← Quay lại trang sách

Chương 11

Cơn mưa sáng sớm đã ngừng rắc hột, nhưng màu trời vẫn xám xịt, gió rít lên từng hồi, tiếng cành cây bên ngoài quật sàn sạt vào ô cửa. Vĩnh Huy rời mắt khỏi hướng ghềnh đá, anh bước đến chỗ chiếc túi xách và đeo lên vai.

Thuyết Hoa ngạc nhiên:

- Anh định đi đâu vậy?

Thuyết Hoa chỉ tay xuống bãi biển:

- Tôi có việc xuống dưới kia.

Thuyết Hoa tò mò:

- Mưa vẫn chưa dứt mà!

Nhún vai, giọng anh thản nhiên:

- Chỉ còn vài hạt lắc rắc đâu thấm tháp gì. Nếu không vì cơn mưa bất chợt giờ này có lẽ tôi đã ở đó.

Thuyết Hoa dò dẫm ngó Vĩnh Huy:

- Anh đến chỗ ghềnh đá phải không?

Vĩnh Huy gật đầu:

- Tôi muốn tìm hiểu những chuyện kỳ quái đã xảy ra ở đây. Tại sao cái bóng lại hướng về phía ấy chứ?

Thuyết Hoa buột miệng:

- Anh đến đó một mình?

Vĩnh Huy bật cười:

- Chả lẽ cô lại đi với tôi? Trời lạnh thế này không nên đâu!

Thuyết Hoa ngập ngừng:

- Vẫn tốt hơn là phải ở nhà... nhỡ có chuyện gì xảy ra biết kêu ai.

Vĩnh Huy lưỡng lự nhíu mày:

- Tôi vẫn chưa đoán được những gì xảy ra ở ghềnh đá, điều đó rất nguy hiểm nếu Thuyết Hoa theo tôi. Cô cứ ở nhà và đóng kín cửa lại thì có sao đâu.

Thuyết Hoa buồn buồn gầm mặt xuống:

- Nếu anh không muốn thì thôi, có anh bên cạnh vẫn hơn là...

Cô không nói dứt mà ngước mắt làm thinh nhìn ra cửa sổ. Những đợt sóng bạc đầu trắng xóa lớp lớp đuổi theo nhau vỗ mạnh vào bờ... gào thét ầm ì trong gió rít.

Nhìn dáng Thuyết Hoa ngồi bơ vơ một mình, Vĩnh Huy chợt xót xa khi nghĩ mình sẽ ân hận nếu để cô ở nhà và...

Vĩnh Huy trầm giọng:

- Nếu đi theo, Thuyết Hoa phải nghe lời tôi đấy. Nơi đó vách đá trơn trượt và rất nguy hiểm.

Thuyết Hoa gật đầu vui vẻ nói:

- Chắc anh đã từng đến đó?

- Chỉ có một lần tôi đi gần đến nơi thì dừng lại. - Vĩnh Huy thản nhiên.

Thuyết Hoa ngạc nhiên:

- Vậy sao anh biết?

Giọng Vĩnh Huy nghiêm túc:

- Chiêu Dung nói với tôi như vậy vì cô ấy đã từng đến đó với bố cô ấy.

Thuyết Hoa thắc mắc:

- Có gì ở ghềnh đá để Chiêu Dung và bố cô ấy quan tâm chứ?

Vĩnh Huy nhếch môi:

- Tôi không tìm hiểu chuyện đó. Nhưng bố Chiêu Dung làm trong ngành khảo cổ.

Nhưng sao Thuyết Hoa lại hỏi như vậy?

- Tò mò thôi mà?

Bước về chiếc tủ áo, Vĩnh Huy lấy ra một cái áo khoác và đưa cho Thuyết Hoa:

- Cô mặc vào đi!

Thuyết Hoa ngập ngừng:

- Áo của cô ấy...

Vĩnh Huy cau mày:

- Cô ngại gì chứ? Cô sẽ rét cóng lên đấy.

Miễn cưỡng khoác chiếc áo vào người, Thuyết Hoa ngượng ngùng nói:

- Tôi thấy kỳ quá!

