← Quay lại trang sách

7.Tôi Bị Tay Bạn Cũ Bóp Cổ.

THẾ LÀ, VẬY ĐẤY.

Sadie làm một chuyến phiêu lưu ngoài lề cùng một cậu chàng nào đấy, bỏ lại tôi phải thực hiện cái công việc chán ngắt là nghĩ cho ra cách cứu lấy thế giới. Sao tình hình này nghe quen quá ấy nhỉ? Ô, phải rồi. Sadie khi nào cũng có cái kiểu ấy mà. Nếu đã đến thời điểm phải tiến lên phía trước, thì bạn có thể đặt lòng tin vào Sadie rằng con bé sẽ rẽ nhánh đi chệch ra ngoài để theo đuổi một vấn đề ADHD(2) nào đó của nó thôi.

"Sao em đang nói lời cảm ơn anh thế hử Sadie? Đấy không phải là lời khen đâu nhé."

Sau buổi khiêu vũ tại học viện Brooklyn, tôi thấy khá phật lòng. Bị ép phải khiêu vũ nhịp chậm cùng với cô bạn Lacy của Sadie đã là tồi tệ lắm rồi. Nhưng mà còn ngất xỉu trên sàn nhảy, tỉnh lại thấy Lacy đang ngáy khò khò ngay nách mình rồi phát hiện ra mình vừa bỏ lỡ mấy chuyến ghé thăm của các vị thần ư - như thế thì xấu hổ lắm.

Sau khi Sadie rời đi cùng cậu người Nga, tôi dẫn đội của mình quay về Brooklyn. Walt ngớ ra khi thấy tôi quay về sớm thế. Tôi kéo cậu ta và Bast ra một bên để làm một cuộc họp chớp nhoáng ngoài hàng hiên. Tôi giải thích điều Sadie kể cho tôi nghe về thần Shu, về Anubis và cậu người Nga Leonid.

“Mình sẽ cưỡi Freak đến Menphis,” tôi nói. “Nói chuyện với thần Thoth xong mình sẽ quay về ngay.”

“Tôi sẽ đi với cậu,” Walt bảo.

Sadie đã bảo tôi phải đem Walt theo, tất nhiên, nhưng, giờ đây khi nhìn cậu ta, tôi lại đổi ý. Hai má của Walt trũng hóp. Hai mắt đờ đẫn vô hồn. Tôi thấy giật mình khi thấy cậu này còn tệ hại hơn là chỉ mới ngày hôm qua. Tôi biết nghĩ vậy là kinh khủng lắm, nhưng vẫn không thể không nghĩ đến nghi thức chôn cất của người Ai Cập - cách thức họ ướp muối ướp xác để khiến cho xác từ từ khô từ bên trong ra. Walt trông như thể cậu ta đã bắt đầu khởi sự nghi thức đó rồi.

“Nghe này anh bạn,” tôi nói, “Sadie đã yêu cầu mình đảm bảo cho cậu được an toàn. Con bé lo lắng cho cậu. Mình cũng thế.”

Walt nghiến hàm. “Nếu cậu có ý định sử dụng bóng cho lời chú, cậu sẽ phải bắt được bóng cùng với pho tượng. Cậu sẽ cần một Sau. Mà tôi là người giỏi nhất cậu có được.”

Thật không may là Walt nói đúng. Cả tôi lẫn Sadie không ai có kỹ năng bắt được bóng, nếu chuyện đó có khả dĩ đi chăng nữa. Chỉ mình Walt là có tài năng tạo bùa kiểu đó.

“Thôi được,” tôi làu bàu. “Chỉ là... nhớ khiêm tốn đừng thu hút quá nhiều sự chú ý. Mình không muốn con em nổi bung xung với mình đâu.”

Bast khều khều cánh tay Walt, cái cách như con mèo khèo con bọ để xem nó còn sống hay không. Cô ngửi ngửi tóc của Walt.

“Thần thái cậu yếu lắm,” Bast nói, “nhưng cậu đi xa cũng vẫn còn ổn. Hãy cố đừng có gắng sức quá. Không được sử dụng pháp thuật gì trừ khi tuyệt đối cần thiết.”

Walt đảo tròn mắt chán chường. “Vâng thưa mẹ.”

Bast có vẻ thích nghe thế.

“Ta sẽ chăm nom mấy đứa mèo con kia cho,” cô hứa. “Ừm, ý ta là mấy đứa vỡ lòng ấy. Hai cháu phải cẩn thận. Ta chẳng yêu thích gì Thoth, mà cũng không muốn 2 cháu bị vướng vào mấy chuyện rắc rối của ông ta.”

“Chuyện rắc rồi gì thế?” tôi hỏi.

“Cháu sẽ biết thôi. Cứ quay về với ta là được. Mọi nhiệm vụ canh gác này đang ăn bớt ăn xén vào lịch ngủ ngày của ta rồi này.”

Bast lùa chúng tôi về phía chuồng của Freak đoạn quay trở xuống cầu thang, vừa đi vừa làu bàu gì đấy về cây bạc hà mèo.

Chúng tôi buộc dây thuyền. Freak kêu lên quang quác rồi vỗ cánh phành phạch, nóng lòng muốn đi lắm. Trông nó như vừa được nghỉ ngơi thật đã. Với lại, Freak biết là chuyến hành trình sẽ có nhiều món gà tây đông lạnh nữa đây.

Chẳng mấy chốc chúng tôi đã bay qua dòng sông Đông.

Chuyến đi qua miền Cõi Âm của chúng tôi dường như dằn xóc hơn mọi khi, như là máy bay khi bay vào vùng khí hậu xấu, có khác chăng là tiếng khóc ai oán ma quái cùng sương mù dày đặc. Tôi mừng vì mình đã ăn tối nhẹ. Dạ dày tôi nhộn nhạo.

Con thuyền rùng rùng khi Freak mang chúng tôi ra khỏi Cõi Âm. Trải dài bên dưới chúng tôi là quang cảnh trời đêm khác hẳn - những ánh đèn của thành phố Memphis, bang Tennesse, uốn mình cong cong dọc theo 2 bờ dòng sông Missisippi.

Một ngọn Kim Tự Tháp màu kình đen mọc lên từ bờ sông - là khu thể thao phức hợp bị bỏ hoang mà thần Thoth đã biến thành nhà của mình. Từng cụm ánh đèn đủ màu bùng ra tua tủa trên không trung, hình ảnh phản chiếu lăn tăn ngang qua kim tự tháp. Thoạt tiên tôi tưởng thần Thoth đang tổ chức một cuộc trình diễn pháo hoa. Nhưng rồi tôi nhận ra Kim Tự Tháp của ông ta đang bị tấn công.

