← Quay lại trang sách

Chương 17

Thiên Trường dừng xe trên đoạn dốc mũi Gió Biển. Anh bước ra ngoài, phóng tầm mắt nhìn về phía cái vịnh nhỏ có bóng những con tàu đánh cá đang dật dờ trên sóng nước. Xa hơn một chút là những mái nhà của những người sống bằng nghề đi biển...

Anh cố tìm xem chung quanh có sự hiện diện của một trang trại nào không.

Nhưng Thiên Trường hoàn toàn thất vọng.

Luồn người chui vào chiếc Nissan, Thiên Trường nhếch môi.

- Chẳng thấy cái trại nào hết.

Thái Dũng buột miệng:

- Có lẽ chúng ta phải hỏi dân địa phương thôi.

Thiên Trường trầm ngâm:

- Hơi bất tiện đấy!

Thái Dũng ngập ngừng khởi động máy:

- Dĩ nhiên! Nhưng chẳng còn cách nào khác.

Thiên Trường cau mày:

- Sự xuất hiện của chúng ta có thể làm Nhật Toàn đánh hơi được và tiếp tục lẩn trốn đấy.

Thái Dũng phân vân:

- Anh sợ Nhật Toàn nhận diện ra chúng ta ư?

Thiên Trường trầm ngâm:

- Ở đây không được bao nhiêu nóc nhà, nên chúng ta không khỏi gây sự chú ý của mọi người. Vả lại Nhật Toàn đến đây nhưng thật ra chúng ta cũng không dám chắc hắn đang ở trong trại trăn của Thuận San hay tá túc tại một căn nhà nào đó dưới kia.

Thiên Trường làu bàu nói tiếp:

- Không xác định được trại trăn đó ở hướng nào trong vùng này thì thật rắc rối đấy.

Thái Dũng đắn đo:

- Thụy “trắng” cũng đâu biết rõ nơi này. Nó khai rằng qua con vũ nữ Hoài Linh nó mới biết Nhật Toàn có người cậu tên Thuận San ở trại trăn này. Toàn có lần đưa Hoài Linh ra đây chơi.

Thiên Trường trầm giọng suy tư nghĩ lúc chiếc xe trườn xuống dốc gió biển rồi ôm vòng theo khúc quanh... một quán rượu nằm chơ vơ giữa lưng đồi đập vào mắt Thiên Trường. Anh ra hiệu cho Thái Dũng ngừng xe lại.

Thái Dũng tấp xe vào bãi đất trống:

- Tôi hiểu anh muốn gì rồi.

Thiên Trường khẽ khàng:

- Chúng ta sẽ có những thông tin thật cần thiết mà không phải dừng lại ở xóm nhà dưới kia.

Một thiếu nữ ngoài hai mươi đon đả bước ra đón khách. Thiên Trường và Thái Dũng gọi cho mình hai chai nước rồi tìm cách bắt chuyện với cô chủ quán.

Thiên Trường rút một điếu thuốc khi cô gái mang gói Dunhill ra. Nhưng không hút ngay mà hỏi:

- Tôi nghe nói vùng này có một trại nuôi trăn.

Cô gái tò mò:

- Anh muốn mua trăn?

Thiên Trường thản nhiên:

- Phải! Nhưng tôi không biết nơi ấy.

Cô gái nheo nheo ánh mắt:

- Tôi đoán các anh không phải là người ở gần đây rồi.

Thiên Trường nhún vai:

- Sao cô biết?

Nhoẻn miệng cười thật hồn nhiên, cô gái nói nhanh:

- Nhìn cái xe là biết ngay. Chắc mấy anh đâu phải là dân buôn trăn.

Trước những nhận xét của cô gái chủ quán, anh vờ vĩnh nói:

- Bọn tôi cần tìm những con trăn quý hiếm để nuôi làm cảnh thôi. Không hiểu ông Thuận San có hay không?

Cô gái thắc mắc:

- Biết tên ông ấy mà không biết chỗ, nghĩ cũng lạ thật?

Thiên Trường buột miệng:

- Người ta bảo cứ đến mũi Gió Biển hỏi trại nuôi trăn thì ai cũng biết, nên tôi nghĩ mọi chuyện cũng dễ dàng thôi.

- Phải! Vì ở đây chỉ có một mình ông ấy làm nghề này, nên không ở gần khu đánh cá dưới kia.

- Thảo nào lúc nãy nhìn, tôi chẳng thấy ngôi nhà nào tàm tạm giống như một trang trại. - Thái Dũng xen vào.

Cô gái bật cười:

- Làm sao các anh thấy được trại ông Thuận San?

