← Quay lại trang sách

Chương 21 - Cô Kitty Đến Giải Cứu.

Tôi đã nhìn thấy các bức ảnh về sinh vật đó trước đây, nhưng tranh ảnh không hề lột tả được cảnh con vật đó khủng khiếp đến thế nào trong đời thực.

“Con vật của Set,” nữ thần Bast nói, xác nhận nỗi lo sợ của tôi.

Xa xa phía bên dưới, sinh vật đó đi lảng vảng quanh chân đài tưởng niệm, để lại dấu chân trên nền tuyết mới rơi. Tôi gặp rắc rối trong việc đoán được kích thước của nó, nhưng ít nhất nó phải to bằng con ngựa, chân cũng phải dài như thế. Nó có một cơ thể gầy còm một cách quái dị với bộ lông xám đỏ sáng chói. Bạn có thể nhầm lẫn nó với con chó săn thỏ - ngoại trừ cái đuôi và cái đầu. Đuôi là đuôi loài bò sát, chĩa ra ở cuối thành hai mũi nhọn hình tam giác, giống những cái tua của mực ống. Nó quật quanh như thể bản thân nó có chủ ý riêng.

Đầu của sinh vật đó là phần kỳ lạ nhất. Hai cái tai quá cỡ nhô thẳng lên như tai thỏ, nhưng lại có hình dáng giống những cái ốc kem, cuộn vào trong và có phần đỉnh lớn hơn nhiều so với phần gốc. Chúng có thể xoay quanh gần ba trăm sáu mươi độ, vì thế chúng có thể nghe thấy được mọi chuyện. Cái mõm của sinh vật này dài và uốn cong như mũi của một con thú ăn kiến - chỉ khác là con thú ăn kiến không có những cái răng sắc như dao cạo.

“Mắt nó đang long lên,” tôi nói. “Vậy là không hay ho gì rồi.”

“Sao anh có thể nhìn xa đến thế?” Sadie hỏi tôi.

Con bé đứng kế bên tôi, nheo nheo mắt nhìn hình dáng bé xíu trên mặt tuyết, và tôi nhận ra con nhỏ này có lý của nó. Con vật đó đang ở bên dưới cách chúng tôi ít nhất cả trăm rưỡi mét. Sao tôi có thể nhìn thấy mắt của nó cơ chứ?

“Cậu vẫn còn có thị lực của chim ưng,” nữ thần Bast đoán. “Và cậu nói đúng, Carter. Đôi mắt đang long lên có nghĩa là con vật đó đã ngửi thấy được mùi của chúng ta.”

Tôi nhìn cô ấy và gần như giật bắn cả mình. Tóc tai cô ấy dựng đứng lên phía trên đầu, giống như cô ấy đã nhét ngón tay mình vào ổ điện vậy.

“Ừm, nữ thần Bast này?” tôi gọi cô ấy.

“Gì?”

Sadie và tôi trao đổi ánh mắt với nhau. Con bé tròn khẩu hình ra chữ sợ. Rồi tôi nhớ lại cách cái đuôi của Muffin sẽ luôn dựng đứng lên khi có thứ gì đó làm nó giật mình.

“Không có gì,” tôi nói, mặc dầu nếu con vật của Set quá nguy hiểm đến nỗi khiến cho nữ thần của chúng tôi có mái tóc sốc điện, thì đó phải là một dấu hiệu rất xấu. “Làm thế nào chúng ta thoát khỏi đây?”

“Cậu không hiểu rồi,” nữ thần Bast đáp. “Con vật của Set là một thợ săn tài ba. Nếu nó đã bắt được mùi của chúng ta, chẳng có gì ngăn được nó.”

“Sao cái thứ đó được gọi là ‘con vật của Set’ vậy?” Sadie lo lắng hỏi. “Nó chẳng có tên gì sao?”

“Nếu mà có,” nữ thần Bast nói, “thì cô cũng sẽ không muốn nói ra đâu. Nó chỉ được biết dưới cái tên là con vật của Set - sinh vật biểu tượng của Chúa Đỏ. Nó có chung sức mạnh, tính xảo quyệt… và bản chất xấu xa của hắn.”

“Dễ thương thật,” Sadie nói.

