← Quay lại trang sách

11.Đừng Lo Lắng, Hãy Như Hapi.

CHUẨN QUÁ MÀ.

Vậy là Sadie và Walt sẽ lên đường tìm cái bóng thân thiện, trong khi Zia và tôi sẽ áp tải hồn ma của một tên sát nhân tâm thần đi tìm một phép thuật ghê gớm do chính hắn cất giấu cẩn mật. Xời, ai được lợi hơn trong vụ này nhỉ?"

Con thuyền Nữ hoàng Ai Cập vượt ra khỏi Cõi Âm và lao vào sông Nile như một con cá voi. Bánh guồng đánh tung làn nước biếc. Mấy ống khói trên thuyền nhả từng đụn khói vàng cuồn cuộn trên vùng trời sa mạc. Sau vùng u ám ở Cõi Âm, ánh nắng mặt trời chói lòa cả mắt.

Khi mắt đã quen dần với anh sáng, tôi nhận ra tàu đang chạy xuôi dòng hướng về phía bắc, nghĩa là con tàu đã nổi lên đâu đó ở phía nam thành phố Memphis.

Dọc hai bên, bờ sông xanh um những cỏ cùng hàng cọ vươn thẳng trải dài vào tận đám sương mỳ ẩm rịt. Vài căn nhà nhỏ điểm xuyết cho khung cảnh. Một chiếc xe bán tải te tua đang chạy ầm ầm trên con đường bên sông. Một con thuyền lướt ngay bên mạn tráu tàu. Chẳng ai buồn để ý đến chúng tôi cả.

Tôi không biết chắc là mình đang ở đâu. Có thể là bất cứ nơi nào trên sông Nile. Nhưng căn theo vị trí mặt trời thì đã gần trưa rồi. Trước đó chúng tôi đã ăn ngủ khi ở trong lãnh địa của cha, vì đoán chắc rằng chúng tôi sẽ không thể nào chợp mắt được một khi phải canh giữ Setne. Thật ra cũng chẳng giống nghỉ ngơi cho lắm, nhưng rõ là chúng tôi đã mất khá nhiều thời gian hơn là tôi tưởng. Ngày đang trôi dần qua. Ngày mai lúc bình minh, những kẻ nổi loạn sẽ tấn công Vùng Một, và Apophis sẽ trỗi dậy.

Zia đứng cạnh tôi ở mũi tàu. Cô đã đi tắm và thay một bộ đồ đánh trận – áo sát cánh rằn ri, quần túi hộp màu ô liu, ống quần nhét vào đôi giày bốt. Có thể trang phục đó không quyến rũ, nhưng trong ánh mặt trời trông cô đẹp tuyệt vời. Và nhất là cô đang ở đây bằng xương bằng thịt – chứ không phải chỉ là hình ảnh hiện ra trong quả cầu thủy tinh, cũng không phải shabti. Khi gió đổi chiều, tôi thoáng ngửi được hương dầu gội của cô ấy. Tay tôi và Zia khẽ chạm vào nhau khi chúng tôi tì người vào lan can, nhưng dường như cô không thấy phiền. Làn da cô ấm nóng.

"Cậu đang nghĩ gì thế?" tôi hỏi.

Zia khó khăn khi phải tập trung vào tôi. Nhìn gần, những đốm xanh lá cây và đen trong đôi mắt màu hổ phách của cô như đầy mê hoặc. "Tôi đang nghĩ về thần Ra," cô nói. "Không biết hôm nay ai đang lo cho ông ấy."

"Tớ chắc ông ấy sẽ ổn thôi mà."

Nói vậy thôi nhưng tôi thấy một chút thất vọng. Về phần mình, tôi đang nhớ về lúc Zia nắm chặt tay tôi trong phòng ăn tối qua: Đôi khi cậu phải nghe theo con tim mình. Có thể đây là ngày cuối cùng của chúng tôi trên trái đất này. Nếu là vậy, tôi nên nói thật lòng mình với z. Ừ thìm tôi nghĩ là cô ấy biết đấy, nhưng tôi không chắc là Zia biết hay không, cho nên… Ôi thật là nhức đầu.

Tôi vừa mở miệng nói, "Zia – "

Setne hiện ra ngay cạnh chúng tôi. "Tất cả đã khá hơn rồi!"

Trong ánh sáng ban ngày, Setne trông gần như một người phàm, nhưng khi hắn quay một vòng khoe bộ đồ mới, khuôn mặt và bàn tay hắn lại lướt nhanh như ảnh ảo. Tôi đã cho phép hắn khoác lên người thêm thứ gì đó ngoài cái khố. Thật ra là tôi ép buộc hắn đấy. Nhưng tôi không ngờ bộ cánh này lại dị thường đến vậy.

Có lẽ hắn muốn thể hiện đúng theo cái tên hiệu mà Sadie đặt cho chú Vinnie. Hắn vận áo vest đen độn vai, áo phông đỏ bên trong, quần jean mới cứng, giày chạy bộ trắng toát. Trên cổ hắn đeo một chuỗi xích chữ ankh bằng vàng ròng nặng trịch. Trên hai ngón út hắn đeo hai chiếc nhẫn kim cương to toác mồm, mang biểu tượng của quyền lực – was. Tóc hắn được chải ngược ra sau và thậm chí còn bóng nhờn hơn nữa. Mắt hắn kẻ phấn côn. Trông hắn như một tên mafia thời Ai Cập Cổ Đại.

