Chương 14
Nhật Toàn lững thững bước ra hàng hiên. Một tiếng gừ nhỏ vang lên ở góc nhà khiến gã quay lại.
Con chó đốm lông vàng nhe răng hầm hừ nhìn gã dưới ánh mắt dè dặt.
Gã khẽ búng tay ra vẻ thân thiện và đến gần:
- Sao thù dai vậy? Lại đây!
Con chó chợt co mình, nhe răng bén ngót ra rồi bất ngờ chồm tới.
- Gâu!
Hết hồn, Nhật Toàn nhảy lùi ra sau trước đôi mắt long lên dữ tợn của con vật.
Nó ngó gã như một kẻ thù truyền kiếp.
Nhật Toàn bực bội:
- Hừm! Mày muốn ăn thua đủ hay mày không chấp nhận tao là thành viên trong nhà này.
Vẫn lừ mắt nhìn gã, con vật lắc đầu qua lại như sẵn sàng chống trả nếu gã tiếp tục bước đến...
Gã nhún vai đi qua khoảng sân đầy cát ẩm sau cơn mưa in dấu bánh xe Hoàng Khải vừa để lại. Đứng ở đây gã có thể nhìn thấy tuy không rõ lắm con đường mòn nhỏ dẫn ra quốc lộ.
Hoàng Khải không nói đi đâu vì lúc gã thức giấc thì hắn đã rời khỏi nhà.
Nhật Toàn nghĩ gã có thể đi tìm Thuyết Hoa như lời hắn nói đêm qua.
Nhưng Thuyết Hoa và Hải Thụ biến đi đâu? Cho đến bây giờ gã vẫn không hiểu nổi chuyện ấy.
Tuy nhiên, nếu Hoàng Khải tìm gặp Thuyết Hoa và đưa cô về đây thì chuyện gì sẽ xảy ra khi Thuyết Hoa nói hết sự thật về chuyện gã đã làm?
Nhật Toàn thấy chán nản, mọi tình cảm tốt đẹp Hoàng Khải dành cho gã sẽ biến mất thay vào đó là sự khinh bỉ, dè bỉu... và dĩ nhiên gã cũng sẽ không thể tiếp tục ở lại đây.
Nếu bây giờ bỏ đi, lỡ như Hoàng Khải không tìm được Thuyết Hoa...
Trong không khí se lạnh buổi sáng của cơn mưa vừa dứt, Nhật Toàn cảm thấy thèm thuốc. Gã gắn lên môi một điếu và sờ tay vào túi tìm bật lửa như một thói quen...
Gã chợt nhớ ra là mình đã làm rơi mất nó.
Ở đâu nhỉ? Trong lúc trốn chạy cái xác chết hay ở dưới gầm chiếc Toyota?
Nhật Toàn lơ đãng nhìn về hướng quốc lộ. Gã không thể xác định được nơi chiếc xe mắc dịch ấy hành hạ gã. Nhưng gã vẫn có thể đoán được chỗ ấy nằm ở hướng nào với nơi gã đang đứng.
Ánh mắt gã lướt qua cái nghĩa địa lạnh tanh nằm chơ vơ giữa bầu trời xám còn ẩm hơi nước trải dài về phía đồi cát. Nhật Toàn giật mình khi nhận ra có một bóng người đang khập khiễng bước về phía căn nhà. Nhưng xa quá nên gã không nhận ra đó là ai, kẻ ấy vừa đi vừa nhìn lại phía sau... dường như hắn sợ ai đó đang bám theo.
Nhật Toàn đi về phía những bụi cây mọc lúp xúp trên đồi cát và đưa mắt quan sát kẻ lạ mặt.
Gã giật mình khi nhận ra kẻ đang tiến về phía căn nhà là Quang “móm”, người của Lâm Khánh. Nhưng tại sao Quang “móm” lại có mặt ở đây và gã bị gì mà đi đứng không bình thường chứ? Lẽ nào Quang “móm” đang lùng sục gã theo lệnh Khánh?
Gã thừa biết Quang “móm” chả phải là một kẻ hiền lành gì, hắn biết cách làm cho những người mắc nợ Khánh đau và buộc lòng phải ói ra những khoản tiền nào đó... Tuy nhiên, tại sao chỉ có mỗi mình Quang “móm” lạc loài và nhớn nhác như một kẻ bị săn đuổi vậy?
Nhưng dù chuyện gì chăng nữa gã nghĩ lúc này nên trốn tránh Quang “móm” là tốt nhất.
