Chương 12
Quang “móm” chui ra khỏi cái kho bỏ hoang phía sau trại phong khi cơn mưa đã dứt hạt. Gã dáo dác đưa mắt nhìn khuôn viên rộng lớn phía trước, thấp thoáng bóng người đi qua hành lang rồi mất hút phía sau hang đá lớn nằm ở góc sân có tượng Đức Mẹ với ánh mắt nhân từ đang nhìn về phía gã.
Gã chợt nhếch môi chua chát nghĩ ánh mắt bao dung ấy giúp được gì cho hoàn cảnh và tâm trạng nặng nề đang hoang mang hiện nay của gã.
Không! Gã phải tự lo cho mình thôi.
Đêm qua nếu gã không nhanh chóng lê khỏi cái nghĩa địa thật khủng khiếp ấy để lủi trốn vào cái kho trống này hẳn gã đã gục ngã vì sợ hãi và vì mưa gió rồi.
Tất cả xảy ra như một giấc mơ hay một trường đoạn phim hành động gay cấn mà gã là người thủ vai chính đầy ấn tượng...
Nhưng trái lại, tất cả đều thật... khốn nạn.
Quang “móm” nhăn mặt vịn tay vào tường lúc cơn buốt nhói lan từ chân đau.
Gã hiểu mình phải rời khỏi đây trước khi vết thương ở cổ chân hành hạ gã.
Quang “móm” từng có lần đến đây thăm một bà dì nên gã rất rành nơi này.
Chỉ cần khoảng hai mươi phút đi bộ hay lâu hơn tí nữa là gã sẽ ra được con đường lớn ngoài kia.
Còn bây giờ, hơi khó khăn đấy, nhưng gã vẫn còn khập khễnh lê đi được mà.
Cũng may bà dì ấy đã yên thân “về nước Chúa”, nếu không chắc gã phải nán lại ít phút để viếng thăm.
Quang “móm” nhìn cổ chân sưng vù của mình rồi gã mím môi quyết định dứt khoát lê đi.
Thay vì chui trở lại cái lỗ chó ở hàng rào cho chắc ăn thì Quang “móm” khập khễnh bước ra dọc theo dãy hành lang vắng vẻ phía bên trái của trại phong để lách ra cổng sau vì gã biết nơi này ít ai qua lại.
Khi Quang “móm” sắp qua hết những căn phòng dành cho người bệnh. Gã chợt nghe giọng một người phụ nữ vang lên:
- Đúng là phép lạ, tạ ơn Chúa. Cô đã tỉnh rồi!
Tiếng kêu yếu ớt của một cô gái vọng ra:
- Nhưng đây là đâu vậy, thưa nữ tu?
Giọng người vừa gọi là nữ tu nhỏ nhẹ:
- Trại phong Dốc Đá, nơi đón nhận những cuộc đời bất hạnh.
Có tiếng cô ghét thét lên hoảng loạn:
- Không... tôi không phải... tôi...
Giọng người nữ tu trầm lắng:
- Đúng là nơi đây không dành cho cô vì cô không bệnh. Nhưng cô vừa thoát chết... Hãy nằm nghỉ đi, đừng quá xúc động, không tốt đâu. Chúng tôi vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra với cô.
Giọng cô gái thầm thì:
- Nữ tu đã cứu tôi?
Cuộc đối thoại lạ lùng bên trong vang ra khiến Quang “móm” ngạc nhiên. Gã dừng lại và tò mò bước tới khe cửa sổ nhìn vào. Suýt chút nữa gã la lên khi nhận ra người con gái nằm trên giường ở cưới phòng là Du Thuyết Hoa. Nhưng cô ta xanh xao và đầy mỏi mệt.
Đứng cạnh đó là một ma nữ tu mặc áo choàng đen, đeo kính trắng với gương mặt phúc hậu.
Ánh mắt dịu dàng của ma nữ tu vẫn hướng vào cô gái:
- Đó là ý Chúa! Cô đã được bình an!
Cô gái đưa tay ôm đầu, khổ sở nói:
- Tôi không thể nào nhớ hết mọi chuyện... kinh khủng quá... tôi...
