← Quay lại trang sách

Chương 19 - Một Chuyến Picnic Trên Trời.

Dúng rồi, anh Carter. Đưa cái mic cho em nào.]

Là thế này, tôi đã từng một lần đến bảo tàng Louvre trong một kỳ nghỉ trước đây, nhưng lúc đó tôi không bị những con dơi ăn quả xấu xa rượt theo. Hẳn là tôi sẽ hoảng kinh hồn, nhưng tôi lại dồn hết tâm trí vào việc nổi giận với Cárter. Tôi không thể tin được cái cách anh ấy giải quyết rắc rối trong việc biến hình của tôi.

Thành thật mà nói, tôi đã nghĩ mình vĩnh viễn sẽ là một con diều hâu rồi chứ, chết ngạt bên trong một nhà tù bằng lông bé nhỏ. Ấy vậy mà anh ta đã dám chế nhạo tôi!

Tôi tự hứa với mình là sẽ trả thù, nhưng vào lúc này thì nội việc làm sao để sống sót cũng đã lắm rắc rối rồi.

Chúng tôi chạy hộc tốc trong cơn mưa lạnh buốt. Tất cả những gì tôi có thể làm là tránh bị trượt ngã trên những vỉa hè trơn trượt. Tôi liếc nhìn về phía sau và nhận ra có hai hình bóng đang đuổi theo chúng tôi - hai người đàn ông với cái đầu trọc lóc, bộ râu dê và mặc áo mưa đen. Chúng có thể trông giống như những con người bình thường trừ việc mỗi tên đều mang theo một cây gậy đang phát sáng. Không phải là một dấu hiệu tốt rồi.

Đám dơi vẫn đang bám sát gót chúng tôi. Một con mổ vào chân tôi. Con khác nhéo tóc tôi. Tôi phải buộc mình tiếp tục chạy. Dạ dày tôi vẫn còn nôn nao từ việc đã ăn một trong số những con vật gây hại nho nhỏ kia khi tôi là một con diều hâu - và không, đó không phải là chủ ý của tôi đâu. Tuyền là bản năng tự vệ mà thôi!

"Sadie," nữ thần Bast gọi khi chúng tôi chạy. "Cỏ chỉ có vài giây để mở cổng dịch chuyển thôi đấy."

“Ở đâu?” tôi hét lên.

Chúng tôi phóng băng qua đường Rivoli, đi vào một quảng trường rộng lớn được bao quanh bởi các nhắnh của bảo tàng Louvre. Nữ thần Bast lao thẳng đến cái kim tự tháp bằng kính ở ngay lối vào, lúc này đang ánh lên dưới trời chạng vạng.

"Cô không đùa chứ," tôi nói. "Đây không phải là một kim tự tháp thật."

"Dĩ nhiên nó là thật," nữ thần Bast nói. "Hình dáng mang lại cho kim tự tháp sức mạnh. Nó là một nấc thang để lên thiên đường."

Những con dơi giờ đang bao quanh chúng tôi - mổ tay, bay quanh chân chúng tôi. Khi quân số của chúng một lúc một gia tăng, chúng tôi càng khó nhìn thấy hay di chuyển hơn.

Carter vươn tay lấy thanh kiếm của mình, rồi đột nhiên nhớ ra rằng thanh kiếm đã không còn ở đó nữa. Anh ấy đã để rơi nó ở Luxor. Anh ta chửi thề và lục lọi khắp túi xách của mình.

"Đừng chậm lại!" nữ thần Bast cảnh báo.

Carter lôi ra cây đũa phép.

Trong cơn tuyệt vọng vô phương, anh ấy ném đũa phép về phía một con dơi. Tôi nghĩ đó là một hành động vô nghĩa, nhưng cây đũa phép lại bừng lên ánh sáng tráng nóng rực rồi đập rõ mạnh vào đầu con dơi, hất nó khỏi không trung. Cây đũa bật ra khắp cả đàn dơi, đập vào sáu, bảy, tám con quái vật nhỏ trước khi quay trở lại trong tay Carter.

"Không tệ" tôi nói. “Tiếp tục làm thế đi!"

Chúng tôi đến được dưới chân kim tự tháp. May mà quảng trường chẳng có lấy một bóng người. Tôi thật chẳng muốn là cái chết đáng xấu hổ của mình do đám dơi ăn quả gây ra lại bị đăng lên trang YouTube.

