← Quay lại trang sách

Chương 27 - Con Quỷ Với Các Mẫu Miễn Phí.

Tôi ấy à? Tôi đã ngủ như chết, hy vọng đó không phải là dấu hiệu cho những gì sắp đến.

Tôi có thể nói linh hồn của Carter đã đi lang thang đâu đó đến những nơi vô cùng đáng sợ, nhưng anh ấy chẳng chịu kể ra đâu.

“Anh đã thấy Zia sao?” tôi hỏi. Anh ấy trông hoảng hốt làm tôi sợ mặt anh ấy chắc sẽ rơi xuống mất. “Biết ngay mà,” tôi nói.

Chúng tôi đi theo nữ thần Bast lên buồng lái, nơi Lưỡi Rìu Vấy Máu đang nghiên cứu một bản đồ trong khi Khufu làm người giữ vị trí - ưm, làm khỉ giữ vị trí - cầm bánh lái.

“Con khỉ đầu chó đang lái tàu,” tôi nói. “Tôi có nên lo lắng không?”

“Làm ơn, im lặng, Quý cô Kane.” Lưỡi Rìu Vấy Máu di tay dọc theo mép của một cái bản đồ bằng giấy cói. “Đây là một công việc nhạy cảm. Sang phải hai độ, Khufu.”

“Agh!” Khufu nói.

Bầu trời đã tối đen, nhưng khi chúng tôi cho thuyền đi tiếp, các ngôi sao dường như biến mất. Con sông biến thành màu của máu. Bóng tối bao trùm lấy đường chân trời, và dọc theo hai bên bờ sông, đèn đóm phố thị biến thành các đốm lửa sáng lấp lánh, rồi hoàn toàn tắt ngúm.

Lúc này ánh sáng duy nhất của chúng tôi là những người hầu lửa đa sắc và khói sáng lấp lánh phun ra từ các ống khói, bao trùm lấy chúng tôi trong quầng sáng kim loại kỳ quái.

“Nơi cần đến đang ở phía trước,” vị thuyền trưởng thông báo. Trong ánh sáng lờ mờ, hai cái lưỡi rìu lấm tấm đỏ của ông ta trông đáng sợ hơn bao giờ hết.

“Cái bản đồ đó là gì thế?” tôi hỏi.

“Các Câu Thần Chú của Những Gì Sắp Diễn Ra Hằng Ngày,” ông ta nói. “Đừng lo. Đây là một bản sao hoàn hảo.”

Tôi nhìn sang Carter chờ ấy dịch ra.

“Phần lớn mọi người gọi đó là Cuốn Sách của Người Chết,” anh ấy bảo tôi. “Những người Ai Cập giàu có thường luôn được chôn cùng một bản sao, để họ có thể có được sự hướng dẫn đi qua Cõi Âm để đến Vùng Đất của Người Chết. Giống như cuốn Hướng dẫn đến Kiếp Sau cho Kẻ Ngốc ấy mà.”

Thuyền trưởng hừ hừ đầy căm phẫn. “Tôi không phải là tên ngốc, Ngài Kane.”

“Không, không, tôi chỉ muốn nói…” Giọng Carter nhỏ dần. “Hử, đó là gì thế?”

Phía trước chúng tôi, các vách đá cheo leo nhô lên từ dòng sông giống hệt những răng nanh, biến dòng nước thành một khối thác đang sôi trào.

“Thác Nước Lớn Đầu Tiên,” Lưỡi Rìu Vấy Máu thông báo. “Giữ chặt nhé.”

Khufu đẩy bánh lái sang trái, và con thuyền trượt sang bên, lao vào sát sạt giữa hai vách đá lỉa chĩa. Tôi không phải là kẻ hay kêu thét, nhưng tôi sẵn lòng thừa nhận rằng mình đã hét toáng cả lên. [Và đừng có mà nhìn em như thế, Carter. Anh cũng chẳng hay gì hơn em đâu.]

