← Quay lại trang sách

Chương 16

Chiêu Dung giật mình quay lại khi đằng sau vang lên tiếng động cơ xe hơi.

Chiếc Toyota trắng lướt sát tới trước, hốt hoảng cô nhảy sang bên.

Trong xe vang lên giọng nói:

- Hừ! Đúng là con nhóc ấy!

Chiếc Toyota gần như chắn ngang trước mặt Chiêu Dung.

Cửa xe bật mở, từ phía trong hai người đàn ông lao ra.

Chiêu Dung sợ hãi lùi lại, bọn người này là ai, sao lại tìm cô?

Nhìn vẻ mặt xanh xao tái mét của cô, Lâm Khánh hất hàm tiến tới.

- Định bỏ trốn nữa sao? Nhật Toàn đâu Thuyết Hoa?

Chiêu Dung im lặng chịu đựng ánh mắt độc ác của kẻ có gương mặt béo phị với cái môi mỏng dính đang chằm chằm nhìn cô.

Chiêu Dung mím môi dè dặt:

- Các ông nhìn lầm người rồi, tôi là Mạc Chiêu Dung.

Lâm Khánh gằn giọng:

- Hừ! Tao không đùa đâu!

Chiêu Dung cắn môi:

- Tôi nói thật đấy. Sao ông không tin?

Lâm Khánh nổi nóng gầm lên:

- Nếu mày không chịu nói, chớ trách tao vô tình.

Chiêu Dung hoảng hốt trước lời hăm dọa của gã, nhưng cô biết gì mà nói chứ?

Cô đoán bọn người này cùng nhóm với tên Quang “móm” mà cô vừa gặp lúc nãy.

Cũng vì lo sợ gặp lại Quang “móm” nên sau cơn choáng, cô đã quyết tâm rời khỏi trại phong. Vậy mà chẳng thoát khỏi tay bọn chúng.

Sự lầm lẫn tai hại này đang gây nguy hiểm cho cô. Nhưng biết làm sao khi sự trình bày của cô chỉ làm chúng hiểu lầm và nổi giận thêm.

Chiêu Dung nhắc lại:

- Tôi không phải là người các ông cần tìm, các ông lầm rồi, làm ơn để tôi đi.

Cô vừa nói vừa tìm cách lách qua bên đường. Nhưng bàn tay Lâm Khánh đã vươn ra túm lấy Chiêu Dung.

Hoảng sợ, Chiêu Dung vùng vẫy la lên, nhưng Lâm Khánh vẫn giữ chặt Chiêu Dung. Bất ngờ cô vung tay cào vào mặt Lâm Khánh.

Phản ứng mạnh mẽ của Chiêu Dung khiến gã đưa tay che lấy mặt.

Thừa cơ hội ấy, Chiêu Dung vụt bỏ chạy. Nhưng Hưng “thẹo” đâu dễ dàng để cho cô thoát. Gã lập tức đuổi theo và quát:

- Đứng lại con ranh, mày không chạy thoát đâu.

Mặc cho lời gã gào thét sau lưng, Chiêu Dung vẫn cắm đầu bỏ chạy thụt mạng về phía biển, nơi có cái vịnh dài dọc theo triền núi ra tận ghềnh đá...

Chỗ ấy có một vũng nước rất sâu ăn luồn vào cái hang trong lòng núi mà trước kia Chiêu Dung và bố cô có lần lội vào đó.

Chỉ cần đến được nơi ấy chắc chắn cô sẽ thoát khỏi bọn chúng.

Nhưng, càng chạy, Chiêu Dung càng cảm thấy đuối sức và qua tiếng chân gã vang lên phía sau, cô hiểu khoảng cách giữa hai bên càng ngắn dần.

Chiêu Dung điếng người khi nghĩ lỡ để bọn chúng bắt được thì chuyện gì sẽ xảy ra với cô?

Không bao giờ... Chiêu Dung vội xua ý nghĩ đen tối, rủi ro ấy ra khỏi tâm trí mình.

Sao những tai hại vô cớ cứ giáng mãi xuống đầu cô thế? Phải chăng câu chuyện đáng sợ xảy ra trong dòng họ Mạc của cô là có thật và chẳng ai ở được yên ổn trong ngôi nhà ấy mà không gặp tai nạn... chết người một cách bí ẩn.

Cô thừa kế ngôi nhà nhưng cô đâu mong thừa hưởng những tai họa phát sinh từ ngôi nhà quái dị ấy.

Ngôi nhà của những ám ảnh mà những ai không đành lòng ra đi sẽ gánh hậu quả bi thảm...

Nỗi sợ hãi bị bắt và những ý nghĩ ngổn ngang trong đầu khiến Chiêu Dung không điều khiển nổi đôi chân của mình.

Lúc chỉ còn hơn chục bước là tới được vũng nước xanh thẫm ôm vòng theo vách núi trải dài ra tận ghềnh đá, thì Hưng “thẹo” đã chụp được vai Chiêu Dung làm cô trượt chân té nhào xuống nền cát ẩm ướt.

