← Quay lại trang sách

8.Em Gái Tôi, Cái Chậu Hoa.

CHUYẾN BAY VỀ CHẲNG VUI CHÚT NÀO.

Tôi và Walt cố bám vào chiếc thuyền trong khi răng chúng tôi thì va lập cập còn 2 mắt lại líu díu. Đám sương mù pháp thuật đã biến thành sắc máu. Những giọng nói ma quái tức tối thì thào, cứ như chúng đã quyết đinh dấy lên bạo động và cướp bóc thế giới trên tầng không.

Freak lướt ra khỏi Cõi Âm sớm hơn tôi tưởng. Chúng tôi thấy mình đang bay qua xưởng tàu New Jersey, con thuyền thả ra làn hơi trong khi Freak mệt mỏi bay bập bềnh qua không trung. Xa xa, đường chân trời quận Manhattan lấp lánh ánh vàng trong buổi bình minh.

Tôi và Walt chẳng trò chuyện gì trong suốt chuyền đi. Cõi Âm chừng như đã dội gáo nước lạnh lên cuộc nói chuyện. Giờ thì cậu tao bẽn lẽn nhìn tôi.

“Mình phải giải thích đôi điều,” Walt lên tiếng.

Tôi không thể vờ như là mình không tò mò gì. Khi bệnh tình của Walt ngày một nặng hơn, cậu ta trở nên càng lúc càng bí ẩn. Tôi thắc mắc không biết cậu ta đã nói chuyện gì với thần Thoth đây.

Nhưng đấy không phải là việc của tôi. Mùa xuân rồi sau khi Sadie biết được bí danh và được thả sức đi vào những suy nghĩ sâu xa nhất của tôi thì tôi trở nên nhạy bén trong việc tôn trọng sự riêng tư của người khác.

“Này Walt, đấy là việc riêng của cậu,” tôi nói. “Nếu cậu không muốn nói thì -”

“Nhưng không chỉ là riêng tư đâu. Cậu cần phải được biết chuyện gì đang xảy ra. Mình - mình sẽ không còn sống lâu được nữa.”

Tôi nhìn trân trối xuống khu cầu cảng, tượng Nư thần Tự Do đang trôi qua bên dưới chúng tôi. Tôi biết là Walt đang chết dần chết mòn cả mấy tháng nay rồi. Chấp nhận điều này thật chẳng dễ dàng gì cả. Tôi nhớ đến những gì Apophis từng nói ở viện bảo tàng Dallas: Walt sẽ không sống được đến lúc chứng kiến ngày thế giới tận diệt.

“Cậu chắc chứ?” tôi hỏi. “Chẳng còn cách nào để -?”

“Anubis chắc rồi,” Walt đáp. “Mình chỉ còn sống được đến hoàng hôn ngày mai thôi, theo như tình hình mới đây nhất.

Tôi không muốn nghe thêm về 1 hạn cuối cùng bất khả nào nữa. Đến hoàng hôn tối nay, chúng tôi phải cứu được hồn ma của một tay pháp sư tà đạo. Đến hoàng hôn ngày mai, Walt sẽ chết. Rồi bình minh sau hôm đấy, nếu may mắn lắm, chúng tôi có thể trông chờ đến Ngày tận thế.

Tôi không bao giờ thích bị phá ngang. Hễ khi nào cảm thấy như điều gì đó không thể làm được, tôi thường cố gắng thậm chí là hết sức hơn hoàn toàn chỉ vì cố chấp mà thôi.

Nhưng đến thời điểm này thì tôi lại cảm thấy Apophis đang cười như điên vào mặt tôi.

Ồ, mi không phải là kẻ bỏ cuộc à? Dường như Apophis đang hỏi lên như thế. Thế nên ngay lúc này thì sao nhỉ? Ví như bọn ta giao cho mi thêm vài nhiệm vụ bất khả thi nữa thì thế nào? Giờ mi có là tên bỏ cuộc hay không?

Cơn tức giận dấy lên cục nghẹn nho nhỏ trong lòng tôi. Tôi giơ chân đá vào mạn thuyền làm sém chút gãy cả chân mình.

Walt chớp chớp mắt, “Carter này, chuyện này -”

“Đừng có nói là thường thôi nhé!” tôi gắt. “Chuyện này chẳng thường tý nào cả.”

