Chương 25 - Chúng Tôi Dành Chuyến Đi Được Bao Trọn Gói Đến Cái Chết.
Bị biến thành thằn lằn có thể thật sự làm hỏng hết cả ngày. Khi chúng tôi bước xuyên qua cánh cửa, tôi đã cố che giấu đi, nhưng tôi đang cảm thấy thật tồi tệ.
Các bạn chắc đang nghĩ: Này, cậu cũng đã biến thành chim ưng đấy thôi. Có sao đâu nào? Nhưng có kẻ ép bạn biến thành một hình dáng khác - thì lại khác hoàn toàn. Hãy hình dung bản thân bạn đang ở trong một cái máy ép rác, toàn bộ cơ thể bạn bị ép thành một hình dáng còn nhỏ hơn cả bàn tay của bạn nữa. Vừa đau đớn vừa nhục nhã. Kẻ thù của bạn hình dung bạn như một con thằn lằn vô hại ngu ngốc, rồi áp đặt ý chí của chúng lên bạn, áp đảo các ý nghĩ của bạn cho đến khi bạn trở thành thứ chúng muốn biến bạn thành. Tôi đoán mọi việc hẳn có thể sẽ tệ hơn nữa ấy chứ. Hắn ta đã có thể hình dung tôi như một con dơi ăn quả, thế nhưng…
Dĩ nhiên tôi cảm thấy rất biết ơn Sadie đã cứu tôi, nhưng đồng thời cũng cảm thấy mình là thằng bạc nhược hết cỡ. Tôi tự làm mình xấu hổ trên sân bóng rổ với một đoàn khỉ đầu chó là đã quá ê chề rồi. Nhưng tôi lại bại hoàn toàn trong trận chiến nữa chứ. Có lẽ tôi đã ra tay tạm được với con Leroy, con quái vật ở sân bay ấy, nhưng khi đối mặt với hai gã pháp sư (thậm chí là thứ bằng đất sét), tôi lại biến thành một loài bò sát chỉ trong vòng hai giây. Sao tôi có cơ hội mà đối đầu với Set cơ chứ?
Tôi xua đuổi những ý nghĩ ra khỏi đầu mình khi chúng tôi đi ra khỏi cổng dịch chuyển, vì chúng tôi nhất định là không phải ở trong văn phòng của thần Thoth.
Hiện ra lờ mờ phía trước chúng tôi là một kim tự tháp bằng kính-và-sắt có kích thước to như kim tự tháp thật, to gần bằng những cái ở Giza. Hình dáng khu thương mại Memphis hiện lên ở phía xa xa. Phía sau lưng chúng tôi là bờ của con sông Mississipi.
Mặt trời đang lặn, nhuộm vàng cả con sông và kim tự tháp. Trên các bậc thềm phía trước của kim tự tháp, kế bên bức tượng pharaoh cao sáu mét có biển ghi: RAMESSES ĐẠI ĐẾ, Thoth đã bày thức ăn cho buổi picnic với món sườn và ức nướng, bánh mì và đồ chua, các tác phẩm nghệ thuật. Ông ta đang chơi đàn guitar với một bộ khuếch đại cầm tay. Khufu đứng gần đó, bịt chặt tai nó lại.
“Ồ, tốt quá.” Thoth gảy một hợp âm nghe như thể tiếng kêu trước khi chết của một con lừa bị ốm. “Hai ngươi còn sống.”
Tôi chăm chú nhìn kim tự tháp với vẻ mặt đầy ngạc nhiên. “Cái này từ đâu đến vậy? Ông không phải là… xây nó lên, phải không?” Tôi nhớ chuyến du hành mà ba của mình thực hiện đến kim tự tháp đỏ của Set, rồi tôi đột nhiên hình dung các vị thần đang xây dựng đài tưởng niệm trên khắp nước Mỹ.
Thần Thoth cười tủm tỉm. “Ta không phải xây nó. Người dân ở Memphis đã làm điều đó. Con người không bao giờ thật sự quên lãng Ai Cập, các ngươi biết đấy. Mỗi khi họ xây dựng một thành phố hai bên bờ của một con sông, họ lại nhớ đến di sản của mình, được chôn sâu bên trong tiềm thức của họ. Đây là Kim Tự Tháp Arena - kim tự tháp lớn thứ sáu trên thế giới. Nơi này từng được dùng làm nhà thi đấu thể thao của… cái môn mà mày thích gọi là gì nhỉ, Khufu?”
“Agh!” Khufu phẫn nộ nói. Tôi thề là nó đã nhìn tôi đầy khinh miệt.