"Còn một phút nữa là mặt trời lặn," nữ thần Bast cảnh báo. "Cơ hội cuối cùng của chúng ta cho việc triệu hồi là ngay lúc này."

Cô ấy lấy những con dao của mình ra và bắt đầu chém vào những con dơi, cố giữ chúng tránh xa tôi. Cây đũa phép của Carter bay rộng hơn, hạ gục những con dơi ăn quả ở mọi hướng. Tôi đối mặt với kim tự tháp và cố nghĩ về một cổng dịch chuyển, cách tôi đã làm ở Luxor, nhưng tôi hầu như không thể nào tập trung được.

Cô muốn được đi đến đâu? Tiếng nữ thần Isis vang lên trong đầu tôi.

Chúa ơi, tôi không quan tâm! Mỹ!

Tôi nhận ra mình đang khóc. Tôi ghét phải khóc lắm, nhưng cơn choáng váng và nỗi sợ hãi đang bắt đầu choáng ngợp lấy tôi. Tôi muốn đi đến đâu cơ chứ? về nhà, dĩ nhiên là thế rồi! Quay lại căn hộ của tôi ở Luân Đôn - quay lại căn phòng của tôi, ông bà ngoại, các bạn học ở trường và cuộc sống trước đây của tôi. Nhưng tôi không thể. Tôi phải nghĩ về Cha và nhiệm vụ của chúng tôi. Chúng tôi phải loại bỏ Set.

Nước Mỹ, tôi nghĩ. Ngay lúc này!

Cơn bùng nổ cảm xúc trong tôi hẳn đã mang lại chút hiệu quả. Kim tự tháp rung chuyển. Những bức tường kính phát ra ánh sáng lờ mờ và phần đỉnh của khối kiến trúc bắt đầu phát sáng.

Một cuộn cát xoáy xuất hiện, quá tốt. Chỉ có một rác rối duy nhất: nó trôi lơ lửng trên đỉnh của kim tự tháp.

"Leo lên đi!" nữ thần Bast bảo. Việc này dễ ợt cô ấy - cô ấy là mèo cơ mà.

"Mặt cạnh quá dốc!" Carter phản đối.

Anh ấy đã xử lý lũ dơi khá hiệu quả. Vô số con đang choáng váng nằm đầy trên mặt đường, nhưng còn nhiều con vẫn bay quanh chúng tôi, mổ vào từng phần da thịt bị lộ ra, còn mấy tên pháp sư thì đang đến gần hơn.

Nữ thần Bast tủm tỉm cười. “Cô đã không định rõ một thành phố cụ thể nào ở Mỹ, đúng không?”

“Ừm… đúng.”

“Vì thế cô đã mở ra cổng dịch chuyển mặc định đến Mỹ - nguồn năng lượng Ai Cập lớn nhất và duy nhất ở Bắc Mỹ.”

Tôi mù tịt trố mắt nhìn cô ấy.

“Cột tháp lớn nhất được xây dựng từ trước đến nay,” cô ấy nói. “Tượng đài Washington.”

Tôi lại bị choáng váng nên tránh xa khỏi cửa sổ. Carter chụp vai tôi lại rồi giúp tôi ngồi xuống.

“Em nên nghỉ ngơi,” anh ấy nói. “Em đã ngất đi trong… bao lâu nhỉ, nữ thần Bast?”

“Hai giờ ba mươi hai phút,” cô ấy nói. “Ta xin lỗi, Sadie. Việc mở hơn một cánh cổng dịch chuyển một ngày là rất tốn sức, thậm chí ngay cả khi có sự giúp đỡ của Isis.”

Carter cau mày. “Nhưng chúng ta cần con bé làm thêm lần nữa, đúng không? Giờ vẫn chưa phải là lúc mặt trời lặn. Chúng ta vẫn có thể sử dụng cổng dịch chuyển. Hãy mở một cổng khác đến Arizona đi. Đó là nơi Set đang ở.”

Nữ thần Bast bĩu môi. “Sadie không thể triệu hồi thêm một cánh cổng nào khác. Làm thế sẽ vượt quá sức mạnh của cô ấy. Ta lại không có khả năng. Còn cậu, Carter… ừm, khả năng của cậu lại nằm ở đâu đó khác. Không có ý xúc phạm đâu.”

“Ồ, chẳng xúc phạm gì đâu,” Carter cằn nhằn. “Tôi đảm bảo là cô sẽ gọi tôi lần tới nếu cô cần phải chặt đầu vài con dơi ăn quả đấy.”

