Chương 20 - Tôi Đến Thăm Nữ Thần Lốm Đốm Sao.
Tôi đã không nhận ra việc này sẽ làm cho tôi lúng túng như thế nào. Carter đã giải thích cách ba của anh ấy rời khỏi cơ thể khi anh ấy ngủ, nhưng chuyện này xảy đến với tôi lại là chuyện hoàn toàn khác. Tệ hơn nhiều so với cảnh mộng của tôi ở Hành Lang Thời Đại.
Tôi đang ở kia, hiện đang bay lơ lửng giữa không trung trong một linh hồn giống chim đang phát sáng. Rồi kia là cơ thể tôi ở bên dưới, đang ngủ say như chết. Chỉ nội việc cố miêu tả điều đó không thôi cũng khiến tôi nhức cả đầu.
Ý nghĩ đầu tiên của tôi khi nhìn chăm chú vào cơ thể đang ngủ bên dưới của mình: Chúa ơi, mình trông mới tệ làm sao. Nhìn thấy mình trong gương hay xem các bức ảnh chính mình trên các trang web của những người bạn là đã ghê lắm rồi. Còn tự nhìn chính mình tuyệt đối là một sai lầm. Đầu tóc tôi như một cái ổ chuột, bộ pyjama bằng vải lanh chẳng tôn dáng được một chút nào, rồi còn cái bớt trên cằm tôi thì lại to vật.
Ý nghĩ thứ hai xuất hiện khi tôi xăm soi hình dạng ba đang phát sáng một cách kỳ lạ của mình: Cái này sẽ chẳng hữu dụng chút nào cả. Tôi không quan tâm chuyện mình có vô hình dưới con mắt của người phàm hay không. Sau trải nghiệm tồi tệ khi tôi là một con diều hâu, tôi hoàn toàn từ chối chuyện đi đây đi đó trong hình hài một con gà có đầu Sadie đang phát sáng. Carter thì không sao, nhưng tôi có chuẩn riêng của mình.
Tôi có thể cảm nhận được các dòng chảy của Cõi Âm đang túm lấy tôi, cố kéo ba của tôi đến nơi mà bất cứ linh hồn nào sẽ đi khi họ có các cảnh mộng, nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng. Tôi tập trung cao độ, tưởng tượng ra dáng vẻ bình thường của mình (ừm, được rồi, có lẽ dáng vẻ như tôi muốn, hơi đẹp hơn nguyên bản một chút). Và thế là, ba của tôi biến đổi thành hình dáng một con người, vẫn có thể nhìn xuyên thấu và phát sáng, xin các bạn nhớ kỹ nhé, nhưng giống với chuẩn của một con ma hơn.
Ừm, ít nhất thì chuyện này đã được giải quyết, tôi nghĩ. Và rồi tôi để cho các dòng chảy cuốn đi. Thế giới tan biến thành một màu đen.
Lúc đầu, tôi chẳng đang ở đâu cả - chỉ là một màn vô định tối đen. Rồi một anh chàng trẻ tuổi bước ra khỏi bóng tối.
“Lại là cô à,” anh ta nói.
Tôi lắp ba lắp bắp. “Ừm…”
Thành thật mà nói, giờ các bạn đã hiểu rõ con người tôi là như thế nào rồi. Hiện tại chẳng giống tôi một chút nào. Nhưng đây là anh chàng tôi đã nhìn thấy trong cảnh mộng Hành Lang Thời Đại - một anh chàng rất điển trai với chiếc áo choàng đen và mái tóc rối bù. Đôi mắt nâu đậm của anh ta có tác dụng gây ra sự mất bình tĩnh từ tôi, và tôi rất mừng khi đã thay đổi bộ dáng gà con phát sáng của mình.
Tôi cố lần nữa, và phát ra được đúng ba tiếng. “Anh đang làm…”
“Làm gì ở đây?” anh ta nói, kết thúc câu nói của tôi đầy lịch sự. “Linh hồn di chuyển và người chết cũng tương tự nhau thôi.”
“Không rõ điều đó có nghĩa là gì,” tôi nói. “Liệu tôi có nên lo lắng không?”
Anh ta nghiêng đầu như thể đang ngẫm nghĩ câu hỏi. “Không phải chuyến đi này. Bà ấy chỉ muốn nói chuyện với cô thôi. Thẳng tiến nào.”
