Chương 22 - Leroy Gặp Phải Tủ Khóa Tàn Đời.
Tôi chưa bao giờ đi qua cổng an ninh với một con chim săn mồi còn sống trước đây. Tôi nghĩ mình sẽ bị chặn lại, nhưng thay vào đó các nhân viên an ninh chuyển chúng tôi qua hàng đặc biệt. Họ kiểm tra giấy phép. Nữ thần Bast luôn mỉm cười, tán tỉnh các nhân viên an ninh và bảo họ rằng họ nên tập thể hình, và rồi họ vẫy tay cho chúng tôi đi qua.
Những con dao của nữ thần Bast không kích hoạt chuông báo động, hoặc có lẽ cô ấy đã cất chúng ở Cõi Âm. Các nhân viên an ninh thậm chí còn không thèm cho Sadie chạy qua máy X quang.
Tôi đang lấy lại giày của mình thì nghe thấy một tiếng hét vang lên từ phía bên kia cổng an ninh.
Nữ thần Bast chửi rủa bằng tiếng Ai Cập. “Chúng ta chậm quá.”
Tôi nhìn lại và thấy con vật của Set đang lao xuyên qua ga đi, hất ngã các hành khách ra khỏi lối đi của nó. Hai cái tai thỏ kỳ quái của nó cuộn lui cuộn tới. Nước dãi nhỏ ra từ cái mõm cong và đầy răng, còn cái đuôi chĩa hai thì quật khắp nơi, tìm kiếm cái gì đó để đốt.
“Nai sừng tấm Bắc Mỹ!” một quý bà hét lên. “Một con nai sừng tấm Bắc Mỹ bị dại!”
Mọi người bắt đầu la hét, bỏ chạy toán loạn, chắn cả lối đi con vật của Set.
“Nai sừng tấm ư?” tôi tự hỏi.
Nữ thần Bast nhún vai. “Chẳng thể đoán được con người sẽ nhận định là gì đâu. Giờ ý tưởng đó sẽ lan rộng bởi sức mạnh của sự ám thị.”
Không còn nghi ngờ gì nữa, thêm nhiều hành khách nữa hét lên “Nai sừng tấm!” và chạy toán loạn khi con vật của Set len lỏi qua các dòng người và mắc kẹt ở các thanh chắn. Các nhân viên TSA[19] lao đến, nhưng con vật của Set đã hất bay họ sang bên như những con búp bê vải.
“Đi thôi!” nữ thần Bast bảo tôi.
“Tôi không thể để nó làm hại những người này.”
“Chúng ta không thể ngăn được đâu.”
Nhưng tôi không di chuyển. Tôi muốn tin rằng Horus đang mang lại cho tôi lòng can đảm, hoặc có thể những gì diễn ra trong mấy ngày qua cuối cùng cũng đã thức tỉnh một ít gen dũng cảm đã ngủ vùi bên trong tôi, điều tôi được kế thừa từ cha mẹ mình. Nhưng sự thật còn đáng sợ hơn nhiều. Lần này, không ai khiến tôi phải giữ vững lập trường của mình. Tôi muốn làm điều đó.
Mọi người đang gặp rắc rối vì chúng tôi. Tôi phải sửa chữa lại chuyện này. Tôi cảm nhận được cùng một bản năng khi Sadie cần sự giúp đỡ của tôi, giống như thể đây là thời điểm để tôi đứng lên đương đầu. Và đúng thế, việc đó khiến tôi kinh sợ. Nhưng đồng thời tôi cũng cảm nhận được đây là một điều đúng đắn.
“Cô đi về cổng lên máy bay,” tôi nói với nữ thần Bast. “Mang theo Sadie. Tôi sẽ gặp cô ở đó.”
“Gì? Carter…”
“Đi đi!” Tôi hình dung việc mở tủ có khóa: 13/32/33. Tôi vươn tay ra, nhưng không phải để lấy cái hộp phép thuật của cha. Tôi tập trung vào thứ tôi đã đánh rơi ở Luxor. Nó phải ở đó. Trong một lúc, tôi chẳng cảm nhận được gì. Rồi tay tôi siết chặt quanh một cái chuôi bằng da cứng rắn, và tôi kéo mạnh thanh kiếm của mình ra từ một nơi nào đó mà tôi chẳng biết.