Rồi tôi để ý thấy thiếu một thứ trong bộ cánh của hắn. Có vẻ như hắn không đang mang Dải băng Hathor.

Thú thật là: tôi phát hoảng. Tôi quát lên từ lệnh mà Zia đã dạy tôi: "Tas!"

Biểu tượng của Trói lại bừng lên trên mặt Setne.

Dải băng Hathor xuất hiện quanh cổ, cổ tay, mắt cá, ngực và hông của Setne. Chúng nhanh chóng trải rộng, quấn quanh Setne như cơn lốc xoáy màu hồng đến khi gắn bị quấn chặt khừ nhưu xác ướp, chẳng để lộ ra gì trừ hai con mắt.

"Mm!" Setne phản đối.

Tôi hít một hơi thật sâu. Đoạn bật ngón tay tanh tách. Dải băng rút lại về kích thước bình thường.

"Như vậy là sao?" Setne hỏi.

"Tôi không thấy mấy dải băng."

"Cậu không thấy…" Setne cười phá lên. "Carter, Carter, Carter. Thôi nào, anh bạn. Chỉ là đánh lừa thị giác thôi – chỉ thay đổi diện mạo bên ngoài thôi mà. Thật sự tôi không thể thoát ra mấy dải băng này được."

Hắn chìa cổ tay ra. Dải băng biến mất, rồi lại hiện ra. "Thấy chưa? Tôi chỉ che chúng lại thôi, vì màu hồng không hợp với bộ đồ này."

Zia khịt mũi. "Chẳng có gì hợp với bộ cánh đó cả."

Setne ném cái nhìn bực tức về phía Zia. "Không cần phải tư thù cá nhân gì cả đâu, cô bé. Thoải mái đi, ok? Đã thấy chuyện gì xảy ra rồi chứ - chỉ cần hô lên một tiếng, thế là tôi bị trói chặt. Chẳng vấn đề gì cả."

Giọng điệu của hắn nghe cũng hợp lý. Sẽ không có vấn đề gì với Setne. Setne sẽ hợp tác. Tôi có thể thoải mái.

Nhưng sâu trong tâm trí tôi vọng lên lời của thần Horus, cẩn thận.

Tôi âm thầm nâng cao tầm cảnh giác. Bỗng nhiên tôi như nhìn thấy những chữ tượng hình lềnh bềnh trong không trung quanh tôi – chỉ thấy thoáng làn khói mỏng. Tôi vận ý chí xua chúng đi, nhưng chúng chỉ sôi lên xèo xèo như ruồi nhặng trong máy bắt côn trùng. "Thôi ngay mấy cái trò từ ngữ pháp thuật đi Setne. Tôi chỉ thấy thoải mái khi chúng ta xong việc và ông trở về tay cha tôi. Còn bây giờ thì, chúng ta sẽ đi đâu đây?"

Vẻ mặt Setne thoáng chút ngạc nhiên. Hắn vội giấu đi bằng nụ cười. "Rồi, được ngay. Mừng quá khi cái pháp thuật đường lối của các thần lại có hiệu nghiệm với cậu. Anh thế nào rồi, Horus?"

Zia gầm lên thiếu kiên nhẫn. "Trả lời đi tên kia, trước khi ta đốt trụi nụ cười trên bản mặt ngươi đó."

Cô thọc tay ra. Lửa bùng lên trên mấy đầu ngón tay.

"Trời, Zia," tôi kêu lên.

Tôi đã từng chứng kiến Zia nổi giận trước đây, nhưng cái chiến thuật đốt-trụi-nụ-cười đó thì có vẻ hơi quá tàn nhẫn thậm chí là với Zia.

Setne lại ra vẻ chẳng quan tâm gì. Hắn móc từ trong túi áo vest ra một cây lược trắng kỳ lạ - có phải xương ngón tay người kia chăng? – rồi chải mái tóc bóng loáng của mình.

"Ôi Zia tội nghiệp," hắn nói. "Lão già đang nhập vào cô à, đúng không? Gặp rắc rối với, à, với việc kiềm chế được cơn nóng giận chưa thế? Tôi cũng thấy vài người trong tình huống như cô tự nhiên phụt lên lửa. Trông chẳng đẹp chút nào."

Những lời đó rõ ràng đã làm Zia điên tiết. Ánh mắt cô sôi sục sự kinh tởm, nhưng cô lại nắm tay lại dập tắt lửa. "Tên đốn mạt, hèn hạ-"

"Bình tĩnh đi nào, cô bé," Setne nói. "Tôi chỉ quan tâm lo ngại thôi mà. Còn về chuyện chúng ta đang đi đâu – nam Cairo, đến tàn tích thành phố Memphis."

Tôi không hiểu ý hắn muốn nói gì về Zia. Tôi biết giờ không phải lúc để hỏi rõ. Tôi chẳng muốn mấy ngón tay bốc lửa của Zia đốt trụi mặt tôi chút nào.

Tôi cố nhớ lại những gì mình biết về Memphis. Hình như Memphis từng là một trong những thủ đô thời xa xưa của Ai Cập, nhưng đã bị phá hủy hàng thế kỷ trước. Phần lớn tàn tích bị chôn vùi bên dưới thủ đô Cairo hiện tại. Một số khác bị phân tán trong sa mạc phía nam. Đã một hai lần cha mang tôi đến vài điểm khai quật trong khu vực đó, nhưng thật sự tôi cũng không nhớ rõ. Sau vài năm, những điểm khai quật đó kiểu như là lẫn vào nhau hết.