“Ngoài ra,” nữ thần Bast nói, “khi một cổng dịch chuyển được sử dụng, nó cần thời gian để làm nguội. Không ai có thể sử dụng Tượng đài Washington…”

“Trong mười hai tiếng nữa.” Carter rủa. “Tôi quên mất điều đó.”

Nữ thần Bast gật đầu. “Và vào lúc đó, các Ngày Đen Tối sẽ bắt đầu.”

“Vì thế chúng ta cần tìm cách khác để đến Arizona,” Carter nói.

Tôi cho rằng anh ấy không có ý làm cho tôi cảm thấy có lỗi, nhưng tôi vẫn thấy có lỗi. Tôi đã không nghĩ kỹ mọi việc, và giờ chúng tôi mắc kẹt ở Washington này.

Tôi liếc nhìn nữ thần Bast. Tôi muốn hỏi cô ấy rằng hai gã ở bảo tàng Louvre có ý gì về việc cô ấy sẽ dẫn chúng tôi đến hủy hoại, nhưng tôi sợ phải nói ra. Tôi muốn tin rằng cô ấy về phe chúng tôi. Có lẽ nếu tôi cho cô ấy một cơ hội, cô ấy sẽ tự nguyện nói ra.

“Ít ra những tên pháp sư đó không thể đuổi theo chúng ta,” tôi nhắc.

Nữ thần Bast ngần ngừ. “Không phải qua cổng dịch chuyển, không. Nhưng còn có những pháp sư khác ở Mỹ. Và tệ hơn nữa là… tay sai của Set.”

Tim tôi như muốn trồi lên cổ. Ngôi Nhà Sự sống đã đáng sợ rồi, nhưng khi tôi nhớ đến Set, và những gì mà đám tay sai của hắn ta đã gây ra ở nhà chú Amos…

“Thế cuốn sách câu thần chú của thần Thoth thì sao?” tôi nói. “Liệu ít ra chúng ta có thể tìm thấy cách để đánh bại Set không?”

Carter chỉ tay về phía một góc phòng. Trải dài ra trên áo mưa của nữ thần Bast là hộp đồ nghề ma thuật của Cha và một cuốn sách màu xanh dương mà chúng tôi đã trộm từ nhà Desjardins.

“Em có lẽ đọc hiểu được nó,” Carter bảo. “Nữ thần Bast và anh không thể đọc được. Thậm chí cả Cậu Bé Bột Mì cũng bí.”

Tôi nhặt cuốn sách lên, thực ra đó là một cuộn giấy được gấp lại thành từng đoạn. Giấy cói quá dòn, vì thế tôi sợ phải chạm vào nó. Các chữ tượng hình và các hình mình họa được viết và vẽ dày đặc trên trang giấy, nhưng tôi không thể hiểu được nghĩa của chúng. Kỹ năng đọc ngôn ngữ của tôi dường như tắt ngúm.

Nữ thần Isis ơi? Tôi hỏi. Giúp tôi một ít nào?

Giọng nói của bà ta im thin thít. Có lẽ tôi đã làm bà ấy kiệt sức. Hoặc có lẽ bà ấy đang giận tôi vì đã không để bà chiếm lấy cơ thể tôi, như Horus đã yêu cầu Carter ấy. Tôi mới ích kỷ làm sao, tôi biết chứ.

Tôi bực bội gấp cuốn sách lại. “Làm đủ thứ trò để rồi công cốc.”

“Nào, nào,” nữ thần Bast nói. “Không tệ đến thế đâu.”

“Phải rồi,” tôi nói. “Bọn tôi bị mắc kẹt ở thủ đô Washington. Bọn tôi có hai ngày để đến được Arizona để ngăn một lão thần trong khi bọn tôi không biết phải làm thế nào. Và nếu bọn tôi không làm được, thì bọn tôi sẽ không bao giờ được nhìn thấy Cha hay chú Amos nữa, và thế giới có lẽ sẽ bị tiêu diệt.”

“Tinh thần phải thế chứ!” nữ thần Bast rạng rỡ nói. “Giờ, chúng ta hãy làm một chuyến picnic nào.”

Cô ấy búng tay. Không khí tỏa sáng lờ mờ, và một đống thanh thức ăn cho mèo Friskies cộng thêm hai bình sữa xuất hiện trên mặt thảm.