Mắt nữ thần Bast mở lớn. “Ấn tượng đấy.”
“Đi về phía trước đi,” tôi nói. “Giờ đến lượt tôi truy cản đối phương.”
“Cậu nhận thức được việc nó sẽ giết cậu không.”
“Cám ơn đã tin tưởng nhé. Giờ, đi đi!”
Nữ thần Bast chạy vụt đi với tốc độ tối đa. Sadie vỗ cánh để giữ thăng bằng trên tay cô ấy.
Một tiếng súng vang lên. Tôi quay lại và nhìn thấy con vật của Set đang lao bổ vào người viên cảnh sát vừa mới bắn vào đầu nó mà chẳng có chút tác dụng nào. Viên cảnh sát tội nghiệp bị đánh bay ra phía sau và rơi xuống phía trên cổng máy dò kim loại.
“Này, con nai sừng tấm kia!” tôi hét lên.
Con vật của Set khóa đôi mắt đang long sòng sọc của nó vào tôi.
Làm tốt lắm! Horus nói. Chúng ta sẽ chết trong danh dự!
Câm miệng, tôi nghĩ.
Tôi liếc nhìn ra sau để chắc rằng nữ thần Bast và Sadie đã đi khỏi. Rồi tôi tiến về phía sinh vật nọ.
“Vậy ngươi không có tên sao?” tôi hỏi. “Họ không thể nghĩ ra một cái tên đủ xấu cho ngươi nhỉ?”
Sinh vật đó gầm gừ, bước qua người viên cảnh sát đang hôn mê.
“Con vật của Set là cái tên khó gọi,” tôi quyết định. “Ta sẽ gọi ngươi là Leroy.”
Hình như Leroy không thích tên mình. Nó lao tới tấn công tôi.
Tôi thụp xuống tránh móng vuốt của nó và cố dùng bán kiếm đập mạnh vào mũi nó, nhưng việc đó chẳng làm nó lúng túng một chút nào. Leroy lùi lại và tấn công lần nữa, nước dãi chảy ròng ròng, những cái răng nanh nhe cả ra. Tôi chém vào cổ nó, nhưng Leroy quá thông minh. Nó lao về phía bên trái và bập răng vào cánh tay không cầm kiếm của tôi. Nếu không có miếng bảo vệ tay dã chiến bằng da, hẳn tôi đã mất đi một cánh tay rồi. Dù đã mang miếng bảo vệ rồi, răng nanh của Leroy vẫn cắn xuyên qua lớp da. Cơn đau nhức nhối luồn khắp tay tôi.
Tôi hét lên, và một luồng sức mạnh nguyên thủy trào dâng khắp cơ thể tôi. Tôi cảm nhận chính mình đang bay lên khỏi mặt đất, đồng thời một vầng hào quang vàng của chiến binh diều hâu đang bao lấy tôi. Hàm của con vật của Set bị xé mở nhanh đến nỗi nó chỉ biết hét lên và thả cánh tay tôi ra. Tôi đứng dậy, giờ đã được bao bọc bởi một hàng rào phép thuật lớn gấp đôi cơ thể bình thường của tôi, và đá Leroy bay vào tường.
Quá tuyệt! Horus nói. Giờ hãy gởi con ác thú đó đến âm ti nào!
Im lặng đi ông. Tôi đang làm mọi chuyện đây.
Tôi lờ mờ nhận ra các nhân viên an ninh đang cố tập hợp lại, la hét vào máy bộ đàm và kêu gọi giúp đỡ. Các du khách vẫn đang la hét và chạy toán loạn. Tôi nghe thấy một bé gái hét lên: “Ông gà, tóm lấy con nai sừng tấm đi!”
Bạn có biết rằng tôi cảm thấy khó chịu như thế nào khi đang là một cỗ máy chiến binh có đầu chim ưng hùng mạnh thì bị ai đó gọi là “ông gà” không?
Tôi nâng thanh kiếm lên, thanh kiếm hiện đang nằm giữa một lưỡi kiếm năng lượng dài ba mét.