“Đúng thế, là bóng rổ,” thần Thoth nói. “Nhưng rồi nhà thi đấu làm ăn thua lỗ. Nó đã bị bỏ hoang nhiều năm rồi. À, mà chẳng còn bị bỏ hoang nữa đâu. Ta sẽ dọn vào đây. Hai ngươi có được biểu tượng ankh không thế?”
Trong giây lát tôi tự hỏi liệu việc giúp thần Thoth có đáng không, nhưng chúng tôi cần ông ta. Tôi quẳng cho ông ta cái vòng cổ.
“Xuất sắc,” ông ta nói. “Một biểu tượng ankh từ mộ của Elvis. Phép thuật hùng mạnh!”
Sadie siết chặt hai nắm tay. “Chúng tôi suýt thì mất mạng khi lấy cái đó đấy. Ông đã lừa chúng tôi.”
“Không phải là trò lừa,” thần Thoth khẳng khái nói. “Một bài kiểm tra.”
“Mấy cái thứ đó,” Sadie nói, “các shabti…”
“Đúng, tác phẩm tuyệt nhất của ta trong nhiều thế kỷ qua. Thật đáng tiếc khi làm hỏng chúng, nhưng ta không thể để hai ngươi chiến đấu với các pháp sư thật thụ được, đúng không nào? Shabti có thể thực hiện trò đóng thế nguy hiểm đó một cách xuất sắc.”
“Vậy là ông đã nhìn thấy tất cả những gì diễn ra,” tôi lẩm bẩm.
“Ồ, đúng thế.” Thần Thoth chìa tay mình ra. Hai ngọn lửa nhỏ nhảy múa khắp lòng bàn tay ông ta - các linh hồn phép thuật mà chúng tôi nhìn thấy khi chúng thoát khỏi miệng của hai shabti. “Đây là… các thiết bị ghi hình, ta nghĩ cậu sẽ gọi là vậy. Ta có được một bản báo cáo đầy đủ. Hai người đã đánh bại các shabti mà không giết chóc gì. Ta phải thừa nhận rằng ta thật ấn tượng với cô đấy, Sadie. Cô đã kiểm soát được phép thuật của mình đồng thời cũng kiểm soát luôn được Isis. Và cậu, Carter, đã làm rất tốt khi biến thành một con thằn lằn.”
Tôi nghĩ ông ta đang trêu tôi. Nhưng rồi tôi nhận ra sự cảm thông chân thành trong mắt ông ấy, như thể sự thất bại của tôi cũng là một kiểu bài kiểm tra nào đó.
“Cậu sẽ gặp các kẻ thù ghê gớm nhất đang đợi cậu phía trước, Carter à,” ông ấy cảnh báo. “Ngay cả lúc này đây, Ngôi Nhà Sự sống gởi những pháp sư giỏi nhất của họ để đấu với cậu. Nhưng cậu cũng sẽ tìm được những người bạn từ nơi mà cậu ít mong đợi nhất.”
Tôi không biết tại sao, nhưng tôi có cảm giác ông ta đang nói về Zia… hoặc có lẽ đó chỉ là một ý nghĩ tôi mong ước mà thôi.
Thần Thoth đứng dậy và đưa cây đàn guitar của mình cho Khufu. Ông ta quẳng biểu tượng anhk vào bức tượng Ramesses, và chiếc vòng cổ tự buộc chặt quanh cổ của pharaoh.
“Cậu đây rồi, Ramesses,” thần Thoth nói với bức tượng. “Chúc mừng cuộc sống mới của chúng ta.”
Bức tượng phát ra ánh sáng yếu ớt, như thể ánh mặt trời lúc xế chiều trở nên sáng hơn gấp mười lần. Rồi quầng ánh sáng đó bao trùm lấy toàn bộ kim tự tháp trước khi lụi dần đi.
“Ồ, đúng thế,” thần Thoth suy ngẫm. “Ta nghĩ ở đây ta sẽ được vui vẻ. Lần tới đám nhóc các ngươi đến thăm ta, ta sẽ có một cái phòng thí nghiệm lớn hơn nhiều.”
Một ý nghĩ đáng sợ, nhưng tôi cố tập trung cao độ.
“Chúng tôi không chỉ tìm thấy từng ấy,” tôi nói. “Ông cần giải thích cho chúng tôi về cái này.”
Tôi đưa ra bức vẽ về con mèo và con rắn.
“Đó là một con mèo và một con rắn,” thần Thoth nói.
“Cảm ơn, vị thần thông thái. Ông đã đặt nó ở đó để chúng tôi tìm thấy, chẳng phải sao? Ông đang cố mách cho chúng tôi một manh mối nào đó.”
“Ai, ta ư?”
Giết hắn cho rồi, Horus bảo.
Câm miệng, tôi nói.
Ít nhất cũng tiêu diệt cây guitar đó đi.
