Quang “móm” chợt rùng mình, gã không thể lạc lõng giữa cái thế giới vô hình đáng sợ này lâu hơn nữa.

Cố nén cơn đau, Quang “móm” nghiến răng chống tay đứng lên và lê mình khỏi cái nghĩa địa lạnh tanh ấy.