“Ừm,” Carter nói, “cô có thể hóa ra chút thức ăn cho người được không?”

Nữ thần Bast chớp chớp mắt. “À, khẩu vị mỗi người mỗi khác nhỉ.”

Không khí lại mờ sáng. Một đĩa sandwich pho-mát nướng và khoai tây mỏng rán giòn xuất hiện, cùng với sáu lon Coca.

“Ngon tuyệt,” tôi nói.

Carter lầm bầm điều gì đó. Tôi cho rằng pho-mát nướng không phải là món yêu thích của anh ấy, nhưng anh ta cũng nhón lấy một cái sandwich.

“Chúng ta nên sớm rời khỏi đây,” anh ấy vừa nhai vừa nói. “Ý tôi là… các khách du lịch và những chuyện đại loại thế.”

Nữ thần Bast lắc đầu. “Tượng đài Washington đóng cửa lúc sáu giờ. Khách du lịch giờ đã về hết rồi. Thôi thì chúng ta ở lại đây qua đêm luôn đi. Nếu chúng ta phải di chuyển trong khoảng thời gian các Ngày Đen Tối, tốt nhất là nên di chuyển vào ban ngày.”

Tất cả chúng tôi hẳn đều đã mệt nhừ, vì chúng tôi không nói gì cho đến khi kết thúc bữa ăn. Tôi đã ăn ba cái sandwich và uống hai lon Coca. Nữ thần Bast đã khiến cho toàn bộ nơi này có mùi cá của Friskies, rồi bắt đầu liếm bàn tay cô ấy như thể đang chuẩn bị cho một đợt tắm mèo.

“Cô có thể không làm thế không?” tôi hỏi. “Thấy gớm quá.”

“Ồ.” Cô ấy mỉm cười. “Xin lỗi.”

Tôi nhắm mắt lại và tựa lưng vào tường. Được nghỉ ngơi quả là tốt thật, nhưng tôi nhận ra căn phòng không thực sự yên tĩnh cho lắm. Toàn bộ khối nhà dường như đang kêu vo vo rất khẽ, mang đến một cảm giác rung động xuyên qua sọ và khiến cho hàm răng tôi va lách cách vào nhau. Tôi mở mắt ngồi thẳng dậy. Tôi vẫn có thể cảm nhận được nó.

“Đó là gì thế?” tôi hỏi. “Gió ư?”

“Năng lượng phép thuật,” nữ thần Bast đáp. “Ta đã bảo với cô rồi, đây là một đài tưởng niệm đầy sức mạnh mà.”

“Nhưng lại hiện đại. Giống như kim tự tháp Louvre. Sao nó lại có phép thuật cơ chứ?”

“Người Ai Cập cổ đại là những thợ xây xuất chúng, Sadie à. Họ chọn các hình dạng - cột hình tháp, kim tự tháp - được nạp đầy pháp thuật tượng trưng. Một cột hình tháp đại diện cho một tia nắng được đông lại trong phiến đá - một tia sinh khí từ Ra, vị vua đầu tiên của các vị thần. Thời điểm khối kiến trúc được xây dựng không quan trọng: nó vẫn thuộc về người Ai Cập. Đó là lý do tại sao bất cứ cột hình tháp nào có thể được dùng để mở các cánh cổng dẫn đến Cõi Âm, hay để giải phóng các sinh vật mang sức mạnh lớn…”

“Hay là để giam cầm họ,” tôi nói. “Đó là cách cô bị mắc kẹt ở Cleopatra's Needle.”

Nữ thần Bast sa sầm. “Ta không thật sự bị mắc kẹt bên trong cột tháp. Nhà tù của ta là một vực thẳm được pháp thuật tạo ra ở sâu bên dưới Cõi Âm, còn cột tháp là cánh cửa mà cha mẹ cô sử dụng để giải thoát ta. Nhưng đúng thế. Tất cả các biểu tượng của Ai Cập là điểm tập trung then chốt của sức mạnh phép thuật. Vì thế một cột tháp hoàn toàn có thể được sử dụng để giam cầm các vị thần.”

Một ý nghĩ cứ mãi lải nhải trong đầu tôi, nhưng tôi không thể nào nắm bắt được. Điều gì đó về mẹ tôi, Cleopatra's Needle, và lời hứa cuối cùng của cha tôi trong bảo tàng Anh: Cha sẽ làm cho mọi chuyện trở nên đúng đắn.

