← Quay lại trang sách

9.Zia Giải Tán Một Trận Chiến Dung Nham.

TÔI ĐÃ TRỞ THÀNH MỘT CHUYÊN GIA đi thăm nhà dưỡng lão cho các thần – quả là một câu tuyên bố buồn thảm cho đời tôi.

Lần đầu tiên tôi và Carter tìm được đường đến đấy, chúng tôi đã du hành qua Dòng Sông Đêm, nhào xuống dòng thác rừng rực lửa và sém chút mất mạng trong hồ dung nham. Kể từ đấy, tôi phát hiện rằng mình có thể đơn giản chỉ cần gọi Isis chở tôi đi, vì bà ta có thể mở được những lối cửa đi đến nhiều địa điểm trong Cõi Âm. Thật tình đấy, mặc dù việc qua lại với Isis cũng phiền toái gần như là việc bơi qua lửa vậy.

Sau cuộc trò chuyện giữa shabti của tôi cùng Carter, tôi đi đến chỗ Zia trên mỏm dá vôi cheo leo nhìn xuống dòng sông Nile. Ở Ai Cập đã là chính ngọ. Tôi mất nhiều thời gian để vượt qua cơn choáng qua cổng hơn mình tưởng. Sau khi thay sang quần áo hợp lý hơn, tôi đã dung loáng bữa trưa rồi thêm một cuộc trò chuyện chiến thuật nữa cùng bác Amos sâu trong lòng Hàng Lang Thời Đại. Rồi tôi cùng Zia leo ngược lên mặt đất. Giờ chúng tôi đang đứng tại ngôi điện thờ Isis đổ nát bên dòng sông phía nam Cairo. Đây là nơi thích hợp để triệu gọi nữ thần, nhưng chúng tôi không còn nhiều thời gian.

Zia vẫn còn mặc bộ quần áo đánh trận – quần rằn ri ngụy trang với áo khoác màu ô liu. Chiếc túi được cô mang trên lưng còn cái gậy phép được đeo ở thắt lưng. Cô lục lọi túi kiểm tra mọi thứ lần cuối.

“Carter đã nói gì vậy?” Cô hỏi.

"Đúng đấy anh trai yêu dấu. Em đã đi xa khỏi tầm nghe ngóng trước khi em liên lạc anh nên Zia không nghe thấy lời chòng ghẹo nào. Thực tình mà nói, em đâu phải xấu xa đến thế đâu."

Tôi kể cho cô ấy nghe những gì chúng tôi bàn bạc nhưng thực tình tôi không có bụng dạ đâu mà chia sẻ tình cảnh linh hồn mẹ tôi đang trong vòng nguy hiểm như thế nào. Dĩ nhiên tôi biết đại khái tình hình nhờ nói chuyện với Anubis, nhưng biết được rằng linh hồn của mẹ co ro đâu đó dưới một mỏm đó ở Cõi Âm, vừa chống chọi lại sức hút của bóng con rắn – chỉ ngần ấy thông tin thôi đã như một viên đạn ghim vào ngực tôi. Nếu như tôi cố gắng chạm vào nó, tôi e rằng nó sẽ đi thẳng vào tim tôi và giết tôi chết mất.

Tôi giải thích về người bạn ma xấu xa của tôi, chú Vinnie, và cách chúng tôi định nài xin sự giúp đỡ của gã.

Zia trông kinh tởm ra mặt. “Setne hả? Như tên huyền thoại Setne ấy à? Carter có biết không là--?”

“Có.”

“Và thần Thoth gợi ý điều này?”

“Ừ.”

“Và hai người thực sự định làm thế?”

“Phải.”

Cô ấy nhìn chằm chằm xuống dòng sông Nile. Có lẽ cô ấy đang nghĩ về ngôi làng của mình, vốn tọa lạc bên bờ của dòng sông này cho đến khi nó bị hủy diệt bởi các nguồn lực của Apophis. Hay cô đang hình dung toàn bộ quê hương làng xóm của mình đang sụp đổ từng mảng xuống Biển Hỗn Mang.

Tôi hy vọng cô ấy sẽ nói với tôi rằng kế hoạch của chúng tôi quá điên rồ. Tôi nghĩ cô ấy sẽ bỏ mặc tôi đây mà quay trở lại Khu vực một.

Nhưng tôi lại tin rằng cô ấy đã phải quen với nhà Kane – cô nàng tội nghiệp. Kể từ bây giờ cô ấy bắt buộc phải biết rằng tất cả những kế hoạch của chúng tôi đều điên rồ.

“Được thôi,” cô nói. “Làm cách nào chúng ta đến được cái… nhà dưỡng lão cho các thần thế?”

“Đợi một chút.” Tôi nhắm mắt lại và tập trung.

Yoo- hoo, Isis ơi? Tôi nghĩ. Có ai ở nhà không?

Sadie, nữ thần trả lời ngay tức thì.

Trong tâm trí tôi, nữ thần xuất hiện trong dáng dấp vương giả với bím tóc đen. Chiếc áo bà ta mặc trắng nhẹ như tơ. Đôi cánh tỏa sáng lung linh như ánh mặt trời chiếu gợn lăn tăn qua làn nước trong vắt.

Tôi chỉ muốn đập cho bà ta một phát.

Á à, tôi nói. Phải chăng người bạn thân của tôi đã quyết định ai là người tôi có thể và không thể hẹn hò đây sao.

Nữ thần còn dám tỏ vẻ ngạc nhiên. Cô đang nói đến Anubis à?

Thôi được, cứ thử xem! Lẽ ra tôi nên ngừng ngang đấy bởi vì tôi cần sự giúp đỡ của Isis. Nhưng nhìn thấy bà ta hiện lên với vẻ lộng lẫy và quyền quý khiến tôi nổi điên hơn bao giờ hết. Bà ta lấy đâu ra tự tin lắm thế hử? Lén lút sau lưng tôi, vận động để khiến Anubis bị ngăn cách với tôi. Vì sao đấy lại là chuyện của bà mới được?

Thật ngạc nhiên là Isis giữ được bình tĩnh. Sadie, có những điều cô không hiểu đâu. Có những luật lệ đấy.

Luật lệ à? Tôi hỏi gặng lại. Thế giới thì sắp bị hủy diệt, còn bà thì lo đến việc anh chàng nào khả dĩ hẹn hò được với tôi sao?