“Con mèo là nữ thần Bast,” tôi nói, cố lờ đi con chim ưng thần kinh ở trong đầu mình. “Liệu điều này có liên quan gì đến lý do tại sao cha mẹ chúng tôi giải thoát các vị thần không?”
Thần Thoth khoa tay về phía các đĩa thức ăn. “Ta đã có đề cập đến chuyện chúng ta sẽ có một buổi barbecue không nhỉ?”
Sadie giậm mạnh chân mình. “Chúng ta đã thỏa thuận với nhau, Ja-hooty!”
“Ngươi biết đấy… ta thích cái tên đó,” thần Thoth lẩm bà lẩm bẩm, “nhưng lại chẳng thích được nữa khi ngươi gọi nó ra. Ta tin rằng thỏa thuận của chúng ta là ta sẽ giải thích cách sử dụng cuốn sách thần chú. Cho phép ta nhé?”
Ông ta chìa tay ra. Tôi miễn cưỡng lấy cuốn sách phép thuật ra khỏi túi mà đưa cho ông ta.
Thần Thoth mở mấy trang giấy ra. “À, cái này khiến ta hồi tưởng lại. Quá nhiều công thức. Thời xưa, chúng ta tin vào các nghi thức. Một câu thần chú tốt có thể mất hàng tuần để chuẩn bị, với các nguyên liệu kỳ lạ từ khắp nơi trên toàn thế giới.”
“Chúng tôi không có nhiều tuần đâu,” tôi nói.
“Gấp ga gấp gáp.” Thần Thoth thở dài.
“Agh,” Khufu đồng ý, ngửi ngửi cây đàn guitar.
Thần Thoth đóng sách lại trả cho tôi. “À, đây là câu thần chú để tiêu diệt Set.”
“Chúng tôi biết điều đó,” Sadie nói. “Liệu nó có tiêu diệt hắn ta vĩnh viễn không?”
“Không, không đâu. Nhưng nó sẽ tiêu diệt hình thể của hắn ta ở thế giới này, đày hắn xuống tận sâu bên dưới Cõi Âm và làm giảm bớt sức mạnh của hắn để hắn sẽ không thể tái xuất hiện trong một khoảng thời gian dài, thật dài. Hàng chục thế kỷ, khả năng là thế.”
“Nghe được đấy,” tôi nói. “Chúng tôi đọc nó bằng cách nào đây?”
Thần Thoth chăm chú nhìn tôi như thể câu trả lời đã rõ ràng. “Cậu không thể đọc được nó vào lúc này vì những từ đó chỉ có thể được nói ra khi có sự hiện diện của Set. Khi đã đứng trước mặt hắn, Sadie phải mở cuốn sách ra mà đọc câu thần chú. Cô bé biết sẽ phải làm gì khi đến lúc.”
“Phải rồi,” Sadie nói. “Còn Set sẽ chỉ bình tĩnh đứng đó trong khi tôi đọc câu thần chú khiến hắn chết đi.”
Thần Thoth nhún vai. “Ta không nói việc đó sẽ dễ dàng. Hai ngươi sẽ cần thêm hai nguyên liệu nữa để câu thần chú hoạt động - nguyên liệu đó được truyền khẩu, danh tính bí mật của Set…”
“Gì?” tôi phản đối. “Bằng cách nào chúng tôi biết được tên đó cơ chứ?”
“Bằng khó khăn, ta cho là thế. Ngươi không thể cứ đơn giản đọc ra một bí danh từ một cuốn sách được. Cái tên đó phải đến từ miệng của chính người sở hữu nó, do chính hắn phát âm ra, để cho ngươi sức mạnh khống chế hắn ta.”
“Hay ghê,” tôi nói. “Vậy chúng tôi chỉ việc ép Set nói cho chúng tôi biết thôi chứ gì.”
“Hay lừa hắn ta,” thần Thoth nói. “Hay thuyết phục hắn ta.”
“Còn cách nào khác không ạ?” Sadie hỏi.
Thần Thoth phủi một vết mực hồng ra khỏi áo blu. Một chữ tượng hình biến thành một con bướm ngài rồi bay đi. “Ta cho rằng… cũng có. Ngươi có thể hỏi người gần nhất với trái tim của Set - người yêu hắn ta nhất. Cô ta cũng có khả năng nói ra tên của hắn.”
“Nhưng không ai yêu Set cả!” Sadie nói.
“Vợ hắn ta,” tôi đoán. “Nữ thần kia ấy, Nephthys ấy.”
Thần Thoth gật đầu. “Cô ta là nữ thần sông. Có lẽ ngươi có thể tìm thấy cô ta trong một con sông.”
“Chuyện này càng lúc càng thú vị đây,” tôi lẩm bẩm.
