Chương 15
Lâm Khánh ngồi lì cạnh chiếc điện thoại nơi văn phòng của gã.
Buổi sáng đang trôi qua, đã mấy lần chuông reo nhưng khi nhấc máy toàn chuyện làm ăn... còn chuyện gã đang nóng lòng chờ thì vẫn im hơi lặng tiếng.
Chẳng hiểu công việc tiến hành đến đâu mà hai thằng kia vẫn bặt tăm.
Gã dí mạnh điếu thuốc vào cái gạt tàng hình sư tử và bực bội đứng lên.
Đúng lúc ấy, chuông điện thoại reo vang. Lâm Khánh lưỡng lự không định nhấc máy. Nhưng rồi tiếng chuông cứ réo mãi vào tai buộc gã cầm ống nghe lên:
- Alô!
Giọng Quang “móm” hấp tấp vang to:
- Tôi đã tìm ra Nhật Toàn nhưng nó lại thoát được, và đang tìm cách thoát ra quốc lộ.
Lâm Khánh nổi quạu quát:
- Hừ! Đúng là một lũ ngu. Hai thằng bây lại để sổng nó. Nhưng tụi mày đang ở đâu?
Giọng Quang “móm” đều đều:
- Ở cây số 42, đoạn dốc đá, nhưng chỉ có một mình tôi.
Lâm Khánh tức tối:
- Thế Thụy “trắng” đâu? Tao cứ ngỡ bây giờ tụi mày đang có mặt ở trại trăn chứ.
Quang “móm” im lặng, gã đưa mắt nhìn ra phía trước căn nhà, nơi có con đường mòn lượn lờ theo những lùm cây, có lẽ dẫn ra phía quốc lộ đang vang lên tiếng động cơ xe hơi làm gã giật mình.
Vừa rồi nhờ tiếng chó sủa mà gã choàng tỉnh sau cú đánh của Nhật Toàn.
Nhưng gã hiểu không thể đuổi kịp hắn với cái chân đau và cái đầu nặng trịch vì choáng. Quang “móm” đành liều lĩnh chỏi dậy vung cái xẻng xua con chó đốm chạy đi và đột nhập vào căn nhà khi gã thấy chiếc máy điện thoại gác trên vách.
Quang “móm” không hiểu ai đang đến ngoài kia. Nhưng gã biết mình chẳng còn nhiều thời gian để tuông vào máy những gì không cần thiết.
Quang “móm” nói nhanh:
- Chuyện rất dài dòng. Tôi sẽ cho ông biết sau. Còn bây giờ ông hãy đến ngay đoạn Dốc Đá.
Lâm Khánh cau mày:
- Hừm! Mày đang gặp chuyện gì hả?
- Tôi ở trong một căn nhà và nghe có tiếng xe đang đến nên phải chuồn khỏi đây.
Gác nhanh ống nghe lên vách, Quang “móm” cà nhắc rời khỏi căn nhà bằng cửa sổ và lẹ làng lết ra sau rặng cây dưới triền cát.
Từ nơi này gã sẽ đi dọc theo bãi biển rồi tìm cách tiến về phía quốc lộ.
Gã hiểu với cách đi đứng như thế này, gã chẳng mong gì đuổi theo kịp Nhật Toàn.
Nhưng điều mà gã đang chờ đợi có thể xảy ra là Lâm Khánh trên đường đến đây biết đâu tình cờ gặp được Nhật Toàn khi hắn bước ra quốc lộ để đi xe nhờ... và đó cũng là công trạng của gã đối với Lâm Khánh để chuộc lại những lỗi lầm gã đã bốc đồng lái chiếc Hyundai rơi xuống Dốc Đá... mà sớm muộn gì Lâm Khánh cũng biết chuyện đó.
Ý nghĩ ấy làm Quang “móm” phấn khởi khập khễnh bước đi. Nhưng chưa đi được bao xa thì gã đã nghe tiếng chó sủa vang lên phía sau, hốt hoảng gã lẫn ngay vào một lùm cây.
Trong lúc đó, chiếc xe chở Lâm Khánh và người của gã đang trên đường phóng về hướng Dốc Đá.
Bầu trời đã quang đãng, ánh nắng bắt đầu le lói chiếu qua màn cây còn chút hơi nước lung linh tỏa khắp đồi cát.
Lâm Khánh lướt nhìn vào cột mốc cây rồi ra hiệu cho xe tấp vào một khoảng trống bên đường.
Gã lẹ làng bước xuống và đảo mắt nhìn những cồn cát chạy dài dọc theo biển mãi đến tận mỏm núi nhô ra ngoài làn sóng nước.
