← Quay lại trang sách

Chương 13

Nhìn chiếc Fiat vừa được cẩu lên khỏi eo biển với một phần đầu bị bẹp dúm lại và cái bảng số 3422... Đúng như lời những người săn tôm hùm đã tình cờ phát hiện và báo cảnh sát... Thiên Trường đưa tay bóp trán suy nghĩ.

Lẽ nào vụ Hải Thụ được khám phá một cách dễ dàng như thế này sao?

Trước khi đến đây, anh đã biết rõ chiếc Fiat đó là của Nhật Toàn, kẻ đã có dấu tay lưu trữ trong tàng thư trùng với dấu vân tay trên tay lái chiếc Toyota và vân tay trên chiếc bật lửa có hình con đầm chuồng.

Mọi chứng cứ đều cho thấy Nhật Toàn có liên quan đến tai nạn của Nhật Toàn vì nơi Hải Thụ bị tai nạn cũng chẳng cách xa đoạn eo biển này. Nhưng có phải Hải Thụ cố ý giết Hải Thụ rồi cho xe mình lao xuống biển và sau đó cướp xe của nạn nhân? Tại sao Nhật Toàn làm thế?

Anh trầm ngâm nhìn những thợ lặn đã lên bờ, họ cho biết ngoài xác chiếc xe chẳng tìm thấy gì khác.

Bước đến gần chiếc Fiat, Thiên Trường chăm chú xem có thể phát hiện thêm được điều gì không ngoài những điều anh đã biết. Nhưng anh đã hoàn toàn thất vọng.

Đúng lúc ấy, máy bộ đàm kêu vang, Thiên Trường nói nhanh vào máy và anh nghe giọng Thái Dũng vang rõ phía bên kia:

- Nhật Toàn không có mặt ở nhà hắn mấy ngày rồi. Cửa hàng thú nhồi bông của Du Thuyết Hoa, em bà con của hắn bán cũng đóng cửa. Hắn và Hải Thụ có quan hệ làm ăn với nhau nhưng ở mức độ nào thì chúng tôi chưa rõ được.

Thiên Trường buột miệng:

- Chiếc Fiat đã được tìm thấy đúng là của Nhật Toàn.

- Anh đang ở đó?

Thiên Trường thản nhiên:

- Phải! Nhưng chẳng phát hiện được điều gì mới mẻ. Kẻ trong chiếc Hyundai có khai gì chưa?

- Bây giờ thì chưa, nhưng tôi nghĩ Thụy “trắng” cũng phải khai thôi, nếu nó không muốn gánh thêm trách nhiệm.

Thiên Trường nhún vai:

- May mắn đêm qua là chẳng ai chết.

Nếu không chúng ta cũng gặp rắc rối đấy.

- Thụy “trắng” là người làm của Lâm Khánh, một kẻ có công ty kinh doanh mặt hàng thủy hải sản. Chiếc Hyundai lao xuống dốc đêm qua là một trong những chiếc xe chở hàng của Lâm Khánh. Tôi không tìm được dấu tay của gã trên tay lái chiếc Hyundai. Như thế Thụy “trắng” không phải là kẻ điều khiển chiếc xe. Gã lái xe bỏ trốn khi xe lăn xuống dốc.

Thiên Trường trầm ngâm:

- Rồi chúng ta cũng biết rõ tên tài xế là ai thôi. Nhưng điều tôi thắc mắc là tại sao chúng suýt đâm xe vào chúng ta rồi lại hốt hoảng bỏ chạy khi có hiệu lệnh dừng lại và cố tình chạy trốn lúc thấy có xe đuổi theo?

Hẳn có phải chuyện gì mờ ám nên bọn chúng mới hoảng như vậy.

- Tôi cũng nghi ngờ và không hiểu bọn chúng đi đâu với chiếc xe trống rỗng vào đêm khuya như vậy? Phải chăng chúng tham gia vận chuyển hàng lậu gì đó? Và biết đâu chính bọn Thụy “trắng” hai đêm trước đã đụng phải Hải Thụ rồi chạy mất... nên đêm qua, lúc gặp chúng ta, bọn chúng hoảng sợ... - Giọng Thái Dũng vang lên.

Thiên Trường giật mình, anh chợt thấy vụ tai nạn Hải Thụ dường như lóe lên những điều đáng phải suy nghĩ và thủ phạm không dừng lại ở mỗi một mình Nhật Toàn... chỉ có điều anh cảm thấy khó hiểu là tại sao Nhật Toàn lái chiếc Toyota của Hải Thụ sau khi người ta phát hiện ra vụ tai nạn. Chuyện gì buộc Nhật Toàn và cô em họ hắn là Thuyết Hoa phải bỏ cửa hàng, bỏ nhà trốn mất.

Thiên Trường trầm giọng:

- Tôi cần biết những mối liên hệ của Nhật Toàn và địa chỉ những người thân của hắn trong thời gian ngắn nhất.

- Được! Tôi sẽ làm ngay!

Thiên Trường ngắt máy và bước về chiếc Nissan của mình. Đúng lúc ấy, một vật nằm dưới cát lấp lánh đập vào mắt anh.

Anh ngạc nhiên nhíu mày dừng lại rồi cúi xuống khi nhận ra đó là một sợi dây chuyền vàng có mặt hình đức mẹ Maria trông rất dễ thương.

Nhìn sợi dây bằng vàng mong manh trên tay, Thiên Trường biết đây là vật trang sức của phụ nữ đã bị đánh rơi.

Nhưng vật này có liên quan gì đến chiếc Fiat đang nằm đằng kia. Và ai là chủ nhân sợi dây chuyền này. Người đó có phải là Du Thuyết Hoa, em bà con của Nhật Toàn?

Nhưng cô ta ở đâu, còn sống hay đã chết?

Càng suy nghĩ, anh càng thấy vấn đề không còn đơn giản nữa, mọi chuyện đang trở nên phức tạp hơn vì anh linh cảm dường như có nhiều người liên quan đến...

Thiên Trường nhìn kỹ sợi dây chuyền lần nữa trước khi cho vào túi. Anh chợt phát hiện ra phía sau tượng đức mẹ có khắc hai chữ C.L. Có thể đây là một cái tên được viết tắt, nhưng tên gì thì anh không đoán ra.

Anh nhếch môi cười khi nghĩ biết đâu sợi dây chuyền này cũng giúp ích cho anh trong công việc sắp tới.

Còn bây giờ, anh cần tìm ra nơi Nhật Toàn đang lẩn trốn. Có bắt được hắn thì vụ tai nạn của Hải Thụ sẽ được làm rõ hơn.

Thiên Trường chui vào xe, anh đưa tay định bật công tắc thì máy bộ đàm lại vang lên. Vẫn là giọng của Thái Dũng làm anh phấn khởi:

- Nhật Toàn có người cậu tên Thuận San. Ông này là chủ trại nuôi trăn gần mũi gió biển. Hắn thỉnh thoảng có về đây.

Thiên Trường nhíu mày:

- Thông tin ấy chính xác chứ?

- Anh cứ yên tâm!

Thiên Trường dứt khoát:

- Nếu vậy thì chúng ta đến đó.

Thiên Trường nhấn ga cho chiếc Nissan rời khỏi eo biển.