Thái Dũng ngạc nhiên nhìn cô gái:

- Sao thế?

Cô gái thật thà:

- Khi xuống gần hết con dốc, thay vì đi thẳng đến khu cư dân, các anh rẽ phải theo con đường đất vòng theo ngọn đồi nhỏ sang phía bên kia là gặp ngay trại trăn.

Thiên Trường khẽ khàng:

- Thế mà tôi cứ ngỡ trại ấy nằm ngoài quốc lộ này.

Cô gái nheo mắt:

- Thật ra đường đến trại hơi ngoằn ngoèo đó, nhưng đâu xa bao nhiêu. Mới sáng nay, xe tải từ trong đó chở trăn đi ngang đây. Hôm nay các anh không đến trại được đâu.

Thiên Trường ngạc nhiên:

- Ủa! Sao vậy chứ?

- Ông Thuận San đi theo xe mấy hôm nữa mới về.

Thái Dũng sững sờ:

- Thế không có ai ở lại trại trông chừng nhà và săn sóc trăn?

Cô gái thản nhiên:

- Trước kia thì có một thanh niên làm cho ổng. Nhưng người ấy đã nghỉ rồi. Bây giờ tôi không rõ lắm.

Thiên Trường lặng thinh, anh chợt nghĩ nếu Nhật Toàn lại ranh ma theo chuyến xe đi cùng ông Thuận San thì công việc của anh còn nhiều gian nan chứ không dừng lại ở đây.

Thiên Trường vờ hỏi:

- Ông Thuận San đi vài hôm mới về, chắc là đi xa lắm?

Cô gái vẫn nói giọng đều đều:

- Cũng có lần ổng với mấy người bán trăn ghé đây uống nước, tôi tình cờ nghe họ nói chở qua biên giới gì đó... Tôi không rõ lắm!

Thiên Trường hiểu không thể phí thời gian nữa, anh vội uống ly nước của mình, trả tiền cho cô gái và cũng không quên cám ơn cô ta trước khi cho xe rời khỏi quán.

Lúc chiếc Nissan vượt ra đường, Thái Dũng buột miệng hỏi:

- Chúng ta đến đó chứ?

Thiên Trường gật đầu:

- Dù sao chúng ta cũng phải đến trại trăn. Biết đâu Nhật Toàn vẫn có mặt ở đấy.

Thái Dũng nhíu mày:

- Qua lời khai của Thụy “trắng” thì Nhật Toàn có nợ Lâm Khánh tiền bạc cũng như trong chuyện làm ăn nên phải bỏ trốn.

Chính vì thế mà Thụy “trắng” và Quang “móm” được lệnh đi tìm Nhật Toàn. Lẽ nào Nhật Toàn không liên quan gì đến chuyện Hải Thụ bị tai nạn? Vậy thì tại sao hắn lại lái chiếc Toyota của Hải Thụ?

Thiên Trường trầm giọng:

- Tôi cảm thấy vụ án càng lúc càng trở nên phức tạp. Nhưng trước hết chúng ta phải bắt cho được Nhật Toàn bằng bất cứ cách nào.

Thái Dũng lặng thinh nhìn đăm đăm con đường anh vừa rẽ vào đầy ổ gà và những hố nhỏ bị nước mưa bào mòn, đường rất xấu và đầy gai góc lẫn cỏ lác.

Ngoài ánh nắng chiều oi bức chiếu xuống vùng đồi vắng lặng không một bóng người qua lại.

Chiếc Nissan bò vòng theo ngọn đồi sang phía bên kia. Trước mặt hai người trên một khoảng đất rộng, cây cỏ lưa thưa là căn nhà gỗ khá lớn, mái lợp tôn đã cũ kỹ. Quanh nhà được bao bọc bởi lớp hàng rào bằng lưới mắt cáo.

Khi còn cách nhà một khoảng xa, Thiên Trường và Thái Dũng cho xe vào giấu sau lùm cây rồi tiến về phía ấy.

Nép mình sau một gốc cây, Thiên Trường đưa mắt nhìn cánh cửa sắt đóng kín, tất cả đều vắng lặng. Không một tiếng động nào chứng tỏ có người ở nhà.

Đứng bên cạnh, Thái Dũng khẽ khàng:

- Lẽ nào hắn không đến đây? Hay có đến nhưng lại tháp tùng đi theo xe của Thuận San rồi?

Thiên Trường cũng cảm thấy phân vân trước tình hình như thế. Nhưng anh vẫn giữ nguyên ý định của mình.

- Mọi việc đều có thể xảy ra, nhưng đã đến đây, chúng ta nên tiếp cận căn nhà thử xem sao. Biết đâu hắn nằm im trong kia.