Tôi không giận gì Walt. Tôi đang giận lẽ bất công trong lời nguyền ngu xuẩn của cậu ta cũng như sự thật là tôi liên tục phụ lòng những người thân của tôi. Cha mẹ tôi đã qua đời để cho tôi cùng Sadie cơ hội cứu lấy thế giới, việc mà chúng tôi sắp làm hỏng đây. Ở Dallas, vài tá pháp sư tài giỏi đã mất mạng vì cố giúp chúng tôi. Giờ thì tôi sắp sửa mất cả Walt.

Chắc chắn rồi, Walt quan trọng với Sadie lắm. Nhưng tôi nhờ cậy vào cậu ta cũng nhiều như vậy. Walt là viên phó tướng không chính thưc của tôi tại Nhà Brooklyn này. Đám nhóc con còn lại nghe lời cậu ấy. Cậu ta là sự hiện diện bình tĩnh trong mọi tình huống khủng hoảng, là lá phiếu quyết định trong mọi cuộc tranh luận. Bí mật nào tôi cũng có thể tin tưởng gửi gắm nơi cậu ta - ngay cả bí mật về việc tạo ra pho tượng nguyền rủa dành cho Apophis, là chuyện mà tôi không thể kể cho chú mình biết. Nếu mà Walt chết thì...

“Mình sẽ không để chuyện ấy xảy ra đâu,” tôi nói. “Mình không can tâm.”

Bao ý nghĩ hoang đường loáng qua đầu tôi: biết đâu Anubis đang nói dối với Walt về cái chết không tránh khỏi của cậu ấy để cố đẩy Walt rời xa khỏi Sadie. (Thôi được, chẳng có khả năng mấy đâu. Sadie nào phải phần thưởng đáng giá đến vậy.)

"Phải đấy Sadie, anh nói vậy đấy. Chỉ để xem thử liệu em vẫn có đang chú ý theo dõi không ấy mà."

Biết đâu Walt có thể thắng được số phận. Người ta sống sót qua căn bệnh ung thư một cách kỳ diệu thế kia mà. Cớ gì mấy lời nguyền xa xưa lại không chứ? Biết đâu chúng tôi có thể tạm ngừng sinh khí của Walt như Iskandar đã từng làm với Zia ấy, cho đến khi chúng tôi tìm được phép hóa giải. Đúng thật, gia đình của Walt từng đã tìm kiếm phép giải cả bao thế kỷ mà không thành công. Jaz, bà lang giỏi nhất của chúng tôi, đã thử hết mọi cách cũng chẳng ích gì. Nhưng biết đâu chúng tôi đã bỏ sót vì đấy.

“Carter,” Walt nói. “Cậu để mình nói hết nhé? Chúng ta phải đề ra kế hoạch.”

“Cậu làm sao mà bình tĩnh đến thế kia?” tôi gặng hỏi.

Walt mân mê sợi dây chuyền shen, giống y đúc sợi dây là cậu ấy đã tặng cho Sadie. “Mình biết lời nguyền của mình hàng bao năm rồi. Mình sẽ không để nó ngăn mình làm chuyện mình cần phải làm đâu. Dù là cách nào đi nữa, mình cũng sẽ giúp cho cậu đánh thắng Apophis.”

“Làm sao đây?” tôi bảo. “Cậu vừa mới bảo mình là -”

“Anubis có ý tưởng này,” Walt đáp. “Lâu nay anh ta đang giúp mình thông hiểu những quyền năng của mình.”

“Ý cậu là...” tôi liếc sang hai bàn tay của Walt. Đã lắm lần tôi chứng kiến như ở Dallas. Quyền năng ấy không xuất phát từ bất cứ đồ vật phép thuật nào của Walt cả. Bọn tôi chẳng đứa nào hiểu được chuyện nào, và khi bệnh tình của Walt tăng tiến, dường như cậu ta ngày càng không thể khống chế được quyền lực ấy, khiến tôi phải suy đi nghĩ lại không biết có nên đập tay với anh chàng này không.

Walt co duỗi mấy ngón tay. “Anubis nghĩ rằng anh ấy hiểu được lý do vì sao mình có khả năng ấy. Và còn nữa này. Anh ta nghĩ có thể có cách kéo dài cuộc sống cho mình đấy.”

Thật là một tin tốt lành đến nỗi tôi thốt ra một tiếng cười run rẩy. “Tại sao cậu lại không nói ra ngay chứ? Anh ta có thể chữa cho cậu à?”

