← Quay lại trang sách

5.Buổi Khiêu Vũ Với Tử Thần.

VUI LÊN NÀO CARTER. Ít ra anh còn biết để em phát biểu về những chuyện quan trọng. Nói thật chứ, anh ấy cứ lải nhải mãi về những kế hoạch của mình cho Ngày Đen Tối, nhưng lại không có kế hoạch cho buổi khiêu vũ tại trường gì cả. Những trật tự ưu tiên của ông anh tôi thật lệch lạc vô cùng.

Tôi không nghĩ là mình ích kỷ khi muốn đi dự buổi khiêu vũ tại trường đâu. Tất nhiên là chúng tôi có chững chuyện nghiêm trọng cần phải đối phó chứ. Đấy chính xác là lý do vì sao tôi nhất mực phải được ăn chơi tiệc tùng trước đã. Các học viên vỡ lòng của chúng tôi cần được một liều xốc lại tinh thần. Họ cần có dịp được làm những đứa trẻ bình thường, được có bạn có bè và sống ngoài Nhà Brooklyn - một điều đáng để chiến đấu mà giành lấy lắm chứ. Ngay cả quân lính ngoài chiến trường cũng chiến đấu hăng hái hơn khi họ được phép nghỉ ngơi thư giãn cơ mà. Tôi bảo đảm đã có vị tướng nào đấy ở đâu đấy từng nói như vậy.

Đến lúc hoàng hôn, tôi đã sẵn sàng dẫn đầu các đạo quân của mình tiến vào chiến trận. Tôi đã chọn ra một chiếc váy quây màu đen xinh xắn và nhuộm xen kẽ sắc màu tối lên mái tóc vàng hoe của mình, cộng thêm chỉ một chút kiểu trang điểm tông đen để tạo ra vẻ ngoài đội-mồ-sống-dậy. Tôi mang đôi giày bệt đơn giản để khiêu vũ (dù Carter có nói gì đi nữa, không phải lúc nào tôi cũng mang giày bốt kiểu lính đâu; chỉ chừng chín mươi phần trăm thời gian thôi), đeo bùa hộ mạng tyet từ hộp trang sức của mẹ tôi cùng sợi dây chuyền mà Walt đã tặng tôi trong ngày sinh nhật vừa rồi mang thì tôi nghĩ hẳn tôi đã đồng ý rồi. Walt thật dễ thương và bảnh trai - thật hoàn hảo, nói thật đấy, theo phong cách riêng của anh ấy. Có lẽ nếu anh ấy biết thể hiện thêm chút nữa thì hẳn tôi đã phải lòng anh ta mà có thể quên đi cái chàng kia, cái vị thần ấy.

Nhưng Walt đang chết dần chết mòn. Anh ấy có ý tưởng ngớ ngẩn rằng nếu chúng tôi khởi đầu mối quan hệ thì thật là không công bằng với tôi trong tình huống này. Cứ như là tình huống ấy sẽ làm tôi chùn bước vậy không bằng. Vậy nên chúng tôi bị kẹt trong tình trạng lững lờ không rõ ràng đến phát điên này - tán tỉnh nhau, trò chuyện hàng giờ đồng hồ, đôi lần còn thoáng hôn nhau khi chúng tôi không giữ gìn ý tứ - nhưng cuối cùng thì bao giờ Walt cũng sẽ rút lui và không tiếp nhận lấy tôi. Sao mọi chuyện không thể cứ đơn giản được nhỉ?

Tôi đề cập đến chuyện này là vì tôi đâm sầm vào Walt khi đang từ trên cầu thang đi xuống.

“Ồ!” tôi thốt lên. Đoạn tôi để ý thấy Walt vẫn còn đang mặc chiếc áo sơ mi khoe cơ bắp lúc nãy, quần jean và không mang giày. “Anh chưa chuẩn bị xong à?”

“Anh sẽ không đi,” Walt thông báo.

Mồm tôi há hốc. “Gì chứ? Tại sao cơ?”

“Sadie này… em và Carter sẽ cần đến anh khi hai người đi thăm thần Thoth. Để có thể đi được thì anh cần phải nghỉ.”

“Nhưng mà…” tôi buộc mình ngưng lời. Tôi mà ép anh ấy đi thì không được phải lắm. Tôi không cần phải có phép thuật để nhìn ra là Walt đang đau đớn vô cùng.

Chúng tôi có sẵn hàng bao thế kỷ những kiến thức về pháp thuật chữa lành đấy, vậy mà chẳng có thứ gì chúng tôi đã thử lại có vẻ giúp được cho Walt cả. Tôi hỏi này: làm pháp sư để làm gì khi ta không thể vẩy đũa phép để khiến cho những người ta quan tâm cảm thấy khỏe mạnh hơn chứ?

“Phải rồi,” tôi đáp. “Em - em chỉ đang hy vọng là…”

Tôi có nói gì đi nữa cũng nghe như ngang ngược lắm. Tôi muốn nhảy cùng Walt. Trời đất thánh thần Ai Cập ôi, tôi chưng diện cũng vì anh ấy thôi mà. Đám con trai người thường trong trường cũng được đấy, tôi nghĩ thế, nhưng dường như so với Walt thì đám này quả là nông cạn (hay là, phải rồi, được thôi - so với Anubis ấy). Còn với mấy cậu chàng khác trong Nhà Brooklyn này - khiêu vũ cùng các cậu ấy hẳn sẽ làm tôi thấy kỳ kỳ, như là tôi đang nhảy cùng đám anh em họ của mình vậy.

“Em có thể ở lại,” tôi đề nghị, nhưng chắc là giọng tôi nghe không được thuyết phục cho lắm. Walt cố nặn ra nụ cười nhạt. “Đừng, cứ đi đi chứ Sadie. Anh bảo đảm sẽ thấy khỏe hơn khi em quay về. Đi chơi vui vẻ nhé.” Anh ấy khẽ sượt qua tôi mà leo lên mấy bậc thang.

Tôi hít vào vài hơi sâu. Một phần trong tôi muốn ở lại trông chừng cho Walt. Đi mà không có anh ấy dường như không phải cho lắm. Nhưng rồi tôi liếc xuống Phòng Lớn. Mấy đứa nhóc lớn tuổi hơn đang đùa vui nói chuyện, sẵn sàng lên đường. Nếu tôi mà không đi, chắc chúng cũng cảm thấy có bổn phận phải ở lại thôi.