Con vật ngửi ngửi ở tượng đài rồi lùi lại, gầm gừ.

“Dường như nó không thích cái tháp,” tôi chú ý.

“Ừ,” nữ thần Bast nói. “Quá nhiều năng lượng của Ma’at. Nhưng điều đó sẽ chẳng ngăn nó lại được lâu lắm.”

Ngay lúc đó, con vật của Set nhảy lên một bên đài tưởng niệm. Nó bắt đầu leo lên như một con sư tử đang leo lên cây, cắm những cái vuốt vào mặt đá.

“Rối rồi đây,” tôi nói. “Thang máy hay thang bộ?”

“Cả hai đều quá chậm,” nữ thần Bast nói. “Lùi lại khỏi cửa sổ nào.”

Cô ấy lấy dao ra và chém ngang qua mặt kính. Cô đấm tung các cửa sổ ra, làm chuông báo động ré lên. Không khí lạnh giá ùa vào phòng quan sát.

“Hai người cần phải bay,” nữ thần Bast hét át tiếng gió. “Đó là cách duy nhất.”

“Không!” Mặt Sadie trở nên xanh mét. “Không phải lại là con diều hâu chứ.”

“Sadie, ổn thôi mà,” tôi nói.

Con bé lắc đầu, đầy sợ hãi.

Tôi nắm lấy tay con bé. “Anh sẽ ở cùng em. Anh chắc chắn sẽ giúp em biến trở lại.”

“Con vật của Set đã leo lên được một nửa rồi đấy,” nữ thần Bast cảnh báo. “Chúng ta đang hết thời gian.”

Sadie liếc nhìn nữ thần Bast. “Còn cô thì sao? cô không thể bay.”

“Ta sẽ nhảy,” cô ấy nói. “Mèo luôn đáp xuống đất trên bốn chân.”

“Hơn một trăm mét đấy!” Sadie hét lên.

“Một trăm bảy mươi mét,” nữ thần Bast nói. “Ta sẽ đánh lạc hướng con vật của Set, giúp hai người có thêm thời gian.”

“Cô sẽ bị giết chết mất thôi.” Giọng Sadie nghe như nghẹn ngào. “Làm ơn đi, tôi không thể mất cả cô nữa.”

Nữ thần Bast trông hơi ngạc nhiên. Đoạn cô ấy mỉm cười và đặt tay mình lên vai Sadie. “Ta sẽ ổn thôi, cưng à. Gặp ta ở sân bay Quốc Gia Reagan, ga A. Hãy sẵn sàng để chạy.”

Trước khi tôi có thể tranh cãi, nữ thần Bast đã nhảy ra khỏi cửa sổ. Tim tôi suýt nữa thì ngừng đập. Cô ấy lao thẳng xuống về phía vỉa hè. Tôi chắc rằng cô ấy sẽ chết, nhưng khi rơi xuống xong cô ấy xòe hai tay và chân ra, chừng như là thoải mái lắm.

Cô ấy lao thẳng qua con vật của Set, nó phát ra một tiếng thét kinh khiếp như một người bị thương trên chiến trường, rồi quay người lại và nhảy vọt đuổi theo cô ấy.

Nữ thần Bast đáp đất bằng hai chân và bắt đầu chạy, cô ấy hẳn phải chạy với tốc độ sáu mươi dặm một giờ, nhẹ nhàng như không. Con vật của Set không nhanh nhẹn được bằng. Nó đáp xuống thật mạnh, làm vỉa hè nứt cả ra. Nó loạng choạng một vài bước nhưng không có vẻ gì là bị thương. Rồi nó nhảy cẫng lên, đuổi theo nữ thần Bast và nhanh chóng bắt kịp cô ấy.

“Cô ấy sẽ không thoát được đâu,” Sadie rầu rĩ bảo.

“Đừng bao giờ cược là mèo thua,” tôi nói. “Chúng ta phải làm phần của mình. Đã sẵn sàng chưa?”

Con bé hít một hơi thật sâu. “Được rồi. Trước khi em đổi ý.”

Ngay lập tức, một con diều hâu cánh đen xuất hiện trước mặt tôi, vỗ cánh để giữ thăng bằng trong cơn gió mạnh. Tôi vận ý chí biến thành một con chim ưng. Lần này thậm chí còn dễ hơn lần trước nhiều.