- Á!

Chiêu Dung điếng hồn khi gã lao tới ghì chặt cô, hơi thở nóng hừng hực của gã dường như sát mặt Chiêu Dung.

- Hừm! Con quỷ cái! Mày tưởng dễ thoát thân lắm sao?

Ghê tởm nhìn bộ mặt trơ tráo và khả ố của Hưng “thẹo”, cô gào lên:

- Buông tôi ra!

Chiêu Dung vùng vẫy cố thoát khỏi đôi tay Hưng “thẹo” bằng cách cắn mạnh:

- Ối!

Gã đau đớn thét to và buông cô ra.

Chiêu Dung lẹ làng chỏi tay đứng lên định bỏ chạy, nhưng gã nhanh chóng vung tay nắm cứng chân cô ghì lại và kéo mạnh.

Bất ngờ Chiêu Dung té ập xuống, mặt mày dính đầy cát.

Gã bóp mạnh chân cô một cái đau.

Một ý nghĩ thoáng nhanh trong đầu Chiêu Dung, cô nén đau cố xoay mình lại với bàn tay nắm đầy cát vung thẳng vào gương mặt đang hả hê của Hưng “thẹo”.

Gã hốt hoảng đưa tay lên che mặt nhưng đã quá muộn.

Hưng “thẹo” gào to và nhào tới trước, tuy nhiên Chiêu Dung kịp thời lùi lại.

Ngay lúc ấy, chiếc Toyota lù lù chạy đến. Ngồi sau tay lái, Lâm Khánh gừ gừ rít qua kẽ răng:

- Con quỷ! Mày ranh thật, nhưng thử xem mày trốn ngả nào.

Vừa thoáng thấy bóng chiếc xe, Chiêu Dung vội vàng chạy tiếp về phía vũng nước.

Lâm Khánh chợt nhíu mày nghĩ.

- Hừm! Lẽ nào con nhóc này định lao xuống biển? Nếu như thế thì gã chẳng có khả năng nổi trên mặt nước lâu hơn người khác, đây là điểm yếu nhất của gã.

Gã vội vàng đạp mạnh chân ga, xoay nhanh tay lái sang phải, chuyển hướng chạy.

Chiếc Toyota như một cơn lốc lao ào về phía mép nước chặn ngang lối thoát của Chiêu Dung.

Cô bàng hoàng gần như đứng lại khi mọi hy vọng gần như tan biến.

Lâm Khánh đẩy bật cửa xe phóng ra ngoài lừng lững tiến về phía Chiêu Dung.

Ánh mắt hằn học của gã xoáy thẳng vào mặt cô:

- Mày ranh ma và lì thật. Nhưng chẳng còn sự lựa chọn nào khác nữa đâu, mau lên xe đưa tao đến chỗ Nhật Toàn.

Chiêu Dung lùi dần ra sau.

- Tôi không biết gì hết!

Gã mím môi nham hiểm:

- Hừ! Rồi tao sẽ cho mày biết.

Lâm Khánh bất ngờ nhào tới trước, Chiêu Dung hết hồn nhảy sang bên tránh khỏi.

Cố nén vẻ ngượng ngùng vì chộp trật, Lâm Khánh lầm lì bước tới dồn Chiêu Dung xa dần vũng nước. Gã nhìn cô như một con thú vờn mồi, chuẩn bị cho cú vờn cuối cùng của mình.

Lâm Khánh lao nhanh về phía Chiêu Dung.

Cô điếng hồn lùi lại, nhưng phản ứng của cô quá muộn vì phía sau lưng là những bụi cây.

Bàn tay múp míp to bè của Lâm Khánh như những trái chuối vừa chạm vào Chiêu Dung thì một cú đấm nện thẳng vào mặt gã.

Lâm Khánh xiểng niểng, tối tăm mặt mày bật ra sau.

Chiêu Dung đã nhận ra người vừa kịp cứu cô, cô mừng rỡ la lên:

- Ồ! Vĩnh Huy!

Anh lừ mắt nhìn Lâm Khánh rồi nhỏ nhẹ hỏi Chiêu Dung:

- Em có sao không?

Chiêu Dung im lặng lắc đầu.

Lâm Khánh đưa tay quẹt mặt, gã hằn học ngó Vĩnh Huy giọng đe dọa:

- Cút ngay! Mày xen vào chuyện của tao là khó sống đấy! Để con nhỏ lại đây.

“Tách!” Lưỡi dao bấm bật trên tay gã, lấp lánh ánh sáng chiếu vào mắt Vĩnh Huy.

Anh nhẹ nhàng đưa tay ra hiệu cho Chiêu Dung lùi lại rồi lẹ làng chộp một khúc cây khô gần đó.

Giọng Vĩnh Huy rắn rỏi:

- Hừ! Ông là ai? Tại sao lại cố tình hành hung người thân của tôi?

Lâm Khánh nhíu mày:

- Ê! Thằng nhóc! Mày nói gì chứ? Con nhóc Thuyết Hoa là gì của mày?