Có thứ gì đấy như xi măng ướt đọng lại trong dạ dày tôi. Bao nỗi háo hức vui mừng đột nhiên biến mất khỏi buổi tối. Bao nhiêu tháng ròng tôi đã phải chật vật thích ứng với cuộc sống mới ở New York sau từng ấy là năm sống ở Luân Đôn. Tôi bị buộc phải cân bằng giữa cuộc đời của một pháp sư trẻ tuổi với bao thách thức của việc làm một cô nhóc học sinh bình thường. Giờ đây, vừa khi buổi khiêu vũ này có vẻ tạo cho tôi cơ hội kết hợp cả hai thế giới ấy để có được một đêm đi chơi dễ thương, thì mọi hy vọng của tôi bị dập tắt. Tôi sẽ vẫn phải đi và vờ như là mình đang vui thú lắm. Nhưng tôi sẽ chỉ làm việc này vì bổn phận, để làm những người khác được thấy vui vẻ hơn mà thôi.

Tôi thắc mắc không biết có phải đây là cảm nhận khi làm người trưởng thành hay không. Kinh khủng.

Điều duy nhất khiến tôi vui lên được là Carter. Anh ấy từ trong phòng tiến ra ăn vận như một giáo sư nhỏ tuổi, với nào là áo choàng cùng cà vạt, sơ mi cài nút cùng quần tây. Anh trai tội nghiệp - đương nhiên là anh ấy chưa khi nào dự một buổi khiêu vũ cũng như chẳng bao giờ đến trường. Carter chẳng biết trời trăng mây nước gì cả.

“Anh trông… tuyệt quá.” Tôi cố giữ mặt nghiêm. “Anh đúng là có biết đây không phải là một buổi đám ma đấy chứ?”

“Im mồm,” Carter làu bàu. “Đi cho xong cho rồi.”

Trường học mà tôi và đám nhóc theo học là Học viện Brooklyn dành cho học sinh năng khiếu. Mọi người gọi trường này là Cái Bị(1). Bọn tôi có triền miên bao chuyện khôi hài về cái tên này. Học sinh trong trường được gọi là Bọn xách bị. Mấy đứa con gái đỏm dáng sửa mũi bơm môi được gọi là đám Bị nhựa. Mấy anh chị cựu học sinh được gọi là Bị cũ. Và, lẽ đương nhiên, cô hiệu trưởng của chúng tôi, cô Laird, chính là Bang trưởng cái bang.

Dù tên là thế, nhưng trường này khá dễ chịu. Mọi học sinh đều có năng khiếu trong một loại hình nghệ thuật, ca nhạc hay kịch nghệ nào đó. Thời khóa biểu của chúng tôi rất linh động, với rất nhiều thời gian tự học, vô cùng thích hợp với đám pháp sư chúng tôi. Chúng tôi có thể biến đi chiến đấu với một con quái vật nào đó khi cần thiết; với lại, phàm là pháp sư, chúng tôi không gặp khó khăn gì khi trá hình làm đứa có năng khiếu cả. Alyssa sử dụng pháp thuật đất của mình để tạc tượng. Walt chuyên gia chế tác kim hoàn. Cleo là nhà văn tuyệt vời, vì cô ấy có thể kể lại những chuyện bị lãng quên từ những ngày Ai Cập Cổ Đại. Còn về tôi ấy à, tôi chẳng cần pháp thuật làm gì. Tôi có sẵn năng khiếu diễn kịch mà.

"Này Carter, thôi cười đi cho."

Có lẽ bạn không trông chờ thấy thứ này giữa lòng Brooklyn đâu, nhưng khuôn viên trường chúng tôi giống như một công viên vậy, với hàng mẫu hàng mẫu cỏ xanh ngắt, cây cối bờ rào được chăm sóc công phu, thậm chí còn có một hồ nước nho nhỏ với những vịt và thiên nga nữa.

Buổi khiêu vũ được tổ chức trong nhà trại ngay trước tòa nhà hành chính. Một ban nhạc chơi nhạc trong căn vọng lâu. Đèn đóm giăng đầy trên cây. Những giáo sư giám thị đi vòng vòng quanh khuôn viên để “tuần tra lùm bụi", bảo đảm sao cho không có học sinh lớn tuổi nào lẻn ra vùng bụi rậm được.

Tôi cố không nghĩ đến điều này, nhưng âm nhạc cùng đám đông gợi cho tôi nhớ đến Dallas đêm hôm trước - một kiểu tiệc hoàn toàn khác, đã kết thúc thảm thương. Tôi nhớ ông JD Grissom siết chặt tay tôi, chúc tôi may mắn trước khi bỏ chạy đi cứu vợ mình.

Cảm giác tội lỗi cùng cực dâng lên trong tôi. Tôi cố nén nó xuống. Tôi có khóc òa lên giữa buổi khiêu vũ này cũng không giúp ích được gì cho gia đình Grissom cả. Mà chắc chắn cũng không giúp cho bạn bè tôi được vui thích gì đâu.

Khi nhóm bạn chúng tôi tản ra vào đám đông, tôi quay sang Carter, đang nghịch nghịch chiếc cà vạt.

“Đúng rồi,” tôi bảo. “Anh cần phải khiêu vũ.”

Carter kinh hoàng nhìn tôi. “Cái gì?”

Tôi gọi với đến một trong những người bạn người thường của mình, một bạn gái đáng yêu tên Lacy. Bạn này nhỏ hơn tôi một tuổi, nên ngưỡng mộ noi gương tôi vô cùng. (Tôi biết mà, khó mà không ngưỡng mộ noi gương tôi lắm). Cô gái có bím tóc vàng hoe dễ thương, miệng đầy niềng răng và chắc hẳn là người duy nhất trong buổi khiêu vũ này mà lại bồn chồn lo lắng hơn anh trai tôi đấy.

Tuy nhiên, lúc trước Lacy từng trông thấy ảnh anh trai tôi, và hình như cô bé thấy anh trai tôi hấp dẫn. Tôi không trách gì cô bé đâu. Cô này có gu khá đỉnh trong hầu hết mọi lĩnh vực mà.

