← Quay lại trang sách

14.Trò Vui Với Thái Nhân Cách.

THỜI ĐIỂM CỰC THÍCH ĐỂ GỌI NỮ THẦN ISIS CHĂNG?

Có lẽ thế. Nhưng thậm chí nếu nữ thần Isis có trả lời đi nữa, tôi vẫn không nghĩ là mình có thể triệu hồi bất cứ thứ pháp thuật nào nhanh hơn nữ thần Neith bắn tên đi. Và run rủi sao mà tôi thật sự đánh bại được nữ thần săn bắn, thì tôi có cảm giác là Neith sẽ xem việc tôi sử dụng quyền năng của một nữ thần khác để chống lại bà ta là trò gian lận. Chắc chắn bà ấy sẽ nhất mực rằng tôi là một phần trong cái thuyết âm mưu của người Nga/xác chết/kẻ thu thuế ấy.

Dù Neith có điên rồ là vậy, chúng tôi vẫn cần đến sự giúp đỡ của bà. Để bà ta bắn tên vào Apophis còn có ích hơn nhiều việc ngồi ì dưới hầm trú ẩn đan áo khoác từ mấy chiếc túi quần của chúng tôi cùng sợi đay thắt gút.

Đầu óc tôi quần đảo. Làm sao để thắng được thợ săn nhỉ? Tôi không hiểu biết gì nhiều về thợ săn, trừ ông lão thiếu tá McNeil, bạn của ông ngoại ở viện dưỡng lão, ông này thường cứ mãi kể chuyện về... A.

“Nhục quá, thật đấy,” tôi thốt lên.

Nữ thần Neith lưỡng lự, như tôi đã mong.

“Cái gì nhục?” bà ta hỏi.

“Sáu phần ăn được của cây cọ.” Tôi cười thành tiếng. “Đúng ra là bảy phần lận.”

Neith cau mày. “Không thể nào!”

“Ô thế ư?” tôi nhướn mày. “Bà từng bao giờ sống ở ngoài vùng đất của Covent chưa? Có bao giờ lần theo đường mòn qua vùng hoang dã ở Camden Lock mà sống sót để kể về nó chưa?”

Cánh cung trên tay Neith hơi khẽ hạ xuống. “Ta không biết những nơi ấy.”

“Tôi nghĩ là không rồi!” tôi đắc thắng reo lên. “Ôi, mấy câu chuyện ấy chúng ta không thể kể cho nhau nghe được đâu, nữ thần à. Các mánh khóe để sinh tồn. Có lần tôi từng đi nguyên một tuần không mang theo gì ngoài mấy chiếc bánh quy mốc cùng nước quả ép Ribena.”

“Là một loại cây à?” Neith hỏi.

“Có toàn bộ lượng dinh dưỡng mà ta cần để tồn tại,” tôi đáp. “Nếu bà biết nơi mua được chúng - ý tôi là thu hoạch được ấy.”

Tôi nhấc đũa phéo lên, hy vọng tà ta sẽ nghĩ đấy chỉ là một cử chỉ khoa trương, chứ không phải là sự đe dọa. “Sao nữa nhỉ, có lần dưới hầm trú ẩn của tôi ở nơi ga Charing Cross, tôi đã đuổi theo mồi độc địa được biết đến với cái tên Bé Rau Câu.”

Tôi nghiêm trang nhìn Walt. “Em đã huấn luyện cho anh được bao nhiêu tháng rồi, hả Walt?”

“Bảy,” anh đáp. “Gần được tám tháng.”

“Và em có bao giờ từng mơ anh đủ khả năng để đi săn Bé Rau Câu cùng em chưa nhỉ?”

“Ư...chưa.”

“Vậy đấy!” Tôi quỳ xuống và bắt đầu dùng đũa phép di di lên nền chiến hào. “Ngay cả Walt còn chưa đủ lực để tiếp thu cái kiến thức ấy. Tôi có thể vẽ cho bà ở đây bức tranh về một con Bé Rau Câu độc, hay thậm chí - lạy trời - cả kem Tiêu thực của Jacob nữa. Nhưng thứ kiến thức ấy có thể hủy diệt một tay đi săn kém cỏi.”

“Ta là nữ thần của săn bắt!” Nữ thần Neith nhích đến gần hơn, trố mắt nhìn vào những nét vẽ đang phát sáng - rõ ràng là không nhận biết rằng tôi đang viết nên những chữ tượng hình bảo vệ. “Ta phải biết.”