Isis chụm mấy đầu ngón tay vào với nhau. Hai vấn đề này liên quan với nhau nhiều hơn cô tưởng đấy. Những truyền thống Ma’at phải được tuân thủ, bằng không Hỗn Mang sẽ chiến thắng. Thần linh và người thường chỉ có thể tương tác nhau qua những hình thức giới hạn cụ thể. Ngoài ra, cô không thể bị xao lãng. Ta đang làm ơn cho cô thôi mà.

Ơn á! Tôi nói. Nếu như bà thực sự muốn ra ơn với tôi, chúng tôi cần lối đi đến Nhà Bóng đên thứ tư – Nhà an nghỉ. Cánh đồng ngập nắng, hay bất cứ tên gì mà bà muốn gọi. Sau đó, bà có thể biến khỏi cuộc sống riêng của tôi!

Có lẽ tôi đã cư xử thô lỗ, nhưng nữ thần Isis đã vượt khỏi giới hạn. Hơn nữa, tại sao tôi phải cư xử chừng mực với một nữ thần đã từng trú ngụ trong đầu tôi trước ki chứ? Isis lẽ ra đã phải hiểu tôi rõ hơn!

Nữ thần thở dài. Sadie, gần gũi với các thần là nguy hiểm. Việc đó phải được điều tiết hết sức cẩn trọng. Cô hiểu điều này mà. Chú của cô vẫn đang gánh chịu hậu quả từ sau trải nghiệm với Set đó thôi. Và thậm chí bạn Zia của cô cũng đang chật vật kìa.

Ý bà là sao? Tôi hỏi.

Nếu như cô nhập vào với ta, cô ắt sẽ hiểu, Isis hứa hẹn. Đầu óc cô sẽ sáng ra. Đã đến lúc chúng ta phải đoàn kết và phối hợp sức mạnh.

Thế đấy: giở trò ngã giá đây. Mỗi lần tôi gọi đến Isis, bà ta luôn cố dụ dỗ tôi nhập vào bà ta như trước kia chúng tôi từng làm – người và thần cùng cư ngụ trên một thân xác, hành động theo một ý chí. Lần nào tôi cũng thẳng thừng từ chối.

A, tôi đánh liều, gần gũi với các thần là nguy hiểm, nhưng bà thì vẫn nôn nóng muốn kết hợp với tôi. Tôi lấy làm mừng vì bà vẫn còn quan tâm đến sự an toàn của tôi quá.

Nữ thần Isis nheo nheo mắt. Hoàn cảnh của chúng ta khác Sadie. Cô cần sức mạnh của ta.

Đương nhiên việc này đầy cám dỗ lắm. Có được sức mạnh toàn phần của một nữ thần trong tay mình quả là chuyện phấn khích. Là Con Mắt của Isis, tôi sẽ cảm thấy tự tin, quyết tâm, hoàn toàn không sợ chút sợ hãi. Người ta có thể đâm nghiện một sức mạnh như thế - vấn đề là ở chỗ đó.

Isis có thể là một người bạn tốt đấy, nhưng toan tính của bà ta không phải lúc nào cũng tốt cho thế giới con người – hay cho Sadie Kane.

Bà ta bị điều khiển bởi lòng trung thành với con trai Horus. Bà ta có thể tất cả mọi thứ để thấy con trai mình trên ngai vàng thống trị các thần. Bà ta tham vọng, thù hận, khát khao quyền lực và ganh tỵ với bất cứ ai có thể có nhiều phép thuật hơn mình.

Bà ta cho rằng đầu óc tôi sẽ sáng suốt hơn nếu bà ta nhập vào. Những gì bà ta thực muốn chỉ là tôi sẽ bắt đầu nhìn mọi thứ bằng cái nhìn mọi thứ chỉ cái nhìn của bà ta. Sẽ khó khăn hơn để tách suy nghĩ của tôi khỏi suy nghĩ của bà ấy. Tôi có thể thậm chí sẽ tin rằng bà ta đã đúng khi không để cho tôi và Anubis gần nhau. (Ý tưởng điên rồ)

Thật đáng tiếc là nữ thần Isis lại có lý trong việc hợp sức này. Không sớm thì muộn chúng tôi bắt buộc phải làm thôi. Không còn cách nào khác để tôi có được sức mạnh đối đầu với Apophis.

Nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc. Tôi muốn giữ mình là Sadie Kane càng lâu càng tốt – phần tôi tuyệt vời của mình mà không có bất cứ bóng dáng thánh thần nào quá giang vào cả.

Sẽ sớm thôi, tôi bảo Isis, tôi còn những việc cần phải làm trước. Tôi cần phải chắc chắn rằng những quyết định mình đưa ra là của mình. Nào, về việc lối vào Nhà an nghỉ…

Nữ thần Isis quả là tài tình thể hiện dáng điệu đau khổ và không tán đồng cùng một lúc, điều này hẳn khiến bà ta trở thành một bà mẹ không thể chịu được. Tôi gần như thấy thương cho Horus.

Sadie Kane, bà ta nói, cô là con người mà ta rất quý, là pháp sư được ta chọn. Nhưng cô vẫn không tin tưởng ta.

Tôi không buồn cãi lại với bà ta. Isis dư biết tôi nghĩ thế nào.

Nữ thần dang tay với vẻ cam chịu. Tốt lắm. Nhưng đường lối của các thần là câu trả lời duy nhất. Cho những người nhà Kane, và cho cả người kia nữa. Bà ta hất đầu về phía Zia. Cô cần phải hướng dẫn cô ta, Sadie. Cô ta cần phải học cách thức một cách thật nhanh.

Ý bà là sao? Tôi lại hỏi. Tôi thực sự cầu mong bà ta có thể thôi ngay cái kiểu nói năng đánh đố ấy đi. Các thần thật phiền toái với cái kiểu úp mở đó.

Zia là một tay pháp sư dày dạn hơn tôi. Tôi không biết làm thế nào để có thể chỉ dẫn được cô ấy. Với lại, Zia là một pháp sư sử dụng lửa. Cô ấy phải chịu đựng những người nhà Kanes chúng tôi, nhưng cô ấy chưa hề tỏ ra có chút mảy may hứng thú nào về đường lối của các thần.