“Lacy ơi - đây là Carter,” tôi giới thiệu hai người họ với nhau.

“Anh trông y hệt như trong ảnh!” Lacy cười hớn hở. Hai gọng niềng răng của cô bé xen kẽ hai màu hồng - trắng để tiệp với màu váy.

Carter đáp, “Ừm-”

“Anh ấy không biết khiêu vũ thế nào cả,” tôi bảo với Lacy. “Tớ sẽ biết ơn lắm nếu cậu chỉ cho anh ấy đấy.”

“Được chứ!” Lacy réo lên. Cô bé tóm lấy tay anh trai tôi lôi tuột đi mất.

Tôi bắt đầu cảm thấy khá hơn. Rốt cuộc thì có lẽ tối nay tôi có thể được vui vẻ rồi đây.

Nhưng rồi khi quay lại tôi thấy mình đứng đối mặt với một trong những người bạn người thường không-được-ưa-thích cho lắm của mình - Drew Tanaka, cô nàng cầm đầu đám con gái được yêu chuộng, theo sau là bè lũ mấy cô bạn siêu mẫu não phẳng của cô nàng.

“Sadie!” Drew vòng tay ôm tôi. Mùi nước hoa của cô ả là sự pha trộn giữa hương hoa hồng và khí gas cay mắt. “Cưng ở đây thật vui quá. Nếu mình mà biết cưng sẽ đến dự, thì cưng đã có thể đi cùng xe limo với bọn này rồi!”

Đám bạn cô ả cùng “ôi" lên một tiếng đồng cảm và nhoẻn cười để chứng tỏ là cả bọn không phải câm như hến. Mấy cô nàng ăn vận gần giống nhau, trong mấy bộ đồ lụa hàng thiết kế riêng mà chắc hẳn là bố mẹ họ đã mua cho trong tuần lễ thời trang vừa rồi. Drew là cô nàng cao nhất và cũng là đỏm dáng nhất (tôi dùng từ này như lời sỉ nhục ấy) với chì kẻ mắt màu hồng xấu kinh cùng những lọn tóc đen xoăn tít mà hẳn là chiến dịch của riêng cô nàng hòng mang lại những kiểu tóc uốn của những năm 80. Drew đeo mặt dây chuyền - một chữ D bằng kim cương và bạch kim - có thể đấy là chữ cái đầu tên cô ả, hay là điểm số trung bình của cô nàng không chừng.

Tôi cười gượng. “Limo à, ái chà. Cảm ơn nhiều nhé. Nhưng mà này, giữa cậu, các bạn của cậu cùng cái tôi của các cậu ấy mà, tớ không nghĩ là còn thừa ra được chỗ nào nữa đâu.”

Drew bĩu môi. “Nói vậy không hay đâu, cưng à! Walt đâu rồi? Cậu bé đáng thương vẫn còn ốm ư?”

Sau lưng Drew, vài con nhỏ ho ho vào nắm tay, bắt chước lấy Walt.

Tôi những muốn thò tay vào Cõi Âm mà lôi đũa phép ra để biến cả lũ này thành dòi bọ cho vịt ăn. Tôi biết chắc mình có thể làm việc này, mà tôi không nghĩ lại có ai nhớ nhung gì đến bọn ấy, nhưng tôi kìm tính nóng lại.

Ngày đầu tiên đến trường Lacy từng cảnh báo cho tôi về Drew. Có vẻ như hai cô nàng này từng đi dự trại hè nào đó cùng nhau - blah blah tôi không thật sự lắng nghe đến chi tiết - và ở đấy Drew đã hành xử như là một nữ bạo chúa gì đấy. Tuy nhiên, điều này không có nghĩa cô ta có thể làm bạo chúa với tôi được.

“Walt đang ở nhà,” tôi đáp. “Tớ có bảo với anh ấy là cậu sẽ đến đây. Buồn cười thật, nghe thế dường như không làm cho Walt có được hứng thú gì lắm.”

“Chán ghê,” Drew thở dài. “Cậu biết đấy, có thể là anh chàng đấy không thật sự là ốm đâu. Biết đâu cậu ta chỉ bị dị ứng với cậu thôi, cưng à. Chuyện này có thể xảy ra đấy. Tớ phải đến chỗ cậu ta cùng với món xúp gà hay gì đấy mới được. Cậu ta sống ở đâu thế?”

Cô ả cười ngọt xớt. Tôi không biết có phải cô ta thực lòng tơ tưởng đến Walt hay chỉ giả vờ như thế vì cô ta ghét tôi. Mà ngả nào cũng vậy, ý tưởng được biến cô ả thành con giun đất đang càng lúc càng thêm khó cưỡng lại được.

Trước khi tôi kịp làm chuyện gì sơ sẩy, một giọng nói quen thuộc sau lưng tôi cất lên, “Chào Sadie.”

Mấy con nhỏ lại đồng thanh há hốc. Mạch đập của tôi tăng vút từ “đi chậm” lên “phóng năm mươi mét”. Tôi quay lại nhìn thấy rằng - phải, quả thật là vậy - thần Anubis đã phá nát buổi khiêu vũ của chúng tôi.

Anh chàng vẫn cả gan trông thật bảnh, như mọi khi. Anh ta thật đáng ghét cái kiểu ấy. Anubis mặc quần đen bó sát cùng ủng da màu đen và áo khoác dân chơi mô tô bên ngoài áo thun mang hình ban nhạc Arcade File. Mái tóc đen của anh chàng rối bù tự nhiên như thể anh ta mới thức dậy, làm tôi phải đấu tranh cố nén lại niềm thôi thúc được lùa tay qua mớ tóc ấy. Đôi mắt nâu của thần Anubis ánh lên vẻ thích thứ. Hoặc là anh ta vui vì được gặp tôi hoặc anh ta ta thích trông thấy tôi bối rối như thế.

“Ôi... chúa... Tôi,” Drew rên lên. “Ai...”

Anubis phớt lờ cô ả (cầu chúc phước lành cho anh ta vì điều này) và chìa khuỷu tay ra cho tôi - một cử chỉ thời xưa đáng mến. “Cho phép tôi dìu em bài này nhé?”