Vĩnh Huy giật mình, giờ thì anh đã đoán ra kẻ đứng trước mặt mình và gã đang xăm xăm bước tới là bọn đang tìm anh em Thuyết Hoa và Nhật Toàn. Nhưng chúng đã lầm khi gặp Chiêu Dung. Còn Thuyết Hoa thật thì đang nấp sau một lùm cây khi anh lao ra đây.

Vĩnh Huy nhếch môi:

- Cô ấy là Mạc Chiêu Dung, vợ sắp cưới của tôi. Ông nghe rõ chứ?

Lâm Khánh phân vân:

- Tao không tin!

Đúng lúc ấy, Hưng “thẹo” đi tới, gã xẵng giọng:

- Đồ nói láo! Không thể có chuyện hai người giống nhau như vậy. Tao đâu lạ gì con nhóc này.

Vĩnh Huy nổi nóng:

- Im đi! Tin hay không đó là chuyện của các người. Nhưng nếu đụng vào cô ấy thì đừng trách tôi.

Hưng “thẹo” xấc láo nói:

- Được! Để tao xem mày làm gì chứ?

Gã khinh khỉnh bước về phía Chiêu Dung.

Vĩnh Huy chặn ngang:

- Ê! Dừng lại.

Bất ngờ nhanh như chớp Hưng “thẹo” đánh thốc vào mặt Vĩnh Huy.

Cú ra đòn như một cơn xoáy, nhưng anh lẹ làng hụp xuống tránh.

Sẵn khúc cây trong tay, Vĩnh Huy thúc mạnh vào bụng Hưng “thẹo”.

“Hự!” Gã gập người như một con tôm té xuống đất.

Từ phía sau, Lâm Khánh lao tới, thọc con dao bén ngót vào Vĩnh Huy.

Anh bước xéo sang bên, quất thẳng khúc cây vào cổ tay gã: “Bốp!” Cây dao bay vút ra vũng nước và rơi mất, Lâm Khánh ôm cánh tay rống lên như một con heo bị chọc tiết.

Gã lùi dần về phía chiếc Toyota, Hưng “thẹo” cũng bò dậy, gã căm thù nhìn Vĩnh Huy...

- Hừm! Tao không quên chuyện này đâu.

Nép người bên Vĩnh Huy, Chiêu Dung nhìn chiếc Toyota màu trắng xa dần mất hút sau trại phong. Cô ngỡ ngàng ngước mắt ngó Vĩnh Huy.

- Sao anh lại có mặt ở đây?

Vĩnh Huy lặng lẽ dìu Chiêu Dung đi dọc bãi cát về phía ghềnh đá, giọng anh trầm ấm.

- Lát nữa em sẽ gặp một người và biết ngay thôi.

Chiêu Dung nhíu mày:

- Anh nói gì? Em không hiểu?

Vĩnh Huy thở dài:

- Đúng là mọi chuyện điều khó hiểu và bất ngờ quá. Như chuyện vừa xảy ra, anh không nghĩ rằng gặp lại em. Anh cứ nghĩ mình đang trong mơ.

Khẽ nâng mặt Chiêu Dung lên, Vĩnh Huy bức xúc nói:

- Em xanh xao quá! Nhưng chuyện gì đã xảy ra vậy?

Giọng Chiêu Dung trầm xuống:

- Chuyến tàu bị cướp trong cơn bão. Em may mắn sống sót.

Vĩnh Huy giật mình sửng sốt:

- Sao chứ? Bị cướp... em...

Chiêu Dung chợt thấy lòng mình tê tái, cô mím môi lạnh tanh:

- Em chẳng sao cả.

Vĩnh Huy buột miệng:

- Đừng hiểu lầm anh. Anh chỉ muốn biết sự thật thôi.

Chiêu Dung thở dài:

- Em cũng mong như vậy. Rồi em sẽ kể lại cho anh nghe.

Từ sau bụi cây, Du Thuyết Hoa bước ra đi về phía hai người. Chiêu Dung ngạc nhiên khi thấy một cô gái rất giống mình đang khoác chiếc áo của cô. Chiêu Dung nhìn Vĩnh Huy với vẻ dò hỏi. Huy bối rối nói:

- Cô ấy là Du Thuyết Hoa.

Chiêu Dung nhíu mày:

- Em vừa thấy đã đoán như vậy. Nhưng sao cô ấy lại quen anh và mặc áo của em?

Vĩnh Huy khổ sở:

- Rồi anh sẽ giải thích cho em biết rõ mà. Còn bây giờ hai người tạm làm thân với nhau đi.

Chiêu Dung nhăn mặt:

- Sao! Bất ngờ quá vậy! Có phải anh đã từng lầm cô ấy là em?

Vĩnh Huy im lặng, anh nhìn Thuyết Hoa đang đến gần và thầm nghĩ hai cô gái rất giống nhau... Còn bây giờ anh sẽ phải trả lời thế nào cho Chiêu Dung hiểu nhỉ?!