Anh ta vẫy tay và một cánh cửa mở ra trong bóng tối. Tôi bị kéo về phía đó.
“Gặp lại anh lần nữa sao?” tôi hỏi.
Nhưng anh chàng đó đã biến mất.
Tôi thấy mình đang đứng trong một căn hộ xa hoa giữa lưng chừng trời. Căn hộ không có tường, không trần nhà, chỉ có một cái sàn nhìn xuyên thấu thẳng xuống ánh đèn thành phố bên dưới từ độ cao của máy bay. Các đám mây trôi dạt bên dưới chân tôi. Không khí đáng ra phải là lạnh căm và loãng đến mức không thở được, nhưng tôi lại cảm thấy ấm áp và hoàn toàn thoải mái.
Những chiếc ghế sofa da màu đen tạo thành hình chữ Ư quanh một bàn trà bằng kính trên tấm thảm có màu đỏ tươi. Lửa cháy trong lò sưởi làm từ đá phiến. Những kệ sách và bức tranh trôi lơ lửng trong không trung ở nơi đáng lý ra phải là các bức tường. Một quầy bar bằng đá gra-nít nằm ở một góc phòng, và trong bóng tối phía sau đấy, một người phụ nữ đang pha trà.
“Xin chào, con yêu quý của ta,” bà ấy nói.
Bà ấy bước vào bên trong ánh sáng, và tôi há hốc mồm. Bà mặc một chiếc váy của người Ai Cập từ eo trở xuống. Từ phần eo trở lên, bà chỉ mặc mỗi một chiếc áo bikini, và làn da… làn da bà có màu xanh dương đậm, phủ đầy những sao. Tôi không có ý nói đến những ngôi sao được sơn. Bà có toàn bộ vũ trụ sống động trên làn da: các chòm sao đang tỏa sáng, các dãy ngân hà quá sáng quắc không thể nhìn rõ được, các tinh vân phát sáng ra ánh bụi màu hồng màu xanh. Nét mặt bà dường như biến mất trong các vì sao đang di chuyển ngang qua mặt bà. Mái tóc bà dài và đen như bầu trời lúc nửa đêm.
“Bà là nữ thần Nut” tôi nói. Rồi tôi nhận ra có lẽ tôi đã nói sai gì đó. “Ý tôi là… nữ thần bầu trời.”
Nữ thần mỉm cười. Hàm răng trắng bóc trông giống như một dãy ngân hà mới đang nổ tung rồi tồn tại. “Gọi ta là Nut cũng được. Và tin ta đi, ta đã nghe tất cả những câu chuyện đùa về cái tên của ta rồi.”
Bà rót trà ra một cái tách thứ hai. “Hãy ngồi xuống và nói chuyện nào. Có muốn một ít sahlab không?”
“Ừm, đó không phải là trà sao?”
“Không, một thức uống của người Ai Cập. Cô chắc đã biết về sô-cô-la nóng? Thứ này giống va-ni nóng hơn.”
Tôi thích uống trà hơn, bởi tôi đã chẳng uống được một tách trà cho ra hồn từ lâu rồi. Nhưng tôi cho rằng người ta không được từ chối một nữ thần đâu. “Ừm… được ạ. Cám ơn bà.”
Chúng tôi cùng ngồi trên sofa. Tôi khá ngạc nhiên khi nhận ra hai bàn tay ở dạng linh hồn của mình chẳng có vấn đề gì với việc cầm một tách trà cả. Sahlab ngọt và khá là ngon, có hơi chút mùi quế và dừa. Nó làm tôi dễ chịu ấm lên và khiến cho không khí tràn ngập mùi hương va-ni. Lần đầu tiên trong nhiều ngày qua tôi mới cảm thấy an toàn. Rồi tôi nhớ mình chỉ là một linh hồn khi ở đây.
Nữ thần Nut đặt tách xuống. “Ta cho rằng cô đang tự hỏi sao ta lại mang cô đến đây.”
“ ‘Đây’ chính xác là ở đâu ạ? Và, à, người gác cửa của bà là ai thế?”
Tôi hy vọng bà ấy sẽ cho tôi một ít thông tin về chàng trai trong bộ đồ đen, nhưng bà chỉ mỉm cười. “Ta phải giữ bí mật, cưng à. Ta không thể để Ngôi Nhà Sự sống tìm được ta. Hãy chỉ nói rằng ta đã xây ngôi nhà này với một tầm nhìn về thành phố khá là đẹp.”
