← Quay lại trang sách

Chương 18

Mới vừa chợp mắt, Vĩnh Huy đã giật mình tỉnh dậy bởi tiếng hét vang lên từ phòng ngủ.

Lao nhanh vào trong, anh đưa tay bật công tắc. Vĩnh Huy ngơ ngác nhìn Chiêu Dung mặt tái mét đang ngồi trên giường.

Từ phòng bên, Thuyết Hoa cũng hoảng hốt bước đến.

Vĩnh Huy lo lắng ngó Chiêu Dung:

- Có chuyện gì vậy em?

Giọng Chiêu Dung run rẩy vì sợ hãi:

- Có người vừa vào phòng và đến gần giường em.

Vĩnh Huy giật mình, anh lướt nhanh ánh mắt về phía các cánh cửa. Tất cả đều đóng.

- Em nói thật chứ?

Chiêu Dung nhăn mặt:

- Em đâu có nằm mơ!

Vĩnh Huy cảm thấy khó nghĩ, kẻ lạ mặt vào đây bằng cách nào chứ? Anh lẹ làng bước tới cánh cửa nhỏ ăn thông ra phía sau nhà luôn được khóa chặt.

Vĩnh Huy sửng sốt khi phát hiện cánh cửa chỉ khép hờ dưới cái đẩy tay nhẹ nhàng của anh.

- Ồ, sao lạ vậy?

Lách người ra bên ngoài thật nhanh, Vĩnh Huy đưa mắt nhìn quanh.

Dưới ánh trăng treo lơ lửng giữa trời, dọc theo triền cát cạnh bãi biển, một bóng người đi nhanh về hướng ghềnh đá.

Lần này thì anh quyết tâm không để vuột mất bóng đen bí ẩn kia nữa. Vĩnh Huy phóng mình đuổi theo.

Dưới ánh trăng mờ nhạt, Vĩnh Huy nhận ra kẻ ấy khoác áo choàng đen.

Chiếc áo choàng bay phần phật trong gió, lúc ấy bóng người bỏ chạy.

Vĩnh Huy sải những bước chân thật dài, cố bắt cho kịp bóng người phía trước.

Đang lao nhanh, bóng người kia chợt thay đổi hướng chạy, rời mép biển phóng vào khoảng rừng thưa dọc đồi cát.

Một ý nghĩ thoáng nhanh trong đầu Vĩnh Huy, phải chặn kẻ ấy lại trước khi để nó lẩn vào đám cây tối đen kia.

Ngay lập tức, Vĩnh Huy chạy xéo một vòng thật rộng để đón đầu bóng người ấy.

Anh đoán sớm muộn gì anh cũng tóm được kẻ bí ẩn kia.

Nhưng Vĩnh Huy đã lầm, kẻ mặc áo choàng đen chỉ chờ Vĩnh Huy vượt qua nửa vòng cung của đoạn xéo, lại lộn ngược về hướng ghềnh đá.

Vĩnh Huy tức điên lên khi biết mình bị lừa vì khoảng cách lúc này giữa hai bên đã khá xa nhau. Tuy nhiên anh đâu thể bỏ cuộc khi mục đích cuối cùng của anh là phải biết rõ kẻ ấy là ai, tại sao có những hành vi lén lút và mờ ám đối với những người sống trong căn nhà họ Mạc kia.

Bất chấp những lùm cây, bụi cỏ trước mặt, Vĩnh Huy cứ lao thẳng, cố rút ngắn đoạn đường.

Tiếng sóng vỗ ầm ì gào thét nơi ghềnh đá càng lúc càng lớn trong tai Vĩnh Huy.

Nhưng khoảng cách giữa anh và cái bóng đen phía trước vẫn không gần hơn được.

Tuy nhiên, lúc đến ghềnh đá, bóng người mặc áo choàng đen có vẻ như đuối sức chạy chậm dần rồi khuất sau ghềnh đá.

Vĩnh Huy mừng rơn, anh cảm thấy phấn khởi và chạy như điên vượt qua ghềnh đá.

Nhưng anh bỗng lặng người trước con đường chênh vênh, vắng vẻ dưới ánh trăng trải xuyên qua đồi cát không một bóng người.