Leroy lắc lắc phủi bụi khỏi cặp tai hình chóp của nó, rồi lại lao đến tấn công tôi. Cơ thể được vũ trang của tôi có thể rất mạnh đấy, nhưng nó đồng thời cũng vụng về và chậm chạp; mỗi một khi di chuyển tôi cứ có cảm giác mình đang di chuyển trong một khối rau câu Jell-O vậy. Leroy tránh được cú chém của tôi và đạp vào ngực tôi khiến tôi ngã ra sau. Nó nặng hơn nhiều so với vẻ bề ngoài. Cái đuôi và những cái móng sắc của nó cào lên bộ giáp của tôi. Tôi dùng nắm tay phát sáng của mình tóm lấy cổ nó, cố giữ cho những chiếc răng nanh của nó khỏi mặt mình, nhưng ở bất cứ nơi nào nước dãi của nó nhỏ xuống, tấm khiên phép thuật của tôi kêu xèo xèo và bốc khói. Tôi có thể cảm nhận được cánh tay bị thương của tôi đang tê liệt dần.
Tiếng chuông báo động vang lên. Càng lúc càng có thêm nhiều du khách tập trung về phía trạm kiểm soát để xem xem chuyện gì đang diễn ra. Tôi phải nhanh chóng chấm dứt việc này - trước khi tôi bị ngất đi vì đau hay có thêm nhiều người thường bị thương.
Tôi cảm nhận sức mạnh của mình đang mỗi lúc một giảm đi, tấm khiên phép thuật của tôi chớp nháy. Những cái răng nanh của Leroy chỉ cách mặt tôi một vài phân, còn Horus chẳng có thêm bất cứ lời động viên nào nữa.
Rồi tôi nghĩ tới cái tủ có khóa vô hình của tôi ở Cõi Âm. Tôi tự hỏi nếu những thứ khác… những thứ to lớn, xấu xa hơn… có thể bỏ được vào trong đó không.
Tôi siết chặt hai bàn tay mình quanh cổ con Leroy và chèn đầu gối vào xương sườn của nó. Rồi tôi tưởng tượng ra một khe hở ở Cõi Âm - trong không khí ngay phía trên đầu tôi: 13/32/33. Tôi hình dung cái tủ có khóa của mình được mở rộng hết cỡ.
Với chút sức mạnh cuối cùng của mình, tôi đẩy Leroy thẳng lên trên cao. Nó bay về phía trần nhà, đôi mắt nó mở lớn đầy ngạc nhiên khi nó đi xuyên qua khe hở vô hình và biến mất.
“Nó đâu rồi?” ai đó hét lên.
“Này, nhóc!” một người đàn ông cất tiếng gọi. “Cậu ổn không?”
Chiếc khiên sức mạnh của tôi biến mất. Tôi muốn ngất đi, nhưng tôi buộc phải rời khỏi đây trước khi các nhân viên an ninh hết sốc và bắt tôi vì đã chiến đấu với con nai sừng tấm. Tôi gượng đứng dậy và ném thanh kiếm của mình về phía trần nhà. Nó biến mất vào Cõi Âm. Rồi tôi quấn miếng da bị rách quanh cánh tay đang chảy máu của mình một cách tốt nhất có thể và chạy về phía cổng.
Tôi đến được máy bay của mình ngay khi họ đóng cửa.
Hình như là, lời lan truyền về vụ xô xát của ông gà vẫn chưa lan đi. Nhân viên ở cổng lên máy bay khoa tay về phía cổng kiểm tra an ninh khi cô ấy cầm vé của tôi. “Có chuyện gì mà ở đằng kia ồn ào thế?”
“Một con nai sừng tấm chạy qua cổng an ninh,” tôi nói. “Giờ mọi chuyện đã được kiểm soát.” Trước khi cô ta có thể hỏi thêm, tôi chạy vội về phía đường lên máy bay.
Tôi đổ ập xuống ghế ngồi của mình ở bên kia lối đi với hàng ghế của nữ thần Bast. Sadie, vẫn trong hình dáng con diều hâu, đang bước lui tới trong ghế ngồi kế cửa sổ bên cạnh ghế của tôi.
Nữ thần Bast thở phào nhẹ nhõm. “Carter, cậu đã làm được! Nhưng cậu đã bị thương. Chuyện gì xảy ra thế?”