Cô gục đầu khóc nức nở, người nữ tu bước tới đặc tay lên vai cô gái an ủi:
- Đừng sợ! Rồi cô cũng sẽ nhớ lại những gì đã xảy ra trước khi cô bị sóng đẩy trôi dạt vào bãi cát ở eo biển gần tu viện Thérésa.
Cô gái chớp chớp đôi mắt lầm bầm:
- Tu viện Thérésa... gần đồi gió... và...
Cô ngước nhìn nữ tu nói tiếp:
- Nữ tu đưa tôi về đây?
Ma nữ tu lắc đầu:
- Không! Đó là nữ tu Mai Lan. Trên đường đưa cô đi đến... nhà ang táng vì mọi người nghĩ cô đã chết sau mấy ngày hôn mê. Bất ngờ cô hồi tỉnh sống lại và nhảy ra khỏi xe bỏ chạy... theo một người.
Cô ngơ ngác:
- Ồ! Sao kỳ lạ vậy?
- Cô chạy theo người đàn ông lỡ đường đón xe định đi nhờ khiến kẻ kia hoảng quá phải bỏ chạy. Nếu lúc ấy cô không vấp ngã, chẳng biết cô sẽ chạy đến đâu nữa!
Cô gái rùng mình:
- Tôi không biết gì hết.
- Cô gần giống như một kẻ bị mộng du... cô còn nhớ mình là ai và ở đâu không?
Cô gái gật đầu nhưng vẫn lặng thinh.
Đứng bên ngoài, Quang “móm” cảm thấy những gì gã vừa nghe thật là khó hiểu.
Nếu cô gái này là Du Thuyết Hoa thì tại sao lại hôn mê ở tu viện Thérésa mấy ngày rồi, khi Nhật Toàn và Du Thuyết Hoa mới bỏ trốn chỉ hai hôm nay.
Nhưng sao gã lại lầm được khi Thuyết Hoa đâu có xa lạ gì với gã.
Cho dù có chuyện gì xảy ra, thì con bé này cũng biết chỗ Nhật Toàn trốn tránh.
Thuyết Hoa sẽ là cái phao để Quang “móm” bám vào và bơi đến đích.
Quang “móm” cười thầm, không ngờ hắn đã gặp may khi lủi trốn vào đây đêm qua, hắn sẽ tận dụng cơ hội này một cách có hiệu quả.
Giọng cô gái chợt vang lên:
- Có phải nữ tu Mai Lan đã tìm thấy tôi trên bãi biển?
Ma nữ tu gật đầu:
- Nữ tu Mai Lan cũng là người thức suốt đêm tại nhà nguyện để cầu kinh cho cô.
Cô gái đăm chiêu:
- Tôi muốn gặp nữ tu Mai Lan để cám ơn vì đã cứu tôi.
Người nữ tu phân vân:
- Tôi nghĩ cô không gặp nữ tu ấy được đâu.
Cô gái ngạc nhiên:
- Sao thế?
- Vì nữ tu Mai Lan không muốn...
Cô chống tay ngồi dậy:
- Nhưng tôi muốn tạ ơn nữ tu ấy trước khi trở về nhà.
Ma nữ tu khoát tay:
- Ồ! Không được đâu! Sau này cô sẽ hiểu tại sao mà... vả lại cô cũng còn yếu chưa nên đi xa.
Cô gái nhíu mày vẻ khó hiểu:
- Tôi ở gần đây mà, sao nữ tu ấy lẩn tránh tôi chứ? Khi chính nữ tu đã cứu tôi.
Tôi là Mạc Chiêu Dung.
Quang “móm” sững sờ, gã lầm bầm:
- Hừm! Cái con quỷ sứ ấy phịa cái tên gì thế nhỉ? Giỏi lắm thì con nhóc này gạt được mấy sơ chứ đừng mong gì gạt được gã.
Giọng ma nữ tu vẫn nhỏ nhẹ:
- Thôi được! Cô nằm nghỉ đi, tôi sẽ nhắn lại với nữ tu Mai Lan những gì cô muốn.
- Cám ơn nữ tu!
Nữ tu chỉ tay vào một nút chuông gắn ở đầu giường:
- Cần gì thì cứ nhấn vào đây sẽ có người đến giúp cô.