“Được thôi”, tôi đáp, bằng giọng thiếu nhiệt tình nhất có thể.

Tôi luồn tay qua anh, và chúng tôi bỏ lại đám Bị Nhựa sau lưng, cả đám ấy cứ thều thào, “Thánh thần ôi! Thành thần ôi!”

Phải rồi, thánh thần đấy, tôi những muốn đáp lại. Anh ấy là vị thần đẹp trai hấp dẫn tuyệt vời của tôi đấy. Mấy người tự đi mà tìm của riêng cho mấy người đi.

Lớp phiến đá lát nền không bằng phẳng làm nên một sàn nhảy nguy hiểm. Quanh chúng tôi, đám nhóc mãi vấp chân nhau. Anubis không thấy phiền gì, khi cả đám con gái cứ quay đầu trố mắt nhìn theo anh lúc anh dẫn tôi đi qua đám đông.

Tôi thấy vui vì được Anubis nắm tay dẫn đi. Bao cảm xúc trong tôi cứ lộn xộn cả lên làm tôi thấy chóng cả mặt. Tôi đang hạnh phúc đến phát cuồng vì Anubis đang có mặt ở đây. Tôi lại cảm thấy tội lỗi điếng người vì Walt tội nghiệp phải ở nhà một mình trong khi tôi thong dong tay trong tay cùng Anubis. Nhưng tôi lại nhẹ cả người vì Walt và Anubis không cùng có mặt tại nơi này. Nếu là vậy thì hẳn sẽ còn hơn là bẽ bàng nữa. Mà cảm giác nhẹ người lại làm tôi thấy tội lỗi hơn, cứ thế cứ thế mãi. Thánh thần Ai Cập ôi, tôi rối ren quá rồi.

Khi chúng tôi đến được giữa sàn nhảy, ban nhạc đột nhiên chuyển từ nhạc dance sang một bản nhạc trữ tình du dương.

“Là do anh khiến đấy phải không?” tôi hỏi Anubis.

Anh mỉm cười, nghĩa là không trả lời gì nhiều cho lắm. Anh đặt một tay lên hông tôi rồi nắm chặt lấy tay kia của tôi, như một quý ông thực thụ. Chúng tôi cùng nhau lả lướt.

Tôi từng nghe đến chuyện khiêu vũ lướt đi trên không khí, nhưng cũng phải nhảy đến vài bước tôi mới nhận ra quả tình chúng tôi đang hẫng bước khỏi mặt đất - chừng vài mi li mét thôi, không quá nhiều để người khác phải chú ý đến, chỉ đủ cho chúng tôi nhẹ lướt qua mặt đá lát trong lúc những người khác cứ vấp lên vấp xuống.

Cách đấy vài mét, Carter trông thật lóng ngóng hậu đậu khi Lacy chỉ cho anh ấy cách nhảy nhịp chậm. "Thiệt tình chứ Carter, đây có phải là môn vật lý định lượng đâu."

Tôi ngước nhìn lên đôi mắt nâu của Anubis cùng bờ môi tuyệt vời. Anubis từng hôn tôi một lần - trong sinh nhật tôi, mùa xuân rồi - và từ bấy đến nay tôi chưa khi nào có thể quên được. Bạn nghĩ một vị thần của người chết thì phải có đôi môi lạnh cóng chứ gì, nhưng thật tình thì không phải thế chút nào.

Tôi cố suy nghĩ cho rạch ròi. Tôi biết Anubis hiện diện tại đây là có lý do, nhưng mà để tập trung được tư tưởng thật là khó quá đi mất.

“Tôi nghĩ... ừm,” tôi nuốt khan, rồi chỉ ráng được hết sức để không phải chảy cả dãi.

Ô, hay quá nhỉ Sadie, tôi thầm nghĩ. Hãy ráng nói một câu cho hoàn chỉnh vào, ngay lúc này ấy, được không hả?

“Tôi tưởng anh chỉ có thể xuất hiện được ở những nơi có sự chết chóc thôi chứ,” tôi nói.

Anubis nhẹ cười. “Thì đây chính là nơi chết chóc mà Sadie. Trận chiến đồi Brooklyn, năm 1776. Hàng trăm đội quân của Anh và Mỹ đã bỏ mạng tại nơi này - nơi chúng ta đang khiêu vũ đây.”

“Lãng mạn quá nhỉ,” tôi lầm bầm. “Thế chúng ta đang khiêu vũ trên mồ của họ sao?”

Anubis lắc đầu. “Đa số bọn họ chẳng bao giờ được chôn cất đàng hoàng cả. Đấy là lý do vì sao tôi quyết định đến thăm em tại đây. Những hồn mà này cũng có thể có được một đêm giải khuây chứ, như những học viên của em vậy.”

Đột nhiên, các linh hồn bỗng quay cuồng quanh chúng tôi - những ma quỷ dạ quang hiện ra trong phục trang thời thế kỷ 18. Một số vận quân phục màu đỏ của quân đoàn Anh. Số còn lại mặc quần áo dân quân dự phòng rách tơi tả. Họ lả lướt xoay tròn cùng những hồn ma phụ nữ trong những chiếc váy nông trại thường dân hay váy lụa diêm dúa. Vài cô vài bà kiêu kỳ còn hàng đống lọn tóc quăn trên đầu có thể khiến cho cả Drew cũng phải ghen tị. Những hồn ma này dường như đang khiêu vũ theo một bản nhạc khác. Tôi đang căng tai ra để có thể nghe thấy tiếng đàn violin và cello.

Có vẻ là chẳng một con người bình thường khả tử nào có thể nhận thấy được sự xâm nhập của các bóng ma. Ngay cả các bạn trong Nhà Brooklyn của tôi cũng mù tịt. Tôi quan sát một cặp hồn ma xoay tròn theo điệu valse xuyên thẳng qua Carter và Lacy. Lúc tôi khiêu vũ cùng Anubis, học viện Brooklyn dường như nhạt nhòa đi còn những hồn ma lại trở nên đời thật hơn.