Lô lốc đủ loại ác quỷ gớm ghiếc đang bò lên theo các sườn Kim Tự Tháp - những hình thù mang dáng người nhưng lại có chân gà hay móng vuốt hay cẳng côn trùng. Một số có cả lông. Một số mang vảy hay vỏ cứng như mai rùa. Thay vì là phần đầu, thì nhiều con lại có vũ khí hay dụng cụ mọc tua tủa ra từ cổ - nào là búa, kiếm, rìu, xích sắt, thậm chí còn có cả vài chiếc tuốc nơ vít.

Ít nhất là chừng một trăm con quỷ đang leo lên phía đỉnh, đang cắm móng vuốt vào những mép gờ kính. Vài con cố đập vỡ kình mà xông vào, nhưng mà, bất cứ nơi nào tán vào, Kim Tự Tháp lại lóe ra tia sáng xanh lơ, kháng cự lại sự tấn công của chúng. Những con quỷ có cánh lượn vần vũ trong không trung, rú rít lao xuống nhóm ít ỏi những người chống cự.

Thoth đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp. Ông trông nhếch nhác như tay trợ lý phòng thí nghiệm trường trung học với áo khoác y sĩ màu trắng, quần jean áo phông, nắm râu một ngày chưa cạo và mái tóc kiểu Einstein rồi bời - nghe ra thì thần Thoth trông không có vẻ gì đáng sợ, nhưng bạn phải chứng kiến ông ất lâm trận kia. Ông tung những chữ tượng hình sáng lóa như tung lựu đạn, tạo ra một mớ vụ nổ tung tóe quanh mình. Trong khi đấy thì những trợ thủ của thần Thoth, một quân đoàn khỉ đầu chó cùng loài chim mỏ dài tên gọi là cò quăm, lại quấy nhiễu đám quân thù. Khỉ đột dộng những trái banh bóng rổ vào đám quỷ dữ, khiến chúng phải chao đảo té ngã khỏi Kim Tự Tháp. Đoàn cò quăm luồn qua chân của lũ quái vật, vừa chạy vừa chọc mấy chiếc mỏ dài vào những nơi nhạy cảm nhất mà chúng có thể tìm thấy được.

Khi chúng tôi tiến đến gần hơn, tôi hạ thấp tầm nhìn vào trong vùng Cõi Âm. Cảnh tượng thậm chí còn đáng sợ hơn nữa. Lũ quỷ dữ được kết nối với nhau bằng những vòng xoắn năng lượng đỏ quạch tạo thành một con rắn đùng đục to tướng. Con quái vật ấy bao quanh trọn Kim Tự Tháp. Trên đỉnh kia, thần Thoth đang sáng rực lên trong hình hài cổ xưa của mình - một người đàn ông khổng lồ vận váy dài màu trắn với đầu chim cò quăm, đang phóng những tia chớp năng lượng vào kẻ thù.

Walt huýt sáo. “Làm sao người khả tử lại không thể nhận biết thấy một trận chiến như thế này nhỉ?”

Cũng không rõ nữa, nhưng tôi nhớ đến một trong những tin tức thảm họa mới đây nhất. Những cơn bão khủng đã gây ra lụt lội dọc theo dòng Mississippi, bao gồm cả vùng Memphis này đây. Hàng trăm con người đã bị di dời. Có thể các pháp sư nhìn thấy được những gì đang thực sự diễn ra đấy, nhưng bất cứ người thường nào còn nán lại trong thành phố chắc chỉ tưởng đây là cơn bão chủ đạo thôi mà.

“Mình sẽ đi giúp cho thần Thoth,” tôi bảo. “Cậu ở lại thuyền đi.”

“Không,” Walt đáp. “Bast có bảo tôi chỉ được dùng đến pháp thuật trong trường hợp khẩn cấp. Trường hợp này chuẩn quá rồi.”

Tôi biết con bé Sadie sẽ giết tôi ngay nếu tôi để cho Walt có hề hấn gì. Nhưng mặt khác, giọng điệu của Walt mách cho tôi biết rằng cậu ta sẽ không nhượng bộ. Anh chàng này có thể cứng đầu bằng cả em gái tôi khi cậu ta muốn thế.

“Được thôi,” tôi nói. “Bám chắc vào.”

Một năm trước, nếu tôi phải đối mặt với một cuộc chiến như thế này, hẳn là tôi đã cuộn mình lại mà cố trốn đi rồi. Ngay cả trong trận chiến của chúng tôi tại Kim Tự Tháp Đỏ vào giáng sinh năm ngoài dường như cũng chỉ là ruồi muỗi so với việc lao vào oanh tạc một đạo quân quỷ dữ mà không có hậu thuẫn gì ngoài một anh chàng bệnh tật và một con điểu sư chút thiểu năng.

Nhưng một năm đã qua và có lắm chuyện xảy ra. Bây giờ chỉ là một ngày không hay khác trong cuộc đời của gia đình nhà Kane mà thôi.

Freak từ bầu trời đêm rít lên lao xuống chao hẳn sang bên phải, xẹt qua hông Kim Tự Tháp. Nó nuốt chửng những con quỷ bé xác rồi chém nát những con to xác hơn bằng đôi cánh cưa máy của mình. Những con còn sống thì bị thuyền của chúng tôi cán qua.

Khi Freak bắt đầu leo lên lại, Walt và tôi nhảy ra ngoài, lồm cồm đứng dậy trên sườn dốc bằng gương. Walt phóng ra một bùa hộ mạng. Tia chớp lóe lên, một nhân sư bằng vàng xuất hiện, mình sư tử cùng đầu người đàn bà. Sau trải nghiệm của chúng tôi tại viện bảo tàng Dallas, tôi chẳng còn quan tâm gì lắm đến các loại nhân sư, nhưng may thay con nhân sư này là phe của chúng tôi.

Walt nhảy lên lưng nhân sư rồi phi vào trận chiến. Nhân sư gầm gừ rồi vồ lấy một con quỷ thân bò sát, xé xác nó thành từng mảnh. Những con quái thú khác dạt tản đi. Tôi không thể chê trách gì chúng được. Một còn sư tử vàng to tướng hẳn đã là đáng sợ lắm rồi, nhưng chiếc đầu phụ nữ đang gầm gừ kia còn khiến cho con nhân sư ghê gớm gấp bội, với 2 mắt màu lục bảo tàn nhẫn, chiếc vương miện đầy nanh được tô son quá đà.

