← Quay lại trang sách

12.Bò Mộng Với Tia La-De.

BỊ BIẾN THÀNH CHẤT LỎNG CHẲNG CÓ GÌ THÚ VỊ. Tôi sẽ chẳng bao giờ có thể đi ngang một biển hiệu rao bán hàng thanh lý mà không cảm thấy say sóng, cảm giác như xương cốt nhũn ra như bột sắn.

Tôi biết những điều sắp sửa nói ra nghe như một mẩu tin khuyến cáo công chúng, nhưng hãy cảnh báo mấy đứa trẻ ở nhà bạn: nếu ai đó mời dùng thuốc của Hapi, hãy thẳng thừng nói, "Không!"

Tôi cảm thấy như mình thấm vào đất liền qua lớp bùn, di chuyển với tốc độ kinh hồn. Khi đụng phải bãi cát nóng, tôi bốc hơi, bay lơ lửng trên mặt đất như một làn hơi nước, bị gió thổi dạt về phía tây vào sa mạc. Tôi không thể nhìn thấy chính xác, nhưng có thể cảm nhận sự di chuyển và hơi nóng. Từng phân tử trong cơ thể tôi chạy loạn xạ như bị mặt trời phân tán.

Rồi bỗng nhiệt độ lại tụt xuống. Tôi cảm nhận được mặt đá mát lạnh xung quanh mình – chắc là một hang động hay một khoảng không ngầm dưới đất nào đó. Tôi nhưng tụ lại thành đám mây, rồi rơi như trút nước xuống nền, đoạn đứng lên cô đặc lại một lần nữa thành hình hài của Carter Kane.

Zia đứng cạnh tôi, tay ôm bụng. Hình như chúng tôi đang đứng giữa đường hầm dẫn vào một khu mộ. Bên dưới là các bậc thang đi sâu vào bóng tối. Vài mét trên kia, ánh mặt trời sa mạc đang chói lòa.

Chiêu tiếp theo là tôi khuỵu gối xuống nôn sạch bữa ăn sáng.

"Thật là kinh khủng," Zia thở hổn hển.

Tôi chỉ còn biết gật đầu. Giờ tôi đã hiểu hết bài giảng khoa học mà cha có lần dạy tôi tại nhà – vật chất tồn tại ở ba trạng thái: rắn, lỏng và khí. Chỉ trong vài phút qua, tôi đã trải qua cả ba trạng thái đó. Và thấy chẳng thích chút nào.

Setne hiện ra ngay bên ngoài lối ra vào, cười với chúng tôi "Này, lần này đã tin tôi chưa, hau sao?"

Tôi nhớ mình có nới lỏng mấy dải băng trói hắn đâu, nhưng tay hắn giờ đang tự do. Việc đó lẽ ra sẽ làm tôi lo lắng hơn nếu như tôi không thấy buồn nôn đến vậy.

Zia và tôi toàn thân ướt sũng, lấm lem bùn đất sau cuộc lội sông Nile, nhưng Setne lại trông chỉn chu tươm tất – quần jean áo sơ mi ủi thẳng thớm, mái tóc chải phồng kiểu Elvis hoàn hảo, đôi giày trắng không tí bụi. Điều này làm tôi ghét cay ghét đắng đến nỗi, tôi lảo đảo đi ra phía ánh nắng và nôn phọt vào hắn. Không may là bụng tôi đang trống rỗng, và vì hắn là một hồn ma, nên chẳng có gì nhiều xảy ra.

"Này anh bạn!" Setne vừa nói vừa chỉnh lại cái vòng cổ chữ ankh bằng vàng, rồi vuốt thẳng áo khoác. "Tôn trọng chút đi, được không? Tôi vừa mới gia ân cho cậu cơ mà."

"Ân á?" tôi cố nuốt ngược vào cái vị kinh khủng trong miệng. Đừng bao giờ -"

"Không bao giờ là Hapi nữa," Zia tiếp lời. "Không bao giờ."

"Ôi, thôi nào!" Setne dang tay ra "Đó là một chuyến đi suôn sẻ cơ mà! Nhìn xem, ngay cả con thuyền của cậu cũng đến đây được kìa."

Tôi nheo mắt nhìn. Chủ yếu quanh chúng tôi là sa mạc phẳng lì lô nhô đá, như trên bề mặt sao Hỏa; nhưng neo trên cồn cát gần đó là con thuyền Nữ hoàng Ai Cập có đôi chút hỏng hóc. Đuôi tàu không bị cháy nữa, nhưng con thuyền trông như bị hư hỏng nặng hơn sau chuyến đi vừa rồi. Một đoạn lan can bị gãy. Một ống khói nghiêng hẳn trông rất nguy. Vì lý do nào đó, một mảnh vảy cá trơn nhớt to đùng đang mắc trên buồng hoa tiêu như chiếc dù lượn bị rách toạc.

Zia lầm bầm, "Ôi, trời đất thánh thần Ai Cập ơi- đừng nói đó là chiếc khố của Hapi."

Thuyền trưởng Lưỡi Rìu Vấy Máu đang đứng ngay mũi tàu nhìn về phía chúng tôi. Hắn chẳng biểu cảm gì, vì có đầu là lưỡi rìu mà, nhưng nhì cái cách hắn khoanh tay, tôi có thể nói hắn không phải là đội nhà của Hapi được.

"Ngươi sửa tàu được không?" Tôi hỏi hắn.

"Được, thưa cậu chủ," hắn rùng rùng đáp. "Cho tôi vài giờ đi. Có điều, chúng ta hình như đang mắc cạn ngay giữa sa mạc.

Chuyện đó sau rồi hẵng hay, tôi nói. "Giờ cứ lo sửa tàu trước đã. Ở đây chờ chúng tôi trở lại. Khi đấy ngươi sẽ nhận thêm lệnh sau.

"Tuân lệnh." Lưỡi Rìu Vấy Máu quay lại bắt đầu rùng rùng vào đám thủy thủ đoàn cầu lửa bằng thứ ngôn ngữ tôi không hiểu được. Bọn thủy thủ nhốn nháo bắt tay vào việc.

Setne mỉm cười "Thấy chưa, mọi việc đều tốt đẹp!"

"Trừ việc chúng ta sắp hết thời gian." Tôi nhìn lên mặt trời. Tôi đoán giờ này chắc tầm một hai giờ chiều, trong khi còn nhiều thứ phải làm trước khi Ngày tận thế xảy ra vào sáng mai. "Đường hầm này dẫn tới đâu? Serapeum là gì? Sao Hapi bảo rằng nó là cái bẫy?"

