← Quay lại trang sách

15.Tôi Biến Thành Con Vượn Màu Tía.

BÉ RAU CÂU HẢ? KHÔNG PHẢI CHỨ?

Tôi chưa có nghe thấy phần đó. Con em gái của tôi chưa khi nào từng làm tôi kinh ngạc - "và không phải đâu, Sadie, đó cũng không phải là lời khen ngợi đâu nhé."

Mà thôi, trong lúc Sadie vật vã với tấn tuồng trai siêu nhiên ấy, thì tôi phải đối đầu với gã thuyền trưởng đầu rìu giết chóc ấy, gã này rõ ràng là muốn đổi tên mình thành Lưỡi Rìu Vấy Thêm Nhiều Máu.

“Lùi lại,” tôi bảo con quỷ. “Đấy là lệnh.”

Lưỡi Rìu Vấy Máu thốt ra tiếng cười hừm hừm hẳn là tiếng cười lớn. Hắn vung đầu sang trái - giống như động tác nhảy của Elvis Presley ấy - thế là bổ ngay một lỗ vào tường. Đoạn hắn quay lại đối diện tôi, mảnh vụn phủ đầy hai vai.

“Ta có những mệnh lệnh khác,” hắn hừ hừ. “Lệnh phải giết!”

Hắn lao đến như một con bò mộng. Sau cái hồi vật vã mà chúng tôi đã kinh qua trong serapeum, thì một con bò mộng là thứ tôi chẳng muốn phải đối đầu tí nào.

Tôi thoi ra cú đấm. “Ha-wi!”

Chữ tượng hình mang nghĩa Ra Đòn sáng lên giữa hai chúng tôi:

Một nắm đấm năng lượng màu xanh nện xuống Lưỡi Rìu Vấy Máu (LRVM), đẩy hắn ra khỏi cửa xuyên thẳng qua bức tường của cabin đối diện. Một cú đấm như thế hẳn đã hạ knock-out người thường rồi, nhưng tôi có thể nghe thấy LRVM đang cào cào qua đống đổ nát, kêu hừm hừm giận dữ.

Tôi ráng nghĩ. Cứ đập hắn liên tu bất tận như thế chắc là vui lắm, nhưng pháp thuật không hoạt động như vậy. Một khi đã được nói ra, một từ thần thánh không thể được tái sử dụng trong nhiều phút, nhiều khi thậm chí cả nhiều giờ nữa cơ.

Hơn nữa, những từ thần thánh là loại pháp thuật hàng đầu. Tôi đã học được qua sai lầm rằng nói ra quá nhiều từ thần thánh sẽ tiêu tán năng lượng của bạn vô cùng nhanh, trong khi tôi chẳng còn được bao nhiêu năng lượng để dùng đến nữa rồi.

Vấn đề thứ nhất: Giữ cho con quỷ tránh xa Zia. Cô ấy vẫn còn mê mê tỉnh tỉnh và hoàn toàn mất khả năng tự vệ. Tôi triệu hồi hết mọi pháp thuật có thể thốt lên: “N’dah!” - Bảo Vệ.

Ánh sáng xanh mở tỏa quanh Zia. Tôi nhìn thấy cảnh hồi tưởng kinh hoàng về lúc tôi tìm thấy Zia trong ngôi mộ đầy nước của cô ấy mùa xuân vừa rồi. Nếu cô ấy tỉnh dậy thấy mình được bao bọc trong luồng năng lượng xanh rồi tưởng là mình lại bị cầm tù thì...

“Ôi Zia,” tôi nói, “tôi không có ý-”

“SÁT!” LRVM vùng lên từ đống đổ nát bên phòng đối diện. Một chiếc gối nhồi lông cắm trên đầu hắn, xả lông ngỗng khắp bộ đồng phục của hắn.

Tôi phóng ra sảnh hành lang lao xuống cầu thang, liếc nhìn ra sau để đảm bảo là tên thuyền trưởng đang đuổi theo tôi chứ không phải là Zia. May chưa - hắn đang bám theo tôi sát nút.

Tôi chạy xuống được boong tàu liền la lớn, “Setne!”

Tên hồn ma này chẳng thấy đâu. Đám thủy thủ đèn đang phát rồ cả lên, cuống cuồng phụt qua phụt lại tứ tung, va vào tường, vồng lên qua ống khói, rút lên rồi hạ xuống cái ván cầu chẳng vì lý do cụ thể nào. Tôi đoán vì không được LRVM ra lệnh nên chúng mất phương hướng.

Con thuyền chao xuống Dòng Sông Đêm, lắc qua lắc lại trong dòng thủy lưu như bị xỉn. Chúng tôi chuồi qua giữa hai vách đá lởm chởm có khả năng nghiền thân tàu thành bột vụn, rồi lọt xuống một thác nước trong một tiếng sầm ê cả răng. Tôi liếc lên buồng lái và chẳng thấy ai đang cầm lái cả. Việc chúng tôi chưa bị đắm tàu đã là một điều phi thường rồi. Tôi phải giành quyền điều khiển con tàu thôi.

Tôi bỏ chạy về phía cầu thang.

Khi tôi chạy được nửa đường, LRVM bỗng từ đâu xuất hiện ra. Hắn bổ đầu mình ngang bụng tôi, rạch toang áo tôi. Nếu mà bụng tôi béo hơn một chút - không, tôi chẳng muốn nghĩ đến chuyện này đâu. Tôi loạng choạng lùi lại, tay ấn vào rốn. Hắn chỉ mới cào xước da thôi, nhưng cái cảnh mấy ngón tay tôi dính máu đã khiến tôi muốn xỉu.

Chiến với chả binh, tôi tự sỉ vả.

May quá, LRVM đã cắm ngập cái đầu rìu của hắn vào tường rồi. Hắn vẫn còn đang cố kéo đầu ra, vừa cố vừa càu nhàu, “Mệnh lệnh mới: Giết Carter Kane. Mang hắn đến Vùng đất của Quỷ dữ. Phải làm sao chỉ có đi không có về.”

Vùng đất của Quỷ dữ à?

Tôi chạy phóng lên cầu thang đi vào buồng lái.

Quanh thuyền, dòng sông khuấy đảo thành thác ghềnh trắng xóa. Một cột xương từ trong sương mù lù lù hiện ra cào vào mạn phải thuyền, giật rách một phần lan can. Chúng tôi bẻ nghiêng rồi tăng tốc. Đâu đó phía trước chúng tôi, tôi nghe thấy tiếng gào rú của hàng triệu hàng triệu tấn nước trút ào ào vào hư không. Chúng tôi đang lao đầu về phía thác nước.