Chúc may mắn, Isis nói, ta sẽ chờ sự triệu gọi của cô.

Hình ảnh của nữ thần khẽ lay động rồi dần tan biến. Khi tôi mở mắt ra, một bóng tối vuông vức hình dạng như một ô cửa lơ lửng trên không.

“Sadie à?” Zia hỏi, “Em cứ im lặng cả buổi làm chị lo quá”.

“Không cần đâu” tôi gượng cười. “Nữ thần Isis chỉ muốn nói chuyện thôi mà. Chỗ dừng kế tiếp là Nhà Bóng đêm thứ tư.”

Tôi sẽ thành thật. Tôi chưa bao giờ thực sự hiểu được sự khác biệt giữa những cái cổng cát xoáy mà những pháp sư có thể triệu gọi từ các cổ vật và những cánh cửa bóng tối mà các thần có thể gọi xuất hiện. Có lẽ các thần dùng một hệ thống kết nối không dây hiện đại hơn. Hay đơn giản là họ nhắm đích tốt hơn.

Dù là lý do gì đi nữa thì cái cổng dịch chuyển của nữ thần Isis vẫn đáng tin cậy hơn cái mà tôi đã dùng để đến Cairo. Cái cổng đó đặt chúng tôi ngay trong hành lang của Cánh đồng ngập nắng.

Ngay vừa lúc chúng tôi bước qua, Zia đã lướt nhìn quanh quất và nhíu mày. “Mọi người đâu hết rồi?”

Câu hỏi thật đúng lúc. Chúng tôi đã đến đúng nhà dưỡng lão cho các thần – cũng những cây xanh trong chậu, cũng hành lang rộng lớn với những cửa sổ nhìn xuống Hố Lửa, cũng những hàng cột bằng đá vôi dán đầy những câu khẩu hiệu của các bậc tiền bối vui tính và những châm ngôn đại loại như: Thế kỷ vàng của bạn là đây!

Nhưng phòng trực y tá thì không một bóng người. Mấy cây truyền dịch túm tụm trong một góc như chúng đang có hội nghị. Những dãy ghế sofa trống rỗng. Trên bàn cà phê vương vãi những bàn cờ đam đang chơi dở. Hừm, tôi ghét cái trò cờ đam.

Tôi nhìn chằm chằm vào một chiếc xe lăn trống không, tự hỏi không biết người ngồi trên xe giờ đã ở nơi nào, thì bỗng nhiên chiếc xe bốc cháy thành ngọn, sụp xuống thành một đống da lộn cháy thành than và khung thép chảy quá nửa.

Tôi suýt ngã ngửa. Đằng sau tôi, Zia cầm một quả cầu lửa trắng cháy rừng rực trong tay. Đôi mắt cô hoang dại như một con thú bị dồn vào chân tường.

“Chị điên à?” Tôi hét lên. “Chị làm gì -?”

Cô rót tiếp quả cầu lửa thứ hai vào phòng trực y tá. Một cái lọ đầy hoa cúc vỡ tan tành tròn cơn mưa của những cánh hoa rơi lả tả và những mảnh gốm vụn.

“Zia!”

Có vẻ cô ấy không nghe thấy tôi. Cô chuẩn bị tiếp một quả cầu lửa khác nhắm vào mấy cái sofa.

Lẽ ra tôi nên chạy kiếm chỗ nấp. Tôi chưa sẵn sàng chết chỉ để cứu mớ đồ trang trí nột thất bọc vải. Thay vì chạy đi, tôi lao vào chộp được cổ tay cô ấy. “Zia, dừng lại đi!”

Cô ấy trừng mắt nhìn tôi với đôi mắt tóe lửa – tôi muốn nói đúng theo nghĩa đen ấy. Hai tròng mắt cô đã trở thành hai đĩa lửa màu cam.

Điều này thật khủng khiếp, đương nhiên, tôi vẫn không hề sợ hãi. Cả năm qua tôi đã quen dần quen với những điều bất ngờ - nào là chuyện con mèo của tôi là nữ thần, anh trai tôi bị biến thành chim ưng, và Felix cứ một tuần vài lần đem chim cánh cụt vào khu lò sưởi.

“Zia”, tôi gằn giọng. “Chúng ta không thể đốt nhà dưỡng lão được. Chị bị cái gì nhập vào vậy?”

Có chút bối rối thoáng qua trên gương mặt. Cô nàng thôi vùng vẫy. Đôi mắt cô trở lại bình thường.

Cô nhìn chằm chằm vào chiếc xe lăn cháy rụi, rồi những gì còn sót lại của bó hoa trên tấm thảm. “Tôi đã -?”

“Quyết định mớ cúc kia cần phải chết ấy à?” Tôi nói luôn. “Vâng, chị đã làm thế đấy”.

Zia dập tắt quả cầu lửa của mình, cũng may vì nó sắp táp vào mặt tôi. “Chị xin lỗi”, cô nói lí nhí. “Chị - chị nghĩ mình kiểm soát được…”.

“Kiểm soát được ư?” tôi buông tay cô ấy ra. “Chị muốn nói là dạo gần đây chị cứ ném vu vơ cả đống cầu lửa hả?”

Zia trông vẫn còn bần thần, ánh mắt dò xét quanh sảnh.

Kh-ông… có lẽ. Chị đã bị ngất đi. Khi tỉnh lại, chị không nhớ mình đã làm gì nữa”

“Giống như bây giờ sao?”

Cô gật đầu. “Amos nói… đầu tiên ông ấy nghĩ có lẽ đấy là tác dụng phụ từ thời gian nhốt trong mộ đó.”

Ah, thì ra là ngôi mộ. Nhiều tháng ròng, Zia bị bắt nhốt trong một ngôi mộ bằng đá ẩm ướt trong khi shabti của cô lon ton khắp nơi giả làm cô. Đại pháp sư Iskandar cho rằng làm thế sẽ bảo vệ được Zia thực – khỏi Set chăng? Hay Apophis? Chúng tôi vẫn chưa biết rõ. Dù thế nào đi nữa, tôi không thấy đây là một ý tưởng thông minh của một pháp sư được cho là bậc thầy với hai ngàn năm tu luyện có thể nghĩ ra. Trong những giấc ngủ của mình, Zia luôn gặp những cơn ác mộng khủng khiếp về ngôi làng đang bốc cháy của mình và cảnh Apophis hủy diệt thế giới. Tôi đoán rằng điều này có thể dẫn đến những tiền chấn động gây căng thẳng tâm lý xấu.