"Nhiều câu hỏi quá, " Setne đáp lời. "Thôi nào, đi đi rồi biết. Rồi cậu sẽ thấy thích nơi này thôi."

Nhưng tôi chẳng thích nơi này chút nào.

Các bậc thang dẫn xuống một cái sảnh rộng được đục từ đá móng vàng. Trần nhà hình vòm rất thấp, tôi có thể chạm tay mà không cần với. Tôi nhận thấy chắc chắn đã từng có vài nhà khảo cổ đến đây, bằng chứng là mấy cái bóng đèn không chóa đang hắt bóng dọc theo mấy cái cửa tò vò. Những cây cột bằng kim loại giằng chống tường, nhưng vết nứt trên trần nhà khiến tôi thấy không an toàn. Tôi chưa từng thấy thoải mái trong không gian khép kín cả.

Cứ cách quãng hơn chín mét lại có một cái hốc tường vuông mở lên mặt này hoặc mặt kia của sảnh chính. Trong mỗi hốc đặt một cái quách không giá đỡ bằng đá.

Sau khi đi qua quan tài thứ tư, tôi dừng lại hỏi "Mấy cái quan tài này quá lớn so với người thường. Có gì trong đó?"

"Bò," Setne bình thản trả lời

"Hả?"

Tiếng cười của Setne vang vang cả sảnh. Nếu có con quái vật nào đang ngủ nơi đây, thì lúc này chúng sẽ dậy hết ngay.

"Đây là hầm mộ dành cho Bò mộng Apis." Setne khoa tay quanh khắp với vẻ đầy tự hào. "Chính tôi xây nên tất cả cái này, cậu biết đấy, khi tôi còn là Hoàng tử Khaemwaset."

Zia đưa tay dọc theo nắp quan tài đá màu trắng. "Bò thần Apis. Tổ tiên tôi cho rằng Bò Apis là hiện thân của Thần Osiris ở cõi trần."

"Cho rằng hả?" Setne khịt mũi khinh miệt. "Đó là hiện thân của ông ấy đấy bé con. Ít nhất là một vài lần – như mấy dịp lễ hội gì gì đấy. Thời đấy bọn tôi coi trọng thần bò Apis lắm."

Hắn vỗ về chiếc quan tài như đang khoe một chiếc xe dùng rồi. "Nhóc ranh này ấy à? Nó đã có một cuộc đời thật tuyệt. Được ăn thứ. Có cả một hậu cung bò cái, có đồ cúng tế, có cả một miếng vải lót lưng đặc biệt bằng vàng – đủ thứ bổng lộc. Mỗi năm chỉ phải chường mặt ra cho người ta vài lần tròn vài dịp lễ lớn. Năm hắn tròn hai mươi lăm tuổi, nó bị giết đi trong nghi thức quan trọng, được ướp xác như một vị vua và đặt nằm ở đây. Sau đó có con khác thay thế. Nghe hay đấy chứ."

"Bị giết năm hai lăm tuổi," tôi nói. "Nghe tuyệt nhỉ."

Tôi không biết có bao nhiêu con bò ướp xác đang nằm dọc theo lối đi kia, mà cũng chẳng muốn tìm hiểu. Tôi chỉ muốn đứng ngay đây, nơi tôi vẫn còn có thể nhìn thấy lối ra vào và ánh sáng mặt trời bên ngoài. "À, vậy sao nơi này được gọi là – là gì ấy nhỉ?"

"Serapeum." Zia tiếp lời. Gương mặt cô ngời lên ánh sáng vàng – có lẽ chỉ là mấy cái bóng đèn phản chiếu trên đá, nhưng trông như cô đang tỏa sáng. "Sư phụ lúc trước của tôi, Iskanda – ông ấy đã kể cho tôi nghe về nơi này. Bò Apis là con thuyền chở thần Osiris. Thời sau người ta gộp chung hai cái tên thành Osiris-Apis. Rồi người Hy Lạp rút gọn thành Serapis."

Setne cười khẩy. "Bọn Hy Lạp ngu ngốc. Tiến vào lãnh thổ chúng ta. Tiếp quản thần thánh của chúng ta. Nói cho cô cậu hay này, tôi chẳng ưa gì bọn đó cả. Nhưng phải rồi, mọi chuyện đã xảy ra như vậy đấy. Nơi này trở thành được biết như là một serapeum – nhà cho những thần bò đã chết. Riêng đối với tôi, tôi muốn gọi nơi này là Đài tưởng niệm một trời tuyệt diệu của Khaemwaset", nhưng cha tôi lại không đồng ý.

"Cha ngươi à?" tôi ngạc nhiên.

Setne lảng tránh câu hỏi. Dù sao thì, tôi giấu quyển Sách của thần Thoth dưới này trước lúc tôi chết, vì tôi biết sẽ không ai mà lại quấy quá chốn này. Cậu hẳn phải là kẻ điên sùi-bọt-mép mới đám lôi thôi với hầm mộ bò Apis thiêng liêng."

"Hay nhỉ." Bất chợt tôi có cảm giác như mình đang biến trở lại thành chất lỏng.

Zia cau mày nhìn hồn ma. "Đừng nói là – ngươi giấu quyển sách trong một trong những cỗ quan tài này, cùng với một con bò được ướp xác, và con bò sẽ hồi sinh nếu chúng ta quấy rầy nó à?"

Setne nháy mắt với cô. "Ồ, tôi còn làm hay hơn thế nhiều đấy chứ, bé cưng. Mấy tay khảo cổ đã phát hiện ra phần này của khu mộ." Hắn khoa tay về mấy bóng đèn điện và cột giằng chống bằng kim loại. "Nhưng tôi muốn sẽ dẫn các người làm một chuyến xem hậu trường."

Khu hầm mộ như kéo dài bất tận. Hành lang chia ra nhiều hướng khác nhau, hướng nào cũng chạy dọc theo hàng dãy quan tài bò thiêng. Sau khi xuống một đoạn dốc dài, chúng tôi chui vào một lối đi bí mật sau một bức tường ảo.

Ở bên kia bức tường, không hề có đèn điện, cũng không có cột giằng kim loại để chống đỡ vòm trần nứt. Zia nhóm lửa trên đầu cây trượng và đốt sạch mạng nhện trên vòm trần. dấu chân chúng tôi là vết tích duy nhất trên nền hầm.

"Gần đến chưa?" tôi hỏi.

Setne chậc lưỡi. "Chỉ vừa bắt đầu thôi."