Những rặng cây mọc xen lẫn với đồi cát đã làm hạn chế phần nào tầm nhìn của Lâm Khánh. Nhưng gã vẫn nhận ra những dãy nhà của trại phong và cái nghĩa địa chạy dài tít đằng xa.
Ánh mắt Lâm Khánh vẫn lướt về phía những đụn cát nhấp nhô cố phát hiện ra bóng dáng của Nhật Toàn hoặc Quang “móm”. Nhưng gã chẳng thấy một vật gì chuyển động trong toàn cảnh trước mặt.
Lâm Khánh cảm thấy bực tức. Gã nghĩ lẽ nào mình lại đến không đúng chỗ hay nghe lầm điện thoại khi cái địa danh Dốc Đá này đâu lạ gì với gã?
Bọn chúng lẫn đi đâu chứ? Trong những căn nhà nằm rải rác trên đồi dọc theo biển hay chui rúc vào những lùm bụi dưới kia?
Quay về phía Hưng “thẹo”, tên đàn em năng nổ và dữ dằn của gã, Lâm Khánh nhếch mép:
- Hừm! Nãy giờ mày có phát hiện được gì không?
Hưng “thẹo” ngập ngừng:
- Không thấy ai hết. Có thể tụi nó còn sau những rặng cây dưới kia, để tôi xuống dưới đó.
Lâm Khánh cau mày:
- Chờ thêm chút nữa xem sao?
Hưng “thẹo” im lặng, gã tiếp tục quét ánh mắt của mình ra xa. Chợt gã nhận thấy một bóng người từ trại phong đi về phía con đường dẫn ra bãi biển gần mỏm núi.
Hưng “thẹo” la lên và chỉ tay về hướng đó:
- Có người đằng kia!
Nhìn theo hướng tay của Hưng “thẹo”, Lâm Khánh nhận ra một bóng người, nhưng quá xa để gã đoán được có phải là người gã cần tìm hay không? Tuy nhiên, lúc này gã không thể chờ được.
Lâm Khánh nói nhanh:
- Chẳng biết là ai. Nhưng tao nghĩ chúng ta phải đến gần xem.
Hưng “thẹo” lẹ làng chui vào xe, nổ máy, Lâm Khánh vội vàng luồn người theo. Chiếc xe lăn bánh về hướng trại phong.
Nằm sau một lùm cây cách đó không xa, Nhật Toàn thở phào nhẹ nhõm khi gã vừa trải qua một cơn khủng hoảng tinh thần...
Suýt chút nữa gã đã rơi vào tay Lâm Khánh nếu như không sớm phát hiện chiếc xe của hắn. Giờ thì chẳng còn gì phải lo nữa.
Nhật Toàn rời khỏi bụi cây và đi nhanh ra quốc lộ. Gã chỉ cần đón bất cứ cái xe nào để đi nhờ về hướng mũi Gió Biển.
Gã vừa đi vừa suy nghĩ chẳng hiểu tại sao Lâm Khánh lại có mặt đúng vào lúc này chứ? Phải chăng Quang “móm” không chết, hắn đã tỉnh lại và dùng điện thoại trong nhà Hoàng Khải để báo cho Lâm Khánh?
Nếu đúng như gã nghĩ thì Quang “móm” đang lẽo đẽo bám theo gã... và một khi bọn kia quay lại, gã khó mà trốn thoát.
Vừa đặt chân lên đường, Nhật Toàn vội vàng nhóng mắt dọc quốc lộ và gã mừng rơn khi thấy một chiếc xe tải đang vượt lên đoạn dốc tiến về phía gã.
Nhật Toàn liều lĩnh lao ra, gã đưa tay làm hiệu.
Chiếc xe tải leo dần lên ngọn dốc và ngừng lại gần như sát bên gã.
Từ trong cabin, một cái đầu ló ra ngoài với gương mặt thoải mái và ánh mắt linh hoạt.
- Về đâu anh bạn?
Giọng rắn rỏi đầy tự tin của người tài xế làm Nhật Toàn thấy an tâm. Gã buộc miệng:
- Tôi cần đến mũi Gió Biển, chắc xe anh đi ngang qua đó chứ?
Người tài xế nhếch môi:
- Còn xa hơn thế nữa, nào lên đi.
Chỉ chờ có thế, Nhật Toàn lẹ làng phóng lên xe tải. Khi đã ngồi yên thân trên chiếc ghế cạnh tài xế, Nhật Toàn ngạc nhiên nhận ra chiếc xe của Lâm Khánh đang lao về phía trại phong. Gã nhíu mày không hiểu tại sao. Nhưng gã chợt nghĩ miễn sao bọn chúng đừng bám theo hướng chiếc xe tải gã đang ngồi là gã yên thân rồi.
Chiếc xe tải rùng mình lao đi, bỏ lại sau lưng những gì Nhật Toàn vừa thấy...