“Không,” Walt đáp. “Không phải với phép chữa. Với lại còn mạo hiểm nữa. Trước nay chưa từng được kiểm chứng.”

“Đấy là chuyện cậu trao đổi với Thoth?”

Walt gật đầu. “Ngay cả nếu như kế hoạch của Anubis có tác dụng, thì vẫn có thể có... phản ứng phụ. Có thể cậu lại không thích đâu.” Walt hạ giọng. “Có thể Sadie không thích.”

Xui thật, tôi liên tưởng đến một hình ảnh sống động. Tôi mường tượng ra Walt biến thành một sinh vật bất tử nào đấy - một xác ướp teo tóp, một Ba vật vờ hay một con quỷ hình thù gớm guốc. Trong pháp thuật Ai Cập, các phản ứng phụ có thể khá là cực đoan.

Tôi cố không để lộ cảm xúc. “Bọn mình muốn cậu sống. Đừng lo về Sadie.”

Tôi có thể nhìn thấy trong mắt Walt rằng cậu ấy lo lắng nhiều cho Sadie. Nói không phải chứ, cậu ta nhìn ra điều gì từ em gái của tôi vậy nhỉ?

"Ngừng đánh anh đi, Sadie. Anh chỉ là đang nói thật thôi mà."

Walt bẻ ngón tay. Có lẽ chỉ là sự tưởng tượng của tôi thôi, nhưng tôi nghĩ mình phát hiện ra mấy làn hơi xam xám cuộn lên từ hai bàn tay cậu ấy, như thể chỉ đề cập đến năng lực kỳ lạ kia của cậu ta thôi cũng đã khiến cho nó bị kích hoạt.

“Mình sẽ chưa đưa ra quyết định đâu.” Walt bảo. “Đến lúc thở hơi thở cuối cùng mình mới quyết. Mình muốn trước hết phải nói chuyện với Sadie đã, giải thích cho cô ấy...”

Walt tựa một bàn tay lên mạn thuyền. Sai lầm tai hại. Đám sậy bện biến sang sắc xám khi cậu ta chạm vào.

“Walt, dừng lại!” tôi rú lên.

Walt giật phắt tay ra, nhưng đã quá muộn. Con thuyền sụm xuống thành đống tro tàn.

Chúng tôi nhào tới chộp mấy sợi dây thừng. May thay dây thừng không cháy lụi đi - có lẽ là lúc này Walt đang chú ý hơn. Freak quang quác la làng khi con thuyền tiêu tán mất, và đùng một cái tôi và Walt phải đung đưa dưới bụng con điểu sư, bấu víu vào mấy sợi thừng để giữ mạng đồng thời cứ va bôm bốp vào nhau khi chúng tôi bay qua những tòa nhà chọc trời trong khu Manhattan.

“Walt!” tôi gào lên át tiếng gió. “Đúng là cậu cần phải biết điều khiển cái năng lực ấy thôi!”

“Xin lỗi!” cậu ta gào lên đáp lại.

Hai cánh tay tôi đau nhức, nhưng bằng cách nào đấy chúng tôi về được tới Nhà Brooklyn mà không phải rớt nhào đầu chết ngắc. Freak hạ chúng tôi xuống mái nhà, nơi có Bast đang đứng đợi, miệng mồm há hốc.

“Sao 2 cháu lại đang lắt lẻo trên mấy sợi dây thừng thế?” cô hỏi dồn.

“Vì làm thế vui lắm cơ,” tôi càu nhàu. “Có tin gì vậy?”

Đằng sau mấy ống khói, một giọng nói mong manh thỏ thẻ:

“Ha-lllooooo!”

Vị thần mặt trời xưa tên Ra thò đầu ra. Ông ta cười toe toét nhe hàm răng sún sạch rồi khập khiễng đi quanh mái nhà, miệng lẩm bẩm, “Mấy con chồn, mấy con chồn. Bánh quy, bánh quy, bánh quy!” Ông thò tay vào mấy lớp gấp trên khố rồi tung vụn bánh quy lên trời như tung hoa giấy - và, vâng, tả sao thì tởm y như vậy đấy.

Bast căng hai cánh tay ra, mấy con dao của cô ta bật ra tay. Chắc chỉ là một phản xạ ngoài ý muốn thôi, nhưng trông Bast rất muốn được xoẹt mấy con dao lên người ai đấy - bất cứ người nào. Cô ta miễn cưỡng chuồi những lưỡi dao vào lại trong ống tay áo.