Hắn dẫn chúng tôi đi sâu hơn vào mê cung. Thỉnh thoảng, hắn dừng lại để vô hiệu hóa mấy cái bẫy bằng lời lệnh hay chạm tay vào. Đôi khi hắn để tôi làm – cứ nói rằng vì hắn đã chết không thể đọc thần chú – dù tôi có cảm giác rằng hắn nghĩ nếu tôi thất bại và mất mạng thì sẽ buồn cười lắm thay.

"Sao mà ngươi chỉ có thể chạm vào thứ này mà không phải thứ khác vậy?" Tôi hỏi. "Dường như ngươi có một thứ khả năng chọn lọc cũng hay đấy nhỉ."

Setne nhún vai. "Anh bạn ạ, tôi không tạo ra quy luật ở thế giới linh hồn. Bọn tôi có thể chạm vào tiền bạc hay trang sức. Còn lượm rác hay táy máy mấy thứ mũi giáo có độc thì không. Bọn tôi phải chừa mấy việc dơ bẩn đó cho người sống."

Mỗi lần bẫy bị vô hiệu, những chữ tượng hình được ẩn giấu lại sáng lên rồi tan biến. Có lúc chúng tôi phải nhảy qua mấy cái hố đột ngột mở ra trên sàn, hoặc vội quay đi khi đột nhiên từ vòm trần tên bắn xuống như mưa. Rồi hình vẽ các vị thần và pharaoh bỗng nhảy ra khỏi vách tường, biến thành lính canh ma quái, rồi tan đi. Suốt quãng đường đi, Setne cứ luôn miệng bình phẩm.

"Lời nguyền đó có thể khiến bàn chân cậu thối rữa ra," hắn giải thích. "Cái này á? Nó gọi về một ổ rận. Còn cái này – ôi trời. Đây là một trong những lời nguyền ưa thích của tôi. Nó sẽ biến cậu thành người lùn! Tôi ghét mấy tên lùn loắt choắt đó."

Tôi nhăn mặt. Setne còn lùn hơn tôi, nhưng thôi, tôi mặc kệ.

"Nói thật nhé," Setne tiếp tục, "Cậu may mắn lắm mới có tôi đi cùng đấy, cậu nhóc à. Chứ không thì lúc này á, cậu đã là một thằng lùn không chân bị rận cắn khắp người rồi đấy. Mà cậu lại chưa kinh qua chuyện tồi tệ nhất đâu! Ngay lối này."

Tôi không hiểu làm thế nào Setne nhớ hết biết bao chi tiết sau ngần ấy năm, nhưng rõ ràng hắn rất tự hào về khu hầm mộ. Có lẽ hắn rất hứng thú khi đặt ra mấy cái bẫy kinh khủng để giết kẻ nào dám xâm nhập.

Chúng tôi lại rẽ xuống một hành lang khác. Sàn nhà lại dốc xuống. Vòm trần thấp sát rạt làm tôi phải đi lom khom. Tôi cố tỏ ra bình thường, nhưng thật sự đang cảm thấy khó thở. Những gì tôi có thể nghĩ đến là hàng tấn đá đang lơ lửng trên đầu mình kia, chực chờ đổ ập xuống bất cứ lúc nào.

Zia nắm tay tôi. Đường hầm rất hẹp, chúng tôi phải đi hàng một; nhưng tôi ngoái nhìn Zia.

"Ổn chứ?" tôi hỏi.

Zia câm lặng nói qua khuôn miệng: Coi chừng hắn.

Tôi gật đầu. Dù là cái bẫy nào mà Hapi đã cảnh báo chúng tôi, tôi có cảm giác chúng tôi chưa đụng phải đâu, mặc cho chúng tôi bị bao quanh toàn là bẫy. Chúng tôi đang trơ trọi nơi đây với một hồn ma sát nhân, sâu thẳm dưới lòng đất trong lãnh địa của hắn. Tôi không còn thanh khopesh nữa chứ. Chẳng rõ vì sao mà tôi lại không thể triệu hồi thanh kiếm từ Cõi Âm. Rồi tôi cũng không thể gọi lên hình hiện thân chiến binh trong đường hầm chật hẹp như thế này. Nếu Setne giở qủe, các lựa chọn cho tôi hạn chế.

Cuối cùng thì đường hầm cũng mở rộng ra. Chúng tôi đến một ngõ cụt – một bức tường có hai bức tượng của cha tôi đứng hai bên… ý tôi là tượng thần Osiris.

Setne quay lại. "Okay, mấu chốt là ở đây này các cô các cậu. Tôi sắp thực hiện một câu tháo thần chú để mở bức tường này. Sẽ phải mất vài phút. Tôi không muốn nửa chừng thì các cô cậu phát hoảng lên mà trói tôi trong mớ ruy băng hồng đâu, như vậy thì mọi việc càng tồi tệ hơn. Ngay đây mà đọc thần chú dở dang ấy à, toàn bộ đường hầm này sẽ đổ sụp lên đầu chúng ta mất."

Tôi cố kìm không thét lên như một cô bé – suýt chút là hét lên thật.

Zia đôn ngọn lửa trên chiếc gậy mình thành sáng trắng nóng rát. "Cẩn thận đấy, Setne. Ta biết một câu tháo thần chú đúng kiểu nghe như thế nào. Nếu ta mà nghi ngờ ngươi đang ếm cái gì khác, ta sẽ đốt ngươi ra tro ngay lập tức."

"Bình tĩnh nào, cô bé." Setne bẻ bẻ mấy khớp tay. Hai chiếc nhẫn kim cương hồng lấp lanh trong ánh lửa. "Cô hãy kiểm soát con bọ hung đó trước đã, nếu không có ngày chính cô sẽ bị thiêu rụi."

Tôi nhíu mày. "Bọ hung nào?"

Setne hết nhìn Zia lại nhìn tôi rồi phá lên cười. "Nghĩa là cô ta chưa kể cho cậu nghe sao? Và cậu cũng chưa hiểu ra gì hết à? Đám nhóc mấy cô mấy cậu ngày nay! Ta yêu cái sự thiếu hiểu biết đó quá chừng!"

Hắn quay qua bức tường và bắt đầu đọc chú. Ngọn lửa trên đầu trượng Zia dịu lại thành màu đỏ. Tôi nhìn cô ấy dò hỏi.