Nhật Toàn nhẹ nhàng rời khỏi bụi cây, trở lại ngôi nhà. Gã định sau khi vào trong lánh mặt và đóng kính cửa để mặc con đốm lông vàng dữ dằn đón khách, hẳn Quang “móm” chẳng dại dột đứng lại trên sân lâu hơn.
Nhưng khi thụt lùi về phía căn nhà, Nhật Toàn sững sờ thấy con đốm nằm án ngữ ngay cửa lớn, chong mắt chằm chằm nhìn gã.
Gã đứng lặng người trước tình thế khốn khổ như vậy, chẳng có cách nào lọt vào trong nhà. Con chó ranh này đã cố tình chơi lại gã một cách quỷ quái.
Nhật Toàn liếc mắt về phía đồi cát, sau những lùm cây, thấp thoáng dáng Quang “móm” đang đi tới và bóng hắn càng lúc càng lớn dần trên mỗi bước chân khập khễnh.
Tiến thoái lưỡng nan, Nhật Toàn cuống lên. Gã khẽ chu môi suỵt con đốm với hy vọng nó rời khỏi cửa...
Nhưng con chó vẫn lì lợm nằm đó và nghếch mõm nhìn gã như thách thức.
Nhật Toàn tức muốn điên trước cảnh ấy, giá như lúc khác, có lẽ gã đã tìm một khúc cây nện thẳng tay vào con chó.
Nhưng bây giờ, chỉ cần gã có một hành động ảnh hưởng đến thì con chó sẽ sủa ầm lên ngay, đây là điều mà gã đang lo sợ vô cùng.
Lòng gã đang nóng như lửa đốt, vừa lo, vừa tức Nhật Toàn nhóng mắt nhìn về phía nghĩa địa, chỉ cần nhanh chân đến được những ngôi mộ nhấp nhô kia, gã có thể lẫn ra sau căn nhà một cách yên ổn, mặc xác con chó quỷ sứ kia tha hồ nằm trực nơi cánh cửa.
Nhật Toàn nhẹ nhàng cúi mình thấp xuống, lom khom chạy vụt về phía những ngôi mộ cạnh hông nhà.
Ngay lúc gã sải chân phóng đi, con chó bất ngờ chồm lên, sủa rân trời.
“Gâu! Gâu!” Đang khập khễnh tiến về phía căn nhà, Quang “móm” chợt sựng lại khi nghe tiếng chó sủa.
Gã ngước mắt nhìn, một bóng người thoáng qua trong mắt gã và mất hút sau những nấm mồ hoang.
Mặt Quang “móm” xám ngoét vì sợ, lẽ nào giữa ban ngày lại có ma? Nhưng gã có quáng mắt nhìn lầm không chứ? Giữa mênh mông những ngôi mộ, Quang “móm” chẳng thể nào nhớ được tối qua gã đã ngã nhào lên cái mộ nào.
Ánh mắt Quang “móm” lướt về phía con chó đốm vàng đang chồm chân nghểnh mõm lên hàng hiên. Gã chẳng hiểu con chó sủa vì thấy gã hay sủa khi có bóng người phóng vào nghĩa địa.
Nhưng dù chó sủa ai, gã cũng phải cảnh giác trước sự vắng lặng của căn nhà và cái nghĩa địa lạnh tanh hoang vu từng ám ảnh gã đêm qua.
Quang “móm” dáo dác đưa mắt nhìn quanh.
Trong lúc đó, sau một ngôi mộ đá, Nhật Toàn đang mọp người lắng tai nghe tiếng bước chân của Quang “móm” dừng lại...
Chợt gã giật nảy mình khi thấy cách gã hơn hai mét, con rắn nằm cuộn tròn sau hốc đá cạn ngôi mộ, đang ngóc cái đầu tam giác màu nâu và lia ra cái lưỡi hai nhánh thật đáng sợ.
Nhật Toàn cứng người vì khiếp hãi. Gã nhìn trân trân vào con rắn mà không dám chớp mắt và cục cựa. Con rắn cũng nằm im, chỉ có cái lưỡi chẻ đôi đáng ghê sợ là thụt ra thụt vào liên tục.
Thời gian cứ chậm chạp trôi qua. Nhật Toàn điếng người, gã cảm thấy toàn thân như tê cóng và chẳng dám thở mạnh. Phải nói lúc này gã sợ con rắn độc này hơn sợ Quang “móm”.