Tôi tuyệt vọng nhìn quanh tìm bờ. Khó mà nhìn rõ được qua lớp sương mù dày đặc cùng ánh sáng xám đục lờ mờ của Cõi Âm, nhưng cách mũi tàu chừng trăm thước, tôi nghĩ mình thấy được ánh lửa đang cháy, cùng một đường kẻ màu đen có thể là bãi biển.

Vùng đất của Quỷ dữ nghe đã xấu rồi, nhưng vẫn chưa bằng việc phải rơi xuống thác nước và bị nghiền nát thành trăm mảnh. Tôi xé phăng dây kéo chuông báo động và cột cố định bánh lái, chĩa thẳng chúng tôi vào bờ.

“Giết Kane!”

Chiếc ủng bóng lộn của tên thuyền trưởng đạp vào sườn tôi tống tôi xuyên thẳng qua cửa sổ bên trái. Kính vỡ loảng xoảng, cào vào lưng và hai chân tôi. Tôi và vào một ống khói nóng hổi, dội ra, rơi rầm xuống boong tàu.

Tầm nhìn của tôi nhòe đi. Vết cắt ngang bụng đau nhức. Hai chân tôi có cảm giác như vừa bị trưng dụng làm đồ gãi ngữa răng cho cọp và theo như cơn nhức nhối bên lườn, thì có lẽ tôi đã gãy mất vài xương sườn sau cú ngã.

Nói tóm lại, không phải là kinh nghiệm giao chiến hay ho nhất của tôi.

Ê? Horus lên tiếng trong đầu tôi. Có ý định kêu gọi giúp đỡ gì không đây, hay là cậu bằng lòng tự chết một mình vậy?

Phải rồi, tôi gắt lại ông ta. Lời châm chích có ích vô cùng đấy.

Sự thật là, tôi nghĩ mình không còn đủ năng lượng để mà triệu gọi hóa thân của mình nữa, thậm chí là với sự giúp đỡ của Horus. Trận chiến với thần bò Apis đã gần như vắt kiệt sức tôi, mà đấy là trước khi tôi bị tên quỷ rìu đuổi đánh và đạp bay ra khỏi cửa sổ đấy.

Tôi có thể nghe thấy tiếng LRVM nện bước thình thịch xuống cầu thang. Tôi cố đứng lên, xém chút ngất đi vì đau.

Vũ khí, tôi bảo với Horus. Tôi cần một món vũ khí.

Tôi với tay vào Cõi Âm và lôi ra một cọng lông đà điểu.

“Phải không chứ?” tôi la lên.

Horus không đáp lại.

Trong khi đấy đám thủy thủ đèn vọt qua vọt lại hoảng loạn khi con thuyền lao vào bờ. Lúc này bãi biển dễ nhìn ra hơn rồi - cát đen vương vãi xương và những chùm khí núi lửa từ những khe nứt rực lửa phóng vọt lên. Ôi trời ơi. Đúng là nơi thích hợp mà tôi muốn đáp vào đây rồi.

Tôi thả chiếc lông đà điểu ra mà với tay vào trong Cõi Âm lần nữa.

Lần này tôi lôi ra một cặp vũ khí quen thuộc - móc câu là lưỡi néo, các biểu tượng quen thuộc của pharaoh. Móc câu là cây gậy hai màu vàng - đỏ của kẻ chăn cừu, một đầu gậy cong cong lại. Cái néo là một cột tay cầm có ba sợi xích có mấu nhọn trông hiểm độc. Tôi đã trông thấy nhiều loại vũ khí tương tự. Mỗi pharaoh đều có một bộ.

Nhưng bộ này trông giống cặp nguyên thủy đến đáng lo - những vũ khí của vị thần mặt trời mà tôi đã tìm được thấy trong mùa xuân rồi trong mộ của Zia.

“Mấy cái này làm gì ở đây thế?” tôi chất vấn. “Chúng phải ở bên thần Ra chứ?”

Horus vẫn im re. Tôi có cảm giác là ông ta cũng kinh ngạc như tôi.

LRVM nện bước quanh bên hông buồng lái. Bộ đồng phục của hắn bị rách và phủ đầy lông chim. Mấy lưỡi rìu của hắn bị thêm đôi chỗ sứt mẻ, và hắn quấn cái chuông báo động quanh ủng bên trái khiến nó kêu lanh canh mỗi khi bắn bước đi. Nhưng hắn vẫn còn trông khá khẩm hơn tôi.

“Đủ rồi,” hắn hừm hừm. “Ta đã phục vụ cho gia đình Kane quá lâu rồi!”

Ở phía mũi thuyền, tôi nghe thấy tiếng cạch, cạch, cạch của ván cầu đang hạ xuống. Tôi liếc qua và thấy Setna đang bình thản thả bước băng qua khi con sông khuấy đảo bên dưới hắn. Đến mép đầu ván cầu thì hắn dừng lại chờ đợi trong khi con thuyền lao về phía bãi biển cát đen. Hắn đang chuẩn bị nhảy xuống an toàn. Và cặp dưới cánh tay hắn là một cuộn văn tự giấy cói lớn - cuốn Sách của thần Thoth.

“Setne!” tôi hét lớn.

Hắn quay lại vẫy vẫy tay, mỉm cười vui vẻ. “Sẽ không sao đâu Carter! Tôi sẽ quay lại ngay!”

“Tas!” tôi quát.

Ngay lập tức Dải Hathor quấn lấy hắn, quấn luôn cuộn giấy, thế là Setna té thẳng xuống nước.

Tôi đâu có định làm thế, nhưng chẳng còn thời gian mà nghĩ ngợi nữa rồi. LRVM tấn công, chân trái của hắn kêu lên bịch, BOONG!, bịch, BOONG! Tôi lăn nghiêng sang bên khi cái đầu rìu của hắn chặt xuống sàn nhà, nhưng hắn hồi phục nhanh hơn tôi. Xương sườn tôi có cảm giác như vừa bị nhúng vào a-xít. Tay tôi yếu đến mức không nhấc nổi cái néo của thần Ra. Tôi giương móc câu lên tự vệ, nhưng lại chẳng biết sử dụng nó thế nào.

LRVM đứng lù lù bên trên tôi, kêu hừ hừ hân hoan ác độc. Tôi biết mình không thể ra sức tấn công thêm lần nữa. Tôi sắp sửa biến thành hai nửa tách rời của Carter Kane rồi.

“Tao với mày xong chuyện rồi!” hắn rống lên.

Bất thình lình, hắn phụt lên thành một cột lửa. Thân mình hắn bay biến. Cái đầu kim loại rơi xuống, cắm vào mặt boong tàu giữa hai chân tôi.