Zia tần ngần – rồi chạm tay lên cổ. trước đây cô ấy đâu có đeo vòng cổ. tôi biết chắc mà. Nhưng khi Zia chạm vào cổ, một bùa hộ mạng nhấp nháy xuất hiện – một con bọ hung màu vàng óng ánh trên sợi dây chuyền vàng. Hẳn Zia đã giấu con bọ hung bằng bùa ẩn – một loại chú ảo giác giống như cách Setne ẩn mấy Dải băng Hathor.

Con bọ trông như được làm bằng kim loại, nhưng tôi nhận ra mình đã từng thấy nó trước đây, và nhìn thấy khi nó vẫn còn sống. Nhớ lại lúc thần Ra giam Apophis dưới Địa Ngục, thần đã để lại một phần hồn của mình – Khepri, hiện thân của thần Ra vào buổi sáng, dưới hình dạng một con bị hung đẩy đĩa mặt trời – để giam giữ kẻ thù của mình. Thần đã chôn Apophis dưới một núi trùng trùng điệp điệp bọ sống.

Mùa xuân năm ngoái lúc tôi và Sadie phát hiện ra nhà tù đó, hàng triệu con bọ hung đã chết khô vỏ. Khi Apophis thoát ra, chỉ còn duy nhất một con bọ hung vàng sống sót: mảnh tàn cuối cùng của sức mạnh Khepri.

Thần Ra đã từng tìm cách nuốt con bọ đó. (Vâng, hơi bị tởm. Tôi biết chứ.) Nhưng vì không thể làm được… nên thần tặng nó cho Zia.

Tôi không nhớ là Zia đã nhận con bọ, nhưng dù sao thì tôi cũng biết chiếc bùa hộ mệnh kia chính là con bọ đó.

"Zia-"

Nhưng Zia lắc đầu thật kiên quyết. "Để sau đã."

Cô ra hiệu về phía Setne, đang thực hiện câu chú.

Được thôi, giờ không phải là lúc để nói chuyện. Tôi không muốn cả đường hầm đổ sụp xuống đầu. Nhưng giờ tâm trí tôi đang rối bời.

Cậu cũng chưa hiểu ra gì hết à? Setne đã chọc tức tôi.

Tôi biết thần Ra rất thích Zia. Cô luôn là người giữ trẻ được thần yêu quý nhất. Setne có đề cập chuyện Zia đang gặp vấn đề với việc kiểm soát được tính nóng giận. Lão già đang nhập vào cô, hắn đã bảo thế. Và thần Ra đã cho Zia con bọ đó – nói cách khác chính là một phần linh hồn của thần – như thể Zia là nữ tư tế bậc cao nhất… hoặc thậm chí là một người quan trọng hơn thế.

Đường hầm bỗng rung chuyển. Ngõ cụt biến thành tro bụi, để lộ ra một căn phòng phía trước.

Setne liếc về phía chúng tôi cười mỉm. "Đến giờ biểu diễn rồi, mấy nhóc."

Chúng tôi theo hắn vào căn phòng hình tròn khiến tôi nhớ đến thư viện ở Nhà Brooklyn. Nền nhà khảm hình con sông và bãi cỏ lấp lánh. Trên các vách tường, tranh các thầy tư tế đang dùng hoa và khăn trùm đầu trang điểm cho mấy con bò, chuẩn bị cho một lễ hội nào đó, trong khi người Ai Cập cổ đại đang vẫy lá cọ và lắc một loại nhạc khí bằng đồng được gọi là sistrum. Vòm trần vẽ hình thần Osiris đang ngồi trên ngai, phán xét linh hồn qua một con bò. Trong một thoáng nghĩ ngớ ngẩn, tôi thắc mắc không biết liệu con quái thú Ammit có ngấu nghiến quả tim của mấy con bò xấu xa hay không, hay nó có thích vị thịt bò không nhỉ.

Ngay chính giữa phòng, sững trên cái bệ hình quan tài, là bức tượng bò thần Apis kích thước như thật. nó được tạc từ đá đen – chắc là bazan – nhưng được chạm trổ khéo đến độ trông thật như sống. Đôi mắt nó dường như chằm chằm dõi theo tôi. Toàn thân nó đen óng trừ một viên kim cương trắng nho nhỏ trước ngực, còn lưng phủ một tấm mền vàng được thêu cắt thành hình đôi cánh chim ưng. Giữa hai sừng nó là chiếc đĩa Frisbee bằng vàng – là vương miện đĩa mặt trời. bên dưới đấy, nhô ra từ trán bò mộng như một sừng kỳ lân uốn éo, là một con rắn hổ mang đang ngóc đầu.

Nếu là cách đây một năm có lẽ tôi sẽ nói "Trông kỳ quái thật, nhưng dù sao cũng chỉ là một bức tượng. Nhưng đến nay thì tôi đã nhiều lần chiến đấu với các bức tượng Ai Cập sống lại và cố dẫm nát phần ankh khỏi người tôi lắm rồi.

Setne trông chẳng có vẻ gì lo lắng. Hắn thong thả đến bên bức tượng bò bằng đá mà vỗ nhẹ vào chân nó. Đền thiêng thờ thần Apis! Ta xây căn phòng này chỉ dành cho ta và những thầy tư tế được chọn. Giờ chúng ta chỉ cần chờ đợi thôi."

"Chờ cái gì?" Zia hỏi. Là một cô gái thông minh, Zia đang chỉ lảng vảng ngay cửa hầm với tôi.

Setne kiểm tra cái đồng hồ vô hình. "Sẽ không lâu đâu. Kiểu như một loại canh giờ thôi mà. Vào đi nào! Tự nhiên thoải mái đi chứ!"

Tôi nhích vào trong. Chờ đợi rằng cách cửa sẽ hiện ra bít lại phía sau chúng tôi, nhưng cửa vào vẫn mở. "Ngươi chắc là quyển sách vẫn ở đây chứ?"

"Tất nhiên rồi." Setne đi vòng quanh tượng bò, kiểm tra cái bệ. "Tôi chỉ cần phải nhớ tấm nào trên cái bục này sẽ mở ra thôi. Cậu biết đấy, trước đây tôi đã muốn làm toàn bộ căn phòng này bằng vàng cơ. Như thế sẽ đỉnh hơn nhiều. nhưng cha tôi đã cắt giảm ngân sách."

"Cha ngươi." Zia nhích lại và luồn tay nắm lấy tay tôi, tôi không để ý gì đâu. Sợi dây chuyền với con bọ hung sáng lấp lánh trên cổ Zia. "Ý ngươi là Ramses Đại Đế?"