"Chính xác là ở đâu?" tôi hỏi. "Memphis rộng lắm mà."

Setne nhướn lên nhướn xuống lông mày. "Cậu nói đúng đấy. Ôi, những thời khắc ta từng có trong Hẻm Con Bạc… à mà thôi. Càng biết ít càng tốt, anh bạn à. Chúng ta không muốn anh bạn Hỗn Mang quỷ quyệt mót nhặt thông tin từ trong trí của cậu đâu, đúng không nào? Nhân tiện nói luôn, việc hắn chưa nhìn ra kế hoạch của cậu rồi phái vài tên quái vật gớm ghiếc đi chặn cậu lại đã là một điều kỳ diệu rồi. Cậu thật tình phải coi lại khả năng đóng giữ tâm trí mình đi. Đọc tâm trí cậu dễ ợt. Còn với cô bạn gái của cậu đây…"

Hắn nghiêng về phía tôi với nụ cười nhăn nhở. "Cậu có muốn biết cô ta đang nghĩ gì không?"

Zia hiểu rõ về Dải băng Hathor hơn tôi. Ngay lập tức, dải băng quanh cổ Setne thắt chặt lại, biến thành cái cổ áo màu hồng xinh xắn có dây thắt. Setne nghẹt thở quơ cào lấy cổ họng. Zia nắm lấy đầu kia dải băng.

"Setne, ta và ngươi cùng đến buồng lái," Zia ra lệnh. "Ngươi phải nói cho thuyền trưởng thông tin chính xác về nơi chúng ta sẽ đến, bằng không ngươi sẽ không bao giờ còn thở được nữa. Rõ chưa?"

Zia chẳng đợi trả lời. Mà Setne cũng chẳng cách nào trả lời được. Zia lôi hắn như lôi một con chó hư băng qua boong tàu đi lên buồng lái.

Ngay khi hai người biến mất vào buồng hoa tiêu, ai đó chậc lưỡi sát bên tôi. "Nhớ nhắc ta đừng lôi thôi với cái mặt xấu của cô ấy nhé."

Bản năng của Horus trong tôi bỗng dưng kích động. Trước khi kịp nhận biết chuyện gì đang xảy ra, tôi đã triệu hồi thanh khopesh từ Cõi Âm và đang kề lưỡi gươm cong cong lên cổ vị khách mới đến.

"Phải không đấy?" vị thần của Hỗn Mang kêu lên. "Đây là cách cậu chào mừng bạn cũ đấy à?"

Thần Set đang hờ hững tì người lên lan can tàu trong bộ đồ vest đen ba món cùng chiếc mũ phớt tiệp màu. Bộ cánh này nổi bần bật trên làn da đỏ như máu. Lần cuối cùng tôi thấy gã ta, gã hói trọc lóc. Nhưng giờ gã lại có tóc tết sát da đầu trang trí thêm hồng ngọc. Đôi mắt đen ánh lên sau cặp kính tròn nhỏ. Với cảm giác lạnh sống lưng, tôi nhận ra gã đang giả dạng chú Amos.

"Dừng ngay." Tôi ấn lưỡi gươm vào cổ gã. "Thôi ngay cái trò giả dạng chú tôi đi!"

Thần Set trông phật lòng. "Giả dạng ư? Cậu bé yêu quý của ta ơi, bắt chước là cách tâng bốc chân thành nhất! Nào, làm ơn đi, chúng ta có thể nói chuyện như những bán thần văn minh không đây?"

Gã dùng một ngón tay đẩy thanh kiếm ra khỏi cổ. Tôi hạ kiếm xuống. Giờ đây khi hết cảm giác sốc lúc ban đầu, thú thật là tôi tò mò xem gã muốn gì.

"Sao ông lại ở đây?" tôi hỏi.

"À, chọn đại một lý do xem. Ngày mai thế giới sẽ tận diệt. Có lẽ ta muốn từ biệt chẳng hạn." Gã toét miệng cười và vẫy tay chào. "Tạm biệt nhé! Hoặc cứ cho là ta đến đây để giải thích. Hay là cho cậu một lời cảnh báo."

Tôi liếc về phía buồng lái. Không thấy Zia đâu cả. Chuông báo động chẳng reo. Không một ai khác mảy may để ý thấy ác thần vừa mới hiện ra trên thuyền.

Set nhìn theo ánh mắt của tôi. "Setne thế nào rồi, hử?" Ta thích tên đó."

"Là phải rồi," tôi lầu bầu. "Có phải hắn được đặt tên theo ông không?"

"Không hề. Setne chỉ là tên hiệu thôi. Tên thật của hắn là Khaemwaset, giờ cậu đã hiểu vì sao hắn thích cái tên Setne hơn rồi chứ. Ta hy vọng hắn không giết cậu ngay. Hắn còn nhiều trò vui lắm… cho đến khi giết cậu."

"Đây là điều ông muốn giải thích đây à?"

Thần Set sửa lại gọng kính. "Không, không. Mà là chuyện của Amos kia. Cậu hiểu sai rồi."

"Ý ông là ông đã ám chú tôi và cố tìm cách tiêu diệt ông ấy sao?" Tôi hỏi. "Rằng ông đã suýt hủy diệt được trí óc của chú ấy đấy á? Và giờ muốn làm lại lần nữa nhỉ?"