Lúc bà nữ tu đi ngang cửa sổ, Quang “móm” hốt hoảng ngồi thụp xuống. Suýt nữa hắn đã bị phát hiện.
Khi đoan chắc vị nữ tu sĩ đã rời khỏi phòng, Quang “móm” bật dậy và len lén nhìn vào trong.
Cô gái nằm ngước mặt lên trần, tay gác lên trán. Một tư thế chẳng thuận lợi cho sự xuất hiện đường đột của gã qua cửa sổ không có chấn song sắt.
Nhưng gã không thể hiên ngang đi vòng theo hành lang để vào cửa chính. Như thế vừa lộ liễu, vừa vỡ chuyện và cũng phí thời gian.
Nhưng phải bắt đầu nhập cuộc bằng cách nào đây để cô gái không phản ứng?
Gã đứng thừ người ra hành lang sau căn phòng một hồi, cuối cùng gã cũng nghĩ ra được cách tiếp xúc hữu hiệu nhất.
Quang “móm” gõ nhẹ tay vào cửa sổ và gọi nhỏ:
- Thuyết Hoa! Thuyết Hoa!
Gã thấy vầng trán cô ta hơi nhíu lại nhưng cô ta vẫn nằm im. Gã nhếch môi khi cảm thấy đã đánh bật được cô ta.
Lần này Quang “móm” đã gọi to hơn một chút và nhẹ nhàng đẩy rộng cánh cửa sổ qua một bên.
Đúng như gã đoán, khi gã chường mặt vào phòng thì cô gái cũng xoay lại và ngồi bật dậy lúc gã leo qua cửa sổ.
Cô gái vẫn trố mắt nhìn gã như một kẻ xa lạ rồi hốt hoảng la lên:
- Ồ! Anh là ai?
Quang “móm” nén đau, cố giữ bước đi mạnh dạn của mình, đôi môi gã nhếch lên vẻ ranh ma:
- Hừm! Cô vờ vĩnh giỏi thật đấy Thuyết Hoa!
Chiêu Dung giọng đầy ngạc nhiên:
- Anh nói gì tôi không hiểu.
Mắt Quang “móm” ánh lên vẻ giễu cợt nhưng giọng gã đầy hăm dọa:
- Nhật Toàn ở đâu?
Chiêu Dung nhích người về phía sau, bàn tay thon trắng trượt về phía nút nhấn chuông, giọng run run:
- Anh ra khỏi phòng tôi ngay...nếu không thì...
Quang “móm” giật mình đưa tay ngăn lại:
- Khoan, làm thế không có lợi cho cả hai chúng ta đâu.
Chiêu Dung lưỡng lự:
- Sao vậy?
Gã cười gằn:
- Tôi có đủ thời gian giết cô trước khi người ta đến. Nhưng...
- Anh đừng hòng dọa tôi.
Gã bóp chặt nắm tay:
- Tôi nói thật chứ không dọa suông đâu. Nhưng tôi làm thế cũng chẳng lợi lộc gì vì người tôi cần là Nhật Toàn chứ không phải Thuyết Hoa.
Chiêu Dung vẫn băn khoăn:
- Ông đã lầm tôi với ai rồi, Thuyết Hoa, Nhật Toàn là ai chứ? Tôi chưa bao giờ nghe tên những người đó.
Gã lạnh tanh:
- Sao lúc tôi gõ cửa và gọi tên Thuyết Hoa, cô phản ứng?
Chiêu Dung dè dặt nói:
- Có tiếng động như vậy, ai nghe mà chẳng phản ứng. Nhưng điều đó đâu thể buộc tôi nhận mình là Thuyết Hoa khi tôi chẳng biết cô ta là ai.
Quang “móm” cười nhạt:
- Du Thuyết Hoa! Cô đóng kịch giỏi thật.
Nhưng vai diễn của cô chỉ để dành cho những nữ tu có tâm hồn thánh thiện và lòng tin người xem, chứ còn tôi thì dẹp ngay.