Khóe miệng Setne nhếch lên thành nụ cười mỉa mai tàn nhẫn. "Vâng, đấy là cái tên dám PR muốn phong danh cho ông ấy. Tôi á, tôi thích gọi ông là Ramses Đệ Nhị, hoặc là Ramses Số Hai."

"Ramses hả?" Tôi kinh ngạc. "Cha ngươi là Ramses Đại Đế ấy đấy hả?"

Tôi nghĩ chắc là mình chưa hình dung ra làm sao mà Setne lại có chỗ trong lịch sử Ai Cập. Trông cái gã nhỏ thó gầy gò với máu tóc bóng nhẵn, trong chiếc áo khoác độn vai, đeo sợi dây chuyền lố lăng, tôi không thể tin được hắn lại có mối liên hệ với một kẻ trị vì nổi tiếng đến thế. Còn tệ hơn nữa, như thế có nghĩa là hắn có liên hệ với chính tôi, vì họ ngoại của tôi bắt nguồn pháp luật từ dòng dõi Ramses Đại Đế.

(Sadie nói nó thấy có nét gia đình hao hao giữa Setne và tôi đấy chứ. "Câm mồm đi Sadie.")

Tôi nghĩ Setne chẳng thích thú gì vẻ kinh ngạc của tôi. Hắn hếch chiếc mũi khoằm của mình lên trời. "Cậu nên hiểu cảm giác là như thế nào, Carter Kane ạ - lớn lên dưới cái bóng của người cha nổi tiếng. Lúc nào cũng phải sống theo huyền thoại của ông. Nhìn cậu kìa, con trai của Tiến sĩ Julius Kane nổi tiếng. Cuối cùng thì cậu tạo được tên tuổi cho mình như là một pháp sư xuất chúng, còn cha cậu thì sao? Ông ấy ra đi và trở thành một vị thần."

Setne cười lạnh lùng. Trước đây tôi chưa từng một lần oán giận cha mình; luôn cảm thấy thật tuyệt khi được là con trai của Tiến sĩ Kane. Nhưng những lời của Setne như đang đè nặng lên tôi, và cơn giận bắt đầu dâng lên trong lồng ngực.

Hắn đang đùa giỡn với cậu đấy, giọng Horus vọng trong tai tôi.

Tôi biết Horus nói đúng, nhưng điều đó cũng chẳng làm tôi thấy khá hơn.

"Cuốn sách ở đâu, Setne?" tôi hỏi. "Chần chừ thế đủ rồi."

"Đừng nóng vội, anh bạn. Sẽ không lâu đâu." Hắn ngước nhìn bức tranh thần Osiris trên trần. "Ông ta đây rồi! Anh chàng da xanh. Nói cho cậu hay này, Carter, cậu và tôi có nhiều điểm tương đồng lắm. Tôi cũng không thể đi đến đâu trong đất nước Ai Cập này mà không phải không nhìn thấy hình cha mình. Ngôi đền Abu Simbel ư? Nơi đó người cha Ramses đang nhìn xuống ta – có đến bốn bức tượng, mỗi bức tượng cao 22 mét. Thật là một cơn ác mộng. Một nửa số đền thờ ở Ai Cập này à? Ông ta đã cho xây nên chúng rồi dựng tượng mình trong ấy. Có gì đáng ngạc nhiên khi tôi muốn trở thành pháp sư vĩ đại nhất thế giới đâu?" Hắn ưỡn ngực đầy tự hào "Và tôi cũng đã làm được điều đó. Điều tôi không hiểu, Carter Kane à, là tại sao cậu vẫn chưa lên làm pharaoh. Cậu có Horus bên cạnh, đang nóng lòng khát khao quyền lực. Cậu nên hợp nhất với thần đi, trở thành vị vua của thế giới, và à…" Hắn vỗ vào tượng bò Apis. "Nắm bò hay nắm bằng sừng."

Hắn đúng đấy, Horus bảo. Tên người phàm này có đầu óc nhỉ.

Quyết định đi chứ, tôi kêu ca.

"Carter, đừng nghe hắn." Zia nói. "Setne, dù ngươi đang định làm gì đi nữa – ngừng lại đi. Ngay đi."

"Tôi định làm gì chứ? Này, cô bé –"

"Đừng gọi ta là cô bé!" Zia nói.

"Ê, tôi về phe cô cậu mà," Setne hứa hẹn. "Quyển sách đang ở ngay đây, bên trong cái bệ. Ngay khi con bò cử động –"

"Con bò cử động hả?" tôi hỏi lại.

Setne nheo mắt. "Chẳng phải tôi dã nói rồi sao? Tôi lấy ý tưởng này từ kỳ lễ mà thời xưa bọn tôi từng có, Lễ hội Sed. Cực kỳ vui! Cậu đã từng tham gia lễ hội bò rượt ở, đâu ấy nhỉ, ở Tây Ban Nha ấy?"

"Pamplona," tôi đáp. Lại thêm một làn sóng phẫn nộ dâng trào trong lòng. Cha tôi từng một lần dẫn tôi đến Pamploma, nhưng ông không cho phép tôi xuống đường khi mấy con bò chạy qua các dãy phố. Ông cho rằng quá nguy hiểm – làm như cuộc đời bí mật của ông là một pháp sư thì không nguy hiểm bằng ấy.

"Đúng rồi, Pamplona," Setne gật gù. "Cậu có biết truyền thống đó bắt đầu từ đâu không? Từ Ai Cập. Các vị pharaoh phải thực hiện nghi thức chạy đua đó để chứng tỏ quyền lực của một đức vua, chứng tỏ sức mạnh, để được các thần phù hộ - ba cái thứ tạp nham ấy đấy. Thời sau, nó chỉ còn là một trò chơi, chẳng có gì nguy hiểm. Nhưng lúc mới đầu thì nguy hiểm thật sự. Chỉ có sống hoặc chết."

Ngay khi Setne nói từ chết, bức tượng bò bắt đầu chuyển động. Nó khó nhọc duỗi chân. Đoạn nó cúi đầu xuống rồi nhìn chằm chằm vào tôi, thở phì ra một đám bụi.

"Setne!" Tôi với ray rút kiếm, tất nhiên kiếm đâu có đó. "Dừng cái thứ kia lại đi, bằng không ta sẽ quấn ngươi tức thì –"

"Ồ, tôi sẽ không làm thế đâu," Setne cảnh báo. "Này, tôi là người duy nhất có thể lấy cuốn sách lên mà không bị chừng mười sáu lời nguyền khác nhau táp cho đấy."