“Chị nói chú Amos đã nghĩ đến điều đó trước nhất,” tôi lặp lại. “Thế thì còn chuyện gì nữa phải không?”

Zia nhìn chằm chằm vào chiếc xe lăn cháy rụi. Ánh sáng bên ngoài rọi vào làm tóc của cô ánh lên màu đồng gỉ.

“Ông ấy đã ở đây,” cô thầm thì. “Ông ấy đã ở đây trong bao nhiêu là thời gian, bị mắc bẫy.”

Tôi ngẩn người một lúc để hiểu ra điều đó. “Cô muốn nói tới thần Ra?”

“Ông ấy thật khốn khổ và cô độc,” cô nói. “Ông ấy bị phế truất khỏi ngai vàng. Ông ấy đã rời khỏi thế giới con người và không còn ham sống nữa.”

Tôi nhảy ra khỏi đám cúc đang chát âm ỷ trên thảm. “Em không biết, Zia à. Ông ta trông rất hạnh phúc khi chúng ta đánh thức ông ấy dậy, ca hát luôn miệng, cười toe toét và làm đủ trò mà.”

“Không.” Zia đi về hướng cửa sổ, như thể bị cảnh đá lưu huỳnh đáng yêu kia thu hút. “Trí óc của ông ấy vẫn đang ngủ yên. Chị đã trải qua thời gian cùng ông ta, Sadie à. Chị quan sát vẻ mặt cảm xúc của ông ta khi ông ấy ngủ. chị đã nghe thấy ông ấy thút thít và nói lầm bầm. Cái thân thể già nua kia là cái lồng, là tù ngục. Thần Ra thực sự đang bị nhốt bên trong.”

Bây giờ Zia bắt đầu làm tôi lo lắng đây. Tôi có thể giải quyết được vụ mấy trái cầu lửa. Còn cái vụ nói lảm nhảm này thì tôi – không chắc lắm.

“Em cho rằng chị đồng cảm với Ra cũng dễ hiểu thôi.” Tôi nói liều.

“Chị là người sử dụng lửa. Còn ông ta là một kiểu thần rực lửa. Chị bị nhốt trong ngôi mộ kia. Thần Ra thì bị nhốt trong nhà dưỡng lão. Có lẽ đó chính là điều đã khiến chị bị mất trí nhớ như vừa rồi. Chỗ này khiến chị nhớ lại sự giam cầm của chính mình.”

Đúng thế - Sadie Kane, nhà tâm lý học tập sự. Tại sao không chứ? Tôi đã bỏ ra khối thời gian để chẩn bệnh cho hai đứa bạn khùng Liz và Emma hồ còn ở London rồi.

Zia nhìn chằm chằm ra phía cái hồ nước đang bốc cháy. Tôi có cảm giác nỗ lực thực hiện liệu pháp của mình không đạt được kết quả mong muốn.

“Amos cố giúp đỡ chị”, cô nói. “Ông ấy biết chị đã trải qua chuyện gì. Ông ấy đọc thần chú để bắt suy nghĩ của chị, nhưng…” Cô lắc đầu. “Sự việc càng trở nên tồi tệ. Đây là ngày đầu tiên trong mấy tuần qua chị không chăm lo cho thần Ra, và càng dành nhiều thời gian với ông ta, suy nghĩ của chị càng rối tung rối mù lên. Khi chị gọi lửa như vừa rồi, chị gặp rắc rối là không kiểm soát được nó. Thậm chí những câu thần chú đơn giản chị đã là được lâu nay – chị đã điều chuyển quá nhiều năng lượng. Nếu điều xảy ra khi đang đi thiếp…”

Tôi đã hiểu vì sao cô nghe thật sợ hãi. Các pháp sư phải cẩn thận với những câu thần chú. Nếu chúng tôi điều chuyển quá nhiều năng lượng, vô hình chung chúng tôi sẽ cạn kiệt nguồn lực dự trữ của mình. Câu thần chú sau có thể sẽ nhập trực tiếp vào sinh lực của pháp sư đó – với những hệ quả chẳng vui vẻ gì.

Ngươi cần phải hướng dẫn cô ấy, Isis bảo tôi thế. Cô ấy cần phải học cách thức một cách thật nhanh.

Có một suy nghĩ khó chịu bắt đầu xuất hiện. Tôi vẫn còn nhớ vẻ vui mừng của thần Ra khi lần đầu tiên gặp Zia, cái cách ông cố gắng tặng cho cô phần còn lại của bọ hung cuối cùng của mình. Ông cứ nói bị bô suốt về con ngựa vằn… có ý ám chỉ Zia. Và bây giờ Zia bắt đầu có ý đồng cảm với vị thần già nua, thậm chí cố gắng đốt trụi nhà dưỡng lão nơi ông bị giam giữ trong suốt cả thời gian dài.

Điều đó chẳng hay ho chút nào. Nhưng làm thế nào tôi có thể khuyên bảo cô ấy khi mà tôi chẳng biết ất giáp gì về chuyện gì đang xảy ra chứ?

Những lời cảnh báo của Isis cứ văng vẳng trong đầu tôi: đường lối của các vị thần là câu trả lời cho tất cả những người nhà Kane. Zia thì đang gặp khó khăn. Chú Amos vốn vẫn bị ảnh hưởng bởi khoảng thời gian với Set.

“Zia…”. Tôi ngần ngừ. Chị nói chú Amos biết chị đang trải qua những gì. Đó có phải là lý do vì sao chú ẩy bảo Bast trông chừng Ra hôm nay? Để cho chị có thời gian tránh xa vị thần mặt trời?”

“Chị - chị cho là vậy.”

Tôi cố gắng thở đều. Đoạn hỏi tiếp một câu hỏi khó hơn: “Trong phòng chiến tranh, chú Amos nói có lẽ chú ấy sẽ dùng cách khác để chiến đấu với kẻ thù. Chú ấy chưa… um, chú ấy chưa bao giờ gặp rắc rối với Set đúng không?”