Một hồn ma lính mang trên ngực vết thương do súng bắn. Một viên sĩ quan người Anh có chiếc rìu lòi ra khỏi bộ tóc giả phủ phấn. Chúng tôi khiêu vũ giữa hai thế giới, dập dìu điệu valse bên cạnh những hồn ma bị thảm sát đang mỉm cười. Rõ ràng Anubis biết cách làm sao phô trương thời khắc hạnh phúc cho một cô gái mà.

“Anh lại đang làm thế nữa rồi,” tôi bảo. “Hãy đưa tôi ra khỏi sự lệch pha này đi, hay là gì cũng được như anh thường gọi ấy.”

“Một chốc thôi,” Anubis thú nhận. “Chúng ta cần chút riêng tư để trò chuyện. Tôi từng hứa sẽ thân chinh đến thăm em mà -”

“Và anh đã thực hiện lời hứa.”

“- cùng những chuyện này sẽ gây rắc rối đấy. Đây có thể là lần cuối tôi được gặp em. Đã có lời bàn ra tán vào về tình huống của chúng ta.”

Tôi nheo mắt. Có phải vị thần của người chết đang đỏ mặt không nhỉ?

“Tình huống của chúng ta,” tôi lặp lại.

“Hai người chúng ta.”

Lời này khiến cho tai tôi ù đi. Tôi cố giữ cho giọng nói mình bình thản. “Theo những gì em biết thì làm gì có chuyện “hai người chúng ta” chính thức đâu nhỉ. Tại sao đây là lần cuối cùng chúng ta có thể nói chuyện được với nhau vậy?”

Lúc này nhất định là Anubis đang đỏ mặt rồi. “Xin em, chỉ lắng nghe tôi thôi. Có quá nhiều chuyện tôi cần nói cho em rõ. Anh trai em có ý kiến thông minh đấy. Bóng của Apophis là niềm hy vọng giá trị nhất của bọn em, nhưng chỉ có một người có thể dạy cho em pháp thuật em cần. Thần Thoth có thể hướng dẫn đại khái cho bọn em đấy, nhưng tôi không cho rằng ông ấy sẽ tiết lộ những lời chú bí mật đâu. Làm thế quá nguy hiểm.”

“Khoan, khoan đã.” Tôi vẫn còn đang xoay mòng mòng vì câu nói về hai người chúng ta. Và về chuyện đây có thể là lần cuối cùng tôi nhìn thấy Anubis... Những chuyện này đẩy tế bào não bộ của tôi vào tình trạng hoảng loạn, hàng nghìn con bé Sadie nhỏ xíu đang chạy vòng vòng trong sọ tôi, vừa chạy vừa gào thét vừa vung vẩy hai tay.

Tôi ra sức tập trung. “Ý anh là Apophis thật có bóng à? Bóng có thể được dùng để nguyền rủa -

“Làm ơn đừng nói đến từ ấy.” Anubis cau mày. “Nhưng, đúng vậy, mọi thực thể có trí khôn đều có tâm hồn, nên tất cả đều có hình bóng kể cả Apophis. Làm người hướng dẫn cho kẻ chết thì anh chỉ biết được từng ấy. Anh chỉ phải quan tâm đến phần hồn thôi. Liệu phần bóng của Apophis có thể được dùng để chống lại hắn không? Về mặt lý thuyết thì có đấy. Nhưng cũng có lắm nguy hiểm nữa.”

“Lẽ thường thôi.”

Anubis xoay tôi quay vòng xuyên qua một cặp hồn ma thuộc địa. Những học sinh khác đang nhìn theo chúng tôi, thì thầm khi chúng tôi nhảy cùng nhay, nhưng giọng nói của họ nghe văng vẳng méo mó, như thể họ đang ở phía bên kia một thác nước vậy.

Anubis nhìn tôi chăm chú với một vẻ như là luyến tiếc nhẹ nhàng. “Sadie à, tôi sẽ không để em phải đi theo lối này nếu như còn cách nào khác. Tôi không muốn em phải chết.”

“Chuyện này thì tôi nhất trí,” tôi đáp.

“Ngay cả việc nói đến loại hình pháp thuật đấy cũng bị nghiêm cấm,” Anubis cảnh cáo. “Nhưng em cần phải biết mình đang đối phó với chuyện gì. Sheut là phần ít được hiểu biết nhất trong tâm hồn. Nó là... Giải thích sao ấy nhỉ... là tâm hồn của nơi ẩn náu cuối cùng, là dư ảnh của sinh lực một con người. Em đã từng nghe rằng tâm hồn của kẻ ác bị tiêu hủy trong Sảnh phán xét -”

“Khi Ammit ăn sạch tim của họ,” tôi nói thêm.

“Phải.” Anubis hạ giọng. “Bọn anh bảo rằng việc này sẽ tiêu diệt hoàn toàn tâm hồn. Nhưng không phải thế. Những hình bóng vẫn còn lưu lại. Thi thoảng, tuy không thường xuyên lắm, Orisis lại quyết định, ừm, xét lại một lời phán quyết. Nếu kẻ nào đó bị quy kết là có tội, nhưng các bằng chứng mới được đưa ra, thì phải có cách để hồi phục một tâm hồn khỏi nơi bị quên lãng.”

Tôi cố hiểu cho hết mấy lời này. Cách suy trong tôi chết lặng trong không trung như hai chân tôi vậy, không có khả năng tiếp xúc được với bất cứ thứ gì hiện thực chắc chắn. “Thế nghĩa là... anh đang nói rằng một hình bóng có thể được dùng để, ừm, để khởi động lại một tâm hồn sao? Như là ổ cứng dự phòng của chiếc máy tính ấy?”

Anubis nhìn tôi lạ lẫm.

“Úi, tôi xin lỗi.” Tôi thở dài. “Tôi đã trải qua quá nhiều thời gian với ông anh sâu máy tính. Anh ấy nói chuyện như một chiếc máy tính vậy.”