Chiếc đĩa mặt trời ở giữa hai chiếc sừng bỗng sáng lên. Con rắn hổ mang ngay trước trán bắt đầu uốn mình, rít lên và khè ra lửa.

Zia rút đũa phép ra. Là tôi tưởng tượng hay sao, hay vì con bọ trên cổ Zia cũng bắt đầu phà hơi ấy nhỉ? "Dừng ngay con vật đó lại, Setne. Nếu không ta thề sẽ -"

"Tôi không thể, cô bé à. Xin lỗi nhé." Hắn nhăn răng cười với chúng tôi từ phía sau bệ đá của con bò. Trông hắn chẳng có vẻ gì là hối lỗi cả. "Đây là một phần trong hệ thống bảo vệ ấy mà, thấy không? Nếu muốn lấy quyển sách, cô cậu phải đánh lạc hướng con bò lừa nó ra khỏi đây, trong khi tôi mở cái bệ này ra và lấy cuốn sách của thần Thoth. Tôi hoàn toàn tin tưởng hai người đấy."

Con bò cào cào xuống bệ đá rồi nhảy phóng đến. Zia kéo tôi lùi ra hàng lang.

"Đúng thế đấy!" Setne kêu lên. "Giống như lễ hội Sed. Hãy chứng minh ngươi xứng đáng với vương miện pharaoh đi nhóc con. Chạy hoặc chết!"

Con bò lao vào tấn công.

Nếu giờ có thanh gươm thì hay biết mấy. hoặc áo choàng cùng giáo của đấu sĩ bò tót cũng được. Hay một khẩu súng trường. Nhưng không, giờ tôi và Zia phải chạy trở ra khu hầm mộ và nhanh chóng nhận ra mình bị lạc. Để cho Setne dẫn chúng tôi vào mê cung thật là một ý nghĩ ngu ngốc. Lẽ ra tôi nên để lại vài mẩu bánh mì trên đường đi, hoặc đánh dấu lên tường bằng chữ tượng hình hay thứ gì đó.

Tôi mong sao đường hầm này hẹp quá nên bò mộng Apis sẽ chạy không lọt. Có được may thế đâu. Tôi nghe tiếng tường đá đổ ầm ầm sau lưng khi con bò hùng hục lao tới. Nhưng có một âm thanh khác thậm chí tôi còn không thích hơn – một tiếng ầm ừ thật trầm rồi một tiếng nổ vang lên. Tôi không biết âm thanh đó là gì, nhưng cứ chạy cho nhanh trước đã.

Chúng tôi hẳn đã chạy qua cả tá sảnh. Mỗi sảnh chứa khoảng hai mươi hay ba mươi quan tài. Thật chẳng tin nổi dưới này lại có đến bao nhiêu bò Apis được ướp xác đến thế - tính ra cả hàng thế kỷ bò. Phía sau chúng tôi, anh bạn quái thú bằng đá vừa rống lên vừa chạy sầm sập qua đường hầm.

Tôi ngoái nhìn phía sau một lần mà thấy hối hận ngay. Con bò đang tiến gần rất nhanh, còn con rắn trên trán nó vẫn đang phun lửa.

"Lối này!" Zia kêu lên.

Cô ấy kéo tôi xuống một hành lang phụ. Xa xa ở phía cuối đường hầm có cái gì đó như ánh sáng đang tràn ngập lối ra vào. Chúng tôi phóng đến đấy.

Tôi đang cầu mong đó là lối ra. Thay vào đấy, chúng tôi lại trượt ngã vòa một căn phòng hình tròn khác. Không có tượng bò ở giữa phòng, thay có bốn quan tài bằng đá rất lớn đặt chung quanh. Hình vẽ trên tường khắc họa thiên đường của bò – bò được cho ăn, bò chơi đùa trên đồng cỏ, bò được con người ngu ngốc bé nhỏ thờ phụng. Ánh sáng mặt trời đang chiếu vào một đường thông nhỏ trên vòm trần, khoảng gần bảy mét phía trên. Tia nắng đó chiếu xuyên qua khoảng không đầy bụi, soi thẳng xuống chính giữa sàn như ánh đèn sân khấu, nhưng thật không có cách nào chúng tôi có thể dùng ống thông đó mà thoát ra được. Ngay cả khi tôi biến thành chim ưng thì lối thông đó vẫn rất hẹp, vả lại tôi sẽ không bỏ Zia một mình.

"Đường cùng," Zia nói.

"HRUUUUFFFF!" Bò mộng Apis hiện ra ngay lối vào, chặn đường thoát của chúng tôi. Con rắn hổ mang trang trí nón của nó rít lên.

Chúng tôi lùi vào căn phòng đến khi đứng ngay chỗ tia nắng ấm. Nếu phải chết ở đây thì thật là nghiệt ngã, bị mắc kẹt dưới hàng ngàn tấn đá nhưng vẫn có thể nhìn thấy ánh mặt trời.

Con bò giơ chân cào xuống sàn. Nó tiến lên một bước, rồi lưỡng lự, như thể tia nắng đang quấy rầy nó.

"Có lẽ tôi nói chuyện được với nó," tôi nói. "Bò Apis có mối liên hệ với thần Osiris mà, đúng không?"

Zia nhìn tôi như tôi là một thằng khùng – mà đúng là khùng thật – nhưng tôi chẳng còn ý nào hay hơn.

Cô cần sẵn đũa phép và gậy. "Tôi sẽ yểm trợ cho cậu."

Tôi bước tới trước con quái vật và chìa đôi tay không ra. "Bò ngoạn. Ta là Carter Kane. Thần Osiris là cha của ta, đại loại như vậy. Ngươi nghĩ sao nếu chúng ta ngừng chiến và –"

Con rắn phà lửa vào mặt tôi.

Có lẽ ngọn lửa đã biến tôi thành Carter nướng giòn nếu Zia không quát lên lời lệnh. Trong khi tôi loạng choạng lùi lại, cây gậy của Zia thu lấy đợt lửa phả, hút ngọn lửa vào trong như cái máy hút bụi. Cô chém đũa phép vung lên không trung, thế là một bức tường lửa đỏ lung linh bùng lên bao quanh con bò Apis. Nhưng thật không may, con bò chỉ đứng yên đó trừng mắt nhìn chúng tôi, không chút suy chuyển.

Zia nguyền rủa. "Hình như bọn mình lâm vào thế bế tắc với phép thuật lửa mất rồi."

Con bò hạ đôi sừng xuống.

Bản năng thần chiến tranh trong tôi nổi dậy. "Nấp vào!"