Một lúc sau, chúng tôi sải cánh trong không khí ban mai lạnh lẽo phía trên thủ đô Washington.

Việc tìm ra sân bay khá dễ dàng. Sân bay Quốc Gia Reagan gần lắm, tôi có thể nhìn thấy các chiếc máy bay đang hạ cánh bên kia sông Potomac.

Phần khó khăn nhất là nhớ mình đang làm gì. Mỗi một khi tôi nhìn thấy chuột hay một con sóc, tôi lại theo bản năng chuyến hướng về phía nó. Một hai lần tôi nhận ra bản thân mình đang lao xuống, thế là tôi buộc phải chiến đấu cưỡng lại niềm ham muốn. Một lần tôi nhìn lên và nhận ra mình đang cách Sadie cả dặm, con bé cũng đang bay lạc đi để săn mồi cho chính mình. Tôi buộc phải bay áp sát con bé để thu hút sự chú ý của nó.

Cậu phải dùng sức mạnh ý chí để vẫn còn là con người, giọng nói Horus cảnh báo. Cậu càng bỏ ra nhiều thời gian làm chim săn mồi, thì cậu sẽ càng nghĩ giống như nó.

Giờ ông mới bảo cho tôi sao, tôi nghĩ.

Ta có thể giúp, ông ta thúc giục. Hãy đưa cho ta quyền kiểm soát.

Không phải hôm nay đâu nhé, đồ đầu chim.

Cuối cùng, tôi hướng được Sadie về phía sân bay, và chúng tôi bắt đầu tìm kiếm nơi để biến trở lại hình dáng con người. Chúng tôi đáp xuống trên đỉnh của nhà đậu máy bay.

Tôi điều khiển ý chí để biến thành con người. Chẳng có gì xảy ra.

Sự sợ hãi bắt đầu dâng lên trong cổ tôi. Tôi nhắm mắt và hình dung khuôn mặt cha. Tôi nghĩ về việc tôi nhớ ông nhiều như thế nào, tôi cần tìm ông ra sao.

Khi tôi mở mắt, tôi đã quay trở lại hình dáng con người. Không may thay, Sadie vẫn là con diều hâu. Con bé vỗ cánh quanh tôi và kêu đầy hoảng hốt. “Ha-ha-ha!” Có sự điên cuồng trong mắt con bé, và lần này tôi hiểu con bé đang khiếp sợ như thế nào. Trong lần đầu tiên con bé đã khá vất vả để thoát ra khỏi hình dáng của con chim. Nếu lần thứ hai này mà làm tiêu tốn thêm nhiều sức mạnh hơn, thì con bé có thể gặp rắc rối lớn.

“Sẽ ổn thôi.” Tôi cúi người xuống, cẩn thận di chuyển từ từ. “Sadie, đừng ép mình quá. Em phải thư giãn.”

“Ha!” Con bé thu cánh lại. Ngực nó nhấp nhô.

“Nghe này, khi anh chú tâm nghĩ đến cha thì có tác dụng đấy. Hãy nhớ về những gì quan trọng với em. Nhắm mắt em lại và nghĩ về đời sống con người của em.”

Con bé nhắm mắt, nhưng gần như ngay lập tức đã hét lên vì thất vọng rồi vỗ vỗ cánh.

“Ngừng lại,” tôi nói. “Đừng bay đi!”

Con bé nghiêng đầu và ríu rít như thể cầu xin. Tôi bắt đầu nói chuyện với con bé theo cách tôi sẽ làm với một con vật đang sợ hãi. Tôi không thực sự chú ý đến từ ngữ. Tôi chỉ cố giữ cho giọng mình được bình tĩnh. Nhưng sau một phút tôi nhận ra mình đang kể cho nó nghe về những chuyến du hành của tôi với Cha, và các ký ức đã giúp tôi thoát khỏi hình dáng con chim. Tôi kể cho con bé nghe cái lần Cha và tôi mắc kẹt ở sân bay Venice và tôi đã ăn quá nhiều cannoli[18], nên tôi đã bị ốm. Tôi kể cho con bé cái lần ở Ai Cập khi tôi tìm thấy một con bọ cạp trong tất, và Cha đã cố giết nó bằng cái điều khiển tivi. Tôi kể cho con bé nghe việc chúng tôi đã bị lạc nhau một lần trong hệ thống tàu điện ngầm Luân Đôn và việc tôi đã sợ như thế nào cho đến khi Cha tìm thấy tôi. Tôi kể cho con bé nghe những chuyện khá là xấu hổ mà tôi chưa bao giờ kể cho bất cứ ai, vì tôi có thể chia sẻ chuyện đó cho ai nào? Và dường như Sadie đang lắng nghe. Ít nhất con bé đã thôi vỗ cánh. Hơi thở con bé dần chậm lại. Con bé trở nên rất bình tĩnh, và đôi mắt không còn hoảng loạn nữa.