Vĩnh Huy gạt ngang:

- Có gì đâu mà phải suy nghĩ chứ?

Chúng ta đi thôi.

Cả hai rời khỏi nhà và len lỏi qua những bụi cây thấp rồi đi dọc theo triền cát về phía ghềnh đá.

Gió vẫn lồng lộng rít lên từng cơn, mang theo những hạt bụi nước li ti quật thẳng vào mặt hai người.

Du Thuyết Hoa đưa tay che mặt, môi mím chặt làm Vĩnh Huy nhíu mày.

- Lạnh hả?

Thuyết Hoa lắc đầu:

- Ồ! Không! Nhưng suýt nữa ướt cả mặt. Mặn ghê!

Vĩnh Huy khẽ khàng:

- Sáng nay mưa gió rất mạnh. Cho dù đêm qua có người xuất hiện cũng chẳng có dấu vết gì.

Thuyết Hoa nói nhanh:

- Nãy giờ trên đường đi, anh chú ý đến chuyện đó?

Khẽ kéo lại cái nón trên đầu mình, Vĩnh Huy nhún vai:

- Dĩ nhiên tôi đã quan sát và hy vọng thấy được một dấu vết gì đó, dù là dấu chân người để tôi tin rằng đêm qua cô không hoảng quá mà nhìn lầm.

Thuyết Hoa nhăn mặt:

- Lúc ấy tôi sợ muốn hết hồn... còn phịa cái gì nữa chứ?

- Tôi biết! Nhưng đâu phải lúc nào mình cũng thấy rõ và đúng.

Thuyết Hoa quả quyết:

- Nhưng đêm qua thì tôi không thể lầm được, rõ ràng đó là một bóng đen.

Vĩnh Huy trầm ngâm:

- Tôi cũng nghĩ như vậy!

Du Thuyết Hoa bực bội:

- Vậy nãy giờ anh cố tình trêu tôi?

Vĩnh Huy lắc đầu:

- Thật ra tôi muốn xác định lại một lần nữa xem sao. Nhưng cô vẫn giữ nguyên ý của mình.

Thuyết Hoa nhỏ nhẹ:

- Vì đó là sự thật mà. Nếu là anh, anh cũng như vậy thôi.

Vĩnh Huy nhíu mày:

- Chuyện Chiêu Dung đột nhiên mất tích là điều vô cùng bí ẩn.

Thuyết Hoa thắc mắc:

- Anh bảo cô ấy mất tích trong vụ đắm tàu. Vậy lúc ấy anh ở đâu chứ?

Vĩnh Huy thở dài:

- Chiêu Dung có điện cho tôi biết cô sẽ trở về bằng chuyến tàu lúc mười lăm giờ... Lúc đó tôi bận công chuyện ở một nơi cách xa đây nên không về kịp để đón Chiêu Dung.

- Và chuyến tàu ấy chìm vì bị bão tố?

Vĩnh Huy gật đầu:

- Người ra nghĩ như vậy. Nhưng...

Vĩnh Huy chợt ngập ngừng thì Thuyết Hoa thắc mắc:

- Ủa! Bộ anh có nghi ngờ gì khác chăng?

Vĩnh Huy nhếch môi nói:

- Có nguồn tin khác bảo rằng chiếc tàu bị cướp.

Thuyết Hoa ngỡ ngàng kêu lên:

- Ồ! Ghê quá! Chẳng lẽ không ai còn sống hay sao?

Vĩnh Huy nghiêm túc nói:

- Tôi không biết, nhưng tôi đoán nếu có nguồn tin như vậy thì hẳn phải có kẻ còn sống sót và đã chứng kiến chuyện gì xảy ra trên tàu.

Thuyết Hoa bậm môi:

- Anh hy vọng Chiêu Dung không có mặt trên chuyến tàu bất hạnh ấy?

Vĩnh Huy cay đắng:

- Phải! Tôi cầu mong cô ấy không đi chuyến tàu kia, nhưng mọi chuyện đã an bài.

Vĩnh Huy lại im lặng, lúc này anh cần đến ghềnh đá xem có phát hiện được điều gì không? Vì nhiều lần Chiêu Dung thấy bóng đen lao về hướng này và đêm qua Thuyết Hoa cũng thấy như thế.