Chúng tôi rơi xuống phía trên dòng nước trắng - đúng hơn là nước đỏ - trải dài - và quẹo sang bên để tránh một tảng đá có kích thước bằng ga Paddington. Con thuyền thực hiện thêm hai cú rẽ tự sát nữa giữa hai tảng đá, xoay một cú ba trăm sáu mươi độ nữa quanh một xoáy nước, phóng lên trên một thác nước cao mười mét, rồi rơi sầm xuống thật mạnh, hai tai tôi nổ lốp bốp như tiếng súng nổ.

Chúng tôi tiếp tục xuôi dòng như chẳng có chuyện gì xảy ra, tiếng ầm ầm của thác nước dần lùi lại phía sau lưng chúng tôi.

“Tôi chẳng thích các thác nước chút nào,” tôi nói. “Còn có thêm nữa không?”

“May mắn là không lớn bằng,” nữ thần Bast nói, cô này cũng trông có vẻ như vừa bị say sóng. “Chúng ta đã đi vào…”

“Vùng Đất Của Người Chết,” Carter kết thúc câu.

Anh ấy chỉ lên phía bờ sông, nơi đang được bao phủ trong sương mù. Những thứ kỳ lạ đang thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng tối: ánh sáng lấp lánh tỏa ra từ các con ma, những khuôn mặt khổng lồ được tạo ra từ sương mù, những cái bóng di chuyển một cách vụng về dường như không liên quan gì đến bất cứ quy luật tự nhiên nào. Dọc theo hai bờ sông, các bộ xương khô tự kéo lê mình đi qua lớp bùn, gắn kết loạn xạ ngẫu nhiên với các bộ xương khác.

“Tôi đoán đây không phải là sông Mississippi,” tôi nói.

“Sông của Màn Đêm,” Lưỡi Rìu Vấy Máu ậm à ậm ừ. “Nó là mọi con sông và không phải sông - là bóng của dòng Mississippi, sông Nile, sông Thames. Nó chảy xuyên qua Cõi Âm, với nhiều nhánh và phụ lưu.”

“Rõ cả rồi,” tôi lẩm bẩm.

Quang cảnh trở nên mỗi lúc một lạ hơn. Chúng tôi nhìn thấy các ngôi làng ma có từ thời cổ đại - những cụm nho nhỏ mấy túp lều bằng sậy được tạo ra từ làn khói lung linh. Chúng tôi nhìn thấy các đền thờ lớn thênh thang đổ vụn ra rồi tự tái tạo lại hết lần này đến lần khác giống như một đoạn video được chiếu đi chiếu lại. Và ở khắp nơi, những con ma quay mặt chúng về phía con thuyền của chúng tôi mỗi khi chúng tôi đi ngang qua. Các bàn tay khói vươn ra. Các bóng ma gọi chúng tôi trong im lặng, rồi lại quay đi đầy thất vọng khi chúng tôi đi qua.

“Những kẻ lạc lối và bối rối,” nữ thần Bast nói. “Các linh hồn không bao giờ tìm thấy được đường đến Sảnh Phán Xét.”

“Sao họ lại buồn đến thế?” tôi hỏi.

“À, vì họ đã chết,” Carter tự biện.

“Không, còn hơn cả điều đó,” tôi nói. “Giống như thể họ… đang mong chờ một ai đó.”

“Thần Ra,” nữ thần Bast nói. “Trong nhiều thiên niên kỷ, con thuyền mặt trời rực rỡ của Ra sẽ di chuyển trên tuyến đường này mỗi đêm, chiến đấu chống lại các đội quân của Apophis.” Cô ấy nhìn quanh đầy sợ hãi như thể đang nhớ lại các cuộc phục kích cũ. “Lúc đó thật nguy hiểm: mỗi đêm, một cuộc chiến vì sự sống còn. Nhưng khi ông ấy đi qua, Ra sẽ mang ánh nắng và sự ấm áp đến cho Cõi Âm, và những linh hồn lạc lối này sẽ hoan hỉ, nhớ lại thế giới của những người đang còn sống.”