“Tin à?” Bast bảo. “Ta đang giữ nhiệm vụ trông trẻ, nhờ ơn chú Amos của cháu đấy, ông ấy yêu cầu ta giúp cho. Còn shabti của Sadie đang chờ cháu dưới lầu kìa. Ta đi chứ?”

Giải thích về Sadie và shabti của con bé thì sẽ phải mất cả một cuộn băng riêng biệt.

Em gái tôi không có tài khắc tạc những bức tượng phép thuật. Ấy vậy mà cũng không ngăn được con bé thử sức. Con nhỏ từng có ý tưởng nông nổi rằng nó có thể tạo được một shabti hoàn hảo để làm vật hiện thân cho nó, nói giọng nó và làm hết mọi việc nhà của nó như một con robot được điều khiển từ xa. Tất tật những lần thử sức trước của nó đều đã nổ tung hay rối tinh rồi mù lên, khiến Khufu cùng học viên vỡ lòng phải hoảng kinh. Tuần trước Sadie đã tạo ra một Ấm phích phép thuật có cặp mắt đảo tới đảo lui biết bay quanh phòng và la toáng lên. “Tiêu diệt! Tiêu diệt!” cho đến khi nó va bốp một phát vào đầu tôi.

Cái shabti mới đây nhất của Sadie là tiểu Sadie - cơn ác mộng của người làm vườn.

Vì không phải là nghệ nhân gì, Sadie đã sắp những chậu hoa bằng gốm đỏ thành một hình dạng na ná giống người, các chậu hoa gắn vào nhau nhờ phép thuật, dây dợ cùng băng dính. Khuôn mặt là một chậu hoa úp ngược có mặt cười được vẽ bằng bút đen viết bảng.

“Cũng tới giờ rồi đây.” Cái sinh vật bằng chậu hoa đang chờ trong phòng tôi khi tôi và Walt bước vào. Miệng nó không nhúc nhích gì, nhưng giọng nói của Sadie lại vang oang oang từ bên trong gương mặt trên chậu như thể con bé bị mắc kẹt trong cái shabti ấy. Ý nghĩ này làm tôi thấy vui lạ.

“Thôi cười đi!” con bé ra lệnh. “Em có thể nhìn thấy anh đấy, Carter. Ồ... với lại, ừm, chào Walt.”

Cái thứ quái vật chậu hoa phát ra âm thanh kèn kẹt kin kít khi nó đứng thẳng dậy. Một cánh tay cọt kẹt giơ lên ra sức vén lại mớ tóc không tồn tại của Sadie. Cứ mặc cho Sadie làm duyên làm dáng khi ở quanh đám con trai, thậm chí là khi con nhỏ này được tạo thành từ những chậu hoa cùng băng dính.

Chúng tôi trao đổi chuyện trò. Sadie kể cho chúng tôi nghe về cuộc tấn công sắp xảy đến với Khu 1 được cho là sẽ xảy ra vào bình minh ngày thu phân và sự liên minh giữa các lực lượng của Sarah Jacobi cùng Apophis. Tin hay thật. Tuyệt vời.

Đổi lại, tôi kể cho Sadie về chuyến viếng thăm của chúng tôi với thần Thoth. Tôi chia sẻ những hình ảnh mà Apophis đã cho tôi thấy về tình huống hiểm nghèo của mẹ chúng tôi trong Cõi Âm (chuyện này làm cho con yêu quái chậu hoa run cầm cập) và cái kết cục của thế giới (dường như lại khiến cho con bé không ngạc nhiên chút nào). Tôi không nói cho Sadie biết về lời đề nghị của Apophis sẽ tha mạng cho tôi nếu tôi chịu giao nộp thần Ra. Tôi thấy không thoải mái thông báo tin này khi Ra đang ở ngay ngoài cửa, đang hát hò về bánh quy. Nhưng tôi kể cho con bé nghe về hồn ma xấu xa của Setne, phiên tòa xử tay này sẽ bắt đầu vào lúc hoàng hôn tại Sảnh phán xét.

“Chú Vinnie,” Sadie bảo.

“Hả?” tôi hỏi lại.