Chiêu Dung chợt rùng mình, cô tái xanh mặt mày. Vì cái tên lẫn họ ấy cô đã từng nghe từ miệng kẻ bịt mặt trên con tàu kinh hoàng khi cô bất ngờ xoay mặt lại đối diện với hắn.
Chính lúc cô cận kề với cái chết, bàn tay cầm con dao bén ngót của hắn chợt dừng lại, rồi một tia chớp xanh lòe lóe lên và có tiếng nổ lớn... Chiêu Dung hoảng loạn phóng mình nhảy xuống biển bất chấp sóng gió cuồng điên...
Mọi diễn biến trên nét mặt Chiêu Dung không thoát khỏi ánh mắt tinh ranh của Quang “móm”. Gã bước tới gần hơn:
- Sao chứ? Cô đừng hòng qua mặt được Quang “móm” này. Nào, nói đi, Nhật Toàn đang ở đâu?
Nhìn vẻ lầm lì hiện rõ trên mặt của Quang “móm”, Chiêu Dung hiểu gã là kẻ rất nguy hiểm. Cô không thể dằn dai với gã được.
Chiêu Dung không biết mối quan hệ giữa người có tên Nhật Toàn với cô gái tên Thuyết Hoa như thế nào. Nhưng tại sao gã tự xưng mình là Quang “móm”, lại quyết tâm tìm Nhật Toàn, mà điều tai hại nhất là hắn lầm cô với Thuyết Hoa.
Chính kẻ bịt mặt trên chiếc tàu bị đánh cướp đã nhìn lầm Chiêu Dung với một cô gái tên Thuyết Hoa mà hắn đã ngừng dao kịp lúc nên cô may mắn thoát chết.
Còn bây giờ, sự lầm lẫn đang gây rắc rối và nguy hiểm cho cô.
Chiêu Dung không biết Nhật Toàn là ai thì làm sao cô trả lời được câu hỏi của hắn.
Hắn đã nhìn lầm người để hỏi...
Cô chợt nghĩ Quang “móm” và kẻ bịt mặt cướp tàu có liên quan gì với nhau không? Phải chi cô biết chút gì về thân phận hai kẻ kia, may ra cô còn có thể phịa một địa chỉ nào đó để gã xéo khỏi nơi đây cho khuất mắt.
Nhưng trái lại cô hoàn toàn mù tịt về hai kẻ ấy thì làm sao cô “bịa” ra chuyện gì được.
Chiêu Dung im lặng ngó Quang “móm”, cô thấy mặt hắn đỏ lên, dường như sự kiên nhẫn trong lòng hắn bay mất... dù muốn hay không cô cũng lều mạng. May ra cô không phải một mình đơn độc.
Chiêu Dung nhấn mạnh vào nút chuông và lẹ làng thu mình vào một góc giường.
- Reng!
Tiếng chuông bất ngờ vang lớn giữa buổi sáng tĩnh lặng của trại phong.
Quang “móm” tức điên lên, gã chồm người tới hét:
- Con khốn kiếp... mày sẽ...
Sự tức giận đã làm gã quên mất cái chân đau khổ của mình.
Một cảm giác nhói lên tận óc, Quang “móm” té nhào xuống sàn trước ánh mắt kinh ngạc của Chiêu Dung.
Gã lập tức chỏi tay đứng lên, lết bước về phía cửa sổ khi ngoài hành lang vang lên tiếng chân người.
Trước khi leo qua cửa, Quang “móm” ném ánh mắt căm hờn về phía Chiêu Dung và gầm lên:
- Hừm! Chờ đấy! Mày không thoát được đâu!
Bàng hoàng nhìn bóng Quang “móm” biến mất sau ô cửa, Mạc Chiêu Dung hiểu cô không thể ở lại trại phong này được nữa. Cô tuột khỏi giường và bước đi. Chợt trước mắt cô như một màu đen tăm tối ập xuống.
Chiêu Dung té quỵ và trôi vào vùng xoáy mênh mông của ký ức. Cô thấy mình đang đứng trên một con tàu lao chao trong biển sóng giữa trời đêm với muôn vàn ánh chớp lập lòe và bàn tay cầm dao của gã bịt mặt đang vung cao có chiếc nhẫn mặt ngọc màu hổ phách lấp lánh.