Kẻ mặc áo choàng đen đã biến mất y như trong truyện cổ tích.

Thật kinh dị khi nơi này chỉ có đá và sóng nước lao xao lượn lờ theo cái vịnh nhỏ.

Vĩnh Huy rảo bước đi quanh và đưa mắt tìm kiếm khắp nơi nhưng anh hoàn toàn thất vọng.

Thật ra cái bóng áo choàng đen ấy là người hay ma nhỉ? Vĩnh Huy cảm thấy rờn rợn khi một mình giữa đêm tối quạnh vắng như vậy.

Vĩnh Huy chán nản xoay lưng định bỏ đi. Chợt anh thấy có những dấu giày in mờ dưới nền cát ẩm cạnh mép nước.

Lẽ nào kẻ bí ẩn ấy đã trượt chân rớt xuống vũng nước và chìm mất xác?

Vĩnh Huy mon men bước dần về phía ấy. Vũng nước lao chao theo từng gợn sóng lấp lánh ánh trăng đêm hắt mảng sáng lạnh tanh vào mặt anh như một lời thách thức.

Anh nhếch môi tìm kiếm nhưng chẳng thấy gì thêm nữa. Cuối cùng Vĩnh Huy đành rời khỏi ghềnh đá với những thắc mắc đầy dẫy trong đầu không sao giải thích được.

Anh đi dọc theo bãi cát, mặc cho những cơn sóng ập thẳng vào chân. Một đốm sáng xa trước mặt, đó là căn nhà của Chiêu Dung nơi lắm chuyện khó hiểu và kỳ quặc xảy ra.

Dù có muốn hay không anh cũng là một thành viên trong căn nhà ấy. Anh phải chấp nhận và san sẻ những gì xảy đến với Chiêu Dung cũng như quyết tâm tìm ra sự thật.

Nhưng đêm nay anh đã thất bại khi để bóng đen bí ẩn kia biến mất.

Du Thuyết Hoa và Chiêu Dung vẫn thao thức chờ anh ở cửa nhà dưới ánh đèn hành lang được bật sáng tràn ra cả sân.

Chiêu Dung lo lắng:

- Anh có thấy gì không?

Vĩnh Huy nhíu mày:

- Có người đã lẻn vào nhà như em phát hiện, kẻ đó mặc áo choàng đen và bỏ chạy về hướng ghềnh đá khi thấy anh đuổi theo.

Chiêu Dung rùng mình:

- Lúc ấy em có cảm giác như ai sờ vào mặt nên mới giật mình tỉnh giấc.

Thuyết Hoa tò mò:

- Anh có nhận ra kẻ kia là ai không?

Vĩnh Huy chán nản nói:

- Vừa đến sau ghềnh đá, thì kẻ ấy biến mất tăm. Tôi chỉ thấy những dấu giày còn để lại dưới nền cát ẩm ra tận mép nước...

chỗ cái vịnh nhỏ.

Chiêu Dung giật mình:

- Ồ! Lẽ nào kẻ đó biết cái hang...

Vĩnh Huy ngạc nhiên:

- Hang gì chứ?

Chiêu Dung thở dài:

- Một cái hang có cửa ăn ngầm dưới vũng nước. Chỗ ấy rất sâu. Có lần bố em dẫn em lặn vào trong đó.

Vĩnh Huy lẫn Thuyết Hoa đều sửng sốt nhìn Chiêu Dung.

Vĩnh Huy tò mò:

- Trong hang có gì vậy?

Chiêu Dung lắc đầu:

- Em không biết vì bố em không cho em vào sâu bên trong. Đó cũng là lần duy nhất em lặn vào hang.

Vĩnh Huy trầm ngâm:

- Lúc đó em không hỏi gì sao?

Chiêu Dung tư lự:

- Có chứ! Nhưng bố em bảo em còn nhỏ đâu cần biết nhiều.

Vĩnh Huy phân vân:

- Phải có những gì bí mật trong cái hang ngầm ấy mà chỉ có bố em mới biết.