“Không, không phải đâu,” Anubis đáp. “Thật ra đấy là một phép liên tưởng rất ý nghĩa. Chỉ là tôi chưa khi nào nghĩ về chuyện này theo cách ấy. Phải, tâm hồn không phải bị tiêu hủy hoàn toàn cho đến khi nào hình bóng cũng bị tiêu diệt. Vậy nên trong những trường hợp vô cùng cần thiết, với loại pháp thuật thích hợp, thì tâm hồn có thể được tái khởi động sử dụng sheut. Ngược lại, nếu phải hủy diệt bóng của Apophis như là một phần trong lời nguyền - ừm, trong loại lời chú mà em vừa nói đến ấy -”

“Thì sheut sẽ mạnh hơn một pho tượng thông thường nhiều,” tôi đoán. “Chúng ta có thể tiêu diệt được hắn, có khả năng là không cần phải hủy hoại cả bản thân.”

Anubis bồn chồn liếc quanh. “Đúng vậy, nhưng em có thể hiểu vì sao loại hình pháp thuật này lại bí mật. Các thần sẽ không bao giờ muốn thứ kiến thức ấy lọt vào tay một pháp sư khả tử. Đấy là lý do vì sao bọn tôi luôn giấu kín bóng của mình. Nếu một pháp sư có khả năng bắt được sheut của thần và dùng nó để đe dọa bọn tôi -”

“Phải nhỉ.” Mồm miệng tôi khô khốc. “Nhưng tôi về phe anh mà. Tôi sẽ chỉ sử dụng lời chú với Apophis thôi. Chắc chắn thần Thoth sẽ hiểu mà.”

“Có lẽ.” Anubis nghe ra không có vẻ được thuyết phục cho lắm. “Hãy bắt đầu từ Thoth, ít ra là vậy. Hy vọng ông ta sẽ hiểu được sự cần thiết phải trợ giúp cho bọn em. Tuy nhiên, tôi e là em có thể vẫn cần đến sự hướng dẫn cặn kẽ hơn - nguy hiểm hơn.”

Tôi há hốc. “Anh bảo chỉ một người có thể dạy cho chúng tôi pháp thuật ấy. Là ai vậy?”

“Tay pháp sư duy nhất điên khùng đến độ từng tra cứu về một loại chú ấy. Phiên tòa xét xử hắn là vào hoàng hôn ngày mai. Em sẽ phải đến thăm Cha em trước lúc đó.”

“Khoan đã, gì cơ?”

Gió thổi bạt qua lán trại. Bàn tay Anubis xiết chặt tay tôi.

“Chúng ta phải nhanh chân lên,” anh ta bảo. “Còn có nhiều chuyện nữa tôi cần nói với em. Chuyện gì đấy đang xảy ra với những linh hồn của kẻ chết. Họ đang bị... Này, nhìn kìa!”

Anubis chỉ vào cặp bóng ma gần bên. Người phụ nữ trong bộ váy trắng vải lanh đơn giản khiêu vũ với chân trần. Người đàn ông mặc quần thụng vải sợi cùng áo khoác như một người nông dân vùng thuộc địa, nhưng cổ ông ta lại nghiêng nghiêng theo một góc kỳ quặc, như thể ông ta đã bị treo cổ. Sương mù đen thui đang cuộn quanh chân ông ta như cuộn dây leo. Bước thêm ba bước valse nữa, rồi ông ta bị nhấn chìm hoàn toàn trong đám sương mù ấy. Đám mù tua tủa mờ mịt kéo ông tao vào, rồi ông biến mất. Người phụ nữ mặc váy trắng tiếp tục khiêu vũ một mình, rõ là đã không ý thức được rằng bạn nhảy của mình đã bị những ngón tay sương khói quỷ quyệt kia tóm mất.

“Cái - cái gì thế kia?” tôi hỏi.

“Bọn tôi không biết,” Anubis đáp. “Vì Apophis đang ngày một trở nên hùng mạnh, chuyện này xảy ra thường xuyên hơn. Những linh hồn của kẻ chết đang dần biến mất, bị kéo tuột sâu vào trong Cõi Âm. Bọn tôi không biết những linh hồn ấy sẽ về đâu nữa.”

Tôi loạng choạng sém ngã. “Mẹ tôi. Bà ổn chứ?”

Anubis nhìn tôi đau khổ, làm tôi biết ngay câu trả lời. Mẹ đã cảnh báo cho tôi - có thể chúng tôi sẽ không bao giờ được gặp nhau nữa trừ khi chúng tôi tìm ra được cách đánh thắng Apophis. Bà đã gửi lời nhắn ấy cho tôi, giục tôi đi tìm bóng của con rắn. Cái bóng ấy hẳn phải có liên hệ gì đấy với tình trạng tiến thoái lưỡng nan của bà.

“Mẹ tôi đang mất dạng,” tôi đoán. Tim tôi đập thình thịch trong lồng ngực. “Phải có liên quan gì đấy với chuyện về mấy cái bóng này, phải không nào?”

“Sadie, ước gì tôi biết được. Cha em thì - ông ấy đang cố gắng hết sức để tìm ra mẹ em, nhưng mà -”

Cơn gió xộc đến làm gián đoạn lời Anubis.

Bạn đã từng bao giờ thò tay ra khỏi xe đang chạy và cảm nhận làn không khí đẩy ngược lại bạn không? Cảm giác hơi giống như thế đấy, nhưng mà mạnh hơn gấp 10 lần. Một áp lực nào đó đẩy tôi và Anubis ra xa nhau. Tôi lảo đảo bước lùi, hai chân đã không còn nâng lên khỏi mặt đất nữa.

“Sadie...” Anubis với tay ra, nhưng cơn gió đã đẩy anh ra xa hơn.

“Ngừng lại đi!” một giọng nói the thé vang lên xen giữa hai chúng tôi. “Không được bày tỏ tình cảm giữa chốn đông người trong phiên ta gác!”

Không khí tụ lại thành hình dáng con người. Thoạt đầu đấy chỉ là bóng hình mờ nhạt. Rồi nó trở nên rõ nét và có màu sắc hơn. Đứng trước tôi là một người đàn ông trong trang phục phi công cổ lỗ - mũ bảo bộ bằng da, mắt kiếng bảo hộ, khăn quàng cùng áo khoác đánh bom, như những tấm ảnh tôi hay thấy về những phi công trong lực lượng Hoàng Gia thời Thế chiến thứ 2. Nhưng người này không phải bằng da bằng thịt. Dáng hình ông ta cứ xoay vần rồi biến chuyển. Tôi nhận ra ông ta được tạo hình từ rác rến được gom lại: những đốm bụi, mớ giấy rác, chút lông hoa bồ công anh cùng lá khô - tất cả xoay vần quanh quẩn, nhưng lại được cơn gió gom chặt lại tạo thành hình mà từ đằng xa ông ta có thể được nhìn lầm thành một người phàm.