Zia không nhìn vào mắt tôi. “Sadie, chị đã hứa với ông ấy – “

“Ôi, trời đất thánh thần Ai Cập ôi! Chú ấy đang triệu gọi Set hả? Cố điều chuyển năng lượng của gã, sau những gì Set cũng đã làm với chú ư? Làm ơn đi, đừng mà.”

Cô ấy không trả lời tôi, như thế đã là câu trả lời rồi.

“Chú ấy sẽ bị chôn vùi mất!” Tôi rên rỉ. “Nếu đám pháp sư nổi loạn phát hiện ra Đại Pháp Sư đang có liên quan với ác thần, như chúng nghi ngờ thôi – “

“Set không phải chỉ là ác thần,” Zia nhắc nhở tôi. “Gã là cánh tay phải của thần Ra. Gã bảo vệ thần mặt trời chống lại Apophis.”

“Chị nghĩ điều đó làm mọi việc tốt hơn sao?” Tôi lắc đầu hoài nghi. “Và bây giờ Amos nghĩ rằng chị đang gặp rắc rối với thần Ra đúng không? Chú ấy có nghĩ rằng Ra đang cố…” Tôi chỉ vào đầu Zia.

“Sadie, làm ơn…” Giọng cô lạc dần trong khổ sở.

Tôi thấy mình hơi bất công khi ép cô thế này. Trông cô còn hoảng loạn hơn cả tôi nữa là.

Dù vậy, tôi vẫn ghét cái ý nghĩ là Zia đang bị mất phương hướng ngay sát trước trận chiến cuối cùng của chúng tôi – thiếp đi, ném những quả cầu lửa ngẫu nhiên, mất kiểm soát sức mạnh của chính mình. Tệ hại hơn nữa là khả năng chú Amos có những mối liên hệ nào đó với Set – rằng chú ấy có thể thật sự đã chọn cho vị thần kinh khủng kia quay trở lại ở trong đầu mình.

Luồng suy nghĩ thắt ruột tôi lại như tyets – hình tượn của Isis.

Tôi hình dung kẻ cựu thù Michel Desjardins dang cau có. Nevoyez – vous pas(3), Sadie Kane? Đây là những gì đem lại từ đường lối của các vị thần. Đây là lý do vì sao mà phép thuật bị cấm đoán.

Tôi đá chân vào cái khung bị cháy rụi của chiếc xe lăn. Một cái bánh xe cong queo lung lay kêu cót két.

“Chúng ta cần phải bàn về chuyện đó,” tôi quyết định. “Chúng ta không còn nhiều thời gian đâu. Bây giờ… các bậc trưởng lão già cả đi đâu hết rồi nhỉ?”

Zia chỉ về hướng cửa sổ. “Kia kìa,” cô nói một cách bình tĩnh. “Mọi người đang có một ngày đi biển.”

Chúng tôi đi xuống bãi biển cát đen cạnh Hồ Lửa. Nơi đây không thể nào là điểm du lịch ưa chuộng nhất của tôi, nhưng các vị thần già cả đang nằm ườn ra trên những chiếc ghế xếp dưới những chiếc dù màu tươi rói. Một số khác thì nằm ngáy khò khò trên những chiếc khăn tắm biển hoặc ngồi trên xe lăn và nhìn chằm chằm vào cảnh biển sôi sùng sục.

Một nữ thần đầu chim nhăn nheo vận đồ tắm nắng một mảnh đang xây Kim Tự Tháp bằng cát. Hai ông già – tôi đoán họ là thần lửa – đang đứng dưới lớp sóng sáng rực sâu tới thắt lưng, đang cười và tóe dung nham vào mặt nhau.

Tawaret, người hộ lý tươi cười khi trông thấy chúng tôi.

“Sadie!” cô gọi. “Tuần này cô đến sớm đấy! Và cô đã dẫn cả bạn theo nữa cơ.”

Bình thường thì, tôi sẽ không để yên cho một con hà mã cái cười toe nhào tới ôm tôi, nhưng tôi đã quen với Tawaret.

Cô đã thay đôi giày cao gót của mình bằng đôi dép kẹp. Còn lại thì cô vẫn mặc đồng phục y tá màu trắng như mọi khi. Mascara và son môi của cô được kẻ một cách khá trang nhã, theo cách của hà mã, và mái tóc đen bù xù của cô được cột gọn dưới chiếc nón y tá. Cái áo choàng ôm chật cứng của cô làm lộ ra cái bụng mỡ màng – có thể là dấu hiệu mang bầu suốt đời, vì cô là nữ thần sinh sản, hay có lẽ do ăn quá nhiều bánh nướng. Tôi chưa bao giờ dám chắc về điều này.

Cô ấy ôm tôi nhưng không hề bóp nát tôi làm tôi cảm kích vô cùng. Mùi nước hoa tử đinh hương của cô gợi cho tôi nhớ đến bà ngoại, còn thoảng lưu huỳnh trên quần áo cô ấy gợi tôi nhớ về ông ngoại.

“Tawaret,” tôi nói, “đây là Zia Rashid.”

Nụ cười Tawaret nhạt đi. “Ồ… Ờ, tôi biết rồi."

Tôi chưa bao giờ thấy nữ thần hà mã mất tự nhiên như thế này. Cô ấy có đoán được Zia đã đốt cháy rụi xe lăn và đám hoa cúc của cô ấy không nhỉ?

Thấy sự im lặng trở nên gượng gạo, Tawaret tươi cười trở lại. "Xin lỗi, vâng. Xin chào, Zia. Chỉ là trông cô ấy giống… thôi, không sao! Cô cũng là bạn của Bes à?"

"Ơ, không hẳn," Zia thừa nhận. "Ý tôi là, tôi cho là thế, nhưng –"

"Chúng tôi ở đây để thực hiện một sứ mệnh," tôi nói. "Mọi thứ ở trên thế giới trên kia đang trên đà bị hủy diệt."

Tôi kể cho Tawaret nghe về các pháp sư nổi loạn, về các mưu đồ tấn công của Apophis, và kế hoạch điên rồ của chúng tôi đi tìm bóng rắn mà dẫm cho nó chết.

Tawaret đan những bàn tay hà mã của mình vào nhau. "Trời ơi. Tận thế ngày mai hả? Tối thứ Sáu định tổ chức chơi Bingo. Các cục cưng tội nghiệp của tôi chắc thất vọng lắm đây…"

Cô liếc xuống biển nhìn các của nợ già cả của mình, vài người thì đang ngủ chảy cả dãi, số khác thì đang ăn cát đen hay đang cố nói chuyện với dung nham núi lửa.