Khẽ nắm lấy tay Thuyết Hoa, anh nói:

- Có lẽ chúng ta nên đi nhanh đến đó.

Để yên tay mình trong bàn tay to lớn và ấm áp của Vĩnh Huy, Thuyết Hoa tò mò:

- Anh vừa suy nghĩ ra điều gì hả?

- Không! Nhưng tôi nghĩ đừng phí nhiều thời gian nữa.

Cô bước cho kịp những sải chân của Vĩnh Huy, cô thắc mắc hỏi:

- Chiêu Dung mất tích bao lâu rồi?

Vĩnh Huy nói nhanh:

- Ba ngày trước đêm tôi gặp Thuyết Hoa. Lúc ấy tôi trông tin và thấp thỏm từng ngày. Cuối cùng tôi đã thất vọng khi chiếc tàu cứu hộ trở về... trống không trên bến cảng.

- Nhưng anh luôn hy vọng Chiêu Dung còn sống? - Thuyết Hoa nhướng mắt.

Vĩnh Huy trầm tư:

- Dĩ nhiên! Đối với người mình yêu thương, ai cũng mong như vậy. Tuy nhiên, làm sao biết cô ấy còn sống hay đã chết. Nhưng không hiểu sao, khi tai nạn chìm tàu xảy ra tôi có một cơn mơ quái dị và khủng khiếp. Nó cứ hiện về, lập đi lập lại trong những giấc ngủ của tôi.

Thuyết Hoa tò mò nhìn Vĩnh Huy:

- Anh có nhớ mình mơ thấy gì không?

Giọng Vĩnh Huy nói to át trong tiếng gió:

- Tôi không nhớ hết được. Nhưng ấn tượng mạnh nhất trong mơ là cảnh chém giết, la hét hoảng loạn trên một con tàu trong lúc xung quanh nó, sóng gió ầm ì, đại dương gầm thét và những ánh chớp ngoằn ngoèo lóe sáng giữa bầu trời đen tối... và kinh hoàng nhất là cảnh một người đang chấp tay cầu nguyện khi sau lưng cô ta có một kẻ bịt mặt vung con dao trên tay lên, dưới ánh chớp của tia sét, ngón áp út của hắn đeo chiếc nhẫn mặt ngọc màu hổ phách... và đúng lúc ấy...

Vĩnh Huy chợt im lặng nhìn Thuyết Hoa rồi thở dài.

Thái độ của Vĩnh Huy làm Thuyết Hoa nhíu mày:

- Có chuyện gì bất ngờ xảy ra phải không? Sao anh không kể tiếp?

Vĩnh Huy chán nản nói:

- Đúng lúc ấy, cô gái chợt xoay lại và hét lên, tôi giật mình choàng tỉnh mới hay chính mình vừa la lên chứ chẳng có ai khác.

Anh dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Và những lúc như thế tôi thức dậy rất mệt mỏi... cũng chẳng nhớ được mình mơ thấy chuyện gì, dù cố nhớ. Nhưng không hiểu sao hôm nay tôi lại nhớ rất rõ những gì mình đã gặp trong giấc chiêm bao.

Thuyết Hoa thoáng rùng mình, cô chẳng hiểu mình lạnh vì những đợt gió từ biển đang thổi thốc vào bờ hay lạnh vì câu chuyện đáng sợ mà cô vừa nghe? Nhưng cô gái ấy là ai?

Thuyết Hoa tò mò:

- Anh thấy rõ mặt cô ta?

Vĩnh Huy phân vân:

- Không rõ lắm! Nhưng tôi có cảm giác cô gái ấy rất gần gũi với tôi!

Thuyết Hoa lặng thinh, đúng là một giấc mơ đáng sợ và quái dị. Nhưng nó có liên quan gì đến chuyện của Chiêu Dung?

Hay những hình ảnh trong giấc mơ ấy là sự thật? Những diễn biến xảy ra trên con tàu đã bị chìm... cùng những hành khách đi trong chuyến ấy mà Vĩnh Huy có khả năng đặc biệt thấy được trong giấc mơ của mình... hay bởi một quyền lực siêu nhiên nào đó mà cô không lý giải được.