“Gương mặt từng nói chuyện với em tại viện bảo tàng Dallas ấy. Rõ ràng đấy chính là Setne. Hắn ta cảnh báo cho em rằng chúng ta sẽ cần đến sự giúp đỡ của hắn để hiểu được lời chú nguyền rủa bóng. Hắn bảo chúng ta sẽ phải vận dụng quan hệ mà trả tự do cho hắn trước hoàng hôn tối nay. Ý hắn muốn nói đến phiên tòa. Chúng ta sẽ phải thuyết phục Cha thả hắn ra.”

“Anh đã nói rằng thần Thoth bảo hắn là một kẻ tâm thần sát nhân mà, phải không nhỉ?”

Con quái thú chậu hoa phát ra tiếng ken két. “Carter, sẽ ổn cả thôi. Làm bạn với đám tâm thần là một trong những kỹ năng của chúng ta mà.”

Sadie quay chiếc đầu chậu hoa của mình về phía Walt. “Hy vọng là anh sẽ đi cùng chứ?”

Giọng con bé có chút quở trách, như là nó vẫn còn giận Walt đã không đến dự buổi khiêu vũ tại trường kiêm bữa tiệc ngất xỉu hàng loạt.

“Anh sẽ có mặt tại đấy,” Walt hứa. “Anh không sao?”

Walt ném cho tôi cái nhìn cảnh cáo, nhưng tôi sẽ không phản bác lại lời cậu ta làm gì. Dù cậu ta cùng Anubis có đang âm mưu chuyện gì đi nữa, tôi vẫn có thể chờ cho cậu ta tự đi mà giải thích với Sadie. Nhảy xổ vào giữa tấn tuồng Sadie-Walt-Anubis này nghe hào hứng như là trầm mình vào chiếc máy xay thức ăn vậy.

“Được thôi,” Sadie bảo. “Chúng tôi sẽ gặp lại 2 người tại Sảnh phán xét trước hoàng hôn đến nay. Như thế sẽ cho bọn này thời gian hoàn tất.”

“Hoàn tất ư?” tôi hỏi. “Và bọn này là ai vậy?”

Để đọc được những nét biểu cảm trên cái chậu hoa mặt tươi cười thật không dễ, nhưng sự ngập ngừng của Sadie mách bảo cho tôi biết quá đủ rồi. “Em đâu có còn đang ở Vùng 1 nữa,” tôi đoán. “Em đang làm gì thế?”

“Tí việc vặt thôi,” Sadie đáp. “Em đi thăm Bes.”

Tôi cau mày. Sadie đi thăm Bes ở nhà dưỡng lão của ông ta hầu như là mỗi tuần, vậy thì chẳng có gì, nhưng sao phải là lúc này? “Hứ, em quá biết là chúng ta đang vội mà.”

“Chuyện này cần thiết lắm,” Sadie cương quyết. “Em có cái ý này có thể giúp cho chúng ta trong dự án về bóng. Đừng có cáu. Zia đang đi cùng em,”

“Zia hả?” Lần này đến lượt tôi làm duyên làm dáng. Nếu là một cái chậu hoa, hẳn tôi đã đưa tay lên vuốt tóc rồi. “Đấy là lý do vì sao hôm nay Bast đang trông chừng Ra đấy à? Chính xác là tại sao em với Zia lại -?”

“Thôi đi đừng có lo nữa,” Sadie nạt. “Em sẽ chăm nom cẩn thận chị ấy cho. Và không có đâu, Carter à, nãy giờ chị ấy không có nói năng gì về anh hết. Em chẳng biết chị ấy cảm nhận thế nào về anh nữa.”

“Hả?” Tôi những muốn đấm Tiểu Sadie một cú vào giữa bản mặt bằng gốm của con bé. “Anh đâu có nói gì như thế đâu?”

“Thôi đi nào,” Sadie gắt. “Em không nghĩ chị ấy quan tâm anh mặc thứ gì đâu. Đây không phải là một cuộc hẹn hò. Chỉ làm ơn một lần trong đời xin chải răng giùm cho.”

“Anh sẽ giết em đấy,” tôi bảo.

“Em cũng yêu anh lắm cơ, anh trai yêu dấu. Chào đây!”

Thứ sinh vật chậu gốm vỡ vụn tan tành, để lại một ụ mảnh vỡ cùng một cái mặt bằng đất sét đỏ đang cười cợt nhìn lên tôi.

Tôi cùng Walt đi ra gặp Bast bên ngoài phòng tôi. Chúng tôi tựa mình trên thanh lan can trông xuống Phòng Lớn trong lúc thần Ra đi ra đi vào ngoài ban công, ư ử hát mấy bài hát ru bằng tiếng Ai Cập cổ đại.