“Có phải…” tôi ra hiệu về phía làn da xanh dương lấm tấm sao của bà. “Ừm… có phải bà đang ở bên trong một vật chủ con người không ạ?”
“Không phải đâu, cưng à. Chính bầu trời là cơ thể ta. Đây chỉ là một hình thức hiện hình mà thôi.”
“Nhưng tôi nghĩ…”
“Các vị thần cần thân thể của vật chủ bên ngoài Cõi Âm ấy hả? Với ta dường như lại dễ dàng hơn khi làm một linh thể của không khí. Ta là một trong số một vài vị thần không bao giờ bị giam cầm, vì Ngôi Nhà Sự sống không bao giờ có thể bắt được ta. Ta từng là… hình dáng tự do.” Đột nhiên nữ thần Nut và toàn bộ căn hộ chớp sáng. Tôi có cảm giác như thể mình sẽ lọt xuống khỏi sàn nhà. Rồi cái sofa trở lại thăng bằng.
“Làm ơn đừng làm thế nữa,” tôi van nài.
“Ta xin lỗi,” nữ thần Nut nói. “Vấn đề là, mỗi một vị thần đều khác biệt. Nhưng tất cả các anh em bạn bè ta hiện đều được tự do, tất cả đang tìm kiếm nơi ở trong thế giới hiện đại của cô. Họ sẽ không bao giờ bị cầm tù nữa.”
“Các pháp sư sẽ chẳng thích điều đó cho mà xem.”
“Đúng,” nữ thần Nut đồng ý. “Đó là lý do đầu tiên cho việc cô có mặt ở đây. Một cuộc chiến giữa các vị thần và Ngôi Nhà Sự Sống sẽ chỉ mang đến sự hỗn loạn, cô phải làm cho đám pháp sư hiểu được vấn đề này.”
“Họ sẽ không nghe tôi đâu. Họ nghĩ tôi là một vật chủ.”
“Cô là một tiểu thần, cưng à.” Bà nhẹ nhàng chạm vào tóc tôi, và tôi cảm nhận được nữ thần Isis đang chuyển động bên trong tôi, cố để nói bằng cách sử dụng giọng nói của tôi.
“Tôi là Sadie Kane,” tôi nói. “Tôi đâu có kêu nữ thần Isis quá giang trong tôi đâu.”
“Các vị thần đã biết gia tộc cô trong nhiều thế hệ rồi, Sadie à. Khi xưa, chúng ta đã sát cánh bên nhau vì lợi ích của đất nước Ai Cập.”
“Mấy pháp sư nói rằng các vị thần gây ra sự sụp đổ của đế chế.”
“Đó là một cuộc tranh cãi dài dặc và vô nghĩa,” nữ thần Nut nói, và tôi có thể nghe thấy thoáng sự tức giận trong giọng của bà. “Tất cả các đế chế đều sụp đổ. Nhưng ý tưởng về Ai Cập là bất diệt - sự khải hoàn của nền văn minh, lực lượng của Ma’at chiến thắng đội quân của sự hỗn mang. Trận chiến đó đã diễn ra từ thế hệ này đến thế hệ khác. Giờ đến lượt của cô.”
“Tôi biết, tôi biết,” tôi nói. “Chúng tôi phải đánh bại Set.”
“Nhưng liệu có đơn giản thế không, hỡi Sadie? Set cũng là con trai của ta. Ngày xưa, nó là tay chân mạnh nhất của Ra. Nó bảo vệ thuyền của thần mặt trời khỏi con rắn Apophis. Nào đấy mới là sự xấu xa. Apophis là hiện thân của sự hỗn mang. Hắn ta ghét sự Sáng Tạo từ ngay khi ngọn núi đầu tiên ló ra khỏi mặt biển. Hắn ghét các vị thần, ghét con người, và mọi thứ mà họ gầy dựng nên. Và Set đã chiến đấu chống lại hắn. Set là một trong số chúng ta.”
“Rồi ông ta biến thành kẻ xấu ư?”
Nữ thần Nut nhún vai. “Set vẫn luôn là Set, dù tốt hay xấu. Nhưng nó vẫn là một phần trong gia đình chúng tôi. Thật khó khi để mất đi bất cứ thành viên nào trong gia đình… phải không nào?”