Cả hai thận trọng tiến về phía trang trại và tìm cách leo qua hàng rào lưới.

Cuối cùng thì Thiên Trường và Thái Dũng cũng vào được bên trong. Nhưng cả hai đều thất vọng khi không có ai ở nhà.

Thái Dũng chán nản nói:

- Có lẽ chúng ta đến quá chậm! Giờ này chắc Nhật Toàn đang ngất ngưởng trên chiếc xe tải của Thuận San.

Thiên Trường nhún vai:

- Chúng ta phải tìm cách đuổi theo chiếc xe tải chở trăn ngay.

Cả hai vội vàng rời khỏi nhà và đến nơi giấu xe.

Đang bước nhanh, Thiên Trường giật mình khi thấy bóng người thấp thoáng trên con đường ngược về phía trại trăn và biến mất ở khúc quanh.

Thiên Trường buột miệng:

- Dường như có người.

Thái Dũng nhíu mày:

- Sao chứ?

Vừa hỏi, Thái Dũng vừa đảo mắt nhìn.

Thiên Trường khẽ khàng:

- Tôi không thể nào lầm được. Đó là một người, nhưng có lẽ hắn thấy chúng ta nên lẩn trốn đâu đó, ngay khúc quanh đằng kia.

- Lẽ nào đó là Nhật Toàn. Nhưng hắn đâu biết chúng ta là ai?

- Kẻ có tật luôn cảnh giác với những gì hắn cảm thấy bất an cho mình.

Thiên Trường lẹ làng đi nhanh tới trước.

Sự ngờ vực càng tăng lên khi lom lom ánh mắt qua kẽ lá, Nhật Toàn thấy hai người đàn ông xuất hiện trên con đường xầm xì với nhau và tiến về phía gã.

Gã vừa lo sợ, vừa ngạc nhiên nhìn hai gương mặt lạ huơ lạ hoắc ấy không có chút gì giống bọn xã hội đen... lại từ phía trại trăn đi ra. Gã chợt đoán đây là những người bạn hàng của Thuận San?

Nhưng rồi gã nghĩ, dù hai kẻ kia là ai thì lúc này gã cần tránh mặt vẫn là điều an toàn nhất.

Vì đây là nơi Nhật Toàn từng ở, nên gã rành rẽ mọi ngóc ngách của ngọn đồi. Nhật Toàn nhẹ nhàng rời lùm cây rồi men theo một lối mòn nhỏ đi tách ra xa con đường lớn.

Từ lối mòn này, gã có thể đến trại trăn dễ dàng như đi trên đường kia tuy phải lách qua những lùm cây um tùm dưới kia.

Trong lúc đó, Thiên Trường đã đến khúc quanh, anh dáo dác nhìn khắp nơi, vẫn không thấy bóng dáng ai. Lòng đầy thất vọng định bỏ đi, chợt anh phát hiện dưới triền đồi, dường như có người chạy nên những bụi cây rung lên.

Để khẳng định cho chắc chắn, anh đứng yên quan sát và nhếch môi khi thấy dáng một người lúc ẩn lúc hiện qua những khoảng trống dưới đám cây xanh.

Ngay lúc đó, Thái Dũng lao tới, anh ngó theo hướng nhìn của Thiên Trường rồi buột miệng:

- Có kẻ đang chạy về hướng trại trăn dưới kia.

Thiên Trường nói nhanh:

- Đúng như thế! Chúng ta phải đuổi theo hắn lại.

Thái Dũng buột miệng:

- Tôi vòng trở lại trại trăn đón hắn.

Thiên Trường đồng tình:

- Phải đó! Còn tôi thì bám phía sau.

Không phí thêm thời gian, Thiên Trường trượt theo lối mòn xuống triền dốc.

Anh vất vả luồn lách qua những lùm cây đuổi theo dấu Nhật Toàn.

Nhưng vì không quen đường nên lúc đến một con suối nhỏ anh để vuột mất hắn.

Đang ngơ ngác ngó quanh thì bên trái lùm cây cạnh con suối có tiếng động mạnh như tiếng chân người giẫm trên vũng nước.

Một bóng người lủi sâu vào lùm cây.

Thiên Trường lao tới quát to:

- Đứng lại!

Nhưng kẻ kia vẫn giả điếc chạy băng băng. Thiên Trường lập tức phóng ào qua suối đuổi theo kẻ ấy.

Lúc vượt qua một khoảnh đất đá cằn cỗi thưa thớt bóng cây, Thiên Trường đã bám được người ở phía trước.