Về phần mình, tôi cho gọi khopesh của mình từ Cõi Âm. Tôi triệu hồi quyền năng của Horus, thế là hình ảnh hiện thân màu xanh dương sáng lóa của vị thần chiến tranh hình thành quanh người tôi. Chẳng mấy chốc tôi đã được bao bọc trong sự hiện hình cao 10 thước có đầu chim ưng.

Tôi bước đến. Hình ảnh hiện thân phản ánh mọi cử động của tôi. Tôi quét kiếm qua những con quỷ gần nhất, thế là lưỡi gươm khổng tượng sáng lòa của hình ảnh hiện thân đốn hạ chúng như mấy con ki bowling. Thật ra 2 con quỷ trong đám ấy đầu rơi lăn lông lốc, nên tôi nghĩ so sánh thế cũng phải thôi.

Đám khỉ đột cùng cò quăm đang dần dà lấn át lũ quỷ đang tràn lên. Freak bay vòng quanh kim tự tháp, táp lấy những con quỷ có cánh hoặc dùng thuyền của mình đánh bạt chúng khỏi không trung.

Thoth liên tục tung ra chữ tượng hình như lựu đạn.

“Phồng lên!” thần Thoth thét váng. Con chữ tượng hình tương ứng bay vọt qua không trung, chạm vào ngực 1 con quỷ thì nổ tung thành một vệt sáng. Ngay tức khắc, con quỷ sưng phồng lên như một bong bóng nước rồi vừa lăn cù xuống Kim Tự Tháp vừa la làng.

“Xẹp xuống!” thần Thoth lại tung đòn vào một con quỷ khác, con này đổ gục và teo top lại thành miếng chùi chân mang hình thù quái vật.

“Ruột rà mắc mớ!” thần Thoth quát. Con quỷ đáng thương bị dính đòn này hóa xanh lè gập đôi người lại. Tôi luồn lách qua đám quái vật, quẳng chúng sang bên rồi xẻ chúng ra thành tro bụi. Mọi chuyện đang tiến triển tốt đẹp cho đến khi một con quỷ có cánh lao mình cảm tử thẳng vào ngực tôi. Tôi chao đảo ngã ngửa, đập vào Kim Tự Tháp bằng một lực mạnh đến mức tôi mất hẳn sự tập trung. Lần áo giáp pháp thuật của tôi tan biến. Hẳn tôi đã trượt thẳng xuống khỏi Kim Tự Tháp nếu con quỷ kia không tóm lấy cổ tôi giữ lại.

“Carter Kane,” con quỷ rít lên. “Mi ngoan cố đến mức ngu xuẩn.”

Tôi nhận ra bản mặt này - như một tử thi trong lớp học giải phẫu lồ lộ bặp thịt cùng dây gân nhưng lại không có da. Hai mắt không mi của hắn rực đỏ. Mấy răng nanh hắn nhe ra trong nụ cười sát nhân toe toét.

“Mi,” tôi gầm gừ.

“Phải,” con quỷ chậc lưỡi, móng vuốt siết chặt quanh cổ tôi. “Là ta.”

Khuôn Mặt Của Nỗi Khiếp Sợ - cánh tay phải của Set từ Kim Tự Tháp Đỏ, và cũng là cái loa phóng thanh bí mật của Apophis. Bọn tôi đã giết tên này trong bóng của đài tưởng niệm Washington, nhưng tôi nghĩ chuyện này chẳng có nghĩa gì cả. Giờ thì hắn quay lại, và, căn cứ vào giọng nói khàn đặc cùng cặp mắt đỏ rực kia, thì hắn vẫn còn đang bị con rắn tôi ghét chiếm hữu.

Tôi không nhớ tên này có thể bay được, nhưng giờ từ hai vai hắn mọc ra hai cánh da dơi. Hắn dạng tay dạng chân tôi bằng cặp chân gà của hắn, hai tay hắn bấu nghiến vào khí quản tôi. Hơi thở hắn khẳm mùi nước trái cây ôi lẫn mùi dịch chồn hôi.

“Lẽ ra tao đã có thể khử mày lắm lần rồi,” tên ác quỷ nói, “nhưng mày làm tao thấy hứng thú đấy, Carter ạ.”

Tôi cố sức chống trả lại hắn. Hai tay tôi đã trơ ra như chì. Đến thanh kiếm tôi còn không thể giữ nổi.

Quanh chúng tôi, âm thanh của cuộc chiến trở nên câm lặng. Con Freak đang bay bên trên kia, nhưng 2 cánh nó đang đập rệu rã đến nỗi tôi có thể nhìn thấy rõ chúng. Một chữ tượng hình chầm chậm nổ tung ra như thuốc nhuộm hòa vào trong nước. Apophis đang lôi tôi vào sâu hơn sang Cõi Âm.

“Tao có thể cảm nhận được cơn hỗn loạn trong mày,” con quỷ bảo. “Tại sao mày lại chiến đấu trong cuộc chiến vô vọng thế này chứ? Mày không ý thức được chuyện gì sẽ xảy ra ư?”

Bao hình ảnh rần rật phóng qua trí óc tôi.

Tôi thấy khung cảnh những ngọn đồi cát lún cùng những mạch nước phun rực lửa. Những ác quỷ có cánh vần vũ trên bầu trời vàng chạch. Linh hồn người chết là đà qua những ngọn đồi rền rĩ não nề và quơ quào tìm tay bấu víu. Tất cả bọn họ đều đang bị kéo về cùng một hướng - về phía một đốm đen nơi cuối chân trời. Đốm đấy có là gì, thì sức hút trọng lượng từ nào mạnh ngang ngửa như từ lỗ đen vũ trụ. Nó hút các linh hồn, các ngọn đồi oằn mình cùng những đống lửa về phía nó. Ngay cả những con quỷ trên không trung cũng phải đang vất vả chống chọi.

Một hình dáng phụ nữ trắng lóa, nép mình vào vách đá, đang cố trụ mình cưỡng lại dòng hút thế lực bóng tối. Tôi muốn khóc lên... Người phụ nữ ấy là mẹ tôi. Các hồn mà khác bay vụt qua bà, khóc than vô vọng. Mẹ tôi cố vươn tay ra, nhưng bà không thể cứu được họ.

Hình ảnh chuyển đổi. Tôi nhìn thấy sa mạc Ai Cập ven rìa thủ đô Cairo dưới ánh mặt trời đổ lửa. Bỗng nhiên cát phụt lên. Một con rắn đỏ rực khổng lồ từ Âm phủ trồi lên. Con rắn phóng lên trời rồi bằng cách nào đấy, thật không tưởng, chỉ ực một phát nó đã nuốt chửng mặt trời. Thế giới tối sầm. Sương giá tràn ra khắp mấy đụn cát. Các khe nứt xuất hiện trên mặt đất. Cảnh quang vỡ tan hoang. Toàn bộ những vụng phụ cận Cairo chìm vào vực thẳm. Một vùng đại dương Hỗn Mang đỏ ối từ dòng sông Nile ứa lên, khiến cho thành phố cùng hoang mạc tan chảy, rửa trôi đi những Kim Tự Tháp đã tồn tại ở đấy cả thiên niên kỹ. Loáng cái đã chẳng còn lại gì ngoài một vùng biển sôi sục dưới bầu trời đem ngòm không trăng sao.