“À thì...” tôi liếc về phía chân trời. “Trước hết, bà phải hiểu sự quan trọng của việc định giờ.

“Phải rồi!” Neith hăm hở. “Nói cho ta nghe về điều đó đi.”

“Ví dụ như...” Tôi vỗ nhẹ vào những chữ tượng hình để kích hoạt lời chú của mình. “Hoàng hôn rồi. Chúng tôi vẫn còn sống. Chúng tôi thắng.”

Vẻ mặt nữ thần đanh lại. “Lừa đảo!”

Bà ta nhào đến tôi, nhưng những chữ tượng hình bảo hộ rực sáng lên, đẩy vị nữ thần lùi ra sau. Bà ta giương cung lên bắn đi loạt mũi tên.

Những gì xảy ra sau đấy thật kinh ngạc không thể ngờ. Thoạt tiên, những mũi tên hẳn là đã được yểm bùa cùng khắp, vì phóng xuyên thẳng qua lớp phòng thủ của tôi. Thứ đến, Walt nhảy bổ đến bằng tốc lực kinh hồn. Nhanh hơn tôi kịp thét lên (mà tôi thét thật), Walt chụp bẻ những mũi tên từ trong không trung. Chúng vụn ra thành bụi xám, tản mác đi theo cơn gió.

Neith bước lùi lại khiếp sợ. “Là ngươi. Thật không công bằng!”

“Chúng tôi đã thắng,” Walt bảo. “Tôn trọng giao kèo đi.”

Một cái nhìn trao đổi qua lại giữa hai người họ mà tôi không hiểu cho lắm - giống như một kiểu thách thức ý chí nào đó.

Nữ thần Neith rít qua kẽ răng. “Được thôi. Hai người có thể đi. Khi Apophis trỗi dậy, ta sẽ chiến đấu cạnh hai người. Nhưng ta sẽ không quên hai ngươi đã xâm phạm lãnh thổ của ta như thế nào, hỡi đứa con của Set kia. Còn ngươi-”

Bà ta quắc mắt nhìn tôi. “Ta buộc lời nguyền của thợ săn này vào ngươi: một ngày nào đó ngươi sẽ bị con mồi của ngươi lừa phỉnh giống như hôm nay ta đã bị. Ta nguyền rủa ngươi sẽ bị một đám Bé Rau Câu hung tàn gài bẫy!”

Dứt lời đe dọa đáng sợ ấy, nữ thần Neith tan biến vào trong một đống sợi đay.

“Con của Set à?” tôi nhíu mày nhìn Walt. “Chính xác là-?”

“Coi chừng!” anh ấy cảnh cáo. Quanh chúng tôi, ngôi đền bắt đầu sụm xuống. Không trung lăn tăn gờn gợn khi làn sóng xung kích pháp thuật rút đi, chuyển đổi quang cảnh trở lại Ai Cập hiện thời.

Chúng tôi bỏ chạy vừa kịp đến chân cầu thang. Những bức tường cuối cùng của đền thờ đã sụp xuống thành một đống gạch bùn mòn vẹt, nhưng cái bóng của Bes vẫn còn trông rõ được trên nền đống gạch đấy, đang từ từ phai nhạt đi khi mặt trời lặn xuống.

“Chúng ta cần nhanh nhanh lên,” Walt bảo.

“Ừ, nhưng làm sao ta bắt được nó đây?”

Sau lưng chúng tôi, ai đó húng hắng giọng.

Anubis đang tựa người vào cây cọ gần nhất, vẻ mặt ủ rũ. “Ta xin lỗi vì đã làm phiền. Nhưng, Walt này... đến lúc rồi đấy.”

Anubis đang khoác vào vẻ ngoài trịnh trọng của người Ai Cập. Anh ta đeo vòng cổ bằng vàng, váy đen, mang giày sandal, ngoài ra chẳng còn gì khác. Như trước đây tôi từng đề cập, không có nhiều anh chàng nào ăn mặc như vầy mà vẫn toát ra khí chất đâu, nhất là còn kẻ mắt bằng chì côn nữa, nhưng Anubis lại làm được.