Chiêu Dung đắn đo:

- Em nghĩ kẻ mặc áo đen ấy cũng biết rõ những gì trong kia và cũng có liên quan đến bố em hoặc gia đình em, và cũng từng lặn vào đó. Nếu không ban đêm đâu ai dại dột nhảy xuống nước như vậy.

Vĩnh Huy suy nghĩ rồi nói:

- Kẻ này đã từng đột nhập vào nhà chúng ta. Sự xuất hiện khó hiểu ấy làm chúng ta lo lắng.

Chiêu Dung thở dài:

- Em không thể sống trong tâm trạng phập phồng lo sợ như vậy hoài được. Em muốn biết rõ người ấy là ai? Tại sao kẻ ấy không để chúng ta yên ổn trong ngôi nhà này? Một ngôi nhà luôn mang đều bất hạnh cho những người họ Mạc.

Vĩnh Huy sững sờ:

- Anh chưa từng nghe em kể điều này.

Chiêu Dung thở dài:

- Chuyện liên quan đến lời nguyền quái ác đã ám ảnh nhiều thế hệ và thương đau cũng theo đó xảy ra.

Chiêu Dung buồn buồn nói tiếp:

- Phải chăng em là người cuối cùng của dòng họ Mạc suýt nữa đã chết trên con tàu kinh khiếp vừa qua?

- Em đâu thể sống với nỗi ám ảnh nặng nề vì lời nguyền rủa tai quái nào đó được. - Vĩnh Huy an ủi.

Chiêu Dung thở dài:

- Nhưng anh sẽ giải thích như thế nào khi hết thế hệ này đến thế hệ khác đều gặp rủi ro, tai họa mà không sao tránh khỏi?

Vĩnh Huy nhún vai:

- Một lời nguyền nghe có vẻ mơ hồ quá.

Nhưng tại sao dòng họ Mạc của em lại rước lấy những hậu quả không tốt lành ấy?

Giọng Chiêu Dung trầm xuống:

- Ông cố của em tên Mạc Cung trước kia là một phó tướng trong một đảng cướp của Điền Long chuyên lấy của cải của những người giàu có chia cho kẻ nghèo hèn, đói khát... Và cũng vì lòng hào hiệp trọng nghĩa khinh tài của tướng cướp Điền Long nên nhiều người đã gia nhập vào đội quân giang hồ ấy. Nhưng việc làm ấy đã đụng chạm đến quyền lợi và sinh mạng của bọn trọc phú giàu có, bọn gian thương và đôi khi ảnh hưởng đến bọn tham quan...

nên đã thấu tới tai triều đình...

Thấy Vĩnh Huy và Thuyết Hoa chăm chăm lắng nghe câu chuyện, Chiêu Dung khẽ khàng nói tiếp:

- Nhà vua tức giận hạ lệnh cho quan quân đánh dẹp nhiều lần nhưng vẫn không làm gì được Điền Long và thanh thế đảng cướp ấy ngày càng lớn mạnh hơn. Họ bèn cho treo chiếu dụ, nếu Điền Long quy phục triều đình sẽ được ban chức tước và bổng lộc. Nhưng Điền Long và Mạc Cung vẫn làm ngơ. Cuối cùng triều thần cũng nghĩ ra một kế mọn là cho người bắt cóc vợ con của Mạc Cung, rồi cho người bí mật nói với Mạc Cung nên khuyên Điền Long quy phục triều đình. Nhưng Điền Long vẫn giữ vững lập trường và con đường điều quân khiển tướng của mình. Quá bức bách chuyện vợ con nằm trong tay quân triều đình, Mạc Cung nhân một buổi tiệc đã thuốc rượu Điền Long say mèm và trói nộp cho triều đình.

Thuyết Hoa buột miệng:

- Sao ông ấy lại nhẫn tâm làm vậy chứ?

Chiêu Dung chua chát nói:

- Nếu ông cố không làm thế thì nhà vua sẽ hạ lệnh giết vợ con của ông ấy.

Thuyết Hoa ngỡ ngàng:

- Ông ấy bị buộc phải lựa chọn. Nhưng làm như thế chắc ông ấy khổ tâm lắm.

Chiêu Dung bậm môi:

- Tôi không biết cụ cố tôi nghĩ thế nào.