Phía dưới kia, những học viên vỡ lòng của chúng tôi đang chuẩn bị cho ngày đi học. Julian có chiếc xúc xích điểm tâm thòi ra khỏi mồm trong lúc đang sục sạo trong ba lô. Felix và Sean đang cãi cọ về chuyện đứa nào đánh cắp danh sách toán của đứa nào. Nhóc Shelby đang cầm một nắm mấy cây chì màu bắn tung tóe tia lửa bảy sắc cầu vồng đuổi theo mấy nhóc cạp-mắt cá khác.

Tôi chưa từng có một gia đình lớn, nhưng khi sống tại Nhà Brooklyn thì tôi lại cảm thấy như mình có cả tá anh chị em. Dù là điên cuồng thật, nhưng tôi yêu thích nơi này... Điều này khiến cho quyết định của tôi càng thêm phần khó khăn.

Tôi nói cho Bast biết về kế hoạch đến thăm Toà phán quyết của chúng tôi.

“Ta không thích trò này,” cô ta bảo.

Walt cố phá lên cười. “Thế còn kế hoạch nào mà cô thích hơn không?”

Bast nghiêng nghiêng đầu. “Tiện đây khi cậu nói thế, thì không. Ta không thích kế hoạch. Ta là mèo mà. Dầu vậy, nếu chỉ một nửa những điều ta từng nghe về Setne là sự thật -”

“Cháu hiểu,” tôi đáp. “Nhưng đấy là cơ may duy nhất cho chúng ta.”

Bast nhăn mũi. “Các cháu không muốn ta đi cùng à? Có chắc không? Có lẽ ta có thể nhờ Nu hay Shu trông chừng Ra -”

“Không,” tôi bảo. “Amos sẽ phải cần được giúp đỡ tại Vùng 1. Chú ấy không đủ lực lượng để chống lại cuộc tấn công từ cả đám pháp sư phản loạn lẫn Apophis.”

Bast gật gù. “Ta không thể đi vào Vùng 1, nhưng ta có thể đi rảo rảo bên ngoài. Nếu Apophis xuất đầu lộ diện, ta sẽ giao chiến với hắn.”

“Hắn ta sẽ cực kỳ mạnh mẽ đấy.” Walt cảnh báo. “Cứ mỗi giờ hắn lại mạnh hơn lên.”

Bast kiên cường nghếch cằm lên. “Trước đây ta từng đánh nhau với hắn tại Walt Stone, ta biết rõ hắn hơn ai hết. Vả lại, ta còn nợ điều này với gia đình của Carter mà. Và với thần Ra nữa.”

“Mèo con!” Ra xuất hiện sau lưng chúng tôi, vuốt vuốt đầu Bast rồi lình đi. “Meo, meo, meo!”

Nhìn theo thần Ra nhảy nhót tứ tung, tôi những muốn gào toáng lên rồi quăng quật mọi thứ. Chúng tôi đã mạo hiểm đủ chuyện để hồi sinh vị thần mặt trời già nua, hy vọng rằng chúng tôi sẽ có được một vị pharaoh siêu phàm có thể đối đầu với Apophis. Thay vào đó chúng tôi lại được một chú lùn nhăn nheo hói đầu đóng khố.

Giao Ra cho ta, Apophis từng thúc giục. Ta biết mi ghét hắn.

Tôi cố gạt điều này ra khỏi óc, nhưng tôi không thể gạt được hình ảnh hòn đảo giữa Biển Hỗn Mang - một thiên đường của riêng tôi nơi những người tôi yêu mến sẽ được an toàn. Tôi biết đấy là chuyện láo toét. Apophis sẽ không bao giờ thực hiện lời hứa ấy. Nhưng không hiểu vì sao Sarah Jacobi và Kwai lại có thể bị dụ.

Với lại, Apophis biết cách ra đòn tâm lý. Quả thực tôi bực bội thần Ra vì ông ta yếu ớt đến thế. Horus đồng tình với tôi.

Chúng ta không cần ông già dở hơi ấy. Giọng nói của thần chiến tranh vang lên trong đầu tôi. Không phải ta nói cậu nên giao ông ấy ra cho Apophis, nhưng ông ta thật vô dụng. Chúng ta cần bỏ ông ta qua một bên để tự mình giành lấy ngôi thống lĩnh các thần.