Thình lình vẻ mặt anh ấy chuyển sang đề cao cảnh giác. Anh ta phóng về phía chúng tôi. Trong một khoảnh khắc tôi nhìn thấy cảnh tượng kỳ quặc về tôi trên trang bìa của một trong những cuốn tiểu thuyết lãng mạn cũ rích của ông ngoại, cảnh một thiếu nữ lả đi trong vòng tay của một anh chàng lực lưỡng ăn vận sơ sài, trong khi một chàng trai khác đứng trơ ra, đưa mắt nhìn cô gái đầy ao ước. Ôi, những lựa chọn dễ ghét mà một đứa con gái phải đưa ra! Tôi ước gì mình có được chút thời gian để chỉnh đốn quần áo. Người tôi vẫn còn đóng đầy bùn sông đã khô cứng, sợi đay, và cỏ, như mình vừa bị đổ đầy dầu hắc rồi gắn lông chim lên vậy.

Thế rồi Anubis lách qua tôi mà chộp lấy vai Walt. A... điều này thì bất ngờ đây.

Tuy nhiên, tôi mau mắn nhận ra là Anubis đã chận không để Walt đổ sập xuống. Mặt Walt lấm tấm mồ hôi. Đầu anh rũ xuống, hai đầu gối nhũn đi như thế kẻ nào đó đã cắt phăng sợi dây cuối cùng đang giữ cho anh đứng vững. Anubis nhẹ nhàng hạ Walt nằm xuống đất.

“Walt, ở lại với ta nào,” Anubis thúc giục. “Chúng ta có việc phải hoàn tất.”

“Việc phải hoàn tất hả?” tôi la lên. Tôi không rõ mình bị gì nữa, nhưng tôi có cảm giác như thể mình vừa bị photoshop ra khỏi bìa sách của mình. Và nếu như có chuyện gì mà tôi không quen phải chịu, thì đó là việc bị bỏ lơ. “Anubis, anh đang làm gì ở đây thế? Hai người đang có chuyện gì vậy? Với lại công việc quái quỷ gì cơ chứ?”

Anubis cau mày nhìn tôi, như thể anh ta đã quên bẵng sự hiện diện của tôi. Như thế càng không cải thiện được gì cho tâm trạng của tôi cả. “Sadie-”

“Tôi đã cố nói cho cô ấy,” Walt rên rỉ. Anubis giúp Walt ngồi dậy, mặc dù anh vẫn trông tồi tệ vô cùng.

“Ta hiểu,” Anubis nói. “không thể xen vào được lời nào chứ gì?”

Walt nặn ra được nụ cười yếu ớt. “Anh phải chứng kiến cảnh cô ấy nói chuyện với nữ thần Neith về Bé Rau Câu kìa. Cô ấy giống như là... tôi không biết nữa, như tàu tốc hành chở chữ vậy. Nữ thần kia chẳng có được cơ hội nào sất.”

“Vâng, ta đã thấy mà,” Anubis nói. “Rất đáng yêu, theo một cách dễ ghét nào đó.”

“Xin lỗi anh nói gì chứ?” tôi không biết nên vả vào mặt tên nào trước đây.

“Và khi cô ấy đỏ lựng lên như thế kia,” Anubis nói thêm, như thể tôi là một mẫu vật thú vị nào đó không bằng.

“Dễ thương,” Walt đồng tình.

“Thế cậu đã quyết định rồi chứ gì?” Anubis hỏi Walt. “Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta.”

“Phải. Tôi không thể rời khỏi cô ấy.”

Anubis gật gù siết chặt vai Walt. “Ta cũng không thể. Nhưng cái bóng trước chứ nhỉ?”

Walt bật ho, gương mặt méo xệch đi vì đau. “Ừ. Trước khi quá muộn.”

Tôi không thể vờ như mình đang suy nghĩ mạch lạc lắm, nhưng có một điều quá hiển hiện: hai người này đã nói chuyện sau lưng tôi nhiều hơn là tôi hằng nghĩ. Hai người ấy đã nói cái quái gì về tôi cho nhau nghe chứ nhỉ? Quên chuyện Apophis sắp nuốt mặt trời đi - đây mới là cơn ác mộng tối thượng của tôi đây này.

Làm sao cả hai người ấy cùng không thể rời khỏi tôi? Nghe được điều này từ một anh chàng sắp chết và một vị thần của người chết quả là đáng ngại thật. Hai người đó đã tác thành một thứ âm mưu gì đấy...

Ôi trời đất. Tôi đang bắt đầu suy nghĩ như nữ thần Neith rồi đây. Chẳng mấy chốc rồi tôi sẽ rúc vào trong một hầm trú ẩn đưới mặt đất mà ăn quân lương và nói lảm nhảm trong khi khâu lại những túi quần của tất cả các cậu chàng đã phụ mình.