“Không thần nào có thể cứu được mi đâu, này Carter.” Apophis nghe chừng như đầy cảm thông. “Số phận này đã được an bài từ thuở hồng hoang khởi độ. Hãy đầu hàng ta, rồi ta sẽ tha mạng cho mi cùng những kẻ mi yêu quý. Mi sẽ cưỡi lên Biển Hỗn Mang. Mi sẽ làm chủ vận mạng của chính mi.”

Tôi trông thấy một hòn đảo nổi bồng bềnh trên vùng đại dương đang sôi sục - một mảnh đất đai xanh tươi như một ốc đảo. Tôi cùng gia đình sống bên nhau trên hòn đảo mây. Chúng tôi có thể sống sót. Chúng tôi có thể có được bất cứ thứ gì mình muốn mà chỉ cần tưởng tượng đến thôi. Cái chết sẽ chẳng có ý nghĩa gì cả.

“Ta chỉ đòi hỏi một hành động thiện chí mà thôi,” Apophis thúc bách. “Hãy trao Ra cho ta. Ta biết mi ghét hắn. Hắn đại diện cho mọi điều sai trái với thế giới người phàm của mi. Hắn đã trở nên lẩm cẩm, già nua, yếu đuối và vô dụng. Hãy giao hắn cho ta. Ta sẽ tha mạng cho ngươi. Hãy nghĩ đến điều này đi Carter Kane. Đám thần kia từng có hứa hẹn điều gì công bằng như thế với mi không vậy?”

Những hình ảnh nhòa đi. Khuôn Mặt Của Nỗi Khiếp Sợ cười toe toét nhìn xuống tôi, nhưng đột nhiên các nét mặt vẹo vọ đi vì đau đớn. Một chữ tượng hình rừng rực lửa cháy ngang trán hắn - biểu tượng của sấy khô - và thế là con ác quỷ vụ ra thành bụi.

Tôi hớp hớp thở lấy hơi. Cổ họng tôi có cảm giác như nhét đầy than nóng đỏ. Thần Thoth đang đứng nhìn xuống tôi, trông ủ rũ mỏi mệt. Hai mắt ông xoáy tròn những màu sắc vạn hoa, như cánh cổng mở sang một thế giới khác.

“Carter Kane.” Thần Thoth chìa tay ra giúp tôi đứng dậy.

Mọi thứ ác quỷ khác đều đã biến mất. Walt đang đứng trên đỉnh ngọn Kim Tự Tháp cùng đoàn khỉ đột và cò quăm, bọn này đang leo lên lưng con nhân sư nữ như thể con này là một con thú nhún. Freak thì đang lởn vởn gần đấy, trông no căng vui vẻ vì đã được ăn thật lắm ác quỷ.

“Lẽ ra cậu không được đến đây,” thần Thoth giở giọng mắng mỏ. Ông phủi thứ bụi từ con quỷ khỏi áo thun, áo mang logo hình trái tim rực lửa cùng dòng chữ HOUSE OF BLUES. “Quá sức nguy hiểm, nhất là cho cậu, Walt.”

“Không có gì,” tôi càu nhàu. “Có vẻ như ông cần giúp đỡ mà.”

“Đám quỷ sứ đấy à?” Thoth phẩy tay vẻ khinh khỉnh. “Chúng sẽ quay lại trước lúc mặt trời mọc thôi. Tuần rồi cứ mỗi 6 giờ đồng hồ là bọn chúng lại tấn công ấy mà. Đến là bực mình.”

“Cứ mỗi 6h ư?” Tôi cố hình dung ra chuyện này. Nếu thần Thoth đã phải chiến đấu chống trả một đội quân thế này một ngày vài bận trong nguyên tuần thì... tôi không thể nào hiểu được làm thế nào mà ngay cả một vị thần lại có được biết bao quyền năng đến vậy.

“Các vị thần khác đâu cả rồi?” tôi hỏi. “Chẳng phải họ nên giúp cho ông ư?”

Thần Thoth nhăn mũi như thể vừa ngửi thấy một con quỷ bị bệnh đường ruột. “Có lẽ cậu với Walt nên vào trong nhà. Giờ các cậu đã đến đây rồi, chúng ta có nhiều điều phải nói đấy.”

Tôi phải nói điều này để đề cao thần Thoth. Ông ta biết cách trang hoàng cho một Kim Tự Tháp.

Khu vực là sân bóng rổ trước kia vẫn còn đấy, rõ là để cho đám khỉ đột của thần Thoth có thể chơi đùa được (Khỉ thích bóng rổ mà). Bảng TV điện tử vẫn còn treo trên trần nhấp nhóa những loạt chữ thông báo lên mấy điều như: CẢ ĐỘI TIẾN LÊN! PHÒNG THỦ NÀO! và THOTH 25 - QUỶ 0 bằng tiếng Ai Cập cổ đại.

Chỗ ngồi trên khán đài đã được thay thế bằng một loạt những ban công nhiều tầng. Vài tầng sắp dọc dài những khoang máy tính, giống như trung tâm điều khiển điều vận cho trạm phóng tên lửa. Những tầng khác chứa những bàn chen chúc đầy cốc định lượng, đèn cồn, ống nghiệm chứa thứ hóa chất nhờn nhờn bốc khói, lọ đựng nội tạng ngâm muối cùng những thứ kỳ lạ hơn nữa. Phần tầng cao xa nhất được dành làm khu vực cuộn văn tự - một thư viện lớn dễ bằng với thư viện ở Vùng 1. Và phía sau bảng rổ bên trái mọc lên một tấm bảng trắng cao ba tầng phủ đầy những phép tính cùng các chữ tượng hình.

Treo tòng teng từ rầm nhà, thay vì là những băng rôn chức vô địch cùng các số áo đã giải nghệ, lại là những tấm phướn đen có thêu các câu chú bằng chỉ vàng.

Khu vực ngoài sân là phần sinh sống của thần Thoth - nhà bếp treo sành điệu, một bộ sưu tập các loại ghế bánh ghế tựa bằng vải lông êm ái, mấy chồng sách, mấy thùng đựng đồi chơi Lego và Tinker Toys, một tá TV màn hình phẳng đang chiếu đủ loại chương trình tin tức và phim tài liệu, và một khu rừng be bé mấy chiếc đàn guitar điện cùng dàn ampli - tất tần tận những món mà một vị thần đãng trí cần để có thể làm được 20 việc cùng 1 lúc.