“Nhưng đó là một truyền thuyết,” Carter nói. “Trái đất quay quanh mặt trời. Mặt trời thật ra sẽ không bao giờ hạ xuống phía bên dưới trái đất.”

“Cậu chưa bao giờ học bất cứ điều gì về Ai Cập sao?” nữ thần Bast hỏi. “Các câu chuyện gây tranh cãi có thể hoàn toàn là sự thật. Mặt trời là một quả banh lửa trong vũ trụ, đúng thế. Nhưng hình ảnh của nó mà cậu thấy được khi nó băng ngang qua bầu trời, hơi ấm mang lại sự sống và ánh sáng mà nó mang đến cho trái đất - điều đó được Ra hiện thân. Mặt trời là ngai, là nguồn sức mạnh, và hơn tất cả chính là linh hồn của ông ấy. Nhưng giờ đây Ra đã rút lui vào thiên đàng, ông ấy ngủ yên, và mặt trời chỉ là mặt trời. Con thuyền của Ra đã chẳng còn di chuyển theo chu kỳ qua Cõi Âm nữa. Ông ấy đã không còn thắp sáng bóng đêm, và những người đã chết này đã cảm nhận được một cách sâu sắc sự vắng mặt của ông ấy.”

“Đúng thế thật,” Lưỡi Rìu Vấy Máu nói, mặc dầu giọng ông ta nghe chẳng buồn bã lắm. “Truyền thuyết nói rằng thế giới sẽ chấm dứt khi Ra trở nên quá mệt mỏi để tiếp tục sống trong tình trạng yếu ớt của mình. Apophis sẽ nuốt chửng mặt trời. Bóng tối sẽ ngự trị. Sự hỗn mang sẽ chiến thắng Ma’at, và Con Rắn sẽ ngự trị mãi mãi.”

Một phần trong tôi nghĩ rằng điều đó thật ngớ ngẩn. Các hành tinh đơn giản là sẽ không ngừng quay. Mặt trời sẽ không ngừng việc mọc lên.

Nhưng mặt khác, lúc này đây, tôi đang đi trên một con thuyền xuyên qua Vùng Đất của Người Chết với một con quỷ và một nữ thần. Nếu Apophis cũng có thật, tôi chẳng mơ gì đến chuyện được diện kiến hắn ta.

Và thành thật mà nói, tôi cảm thấy dằn vặt. Nếu câu chuyện thần Thoth đã kể cho tôi là thật, thì nữ thần Isis đã khiến thần Ra phải ẩn dật trên bầu trời với câu chuyện danh tính bí mật đó. Điều đó có nghĩa, theo cách nực cười và điên rồ, rằng ngày tàn của thế giới là do lỗi của tôi. Thật đúng là một trường hợp điển hình. Tôi chỉ muốn đấm cho mình một phát để trả thù nữ thần Isis, nhưng tôi cho rằng làm thế sẽ đau đấy.

“Thần Ra nên thức tỉnh và ngửi mùi sahlab,” tôi nói. “Ông ấy nên quay lại.”

Nữ thần Bast phá ra cười mà chẳng có chút hài hước nào. “Và thế giới sẽ trở nên trẻ lại lần nữa, Sadie. Ta ước gì điều đó có thể…”

Khufu cằn nhằn và ra hiệu về phía trước. Nó trả bánh lái lại cho thuyền trưởng rồi chạy biến khỏi buồng lái xuống cầu thang.

“Con khỉ nói đúng,” Lưỡi Rìu Vấy Máu nói. “Mọi người nên lên mũi tàu. Một thách thức sẽ sớm xuất hiện.”

“Kiểu thách thức nào thế?” tôi hỏi.

“Khó nói lắm,” Lưỡi Rìu Vấy Máu đáp, và tôi nghĩ mình đã nhận ra được sự hài lòng đầy tự mãn trong giọng nói của ông ta. “Tôi chúc cô may mắn, Quý cô Kane.”

“Sao lại là tôi?” tôi cằn nhằn.