Tawaret thở dài. "Tôi cho rằng tốt hơn là không nói gì với họ. Họ đã ở đây hàng thiên niên kỷ, đã bị thế giới người quên lãng. Bây giờ họ phải bị diệt vong với mọi người khác. Họ không đáng nhận lãnh một số phận như thế."

Tôi muốn nhắc nhở cô ấy rằng không ai đáng nhận lãnh một số phận như thế cả - không phải bạn bè tôi, không phải gia đình tôi và lại càng không phải cô gái trẻ xuất chúng có tên Sadie Kane, người đang có cả một tương lai phía trước. Nhưng Tawaret vốn quá đỗi tốt bụng, tôi không muốn mình nghe ích kỷ. Dương như cô không hề lo lắng gì cho bản thân, chỉ nghĩ đến những vị thần héo hắt kia mà thôi.

"Chúng tôi vẫn chưa bỏ cuộc," tôi hứa.

"Nhưng cái kế hoạch của các cô cậu!" Tawaret rùng mình, tạo thành một đợt sóng trên mớ thịt hà mã đang rung rinh. "Không thể được!"

"Có giống như hồi sinh thần mặt trời không?" Tôi hỏi.

Cô thừa nhận điều đó bằng một cái nhún vai. "Tốt lắm, cưng ạ. Tôi sẽ thừa nhận là bọn cô đã làm được điều không thể trước kia. Tuy nhiên…" Cô liếc qua Zia, làm như thể sự có mặt của bạn tôi vẫn làm cô ấy hoảng sợ. "Vâng, tôi tin à cô biết mình đang làm gì. Tôi có thể giúp gì được nào?"

"Chúng tôi có thể gặp Bes được không?" Tôi hỏi.

"Dĩ nhiên rồi… nhưng tôi e là anh ấy chẳng thay đổi gì cả."

Cô dẫn chúng tôi xuống bãi biển. Mấy tháng trước tôi đi thăm Bes ít nhất mỗi tuần một lần, nên tôi nhìn nhận ra được nhiều thần già nua. Tôi nhận ra Heket nữ thần ếch đậu trên nóc của một cây dù ngoài biển như thể cây dù là một lá súng. Lưỡi bà thè ra ngoài để tóm lấy vật gì đó trong không trung. Ở Cõi Âm có ruồi không nhỉ?

Xa chút nữa, tôi thấy thần ngỗng Genger-Wer, cái tên – đùa thôi – có nghĩa là Còi Bự. Lần đầu tiên nghe Tawaret nói thế, tôi suýt phun hết trà ra ngoài. Đức ngài Còi Bự đang đi lạch bạch trên bãi biển, ngoác mồm kêu quàng quạc vào các thần khác làm họ giật mình thức dậy.

Tuy nhiên cứ mỗi lần tôi đến thăm, số các thần đều thay đổi. Có vài thần biến mất. Một số thần khác lại xuất hiện – đó là thần của các thành phố không còn tồn tại nữa; những vị thần đã được tôn sùng trong vài thế kỷ trước khi bị thay thế bởi các thần khác; những thần quá già không nhớ nổi tên mình. Hầu hết các nền văn minh đều để lại những mảnh gốm sứ vỡ vụn hay đền đài hoặc những áng văn chương. Ai Cập quá lâu đời nên nó để lại cả đống những thần thánh không còn hiển linh.

Giữa đường đi xuống biển, chúng tôi đi ngang qua hai vị thần kỳ quặc đang chơi trên đống dung nham. Lúc này cả hai đang vật lộn trong hồ nước sâu đến ngang hông. Người này đấm người kia bằng cái ankh và luôn miệng nói, "Là bánh pudding của tôi! Bánh pudding của tôi!"

"Ôi trời," Tawaret nói. "Bật Lửa và Chân Nóng lại nữa rồi."

Tôi cố nín cười. "Chân Nóng á? Cái kiểu tên thần thánh gì thế?"

Tawaret xem xét làn sóng cháy rực như thể đang tìm cách vượt qua nó mà không bị đốt cháy. "Họ là thần đến từ Sảnh phán xét đó cưng. Tội nghiệp. Từng có đến bốn mươi hai thần, mỗi thần xét xử một loại tội khác nhau. Thậm chí hồi xưa, chúng tôi không thể nào giữ họ trật tự được. Còn bây giờ…" Cô nhún vai. "Họ hầu như bị lãng quên, buồn vậy đấy. Bật Lửa, vị thần với ankh kia kìa – đã từng là thần xét xử trộm cắp. Tôi nghĩ việc này làm cho ông ta bị hoang tưởng. Ông ta luôn cho rằng Chân Nóng đã lấy cắp bánh pudding của mình. Tôi sẽ phải can họ thôi đánh nhau cái đã."

"Để tôi," Zia nói.

Tawaret cứng người. "Cô hả… cưng?"

Tôi có cảm giác cô đinh nói thêm gì đó hơn là cưng.

"Lửa không làm gì được tôi đâu," Zia trấn an cô. "Hai người cứ đi trước đi."

Tôi không chắc làm thế nào mà Zia lại tự tin đến thế. Có lẽ chỉ đơn giản là cô muốn bơi trong lửa hơn là phải nhìn thấy tình trạng của Bes hiện giờ. Nếu vậy, tôi không thể nào trách cô ấy được. Trải nghiệm đó rất đau lòng.

Dù là gì đi nữa, Zia sải bước về hướng sóng và lội thẳng vào một nhân viên cứu hộ chế ngự được lửa trong bộ phim truyền hình dài hơi Baywatch.

Tawaret và tôi tiếp tục đi dọc bãi biển. Chúng tôi đến bến tàu nơi chiếc thuyền mặt trời của thần Ra được neo vào trong lần đầu tiên tôi và Carter đến thăm nơi này.