Tôi chớp chớp mắt, thắc mắc không biết có phải đây là chiêu trò quỷ quái gì không, nhưng LRVM quả thật đã hoàn toàn biến mất. Bên cạnh đầu rìu, nhưng gì còn sót lại là đôi ủng sáng choang của hắn, là cái chuông báo động hơi bị chảy, cùng vài chiếc lông ngỗng cháy xém lơ lửng trong không trung.

Cách đấy vài mét, Zia đang tựa người vào buồng lái. Bàn tay phải của cô ấy ngùn ngụt lửa.

“Đúng,” Zia lẩm bẩm vào cái lưỡi rìu ngút khói. “Chúng ta xong chuyện rồi.”

Cô dập tắt lửa, đoạn lảo đảo đi đến ôm chầm lấy tôi. Tôi nhẹ người đến suýt nữa là không để tâm gì đến cơn đau xé bên sườn.

“Cô ổn rồi,” tôi nói, trong tình huống ấy nghe thậm ngớ ngẩn, nhưng cô ấy lại mỉm cười đáp tặng tôi.

“Ổn,” Zia đáp. “Tôi hoảng một lúc. Rồi thức dậy với quầng năng lượng xanh quanh mình, nhưng mà-”

Tôi bất chợt liếc ra sau lưng cô ấy, thế là dạ dày tôi lộn cả lên.

“Bám chắc vào!” tôi la lớn.

Con thuyền Nữ hoàng Ai Cập sầm sập lao hết tốc lực vào bờ.

Giờ thì tôi đã hiểu thông suốt vì sao phải cài dây an toàn.

Có bám chắc vài thì cũng hoàn toàn vô ích. Con thuyền lao lên đất liền bừng một lực lớn đến nỗi, Zia và tôi bắn lên trời như mấy viên đạn thần công bằng người. Bên dưới chúng tôi thân thuyền vỡ tan trong tiếng ka-blam! Kinh hồn. Cảnh vật lao vun vút về phía mặt tôi. Tôi chỉ có được nửa giây để suy ngẫm liệu mình sẽ chết vì rơi đập xuống đất hay lọt vào cái khe nứt phụt lửa kia đây. Thế rồi, từ bên trên tôi, Zia tóm lấy tay tôi giật tôi ngược lên trời.

Tôi nhác thấy vẻ mặt của cô, trông căng thẳng đầy quyết tâm, một tay tóm chặt tôi còn tay kia đéo bám vào móng vuốt của một con kền kền khổng lồ. Bùa hộ mạng của Zia. Mấy tháng trời nay tôi đã chẳng nghĩ đến điều này, nhưng Zia có một bùa hộ mạng là chim kền kền. Chẳng biết bằng cách nào mà cô ấy đã xoay sở điều hoạt được nó, vì Zia đơn giản là tài tình thế thôi.

Không may là, con kền kền không đủ sức kéo được hai con người. Nó chỉ có thể giúp chúng tôi rơi chậm hơn, vì thế thay vì bị té đập mặt dẹp lép xuống đất, tôi và Zia lăn cù cù trên nền cát đen, rơi chồng lên nhau ngay trên mép khe nứt phụt lửa.

Ngực tôi có cảm giác như bị dẫm bẹp. Từng thớ thịt trong người tôi đau nhức, mắt thì hoa. Nhưng tôi lấy làm ngạc nhiên rằng, móc câu và cái néo của thần mặt trời được nắm chặt trong tay phải của tôi. Tôi thậm chí không ý thức được là mình vẫn còn giữ chúng.

Chắc hẳn Zia khá khẩm hơn tôi (tất nhiên, tôi từng trông thấy người bị tai nạn giao thông còn lành lặn hơn tôi ấy chứ). Cô thu được sức lực kéo tôi ra xa khỏi khe nứt đi về phía bờ biển.

“Oái,” tôi kêu lên.

“Nằm im.” Cô nói lên một từ lệnh, thế là con kền kền teo lại thành miếng bùa. Cô lục lọi khắp ba lô.

Zia lấy ra một chiếc hũ men be bé và bắt đầu xát thứ bột dẻo màu xanh lên những chỗ bầm, chỗ bỏng và vết cắt trên lưng và ngực tôi. Cơn đau bên lườn dịu đi ngay lập tức. Các vết thương biến mất. Hai bàn tay của Zia vừa ấm vừa mềm mịn. Loại thuốc cao phép thuật có mùi như hoa kim ngân nở rộ. Đây không phải là trải nghiệm tồi tệ nhất tôi gặp phải trong ngày hôm nay.

Zia vốc ra thêm một vốc thuốc mỡ rồi nhìn vào vết cắt ngang bụng tôi. “Ưm... phần này thì cậu phải tự làm thôi.”

Cô trét thuốc mỡ vào mấy ngón tay tôi rồi để tôi tự bôi. Vết thương liền lại. Tôi từ từ ngồi dậy chăm sóc cho những vết cắt do kính vỡ trên hai chân mình. Bên trong ngực tôi, tôi thề là mình có thể cảm nhận những xương sườn đang lành lại. Tôi hít vào một hơi sâu rồi nhẹ cả người khi không thấy đau.

“Cảm ơn nhé,” tôi nói. “Thứ ấy là gì thế?”

“Nefertem’s Blam,” Zia đáp.

“Bom á?”

Tiếng cười của Zia khiến tôi cảm thấy dễ chịu gần như thứ thuốc mỡ kia vậy. “Là loại dầu chữa vết thương, Carter à. Được làm từ hoa sen xanh, hành ngò, nhân sâm, malachite nghiền mịn, cộng thêm một vài nguyên liệu đặc biệt khác. Rất hiếm, và đây là lọ duy nhất của tôi. Cho nên đừng có bị thương nữa nhé.”

“Vâng thưa sếp.”

Tôi mừng vì đầu mình thôi không còn quay mòng nữa. Mắt nhìn bị hoa giờ đã quay lại bình thường.

Nữ hoàng Ai Cập thì không được lành lặn cho lắm. Những mảnh thân tàu còn sót lại nằm rải rác khắp bờ biển - ván thuyền, thanh chắn, dây thừng cùng kính, lẫn lộn trong đống xương có sẵn tại nơi này. Buồng lái đã nổ tung. Lửa cuộn tỏa ra từ những cửa sổ vỡ. Những ống khói gãy tỏa khói vàng bập bùng vào dòng sông.

Trong khi chúng tôi đứng nhìn, đuôi tàu đứt lìa chìm xuống nước, kéo theo những quả cầu lửa bập bùng. Có lẽ thủy thủ đoàn pháp thuật kia bị trói buộc vào con thuyền. Có thể thậm chí chúng không phải là sinh vật sống. Nhưng tôi vẫn cảm thấy thương cho chúng khi chúng biến mất vào bên dưới bề mặt nước nhờ nhờ.