"Hai điều đầu tiên cậu nói – đúng rồi đấy. Còn việc cuối cùng thì – không. Amos đã gọi ta, cậu bé à. Cậu phải hiểu rằng, cơ bản ta chẳng thể nào xâm chiếm tâm trí của ông ấy nếu như ông ấy không có cùng một vài tố chất như ta. Ông ấy hiểu ta."

Tôi nắm chặt thanh kiếm "Tôi cũng hiểu ông đấy. Ông ác độc."

Set cười phá lên. "Tự cậu nhận ra điều đó sao? Ác thần rất ác độc à? Chắc chắn phải như vậy rồi, nhưng ta không thuần chất ác độc. Sau khoảng thời gian ta xâm nhập trong đầu Amos, ông ấy đã hiểu ra. Ta như một bản nhạc jazz hứng tấu mà ông ấy yêu thích. Đó là mối liên kết giữa chúng ta. Và ta vẫn là một vị thần đấy, Carter à. Ta là… các con đường của Set. Và ta sẽ giúp cho ông ta."

Tay tôi run lên. Tôi như muốn cắt phăng đầu Set đi, nhưng không chắc có đủ sức không. Tôi cũng không biết làm thế có đả thương được gã không. Tôi nghe Horus nói rằng các vị thần chỉ cười xòa đối với mấy vết thương đơn giản đại loại như bị chặt đầu ấy.

"Ông muốn tôi tin rằng ông sẽ hợp tác với chú Amos sao?" tôi hỏi. "Mà không tìm các chế ngự chú ấy đấy?"

"Tất nhiên, ta sẽ thử. Nhưng cậu nên đặt lòng tin nhiều hơn vào ông chú mình. Ông ấy mạnh hơn cậu tưởng. Cậu nghĩ ai cử tôi đến đây để giải thích chứ?"

Cơ thể tôi như có luồng điện giật chạy qua. Tôi muốn tin rằng chú Amos đang kiểm soát được tình hình, nhưng đây là Set đang nói. Gã quả có làm tôi gợi nhớ nhiều đến hồn ma của tên pháp sư Setne – và đó chẳng phải là điều tốt lành.

"Ông đã làm xong phận sự giải thích," tôi nói. "Giờ ông có thể đi được rồi."

Set nhún vai. "Được thôi, nhưng hình như vẫn còn một chuyện nữa…" Gã vỗ vỗ lên cằm mình."À, phải rồi. Một cảnh báo."

"Một cảnh báo?" tôi lặp lại.

"Bởi vì thường là khi Horus và ta đánh nhau, ta là kẻ chịu trách nhiệm về những gì sắp sửa giết cậu. Nhưng lần này thì không. Ta nghĩ cậu nên biết. Apophis đang cố mô phỏng theo từng động thái của ta, nhưng như ta đã nói…" Gã ngả mũ xuống và cúi chào, mấy viên hồng ngọc chiếu lấp lánh trên bím tóc. "Bắt chước là tâng bốc."

"Ông ta bảo -?"

Con thuyền tròng trành và rên lên như đụng phải dải cát. Trên buồng lái, còi báo động kêu ầm ĩ. Đám thủy thủ cầu lửa hoảng loạn vụt qua vụt lại trên boong.

"Đang xảy ra chuyện gì vậy?" tôi nắm lấy lan can tàu.

"Ồ, đó là một con hà mã khổng lồ ất mà," Set nói nhẹ tênh. "Chúc may mắn nhé!"

Gã biến mất trong làn khói đỏ khi một hình dáng khổng lồ nhô lên từ dòng sông Nile.

Có thể bạn không nghĩ rằng một con hà mã lại gây ra khiếp sợ như vậy. Hét lên "Hà mã!" không có cùng tác động như gào lên "Cá Mập!" Nhưng nói nghe này, khi con thuyền Nữ hoàng Ai Cập nghiêng sang một bên, bánh guồng hoàn toàn nhô lên khỏi mặt nước, và khi tôi nhìn thấy con quái vật đó nổi lên từ thẳm sâu, tôi gần như phát kiến ra mấy chữ tượng hình mang ý nghĩa vãi cả ra quần.

Con quái vật đó to bằng con thuyền chúng tôi. Nước da ánh lên màu tím xám. Khi nó nổi lên gần mũi thuyền tàu, nó nhìn chằm chằm vào mắt tôi với cái nhìn đầy ác cảm không lẫn đâu được rồi há miệng to như nhà ga máy bay.

Hàm răng dưới của nó giống như kẹp mắc áo còn cao hơn cả tôi. Nhìn xuống cổ họng nó, tôi tưởng như đang nhìn vào một đường hầm màu hồng sáng thẳng tới Địa Ngục. Con quái vật lẽ ra đã có thể nuốt chửng lấy tôi ngay tại đấy, cùng với nửa phần trước của con tàu. Hẳn là tôi đã tê liệt toàn thân không phản ứng được gì.

Nhưng không, con hà mã đã rống lên. Cứ tưởng tượng như một a đó đang rồ ga một chiếc mô tô địa hình, rồi thổi kèn trumpet. Rồi bạn lấy mấy âm thanh đó khuếch đại lên hai mươi lần, bạt tới bạn trong luồng hơi thở như mùi cá ươn và rác nước ao tù. Đấy là tiếng rống xung trận của một con hà mã khổng lồ đấy.

Đâu đó phía sau tôi, Zia thét lên, "Hà mã!" Tôi nghĩ giờ hơi muộn màng.

Cô lảo đảo đi về phía tôi trên boong tàu tròng trành, mũi gậy của cô ấy bắt lửa. Còn anh bạn hồn ma Setne trôi phía sau Zia, hân hoan toe toét.