Bes ngồi ở phía cuối cầu tài trên một chiếc ghế da êm ái, hẳn do Tawaret phải mang xuống dành riêng cho ông. Ông mặc chiếc áo sơ mi kiểu Hawai mới màu xanh đỏ và quần kaki ngắn. Gương mặt ông có vẻ ốm hơn so với mùa xuân năm ngoái, nhưng trông ông vẫn vậy – mái tóc đen bù xù như tổ chim, vẫn cái bờm lông cứng lởm chởm được cho là râu, cũng vẫn gương mặt kệch cỡm đáng yêu làm cho tôi nhớ tới gương mặt của chú chó lùn mũi tẹt.

Nhưng linh hồn của Bes đã rời khỏi xác. Ông ngồi nhìn một cách vô định về phía hồ, không mảy may động đậy khi tôi quỳ xuống cạnh ông và nắm lấy bàn tay lông lá của ông.

Tôi nhớ lần đầu tiên ông cứu mình – quẳng tôi lên chiếc limo đầy rác rưởi, chở thẳng tôi đến cầu Waterloo, đoạn xua đuổi hai thần lúc đó đang cố bám theo tôi. Ông nhảy ra khỏi xe, mặc độc mảnh quần bơi be bé và hét lên, "Boo!"

Vâng, ông thực sự là một người bạn.

"Bes đáng mến," tôi nói, "bọn cháu đang cố gắng giúp ông đây."

Tôi kể ông nghe tất cả những gì xảy ra sau chuyến thăm ông lần trước. Tôi biết ông không thể nghe thấy tôi. Từ khi bí danh của ông bị đánh cắp, trí óc ông chỉ là không còn đấy nữa. Nhưng nói chuyện với ông làm tôi thấy nhẹ lòng hơn.

Tawaret sụt sịt. Tôi biết cô trọn đời yêu Bes, mặc dù chưa bao giờ Bes đáp lại tình cảm của cô. Ông không thể nào có được một người chăm sóc ông tốt hơn thế này.

"Ôi, Sadie…" Nữ thần hà mã lấy tay quẹt nước mắt. "Nếu như cô thực sự có thể giúp gì được anh ấy, tôi – tôi sẽ làm bất cứ chuyện gì. Nhưng có thể nào được đây?"

"Bóng," tôi nói. "Cái gã Setne… hắn đã tìm được cách để dùng các bóng cho câu thần chú nguyền rủa. Nếu như sheut là một bản sao dự phòng của linh hồn, và nếu phép thuật của Setne có thể dùng để làm ngược lại…"

Tawaret tròn mắt. "Cô tin là mình có thể dùng bóng của Bes để manh anh ấy trở về hả?"

"Đúng." Tôi biết điều đó nghe thật điên rồ, nhưng tôi phải tin. Nói to kế hoạch ấy cho Tawaret nghe, người thậm chí lo lắng cho Bes còn hơn cả tôi… ừ thì, đơn giản là tôi không thể để cô ấy thất vọng. Hơn nữa, nếu chúng tôi có thể làm điều này được cho Bes, thì biết đâu đấy? Có lẽ chúng tôi có thể sử dụng cùng một phép thuật ấy để mang thần mặt trời Ra trở lại thể trạng chiến đấu. Tuy nhiên, việc quan trọng làm trước. Tôi có ý định giữ lời hứa với vị thần người lùn này.

"Đây là phần gay go này," tôi nói. "Tôi hy vọng cô sẽ giúp xác định chỗ bóng Bes. Tôi không biết nhiều lắm về các thần và sheut này kia kia nọ. Tôi hiểu thần các cô thường hay giấu bóng đi?"

Tawaret bồn chồn đổi chân này chân kia, chân cô ấy di di cọt kẹt trên tấm ván cầu tàu. "Ừ, đúng rồi…"

"Tôi hy vọng chúng cũng giống như những cái tên bí mật. "Tôi tiếp tục phủ đầu. "Bởi vì tôi không thể hỏi Bes ông đã giữ bóng của mình ở đâu được, tôi nghĩ mình nên hỏi người gần gũi nhất với ông. Và tôi nghĩ cô chính là người biết được điều này."

Trông cô nàng hà mã đó mắc cỡ rõ kỳ cục. Nó khiến cho Tawaret trông thanh tao – theo casic kiểu vĩ đại ấy.

"Tôi – tôi có thấy bóng của anh ấy một lần," cô thừa nhận. "Một trong những khoảnh khắc chúng tôi hạnh phúc nhất. Chúng tôi đang cùng ngồi trên tường của một ngôi đền ở Sais."

"Cái gì?"

"Một thành phố ở đồng bằng sông Nile," Tawaret giải thích. "Nhà của một người bạn của chúng tôi – nữ thần săn bắn Neith. Cô ấy mời tôi và Bes tham gia những chuyến đi săn của cô ấy. Chúng tôi, à, đuổi mồi cho cô ấy đó mà."

Tôi hình dung cảnh Tawaret và Bes, hai vị thần quyền năng trong hình dạng siêu xấu, tay trong tay, vừa dẫm nát vùng đầm lầy vừa la hét, "Boo!" để đuổi mấy đám chim cút. Tôi quyết định giữ riêng hình ảnh đó cho mình.

"Dù sao đi nữa," Tawaret tiếp tục, "một đêm sau bữa tối, Bes và tôi đang ngồi một mình trên mấy vách tường trong điện của Neith, ngắm trăng lên trên sông Nile."

Cô đưa mắt nhìn vị thần người lùn với ánh mắt tha thiết đến độ tôi không thể không hinh dung ra chính mình đang ngồi trên tường của ngôi đền, có một buổi tối lãng mạn với Anubis… không, Walt… không… Gừ! Cuộc đời tôi thật kinh khủng.

Tôi buồn bã thở dài. "Tiếp đi nào."

"Chúng tôi nói vài câu bâng quơ," Tawaret nhớ lại. "Chúng tôi nắm tay nhau. Chỉ có vậy thôi. Nhưng tôi có cảm giác thật gần gũi với anh ấy. Chỉ trong một khoảnh khắc, tôi nhìn ra bức tường gạch bùn bên cạnh, và tôi thấy bóng của Bes trong ánh đuốc, Bình thường các thần không bao giờ để bóng của mình gần như vậy. Anh ấy tin tưởng tôi lắm nên mới hiện bóng ra cho tôi thấy như thế. Tôi hỏi anh ấy, thế là anh ấy bật cười. Anh bảo rằng, "Đây là nơi tốt cho bóng của ta. Ta nghĩ ta sẽ để bóng của mình ở đây. Như thế này thì bóng của ta sẽ mãi được hạnh phúc, kể cả khi ta đau khổ."