“Chúng ta sẽ không quay trở lại theo ngả đó,” tôi nói.

“Ừ,” Zia đồng tình. “Ta đang ở đâu vậy? Chuyện gì đã xảy ra cho Setne?”

Setne. Tôi sém chút quên béng tên hồn ma đều cáng. Lẽ ra tôi chẳng có vấn đề gì với việc hắn bị chìm xuống dòng sông cả, nhưng mà hắn lại đang giữ cuốn Sách của thần Thoth.

Tôi đưa mắt rà soát bãi biển. Ngạc nhiên thật, tôi nhìn ra một xác ướp màu hồng hơi tả tơi cách chừng hai mươi mét phía bờ nước, đang quằn quại vật vã vượt qua những mảnh thuyền vỡ trôi giạt, rõ ràng là đang cố loi nhoi thoát ra ngoài.

Tôi chỉ cho Zia thấy. “Ta có thể để mặc hắn như thế, nhưng hắn giữ cuốn sách của thần Thoth.”

Zia nở một trong những nụ cười tàn nhẫn khiến tôi thấy mừng cô ấy không phải là kẻ thù của tôi. “Không có gì phải vội. Hắn chẳng đi xa được đâu. Ta làm một buổi picnic nhé?”

“Tớ thích cái cách cậu nghĩ đấy.”

Chúng tôi rải đồ đạc ra rồi cố gắng hết sức lau chùi sạch sẽ. Tôi lôi ra vài chai nước và thanh lương thực - phải rồi, nhìn tôi này, tay Hướng đạo sinh.

Chúng tôi ăn ăn uống uống và quan sát tên hồn ma bọc trong giấy gói hồng của chúng tôi đang cố bò đi.

“Chính xác thì chúng ta đến nơi này bằng cách nào thế?” Zia hỏi. Con bọ hung bằng vàng của cô ấy vẫn đang lóng lánh ngay cổ. Tôi nhớ đến serapeum, con bò mộng Apis, cùng căn phòng chứa ánh sáng mặt trời. Rồi sau đấy thì, mù tịt.

Tôi vận hết khả năng mô tả những gì xảy ra - tấm khiên bọ hung pháp thuật của Zia, những sức mạnh tuyệt đỉnh từ Khepri mà cô ấy bất ngờ có được, cách cô ấy quay chín bò mộng Apis rồi suýt nữa là thiêu luôn chính mình. Tôi giải thích mình đã đưa Zia quay lại thuyền như thế nào, LRVM đã hóa tâm thần ra sao.

Zia cau mày. “Cậu cho phép Setne ra lệnh cho LRVM sao?”

“Ừ. Có lẽ đấy không phải là ý tưởng hay ho nhất của tôi.”

“Rồi hắn đem chúng ta đến đây - đến Vùng đất của Quỷ dữ, là nơi nguy hiểm nhất trong Cõi Âm.”

Tôi từng nghe đến Vùng đất của Quỷ dữ, nhưng lại không biết gì nhiều về nó. Vào lúc này, tôi không muốn học hỏi gì cả. Hôm nay tôi đã thoát khỏi cái chết lắm lần rồi, tôi chỉ muốn ngồi đây, nghỉ ngơi, và trò chuyện với Zia - và có lẽ là thưởng lãm cảnh Setne đang vật vã để thoát đi đâu đó trong cái kén vải liệm của hắn.

“Cậu, ừm, có ok không?” tôi hỏi Zia. “Ý tôi là, về mấy chuyện với thần mặt trời...”

Cô nhìn đăm đăm khắp quang cảnh lỗ chỗ những cát đen, xương và lửa. Không được bao nhiêu người trông xinh đẹp trong ánh sáng của những cụm khói lửa siêu nóng đâu. Zia lại làm được.

“Carter này, tôi muốn nói với cậu, nhưng lại không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình. Tôi sợ.”

“Không sao đâu,” tôi bảo. “Tôi là con mắt của Horus. Tôi hiểu mà.”

Zia bĩu môi. “Nhưng Ra thì khác. Ông ấy lão làng hơn nhiều, để điều tiết lại nguy hiểm hơn nhiều. Với lại ông ta đang bị mắc kẹt trong cái thân xác quắt queo già nua vô tích sự. Ông ta không thể bắt đầu lại vòng tái sinh của mình.”

“Vì thế ông ấy mới cần đến cô,” tôi đoán. “Ông ta tặng cho cô con bọ hung ấy khi mới gặp cô lần đầu. Ông ta muốn cô làm vật chủ cho ông ấy.”

Một khe nứt phụt lửa lên. Vẻ phản chiếu trong mắt Zia gọi cho tôi nhớ đến vẻ ngoài của cô ấy khi cô nhập vào với Khepri - hai đồng tử của cô ấy rực tràn ngọn lửa sắc cam.

“Khi tôi bị chôn trong cái... cái quách ấy,” Zia nói, “Tôi gần như hóa điên, Carter à. Tôi vẫn đang còn ác mộng đây này. Rồi khi tôi chạm vào sức mạnh của Ra, tôi lại có cùng một sự hoảng loạn. Ông ta cảm thấy mình bị tù túng, bất lực. Với chạm vào ông ấy cứ như là... như là cố cứu lấy một người đang chìm chết đuối. Họ bấu víu vào cậu rồi dìm cậu xuống cùng mình.” Zia lắc đầu. “Có thể chuyện này nói ra nghe ngớ ngẩn. Nhưng sức mạnh của ông ấy cố đào thoát khỏi mình, còn tôi thì ráng lắm mới chế ngự nó được. Cứ mỗi lần tôi ngất đi, thì tình hình trở xấu hơn.”

“Mỗi lần ư?” tôi hỏi “Thế nghĩa là trước đây cô từng ngất à?”

Cô giải thích về những gì xảy ra trong Ngôi nhà An dưỡng khi cô ra sức dùng cầu lửa phá hủy viện dưỡng lão. Chỉ là một chi tiết cỏn con mà Sadie đã quên không kể cho tôi nghe thôi mà.

“Thần Ra quá mạnh,” cô nói. “Tôi quá yếu không kiểm soát nổi ông ta. Trong hầm mộ với bò mộng Apis, lẽ ra tôi đã có thể giết cậu rồi.”

“Nhưng cậu có giết đâu,” tôi nói. “Cô đã cứu mạng tớ - một lần nữa. Tớ biết là khó lắm chứ, nhưng cô có thể khống chế kiểm soát được sức mạnh. Thần Ra cần phải thoát ra khỏi ngục tù của mình. Cái ý tưởng về bóng phép thuật mà Sadie muốn thử với Bes ấy à? Tôi có linh cảm trò ấy sẽ không có tác dụng với thần Ra. Vị thần mặt trời này cần được tái sinh. Cô hiểu đấy như thế nào mà. Tớ nghĩ đấy là lý do vì sao ông ta trao cho cậu Khepri, mặt trời đang mọc.” tôi chỉ vào bùa bọ hung hộ mạng của Zia. “Cô là chìa khóa để ông ta quay trở lại.”