Đám khỉ đầu chó của thần Thoth dẫn Freak vào phòng thay đồ để chải chuốt và cho nó nghỉ ngơi. Tôi nghĩ bọn chúng sợ Freak ăn thịt hết đám cò quăm, vì đúng là cò quăm hơi giống gà tây thật.

Thần Thoth quay sang Walt và tôi, nhìn chúng tôi soi xét. “Hai cậu cần nghỉ ngơi. Rồi ta sẽ chuẩn bị bữa tối cho 2 cậu.”

“Chúng tôi không có thời gian,” tôi đáp. “Chúng tôi phải -”

“Này Carter Kane,” thần Thoth quở. “Cậu vừa mới đánh nhau với Apophis đây thôi. Horus vừa mới bị đánh bật khỏi cậu, cậu vừa bị lôi xềnh xệch xuống Cõi Âm và bị bóp cổ nửa chừng. Cậu chẳng có tích sự gì cho ai cả cho đến sau khi cậu chợp mắt được một tí.”

Tôi những muốn phản đối, nhưng thần Thoth đã ấn bàn tay vào trán tôi. Cơn mỏi mệt tràn ngập trong tôi.

“Nghỉ ngơi đi,” thần Thoth quả quyết.

Tôi đổ gục xuống chiếc ghế bành gần nhất.

Tôi không rõ mình ngủ thiếp đi trong bao lâu, nhưng Walt thức giấc trước tiên. Khi tôi tỉnh dậy thì cậu ấy và thần Thoth đang trò chuyện say sưa.

“Không,” thần Thoth bảo. “Chuyện này chưa khi nào được làm. Và ta e là cậu không có thời gian...” Ông ta nhỏ giọng đi khi thấy tôi ngồi dậy, “A. Tốt quá Carter. Cậu đã thức giấc.”

“Tôi bỏ lỡ chuyện gì thế?”

“”Không có gì,” ông ta đáp, có chút hơi hân hoan. “Lại đây dùng bữa nào.”

Quầy bếp nhà ông chất đầy thịt ức mới cắt, xúc xích, sườn heo cùng bánh bắp, rồi thêm một bình trà đá với kích cỡ vật vã. Có lần thần Thoth từng bảo tôi rằng thức ăn thịt nướng là một loại hình phép thuật, mà tôi cho là ông ấy nói phải. Mùi hương thức ăn khiến tôi tạm thời quên đi những rắc rối của mình.

Tôi ngấu nghiến hết một bánh sandwich kẹp thịt ức và uống cạn 2 ly trà đá. Walt nhấm nháp một miếng sườn, nhưng cậu ta dường như không được ngon miệng gì cho cam.

Trong khi ấy thần Thoth cầm chiếc guitar Gibson lên. Ông đánh lên một khúc âm vũ bão khiến cho nền sân vận động rung bần bật. Kể từ sau lần cuối tôi nghe thấy thì thần Thoth đã tiến bộ hơn hẳn rồi. Khúc nhạc nghe hẳn hoi là một khúc nhạc, chứ không giống như tiếng một con dê núi bị tra tấn nữa.

Tôi cầm mẩu bánh bắp ve vẩy chỉ xung quanh. “Nơi này trông được lắm.”

Thần Thoth chậc lưỡi. “Được hơn mấy đại bản doanh trước của ta ấy nhỉ?”

Lần đầu tiên tôi với Sadie chạm trán vị thần của tri thức này, ông ấy đang chui rúc trong khuôn viên trường đại học địa phương. Ông ta đã thử thách giá trị của chúng tôi với việc sai chúng tôi đi phá nát nhà của Elvis Presley (chuyện dài lắm), nhưng hy vọng lúc này chúng tôi đã qua khỏi giai đoạn thử thách đó rồi. Tôi thì thích vơ vẩn trong khu vực ngoài sân bóng mà ăn thịt nướng hơn.

Thế rồi tôi nghĩ đến những hình ảnh mà Khuôn Mặt Của Nỗi Khiếp Sợ đã cho tôi thấy - mẹ tôi trong cơn nguy hiểm, một khối đen nuốt chửng linh hồn người chết, thế giới tan rã trong Biển Hỗn Mang - ngoại trừ một hòn đảo nhỏ nổi lều bều trên đầu con sóng. Ký ức ấy chừng như đã giết chết sự ngon miệng của tôi.

“Thế này...” Tôi đẩy đĩa mình ra xa. “Kể cho tôi nghe về mấy cuộc tấn công của đám quỷ sứ đi. Và ông lúc nãy đang nói gì với Walt thế?”

Walt nhìn trân trân xuống miếng sườn heo đang ăn dở.

Thoth gảy một khúc âm nho nhỏ. “Bắt đầu từ đâu đây...? Những cuộc tấn công bắt đầu từ 7 ngày trước. Ta bị mất liên lạc với những vị thần khác. Họ đã không đến giải cứu ta, ta hiểu thôi, vì họ đang vướng phải những vấn đề tương tự. Chia rẽ rồi thu phục - Apophis thông hiểu quy tắc quân sự cơ bản. Ngay cả nếu huynh đệ ta có thể giúp được ta... ừ thì, họ còn có những ưu tiên khác. Thần Ra vừa mới được triệu về, như cậu còn nhớ.”

Thần Thoth đăm chiêu nhìn tôi, giống như tôi là một phương trình mà ông ấy không thể cân bằng. “Vị thần mặt trời hẳn phải được trông chừng trong chuyến hành trình vào ban đêm của mình. Việc này làm hao tồn rất nhiều thần lực.”

Hai vai tôi chùng xuống. Tôi không cần thêm một chuyện cảm thấy có lỗi làm gì. Tôi cũng nghĩ việc thần Thoth chỉ trích tôi là không được công bằng. Ông ta từng ủng hộ chúng tôi, ít nhiều là vậy, trong chuyện triệu hồi thần mặt trời về cơ mà. Có lẽ 7 ngày đêm bị quỷ sứ tấn công đã bắt đầu khiến ông ta đổi ý.

“Ông không thể cứ bỏ đi được sao?” tôi hỏi.

Thần Thoth lắc đầu. “Có lẽ cậu không thể nhìn được thật sâu vào trong Cõi Âm, nhưng quyền năng của Apophis đã bao quanh hết toàn bộ Kim Tự Tháp này. Ta thật sự kẹt cứng rồi.”