Câu chuyện thật buồn thảm, tôi chịu không nổi.

Phía dưới bờ biển, thần Bật Lửa già nua la hét inh ỏi gì đấy về bánh puddinh. Zia đang đứng trên sóng, cố ngăn không cho hai vị thần xáp vào nhau trong khi hai người té dung nham vào cô từ hai phía. Thật ngạc nhiên là hình như cô chẳng nề hà gì.

Tôi quay lại Tawaret. "Cái đêm ở Sais – cách đây bao lâu rồi?"

"Vài ngàn năm."

Tim tôi chùng xuống. "Có khả năng nào là bóng vẫn còn ở đó không?"

Cô nhún vai một cách bất lực. "Sais đã bị hủy diệt hàng thế kỷ trước. Ngôi đền cũng biến mất. Người dân đã phá sập những công trình kiến cổ và lấy những bức tường gạch bùn làm phân bón. Phần lớn đất đai bị biến thành đầm lầy.

Chán chưa. Tôi chưa bao giờ là fan hâm mộ của những tàn tích đổ nát của người Ai Cập. Cũng có vài lần chính tôi cũng thèm được kéo đổ vài đền đài đấy chứ. Nhưng duy lần này, tôi lại cầu mong cho những tàn tích kia còn tồn tại được. Tôi muốn thoi cho đám nông dân kia một trận.

"Thế là chẳng còn chút hy vọng nào chăng?" Tôi hỏi.

"Ôi, hy vọng thì luôn có đấy chứ," Tawaret nói. "Cô có thể lục tìm trong vùng đó, và gọi tìm bóng của Bes. Cô là bạn của Bes. Bóng của anh ấy có thể hiện ra với cô nếu nó vẫn đang còn ở đó. Và nếu nữ thần Neith vẫn còn ở đó thì cô ấy có thể giúp được. Nghĩa là, nếu nữ thần không săn cô ấy…"

Tôi quyết định không nghiền ngẫm cái khả năng đó. Rắc rối với tôi thế là đủ. "Chúng ta phải thử thôi. Nếu chúng tôi có thể tìm thấy bóng và giải lời nguyền –"

"Nhưng mà Sadie này," nữ thần nói, "cô còn quá ít thời gian. Cô còn phải ngăn Apophis lại kia mà! Làm thế nào cô cũng có thể giúp cho Bes được?"

Tôi nhìn vị thần người lùn. Đoạn cúi xuống hôn lên cái trán gồ ghề của ông. "Tôi đã hứa," tôi nói. "Hơn nữa, chúng tôi sẽ cần đến ông ấy nếu chúng ta có khả năng chiến thắng."

Bản thân tôi có thực sự tự tin vào điều đó không? Tôi biết thần Bes không thể chỉ đơn giản hét lên mấy tiếng "Boo!" mà có thể đánh đuổi được Apophis, không cần biết trông ông ấy khủng khiếp như thế nào trong bộ đồ bơi của mình. Trong cái kiểu trận chiến mà chúng tôi sắp đối mặt đây, tôi không thực sự chắc chắn rằng có thêm một vị thần là có thể làm thay đổi cục diện. Và tôi đã thậm chí càng không chắc lắm với cái ý tưởng về bóng để lại có thể tác dụng với thần Ra. Nhưng tôi phải thử với Bes. Nếu ngày tận thế là ngày mốt, tôi sẽ không chấp nhận cái chết khi mà tôi chưa làm hết những gì mình có thể để cứu bạn mình.

Trong tất cả những nữ thần mà tôi biết, chỉ có Tawaret là vị thần có thể hiểu được những động cơ hành động của tôi.

Cô đặt đôi tay đầy che chở lên vai Bes. "Nếu phải làm thế, Sadie Kane ạ, tôi cầu chúc cô may mắn – vì Bes, vì tất cả chúng ta."

Tôi để cô ở lại bên bến tàu, đứng cạnh Bes như thể cả hai vị thần đang cùng nhau tận hưởng buổi hoàng hôn lãng mạn bên nhau.

Tôi đi xuống bãi biển với Zia, cô đang phủi đám tro bám vào tóc. Trông cô không hề hấn gì, ngoại trừ vào đốm cháy trên quần.

Cô khoa tay về phía Bật Lửa và Chân Nóng, cả hai đã làm lành với nhau và đang chơi trên đống dung nham. "Họ không đến nỗi tệ đâu," Zia nói. "Họ chỉ cần được quan tâm để ý một chút."

"Giống những chú thú cưng," tôi nói. "Hay như anh trai em nhỉ."

Đích thực là Zia đã mỉm cười. "Em đã hỏi được những gì em cần chưa?"

"Em nghĩ đã đủ," tôi đáp. "Nhưng trước hết chúng ta phải đến Sảnh phán xét đã. Sắp đến giờ xét xử Setne rồi."

"Làm thế nào chúng ta đến đó được?" Zia hỏi. "Thêm một lối cổng khác à?"

Tôi nhìn chằm chằm ngang Hồ Lửa, vừa suy tính về cách giải quyết rắc rối này. Tôi nhớ Sảnh phán xét nằm trên một hòn đảo đâu đó trong hồ này, nhưng địa lý của Cõi Âm hơi lừa đảo một chút. Tất cả những gì tôi biết đại loại là, sảnh đường nằm ở một độ cao hoàn toàn khác với Cõi Âm, hay là hồ rộng sáu triệu dặm vuông gì đó. Tôi không hề hào hứng gì với cái ý tưởng đi vòng bờ biển xuyên qua lãnh địa mình không hề biết, hay bơi đến nơi ấy. Và dĩ nhiên là tôi cũng chẳng hứng thú gì chuyện cãi nhau tiếp với nữ thần Isis.

Đột nhiên tôi thấy cái già đó lướt ngang qua những cơn sóng rực lửa – hình dạng của một vật gần giống như chiếc tàu chạy bằng hơi nước dần xuất hiện, hai ống khói nhả vệt khói màu vàng và bánh chèo đang quay trong làn dung nham.

Anh trai tôi – xin ban phước lành cho anh ấy – điên thật rồi.

"Vấn đề đã được giải quyết," tôi nói với Zia. "Carter sẽ đưa chúng ta đi."