"Đấy, thấy chưa!" Setne lắc lắc mấy cái nhẫn kim cương hồng. "Đã nói là Apophis sẽ phái quái vật tới giết cậu mà."

"Ngươi thông minh đấy!" tôi hét lên. "Vậy giờ làm sao chặn nó lại?"

"BRRRAAHHHHH!" Con hà mã ủi mặt vào chiếc Nữ hoàng Ai Cập một cách thô bạo. Tôi ngã về phía sau va vào cabin trên boong.

Qua khóe mắt tôi trông thấy Zia đẩy một cột lửa vào mặt con quái vật. Cột lửa xộc thẳng vào cánh mũi trái con hà mã, càng làm nó điên tiết hơn. Nó phà khói và đập tàu mạnh hơn, hất Zia xuống sông.

"Không!" tôi loạng choạng trên boong. Cố gọi lên hình hiện thân của Horus, nhưng đầu tôi đang nhức buốt. Hoàn toàn mất tập trung.

"Muốn có lời khuyên hả?" Setne trôi bồng bềnh ngay cạnh tôi, chẳng hề hấn gì từ con thuyền tròng trành. "Tôi có thể chỉ cậu dùng một câu thần chú."

Nụ cười hiểm độc của hắn không cho tôi cảm giác tự tin chút nào.

"Cứ ở yên đó!" tôi chỉ tay vào hắn và hô, "Tas!"

Dải băng Hathor liền trói hai cổ tay hắn lại.

"Ôi, thôi nào!" hắn kêu ca. "Làm sao tôi chải tóc nếu tay bị trói thế này chứ?"

Con hà mã nhìn chằm chằm vào tôi qua lan can – mắt nó trông như cái đĩa ăn màu đen nhầy nhụa. Ở trên buồng lái, thuyền trưởng Lưỡi Gươm Vấy Máu đang giật chuông báo động và hét to vào đám thủy thủ, "Ngoặt sang trái! Ngoặt sang trái!"

Đâu đó bên mạn tàu, tôi nghe tiếng Zia ho sặc sụa và đập nước tung tóe, nghĩa là ít ra cô ấy vẫn còn sống, nhưng tôi phải kéo con hà mã ra xa Zia và giúp cho Nữ hoàng Ai Cập có thời gian thoát thân. Tôi nắm lấy thanh gươm, xông thẳng lên boong tàu đang nghiêng, nhảy bổ vào đầu con quái vật.

Điều đầu tiên tôi phát hiện ra: đầu hà mã trơn trượt. Tôi quơ cào tìm chỗ bám – thật không dễ chút nào nhất là khi đang cầm gươm – và suýt chút nữa tôi trượt sang bên kia đầu con hà mã trước khi kịp móc cánh tay còn lại của mình quanh tai nó.

Con hà mã rống lên và hất mạnh, lắc tôi như chiếc khuyên tai đung đưa. Tôi nhác thấy một chiếc thuyền đánh cá bình thản bơi qua như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Đám thủy thủ cầu lửa trên chiếc Nữ hoàng Ai Cập bung xung quanh mảng vỡ lớn phía đuôi tàu. Trong khoảnh khắc, tôi thấy Zia chập choạng trong làn nước, đang trôi xuôi khoảng hơn hai mươi mét. Rồi đầu cô chìm dần xuống. Tôi vận hết sức đâm thẳng thanh kiếm vào tai con hà mã.

"BRRRAAHHHHH!" Con quái vật quật đầu thật mạnh. Tôi vuột tay rơi vèo xuống sông như một cú ném ba điểm vào rổ.

Lẽ ra tôi sẽ chịu một cú tiếp nước thật đâu, nhưng ngay phút chót tôi kịp biến thành một con chim ưng.

Tôi biết… nghe có vẻ điên rồ. Ồ, mà này, tôi chỉ tình cờ biến thành chim ưng thôi. Đối với tôi đây chỉ là một phép thuật đơn giản, vì chim ưng là con vật thiêng Horus. Thế nên, thay vì rơi xuống nước, tôi xòe cánh bay vút trên sông Nile. Tầm nhìn của tôi trở nên sắc bén lạ thường, đến độ có thể thấy được đám chuột đồng bò trong đầm lầy. Tôi thấy Zia đang vật lộn trong sóng nước, cũng như thấy từng sợi lông trên cái mõm to đùng của con hà mã.

Tôi nhắm ngay mắt nó lao xuống rồi dùng móng vuốt cào cấu. Nhưng không may là mắt nó có mí dày cộp cộng thêm lớp màng bao phủ. Con hà mã chớp chớp mắt và rống lên đầy bực bội, nhưng tôi có thể thấy mình đã chẳng gây ra được thiệt hại gì đáng kể.

Con quái vật đớp lấy tôi. Tôi lại quá nhanh. Tôi bay về con tàu và đáp xuống mái buồng lái, thở hổn hển. Nữ hoàng Ai Cập đang tìm cách bẻ lái. Nó từ từ gia tăng khoảng cách với con quái vật, nhưng thân tàu đã bị hư hỏng nặng. Khói bốc lên ngùn ngụt ở mảng vỡ phía đuôi tàu. Chúng tôi nghiêng về mạn phải, Lưỡi Rìu Vấy Máu vẫn luôn tay giật chuông báo động, nghe thật nhức tai.