Tôi ngước nhìn lên trần sân vận động, thốt nhiên có vẻ trông như thấp hơn. “Có nghĩa là... chúng tôi cũng bị mắc kẹt à?”

Thoth phớt lờ câu hỏi. “Các cậu phải có khả năng quay ngược ra được thôi. Mạng lưới của con rắn được cấu tạo để bắt thần thôi. Cậu với Walt thì không vĩ đại cũng không quan trọng đến mức bị bắt lại đâu.”

Tôi thắc mắc không biết có đúng thế không, hay là liệu Apophis đang để cho tôi đến rồi đi không nữa - để có được sự lựa chọn giao thần Ra.

Mi làm ta hứng thú đấy, Carter ạ. Apophis đã nói. Hãy đầu hàng ta, rồi ta sẽ tha mạng cho ngươi.

Tôi hít một hơi thở sâu. “Nhưng mà, thần Thoth này, nếu ông đơn thương độc mã... ý tôi là, ông còn có thể chống chọi được bao lâu đây chứ?”

Vị thần đưa tay phủi phủi chiếc áo choàng phòng thì nghiệm, áo phủ đầy những dòng chữ nguệch ngoạc bằng hàng tá thứ ngôn ngữ. Chữ thời gian nhẹ nhàng bay khỏi ống tay áo ông ta. Thần Thoth chụp lại, và đột nhiên ông ta lại đang nhìn qua một chiếc đồng hồ bỏ túi bằng vàng.

“Để xem nào. Căn cứ vào sự suy yếu dần trong hàng phòng ngự của Kim Tự Tháp cùng với tốc độ nguồn lực của ta đang bị tiêu tán, thì ta đồ là mình còn có thể chịu đựng được thêm chín cuộc tấn công nữa, hay là chỉ quá 2 ngày, như thế là lúc chúng ta đến được bình minh ngày thu phân. Ha! Việc này không thể nào là trùng hợp ngẫu nhiên nhỉ.”

“Rồi sau đó thì sao?” Walt hỏi.

“Rồi sau đó thì Kim Tự Tháp của ta sẽ bị chọc thủng. Thuộc hạ của ta sẽ bị tiêu diệt. Thực ra, ta đoán là Ngày tận thế sẽ xảy ra cùng khắp. Thu phân sẽ là lúc hợp lý cho Apophis trỗi dậy. Chắc là hắn sẽ đày ta xuống địa ngục, hay có thể phân tán tinh túy của ta ra khắp vũ trụ trong hàng tỷ mảnh. Hừm... tính vật lý về cái chết của một vị thần.” Chiếc đồng hồ bỏ túi của thần Thoth biến thành cây viết. Ông nguệch ngoạc gì đấy trên tay cầm guitar. “Chuyện này sẽ cấu thành bài khảo cứu xuất sắc đây.”

“Này thần Thoth,” Walt nhắc nhở. “Nói cho Carter biết những gì ông đã nói với tôi, về việc vì sao ông đang bị chọn làm mục tiêu đấy.”

“Ta nghĩ chuyện này đã rõ ràng quá rồi còn gì,” thần Thoth bảo. “Apophis muốn làm ta sao nhãng không giúp cho các cậu. Đấy là lý do vì sao các cậu đã tới đây, phải không nào? Để tìm ta về chuyện cái bóng của con rắn ấy?”

Tôi sững sờ không nói không rằng trong 1 đỗi. “Làm sao mà ông biết?”

“Làm ơn đi.” thần Thoth lướt một đoạn tấu của Jimi Hendrix, đoạn đặt đàn xuống. “Ta là thần của tri thức. Ta đã biết sớm muộn gì các cậu cũng sẽ kết luận được rằng hy vọng chiến thắng duy nhất của các cậu là thuật nguyền rủa bóng.”

“Nguyền rủa bóng,” tôi lập lại. “Đấy là đó thật sự là một lời nguyền à? Có tác dụng không thế?”

“Theo lý thuyết thôi.”

“Thế mà ông không tự giác nói ra thông tin này - tại sao chứ?”

Thần Thoth khụt khịt khinh bỏ. “Tri thức ở bất cứ giá trị nào cũng không thể biếu không. Nó phải được tìm tòi phát hiện ra. Giờ cậu đã là một thầy giáo rồi cơ mà Carter. Đáng ra cậu phải biết chứ.”

Tôi không biết mình có nên bóp cổ hay ôm hôn vị thần này đây. “Vậy thì, tôi sẽ tìm tòi kiến thức. Tôi sẽ phát hiện ra nó. Làm cách nào tôi đánh bại được Apophis vậy?”

“Ta rất vui lòng vì cậu đã hỏi!” thần Thoth mặt sáng rỡ nhìn tôi bằng đôi mắc đa sắc. “Thật không may là, ta không thể nói cho cậu biết.”

Tôi liếc sang Walt. “Cậu có muốn giết ông ta không, hay là để mình?”

“Thôi nào nào,” Thoth lên tiếng. “Ta có thể hướng dẫn chút ít cho các cậu. Nhưng các cậu sẽ phải kết nối các manh mún, như người ta hay nói ấy.”

“Manh mối,” tôi bảo.

“Đúng thế. Cậu đi đúng hướng rồi đấy. Sheut có thể được sử dụng để tiêu diệt một vị thần, hay thậm chí cả chính Apophis. Với lại, phải, như tất cả những sinh vật hữu hình, Apophis cũng có bóng, mặc dù là hắn giấu phần tâm hồn ấy rất kín và canh gác cẩn mật lắm.”

“Vậy phần hồn ấy ở đâu?” tôi hỏi. “Chúng tôi làm sao sử dụng được nó?”

Thần Thoth dang rộng hai tay. “Câu hỏi thứ 2 ta không thể trả lời được. Câu hỏi thứ nhất thì ta lại không được phép?”

Walt đẩy đĩa sang bên, “Nãy giờ tôi vẫn cố moi cô trả lời này từ ông ta đấy, Carter ạ. Làm một vị thần tri thức như thế, ông này không hưu ích gì lắm.”

“Coi nào thần Thoth,” tôi bảo. “Chúng tôi có thể làm một chuyến chinh phạt hay gì đấy cho ông không nhỉ? Lại cho nổ tung nhà của Elvis nhé?”

“Nghe hấp dẫn đấy,” vị thần đáp. “Nhưng cậu phải hiểu là, tiết lộ cho một người thường biết nơi chốn bóng của một thần bất tử - thậm chí có là bóng của Apophis đi nữa - thì vẫn là một tội ác tày đình. Các thần đã nghĩ ta là kẻ bán đứng người khác rồi. Trong bao thế kỷ qua, ta đã tiết lộ quá nhiều bí mật cho nhân loại. Ta đã dạy cho các ngươi nghệ thuật viết chữ. Ta đã cho dạy cậu phép thuật và sáng lập ra Ngôi Nhà Sự Sống.”