Thuyết Hoa ngước mắt nhìn về phía ghềnh đá, sóng gió ầm ì tung bọt trắng xóa, bầu trời như tối sầm lại.

Vĩnh Huy lo lắng:

- Lẽ nào trời lại mưa nữa?

Thuyết Hoa nhíu mày:

- Mây đen dày đặc ở đâu đó kéo đến nhanh thật!

Vĩnh Huy bóp nhẹ tay cô, trấn an:

- Nếu mưa, chúng ta sẽ ẩn tạm vào một hốc đá nào đó.

Những ánh chớp chợt lóe lên trên bầu trời như muốn xé toạc những đám mây đang sà xuống thấp.

“Ầm” Thuyết Hoa giật mình, cô co người lại khi một tia chớp xanh lè xẹt ngang trước mặt hai người.

Một cái gì đó trong đầu Thuyết Hoa chợt bật lên... Cô nhớ đến tia chớp sáng rực tại tu viện Thérésa đêm ấy. Cô nhớ đến bàn tay Hải Thụ cầm khẩu súng hăm dọa mình và ánh sáng lấp lánh trên ngón tay đeo nhẫn của gã.

Thêm một tiếng sét nổ lớn.

“Ầm!” - Đừng! - Cô hốt hoảng la lên.

Vĩnh Huy sững sờ, anh buột miệng:

- Chuyện gì vậy?

Thuyết Hoa run rẩy nép đầu vào ngực Vĩnh Huy giữa bốn bề mênh mông sóng gió, giọng cô thổn thức:

- Em... không biết sao nữa!

Vĩnh Huy vỗ về:

- Thuyết Hoa sợ cái gì hả?

Cô vẫn lặng thinh trong vòng tay che chở rắn chắc của Vĩnh Huy, rồi Thuyết Hoa bẽn lẽn cựa người ra khỏi anh.

- Em giật mình thôi mà! Sấm sét ghê quá!

Vĩnh Huy trầm giọng:

- Nếu biết thời tiết thay đổi bất ngờ như vậy, có lẽ tôi để cô ở nhà thì tốt hơn.

Thuyết Hoa ngập ngừng:

- Nhưng tôi ngại ở nhà một mình.

Vĩnh Huy nheo mắt ngó Thuyết Hoa:

- Vậy thì cô hãy can đảm lên.

Cô ngượng ngùng:

- Tôi sẽ không sợ nữa đâu.

Thuyết Hoa bước theo Vĩnh Huy. Cô đưa mắt nhìn chung quanh. Khung cảnh này dường như rất gần gũi với cô từ lâu lắm rồi thì phải. Nhưng tại sao cô lại có cái cảm nhận sâu xa ấy khi cô chưa đến nơi này bao giờ. Hay cô đã từng đi trong một giấc mơ nào đó.

Thuyết Hoa chợt thấy hoang mang trước những chuyện cô không sao giải thích được. Uể oải, Thuyết Hoa ngồi xuống bên một tảng đá.

Vĩnh Huy cũng vừa đi tới, anh ngạc nhiên:

- Chưa đến nơi mà đã mệt rồi sao?

Thuyết Hoa lắc đầu:

- Không! Em cảm thấy dường như em đã đến đây. Nhưng vào thời gian nào thì em không thể nhớ rõ được.

Đưa tay vò đầu, Vĩnh Huy ngồi xuống cạnh Thuyết Hoa:

- Thật lạ lùng và khó hiểu. Hay em là Chiêu Dung nhưng lại không nhớ rõ mình là ai mà bịa cái tên mới là Thuyết Hoa.

Thuyết Hoa nhăn mặt:

- Em đã bảo rồi mà, em không phải là cô ấy.

Vĩnh Huy chua chát:

- Anh cũng mong như thế.

Ánh mắt Thuyết Hoa chợt dừng lại nơi một lỗ hổng lớn gần bằng nắm tay đầy cát trên một tảng đá. Cô đưa tay hất nhẹ những phần cát bên ngoài.