“Được rồi, Sadie” cuối cùng tôi cũng lên tiếng. “Anh có ý này. Đây là những gì chúng ta sẽ làm.”

Tôi lấy cái hộp phép thuật của Cha ra khỏi túi da. Tôi quấn cái túi quanh cẳng tay rồi cột lại bằng những sợi dây một cách tốt nhất mà tôi có thể. “Nhảy lên đây nào.”

Sadie bay lên và đậu lên cổ tay tôi. Thậm chí với đồ bảo vệ cánh tay dã chiến như thế này, những cái móng sắc nhọn của nó vẫn đâm sâu vào da tôi.

“Chúng ta sẽ giúp em thoát khỏi vụ này,” tôi nói. “Tiếp tục cố lên. Thư giãn, rồi tập trung vào cuộc sống con người của em. Em sẽ nghĩ ra được điều đó, Sadie à. Anh biết em sẽ làm được. Anh sẽ mang em cho đến tận lúc đó.”

“Ha.”

“Đi thôi,” tôi nói. “Chúng ta đi tìm nữ thần Bast nào.”

Với cô em gái đậu trên tay, tôi bước vào thang máy. Một doanh nhân với một chiếc vali kéo đang chờ ở cửa. Đôi mắt ông ta mở lớn khi nhìn thấy tôi. Tôi ắt phải trông khá là kỳ lạ - một đứa trẻ da đen cao to trong bộ áo quần Ai Cập rách nát, bẩn thỉu, với một cái hộp kỳ lạ kẹp dưới cánh tay và một con diều hâu đang đậu trên tay còn lại.

“Có chuyện gì ạ?” tôi hỏi.

“Tôi sẽ đi cầu thang bộ.” Ông ta vội vàng bỏ đi.

Thang máy đưa tôi xuống tầng trệt. Sadie và tôi đi băng qua lề đường khu vực khởi hành. Tôi nhìn quanh một cách tuyệt vọng, hy vọng nhìn thấy được nữ thần Bast, nhưng thay vì thế tôi lại gây được sự chú ý của nhân viên cảnh sát ở khu vực khởi hành. Tay này cau mày và bát đầu đi về phía tôi.

“Bình tĩnh nhé,” tôi bảo Sadie. Cưỡng lại ước muốn bỏ chạy, tôi quay người và bước qua cánh cửa xoay.

Vấn đề là - tôi luôn căng thẳng mỗi một khi gặp cảnh sát. Tôi nhớ khi mình khoảng bảy hay tám tuổi và vẫn là một đứa trẻ dễ thương, việc đó chẳng có vấn đề gì; nhưng khi tôi lên mười một, tôi bắt đầu nhận được Cái Nhìn đó, như là Thằng nhóc đó làm gì ở đây? Thẳng bé sẽ đánh cắp thứ gì đó chứ? Ý tôi là chuyện này lố bịch thật, nhưng đó là sự thật. Tôi không nói chuyện đó thường xảy ra với mọi cảnh sát, nhưng khi việc đó không xảy ra - hãy nói đó là một sự ngạc nhiên dễ chịu.

Đây không phải là một trong mấy khoảnh khắc dễ chịu ấy. Tôi biết tay cảnh sát sẽ đi theo tôi, và tôi biết mình phải thật bình tĩnh, bước đi như thể có mục đích… thật không dễ khi phải mang theo một con diều hâu trên tay.