“Đấy là lý do vì sao các pháp sư vẫn còn tôn kính ông,” tôi bảo. “Vậy nên hãy giúp cho chúng tôi thêm lần nữa.”

“Để rồi trao cho con người kiến thức có thể được sử dụng để tiêu diệt các thần ư?” Thoth thở dài. “Cậu có thể hiểu được vì sao các đạo hữu của tai sẽ phản đối điều như thế không?”

Tôi siết chặt nắm đấm. Tôi nghĩ đến linh hồn của mẹ mình đang co ro dưới mỏm đá, đang chống chọi để trụ lại. Nguồn lực đen tối kia hẳn phải là bóng của Apophis. Apohpis đã khiến tôi trông thấy cảnh tượng kia để làm tôi tuyệt vọng. Khi quyền năng của hắn gia tăng, cả cái bóng của hắn cũng mạnh hơn lên. Cái bóng ấy đang hút linh hồn người chết, đang nuốt chửng lấy họ.

Tôi có thể đoán được cái bóng ấy đang ở đâu đấy trong Cõi Âm, nhưng có đoán được vậy cũng không có ích gì. Kiểu như nói đâu đấy ngoài Thái Bình Dương vậy. Cõi Âm mênh mông lắm.

Tôi trừng mắt nhìn Thoth. “Lựa chọn khác của ông là không phải giúp cho chúng tôi và cứ để cho Apophis hủy diệt thế giới.”

“Hiểu rồi,” Thoth thừa nhận, “đấy là lý do vì sao ta vẫn còn đang trò chuyện với cậu đây. Đúng là có 1 cách cậu có thể tìm ra chỗ của cái bóng. Hồi xưa kia, khi ta còn trẻ người non dạ, ta đã viết 1 cuốn sách - 1 dạng như nghiên cứu thực tế - gọi là cuốn Sách của thần Thoth.”

“Tên kêu lắm,” Walt lẩm bẩm.

“Ta cũng nghĩ thế!” Thoth bảo. “Mà thôi, cuốn sách này mô tả từng hình dáng lẫn lốt ngụy trang mỗi 1 vị thần có thể khoác vào, lẫn những nơi cất giấu bí mật nhất của họ - tất tần tật các chi tiết đáng xấu hổ.”

“Bao gồm cả cách làm thế nào để tìm ra bóng của các thần ư?” tôi hỏi.

“Miễn bàn luận. Mà thôi, ta chẳng hề có ý để cho con người đọc được cuốn sách ấy, nhưng nó đã bị một tay pháp sư xảo quyệt đánh cắp đi từ thời xa xưa nọ.”

“Giờ cuốn sách ấy ở đâu?” tôi hỏi. Nhưng rồi tôi giơ 2 tay lên trời. “Hượm đã... để tôi đoán xem nào. Ông không thể nói cho chúng tôi biết chứ gì?”

“Thật tình là ta không biết,” Thoth đáp. “Tay pháp sư xảo quyệt kia đã giấu cuốn sách đi. May sao hắn đã qua đời trước khi tận dụng triệt để lợi ích của cuốn sách, nhưng quả là hắn đã sử dụng kiến thức trong sách để tạo nên một số lời chú, bao gồm cả lời chú nguyền rủa bóng. Hắn ta đã viết lại ý tưởng của mình thành 1 hàm biến biến thiên đặc biệt trong Cuốn Sách để đánh bại Apophis.”

“Setne,” tôi thốt lên. “Đấy là tay pháp sư mà ông đa kể.”

“Đúng thật. Dĩ nhiên lời chú của hắn chỉ là giả thiết thôi. Thậm chí cả ta đây còn chưa khi nào có được kiến thức ấy. Vả lại, như cậu biết, mọi bản sao các cuộn văn tự của hắn giờ đã bị tiêu hủy mất rồi.”

“Thế thì vô vọng rồi,” tôi nói. “Đường cùng ngõ cụt.”

“Ồ, không đâu,” thần Thoth bảo. “Cậu có thể đi mà hỏi thẳng Setne ấy. Hắn đã viết ra lời chú cơ mà. Hắn đã giấu đi cuốn Sách của thần Thoth mà, e hèm, có hay không có mô tả về vị trí của cái bóng. Nếu có thiện chí lắm lắm, hắn có thể giúp được cho cậu.”

“Nhưng chẳng phải Setne đã chết cả mấy ngàn năm nay rồi sao?”

Thần Thoth cười toe toét. “Phải. Và đấy mới chỉ là rắc rối đầu tiên thôi.”

Thần Thoth kể cho chúng tôi nghe về Setne, người mà rõ là đã khá nổi tiếng thời Ai Cập cổ đại - giống như là Robin Hood, Merlin và Attila Đại đế Hung Nô trong một. Càng nghe, tôi càng không muốn phải gặp ông ta.

“Hắn là một kẻ dối trá bệnh hoạn,” thần Thoth kể. “Một gã vô lại, một tên phản đồ, một thằng ăn trộm và là một pháp sư xuất chúng. Hắn nức tiếng về việc đánh cắp các cuốn sách về kiến thức, bao gồm cả sách của ta. Hắn đánh nhau với quái vật, mạo hiểm đi vào Cõi Âm, chinh phục các thần và lẻn vào những ngôi mộ thiêng. Hắn đã tạo ra những lời nguyền không thể tháo gỡ cũng như khơi ra các bí mật mà lẽ ra phải được chôn kín mãi mãi. Hắn đúng thật là 1 tay thiên tài ác bá.”

Walt kéo kéo mấy chiếc bùa hộ mạng của mình. “Nghe như là ông ngưỡng mộ tay ấy lắm.”

Vị thần nhếch mép cười với Walt. “À thì, ta đánh giá cao công cuộc theo đuổi kiến thức, nhưng ta không thể chấp nhận được các phương thức của Setne. Hắn chẳng chịu dừng bước trước bất cứ điều gì để được sở hữu bí mật của vũ trụ. Cậu thấy đấy, hắn muốn biến thành thần cơ mà - chứ không phải chỉ là 1 con mắt của thần linh mà thôi. Một tên người phàm đúng nghĩa.”

“Mà thế thì không thế nào,” tôi đoán.

