18.Chàng Trai Thần Chết Đến Giải Cứu.
TIN TỐT ĐÂY: chú Amos không hẳn có một mình.
Còn tin xấu này: kẻ bọc lót cho chú ấy là Chúa Tể của Cái Ác.
Khi chúng tôi tràn vào Sảnh Thời Đại, nỗ lực giải cứu của chúng tôi khựng chững lại. Chúng tôi đã không nghĩ là sẽ chứng kiến một điệu vũ ba lê chết người trên không trung của những dao và tia chớp. Những chữ tượng hình bình thường trôi nổi trong căn phòng giờ đã biến mất. Những tấm màn ánh sáng ba chiều ở hai bên sảnh đường yếu ớt chớp nháy. Vài tấm còn rơi rụng hẳn.
Như tôi đã dự tính, một đội tấn công gồm những pháp sư thù địch đã giam mình trong này cùng chú Amos, nhưng trông có vẻ như chúng đang hối hận với lựa chọn này.
Đang chởn vởn trong không trung ngay chính giữa sảnh đường, chú Amos đang khoác trên mình hóa thân kỳ lạ nhất mà tôi từng thấy. Một hình dáng hơi có vẻ con người quay cuồng quanh chú – phần là bão cát, phần là lửa, khá giống như con Apophis khổng lồ mà chúng tôi đã trông thấy trên kia, chỉ là trông hớn hở hơn nhiều mà thôi. Chiến binh khổng lồ màu đỏ ấy cười sang sảng khi gã chiến đấu, xoay tít thanh trượng bằng kim loại màu đen dài mười mét nhẹ như không. Lơ lửng ngang ngực của gã, chú Amos bắt chước chiêu thức của gã khổng lồ, mặt chú lấm tấm mồ hôi. Tôi không thể nhận định được là chú Amos đang điều khiển thần Set hay là đang cố khống chế gã nữa. Có thể là cả hai.
Những pháp sư địch bay vòng vòng quanh chú. Kwai thì dễ nhìn ra, với cái đầu hói cùng áo choàng xanh, vụt qua vụt lại trong không trung như một trong mấy nhà sư có võ biết bất tuân trọng lực ấy. Hắn phóng ra những tia sét đỏ vào hiện thân của Set, nhưng dường như chúng chẳng có tác dụng gì.
Trong bộ váy trắng cùng mái tóc đen chĩa tua tủa, Sarah Jacobi trông như mụ Phù thủy tâm thần miền Tây, nhất là khi ả đang lướt quanh trên một cơn mây bão trông như chiếc thảm bay. Ả đang cầm hai con dao màu đen như hai dao cạo, phóng qua phóng lại trong chiêu tung hứng kinh hoàng, phóng vào hiện thân của thần Set, rồi ả chụp dao lại khi chúng quay về tay ả. Trước đây tôi từng thấy những con dao như thế - lưỡi netjeri, làm từ sắt thiên thạch. Chúng chủ yếu được sử dụng trong nghi thức tang lễ, nhưng dường như chúng làm vũ khí cũng lợi hại không kém. Cứ mỗi lần đánh vào, chúng xé thêm một miếng giáp cát của hiện thân, dần dà khiến nó lả đi. Quan sát ả phóng dao, nỗi căm giận bóp nghẹt trong tôi như nắm đấm. Một bản năng nào đấy mách bảo tôi rằng Jacobi là kẻ đã tấn công Leonid người bạn Nga của tôi bằng những lưỡi dao ấy rồi bỏ cậu ấy lại cho chết.
Những kẻ nổi loạn khác lại không thành công trong việc tấn công, nhưng chắc chắn là chúng lì lợm. Vài tên quật gió hay nước vào Set. Mấy tên khác phóng shabti, như là bò cạp hay điểu sư khổng lồ. Một gã to béo ném rào rào mẩu pho mát vào chú Amos. Nói thật chứ, tôi không chắc là mình sẽ chọn một Sư phụ Pho mát vào đội tinh nhuệ của mình đâu, nhưng chắc là Sarah Jacobi bị đói bụng trong khí chiến đấu ấy mà.
Thần Set dường như đang vui thú tận hưởng lắm. chiến binh khổng lồ màu đỏ nện thanh trượng sắt vào ngực Kwai khiến hắn xoay vèo vèo qua không trung. Gã đá văng một pháp sư khác vào trong mấy bức màn ánh sáng ba chiều thời La Mã, thế là tên đáng thương ấy đổ ập, khói bốc ra hai tai, đầu óc hắn chắc là đang ngập tràn cảnh mộng mấy bữa tiệc áo choàng toga.
Thần Sét thọc cánh tay còn lại về phía Sư phụ Pho mát. Tên pháp sư béo ị bị nuốt chửng vào cơn bão cát và bắt đầu gào thét, nhưng cũng thoắt cái, thần Set thu tay lại. Cơn bão tắt lịm. Tên pháp sư rơi bịch xuống sàn như con búp bê vải, bất tỉnh nhưng vẫn còn sống.