Zia cắn thêm một miếng thức ăn. “Có vị như ly xốp ấy.”

“Ừ,” tôi thừa nhận. “Không ngon bằng Macho Nachos. Tôi vẫn còn nợ cô một lần hẹn đi chơi trong khu ăn uống của trung tâm mua sắm.”

Zia yếu ớt cười. “Tôi ước gì chúng ta có thể làm thế ngay lúc này.”

“Thường thì mấy bạn gái không hào hứng đi chơi với tôi đâu. Ừm... mà không phải là tôi từng rủ ai-”

Zia rướn người tới rồi hôn tôi.

Tôi đã tưởng tượng chuyện này lắm lần rồi, nhưng tôi đã không chuẩn bị, nên đã không phản ứng điệu nghệ lắm khi được hôn. Tôi đánh rơi thanh protein rồi hít vào vị quế từ cô ấy. Khi Zia lùi lại, tôi đang hớp hớp thở như con cá. Tôi nói ra gì đấy như là “Hừm-ư-hử.”

“Cậu tử tế mà, Carter,” Zia bảo. “Và vui tính. Với lại mặc dù cậu vừa mới bị tống ra khỏi cửa sổ và phóng đi từ một vụ nổ, thì cậu vẫn đẹp trai. Cậu trước nay cũng rất nhẫn nại với tớ. Nhưng tớ sợ. Tớ chưa bao giờ gìn giữ được bất cứ người nào mà tớ quan tâm - bố mẹ tớ, ông Iskandar... Nếu tớ quá yếu không kiểm soát được sức mạnh của thần Ra rồi rốt cuộc làm tổn thương cậu thì-”

“Không có đâu,” tôi nói ngay. “Cậu sẽ không phải thế đâu, Zia à. Thần Ra không chọn cậu vì cậu yếu kém đâu. Ông ấy chọn là vì cậu mạnh. Và, ừm...” Tôi nhìn xuống móc câu và néo đang nằm bên thân mình. “Hai thứ này tự nhiên hiện ra...tớ nghĩ chúng xuất hiện là có lý do cả. Cậu nên giữ lấy chúng.”

Tôi định đưa sang cho Zia nhưng cô ấy đã cuộn mấy ngón tay của tôi quanh chúng.

“Giữ chúng đi,” cô ấy bảo. “Cậu nói phải: chúng không tự nhiên mà xuất hiện, nhưng chúng hiện ra trong tay cậu cơ mà. Có thể chúng là đồ của thần Ra đấy, nhưng Horus phải là pharaoh.”

Hai món vũ khí chừng như nóng lên, hay có lẽ đấy là vì Zia đang nắm tay tôi. Ý nghĩ sử dụng đến móc câu và néo làm tôi lo lắng. Tôi đã mất cái khopesh của mình - là thanh kiếm được lính gác của pharaoh sử dụng - rồi thu được vũ khí chính pharaoh. Mà cũng không phải của pharaoh ba vớ nào... Tôi đang cầm những công cụ của thần Ra, vị vua đầu tiên của các thần.

Tôi, Carter Kane, một cậu bé mười lăm tuổi học tại gia đang vẫn còn tập cách cạo râu đồng thời chẳng có khả năng tự ăn vận để đi khiêu vũ trong trường - chẳng biết vì sao tôi lại được cho là có tư cách sở hữu những món vũ khí quyền năng nhất trong tạo hóa.

“Làm sao cậu có thể chắc thế?” tôi hỏi. “Sao mấy thứ này lại là của tớ được?”

Zia mỉm cười. “Có lẽ tớ đang ngày càng hiểu được Ra dễ dàng hơn. Ông ta cần sự trợ giúp của Horus. Tớ cần cậu.”

Tôi cố nặn ra điều gì đó để nói, hay liệu tôi có gan đòi hỏi thêm một nụ hôn nữa hay không. Tôi chưa khi nào hình dung ra lần hẹn hò đầu tiên của mình lại trên một bờ sông vương vãi xương trong Vùng đất của Quỷ dữ, nhưng tại thời điểm ấy tôi chẳng muốn có mặt ở nơi nào khác cả.

Thế rồi tôi nghe thấy một tiếng bụp - âm thanh của đầu ai đó va vào một miếng gỗ dày. Setne thốt lên tiếng chửi thế nghèn nghẹt. Hắn đã ráng sức nhích được ngay đến phần sống thân tàu bị vỡ. Bị bất ngờ và mất thăng bằng, hắn lăn tõm xuống nước và đang bắt đầu chìm.

“Tốt hơn ta nên vớt hắn lên,” tôi bảo.

“Ừ,” Zia đồng tình. “Chúng ta không muốn cuốn Sách của thần Thoth bị hỏng.”

Chúng tôi kéo Setne lên bờ. Zia cẩn thận chỉ đọc chú tháo bùa ra khỏi mấy sợi ruy băng quanh ngực hắn để cô ấy có thể kéo cuốn Sách của thần Thoth ra khỏi nách hắn. Mừng quá, cuộn văn tự giấy cói có vẻ còn nguyên si.

Setne kêu lên, “Mmmm-hmmpfh!”

“Xin lỗi nhé, không quan tâm,” tôi bảo. “Bọn ta đã có được cuốn sách, nên bây giờ sẽ chia tay mi đây. Ta không thích bị đâm sau lưng hay nghe mấy lời dối trá của mi nữa.”

Setne đảo tròn mắt. Hắn cuống cuồng lắc đầu, lầm bầm điều gì đấy chắc có lẽ là một lời giải thích đầu đuôi về lý do tại sao hắn có quyền khiến cho tên quỷ đầy tớ của tôi phản lại tôi.

Zia mở cuộn văn tự ra nghiên cứu chữ nghĩa bên trong. Đọc qua vài dòng, cô ấy bắt đầu cau mày. “Carter, cái này... là thứ vô cùng nguy hiểm. Tớ chỉ mới đang đọc lướt qua, nhưng đã thấy lời mô tả về những dinh thự bí mật của các vị thần, những lời chú khiến các thần tiết lộ danh tính thật, thông tin về cách làm sao nhận diện ra được các thần dù học có đang cố khoác vào hình dáng nào...”

Cô ấy sợ hãi ngước nhìn lên. “Với những kiến thức như thế này, Setne hắn có thể hây ra vô vàn tổn thất. Điều đáng mừng duy nhất là... theo như tớ thấy, đa số các lời chú này chỉ có thể được sử dụng bởi một pháp sư còn sống. Một hồn ma sẽ không thể gieo những lời chú này được.”