Trầy trà trầy trật, Anubis dìu Walt đến nơi bóng của Bes, lúc này đang nhanh chóng biến đi dưới ánh chạng vạng.

“Cậu có làm được không?” Anubis hỏi.

Walt rì rầm gì đó mà tôi không nghe ra được. Hai tay anh đang run, nhưng anh lôi một cục sáp từ trong túi đồ ra và bắt đầu nhào nặn nó thành shabti. “Setne cố làm sao cho chuyện này thật phức tạp, nhưng giờ thì tôi rõ rồi. Đơn giản thôi. Chả trách mà mấy vị thần lại muốn cái kiến thức này ngoài tay người phàm.”

“Xin lỗi này.” Tôi chen ngang.

Cả hai nhìn tôi.

“Chào, tôi là Sadie Kane,” tôi nói. “Tôi không có đồng ý xông vào cuộc nói chuyện thân tình của người đâu, nhưng mà hai người đang làm cái giống gì thế?”

“Bắt bóng của Bes,” Anubis nói với tôi.

“Nhưng...” Hình như tôi không thể thốt ra lời nào. Vậy là thôi rồi kiếp tàu tốc hành chở chữ. Tôi đã trở thành tàu hư thì có. “Nhưng nếu đấy là công việc mà hai người đang nói đến, thế thì mấy cái thứ quyết định, rồi rời bỏ tôi là gì vậy, và-”

“Sadie,” Walt nói, “Chúng ta sẽ đánh mất cái bóng mất nếu em không ra tay ngay bây giờ. Em cần phải quan sát lời chú, để em có thể làm việc này với cái bóng của con rắn.”

“Anh sẽ không có chết đâu, Walt Stone. Em cấm đấy.”

“Chỉ là lời niệm chú đơn giản thôi mà,” Walt nói tiếp, phớt lờ hẳn lời van nài của tôi. “Lời triệu gọi thông thường, có những chữ bóng của Bes thay cho chữ Bes. Nếu cái bóng bị thẩm thấu, em sẽ cần một lời chú trói buộc để neo nó lại. Rồi-”

“Walt, thôi đi!”

Anh đang run cầm cập, răng lách cách va nhau. Làm sao anh ấy lại có thể nghĩ đến chuyện dạy cho tôi một bài học pháp thuật vào lúc này cơ chứ?

“-rồi với việc nguyền rủa,” anh nói, “em sẽ cần phải đứng trước mặt Apophis. Cách thức giống hệt bình thường. Setne đã nói dối về phần ấy - trò bỏ bùa của hắn chẳng có gì đặc biệt trong phần ấy cả. Phần khó khăn duy nhất là phần tìm ra cái bóng. Đối với Bes, ta chỉ việc đảo ngược lời chú. Em phải có khả năng tung ra lời chú từ xa, vì đây là một lời chứ có lợi. Cái bóng sẽ muốn giúp em. Tung sheut ra đi tìm Bes, và nó phải... phải đem ông ấy quay lại.”

“Nhưng mà-”

“Sadie.” Anubis quàng tay quanh người tôi. Đôi mắt nâu của anh chứa chan thương cảm. “Đừng bắt Walt phải nói nhiều hơn đã nói nữa. Cậu ta cần sức lực cho lời chú.”

Walt bắt đầu ngâm nga. Anh giơ cục sáp lên, lúc này mang vẻ ngoài giống như Bes thu nhỏ, rồi anh ấn tượng sáp vào cái bóng trên tường.

Tôi nức nở. “Nhưng anh ấy sẽ chết mất!”

Anubis giữ lấy tôi. Anh có mùi hương trần trong đền thờ - mùi nhựa copal và hổ phách cùng những mùi hương cổ xưa khác.

“Cậu ấy được sinh ra dưới bóng của cái chết,” Anubis nói. “Đấy là lý do vì sao bọn tôi hiểu nhau. Lẽ ra cậu ta phải đổ gục từ lâu rồi, nhưng Jaz đã đưa cho cậu ấy một phần thuốc nước cuối cùng để ngăn chặn cơn đau - cho cậu ấy lần bùng nổ năng lượng sau cuối trong trường hợp khẩn cấp.”

Tôi nhớ lại mùi sen dịu ngọt từ hơi thở của Walt. “Anh ấy chỉ vừa mới uống thôi. Khi bọn em đang chạy trốn Neith.”

Anubis gật đầu. “Nó đã dần hết tác dụng rồi. Cậu ta chỉ còn năng lượng để đọc xong câu chú.”