Ông này lắc lắc ngón tay về phía Anubis. “Đây là lần vi phạm cuối cùng đấy, thằng nhóc!” Giọng ông ta rít lên như không khí từ quả bong bóng. “Mi đã được cảnh cáo hàng đống lần rồi.”

“Chờ chút!” tôi lên tiếng. “Ông là ai? Còn Anubis có còn là cậu bé nữa đâu. Anh ấy năm nghìn năm tuổi rồi đấy.”

“Chính xác,” tay phi công gắt lên. “Chỉ là thằng nhãi con. Với lại ta không có cho phép mi nói cơ mà, con oắt!”

Tay phi công nổ banh. Cú nổ mạnh đến mức hai tai tôi ong lên và tôi ngã phịch xuống đất. Xung quanh tôi, những người thường kia - bạn bè, thầy cô cùng những học sinh khác - đơn giản là chỉ đổ sụm xuống. Anubis cùng những hồn ma dường như không bị ảnh hưởng gì. Tay phi công lại thành hình trở lại, quắc mắt nhìn xuống tôi.

Tôi chật vật đứng lên cố thu gọi cây gậy của mình từ Cõi Âm. Chẳng may mắn gì cho cam.

“Ông đã làm gì thế?” tôi gặng hỏi,

“Sadie này, không có gì đâu,” Anubis bảo. “Các bạn em chỉ đang bất tỉnh thôi. Shu chỉ là mới hạ áp suất không khí thôi mà.”

“Giày hả?” tôi vặn hỏi. “Giày nào?”

Anubis ép mấy đầu ngón tay vào hai bên thái dương. “Sadie... đây là Shu, ông cố của tôi.”

Tôi bỗng ngộ ra: Shu là một trong những cái tên thánh thần kì cục nhất mà trước nay tôi từng nghe đến. Tôi cố nghĩ cho ra tên thần này là thần gì. “À phải. Là thần của... dép lào. Không, hượm đã. Của bong bóng thủng. Không -”

“Không khí!” Shu rít lên. “Thần của không khí!”

Thân mình ông ta tan ra thành một trận cuồng phong rác rến. Khi lại hiện hình trở lại, ông ta vận trang phục Ai Cập cổ đại - ngực để trần, mảnh vải trắng che ngang hạ bộ cùng một chiếc lông đà điểu to tướng nhô lên từ dải băng bện quấn ngang đầu.

Ông ta đổi lại sang trang phục phi công Hoàng Gia Anh.

“Cứ giữ nguyên kiểu quần áo phi công đi,” tôi nói. “Cái lông đà điểu kia thật tình không hợp với dáng ông đâu.”

Shu xì ra một tiếng kém thân thiện. “Ta thích được vô hình hơn ấy chứ, cảm ơn nhiều nhé. Nhưng bọn người thường các ngươi đã làm không khí ô nhiễm quá mức đến nỗi việc tàng hình mỗi lúc một thêm khó khăn. Những gì bọn ngươi đã làm thật kinh tởm, trong vài thiên niên kỷ qua ấy! Bọn các ngươi chưa từng nghe đến ngày “Cho không khí xả hơi” à? Hay phong trào nhiều người đi chung một xe ấy? Hay đến các loại động cơ ghép ít tốn nhiên liệu? Và đừng có bắt ta đề cập đến lũ bò đấy nhé. Ngươi có biết mỗi một con bò một ngày ợ và đánh rắm ra hàng trăm lít khí metan không hử? Cả thế giới này có một tỷ rưỡi con bò đấy. Ngươi có hiểu được việc này đã gây ra điều gì cho hệ hô hấp của ta không?”

“Ơ...”

Shu lôi từ túi áo khoác ra một ống hít bệnh hen và bập vài hơi. “Choáng cả váng!”

Tôi nhướn mày nhìn Anubis, anh thì trông xấu hổ đến chết được (hay có lẽ là xấu hổ đến muôn đời).

“Ồ, còn trò chuyện nữa chứ!” Shu rống lên, chắc chắn là đang thải ra phần khí metan của mình. “Trong khi nắm tay nhau nhảy nhót, rồi còn hành vi suy đồi khác nữa. Đừng có ra vẻ ngây thơ vô tội, thằng nhóc kia. Lúc trước ta từng là bảo mẫu, mi biết mà. Ta đã khiến cho ông bà mi xa nhau mãi mãi đấy.”

Thốt nhiên tôi nhớ đến câu chuyện về Nut và Geb, về mặt đất và bầu trời. Thần Ra đã ra lệnh cho cha của Nut, là Shu đây, phải bắt đôi tình nhân xa nhau để họ không bao giờ có con cái kẻo rồi một ngày nào đó sẽ tiếm lấy ngai vàng của thần Ra. Tấn thảm kịch đó đã không có tác dụng, nhưng rõ ràng là Shu vẫn đang ra sức.

Vị thần không khí ve vẩy ngón tay vẻ kinh tởm vào những người thường đang bất tỉnh, một vài người trong số họ vừa bắt đầu ngọ nguậy rồi rên rỉ. “Còn giờ thì, Anubis, ta lại tìm thấy mi trong hang ổ của tội lỗi, trong bãi lầy của những hành vi đáng ngờ, trong cái... cái -”

“Trường học này chăng?” tôi gợi ý.

“Đúng rồi!” Shu gật đầu lia lịa, đầu ông ta tan ra thành một đám lá. “Mi đã nghe đên sắc lệnh của các thần rồi đấy, thằng nhãi. Mi đã trở nên quá gần gũi với con oắt khả từ này. Do đó kể từ đây mi bị nghiêm cấm không được có bất kỳ lần tiếp xúc nào khác!”

“Cái gì?” tôi gào lên. “Thật nực cười! Ai ban hành sắc lệnh đó?”