Rồi tôi nghĩ về bảo tàng Lourve, và về những lời mà tên pháp sư đã nói. Nữ thần Bast lúc đó trông tức tối đến nỗi tôi hầu như không dám hỏi, nhưng hỏi là cách duy nhất để tôi có được câu trả lời. “Tên pháp sư có nói rằng cô đã từ bỏ vị trí của mình. Ý hắn ta là gì?”

Carter cau mày. “Là khi nào thế?”

Tôi kể cho anh ấy nghe những gì đã xảy ra sau khi nữ thần Bast quẳng anh ấy qua cổng dịch chuyển.

Nữ thần Bast xếp xếp các lon Friskies rỗng của mình thành đống. Cô ấy không muốn trả lời cho lắm.

“Khi ta bị cầm tù,” cuối cùng cô ấy cũng cất tiếng. “Ta… ta không ở một mình. Ta bị nhốt cùng với một… sinh vật của sự hỗn mang.”

“Như thế thì tệ lắm à?” tôi hỏi.

Từ nét mặt của nữ thần Bast, tôi cho câu trả lời là Tệ lắm. “Các pháp sư thường làm thế - nhốt một vị thần cùng với một con quái vật để bọn ta không có thời gian tìm cách trốn thoát khỏi nhà tù của mình. Trong nhiều niên kỷ, ta đã chiến đấu với con quái vật đó. Khi cha mẹ cô giải thoát cho ta…”

“Con quái vật cũng thoát ra ngoài sao?”

Tôi nghĩ nữ thần Bast ngần ngừ hơi lâu một chút.

“Không. Kẻ thù của ta đã không thể trốn thoát.” Cô ấy hít thật sâu. “Đòn tấn công phép thuật cuối cùng của mẹ cô đã niêm phong cánh cổng đó lại. Kẻ thù vẫn ở bên trong. Nhưng đó là những gì tên pháp sư đó muốn nói. Với hắn ta mà nói, ‘vị trí’ của ta là việc chiến đấu với con quái vật đó mãi mãi.”

Câu trả lời nghe có vẻ chân thật, như thể cô ấy đang chia sẻ một ký ức đau buồn, nhưng lại không giải thích phần mà tên pháp sư đó đã nói: Ả đã khiến chúng ta lâm nguy. Tôi đang dần thu hết dũng khí để hỏi cô ấy chính xác con quái vật đó là gì, thì nữ thần Bast đứng lên.

“Ta đi do thám đây,” cô ấy đột ngột nói. “Sẽ quay lại ngay.”

Chúng tôi lắng nghe tiếng bước chân cô ấy vang lên khi đi xuống cầu thang.

“Cô ta đang che giấu điều gì đó,” Carter lên tiếng.

“Anh tự nghĩ ra điều đó sao?” tôi hỏi.

Carter nhìn sang hướng khác, và đột nhiên tôi cảm thấy thật không phải.

“Em xin lỗi,” tôi nói. “Chỉ là… chúng ta sẽ phải làm gì đây?”

“Giải cứu Cha. Có điều gì chúng ta có thể làm nữa?” Anh ấy cầm cây đũa phép của mình lên mà quay quay quanh mấy ngón tay. “Em có nghĩ Cha thực sự muốn… em biết đấy, mang Mẹ quay trở lại ấy?”

Tôi muốn nói đúng vậy. Hơn bất cứ điều gì, tôi muốn tin rằng điều đó có thể được thực hiện. Nhưng tôi nhận ra mình đang lắc đầu. Việc đó có gì đó không đúng.

“Iskandar đã nói với em một vài điều về Mẹ,” tôi nói. “Bà là nhà tiên tri. Bà có thể nhìn thấy tương lai. Ông ấy nói rằng bà đã khiến ông ấy phải suy nghĩ lại về một số ý nghĩ cổ lỗ.”

Đây là cơ hội đầu tiên của tôi để kể cho Carter nghe về cuộc nói chuyện giữa tôi với vị pháp sư già đó, vì thế tôi kể cho anh ấy chi tiết mọi chuyện.

Carter cau mày. “Em nghĩ chuyện đó có liên quan đến lý do Mẹ chết sao - bà đã nhìn thấy được điều gì đó trong tương lai à?”

“Em không biết.” Tôi cố nhớ lại khoảng thời gian lúc tôi lên sáu, nhưng trí nhớ của tôi mờ nhạt đến nản lòng. “Khi họ đưa chúng ta đến Anh lần cuối cùng ấy, hình như cả hai đều có vẻ rất vội - như thể họ đang làm điều gì đó thật sự quan trọng chăng?”