Kỳ nghỉ Giáng sinh, vì thế sân bay khá là đông - phần lớn các gia đình đang đứng xếp hàng ở các quầy vé, trẻ con tranh cãi và bố mẹ đang dán nhãn hành lý. Tôi tự hỏi sẽ như thế nào nhỉ: một chuyến du lịch gia đình bình thường, không có rắc rối phép thuật hay những con quái vật đuổi theo bạn.

Ngừng ngay đi, tôi tự nhủ. Mày có việc phải làm đó.

Nhưng tôi không biết phải đi đến đâu. Liệu nữ thần Bast có ở trong khu vực an ninh bên trong? Hay đang ở bên ngoài? Đám đông tách ra khi tôi bước xuyên qua khu vực đón khách. Mọi người chăm chú nhìn Sadie. Tôi biết mình không thể đi loanh quanh như thể đang bị lạc đường được. Chỉ là vấn đề về thời gian trước khi đám cảnh sát…

“Anh bạn trẻ này.”

Tôi quay lại. Đó là nhân viên cảnh sát ở phía bên ngoài. Sadie kêu quác quác, và viên cảnh sát lùi lại, đặt tay lên cây gậy tuần tra của mình.

“Cậu không thể mang thú nuôi vào đây,” ông ta bảo tôi.

“Tôi có vé…” tôi cố cho tay vào túi quần. Rồi tôi nhớ ra nữ thần Bast đã giữ vé của tất cả chúng tôi.

Viên cảnh sát cau mày. “Tốt hơn hết là cậu nên đi theo tôi.”

Đột nhiên giọng nói của một người phụ nữ vang lên: “Cháu đây rồi, Carter!”

Nữ thần Bast vội vã chạy đến, len lỏi qua đám đông. Chưa bao giờ trong cuộc đời mình, việc nhìn thấy một vị thần Ai Cập lại khiến tôi vui hơn lúc này.

Bằng cách nào đó cô ấy đã thay quần áo. Cô ấy vận bộ vét màu hồng, đeo khá nhiều trang sức bằng vàng, cùng một cái áo khoác bằng len cashmere, vì thế trông cô ấy giống một nữ doanh nhân giàu có. Lờ đi viên cảnh sát, cô ấy đánh giá vẻ bề ngoài của tôi và nhăn mũi. “Carter à, cô đã bảo cháu không được mặc bộ đồ huấn luyện chim ưng kinh khủng đó rồi mà. Nói thật nhé, cháu trông như thể vừa mới đi ngủ bờ ngủ bụi về vậy!”

Cô lấy ra một cái khăn tay và lau lấy lau để mặt tôi dưới cái nhìn chăm chú của viên cảnh sát.

“Ừm, thưa bà,” cuối cùng ông ta cũng lên tiếng. “Đây là…”

“Cháu trai,” nữ thần Bast nói dối. “Tôi xin lỗi nhé, anh cảnh sát. Chúng tôi đang chuẩn bị đến Memphis tham dự cuộc thi huấn luyện chim ưng. Tôi hy vọng cháu nó không có gây ra bất cứ rắc rối nào. Chúng tôi sẽ lỡ chuyến bay của mình mất thôi!”

“Ừm, con chim ưng ấy không thể bay…”

Nữ thần Bast cười khúc khích. “Ồ, dĩ nhiên nó có thể bay chứ anh. Nó là một con chim mà!”

Khuôn mặt ông ta đỏ au. “Ý tôi là lên máy bay ấy.”

“Ồ! Chúng tôi có giấy phép.” Dưới sự ngạc nhiên của tôi, cô ấy lấy ra một cái phong bì và đưa cho viên cảnh sát, cùng những chiếc vé của chúng tôi.

“Tôi hiểu,” viên cảnh sát nói. Ông ta nhìn qua những tấm vé. “Bà đã mua… một chiếc vé hạng nhất cho con chim ưng của mình.”

“Thật ra đây là một con diều hâu đen,” nữ thần Bast nói. “Nhưng đúng thế, nó là một con chim có tính khí thất thường. Một con loại thắng giải, anh biết đấy. Cứ thử mua cho nó ghế rẻ tiền và cố mời nó những cái bánh quy xoắn xem, tôi sẽ không chịu trách nhiệm cho những hậu quả đâu. Không, chúng tôi luôn bay ghế hạng nhất, chẳng phải sao, Carter nhỉ?”