Nữ thần Bast, Carter và tôi đang đứng ở mũi thuyền, nhìn con sông xuất hiện từ trong bóng tối. Phía dưới chúng tôi, đôi mắt được vẽ trên con thuyền phát sáng yếu ớt trong bóng tối, quét các tia sáng khắp dòng nước đỏ. Khufu đã leo đỉnh của mũi ván cầu, lúc này đang dựng đứng lên vì đã được rút lại, và khum tay lại phía trên mắt nó như một thủy thủ trong chòi quan sát trên đỉnh cột buồm.

Nhưng tất cả sự cảnh giác đó không có hiệu quả cho lắm. Trong bóng tối và sương mù, tầm nhìn của chúng tôi chỉ là con số không. Những khối đá tảng khổng lồ, những cây cột gãy, và các bức tượng pharaoh vỡ nát chẳng biết từ đâu lù lù hiện ra, khiến Lưỡi Rìu Vấy Máu giật mạnh bánh lái để tránh, buộc chúng tôi phải bám vào lang can của mũi tàu. Đôi khi chúng tôi nhìn thấy những đường mảnh mai dài dài cắt ngang qua mặt nước, giống các xúc tu, hay lưng của các sinh vật chìm - tôi thật sự không muốn biết làm gì.

“Các linh hồn của con người luôn bị thử thách,” nữ thần Bast nói với tôi. “Cô phải chứng minh mình xứng đáng được tiến vào Vùng Đất Của Người Chết.”

“Cứ như thể đó là một phần thưởng to lớn ấy nhỉ?”

Tôi không chắc mình đã nhìn chăm chú vào bóng tối trong bao lâu, nhưng sau một lúc một đường nhòe nhòe đo đỏ xuất hiện ở phía xa, như thể bầu trời đang dần trở nên sáng hơn.

“Đó có phải là tưởng tượng của tôi, hay…”

“Điểm đến của chúng ta,” nữ thần Bast nói. “Lạ nhỉ, đáng lý ra chúng ta đã bị thử thách ngay lúc này…”

Con thuyền tròng trành, và mặt nước bắt đầu sôi sùng sục. Một hình dáng khổng lồ ló lên từ con sông. Tôi có thể nhìn thấy từ thắt lưng hắn ta trở lên, nhưng hắn ta cao hơn hẳn con thuyền đến vài mét. Hắn ta có cơ thể của con người - ngực trần đầy lông với làn da màu tía tía. Một dây thắt lưng bằng thừng quấn chặt quanh hông, được trang trí bằng một vài cái túi da, một vài cái đầu quỷ, và những vật linh tinh thú vị khác. Đầu hắn ta là sự kết hợp kỳ lạ của sư tử và con người, với đôi mắt vàng và cái bờm màu đen được cuốn lọn dài. Cái miệng vấy đầy máu là miệng mèo, với những sợi ria tua tủa và những cái răng nanh sắc lẻm. Hắn ta rống lên, khiến Khufu sợ hãi, rơi xuống khỏi ván cầu. Chú khỉ đầu chó tội nghiệp phóng lên không và rơi vào lòng Carter, khiến cả hai ngã xuống sàn tàu.

“Cô phải nói điều gì đi,” tôi nói với nữ thần Bast. “Đó là họ hàng của cô sao, tôi hy vọng là thế?”

Nữ thần Bast lắc đầu. “Ta không thể giúp cô trong chuyện này, Sadie. Cô là con người, cô phải đương đầu với thách thức đó thôi.”

“Ồ, cám ơn vậy nhé.”

“Ta là Shezmu!” gã sư tử vấy máu đó nói.

Tôi muốn nói, “Vâng, ông chắc chắn là vậy rồi.” Nhưng tôi quyết định ngậm chặt miệng.

Hắn ta chĩa đôi mắt vàng về phía Carter và nghiêng đầu. Hai lỗ mũi của hắn rung rung. “Ta ngửi thấy mùi máu dòng dõi của các pharaoh. Thật là một bữa tiệc ngon miệng… hay ngươi có dám kêu tên ta không?”