“Không!” Tôi chỉ muốn gào lên rồi táng cho Anubis một cái, nhưng tôi sợ thay vào đấy mình chỉ vỡ òa mà khóc thôi. Anubis che chở tôi trong vòng tay, còn tôi thì nhõng nhẽo như con bé con.

Tôi không có lý do thoái thác nào. Đơn giản là tôi không thể chịu được việc mất đi Walt, thậm chí là để mang Bes quay lại. Chỉ một lần thôi, sao tôi không thể thành công một việc gì mà không phải hy sinh lớn lao vậy chứ?

“Em phải quan sát,” Anubis bảo tôi. “Học lấy lời chú. Đấy là cách duy nhất để em cứu Bes. Và em sẽ cần đến cùng một loại bùa chú để bắt lấy cái bóng của con rắn.”

“Tôi không quan tâm!” tôi khóc, nhưng vẫn quan sát.

Trong lúc Walt ngâm nga, bức tượng thẩm thấu cái bóng của Bes như một miếng bọt biển hút lấy chất lỏng. Tượng sáp biến thành màu đen như chì côn.

“Đừng lo,” Anubis dịu dàng bảo. “Cái chết không phải là chấm hết với cậu ta đâu.”

Tôi yếu ớt nện vào ngực Anubis. “Tôi không muốn nghe điều ấy! Lẽ ra anh không được có mặt ở đây. Chẳng phải các vị thần đã ban lệnh giới hạn với anh rồi sao?”

“Tôi đáng ra không được phép ở gần em,” Anubis đồng tình, “Vì tôi không có hình dạng người thường.”

“Thế thì sao anh lại ở đây? Không có bãi tha ma nào cả. Đây còn không phải đền thờ của anh kia mà.”

“Ừ,” Anubis thừa nhận. Anh hất đầu về phía Walt. “Nhìn kìa.”

Walt đã đọc xong câu chú. Anh nói lên một từ lệnh duy nhất: “Hi-nehm.”

Chữ tượng hình mang nghĩ Nhập Lại sáng rực lên ánh bạc trên nền sáp đen:

Đấy cùng là câu lệnh tôi đã dùng để sửa lại cửa hàng đồ lưu niệm ở Dallas, cùng câu lệnh chú Amos đã dùng kỳ Giáng sinh vừa rồi khi chú biểu diễn cách hàn gắn chiếc đĩa trà bị vỡ. Và với lòng đoán chắc đáng sợ, tôi biết đây sẽ là lời chú cuối cùng mà Walt nói ra.

Anh đổ sụm về trước. Tôi chạy đến bên anh. Ôm đầu anh vào tay. Hơi thở anh khò khè.

“Có tác dụng,” anh thều thào. “Nào... gửi cái bóng đến cho Bes. Em sẽ phải-”

“Walt, xin anh,” tôi nói. “Bọn em có thể đưa anh về Vùng Một. Các thầy thuốc có lẽ sẽ-”

“Không, Sadie...” Anh ấn tượng sáp vào tay tôi. “Nhanh lên.”

Tôi cố tập trung. Hầu như là không thể, nhưng tôi đã cố đảo ngược được lời của lời nguyền. Tôi điều khiển sức mạnh vào trong tượng sáp và hình dung ra Bes như trước đây đã từng. Tôi hối thúc cái bóng đi tìm chủ nhân của mình, tái đánh thức linh hồn của ông ấy. Thay vì xóa bỏ Bes khỏi thế giới, tôi cố họa lại ông ấy vào toàn cảnh, lần này là bằng loại mực vĩnh cửu.

Bức tượng sáp hóa thành khói rồi biến mất.

“Có - có tác dụng không vậy?” tôi hỏi

Walt không trả lời. Hai mắt anh nhắm nghiền. Anh nằm im như tượng.

“Ôi làm ơn... không.” Tôi ôm trán Walt, đang lạnh đi nhanh chóng. “Anubis, làm gì đi chứ!”

Không lời đáp. Tôi quay lại, Anubis đã biến mất.

“Anubis!” tôi gào lên thật lớn đến nỗi lời tôi vang vọng lại từ những mỏm đá xa xa. Tôi đặt Walt nằm xuống nhẹ nhàng xoay vòng 360 độ, nắm tay siết chặt. “Vậy thôi sao?” tôi hét lên không trung trống rỗng. “Anh cướp lấy linh hồn của anh ấy rồi bỏ đi sao? Tôi ghét anh!”

Đột nhiên Walt há hốc mồm thở rồi mở mắt.