Zia vẫn cố vùng vẫy để nổi trên mặt nước, nhưng cô bị cuốn trôi ra xa con hà mã và dường như trước mắt không bị nguy hiểm gì. Cô gắng sức triệu gọi lửa – một việc chẳng dễ dàng gì khi đang vùng vẫy trên sông.

Con hà mã cứ quay tới quay lui, rõ ràng đang tìm con chim quái quỷ đã lao vào mắt nó. Tai nó vẫn chảy máu, dù thanh kiếm của tôi không còn ở đó – có lẽ đang nằm đâu đó dưới đáy sông. Cuối cùng, con hà mã chuyển sang chú ý đến con thuyền.

Setne hiện ra bên cạnh tôi. Tay hắn vẫn bị trói, nhưng nhìn hắn có vẻ khoái chí lắm. "Đã sẵn sàng đón nhận lời khuyên đó chưa, anh bạn? Tôi không thể đọc thần chú được vì tôi là người chết, nhưng tôi có thể nói cho cậu những gì cần đọc."

Con hà mã lao đến tấn công. Nó chỉ còn cách thuyền chưa đến năm mươi mét, đang nhanh chóng rút ngắn khoảng cách. Nếu nó lao vào tàu với tốc độ đó, Nữ hoàng Ai Cập sẽ vỡ tan thành trăm ngàn mảnh vụn.

Thời gian dường như chậm lại. Tôi cố gắng tập trung. Cảm xúc gây bất lợi cho pháp thuật, trong khi tôi hoàn toàn hoảng loạn; nhưng tôi biết mình chỉ có một cơ hội duy nhất mà thôi. Tôi dang đôi cánh và bay thẳng vào con hà mã. Bay nửa đường, tôi biến trở lại hình người rơi xuống như tảng đá, và gọi lên hiện thân của thần Horus.

Nếu không thành công, hẳn tôi sẽ bỏ mạng như một đốm chất nhày chẳng vẻ vang gì trên ngực con hà mã tấn công.

Ơn trời, một vầng hào quang xanh hiện ra quanh tôi. Tôi hạ xuống con sông, được bao bọc trong bộ dạng một chiến binh tỏa sáng với thân cao sáu mét và cái đầu chim ưng. So với con hà mã, tôi vẫn bé nhỏ lắm, nhưng rồi tôi đã khiến nó chú ý khi tôi đấm thẳng vào mõm nó.

Cú đấm có hiệu quả khoảng hai giây. Con quái vật hầu như quên hẳn con tàu. Tôi né qua một bên bắt nó quay sang hướng về tôi, nhưng tôi quá chậm. Lội qua con sông trong hình hài hình hiện thân cũng giống như chạy qua căn phòng đầy những quả banh đanh nảy liên hồi.

Con quái vật lao tới,, quay đầu há mõm ngoạm lấy eo tôi. Tôi lảo đảo vùng vẫy tìm cách thoát ra, nhưng hàm nó như gọng kìm siết chặt. Răng nó cắm phập vào lớp khiên pháp thuật. tôi lại không có kiếm. Tôi chỉ có thể dùng nắm tay không đang tỏa ánh sáng xanh đấm liên hồi vào đầu con hà mã, có điều tôi mất sức rất nhanh.

"Carter!" Zia thét lên.

Chắc tôi chỉ còn sống được khoảng mười giây. Sau đó hiện thân sẽ đổ gục, còn tôi sẽ bị nuốt chửng hoặc cắn làm đôi.

"Setne!" tôi gọi lớn. "Câu thần chú đó là gì?"

"Ồ, giờ cậu cần đến câu thần chú rồi à," Setne nói vọng từ con tàu. "Nói theo tôi: Hapi, u-ha ey pwah."

Tôi chẳng hiểu câu đó nghĩa là gì. Không chừng Setne đang lừa tôi đọc chú tự hủy mình, hoặc biến mình thành khoanh phô mai Thụy Sỹ. Nhưng chẳng còn cách nào khác. Tôi đành đọc theo: "Hapi, u-ha ey pwah."

Những chữ tượng hình phát ánh sáng xanh – sáng hơn mọi thần chú mà tôi từng thực hiện trước đây – tỏa chiếu trên đầu con hà mã.

Nhìn những chữ tượng hình hiện ra, thốt nhiên tôi hiểu ra nghĩa câu thần chú: Hapi, hãy trỗi dậy và tấn công. Nhưng, thế có nghĩa gì mới được?"

Ít ra mấy chữ tượng hình đó cũng làm con hà mã lạc hướng. Nó bỏ mặc tôi quay qua tấn công mấy chữ tượng hình. Hiện thân của tôi tan biến. tôi chìm xuống nước, phép thuật cạn kiệt, mọi phòng vệ của tôi đều không còn – giờ tôi chỉ là một Carter Kane bé tí xíu dưới cái bóng con hà mã khổng lồ nặng mười sáu tấn.

Con quái vật đớp mấy chữ tượng hình rồi thở phì phì. Nó lúc lắc cái đầu như thể vừa nuốt phải tương ớt.

Hay nhỉ, tôi nghĩ thầm. Thế ra câu chú tuyệt diệu của Setne là dọn món khai vị cho con quỷ hà mã.