“Kêu t-tên ngươi hả?” Carter lắp bắp nói. “Ý ngươi là danh tính bí mật của ngươi ấy à?”

Tên quỷ cười lớn tiếng. Hắn ta tóm lấy một chóp đá gần đó, nó vỡ vụn trong nắm tay hắn như vữa trát tường cũ.

Tôi nhìn Carter với ánh mắt tuyệt vọng. “Anh không tình cờ biết được danh tính bí mật của hắn ta ở đâu đó chứ?”

“Có lẽ trong Cuốn Sách của người chết,” Carter đáp. “Anh quên mất không kiểm tra qua rồi.”

“Giờ sao nào?” tôi hỏi.

“Hãy giữ cho hắn bận rộn,” Carter đáp lại, lóp ngóp bò bỏ vào buồng lái.

Giữ cho một tên quỷ bận rộn, tôi nghĩ. Phải rồi. Có lẽ hắn thích trò thảy chén.

“Ngươi có đầu hàng không?” Shezmu gầm lên.

“Không!” tôi cũng hét lên. “Không, bọn ta không đầu hàng. Bọn ta sẽ kêu tên ngươi. Chỉ là… trời đất, ngươi khá là cơ bắp, nhỉ? Ngươi có tập thể hình sao?”

Tôi liếc nhìn về phía nữ thần Bast, người đang gật đầu tán thưởng.

Shezmu rùng rùng lên tự hào và co duỗi cơ bắp hai cánh tay to lớn của hắn. Không bao giờ không có tác dụng với bọn con trai, đúng không? Thậm chí dù họ có cao hai mươi mét và có cái đầu sư tử đi chăng nữa.

“Ta là Shezmu!” hắn ta lại rống lên.

“Vâng, ngươi đã nhắc đến cái tên đó rồi,” tôi nói. “Ta đang băn khoăn, ừm, ngươi đã đoạt được danh hiệu nào trong bao năm qua, hử? Chúa tể này nọ ấy?”

“Ta là đao phủ trung thành của Osiris!” hắn ta hét lên, giộng mạnh nắm tay vào mặt nước, làm con thuyền đung đưa trên sóng. “Ta là Chúa tể của Máu và Rượu!”

“Tuyệt,” tôi nói, cố không tỏ ra buồn nôn. “Ờ, mà chính xác thì, máu và rượu lại có liên quan như thế nào nhỉ?”

“Gừ!” Hắn ta ngả người về trước và nhe nanh ra, chúng lúc nhìn gần chẳng đẹp đẽ gì cho lắm. Cái bờm của hắn dính bê bết các mẩu cá chết và rêu sông. “Ngài Osiris đã cho phép ta chém đầu những kẻ xấu xa! Ta nghiền chúng trong máy ép rượu của ta, và làm rượu dành cho những người chết!”

Tôi ghi nhớ trong đầu rằng không bao giờ được uống rượu của người chết.

Cô làm tốt lắm. Giọng nữ thần Isis vang lên khiến tôi giật bắn cả người. Bà ấy đã im lặng trong một thời gian khá dài, tôi gần như quên mất bà ấy. Hỏi hắn ta về các nhiệm vụ khác của hắn.

“Và các nhiệm vụ khác của ngươi là gì… Hỡi chàng quỷ rượu đầy sức mạnh kia?”

“Ta là Chúa tể của…” Hắn ta co duỗi các cơ bắp của mình để tạo hiệu ứng mỹ mãn. “Nước hoa!”

Hắn ta cười toe toét với tôi, hình như đang chờ đợi sự sợ hãi xuất hiện trên khuôn mặt tôi.

“Ôi, trời!” tôi nói. “Điều đó hẳn khiến cho các kẻ thù của ngươi run sợ.”

“Ha, ha, ha! Đúng thế! Ngươi có muốn dùng thử một mẫu miễn phí không?” Hắn ta xé một túi da nhỏ nhầy nhụa ra khỏi dây thắt lưng, và lấy ra một bình đất sét chứa đầy bột màu vàng có mùi thơm ngát. “Ta gọi cái này là… Sự Bất Diệt!”