Sadie cau mày nhìn thần Thoth. “Ông nói còn thêm một nguyên liệu nữa mà?”
“Một nguyên liệu vật chất,” Thoth đồng ý, “một chiếc lông vũ sự thật.”
“Cái gì?” Sadie hỏi.
Nhưng tôi biết ông ta đang nói đến gì, và trái tim tôi chùng xuống. “Ý ông là từ Vùng Đất của Người Chết hả?”
Thần Thoth cười tươi như hoa. “Chính xác.”
“Khoan,” Sadie nói. “Ông ta đang nói gì thế?”
Tôi cố che giấu nỗi sợ hãi của mình. “Khi em chết đi ở thời Ai Cập Cổ đại, em buộc phải thực hiện một cuộc hành trình đến Vùng Đất của Người Chết,” tôi giải thích. “Một cuộc hành trình thật sự nguy hiểm. Cuối cùng, em sẽ đến Sảnh Phán Xét, nơi cuộc đời của em được cân đo bằng Cán Cân Anubis: trái tim em ở một bên, chiếc lông vũ sự thật ở bên còn lại. Nếu em qua được bài kiểm tra đó, em được ban phúc bằng hạnh phúc vĩnh hằng. Nếu em thất bại, một con quái vật sẽ ăn trái tim em và em sẽ thôi không còn tồn tại.”
“Ammit - Kẻ Xé Xác,” thần Thoth đăm chiêu nói. “Một con vật bé nhỏ xinh xắn.”
Sadie chớp chớp mắt. “Vậy chúng ta buộc phải có chiếc lông vũ đó từ Sảnh Phán Xét, nhưngchính xác thì, bằng cách nào chứ?”
“Có lẽ lúc đó Anubis sẽ có tâm trạng tốt” thần Thoth gợi ý. “Chuyện đó thường xảy ra chừng mỗi một ngàn năm một lần.”
“Nhưng chúng tôi làm cách nào đến được Vùng Đất của Người Chết?” tôi hỏi. "Ý tôi là… khi mà không phải chết ấy?”
Thần Thoth nhìn chăm chú về phía đường chân trời phía tây, nơi hoàng hôn đang chuyển dần sang màu đỏ như máu. “Đi xuống dòng sông vào ban đêm, ta nghĩ là thế. Đó là cách phần lớn mọi người đi vào Vùng Đất của Người Chết. Ta thì ta sẽ đi thuyền. Hai ngươi sẽ thấy Anubis ở cuối con sông…” Ông ta chỉ về phía bắc, rồi đổi ý và chỉ về phía nam. “Quên nữa, ở đây, các con sông chảy về phía nam. Mọi thứ cứ là ngược ngạo.”
“Agh!” Khufu lướt những ngón tay mình xuống các phím của cây đàn guitar và chơi một đoạn nhạc rock ‘n’ roll. Rồi nó ợ to như thể chẳng có gì xảy ra và đặt cây đàn xuống. Sadie và tôi chỉ nhìn chằm chằm vào nó, nhưng thần Thoth lại gật đầu như thể con khỉ đầu chó vừa nói điều gì đó thâm thúy lắm vậy.
“Ngươi có chắc không, Khufu?” Thoth hỏi.
Khufu càu nhà càu nhàu.
“Rất tốt.” Thần Thoth thở dài. “Khufu bảo rằng nó muốn đi cùng với hai ngươi. Ta bảo nó rằng nó có thể ở lại đây và đánh máy luận án tiến sĩ về vật lý lượng tử của ta, nhưng nó không hứng thú với chuyện đó.”
“Khỏi phải giải thích,” Sadie nói. “Rất vui khi có Khufu đi cùng, nhưng chúng tôi tìm thuyền ở đâu?”
“Hai ngươi thuộc dòng dõi của các pharaoh,” thần Thoth nói. “Các pharaoh luôn có quyền sử dụng một con thuyền. Chỉ là hãy chắc rằng hai ngươi sử dụng nó một cách khôn ngoan.”
Ông ta hất đầu về phía con sông. Đang chòng chành hướng về phía bờ sông là một con thuyền chạy bằng hơi nước bánh guồng đã lỗi thời với khói cuồn cuộn bốc lên từ các ống khói của nó.
“Ta chúc các ngươi có một cuộc hành trình tốt đẹp,” thần Thoth nói. “Hẹn gặp lại.”
“Chúng tôi buộc phải sử dụng cái đó sao?” tôi hỏi. Nhưng khi tôi quay ngươi lại để nhìn thần Thoth, thì ông ta đã biến mất, mang theo buổi barbecue đi cùng.
“Tuyệt,” Sadie lẩm bẩm.
“Agh!” Khufu đồng ý. Nó cầm tay chúng tôi mà dẫn chúng tôi xuống phía bờ sông.