Thế rồi, từ phía con tàu, tiếng Setne vọng đến, "Chờ đó đi! 3, 2, 1…"

Nước sông Nile sôi sục xung quanh tôi. Một tảng tảo nâu vĩ đại từ dưới sông vọt lên, đẩy bật tôi lên không trung. Theo bản năng tôi bám thật chặt, dần dần nhận ra tảo đó không phải là tảo. Mà là tóc của một cái đầu khổng lồ trồi lên từ sông Nile, cao, cao mãi, cho đến khi con hà mã trông như một con vật nhỏ nhắn xinh xắn bên cạnh ông ta. Tôi chẳng thể nào miêu tả kỹ càng về người khổng lồ này khi đang ở trên đỉnh đầu ông ta, nhưng ông ta có nước da xanh đậm hơn da cha tôi. Mái tóc nâu bờm xờm dính đầy bùn sông. Bụng to phệ, và dường như ông ta chẳng mặc gì ngoài tấm khố làm bằng vảy cá.

"BRRRAAHHHHH!" Con hà mã lao tới, nhưng người khổng lồ xanh nắm lấy hàm răng dưới của nó buộc nó đứng cứng ngắc lại. lực và chạm suýt hất tôi văng khỏi đầu ông ấy.

"Yay!" người khổng lồ gầm lên. "Hà mã thối! Ta khoái trò này!" Ông ta vung tay như động tác đánh gôn rồi hất con hà mã ra khỏi mặt nước.

Không có gì lạ lùng hơn khi chứng kiến cảnh tượng một con hà mã khổng lồ bay vèo. Nó nghiêng vật sang một bên, đạp đạp mấy cái chân ú í khi nó bay vèo qua bãi lầy. cuối cùng nó đâm sầm vào vách đá vôi phía xa, khiến đá rơi lã chã. Đá tảng rơi ngay đầu con hà mã. Khi bụi đất tan đi, con quái vật biến mất không chút tăm hơi. Xe cộ vẫn ung dung chạt dọc đường bờ sông. Thuyền đánh cá vẫn tiếp tục việc của mình, như thể trận chiến giữa người khổng lồ xanh và con hà mã chẳng là gì đáng kể trên dải sông Nile này.

"Vui!" người khổng lồ xanh reo lên. "Nào, ai đã gọi ta vậy?"

"Trên đây này!" tôi la lên.

Người khổng lồ đứng sững lại.Ông ta cẩn thận lần nhẹ trên đầu đến khi tìm thấy tôi. Rồi ông ta túm lấy tôi bằng hai ngón tay, lội qua sông và nhẹ nhàng đặt tôi lên bờ.

Ông chỉ vào Zia, đang cố bơi vào bờ, và Nữ hoàng Ai Cập, đang dạt xuôi dòng, khói bốc lên ở phần đuôi, rồi hỏi. "Họ có phải là bạn cậu không?"

"Vâng," tôi vội trả lời. "Ông giúp họ với nhé!"

Người khổng lồ cười toe. "Ta quay lại ngay!"

Ít phút sau, Nữ hoàng Ai Cập đã neo đậu an toàn. Zia ngồi cạnh tôi, giũ giũ nước sông ra khỏi tóc.

Setne trôi lơ lửng bên cạnh, trông có vẻ tự mãn, dù hai tay vẫn bị trói. "Vậy có lễ lần sau cậu sẽ tin tôi chứ, Carter Kane!" Hắn hất đầu về phía người khổng lồ đang đứng lù lù trước chúng tôi, vẫn cười toe toét như thể rất phấn khích khi ở đây. "Xin giới thiệu một ông bạn cũ của tôi, Hapi!"

Người khổng lồ màu xanh vẫy tay với chúng tôi. "Xin chào!"

Đôi mắt ông ta mở to hết cỡ. Hàm răng trắng lóa. Một mớ tóc nâu như dây bện lòa xòa xuống vai, làn da gợn sóng nhiều sắc độ xanh nước biển. Bụng ông ta quá khổ so với thân hình, phệ xuống chiếc khố vảy cá như thể ông đang mang thai hoặc vừa nuốt trọn một quả khinh khí cầu. Rõ ràng ông này là người khổng lồ phong cách híp-pi nhất, xanh nhất, béo nhất, cao nhất, vui tính nhất mà tôi từng gặp.

Tôi cố nhớ tên ông ta, nhưng không thể.

"Hapi à?" tôi hỏi.

"Tại sao nào? Vâng, ta rất hạnh phúc bởi vì ta là Hạnh Phúc mà! Cậu có hạnh phúc không?"

Tôi liếc nhìn Setne, hắn dường như đang thấy trò này vui lắm.

"Hapi là thần sông Nile," tên hồn ma giải thích. "Ngoài những nhiệm vụ khác, Hapi còn là vị thần mang lại mùa màng sung túc và mọi điều tốt đẹp, bởi vậy ông ấy luôn-"

"Hạnh phúc," tôi xen vào.

Zia nhớn mày nhìn người khổng lồ. "Ông phải to lớn thế này sao?"

Vị thần phá lên cười. Ngay sau đó ông thu về cỡ người thường, mặc dù cái vẻ vui tươi kỳ quặc trên mặt ông vẫn còn khá đáng ngại.

"Rồi đấy!" Hapi xoa xoa hai bàn tay ra chiều trông đợi. "Ta còn làm được gì nữa cho mấy nhóc không? Đã hàng thế kỷ rồi mới có người gọi ta. Kể từ khi con người xây dựng con đập Aswan ngu ngốc ấy, hàng năm sông Nile không còn lũ lụt như trước đây. Chẳng còn ai cần đến ta nữa. Ta muốn giết mấy tên người phàm mắt thịt đó quá!

Ông ta thốt ra những lời đó với nụ cười mỉm, như thể ông ta đang đề nghị được mang mấy cái bánh quy tự nướng tại nhà cho mấy người phàm mắt thịt đó vậy.