“Dễ thương đấy,” tôi nôn khan. Tôi liếc ra phía sau, tự hỏi không biết Carter đã đi đâu, nhưng chẳng thấy bóng dáng anh ấy đâu cả.

Cứ làm cho hắn nói tiếp đi, nữ thần Isis giục tôi.

“Và, ừm… nước hoa là một phần công việc của ngươi là bởi… chờ đã, tôi biết rồi, ngươi đã vắt nó ra từ các loài thực vật, giống như khi ngươi vắt lấy rượu…”

“Hay máu!” Shezmu thêm vào.

“A, lẽ đương nhiên,” tôi nói. “Không cần nói ra cũng biết là có cả máu nữa.”

“Máu!” hắn ta nói.

Khufu hét lên và che mắt lại.

“Vậy ngươi phục vụ cho Osiris sao?” tôi hỏi tên quỷ.

“Đúng thế! Chí ít…” Hắn ta ngần ngừ, gầm gừ với sự nghi ngờ. “Ta đã phục vụ. Ngai của Osiris hiện không có ai. Nhưng ông ấy sẽ trở lại. Ông ấy sẽ!”

“Dĩ nhiên,” tôi nói. “Và vậy bạn bè của ngươi sẽ gọi ngươi là gì nhỉ... Shezzy? Hay Kẻ Khát Máu nhỉ?”

“Ta không có bạn! Nhưng nếu có, họ sẽ gọi ta là Đồ Tể của Linh Hồn, Bản Mặt Hung Tợn! Nhưng ta không có bất cứ người bạn nào, vì thế những cái tên của ta sẽ không gặp nguy hiểm. Ha, ha, ha!”

Tôi nhìn nữ thần Bast, tự hỏi liệu tôi có phải vừa gặp may như mình nghĩ không. Nữ thần Bast nhìn tôi cười rạng rỡ.

Carter loạng choạng chạy xuống cầu thang, trên tay cầm Cuốn Sách của người chết. “Anh tìm thấy rồi! ở đâu đó trong này. Không thể đọc được phần đó, nhưng…”

“Hãy gọi tên ta nếu không ta sẽ ăn thịt các ngươi!” Shezmu gầm lên.

“Ta sẽ gọi tên ngươi!” tôi hét lên đáp lại. “Shezmu, Đồ Tể của Linh Hồn, Bản Mặt Hung Tợn!”

“GAAAHHHHH!” Hắn ta oằn người lại vì đau đớn. “Sao chúng luôn biết được chứ?”

“Hãy để chúng tôi đi qua!” tôi ra lệnh. “Ồ, và một điều nữa… anh trai tôi muốn có một mẫu thử miễn phí.”

Tôi có vừa đủ thời gian để bước sang một bên, còn Carter chỉ có vừa đủ thời gian để trông ngớ ra trước khi con quỷ thổi bụi vàng lên khắp người anh ấy. Rồi Shezmu lặn sâu xuống bên dưới các con sóng.

“Thật là một anh chàng dễ thương,” tôi nói.

“Phù!” Carter phun nước hoa ra. Anh ấy trông giống một mẩu cá phết bơ. “Cái đó là gì thế?”

“Anh có mùi dễ chịu rồi đấy,” tôi quả quyết với anh ấy. “Giờ chúng ta sẽ làm gì tiếp theo nhỉ?”

Tôi có cảm giác hài lòng với chính mình cho đến khi con thuyền của chúng tôi vòng qua một ngã rẽ trên dòng sông. Đột nhiên, ánh sáng đỏ tươi ở đường chân trời trở thành một ngọn lửa ánh sáng. Phía trên buồng lái, thuyền trưởng rung chuông báo động.

Phía trước chúng tôi, con sông đang rần rật, lao nhanh qua một dãy thác dài đang bốc khói về phía thứ trông giống như một miệng núi lửa đang sôi sùng sục.

“Hồ Lửa,” nữ thần Bast nói. “Đến đây thì mọi chuyện mới là nơi thú vị.”