Nhưng việc làm của ông ấy đã làm cho con cháu đời sau phải rước lấy hậu quả thảm khốc bởi lời nguyền trước khi chết của Điền Long.

Thuyết Hoa ngạc nhiên:

- Sao chứ? Điền Long bị giết?

Chiêu Dung trầm ngâm:

- Nhà vua ra lệnh xử trảm Điền Long.

Nhưng trước khi bị chém trên bục hành hình, Điền Long đã buông lời nguyền rủa khi gặp Mạc Cung. Ông ta nói: “Người là người anh em từng kết nghĩa cùng ta, đã từng uống máu ăn thề hoạn nạn sống chết có nhau, thế mà ngươi đã phản bội, bán đứng ta cho triều đình, cho lũ tham quan, phản lại đám dân đen cùng đinh nghèo khổ... Nhà ngươi đã nhẫn tâm chối bỏ đạo nghĩa làm người... tham bổng lộc, chức tước.. hại ta cùng vợ con ta mà chẳng chút xót thương...”

Chiêu Dung ngừng lại một chút rồi cô kể tiếp, giọng cay đắng:

- Điền Long căm hờn nguyền rủa: “Ta nguyền rủa ngươi và cả dòng họ Mạc đen tối bất nghĩa ấy đời đời, kiếp kiếp chịu nhiều thảm họa, tuyệt đường nối dõi... gặp những cái chết bất ngờ và luôn sống trong âu lo cùng sợ hãi...”

Du Thuyết Hoa chợt rùng mình:

- Ôi! Lời nguyền gì mà kinh khủng quá... không sao tưởng tượng nổi.

Chiêu Dung đưa mắt nhìn ra ngoài màn đêm mênh mông, giọng cô buồn buồn:

- Khát vọng trả thù của Điền Long thể hiện qua lời nguyền đã làm điêu đứng dòng họ Mạc với nhiều cái chết và cách chết thảm thương lẫn bất ngờ... Có đôi khi ngã lăn ra chết đột ngột vì những giấc mơ khủng khiếp.

Thuyết Hoa tò mò:

- Chắc chắn Chiêu Dung đã từng bị những giấc mơ như thế?

Chiêu Dung khẽ khàng:

- Phải! Đó là những cơn ác mộng, nhưng may mắn mình không sao, dù sau khi tỉnh giấc vẫn còn sợ hãi.

Vĩnh Huy xót xa nhìn vẻ mặt thẫn thờ của Chiêu Dung:

- Thật phi lý, tại sao em phải gánh lấy hậu quả những việc làm của tiền nhân chứ?

Chiêu Dung làu bàu:

- Nhưng anh đâu chối bỏ hay lẩn tránh được những chuyện ấy khi mảnh đất này và cả căn nhà này qua nhiều đời có được là do những đồng tiền bất nghĩa của cụ cố ấy... làm nên.

Vĩnh Huy cau mày:

- Tại sao những người thuộc hậu duệ dòng họ Mạc không bán ngôi nhà này cho rồi, biết đâu tránh được những điều bất hạnh...

Chiêu Dung nhỏ nhẹ:

- Em không biết! Nhưng có lần bố em bảo rằng không bán được.

Thuyết Hoa chợt hỏi:

- Bố chị muốn nói là căn nhà bán không được là vì không có người mua hay ông không thể bán nó?

Chiêu Dung đắn đo:

- Có thể ông không muốn bán dù có đau thương, mất mát vì những kỷ niệm của dòng họ Mạc đã sống tại đây.

Vĩnh Huy thở mạnh:

- Còn riêng em thì sao?

- Em muốn tìm ra sự thật sau đó mới quyết định. Tuy nhiên, em không thể để chuyện mờ ám này kéo dài nữa. Em phải biết rõ bóng người bí ẩn kia và em sẽ lặn vào cái hang ngầm dưới vùng biển ấy.

Thuyết Hoa lo lắng nhìn Chiêu Dung:

- Cô định mạo hiểm như vậy thật sao?

Chiêu Dung nói giọng cương quyết.