“Chính xác.”

“Liệu anh có cho rằng việc giải thoát nữ thần Bast là việc thật sự quan trọng không? Ý em là - em quý cô ấy, dĩ nhiên rồi - nhưng có quan trọng đến mức đáng để chết không?”

Carter ngần ngừ một lúc. “Chắc là không rồi.”

“Ừm, chính là thế. Em nghĩ cha và mẹ đang mưu tính chuyện gì đó lớn hơn, chuyện gì đó mà họ không thể hoàn thành. Có lẽ đó là điều mà Cha theo đuổi ở bảo tàng Anh - hoàn thành nhiệm vụ, cho dù điều đó có là gì đi nữa. Làm mọi việc trở nên đúng đắn. Và toàn bộ câu chuyện về gia tộc chúng ta là các pharaoh - vật chủ cho các vị thần cách đây một tỷ năm ấy, sao chẳng ai kể cho chúng ta nghe? Sao Cha cũng không?”

Carter chẳng nói gì trong một lúc lâu.

“Có lẽ Cha làm thế là nhằm bảo vệ chúng ta,” anh ấy nói. “Ngôi Nhà Sự Sống không tin gia tộc chúng ta, đặc biệt là sau những gì Cha và Mẹ đã làm. Chú Amos đã nói rằng chúng ta được tách ra là có lý do, để chúng ta sẽ không, kiểu như là, khởi động phép thuật của nhau ấy.”

“Thật là một lý do nhảm nhí nhằm tách chúng ta ra,” tôi lẩm bẩm.

Carter nhìn tôi một cách kỳ lạ, và tôi nhận ra điều tôi vừa nói có thể được xem như là một lời khen ngợi.

“ Em chỉ muốn nói là họ nên thành thật,” tôi vội vàng nói. “Dĩ nhiên, không phải em muốn có thêm thời gian với người anh trai đáng ghét của mình đâu.”

Anh ấy gật đầu một cách nghiêm túc. “Dĩ nhiên rồi.”

Chúng tôi ngồi lắng nghe tiếng thì thầm phép thuật của cột tháp. Tôi cố nhớ lần cuối Carter và tôi ở cùng nhau đơn giản như thế này, chỉ nói chuyện với nhau thôi là khi nào.

“Thế cái… ừm…” Tôi gõ vào một bên đầu mình. “Bạn của anh có giúp được gì không?”

“Không nhiều lắm,” Carter đáp. “Còn bạn em?”

Tôi lắc đầu. “Carter, anh có sợ không?”

“Hơi hơi.” Anh ấy chọc đầu cây đũa phép của mình lên mặt thảm. “Không, rất nhiều là đằng khác.”

Tôi nhìn vào cuốn sách màu xanh dương mà chúng tôi đã trộm được - các trang giấy đầy những bí mật tuyệt vời mà tôi không thể nào đọc ra. “Chuyện gì xảy ra nếu chúng ta không thể làm được việc cần làm?”

“Anh không biết,” Carter đáp. “Cái cuốn sách về việc nắm vững nhân tố pho mát chắc là còn hữu ích hơn nhiều.”

“Hay là sách triệu hồi những con dơi ăn quả ấy.”

“Làm ơn đi, đừng nhắc tới đám dơi ăn quả mà.”

Chúng tôi trao cho nhau những nụ cười yếu ớt, và tôi cảm thấy tốt hơn nhiều. Nhưng như thế cũng chẳng thay đổi điều gì cả. Chúng tôi vẫn đang ở trong hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm mà chẳng có lấy một kế hoạch cụ thể nào.

“Sao em không thiếp đi một chút nhỉ?” Carter gợi ý. “Hôm nay em đã sử dụng khá nhiều sức mạnh rồi. Anh sẽ trông chừng cho đến khi nữ thần Bast quay trở lại.”

Anh ấy nghe thật sự quan tâm đến tôi. Dễ thương làm sao.

Tôi không muốn ngủ. Tôi không muốn bỏ lỡ bất cứ điều gì. Nhưng tôi nhận ra mí mắt mình đang nặng vô cùng.

“Được thôi,” tôi nói. “Đừng để những con rệp cắn nhé.”

Tôi nằm xuống rồi thiếp đi, nhưng linh hồn tôi - ba của tôi - lại có những ý tưởng khác.