Tôi kể cho cô ấy nghe mọi chuyện.
Mắt nữ thần Bast mở lớn. “Cậu cho con vật của Set vào tủ khóa của cậu sao? Cậu có biết là cậu phải mất bao nhiêu sức mạnh cho việc đó không?”
“Biết,”tôi nói. “Tôi đã ở đấy mà.”
Nữ tiếp viên hàng không bắt đầu đọc các thông báo. Hình như vụ lộn xộn ở cổng an ninh đã không ảnh hưởng gì đến chuyến bay của chúng tôi. Máy bay lùi khỏi cổng đúng giờ.
Tôi gập người về phía trước vì đau đớn, và chỉ khi đó nữ thần Bast mới nhận ra cánh tay tôi bị thương đến mức nào. Nét mặt cô ấy trở nên ảm đạm.
“Giữ yên nhé.” Cô ấy thì thầm điều gì đó bằng tiếng Ai Cập, và mắt tôi bắt đầu trĩu nặng.
“Cậu cần ngủ để chữa lành vết thương đó,” cô ấy nói.
“Nhưng nếu Leroy quay lại…”
“Ai?”
“Không có gì.”
Nữ thần Bast chăm chú nhìn tôi như thể cô ấy mới lần đầu gặp tôi vậy. “Việc cậu làm vô cùng dũng cảm đấy, Carter. Việc đối mặt với con quái vật của Set - cậu mạnh mẽ hơn nhiều so với những gì ta nhận thấy.”
“Ừm… cám ơn?”
Cô ấy mỉm cười và chạm tay vào trán tôi. “Chúng ta sẽ nhanh chóng ở trên không trung, người anh hùng của ta. Ngủ đi.”
Tôi thật không thể phản đối được gì. Sự mệt mỏi xâm chiếm lấy tôi, rồi tôi nhắm mắt lại.
Lẽ đương nhiên linh hồn tôi quyết định đi chu du một chuyến.
Tôi ở trong hình dáng của ba, bay lòng vòng phía trên thành phố Phoenix. Đó là một buổi sáng mùa đông rực rỡ. Làn không khí sa mạc mát mẻ lan tỏa bên dưới đôi cánh của tôi. Thành phố trông khác lạ trong ánh sáng ban ngày - một mạng lưới mênh mông các vuông đất màu be và xanh lục được điểm xuyết với những hàng cọ và bể bơi. Những ngọn núi trơ trụi mọc lác đác đó đây như những tảng đá mặt trăng. Ngọn núi nổi bật nhất ở ngay bên dưới tôi - một rặng núi dài với hai đỉnh riêng biệt. Tên tay sai của Set đã gọi núi này là gì trong chuyến du hành đầu tiên của linh hồn tôi nhỉ? Núi Camelback.
Bên dưới chân núi là những ngôi nhà xa hoa, nhưng trên đỉnh thì lại trơ trụi. Có thứ gì đó thu hút sự chú ý của tôi: một khe nứt ở giữa hai tảng đá lớn, và một làn hơi nóng lóng lánh phát ra từ sâu bên trong ngọn núi - một điều mà mắt người thường hẳn sẽ không thể nào nhận ra được.
Tôi gập cánh lại và lao xuống phía khe nứt.
Không khí nóng phả ra dữ dội khiến tôi phải ép mình lao xuống. Xuống dưới chừng mười lăm mét, khe nứt mở rộng ra và tôi nhận ra mình đang ở một nơi đơn giản là không thể nào có thực được.
Toàn bộ bên trong của ngọn núi đã được khoét rỗng. Ngay chính giữa hang, một kim tự tháp khổng lồ đang được xây dựng. Không khí lùng bùng tiếng cuốc chim. Từng bầy quỷ đang cắt tảng đá vôi đỏ như máu thành từng khối và đẩy nó về khu vực giữa hang, nơi đang có thêm nhiều bầy quỷ khác sử dụng dây thừng và thang kéo để đưa những khối đá vào đúng vị trí, y như những gì mà cha tôi đã kể cho tôi nghe về cách các kim tự tháp ở Giza được xây nên. Nhưng các kim tự tháp ở Giza phải mất, ừm, một cái hình như phải mất gần hai mươi năm mới hoàn thành. Cái kim tự tháp này đã được xây xong một nửa.