- Tôi đã quá sợ những điều mà chính mình không sao giải thích được. Và không thể sống mãi với tâm trạng bất ổn thế này. Dù vào trong đó có chuyện gì xảy ra tôi cũng chấp nhận tất cả. Nếu như bố tôi đừng chết bất ngờ, có lẽ ông ấy đã nói cho tôi biết những gì có trong hang khi tôi lớn. Nhưng chuyện đó sẽ mãi mãi không bao giờ xảy ra vì ông đã mất. Còn bây giờ tự tôi phải tìm hiểu thôi.

Thuyết Hoa chợt thắc mắc hỏi:

- Tôi chỉ nghe Chiêu Dung nói về bố, nhưng chưa lần nào cô nhắc đến mẹ.

Lặng thinh một lát, Chiêu Dung buồn rầu nói:

- Ngay cả bố tôi cũng thế! Mỗi lần tôi nhắc đến mẹ, bố tôi chỉ nhếch môi bảo bà ấy mất rồi và người ta không tìm thấy xác.

Vĩnh Huy chạnh lòng:

- Mẹ em bị tai nạn?

Chiêu Dung thở dài:

- Có lẽ khi mẹ em mất, em còn bé lắm nên không nhớ gì hết. Lúc biết suy nghĩ, em chỉ thấy mình sống bên cạnh bố rồi được gởi vào trường nội trú. Cứ mỗi mùa hè em lại về đây cho đến lúc bố em không còn nữa.

Thuyết Hoa chợt buồn buồn nói:

- Những người có mẹ chắc hạnh phúc lắm?

Chiêu Dung ngạc nhiên:

- Ơ! Thế Thuyết Hoa không sống cạnh mẹ sao?

Thuyết Hoa chua chát nói:

- Tôi sống với một người dượng nuôi và một người dì bà con. Tôi chỉ biết vậy thôi, còn bố mẹ tôi ở đâu, tôi không biết nhưng tôi nghe nói họ trốn ra nước ngoài rồi... Vì người ta tìm thấy tôi đang đứng khóc trên một bãi biển vắng vẻ. Có lẽ tôi đã đi lạc.

Vĩnh Huy ngạc nhiên ngó Thuyết Hoa:

- Dì, dượng nuôi của cô còn sống chứ?

Thuyết Hoa lắc đầu:

- Họ mất rồi! Ông ấy có bà con với ông Thuận San, chính vì thế tôi mới tin lời Nhật Toàn, phụ buôn bán cửa hàng thú nhồi bông với anh ta.

Nghe Thuyết Hoa nói về hoàn cảnh của mình, Chiêu Dung xúc động nói:

- Không ngờ, Thuyết Hoa còn bất hạnh hơn cả tôi nữa. Vậy mà tôi cứ nghĩ trên đời này chỉ có mỗi mình là rơi vào hoàn cảnh bi thảm hơn nhiều người khác...

Thuyết Hoa rươm rướm nước mắt:

- Số phận tôi như vậy nên tôi chẳng biết oán trách ai. Chỉ trách ông trời không cho mình gặp nhiều may mắn, đã vậy còn lắm rủi ro, bị lừa gạt suýt nữa bỏ cuộc đời.

Vĩnh Huy chợt xót xa hỏi:

- Nếu được ao ước, Thuyết Hoa ước mình có điều gì chứ?

Ánh mắt cô như ngời sáng trong đêm tối:

- Em ước tìm lại được bố mẹ và người thân của mình. Nhưng chẳng hiểu điều ấy có quá xa với em không nhỉ?

Vĩnh Huy trầm ngâm:

- Không biết nữa! Nhưng tôi chúc cho Thuyết Hoa đạt được mong ước của mình và tránh được những chuyện rắc rối xảy ra...

Thuyết Hoa rầu rĩ nói:

- Trừ khi những người kia tìm được Nhật Toàn rồi, họ mới buông tha cho em. Chuyện của em đã làm liên lụy đến Chiêu Dung, suýt chút nữa Chiêu Dung bị chúng bắt. Em cảm thấy mình có lỗi khi ở đây sẽ gây thêm...