Zia lao qua một bên. Tôi lao qua bên kia. Chiếc đĩa mặt trời của bò mộng bỗng sáng rực và phát ra tiếng ầm ừ, rồi bắn ra tia sáng vàng vào ngay chỗ chúng tôi từng đứng. Tôi chỉ kịp chạy đến nấp sau một cỗ quan tài. Quần áo tôi bốc khói. Đế giày tôi tan chảy. Chỗ tia nhiệt vừa bắn tới, nền nhà bỗng hóa đen sì và sôi sục, như thể nền đá vừa đạt độ sôi.

"Bò mà có tia là-de á?" Tôi phản đối. "Bất công quá đi!"

"Carter!" Zia gọi vọng từ phía kia căn phòng. "Cậu không sao đấy chứ?"

"Chúng ta phải chia ra!" Tôi hét lên. "Tớ sẽ đánh lạc hướng nó. Cậu thoát khỏi đây!"

"Cái gì? Không!"

Con bò quay qua phía có tiếng nói của Zia. Tôi phải hành động thật nhanh.

Hình hiện thân của tôi sẽ không lợi ích gì lắm trong không gian kín như nơi này, nhưng tôi cần sức mạnh và tốc độ của bị thần chiến tranh. Tôi gọi lên sức mạnh của Horus. Ánh sang xanh chớp lòe quanh tôi. Tôi cảm thấy làn da trở nên dày như thép, cơ bắp mạnh mẽ như pít-tông thủy lực. Tôi vươn trên đôi chân, đấm mạnh vào quan tài, biến chúng thành một đống đá vụn và bụi xác ướp. Tôi nhặt lấy cái nắp quan tài – một tấm khiên đá nặng hơn trăm ký – rồi lao đến tấn công con bò mộng.

Tôi đâm sầm vào con bò. Bằng cách nào đấy mà tôi trụ lại được, nhưng làm vậy đã tiêu tán hết sạch sức mạnh phép thuật của tôi. Con bò gầm lên rồi đẩy mạnh. Con rắn hổ mang trên trán nó liên tục phà lửa cuộn lên đỉnh tấm khiên đá.

"Zia, ra khỏi đây ngay!" tôi hét lên.

"Tôi không bỏ cậu lại đâu!"

"Cậu phải đi! Tôi không thể -"

Lông tay tôi dựng đứng cả lên trước khi tôi nghe tiếng ầm ừ. Tấm khiên đá của tôi tan biến trong tia chớp vàng sáng lóa, tôi té ngửa, đụng vào một quan tài khác.

Cảnh vật trước mắt tôi mờ đi. Tôi nghe tiếng Zia thét lên. Khi nhìn rõ trở lại, tôi thấy Zia đứng ngay giữa phòng, ánh nắng bao quanh thân mình, đang thực hiện một câu chú mà tôi không nhân ra là gì. Cô kéo sự chú ý của con bò về phía mình, chắc vậy mới giữ được mạng cho tôi. Nhưng trước khi tôi kịp kêu lên thì con bò đã nhắm chiếc đĩa mặt trời rồi bắn một tia sáng cực nóng thẳng vào Zia.

"Không!" tôi thét lên.

Anh sáng chói lòa. Hơi nóng hút cạn ô- xy khỏi buồng phổi. Zia không thể nào sống sót sau cú đánh đó.

Nhưng khi ánh sáng đó mờ dần, Zia vẫn đứng đấy. Bao bọc xung quanh cô là một tấm chắn lớn đang rực cháy có hình dạng như… như lớp vỏ bọ hung. Đôi mắt Zia rực lên ánh lửa màu cam. Lửa đang xoáy tròn quanh cô ấy. Cô nhìn thẳng vào con bò và nói với một giọng trầm sắc mà tôi chắc chắn không phải giọng Zia: "Ta là Khepri, là mặt trời đang mọc. Ta sẽ không bị chối từ."

Chỉ sau đó tôi mới nhận ra Zia đang nói tiếng Ai Cập cổ.

Cô vung tay ra. Một tia sáng như sao chổi nhỏ bay vụt vào bò Apis làm con quái vật bốc cháy, quay đầu rồi dậm chân, thốt nhiên thoảng hốt. Chân nó khuỵu xuống. Nó đổ sụp, vỡ vụn thành một đống đổ nát bốc khói nghi ngút.

Căn phòng bỗng nhiên im ắng. Tôi sợ không dám nhúc nhích. Zia vẫn đứng trong vòng lửa, dường như ngọn lửa trở nên nóng hơn – từ sắc vàng chuyển sang sắc trắng. Cô đứng yên như đang nhập định. Con bọ hung trên cổ cô rõ ràng đang phà khói.

"Zia!" Tim tôi nện thình thịch, nhưng tôi cũng gắng gượng đứng dậy.

Cô quay qua tôi rồi nâng một quả cầu lửa khác lên.

"Zia, không!" Tôi kêu lên. "Là tôi đây. Carter đây!"

Cô do dự. "Carter…?" Nét mặt cô chuyển sang trạng thái phân vân, rồi sợ hãi. Ánh lửa màu cam trong mắt cô dịu dần, rồi cô đổ sụp xuống nền đất trong ánh nắng bao bọc.

Tôi vội chạy đến bên Zia. Tôi định xốc cô lên, nhưng da cô nóng đến độ không thể chạm vào. Con bọ vàng đã để lại một vết bỏng xấu xí trên cổ Zia.

"Nước," tôi tự nhủ thầm. "Mình cần nước."

Tôi chưa bao giờ thông thạo các từ thần thánh cả, nhưng tôi buột miệng kêu lên: "Maw!"

Biểu tượng hiện lên trên đầu chúng tôi.

Cả chục mét khối nước bỗng xuất hiện từ không trung và đổ ào xuống. Mặt Zia bốc khói. Cô ho sặc sụa và phun phì nước ra, nhưng vẫn không tỉnh lại. Cô như đang sốt rất cao.

"Tôi sẽ mang cậu ra khỏi đây," tôi tự nhủ, rồi nhấc Zia lên tay.

Tôi chẳng cần đến sức mạnh của Horus. Lượng andrenalin rất lớn đang rần rật trong người tôi, tôi như không cảm thấy được bao vết thương trên người mình. Tôi chạy vụt qua cả Setne khi hắn đi ngang tôi trong sảnh.

"Này, anh bạn!" Setne đổi hướng và chạy bên cạnh tôi, tay vẫy vẫy cuộn giấy cói dày cộp. "Làm tốt lắm! Tôi đã lấy được cuốn Sách của thần Thoth rồi này!"