Dù không có chút kiến thức gì về loài rắn. Nhưng gã hiểu loài bò sát có cái đầu tam giác kia là bạn đồng hành của thần chết.
Rắn độc và bọn Lâm Khánh cũng độc ác. Tuy hai cái độc khác nhau. Nhưng trong hoàn cảnh này, gã không thể ở chung với con rắn được nữa.
Những ý nghĩ ấy vừa thoáng qua trong đầu Nhật Toàn thì bất ngờ con rắn duỗi mình ra và từ từ trườn tới trước.
Gã lạnh toát người, bàn tay gã ươn ướt mồ hôi. Nhật Toàn không kiềm chế được nỗi sợ hãi đang tăng dần khi cái đầu con rắn đưa qua đưa lại trước mắt gã.
Nhật Toàn hét lên và phóng ào ra khỏi ngôi mộ đá trước ánh mắt sững sờ của Quang “móm”.
Dù quá bất ngờ trước cảnh một người từ trong nghĩa địa lao ra về phía sau ngôi nhà, Quang “móm” cũng nhận ra đó là Nhật Toàn, kẻ mà gã đang truy tìm...
Nhưng chuyện gì khiến Nhật Toàn hốt hoảng rời khỏi nơi ẩn nấp như thế?
Sự thắc mắc của Quang “móm” chỉ lóe lên trong một phần trăm giây thì gã đã được lời giải đáp.
Một con rắn dài gần hai mét từ sau ngôi mộ trườn nhanh qua bãi cỏ và biến mất sau bụi cây rậm rạp.
Con chó đốm cũng ngơ ngác sủa ầm làm Quang “móm” sực tỉnh. Ngay lập tức gã lẹ làng khập khễnh đuổi theo Nhật Toàn.
Dù biết rằng mình khó lòng bắt kịp hắn. Gã vừa lết tới, vừa la to:
- Ê! Đứng lại, mày không trốn mãi được đâu.
Mặc cho Quang “móm” gào lên cùng tiếng chó sủa, Nhật Toàn vẫn phóng chạy.
Nhưng có lẽ do quá hốt hoảng, Nhật Toàn vấp chân vào một rễ cây và té nhào xuống. Gã xoải người nằm trên cát, tay chạm vào một cái xẻng cuốc đất.
Từ phía sau, Quang “móm” cũng cà nhắc lao đến vung tay túm lấy Nhật Toàn nện một đấm vào mặt gã.
Quang “móm” hét lên:
- Hừm! Đồ chó! Sao mày không chạy nữa đi?
Vừa đau, vừa tức, Nhật Toàn chẳng kiềm chế được nữa. Gã vươn tay nắm lấy cái xẻng quật thẳng vào đầu Quang “móm”.
Quá bất ngờ không phản ứng kịp, Quang “móm” lãnh trọn nhát xẻng, thân hình đổ ập xuống một bên.
Nhật Toàn lồm cồm chỏi tay bật dậy, gã hiểu mình không thể nào ở lại đây được nữa khi bọn Quang “móm” đã đánh hơi được chỗ này.
Tuy nhiên, bây giờ gã không thể đi ra quốc lộ theo con đường nhỏ trước căn nhà được. Nhỡ có bọn chúng thì nguy mất...
Sau một thoáng đắn đo, Nhật Toàn băng xuống triền cát, chạy dọc theo những lùm cây lúp xúp cạnh bãi biển vắng lặng không một bóng người. Tiếng chó sủa càng lúc càng xa và nhỏ dần trong tai gã...
Nhật Toàn ngoái nhìn lại, căn nhà trên đồi cát đã biến mất sau những rặng cây.
Giờ gã mới cảm thấy yên tâm bước chậm lại nhưng trong lòng gã vẫn phập phồng một nỗi lo lắng khi nghĩ chỉ một nhát xẻng mà Quang “móm” đã nằm đơ ra trên mặt cát. Phải chăng gã đã lỡ tay làm chết hắn?
Ý nghĩ bất chợt ấy bỗng làm gã hoảng lên. Nhật Toàn đảo mắt nhìn quanh xem có ai lảng bảng không. Nhưng gã nhẹ nhõm khi giữa cảnh biển trời... bốn bề vắng lặng.
Gã ngước mắt nhìn xa xa về phía quốc lộ, con đường lượn lờ thấp thoáng những chiếc xe như vẫy gọi gã.
Ánh mắt Nhật Toàn lóe sáng khi hình ảnh nơi gã cần đến lại hiện rõ trong đầu.