Kim tự tháp này còn có gì đó kỳ lạ nữa - mà không chỉ là cái màu đỏ tươi như máu. Khi nhìn vào nó, tôi cảm nhận được nỗi râm ran quen thuộc, như thể toàn bộ kiến trúc này đang ngâm nga với một âm điệu… mà không, với một giọng nói tôi hầu như nhận ra.
Tôi nhìn thấy một hình bóng nhỏ hơn đang nổi lên giữa không trung phía trên kim tự tháp - một chiếc xuồng bằng sậy trông giống con đò của chú Amos. Trên đó có hai người. Một tên là con quỷ cao mặc bộ áo giáp bằng da. Tên còn lại là một người đàn ông vạm vỡ trong bộ đồ dã chiến màu đỏ.
Tôi bay đến gần hơn, cố ẩn mình trong bóng tối vì tôi không chắc mình có thật sự vô hình hay không. Tôi đáp xuống trên đỉnh của cột buồm. Việc đáp xuống thật khó, nhưng chẳng có ai trên tàu ngước nhìn lên.
“Còn bao lâu nữa?” người đàn ông trong bộ áo màu đỏ hỏi.
Hắn có giọng nói của Set, nhưng trông hoàn toàn khác so với người mà tôi đã gặp trước đây. Hắn không còn là thứ màu đen đầy nhớt, và không bốc lửa - ngoại trừ sự hòa trộn đáng sợ của lòng căm hờn và niềm thích thú rực cháy trong đôi mắt. Gã có một cơ thể dày cui, to lớn giống thân hình cầu thủ hậu vệ môn bóng bầu dục, với hai bàn tay nung núc và một khuôn mặt hung ác. Mái tóc ngắn dựng đứng và bộ râu dê được cắt tỉa gọn gàng có màu đỏ giống bộ áo dã chiến. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy bộ áo quần ngụy trang nào có màu như thế. Có lẽ hắn đang lên kế hoạch lẩn trốn trong một ngọn núi lửa.
Kế bên gã, tên quỷ kia đang cúi đầu và cào lạo xạo. Đó là tên có chân như chân gà kỳ lạ mà tôi đã nhìn thấy trước đây. Hắn ta cao ít nhất là hai mét và ốm o như con bù nhìn, với những cái móng chim thay thế cho đôi chân. Và không may thay, lần này tôi có thể nhìn thấy rõ mặt hắn. Thật ghê tởm đến nỗi tôi không biết phải diễn tả như thế nào. Bạn biết mấy cuộc triển lãm của ngành giải phẫu nơi họ trưng bày các xác chết không có da chứ gì? Hãy hình dung một trong những khuôn mặt đó còn sống, chỉ khác ở đôi mắt đen thui và những cái răng nanh mà thôi.
“Chúng tôi đang tiến triển rất tốt, thưa ngài!” con quỷ hứa hẹn. “Hôm nay chúng tôi đã triệu hồi thêm hơn một trăm con quỷ. Nếu may mắn, chúng tôi sẽ hoàn thành vào lúc mặt trời lặn trong ngày sinh nhật của ngài!”
“Điều đó không thể chấp nhận được, Khuôn Mặt Của Nỗi Khiếp Sợ,” Set bình tĩnh nói.
Tên nô tài nao núng. Tôi đoán tên hắn ta là Khuôn Mặt Của Nỗi Khiếp Sợ. Tôi tự hỏi mẹ hắn ta phải mất bao lâu mới nghĩ ra được cái tên đó đây. Bob ư? Không. Sam? Không. Thế Khuôn Mặt Của Nỗi Khiếp Sợ thì sao nhỉ?
“N-nhưng, thưa ngài,” Khuôn Mặt lắp bắp. “Tôi nghĩ…”
“Không được nghĩ, con quỷ kia. Các kẻ thù của chúng ta có tài xoay sở hơn ta nghĩ. Chúng đã tạm thời vô hiệu hóa con thú cưng yêu thích của ta và giờ đang nhanh chóng tiến về phía chúng ta. Chúng ta phải hoàn thành trước khi chúng đến. Bình minh trong ngày sinh nhật của ta sẽ là hạn chót đấy, Khuôn Mặt của Nỗi Khiếp Sợ. Không chậm hơn. Đấy sẽ là khởi nguồn cho vương quốc mới của ta. Ta sẽ quét sạch sự sống khỏi lục địa này, và kim tự tháp này sẽ được xem như một đài tưởng niệm dành cho sức mạnh của ta - lăng mộ cuối cùng và vĩnh viễn của Osiris!”