"Suýt chút nữa ngươi đã giết Zia!" tôi quát. "Đưa bọn ta ra khỏi đây – NGAY!"

"Được rồi, được rồi," Setne nói. "Bình tĩnh nào."

"Ta sẽ dẫn ngươi về phòng xử của cha ta," tôi gầm lên. "Chính tay ta sẽ tống ngươi xuống họng Ammit, như tống một cành cây vào máy bằm gỗ."

"Ôi ông lớn." Setne dẫn tôi lên hàng lang dốc và trở lại đường hầm bị khai quật có mấy bóng đèn điện. "Để tôi dẫn hai người thoát ra đây trước đã nhé? Nhớ này, cậu vẫn phải cần đến tôi để giải mã cuốn sách này và đi tìm bóng của con rắn đấy. Tới lúc đó hãy nói đến chuyện máy bằm gỗ, nhé?"

"Zia không thể chết," tôi khăng khăng.

"Vâng, tôi biết rồi." Setne dẫn tôi chạy qua thêm mấy đường hầm nữa, vận tốc tăng dần. Zia như nhẹ tênh. Cơn đau đầu của tôi cũng biến mất. cuối cùng chúng tôi cũng ùa ra khỏi khu mộ và chạy về thuyền Nữ hoàng Ai Cập.

Phải thú thật là lúc đó tôi đã không suy nghĩ thông suốt.

Khi chúng tôi trở lại con tàu, thuyền trưởng Lưỡi Rìu Vấy Máu báo cáo việ sửa tàu, nhưng tôi hầu như chẳng nghe lấy hắn. Tôi chạy ào qua hắn và đưa Zia vào căn phòng gần nhất. Tôi đặt cô lên giường, rồi lục lọi trong hành lý tìm thuốc men – một chai nước, một lọ thuốc mỡ phép thuật mà Jaz đã cho tôi, cùng một vài câu thần chú được viết ra. Tôi không phải là thầy lang như Jaz. Khả năng chữa bệnh của tôi chỉ gói gọn trong băng gạc và aspirin, nhưng tôi cũng bắt tay vào.

"Nào Zia," tôi lầm rầm. "Cố lên Zia ơi. Cậu sẽ ổn thôi."

Toàn thân Zia rất ấm, quần áo ướt sũng lúc nãy giờ gần như khô ráo. Mắt cô trợn tròng. Cô bắt đầu thều thào và tôi thề là cô ấy đã nói, "Phân. Đến lúc phải lăn phân."

Nghe chắc là buồn cười thật – trừ việc là Zia đang chết dần.

"Đó là Khepri đang nói đấy," Setne giải thích. "Khepri là con bọ lăn phân thiêng liêng, lăn mặt trời đi qua bầu trời."

Tôi không muốn xử lý thông tin này – rằng cô gái mà tôi yêu mến lại đang bị một con bọ lăn phân ám vào và giờ đang mơ thấy mình đang lăn một viên phân khổng lồ rực lửa đi qua bầu trời.

Nhưng chẳng còn nghi ngờ gì: Zia đã sử dụng đường lối của các thần. cô đã gọi hiện thân của thần mặt trời Ra – hay ít ra là một phần hiện thân của ông ấy, con bọ Khepri.

Thần Ra đã chọn Zia, cũng như cách Horus chọn tôi.

Bỗng dưng tôi hiểu ra tại sao Apophis phá hủy cả ngôi làng của Zia khi cô còn nhỏ, và tại sao Đại Pháp Sư Iskandar phải cố công cố sức đến thế để đào tạo cô và rồi giấu cô trong một giấc ngủ phép thuật. Nếu Zia là người giữ bí mật về việc đánh thức thần Mặt trời…

Tôi thoa ít thuốc mỡ lên cổ họng Zia. Tôi đắp khăn lạnh lên trán cô, nhưng dường như chẳng giúp ích gì.

Tôi quay qua Setne. "Chữa cho cô ấy!"

"À, ừm…" Setne cau mày. "Cậu biết đấy, phép thuật chữa thương không hẳn là chuyên môn của tôi. Nhưng ít ra cậu cũng đã lấy được cuốn Sách của thần Thoth! Nếu cô ta chết, cũng không có nghĩa là đã chết vô ích –"

"Nếu cô ấy chết," tôi cảnh báo, "Ta sẽ… ta sẽ…" Tôi không thể nghĩ ra được đòn tra tấn nào đủ đau đớn cả.

"Tôi nghĩ là cậu cần chút thời gian," Setne nói. "Không vấn đề gì. Thôi để tôi đi nói cho thuyền trưởng biết ta phải đi đến đâu vậy nhé? Chúng ta cần trở lại Cõi Âm, trở lại Dòng Sông Đêm càng sớm càng tốt. Tôi có được phép ra lệnh thuyền trưởng không?"

"Được," tôi gắt lên. "Đi cho khuất mắt ra."

Tôi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Cơn sốt của Zia dường như đã giảm. Cô ấy bắt đầu thở được dễ dàng hơn và chìm vào giấc ngủ nhẹ nhàng. Tôi hôn lên trán cô ấy và ở bên cạnh cô, nắm lấy tay cô.

Tôi lờ mở nhận ra con tàu đang di chuyển. Chúng tôi trong tích tắc lọt xuống một khoảng rơi tự do, rồi tiếp nước với một tiếng đập lớn làm rung chuyển mọi thứ. Tôi lại cảm thấy nước sông lướt qua thân tàu, và từ cảm giác nhoi nhói trong ruột gan, tôi đoán bọn tôi đang trở lại Cõi Âm.

Có tiếng mở cửa cọt kẹt sau lưng, nhưng tôi vẫn không rời mắt khỏi Zia.

Tôi đang chờ nghe tiếng Setne nói gì đó – chắc lại là khoe khoang việc hắn đã tài tình lái con tàu trở về Dòng Sông Đêm như thế nào – nhưng hắn vẫn im lặng.

"Có gì không?" tôi hỏi.

Tiếng gỗ vỡ vụn khiến tôi giật bắn người.

Setne không đứng ở cửa. Thay vào đó là Lưỡi Rìu Vấy Máu đang lù lù tiến đến tôi, cái đầu rìu của hắn vừa chẻ đôi khung cửa. Hai tay hắn siết chặt.

Hắn nói bằng giọng hừm hừm lạnh lùng, giận dữ: "Cậu Kane, đã đến lúc mi phải chết."