Chiêu Dung nhỏ nhẹ ngắt lời:

- Đó là sự nhầm lẫn của bọn kia, tôi đâu thể trách Thuyết Hoa được. Dù mỗi người đều có số phận, hoàn cảnh riêng của mình nhưng tôi không hiểu sao Thuyết Hoa và tôi lại cùng một thời điểm đều gặp tai họa do sự nhầm lẫn gây nên? Tùy theo từng trường hợp mà kết cuộc là rủi hay may mắn. Tôi còn sống sót khi con tàu bị cướp là nhờ nhầm tôi với Thuyết Hoa đấy!

Thuyết Hoa sững sờ:

- Ơ! Chuyện lạ lùng gì vậy?

Chiêu Dung mím môi:

- Kẻ dùng dao định giết tôi đã nhìn lầm tôi là Thuyết Hoa nên hắn dừng tay lại. Có thể do bất ngờ hay do... gì đó tôi không biết được. Chính nhờ thời gian ngắn ngủi sinh tử ấy, tôi đã nhảy xuống biển và thoát chết.

Vĩnh Huy nhíu mày:

- Vậy em biết mặt kẻ cướp tàu đó chứ?

Chiêu Dung buột miệng:

- Hắn trùm đầu bằng cái mũ len như bọn Ninja Nhật. Chỉ lộ hai con mắt lạnh tanh. Làm sao biết hắn là ai chứ? Nhưng có một điều em nhớ rõ là ở bàn tay cầm dao của hắn ở ngón áp út có chiếc nhẫn mặt ngọc lóe sáng dưới ánh chớp của sấm sét.

Em không ngờ mình may mắn thoát chết.

Thuyết Hoa lẫn Vĩnh Huy đều bàng hoàng, hai người không ngờ chuyện xảy ra với chính Chiêu Dung trên tàu giống hệt những cảnh mà Vĩnh Huy thấy trong giấc mơ của mình.

Vĩnh Huy sững sờ nói:

- Anh đã nhiều lần mơ thấy như vậy và có nói cho Thuyết Hoa biết, không ngờ đó là sự thật không sao giải thích được.

Thuyết Hoa chợt nói:

- Có phải kẻ ấy đeo chiếc nhẫn mặt ngọc màu hổ phách không?

Chiêu Dung giật mình:

- Đúng như vậy! Nhưng sao Thuyết Hoa biết chứ? Hay cô quen một người như thế?

Thuyết Hoa phân vân:

- Không! Kẻ suýt hại đời tôi là Hải Thụ. Trên tay hắn cũng đeo chiếc nhẫn mặt ngọc màu hổ phách. Chính vì thế mà tôi liên tưởng đến sự trùng hợp kỳ lạ này. Không hiểu trên tàu kẻ ấy có phải chính là Hải Thụ không? Tôi thấy khó hiểu quá.

Chiêu Dung nhận định:

- Ồ! Có thể kẻ trên tàu suýt giết tôi chính là Hải Thụ. Nhưng có lẽ hắn nhầm lẫn giữa tôi và cô nên kịp dừng tay.

Thuyết Hoa vẫn nghi ngờ nói:

- Thế sao tại tu viện Thérésa đêm đó, tôi chẳng nghe Hải Thụ nhắc đến chuyện gì xảy ra trên tàu?

Vĩnh Huy nhếch môi:

- Hừ! Hắn đâu dại dột khai ra tội ác của mình. Chúng ta nên báo cho cảnh sát biết rõ mọi chuyện để tránh mọi sự nguy hiểm có thể xảy ra đến cho Chiêu Dung và Thuyết Hoa. Những kẻ như Hải Thụ sẽ tìm cách giết người đã nhận ra hắn để bịt đầu mối.

Thuyết Hoa cau mày:

- Nếu sợ bị nhận dạng kẻ ấy đã giết Chiêu Dung rồi...

Vĩnh Huy trầm giọng:

- Có thể hắn không ngờ trên chuyến tàu ấy có mặt Chiêu Dung mà hắn nhầm là Thuyết Hoa. Chính giây phút bất ngờ ấy hắn đã chùn tay và Chiêu Dung may mắn thoát nạn.

Nghe Vĩnh Huy lập luận như vậy, cả Chiêu Dung lẫn Thuyết Hoa đều rùng mình sợ hãi. Nghĩa là hai cô gái đang có chung một kẻ thù đáng sợ.