Trái tim tôi gần như ngừng đập. Tôi nhìn xuống kim tự tháp một lần nữa, và tôi nhận ra sao tôi lại có cảm giác nó quen thuộc như vậy. Nó mang trong mình sức mạnh - sức mạnh của cha tôi. Tôi không thể giải thích tại sao, nhưng tôi biết cái quan tài của ông được chôn đâu đó bên trong cái kim tự tháp kia.
Set cười đầy hung ác, như thể dù là buộc được Khuôn Mặt phải tuân theo hắn hay xé xác tên ấy thành trăm mảnh thì hắn đều vui như nhau. “Mi đã hiểu mệnh lệnh của ta chưa?”
“Vâng, thưa ngài!” Khuôn Mặt nhúc nhích đôi chân chim của mình, như thể đang cố thu thêm can đảm. “Nhưng tôi có thể hỏi không, thưa ngài… sao chúng ta lại dừng ở đây?”
Hai cánh mũi của Set nở ra.
“Tên kia, mi nói thêm câu nữa là sẽ mất xác đấy. Lần tới nhớ chọn lựa lời lẽ cho cẩn thận vào.”
Con quỷ lướt cái lưỡi đen của nó khắp hàm răng. “Vâng, thưa ngài, liệu việc hủy diệt chỉ một vị thần thôi có xứng với vinh quang của chính ngài không? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta có thể tạo ra thêm nhiều năng lượng hỗn mang - để cung ứng đời đời cho kim tự tháp của ngài và làm cho ngài trở thành vị chúa tể vĩnh hằng của mọi thế giới?”
Một tia tham vọng nhảy múa trong đôi mắt Set. “Chúa tể của mọi thế giới… nghe cũng kêu đấy. Và làm thế nào mi đạt được điều đó, con quỷ yếu ớt kia?”
“Ồ, không phải tôi, thưa ngài. Tôi chỉ là một tên tôi tớ hèn mọn. Nhưng nếu chúng ta bắt được những người khác: Nephthys…”
Set đá một phát vào ngực Khuôn Mặt, con quỷ đổ ập xuống, thở khò khè. “Ta đã bảo mi đừng bao giờ nhắc đến tên ả ta.”
“Vâng, thưa ngài,” Khuôn Mặt hổn hển nói. “Xin thứ lỗi, thưa ngài. Nhưng nếu chúng ta tóm được cô ta, và những người khác… hãy nghĩ về sức mạnh mà ngài có thể dùng. Với một kế hoạch đúng đắn…”
Set bắt đầu gật gù, dần hứng thú với ý tưởng đó. “Ta nghĩ đã đến lúc chúng ta mang Amos Kane ra sử dụng.”
Tôi cứng người lại. Chú Amos ở đây ư?
“Quá thông minh, thưa ngài. Một kế hoạch tuyệt diệu.”
“Đúng thế, ta hài lòng vì đã nghĩ ra được điều đó. Sẽ nhanh thôi, Khuôn Mặt Của Nỗi Khiếp Sợ à, rất nhanh thôi, Horus, Isis, và ả vợ bội bạc của ta sẽ phải quỳ dưới chân ta - và Amos sẽ giúp ta làm điều đó. Chúng ta sẽ có một cuộc đoàn tụ gia đình nho nhỏ.”
Set ngước nhìn lên - thẳng vào mặt tôi, như thể hắn đã biết được tôi đang ở đó từ đầu đến giờ, và trao cho tôi nụ cười ta-sẽ-xé-mi-ra-th. “Đúng không hả, thằng nhóc?”
Tôi muốn sải cánh ra và bay đi. Tôi phải ra khỏi hang động và cảnh báo cho Sadie. Nhưng đôi cánh của tôi không hoạt động. Tôi ngồi tê liệt ra đó khi Set vươn tay ra tóm lấy tôi.