“Có lẽ đấy là lý do hắn để cho chúng ta còn sống đến lúc này,” tôi nói. “Hắn cần sự giúp đỡ của chúng ta để lấy được cuốn sách. Rồi hắn lên kế hoạch lừa chúng ta gieo ra lời chú mà hắn cần.”

Setne lúng búng phản đối.

“Chúng ta có thể tìm thấy cái bóng của Apophis mà không cần hắn không?” tôi hỏi Zia.

“Mm-mm!” Setne nói, nhưng tôi phớt lờ hắn ta.

Zia nghiên cứu thêm vài dòng nữa. “Apophis... sheut của Apophis. Đúng rồi, đây này. Nó nằm trong Vùng đất của Quỷ dữ. Vậy là chúng ta ở đúng chỗ rồi. Nhưng mà bản đồ này...” Cô chỉ cho tôi phần trong văn tự đặc kín những chữ tượng hình cùng hình ảnh, tôi thậm chí không thể nhận ra đấy là bản đồ. “Tớ chịu không biết cách đọc nó như thế nào cả. Vùng đất của Quỷ dữ rộng bao la. Theo như những gì tớ được đọc, nơi này biến chuyển liên tục, vỡ toác ra, rồi tái tạo lại. Và lúc nhúc quỷ.”

“Hình dung ra rồi.” Tôi cố nuốt xuống vị đắng trong miệng mình, “Nghĩa là chúng ta ở đây hoàn toàn xa lạ cũng giống như lũ quỷ trong thế giới người thường. Chúng ta sẽ không thể đi đến đâu mà không bị trông thấy, và bất cứ thứ gì gặp mặt chúng ta đều sẽ muốn giết chúng ta.”

“Phải,” Zia đồng tình. “Và chúng ta sắp hết thời gian.”

Cô ấy nói phải. Tôi không biết lúc này trong thế giới người thường chính xác là mấy giờ, nhưng chúng tôi đã đi xuống Cõi Âm lúc xế chiều. Đến lúc này, mặt trời hẳn đã lặn rồi. Walt lại không sống nổi sau lúc hoàng hôn. Theo như tôi biết thì, lúc này đây chắc là cậu ấy đang hấp hối, còn con bé em tội nghiệp của tôi... Thôi. Nghĩ đến đau đớn quá.

Nhưng đến bình minh ngày mai, Apophis sẽ trỗi dậy. Những tên pháp sư phiến loạn sẽ tấn công Vùng Một. Chúng tôi không còn dư dả thời gian để mà lang thang khắp hòn đảo đầy ác khí này, không thể đánh đấm lại tất cả mọi thứ gặp trên đường cho đến khi tìm ra được thứ chúng tôi đang kiếm.

Tôi quắc mắt nhìn xuống Setne. “Ta cho là mi có thể dẫn đường cho bọn ta tới cái bóng chứ phỏng.”

Hắn gật đầu.

Tôi quay sang Zia. “Nếu hắn có nói hay làm bất cứ điều gì mà cậu không thích, thiêu hắn ngay.”

“Rất sẵn lòng.”

Tôi ra lệnh cho những sợi ruy băng nhả chỉ mình mồm hắn ra.

“Horus Thần Thánh, bạn ơi!” hắn than vãn. “Sao cậu lại trói tôi chứ?”

“À, xem nào...có lẽ là vì mi muốn ta bị giết chăng?”

“Oa, chuyện đó ấy à?” Setne thở dài. “Nghe này, anh bạn, nếu như cậu sẽ cứ phản ứng thái quá mỗi lần tôi cố giết cậu thì-”

“Phản ứng thái quá hả?” Zia vận ngay một quả cầu lửa sáng trắng trên tay.

“Okay, okay!” Setnna nói. “Này, cái tên quỷ thuyền trưởng ấy trước sau gì cũng phản lại cậu thôi mà. Tôi chỉ giúp đưa đẩy chút thôi. Mà tôi làm thế là có lý do đấy! Chúng ta cần đến đây, đến Vùng đất của Quỷ dữ này, đúng không nào? Tên thuyền trưởng của cậu hắn chẳng bao giờ chịu đi đâu trừ khi hắn nghĩ hắn có thể giết được cậu. Đây là quê nhà của hắn mà! Quỷ không bao giờ mang người phàm đến đây trừ phi những người ấy làm món ăn vặt.”

Tôi phải nhớ kỹ Setne là thần nói láo. Những gì hắn nói với tôi là hoàn toàn và hết mực láo toét. Tôi vận ý chí chống lại những lời lẽ của hắn, nhưng cũng vẫn khó mà không thấy những lời ấy là có lý.

“Vậy nên mi để cho LRVM giết ta,” tôi nói, “Nhưng đây là lý do chính đáng.”

“Oa, tôi biết cậu có thể hạ hắn thôi,” Setne bảo.

Zia giơ cuộn văn tự lên. “Và đấy là lý do để ngươi bỏ đi cùng cuốn Sách của thần Thoth ư?”

“Bỏ chạy đi ư? Tôi đang đi do thám trước ấy chứ! Tôi muốn tìm ra cái bóng rồi dẫn hai người đến đó! Nhưng chuyện ấy không quan trọng. Nếu hai người thả tôi đi, tôi vẫn có thể mang cái bóng của Apophis đến cho hai người, và tôi có thể đem hai người đến đó mà không bị trông thấy.”

“Bằng cách nào?” Zia hỏi.

Setne căm phẫn khụt khịt. “Tôi đã tu luyện phép thuật từ khi tổ tiên cô còn đang đóng bỉm đấy, cô nương. Và dù đúng là tôi không thể thực hiện mọi câu chú của người phàm như tôi muốn...” Hắn tiếc rẻ liếc nhìn cuốn Sách của thần Thoth. “Tôi đã nhặt nhạnh được vài chiêu thức mà chỉ có hồn ma mới làm được thôi. Cởi trói cho tôi đi rồi tôi sẽ chỉ cho cô.”

Tôi nhìn sang Zia. Tôi có thể nhận thấy là chúng tôi đang cùng một suy nghĩ: ý tưởng dở tệ, nhưng chúng tôi không có được ý nào hay hơn.

Setne cười toe. “Ê, hai người thông minh lên đi. Đây là cơ hội tốt nhất đấy. Với lại, tôi muốn hai người thành công mà! Như tôi đã nói, tôi không muốn Apophis tiêu diệt tôi. Hai người sẽ không hối hận đâu.”

“Dám chắc là ta sẽ phải hối hận thôi.” Tôi búng tay, những sợi ruy băng của Hathor bung ra.