Tôi liền nghĩ nhanh. Rất hiếm khi có một vị thần muốn ban điều gì cho người khác – ngay cả khi vị thần đó đang phấn khích do uống quá nhiều cà phê. "Thật ra là có đấy," tôi nói. "Ông thấy không, Setne bảo tôi gọi ông lên để chiến đấu với con hà mã, nhưng mà –"

"Ôi, Setne!" Hapi cười khúc khích và nghịch ngợm lay Setne. "Ta ghét gã này. Khinh hắn hết cỡ! Hắn là tên pháp sư duy nhất biết ngọn ngành về bí danh của ta. Ha!"

Setne nhún vai. "Thật ra cũng chẳng có gì. Và tôi phải công nhận, hồ xưa đã nhiều lần ông rất là hữu dụng đấy."

"Ha ha!" Nụ cười của Hapi rộng choạc oạc. "Sao mà ta muốn bứt tay bứt chân nhà ngươi ra quá, Setne. Sẽ vui lắm đấy!"

Vẻ mặt Setne vẫn bình thản như không có gì, nhưng hắn trôi ra xa vị thần đang cười tươi ấy một chút.

"Ừm, mà thôi," tôi nói. "Chúng tôi có một vấn đề. Chúng tôi cần tìm một cuốn sách phép thuật để đánh bại Apophis. Setne đang dẫn chúng tôi đến tàn tích thành phố Memphis, nhưng giờ tàu đã vỡ. Ông có nghĩ –?"

"Ồ!" Hapi vỗ tay thích thú. "Ngày mai thế giới sẽ tận diệt. Ta quên mất!"

Zia và tôi nhìn nhau.

"Đúng vậy…" tôi nói. "Cho nên, nếu Setne cho ông biết nơi chính xác, ông có thể đưa chúng tôi đến đó không? Với lại, ừm, còn nếu hắn không nói cho ông biết, ông có thể bứt tay bứt chân hắn. Thế cũng được."

"Yay!" Hapi reo lên.

Setne ném tôi một cái nhìn ăn tươi nuốt sống. "Vâng, chắc chắn rồi. Chúng ta đang trên đường đến serapeum – đền thời Bò thần Apis."

Hapi vỗ vỗ đầu gối. "Lẽ ra ta phải biết mới phải chứ! Đó là nơi tuyệt vời nếu muốn cất giấu thứ gì. Ở rất xa trong đất liền, nhưng được thôi, ta có thể đưa các người đến đó nếu cậu muốn thế. Mà cậu này, Apophis phái nhiều tên ác quỷ sục sạo khắp bờ sông ấy đấy. Cậu sẽ không bao giờ đến được Memphis nếu như không có sự giúp đỡ của ta đâu. Cậu sẽ bị xé ra làm triệu mảnh!"

Ông ta dường như thật lòng vui vẻ khi nói những điều đó.

Zia tằng hắng. "Vậy được rồi. Chúng tôi rất mong ông giúp đỡ."

Tôi quay qua con thuyền Nữ hoàng Ai Cập, Lưỡi Rìu Vấy Máu đang đứng ở lan can đợi lệnh. "Thuyền trưởng." tôi gọi, "cứ đợi ở đây và tiếp tục sửa thuyền đi. Chúng tôi sẽ -"

"Ồ, con tàu có thể đi luôn mà!" Hapi ngắt lời. Không có vấn đề gì cả."

Tôi cau mày. Tôi không hiểu vị thần sông này làm cách nào đưa con tàu đi, nhất là khi ông ta đã nói Memphis nằm sâu trong đất liền, nhưng tôi quyết định không hỏi nữa.

"Hoãn lệnh đó lại, tôi nói với thuyền trưởng. "Con tàu sẽ đi cùng chúng tôi. Khi đến Memphis, ông sẽ tiếp tục sửa tàu và đợi lệnh."

Thuyền trưởng thoáng do dự. Nhưng rồi hắn ta cũng cúi cái đầu lưỡi rìu của mình. "Xin tuân lệnh, cậu chủ."

"Tuyệt!" Hapi nói.

Ông xòe bàn tay, trong đó có hai quả cầu đen phủ bùn trông như trứng cá. "Nuốt đi. Mỗi đứa một cái."

Zia nhăn mũi. "Cái gì vậy?"

"Chúng sẽ đưa cô đến nơi cô muốn!" vị thần khẳng định. "Chúng là thuốc của Hapi."

Tôi chớp mắt. "Gì nữa đây?"

Hồn ma Setne tằng hắng. Trông hắn như đang cố kìm không cười. "Phải rồi, cậu biết đấy. Hapi chế ra thuốc này. Vậy nên mới có tên như vậy."

"Cứ ăn đi mà!" Hapi nói. "Rồi cậu sẽ thấy."

Ngần ngà ngần ngại, Zia và tôi nuốt lấy viên thuốc. Chúng có vị còn kinh khủng hơn hình dạng bên ngoài. Ngay sau đó, tôi thấy chóng mặt. Thế giới bỗng trở nên lòe nhòe như trong làn nước.

"Rất vui khi gặp cô cậu!" Hapi kêu lên, giọng ông ta nghe đùng đục và xa xôi. "Hai người đúng là có biết hai người đang chui vào bẫy rồi, phải không? Được rồi! Chúc may mắn!"

Dứt lời, tầm nhìn tôi hóa xanh và thân mình tôi tan chảy thành chất lỏng.