Ông ta làm cho điều này nghe hấp dẫn làm sao - thật là một giải pháp hiển hiện.

Nhưng không, nếu Apophis muốn tôi giao nộp thần Ra, thì thần Ra hẳn phải có giá trị như thế nào đấy. Vị thần mặt trời vẫn còn một vai trò. Tôi phải nghĩ cho ra vai trò ấy là gì.

“Carter?” Bast cau mày. “Ta biết cháu lo lắng cho ta, nhưng bố mẹ cháu đã cứu mạng ta ra khỏi địa ngục là có lý do. Mẹ cháu đã trông thấy trước rằng ta sẽ tạo nên điều khác biệt trong trận chiến cuối cùng. Ta sẽ chiến đấu với Apophis cho đến chết nếu điều đó là cần thiết. Hắn sẽ không vượt qua được ta đâu.”

Tôi ngập ngừng. Bast đã giúp đỡ chúng tôi quá nhiều rồi. Cô ấy sém chút đã bị tiêu diệt khi đánh nhau với thần cá sấu Sobek. Cô chiêu dụ ông bạn Bes của mình để giúp cho chúng tôi chứng kiến ông ta bị biến thành một kẻ đờ đẫn mất trí. Cô đã giúp chúng tôi hồi phục người thầy xưa, là thần Ra, mang ông ta đến thế giới để rồi giờ đây phải bị kẹt trông nom cho ông ấy. Tôi không muốn lại yêu cầu cô đối mặt với Apophis, nhưng Bast nói phải. Cô ta hiểu kẻ thù hơn bất kỳ ai - có lẽ ngoại trừ thần Ra, khi ông ta còn sáng suốt.

“Thôi được,” tôi nói. “Nhưng Amos sẽ cần đến nhiều trợ giúp ngoài cô ra đấy, Bast ạ. Chú ấy sẽ cần đến các pháp sư.”

Walt cau mày. “Còn ai chứ? Sau thảm họa tại Dallas, chúng ta chẳng còn lại bao nhiêu bạn hữu nữa đâu. Chúng ta có thể liên lạc São Paolo và Vancouver - họ vẫn còn về phe chúng ta - nhưng họ sẽ không thể giành ra nhiều người cho chúng ta đâu. Họ sẽ phải lo đến việc bảo vệ quân khu của họ nữa.”

Tôi lắc đầu. “Amos cần đến những pháp sư biết con đường của các thần. Chú ấy cần chúng ta. Tất cả chúng ta.”

Walt câm lặng tiếp nhận thông tin này. “Ý cậu là, rời bỏ Nhà Brooklyn.”

Bên dưới chúng tôi, đám cạp-mắt-cá ré lên vui vẻ vì Shelby cố chạm mớ chì màu tóe lửa vào chúng. Khufu ngồi bên lò sưởi ăn Cheerious, quan sát cậu bé 10 tuổi Tucker dội banh bóng rổ vào tượng thần Thoth. Jaz đang dán băng cá nhân lên trán Alyssa. (Chắc chắn là cô này vừa bị con Thermos phản phúc của Sadie tấn công, Thermos vẫn còn đang sổng đâu đấy.) Giữa bao bộn bề này, Cleo vẫn đang ngồi trên ghế sofa, chúi múi vào một quyển sách.

Nhà Brooklyn là ngôi nhà thật sự đầu tiên mà bọn nhỏ từng biết đến. Chúng tôi đã hứa bảo vệ cho nhà được an toàn và dạy cho bọn nhỏ cách sử dụng pháp lực của chúng. Giờ thì tôi sắp sửa đưa chúng vào trong một trận chiến nguy hiểm nhất trần đời mà không được chuẩn bị gì.

“Carter,” Bast nói, “bọn nhỏ chưa sẵn sàng.”

“Chúng phải sẵn sàng thôi,” tôi nói. “Nếu như Vùng Một thất thủ, thì mọi chuyện sẽ chấm hết. Apophis sẽ tấn công chúng ta tại Ai Cập, ngay chính giữa ngọn nguồn sức mạnh của chúng ta. Chúng ta cần phải cùng sát cánh với Đại Pháp Sư.”

“Một trận chiến cuối cùng.” Walt buồn bã nhìn xuống Phòng Lớn, có lẽ đang thắc mắc liệu cậu ta có chết trước khi trận chiến ấy xảy ra hay không. “Chúng ta nên báo tin này cho những người khác chứ?”