Cổ họng tôi thít lại. “Thật không công bằng.”
“Đừng nói với ta về sự công bằng,” nữ thần Nut nói. “Trong năm ngàn năm, ta đã bị xa cách khỏi chồng ta, Geb.”
Tôi lờ mờ nhớ rằng Carter nói điều gì đó về chuyện này, nhưng nghe lại chuyện đó lúc này, nghe thấy được nỗi đau trong giọng nói của bà, thật là khác biệt.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?” tôi hỏi.
“Sự trừng phạt vì đã sinh ra các con của ta,” bà chua chát nói. “Ta đã không thuận theo các ước muốn của Ra, và vì thế ông ta đã ra lệnh cho chính cha của ta, Shu…”
“Khoan đã,” tôi nói. “Giày ư?”
“S-h-u,” bà nói. “Vị thần gió.”
“Ồ.” Tôi ước sao tên của các vị thần chẳng liên quan gì đến các vật dụng gia đình. “Xin làm ơn nói tiếp.”
“Ra đã ra lệnh cho cha ta, Shu, chia cắt chúng ta ra, mãi mãi. Ta bị trục xuất đến bầu trời, trong khi Geb yêu dấu của ta không thể nào rời khỏi mặt đất.”
“Điều gì sẽ xảy ra nếu hai người ra sức cưỡng lại?”
Nữ thần Nut nhắm mắt lại và dang hai tay ra. Một cái lỗ xuất hiện ở nơi bà đang ngồi, và bà rơi xuống giữa không trung. Ngay lập tức, các đám mây bên dưới chúng tôi chớp nháy ra các tia chớp. Các ngọn gió thổi lồng lộn khắp căn hộ, thổi bay sách khỏi giá sách, xé toạc các bức tranh và ném chúng vào hư không. Tách trà nảy khỏi tay tôi. Tôi tóm lấy sofa để tránh khỏi việc chính mình bị thổi bay.
Bên dưới tôi, các tia chớp tấn công vào cơ thể nữ thần Nut. Gió thô bạo đẩy bà lên cao, bắn bà bay vọt qua cả tôi. Rồi gió tắt ngúm. Nữ thần Nut quay trở lại ngồi trên ghế sofa. Bà vẫy tay và căn hộ tự mình chỉnh sửa lại. Mọi thứ trở lại như thường.
“Chuyện đó sẽ xảy ra,” bà buồn bã nói.
“Ồ.”
Bà ấy ngắm nhìn chăm chú ánh đèn thành phố phía xa xa bên dưới. “Việc đó khiến ta cảm thông với các con của ta, thậm chí cả với Set. Nó đã làm những điều tồi tệ, đúng thật. Đó là bản chất của nó. Nhưng nó vẫn là con trai ta, và vẫn là một trong những các vị thần. Nó thực thi phần việc của mình. Có lẽ cách để đánh bại nó không phải là cách cô có thể tưởng tượng ra.”
“Gợi ý nào, làm ơn?”
“Hãy tìm kiếm Thoth. Nó đã tìm thấy ở quê hương mới của mình ở Memphis.”
“Memphis… ở Ai Cập hả?”
Nữ thần Nut mỉm cười. “Memphis, bang Tennessee. Mặc dầu chú chim già đó chắc chắn nghĩ nó là ở Ai Cập. Nó hiếm khi nhấc mỏ khỏi các cuốn sách của mình, ta nghi ngờ về việc nó sẽ biết đâu là sự khác biệt, cô sẽ tìm thấy nó ở đó. Nó có thể đưa cho cô lời khuyên. Thế nhưng, hãy thận trọng nhé: Thoth thường yêu cầu các đặc ân. Nó đôi khi khó mà đoán được.”
“Đang làm quen với việc đó,” tôi nói. “Chúng tôi làm thế nào để đến được đó?”
“Ta là nữ thần bầu trời. Ta có thể đảm bảo rằng cô sẽ an toàn đến được Memphis.” Bà ấy vẫy tay, và một bìa cứng hồ sơ xuất hiện trong lòng tôi. Bên trong là ba vé máy bay - từ Washington đến Memphis, hạng nhất.
Tôi nhướn mày. “Chắc là bà có khá nhiều điểm khách hàng thân thiết nhỉ?”