Tôi nấc lên nhẹ cả người.

“Walt!” tôi quỳ xuống cạnh anh.

“Cái cổng,” anh hối hả bảo.

Tôi chẳng biết ý anh ấy là gì. Có lẽ anh vừa kinh qua một kiểu cảnh mộng suýt chết nào đó chăng? Giọng anh nghe rõ hơn, không đau đớn gì cả, nhưng vẫn còn yếu. “Sadie, nhanh lên. Giờ em đã biết lời chú rồi. Nó sẽ có tác dụng với... với cái bóng của con rắn.”

“Walt, đã xảy ra chuyện gì?” tôi chùi nước mắt khỏi mặt. “Cổng gì vậy?”

Anh yếu ớt chỉ tay. Cách đấy vài mét, một cánh cổng tối đen chờn vờn trên không trung. “Nguyên cuộc thử thách này là cái bẫy,” anh nói. “Setne... giờ anh nhìn ra kế hoạch của hắn rồi. Anh trai em cần đến em giúp đấy.”

“Nhưng còn anh thì sao? Đi với em!”

Walt lắc đầu. “Anh vẫn còn quá yếu. Anh sẽ cố hết sức triệu gọi tiếp viện từ Cõi Âm cho em - em sẽ cần đến họ - nhưng anh không thể nhúc nhích nổi. Anh sẽ gặp em vào lúc bình minh, tại Vùng Một, nếu - nếu em chắc là em không ghét anh.”

“Ghét anh ư?” tôi rối trí toàn tập. “Làm quái sao em phải ghét anh chứ?”

Anh cười buồn - một nụ cười không giống anh chút nào.

“Nhìn này,” anh nói.

Tôi mất một lúc mới hiểu ý Walt nói. Một cảm giác lạnh lẽo tràn qua tôi. Walt đã sống sót như thế nào? Anubis đâu? Hai người họ đang âm mưu gì vậy?

Nữ thần Neith đã gọi Walt là đứa con của Set, nhưng anh ấy đâu phải. Đứa con duy nhất của Set là Anubis.

Tôi đã cố nói cho cô bé, Walt đã nói thế.

Cậu ấy được sinh ra dưới bóng của cái chết, Anubis đã nói với tôi. Đấy là lý do vì sao bọn tôi hiểu nhau.

Tôi không muốn đâu, nhưng tôi hạ tầm nhìn của mình xuống Cõi Âm. Nơi Walt đang nằm đấy, tôi nhìn thấy một người khác, nhưng một hình ảnh đan chồng... một chàng trai trẻ đang nằm đấy xanh xao yếu ớt, đeo vòng cổ vàng vận váy Ai Cập màu đen, với đôi mắt nâu quen thuộc cùng nụ cười buồn. Sâu xuống dưới nữa, tôi nhìn thấy quầng hào quang màu xám sáng rực của một vị thần - hình sáng đầu chó rừng của Anubis.

“Ôi... không, không.” Tôi đứng dậy loạng choạng lùi khỏi anh ta. Khỏi hai người họ. Thật nhiều mảnh ghép hình trong một lúc đã ráp lại với nhau. Đầu óc tôi quay cuồng. Khả năng biến mọi thứ thành bụi của Walt... đấy là đường lối của Anubis. Anh ấy điều khiển sức mạnh của thần trong bao tháng nay. Tình bạn giữa họ, những cuộc thảo luận của họ, cái cách mà Anubis đã gợi ý để cứu lấy Walt...

“Anh đang làm gì thế?” tôi trợn mắt nhìn anh kinh hoàng. Tôi chẳng rõ mình phải gọi anh ta là gì nữa.

“Sadie, là anh đây,” Walt nói. “Vẫn là anh mà.”

“Không!” Hai chân tôi lẩy bẩy. Tôi cảm thấy như mình bị phản bội và lừa gạt. Cảm giác như thể thế giới này đã đổ sập xuống Biển hỗn mang.

“Anh có thể giải thích,” anh nói bằng hai giọng. “Nhưng Carter cần sự giúp đỡ của em. Xin em, Sadie à-”

“Thôi đi!” Tôi không tự hào gì với cách mình phản ứng, nhưng tôi quay đi bỏ chạy, nhảy thẳng qua cánh cổng bóng tối. Lúc đấy tôi thậm chí chẳng màng cổng này sẽ dẫn đến đâu, miễn là nó dẫn đi xa khỏi cái sinh vật không biết chết mà tôi nghĩ mình từng yêu quý.