“Khó thôi, chứ không phải là không thể,” Thoth bảo. “Imhotep, tên pháp sư người phàm đầu tiên nhất - hắn đã được phong thành thần sau khi chết.” Thoth quay sang mấy chiếc máy tính. “Mà điều này khiến ta nhớ ra, cả nghìn năm nay ta đã không gặp Imhotep rồi. Không biết hắn đang giở trò gì. Có lẽ ta nên google hắn -”

“Này thần Thoth,” Walt lên tiếng, “tập trung chuyên môn nào.”

“Ừ phải. Về Setne vậy. Hắn đã tạo ra lời chú để hủy diệt bất cứ sinh linh nào - thậm chí là cả thần nữa. Ta không bao giờ có thể chịu để cho một kiến thức như thế lọt vào tay một người thường. Nhưng mà, theo lý thuyết mà nói, nếu các cậu cần lời chú để đả bại Apophis, các cậu có thể thuyết phục Setne dạy cho các cậu bùa phép ấy rồi dẫn đường cho các cậu đến chỗ cái bóng của Apophis.”

“Ngoại trừ một điều là Setne đã chết,” tôi nói. “Chúng ta cứ mãi quay lại vấn đề này thôi.”

Walt đứng dậy. “Trừ phi là... ông đang gọi ý chúng tôi tìm được linh hồn của Setne dưới Cõi Âm. Nhưng mà, nếu Setne xấu xa đến vậy, phải chăng Osiris đã buộc tội hắn trong Sảnh phán xét rồi chứ? Hẳn Ammit đã ăn lấy tim hắn rồi, và hắn đã thôi không còn tồn tại nữa.”

“Phải, thường là thế,” thần Thoth đáp. “Nhưng Setne là trường hợp đặc biệt. Hắn rất ư là... mồm mép có sức thuyết phục. Thậm chí trước tòa Địa phủ, hẳn đã có khả năng, ừm, thao túng hệ thống pháp lý. Đã lắm lần, Osiris phán hắn vào cõi hư vô, nhưng Setne vẫn luôn xoay sở tránh được sự trừng phạt. Hắn lãnh lấy phán quyết nhẹ hơn, hay đưa ra thỉnh cầu thương lượng, hay đơn giản là bỏ trốn. Hắn đã cố mà sống sót được - ít ra là trong hình thức một linh hồn - từ bấy đến giờ.”

Thần Thoth đưa đôi mắt mòng mòng của mình sang phía tôi. “Nhưng dạo gần đây, CarterKane này, cha cậu đã trở thành Osiris. Ông ấy lâu nay tấn công vào những hồn ma phản loạn, ra sức khôi phục lại tôn ti trật tự trong Địa Ngục. Lần mặt trời lặn tới đây, cách nay chừng 14 tiếng, Setne được lên lịch tham dự một phiên xét xử mới. Hắn sẽ ra trước mặt bố cậu. Và lần này -”

“Cha tôi sẽ không để cho hắn thoát đâu.” Tôi có cảm giác như một lần nữa 2 bàn tay con quỷ đang siết quanh cổ mình.

Cha tôi công minh nhưng nghiêm khắc. Ông không chấp nhận lý do lý trấu từ bất kỳ ai. Trong suốt mấy năm 2 cha con tôi cùng nhau phiêu bạt, tôi thậm chí chưa khi nào trốn được việc để cho áo không được đóng thùng. Nếu Setne xấu xa như lời thần Thoth bảo, thì Cha tôi sẽ không thương xót gì cho hắn cả đâu. Ông sẽ quẳng tim tên này cho Ammit Hám Ăn như thể đấy là một chiếc bánh quy dành cho chó.

Hai mắt Walt sáng rực lên vì phấn khích. Cậu ta trông đầy sinh khí hơn lúc nào hết. “Chúng ta có thể thỉnh cầu bố cậu,” Walt bảo. “Chúng ta có thể là trì hoãn phiên tòa xử Setne, hay là cầu xin giảm án để đổi lấy sự giúp đỡ của Setne. Pháp luật dưới Địa ngục có cho phép điều này.”

Tôi cau mày. “Làm sao mà cậu lại hiểu biết khá nhiều về phiên tòa của người chết thế nhỉ?”

Ngay lập túc tôi hối hận đã nói ra điều này. Tôi nhận ra chắc hẳn Walt đã tự chuẩn bị để đối mặt với phòng xét xử ấy. Có lẽ đấy là chuyện mà lúc nãy cậu ấy trao đổi với thần Thoth.

Ta e là cậu không có nhiều thời gian đâu, Thoth đã nói thế.

“Xin lỗi cậu nhé,” tôi nói.

“Có sao đâu,” Walt đáp. “Nhưng chúng ta phải thử. Nếu chúng ta có thể thuyết phục được bố cậu tha cho Setne -”

Thoth phá lên cười. “Như thế thì thú vị thật phải không nào? Liệu Setne lại thoát thân thêm lần nữa chăng, bởi vì những cách thức xấu xa của hắn là điều duy nhất có thể cứu được thế giới?”

“Khôi hài đấy,” tôi bảo. Bánh sandwich thịt ức không được yên vị lắm trong dạ dày tôi. “Thế ông đang đề nghị là chúng tôi đi đến phiên tòa của Cha tôi mà cố cứu lấy một hồn ma của một tay pháp sư thần kinh ác độc. Rồi thì chúng tôi yêu cầu hồn ma này dẫn đường cho chúng tôi đến chỗ bóng của Apophis và dạy cho chúng tôi cách tiêu hủy cái bóng ấy, trong khi đấy phải tin tưởng là hắn sẽ không trốn đi, không giết chết hay giao chúng tôi cho kẻ thù.”

Thoth gật đầu lia lịa. “Cậu sẽ phải điên rồ lên! Chắc chắn là ta hy vọng cậu quả là thế.”

Tôi hít một hơi sâu. “Tôi nghĩ là tôi điên rồi thật.”

“Cừ lắm!” Thoth hồ hởi. “Còn điều nữa này, Carter. Để chuyện này xảy ra được, cậu sẽ cần đến sự giúp đỡ của Walt, nhưng cậu ta lại không còn nhiều thời gian nữa. Hy vọng duy nhất của cậu ấy -”

“Được rồi,” Walt gắt lên. “Tự tôi sẽ nói cho cậu ấy.”

Trước khi tôi kịp hỏi Walt đấy là ý gì, thì tiếng chuông báo quá giờ đã réo lên inh ỏi từ mấy chiếc loa trong sân vận động.

“Sắp đến bình minh rồi,” thần Thoth bảo. “Tốt hơn 2 cậu phải đi di, trước khi đám quỷ sứ quay lại. Chúc may mắn. À mà này, dù gì đi nữa, nhớ gửi lời chào của ta đến Setne nhé - tất nhiên là nếu 2 cậu còn sống được đến lúc đấy.”