Vĩnh Huy ngạc nhiên:

- Cô làm gì vậy?

Vẫn lặng thinh moi phần cát ấy rồi rút tay ra ngoài, một cái nhẫn bé xíu xỉn màu xuất hiện trên ngón tay Thuyết Hoa. Cô reo lên và chìa chiếc nhẫn cho Vĩnh Huy:

- Anh xem này! Đẹp không?

Vĩnh Huy đón lấy, anh xoay khẽ chiếc nhẫn và chùi sạch lớp gỉ bám bên ngoài.

Đó là một chiếc nhẫn vàng nhỏ chỉ vừa với ngón tay trẻ em sáu bảy tuổi.

Vĩnh Huy thắc mắc:

- Sao Thuyết Hoa biết trong hốc đá này có chiếc nhẫn?

Thuyết Hoa thản nhiên:

- Em không biết nữa. Tự dưng em cảm thấy có một động lực thôi thúc em phải bươi phần cát ấy ra ngoài... thế thôi.

Vĩnh Huy lắc lắc đầu mình:

- Thật không sao giải thích được vì chiếc nhẫn này phải nằm trong đó bao nhiêu năm rồi mới xỉn màu như vậy. Toàn là những chuyện bất ngờ... nhưng chúng ta không thể ở đây được, trời sắp mưa đấy.

Bầu trời càng lúc càng tối đen, những đám mây xám xịt gần như sà thấp ngang đầu hai người, không gian ẩm và lạnh.

Những hạt mưa từ trên cao bắt đầu rơi lác đác qua đầu họ.

Vĩnh Huy ngoái nhìn ra sau, một màn nước trắng xóa khắp nơi đang ập xuống.

Anh kêu to:

- Nhanh lên, Thuyết Hoa. Chúng ta sẽ ướt mất.

Cô để mặc cho Vĩnh Huy lôi mình chạy, cuối cùng hai người cũng tìm được một cái hang trước khi cơn mưa vừa kịp trút nước.

Hang rộng và sâu, nhưng bên trong lại tối om, Vĩnh Huy lôi cái đèn pin trong chiếc túi mang ở vai ra ngoài và nói với Thuyết Hoa khi thấy cô đứng nép sát vào vách tránh những hạt mưa theo gió thổi vào:

- Đứng đó sẽ ướt hết. Chúng ta vào trong thử xem!

Nhìn luồng ánh sáng từ tay Vĩnh Huy quét về khoảng tối, Thuyết Hoa dạn dĩ bước đến gần anh.

Đứng đây cô không còn sợ mưa tạt và có thể thấy dọc lòng hang khi luồng sáng lướt qua.

Thuyết Hoa tò mò:

- Cái hang này sẽ đưa chúng ta đến đâu chứ?

Vẫn đưa mắt quan sát chung quanh qua ánh đèn, Vĩnh Huy khẽ khàng:

- Cũng có thể lên trời hay xuống biển.

Thuyết Hoa nhăn mặt:

- Anh khéo đùa! Nói thế ai chẳng nói được.

Vĩnh Huy thản nhiên chiếu đèn sâu vào tận cuối hang, nơi có những tia sáng lấp lánh phản chiếu ngược lại.

- Chỗ đó dường như có nước. Cô thấy không?

Thuyết Hoa bậm môi:

- Ý anh muốn nói nơi ấy hang ăn thông ra biển?

Vĩnh Huy đắn đo:

- Có thể hang này chạy ra tới vách núi gần ghềnh đá vì hang có chiều hướng rẽ sang bên trái.

Thuyết Hoa đồng tình:

- Có lẽ anh nói đúng. Nhưng chúng ta đi thử mới biết được.

Vĩnh Huy gật đầu:

- Cô không sợ chứ?

Thuyết Hoa ngập ngừng:

- Có... nhưng ít thôi.

Vĩnh Huy nhếch môi:

- Vậy là can đảm lắm! Nào đi theo tôi.

Thuyết Hoa mạnh dạn bước cùng Vĩnh Huy vào trong.