“Chưa đâu,” tôi nói. “Trận tấn công vào vùng một của đám pháp sư phản loạn đến ngày mai mới xảy ra. Hãy để cho bọn nhỏ còn được một ngày cuối đi học. Bast này, chiều nay khi chúng về nhà, cháu muốn cô dẫn chúng đến Ai Cập. Dùng đến Freak, đến bất cứ pháp thuật nào mà cô phải dùng. Nếu ở dưới Địa ngục mà mọi chuyện suôn sẽ, Sadie cùng cháu sẽ nhập hội với mọi người trước vụ tấn công.”

“Nếu mọi chuyện suôn sẻ,” Bast cộc lốc. “Phải rồi, chuyện này xảy ra thường lắm đây.”

Cô ta liếc sang vị thần mặt trời, ông ta đang cố sức ăn cho được tay nắm cửa phòng của Sadie. “Còn thần Ra thì sao? Nếu 2 ngày nữa Apophis tấn công thì...”

“Thần Ra sẽ phải tiếp tục chuyến hành trình đêm của mình,” tôi đáp. “Đấy là 1 phần của Ma’at. Chúng ta không thể làm đảo lộn chuyện này. Nhưng vào buổi sáng ngày thu phân ông ấy sẽ cần phải có mặt tại Ai Cập. Ông ấy phải đối mặt với Apophis.”

“Như thế nào?” Bast khoa tay về phía ông thần già. “Trong cái khố ấy à?”

“Cháu hiểu,” tôi thừa nhận. “Nghe điên rồ thật. Nhưng Apophis vẫn còn nghĩ thần Ra là phần thưởng xứng đáng. Có lẽ việc đối mặt với Apophis trong trận chiến sẽ nhắc cho thần Ra nhớ ra mình là ai. Biết đâu ông ấy là vươn mình lên thách thức và trở thành... thứ ông ấy đã từng là vậy.”

Walt và Bast không trả lời gì. Tôi có thể căn cứ vào vẻ mặt của hai người để biết rằng họ không tin vào chuyện này. Cả tôi cũng không. Thần Ra đang gặm gặm tay nắm cửa phòng Sadie với một vẻ man rợ, nhưng tôi không nghĩ rằng ông này sẽ được tích sự gì khi đối mặt với Chúa Tể của Sự Hỗn Mang.

Dầu vậy, có được một kế hoạch hành động vẫn mang đến cảm giác yên lòng. Như thế còn đỡ hơn là chỉ đứng ì ra đấy, gặm nhấm sự vô vọng của tình trạng chúng tôi.

“Hãy dùng ngày hôm nay để sắp xếp,” tôi bảo bast. “Thu gom hết những vũ khí, bùa hộ mạng và cuộn văn tự giá trị nhất - bất cứ thứ gì chúng ta có thể dùng để giúp cho Vùng 1. Báo cho Amos biết là mọi người sẽ đến. Walt và cháu sẽ đi xuống Âm phủ để gặp Sadie. Chúng cháu hẹn gặp cô tại Cairo.”

Bast bĩu môi. “Được rồi, Carter à. Nhưng hãy cẩn thận với Setne đấy. Cháu nghĩ hắn ta xấu xa đến mức nào nào? Hắn ta tồi hơn thế gấp 10 lần cơ.”

“Này, chúng ta đã đánh bại ác thần rồi cơ mà,” tôi nhắc nhở Bast.

Bast lắc đầu. “Set là thần. Ông ta không thay đổi. Ngay cả với thần Hỗn Mang, cháu cũng có thể tiên liệu được hắn sẽ hành động thế nào. Mặt khác. Với Setne thì... hắn sở hữu cả quyền lực lẫn tính bất ổn định của con người. Đừng tin hắn. Hứa với ta đi.”

“Dễ thôi mà,” tôi bảo. “Cháu hứa.”

Walt khoanh hai tay lại. “Vậy chúng ta sẽ xuống Địa ngục bằng cách nào đây? Các cổng dịch chuyển đều không đáng tin cậy. Chúng ta sẽ để Freak lại đây, còn con thuyền thì đã bị tiêu hủy -”

“Cháu còn 1 con thuyền khác trong trí đây,” tôi vừa nói vừa cố tin rằng đây là một ý tưởng hay. “Cháu sẽ triệu gọi một người bạn cũ vậy.”