Shu gây ra tiếng động như tiếng bong bóng xì hơi. Hoặc là ông ta đang cười phá lên hoặc là đang bĩu môi khinh miệt tôi kèm theo huýt háy. “Toàn thể hội đồng đấy, oắt con ạ! Được dẫn đầu bởi chúa tể Horus và nữ hoàng Isis đấy!”

Tôi có cảm giác như chính mình đang nhũn ra thành một đống rác vụn.

Isis và Horus ư? Thật không thể tin nổi. Tôi bị đâm sau lưng bởi hai người tưởng như bạn của mình. Isis và tôi sẽ phải trao đổi với nhau về chuyện này.

Tôi quay sang Anubis, hy vọng anh nói cho tôi biết đây chỉ là dối trá.

Anubis khổ sở giơ hai tay lên. “Sadie à, tôi đang cố nói cho em biết đấy. Các thần không được phép trở nên trực tiếp... ừm, liên quan đến người thường. Chuyện ấy chỉ được phép khi vị thần cư trú trong hình hài con người, và... và như em biết đấy, tôi thì không khi nào như thế cả.”

Tôi nghiến răng. Tôi những muốn cãi lại rằng Anubis sở hữu một hình hài quả là đẹp mắt, nhưng anh ấy thường bảo tôi rằng anh chỉ có thể biểu lộ mình trong các giấc mơ hay những nơi chết chóc mà thôi. Không giống như các vị thần khác, Anubis không bao giờ chiếm lấy một con người làm vật chủ.

Thật quá bất công. Chúng tôi chưa từng hẹn hò cho đúng nghĩa. Chỉ một cái hôn 6 tháng trước, thế mà Anubis bị phạt cấm túc vĩnh viễn không bao giờ được gặp tôi ư?

“Không thể như thế được.” Tôi không rõ ai là người làm tôi nổi đóa hơn đây, là vị thần không khí bảo mẫu nhiều chuyện kia hay chính Anubis. “Anh thật tình sẽ không để cho họ thống trị anh như thế chứ?”

“Nó không có lựa chọn nào đâu!” Shu quát. Nỗ lực ấy khiến ông ta ho sặc sụa tệ đến mức ngực ông ta nổ bùng thành một đống hoa bồ công anh. Ông ta lại bập thêm một hơi từ ống thuốc hen. “Tầng ozone khu vực Brooklyn - tồi tệ quá! Nào, giờ mi biến đi nào, Anubis. Không tiếp xúc gì với con bé khả tử này nữa. Như thế là không đàng hoàng. Còn người, con oắt kia, tránh xa thằng nhỏ ra! Ngươi còn nhiều chuyện quan trọng hơn phải làm đấy.”

“Ô thế à?” tôi hỏi. “Còn ông thì sao, hả ông Xoáy Rác? Chúng tôi đang chuẩn bị cho chiến tranh, còn chuyện quan trọng nhất ông có thể làm là ngăn không cho người ta khiêu vũ à?”

Thình lình áp suất không khí tăng lên. Máu dồn rần rật trong đầu tôi.

“Nghe đây con oắt,” Shu gầm gừ. “Ta đã giúp đỡ cho ngươi nhiều hơn ngươi đáng đáng được giúp rồi đấy. Ta đã lưu ý đến lời cầu nguyện của thằng bé người Nga kia. Ta đã mang nó từ mãi St Petersburg đến tận đây để nó nói chuyện với ngươi. Thế nên, biến đi!”

Ngọn gió thổi bạt tôi lùi ra sau. Những hồn ma dạt đi như khói. Những người thường bắt đầu cựa quậy, lấy tay che mặt chắn rác bụi.

“Thằng bé người Nga nào?” tôi gào lên át tiếng cơn gió giật. “Ông đang nói cái quái gì thế hử?”

Shu rã mình ra thành đống rác xoay vòng vòng quanh Anubis, nhấc bổng anh ấy lên.

“Sadie!” Anubis vùng vẫy cố thoát về phía tôi, nhưng cơn giông gió quá vũ bão. “Shu, ít ra phải để cho cháu nói với cô ấy về Walt đã chứ! Cô ấy có quyền được biết!”

Tôi chẳng thể nào nghe được lời Anubis át tiếng gió được. “Anh vừa nói Walt đấy à?” tôi la lớn. “Chuyện gì về Walt thế?”

Anubis nói gì đấy mà tôi chẳng hiểu được. Thế rồi cơn xoay rác phủ mờ hoàn toàn anh.

Khi cơn gió dịu đi, cả hai vị thần đều biến mất. Tôi đứng trơ trọi trên sàn nhảy, xung quanh là vài tá người lớn trẻ em đang bắt đầu gượng dậy.

Tôi định chạy sang chỗ Carter để chắc là anh không sao. "Phải, Carter à, em thật lòng định làm thế mà."

Thế rồi, từ ven rìa nhà trại, một thanh niên bước ra vùng ánh sáng.

Anh ta mặc quân phục màu xám cùng áo choàng len quá nặng nề không phù hợp với tiết trời đêm tháng Chín. Hai tai to khổng lồ của anh chàng dường như là thứ duy nhất đỡ cho chiếc mũ to quá cỡ. Một khẩu súng trường vắt chéo qua vai. Anh chàng này không thể lớn hơn 17 tuổi được, và anh ta nhất định không phải là học sinh của bất kỳ trường nào trong buổi khiêu vũ này, nhưng anh ta có nét hơi quen.

St Petersburg, Shu đã bảo thế.

Đúng rồi. Tôi đã từng gặp cậu này mùa xuân trước. Carter và tôi đang bỏ chạy khỏi viện bảo tàng Hermitage. Anh chàng này đã cố sức ngăn chặn chúng tôi. Anh ta ngụy trang như một tay gác cổng, nhưng lại để lộ thân phận mình là một pháp sư từ vùng Nga - một trong những tên đầy tớ của Vlad Menshikhôngv độc ác.

Tôi chộp lấy gậy của mình từ Cõi Âm - lần này thì thành công.

Gã kia giơ hai tay xin hàng.

“Nyet!” cậu ta van nài. Và rồi, bằng thứ tiếng Anh ngắc ngứ, cậu ta nói: “Sadie Kane. Chúng ta... cần... nói... chuyện.”