Càng vào trong, tiếng mưa gió càng nhỏ dần, nhưng trong hang có vẻ ẩm và hơi lạnh khiến cô nhíu mày suy nghĩ... rõ ràng họ đang đi gần về phía biển.

Khi qua hết đoạn cong rẽ trái ở cuối hang, tiếng sóng gió gào thét ầm ì bỗng từ đâu trong sâu thẳm vang đến.

Một khoảng sáng nhỏ chợt xuất hiện và ánh đèn pin càng lúc càng bị khoảng sáng nuốt chửng.

Thuyết Hoa co người, kéo cao cổ áo, cô cảm thấy lạnh khi có những bọt nước lùa vào hang.

Càng lúc tiếng sóng vỗ càng gần, như sát bên tai hai người, rồi một mảng trời xám xịt chắn ngang trước mặt họ cùng sóng nước mênh mông.

Vĩnh Huy nhích từng bước ra phía ngoài. Gió rít lên từng cơn quật thẳng vào mặt anh như muốn đẩy anh bay vào khoảng không. Anh buột phải bíu chặt những ngón tay vào vách hang.

Vĩnh Huy nhìn xuống, dưới chân anh là ghềnh đá đang trơ mình hứng chịu những đợt sóng trắng xóa cao ngất ngưởng ầm ì, hung hãn.

Chìa tay về phía sau, Vĩnh Huy ra hiệu cho Thuyết Hoa bước tới:

- Cẩn thận nha! Nếu không gió sẽ quật chúng ta xuống dưới kia đấy.

Chờ cho Thuyết Hoa đến gần, anh nắm chặt tay cô và trầm giọng:

- Tôi không ngờ chỗ này lại cao hơn chỗ ghềnh đá.

Thuyết Hoa lè lưỡi khi nhận ra quang cảnh trước mặt mình. Ghềnh đá với từng lớp sóng dồn dập đổ vào. Cách đó không xa, một vịnh nước chạy sâu vào đất liền men theo chân núi... phẳng lặng. Ở đó có một con đường mòn đi xuyên qua đồi cát...

Nhưng dẫn đến đâu cô không thấy được bởi màn mưa trắng xóa.

Thuyết Hoa buột miệng:

- Anh thấy con đường nhỏ dưới kia chứ?

Vĩnh Huy gật đầu:

- Tôi nghe Chiêu Dung bảo gần đây có một trại phong. Lẽ nào con đường này đi đến nơi đó? Mưa quá chẳng thấy gì hết.

Thuyết Hoa khẽ khàng:

- Cái vịnh nước ấy đẹp quá!

Vĩnh Huy nhún vai:

- Hết mưa, chúng ta sẽ đến đó, nhưng trong thời tiết này thì không được đâu.

Thuyết Hoa hốt hoảng lùi vào trong khi một luồng gió mạnh quật đến thổi bay mất cái nón trên đầu Vĩnh Huy.

Cô buột miệng:

- Gió ghê quá!

Vĩnh Huy nhún vai:

- Nơi đây rất nguy hiểm và dễ ngã vì gió. Có lẽ chúng ta trở lại miệng hang vậy.

Thuyết Hoa bước đi và nói:

- Anh có phát hiện thêm được gì không?

Vĩnh Huy lắc đầu:

- Chẳng có gì sáng sủa hơn. Tuy nhiên, tôi thắc mắc tại sao mỗi lần xuất hiện cái bóng đen ấy lại lẫn về phía cái ghềnh đá?

Phải chăng cái bóng ấy đến từ con đường mòn mà chúng ta vừa thấy dưới kia?

Thuyết Hoa nhíu mày:

- Anh nói đến con đường xuyên qua đồi cát?

Vĩnh Huy gật đầu:

- Phải! Tôi muốn biết cái bóng ấy là ai?

Ở đâu? Hay là một hồn ma vất vưởng và có liên quan gì đến gia đình Chiêu Dung, đến căn nhà của chúng ta đang ở?

Nhìn luồng ánh sáng từ tay Vĩnh Huy nhảy múa dọc theo vách hang, Thuyết Hoa suy nghĩ đến những gì anh vừa nói. Cô cảm thấy mọi chuyện không dễ dàng chút nào.