Kế hoạch tuyệt đỉnh của Setne là gì? Hắn biến chúng tôi thành quỷ.

À, thôi...thật ra đấy chỉ là phép ảo ảnh, để chúng tôi trông giống quỷ, nhưng đấy là pháp thuật ảo giác tài tình nhất mà tôi từng thấy.

Zia nhìn tôi một cái thôi là đã bắt đầu cười khúc khích. Tôi không thể trông thấy mặt của mình, nhưng cô ấy bảo giờ tôi đang có cái đầu là một đồ khui chai to vật. Tôi quả có thấy da mình màu tía, và tôi có hai chân cong vòng như đười ươi.

Tôi không trách Zia vì đã cười, nhưng cô ấy trông cũng có đẹp hơn là mấy đâu. Giờ đây cô ấy là một con quỷ cái to lớn lực lưỡng có làn da xanh lè lá chuối, mặc váy sọc ngựa vằn, và mang cái đầu cá ngão.

“Tuyệt vời,” Setne bảo. “Hai người hòa nhập vào ngay thôi.”

“Còn mi thì sao?” tôi hỏi.

Hắn ta giang hai tay ra. Hắn vẫn còn vận quần jean, mang giày thể thao trắng, cùng áo khoác đen. Những chiếc nhẫn kim cương hồng cùng vòng cổ mang chữ ankh lóe lên trong ánh lửa núi lửa. Điều khác biệt duy nhất là chiếc áo thun đỏ của hắn giờ mang dòng chữ: QUỶ SỨ, TIẾN LÊN!

“Không thể cải thiện sự hoàn hảo được, anh bạn à. Bộ quần áo này thích hợp mọi nơi. Lũ quỷ thậm chí sẽ không chớp mắt lấy một lần - nếu giả dụ chúng có mắt. Nào, đi thôi!”

Hắn lướt vào đất liền mà không chờ xem chúng tôi có đi theo hay không.

Thi thoảng, setne nhìn vào cuốn sách của thần Thoth để tìm đường. Hắn giải thích rằng sẽ chẳng có cách nào tìm được bóng khung cảnh di dời biến chuyển này nếu không tra cứu trong sách, cuốn sách lúc này là sự kết hợp giữa la bàn, thông tin hướng dẫn du lịch, đồng thời là thời gian biểu Farmer’s Almanac.

Hắn hứa với chúng tôi đây sẽ là một chuyến đi ngắn thôi, nhưng với tôi hình như lại dài. Thêm một phút một giây nào nán lại trên Vùng đất của Quỷ dữ, là tôi lại không chắc mình có thể bình tĩnh thoát ra ngoài được. Cảnh vật cứ như một ảo giác thị giác. Chúng tôi nhìn thấy một rặng núi mênh mông ở phía xa, rồi đi chừng mười lăm mét và phát hiện ra rặng núi ấy bé teo, đến nỗi chúng tôi có thể nhảy qua được. Tôi bước chân vào một vũng bùn nho nhỏ rồi đột nhiên thấy mình đang chìm nghỉm trong một cái hố tử thần ngập đầy nước rộng chừng mười lăm mét. Những ngôi đền Ai Cập to lớn tự chúng đổ vụ rồi tái sắp xếp như thể có một tên khổng lồ vô hình nào đó đang chơi xếp khối. Các vách đá vôi từ đâu bỗng xuất hiện, đã được khắc tạc hoành tráng những tượng quái vật kệch cỡm. Những bản mặt bằng đá quay sang theo dõi chúng tôi khi chúng tôi đi ngang qua.

Rồi đến quỷ. Tôi đã trông thấy cả đống bọn này dưới núi Camelback, nơi Set xây lên Kim Tự Tháp Đỏ cho hắn, nhưng tại đây trong môi trường bẩm sinh của chúng, chúng thậm chí còn to lớn và trông kinh khiếp hơn nhiều. Vài tên trông như những nạn nhân bị tra tấn, mang mấy vết thương há miệng cùng tay chân vẹo vọ. Vài tên khác mang cánh loài bò sát, hay nhiều tay, hay những tua vòi làm từ bóng tối. Còn về đầu bọn chúng ấy à, cơ bản là mỗi một loài vật trong sở thú có gắn thêm dao xếp Thụy Sĩ đều có mặt ở đây.

Bọn quỷ đi rần rật thành từng đoàn qua khung cảnh tối om. Một số xây dựng thành lũy. Đám còn lại thì phá sập xuống. Chúng tôi trông thấy ít nhất là cả tá trận chiến rộng. Những con quỷ có cánh bay vòng vòng qua không trung ngập khói, thi thoảng chộp lên những con quái vật rõ ràng là nhỏ hơn rồi cắp chúng đi mất.

Nhưng chẳng có con quỷ nào rầy rà đến chúng tôi.

Trong lúc chúng tôi vật vã bước đi, tôi càng lúc càng cảm nhận được sự hiện diện của Hỗn Mang. Một cảm giác nhộn nhạo lạnh lẽo bắt đầu trong bụng tôi, lan dần ra tứ chi giống như các tế bào máu của tôi đang hóa thành băng giá. Trước đây tôi từng cảm thấy thế này trong nhà tù của Apophis, khi cơn bệnh Hỗn Mang xém chút giết chết tôi, nhưng nơi này dường như còn độc địa hơn nhiều.

Được một đỗi, tôi nhận thấy mọi thứ trong Vùng đất của Quỷ dữ đang bị kéo về hướng chúng tôi đang đi. Toàn bộ khung cảnh đang uốn cong rồi đổ sụm, kết cấu của vạn vật tháo bung ra. Tôi biết cùng một lực ấy đang kéo giật những phân tử cơ thể tôi.

Lẽ ra tôi và Zia đã chết. Nhưng dù cái lạnh và cảm giác buồn nôn có kinh khủng là vậy, tôi cảm giác rằng đáng lẽ chúng còn tệ hơn kia. Có thứ gì đấy đang bảo vệ chúng tôi, một lớp hơi ấm vô hình đang chắn giữ Hỗn Mang Lại.

Là cô ta, tiếng Horus nói, cùng vẻ tôn kính miễn cưỡng. Ra đang chống đỡ cho chúng ta.

Tôi nhìn sang Zia. Cố ấy bề ngoài vẫn là con quỷ cái xanh lè, đầu cá ngão, nhưng bầu không khí xung quanh cô đang lấp lánh như hơi nước bốc lên từ mặt đường nóng hổi.

Lũ quỷ trở nên ít ỏi và xa xăm hơn. Khung cảnh biến thành méo mó vặn vẹo hơn. Đá chất đống, đụn cát, cây khô, thậm chí những cột lửa đều nghiêng về phía đường chân trời.