Khoảng cách đôi bên tuy không xa lắm, nhưng Thiên Trường chỉ nhìn thấy cái lưng hắn nên không biết kẻ đó là ai. Nhưng anh thừa hiểu cuộc chạy đua sẽ chấm dứt nếu như anh để hắn phóng vào rừng cây dày đặc trước mặt mình.

Hít mạnh một hơi, Thiên Trường lao như bay tới trước... Cú bứt phá đột xuất của anh đã đạt được mục đích.

Thiên Trường vươn tay ra chộp thẳng vào vai kẻ đang cắm đầu chạy phía trước.

Cú chộp của Thiên Trường khiến Nhật Toàn loạng choạng. Gã lẹ làng xoay người định gạt tay Thiên Trường nhưng đã trễ.

Anh lướt tới thật nhanh choài chân hất gã ngã lăn ra mặt đất.

Ngay lúc đó, từ một lối mòn, Thái Dũng cũng nhảy ra.

Nhật Toàn nhìn Thiên Trường và Thái Dũng, gã cảm thấy hoang mang:

- Hừm! Các người là ai?

Thiên Trường nhếch môi:

- Rồi anh sẽ biết chúng tôi là ai mà, mau đứng lên theo chúng tôi.

- Tôi không đi đâu cả nếu chưa biết rõ các người. - Nhật Toàn lắc đầu.

Thái Dũng chìa cái thẻ nghiệp vụ của mình ra trước mặt Nhật Toàn:

- Sao chứ? Còn thắc mắc không?

Nhật Toàn xanh mặt:

- Hừ! Tại sao các anh lại bắt tôi chứ?

Thiên Trường trầm giọng:

- Thôi đừng giả vờ nữa. Chuyện anh làm, anh biết rõ hơn chúng tôi mà.

Vẫn ngồi lỳ dưới đất, Nhật Toàn buột miệng:

- Tôi không biết các anh nói về chuyện gì hết.

Thiên Trường lạnh lùng:

- Hừ! Chiếc Toyota của Hải Thụ bỏ lại trên đoạn dốc đá là do anh lái đến đó phải không?

Nhật Toàn giật mình, sau một lúc im lặng suy nghĩ, gã gật đầu.

- Phải! Chiếc xe ấy là do tôi lái.

Thiên Trường cười khẩy:

- Chỉ bao nhiêu đó cũng có thể quy anh vào tội ăn cướp xe rồi.

Nhật Toàn ngơ ngác:

- Gì chứ? Sao lại gán tôi vào chuyện ăn cướp xe khi tôi lấy chiếc Toyota Hải Thụ không có mặt ở đó.

Thiên Trường trầm giọng:

- Vậy chiếc Fiat của anh đâu mà anh phải lấy xe của Hải Thụ?

Nhật Toàn bối rối:

- Chiếc Fiat của tôi đã rơi xuống eo biển gần tu viện Thérésa.

Nhìn xoáy vào mặt Nhật Toàn, Thiên Trường gằn giọng:

- Anh đã làm gì Hải Thụ?

Nhật Toàn ngơ ngác:

- Ơ! Tôi chẳng làm gì hắn cả. Tôi điện thoại nhắn Hải Thụ đến gặp tôi tại tu viện Thérésa, nhưng tôi không gặp hắn vì chiếc Fiat do tôi lái đã va vào vách núi và rơi xuống eo biển. Mãi đến sáng hôm sau tôi tỉnh lại, đến tu viện nhưng chỉ thấy chiếc Toyota đậu ở đó, còn Hải Thụ ở đâu tôi không biết.

Thiên Trường cộc lốc:

- Anh không biết Hải Thụ còn sống hay đã chết thật sao? Tại sao anh hẹn Hải Thụ đến đó?

Nhật Toàn bàng hoàng:

- Tôi... tôi không biết gì hết. Nhưng chuyện gì đã xảy ra với Hải Thụ và Thuyết Hoa?

Thiên Trường lặng thinh. Những manh mối dần dần ló dạng trước lời khai của Nhật Toàn. Nhưng để ráp mối mọi chuyện cho hợp lý, cần phải có lời tự khai thứ tự và đầy đủ của hắn và không phải ở nơi đây.

Thiên Trường đưa mắt nhìn Thái Dũng:

- Đưa hắn về thôi!

Thái Dũng hất mặt ngó Nhật Toàn.

- Bây giờ thì đứng lên được rồi. Nhưng đừng dại dột bỏ chạy, đạn có “mắt” đấy.

Nhật Toàn thất thểu bước theo hai người trở lại phía con đường nơi chiếc Nissan chờ sẵn mà trong lòng gã đầy hoang mang lo sợ...