“Dạng như thế,” nữ thần Nut đồng ý. “Nhưng khi cô đến gần Set hơn, cô sẽ không còn nhận được sự giúp đỡ của ta. Và ta không thể bảo vệ cô trên mặt đất. Điều đó nhắc ta nhớ ra rằng: cô cần phải sớm tỉnh dậy. Tay sai của Set đang đến gần nơi ẩn náu của cô đấy.”
Tôi ngồi thẳng dậy. “Còn bao lâu nữa?”
“Chỉ tính bằng phút thôi.”
“Thế thì hãy đưa linh hồn tôi quay trở lại!” Tôi cấu vào cánh tay ma của mình, cũng đau giống hệt khi cấu cánh tay bình thường, nhưng chẳng có gì xảy ra.
“Nhanh thôi, Sadie,” nữ thần Nut hứa. “Nhưng còn thêm hai điều nữa cô phải biết. Ta đã sinh năm người con trong suốt các Ngày Đen Tối. Nếu cha cô đã giải thoát tất cả, thì cô nên suy nghĩ: Đứa con thứ năm của ta hiện ở đâu?”
Tôi hoạt động đầu óc hết cỡ để nhớ lại tên cả năm người con của nữ thần Nut. Nhưng hơi khó khi không có ông anh trai, một trang Wikipedia Người, ở đây để mà trả lời mấy câu đố mẹo ấy cho tôi. Nào là Osiris, ông vua, và Isis, nữ hoàng của ông ta; Set, tên thần xấu xa, và Horus, người báo thù. Nhưng đứa con thứ năm của nữ thần Nut, người mà Carter nói anh ấy chẳng bao giờ nhớ được… Rồi tôi nhớ lại cảnh mộng của mình ở Hành Lang Thời Đại - ngày sinh nhật của Osiris và người phụ nữ có làn da xanh đã giúp Isis thoát khỏi Set. “Ý bà là Nephthys, vợ của Set à?”
“Hãy nghĩ về điều đó,” nữ thần Nut lặp lại. “Và điều cuối cùng… một ân huệ.”
Bà ấy mở tay chìa ra một phong bì được niêm bằng sáp đỏ. “Nếu cô gặp được Geb… liệu cô có thể đưa cái này cho ông ấy không?”
Tôi từng được yêu cầu chuyển các tờ ghi chép trước đây, nhưng chưa bao giờ làm hộ cho các vị thần. Thành thật mà nói, nét mặt đau khổ của nữ thần Nut cũng chẳng khác gì vẻ mặt của mấy đứa bạn thất tình của tôi ở trường. Tôi tự hỏi liệu bà ấy có bao giờ viết lên cuốn sổ của mình: GEB + NUT = TÌNH YÊU CHÂN THẬT hay BÀ GEB chăng.
“Là chuyện ít nhất tôi có thể làm,” tôi hứa. “Giờ, còn về việc đưa tôi quay trở lại…”
“Đi an toàn nhé, Sadie,” nữ thần nói. “Và Isis, hãy kìm chế bản thân đi.”
Linh hồn của Isis sôi ầm ầm bên trong tôi, như thể tôi ăn phải cà ri thiu vậy.
“Chờ đã,” tôi nói, “ý bà là gì khi nói kìm chế…”
Trước khi tôi có thể nói hết câu, tầm nhìn của tôi trở nên tối đen.
Tôi bật tỉnh dậy, quay trở lại cơ thể của chính mình ở Tượng đài Washington. “Rời khỏi đây thôi!”
Carter và nữ thần Bast nhảy lên vì ngạc nhiên. Họ đã thức dậy, đang đóng gói đồ đạc của mình.
“Có chuyện gì thế?” Carter hỏi.
Tôi kể cho họ nghe về cảnh mộng của mình trong khi tôi điên cuồng lùng sục tìm kiếm trong các túi quần. Chẳng có gì. Tôi kiểm tra túi. Được nhét bên trong cùng với cây đũa phép và cây gậy là ba vé máy bay và một phong bì được niêm kín.
Nữ thần Bast nghiên cứu những chiếc vé. “Tuyệt cú mèo! Hạng nhất phục vụ món cá hồi.”
“Nhưng còn tên tay sai của Set thì sao?” tôi hỏi.
Carter liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Mắt anh ấy mở lớn. “Phải rồi, ừm… nó đang ở đây này.”