Chúng tôi đến được một trận địa miệng núi lửa, rải rác đấy là thứ trông giống như những hoa sen đen đua nở. Chúng nhanh chóng mọc lên, xòe cánh ra, rồi nổ tung. Chỉ khi tiến đến gần hơn thì tôi mới nhìn ra chúng là những cụm tua bóng tối, giống như Sadie đã mô tả tại buổi khiêu vũ của học viện Brooklyn. Mỗi khi một cái nổ tung ra, nó nhả ra một linh hồn vừa bị lôi xuống từ thế giới bên trên. Những hồn ma này, chẳng khác gì một đám sương mù tái nhợt, tuyệt vọng quơ quào lấy thứ gì đó để neo vào, nhưng chúng lại nhanh chóng tan đi rồi bị hút về cùng một hướng mà chúng tôi đến.

Zia cau mày nhìn Setne. “Mi không bị ảnh hưởng à?”

Tên pháp sư ma quay lại. Duy nhất lần này vẻ mặt hắn nghiêm trọng. Nước da hắn tái hơn, quần áo cùng trang sức đã tẩy đi cả. “Tiếp tục đi chứ hử? Tôi ghét nơi này.”

Tôi cứng người. Phía trước chúng tôi là một vách đá mà tôi nhận ra - giống vách đá mà tôi đã trông thấy trong cảnh mộng mà Apophis đã chỉ cho tôi. Trừ mỗi việc lúc này đây chẳng có linh hồn nào đang túm tụm ẩn náu dưới đấy.

“Mẹ tớ đã ở kia,” tôi nói.

Zia chừng như thấu hiểu. Cô cầm lấy tay tôi. “Có thể là một vách đá khác. Cảnh vật thay đổi luôn ấy mà.”

Bằng cách nào đó mà tôi biết đây là cùng một chỗ. Tôi có cảm giác Apophis chừa lại nơi này còn nguyên để trêu ngươi tôi.

Setne vặn mấy chiếc nhẫn ở ngón út. “Bóng của con rắn ăn linh hồn mà, anh bạn. Chẳng linh hồn nào trụ lại được lâu. Nếu mẹ cậu từng ở đây-”

“Bà ấy mạnh,” tôi khăng khăng. “Là một pháp sư, như mi vậy. Nếu mi có thể cưỡng lại được, thì bà ấy cũng được.”

Setne do dự. Đoạn nhún vai. “Chắc vậy rồi, anh bạn. Chúng ta gần rồi đó. Nên đi tiếp thôi.”

Chẳng mấy chốc tôi nghe thấy tiếng rống từ phía xa. Đường chân trời hừng lên đỏ rực. Chúng tôi dường như di chuyển nhanh hơn, như thể vừa bước lên một băng chuyền bước tự động.

Rồi chúng tôi đến được đỉnh một ngọn đồi, và tôi trông thấy đích đến.

“Rồi đấy,” Setne bảo. “Biển Hỗn Mang.”

Trải dài trước mặt chúng tôi là một đại dương sương mù, lửa, hay nước - không thể phân biệt được đấy là gì. Thứ vật chất màu đỏ xam xám đó gợn lên, sôi ùng ục và bốc khói, dâng đầy như trong dạ dày tôi. Nơi đây trải rộng ngút tầm mắt - và điều gì đấy mách với tôi rằng nơi này không có điểm dừng.

Ven rìa đại dương không giống như bãi biển mà lại giống thác nước đảo ngược thì đúng hơn. Đất cứng đổ vào biển rồi biến mất. Một tảng đá to như cái nhà lăn vòng lên ngọn đồi bên phải chúng tôi, rồi trượt xuống bãi biển, tan vào cơn sóng vỗ. Từng mảng đất cát, cây cối, nhà cửa và tượng, liên tục bay vèo qua đầu chúng tôi và phóng ra đại dương, chạm vào đầu sóng là bốc hơi tan biến. Thậm chí lũ quỷ cũng không miễn trừ. Vài con có cánh bay lạc đến bờ biển, nhận ra mình bay quá gần thì đã muộn, thế là chúng la thét biến mất vào trong bể súp mù sương đang đảo tròn.

Nó cũng đang kéo chúng tôi. Thay vì bước đi tới trước, giờ đây tôi theo bản năng lại đang bước ngược lùi, chỉ để đứng yên một chỗ. Nếu chúng tôi còn tiến đến gần hơn chút nữa, tôi e là mình sẽ không thể đứng lại được.

Duy chỉ một thứ cho tôi hy vọng. Vài trăm mét phía bắc, đang nhô lên đến lớp sóng, là một dải đất liền như chiếc đê chắn sóng. Ở đầu bên kia nhô lên cột tháp màu trắng giống như Đài tưởng niệm Washington. Chóp tháp rực ánh sáng. Tôi có cảm giác cột tháp này xưa cổ lắm - thậm chí còn nhiều tuổi hơn cả các vị thần. Cột tháp đẹp là thế làm tôi không thể không nghĩ đến cột tháp Cleopatra’s Needle bên bờ sông Thames, nơi mẹ tôi bỏ mạng.

“Chúng ta không thể đi xuống đấy,” tôi bảo.

Setne phá ra cười. “Biển Hỗn Mang ấy à? Đấy là nơi mà tất cả chúng ta xuất phát đấy. Cậu chưa từng nghe Ai Cập được hình thành như thế nào sao?”

“Nhô lên từ biển này,” Zia đáp, như thể đang bị thôi miên. “Ma’at xuất hiện từ Hỗn Mang - vùng đất đầu tiên, sự tạo nên từ hủy diệt.”

“Phải,” Setne nói. “Hai nguồn lực vĩ đại của vũ trụ. Và chúng đây.”

“Cái cột tháp kia... là vùng đất đầu tiên à?” tôi hỏi.

“Chả biết.” Setne đáp. “Tôi không có ở đó. Nhưng chắc chắn đấy là biểu tượng của Ma’at. Mọi thứ khác, là quyền năng của Apophis, luôn nhai sạch sự tạo thành, luôn ăn tươi và hủy diệt. Cậu nói cho tôi biết nào, nguồn lực nào mới là hùng mạnh hơn thế?”

Tôi cố nuốt xuống. “Bóng của Apophis đâu?”

Setne chận lưỡi. “Ồ, ở ngay đây. Nhưng để nhìn thấy nó, bắt được nó, cậu sẽ phải từ đây gieo lời chú - ngay mép đê chắn sóng.”

“Chúng ta sẽ không thể nào làm được,” Zia bảo. “Chỉ một bước sơ sẩy-”

“Chắc chắn rồi,” Setne hồ hởi đồng tình. “Sẽ vui lắm đây!”