“Ừm, đúng vậy… cô Kitty.”

Cô ấy bắn cho tôi cái nhìn kiểu: Ta sẽ tính sổ với cậu cho chuyện này. Rồi cô ấy quay lại mỉm cười với viên cảnh sát, ông này đang đưa trả những tấm vé lại cho chúng tôi và “giấy phép” của Sadie.

“Tốt rồi, cho tôi xin phép nhé, anh cảnh sát. Mà này, bộ sắc phục đẹp lắm đấy. Anh có tập thể hình không?” Trước khi ông ta có thể đáp lại, nữ thần Bast tóm lấy cánh tay và nhanh chóng kéo tôi về phía cổng kiểm tra an ninh. “Đừng ngoái đầu nhìn lại” cô ấy thì thầm.

Ngay khi chúng tôi rẽ sang góc, nữ thần Bast kéo tôi sang bên cạnh một cái máy bán hàng tự động.

“Con vật của Set đang ở gần đây,” cô ấy nói. “Chúng ta chỉ có được một vài phút là cao tay. Có chuyện gì với Sadie thế?”

“Con bé không thể…” tôi lắp bắp nói. “Tôi không biết chính xác.”

“Ừm, chúng ta sẽ phải nghĩ ra chuyện đó khi ở trên máy bay vậy.”

“Cô đã đổi áo quần như thế nào vậy?” tôi hỏi. “Còn giấy tờ cho con chim…”

Cô ấy vẫy tay cho qua. “Ồ, đầu óc của con người rất yếu. ‘Giấy tờ’ đó chỉ là một cái cuốn vé trống không. Còn áo quần của ta thật ra cũng chẳng thay đổi gì đâu. Chỉ là một loại bùa mê mà thôi.”

Tôi nhìn cô ấy kỹ hơn, và nhận ra cô ấy nói đúng. Bộ áo quần mới chớp nháy như một ảo ảnh phủ lên bộ áo quần da báo bó sát thông thường của cô ấy. Ngay khi cô ấy nói cho tôi nghe, phép thuật dường như giảm tác dụng và mọi việc trở nên rõ ràng hơn.

“Chúng ta phải cố đến được cổng trước con vật của Set,” cô ấy nói. “Việc đó sẽ dễ dàng hơn nếu cậu nhét đồ của mình vào Cõi Âm.”

“Gì chứ?”

“Cậu không muốn kẹp cái hộp đó bên dưới nách và đi loanh quanh chứ, đúng không? Hãy sử dụng Cõi Âm như một cái thùng đựng đồ.”

“Bằng cách nào?”

Nữ thần Bast tròn mắt. “Thiệt tình, ngày nay người ta dạy dỗ cái gì cho các pháp sư vậy nhỉ?”

“Chúng tôi đã được đào tạo trong khoảng hai mươi giây!”

“Hãy hình dung về một khoảng trống trong không khí, như một cái giá hoặc một cái hòm kho báu…”

“Một cái tủ có khóa có được không?” tôi hỏi. “Tôi chưa bao giờ có một cái tủ có khóa ở trường học cả.”

“Được thôi. Cho nó một cái khóa số - bất cứ cái gì cậu muốn. Hình dung việc mở tủ có khóa đó với mật mã của cậu. Rồi nhét cái hộp vào bên trong. Khi nào cần nó, cậu chỉ việc gọi nó ra trong đầu cậu, thế là nó sẽ xuất hiện.”

Tôi nghi lắm, nhưng vẫn tưởng tượng ra một cái tủ có khóa. Tôi cho nó một mật mã: 13/32/33 - dĩ nhiên, đó là số áo của các cầu thủ đã giải nghệ của đội Lakers: Chamberlain, Johnson, Abdul-Jabbar. Tôi giơ cái hộp pháp thuật của Cha ra và thả cho nó đi, với niềm tin rằng nó chắc chắn sẽ đập mạnh xuống sàn nhà. Nhưng thay vào đó, cái hộp biến mất.

“Hay quá,” tôi nói. “Cô có chắc là tôi có thể lấy nó lại không?”

“Không,” nữ thần Bast nói. “Giờ thì đi thôi!”