“Bah!” chiến binh đỏ rống lên. “Coi nào, Amos, để ta vui tí nào. Ta chỉ muốn róc thịt khỏi xương hắn thôi mà!”
Gương mặt chú Amos căng thẳng tập trung. Rõ ràng chú ấy đang làm hết sức để khống chế vị thần, nhưng thần Set lại có nhiều kẻ thù khác để chơi tiếp.
“Kéo!” Vị thần đỏ phóng ra tia sét vào con nhân sư bằng đá khiến nó vỡ tan thành bụi. Gã điên loạn cười phá lên rồi quật trượng về phía Sarah Jacobi. “Trò này vui quá, lũ pháp sư bé bỏng à! Bọn bây không còn chiêu nào nữa sao?”
Tôi không rõ bọn tôi đứng ngay lối cửa trong bao lâu để mà theo dõi trận đấu. Chắc chẳng hơn vài giây đâu, nhưng dường như là dài vô tận.
Rốt cuộc Jaz cũng nén xuống tiếng nấc. “Amos… ông ấy lại bị ám rồi.”
“Không,” tôi quả quyết. “Không phải, lần này khác! Chú ấy đang nắm quyền kiểm soát.”
Các học viên vỡ lòng trố mắt nhìn tôi không tin nổi. Tôi hiểu nỗi hoảng loạn của họ. Hơn ai hết tôi còn nhớ thần Set đã sém chút làm chú tôi hóa điên như thế nào. Thật khó mà thấu hiểu được vì sao chú Amos lại tự nguyện điều chuyển sức mạnh của thần đó. Ấy vậy mà chú đang làm cái điều không thể ấy. Chú đang thắng.
Tuy nhiên, ngay cả Đại Pháp Sư cũng không thể điều chuyển từng ấy sức mạnh được lâu.
“Nhìn chú ấy kìa!” tôi khẩn khoản. “Chúng ta phải giúp cho chú! Chú Amos không phải bị ám đâu. Chú ấy đang kiểm soát thần Set đấy!”
Walt cau mày. “Sadie này, chuyện ấy – chuyện ấy không thể nào. Thần Set không thể nào bị kiểm soát được.”
Carter giơ móc câu và ném lên. “Rõ ràng là gã ta có thể bị kiểm soát chứ vì chú Amos đang làm kia đấy thôi. Nào, giờ chúng ta tham chiến hay sao đây?”
Chúng tôi xông tới, nhưng chúng tôi đã trù trừ quá lâu. Sarah Jacobi đã để ý thấy sự hiện diện của chúng tôi. Ả quát xuống đám thuộc hả: “Nào!”
Có thể ả ta độc ác, nhưng ả không ngốc. Cho đến lúc này trò chúng tấn công chú Amos là chỉ để đánh lạc hướng chú và làm chú suy yếu. Theo lệnh Sarah, cuộc tấn công thực thụ bắt đầu. Kwai phóng sấm chớp vào mặt chú Amos còn những tên pháp sư khác lôi ra dây thừng pháp thuật quăng chúng quanh hóa thân của thần Set.
Chiến binh đỏ loạng choạng khi những sợi dây thừng đồng thời siết chặt lại, quấn quanh hai tay gã. Sarah Jacobi tra dao vào bao tay rồi lấy ra sợi thòng lọng màu đen dài ngoẵng. Vút lên đám mây bão bên trên hóa thân, ả khéo léo tròng đầu gã vào rồi thắt chặt thòng lọng lại.
Set rống lên giận dữ, nhưng hóa thân đã bắt đầu thu lại. Trước khi chúng tôi kịp rút ngắn khoảng cách, chú Amos đã đang quỳ trên sàn Sảnh Thời Đại, được bao quanh chỉ bởi những tấm khiên rực sắc đỏ mỏng manh nhất. Dây thừng pháp thuật giờ đang trói chặt lấy chú. Sarah Jacobi đứng bên cạnh chú, tay giữ sợi dây thòng lọng đen như dây buộc chó. Một trong hai lưỡi netjeri của ả đang ấn vào cổ chú Amos.
“Dừng tay lại!” ả ra lệnh cho chúng tôi. “Chuyện này kết thúc ngay lúc này.”
Các bạn tôi do dự. Những pháp sư phiến loạn quay lại thận trọng đối mặt chúng tôi.
Isis cất tiếng trong đầu tôi: Tiếc thật đấy, nhưng chúng ta phải để cho ông ta chết thôi. Ông ta làm vật chủ cho Set, kể thù cũ của chúng ta đấy.
Đó là chú tôi! Tôi đáp lại.
Ông ta đã thoái hóa rồi, Isis bảo. Tiêu từ lâu rồi.
“Không!” tôi quát lên. Sự nối kết giữa chúng tôi lay động. Bạn không thể dùng chung một trí óc với thần mà lại có sự bất đồng được. Để làm Mắt cho các vị thần, bạn phải hành động hòa hợp hoàn toàn.
Dường như Carter cũng đang có cùng rắc rối với thần Horus. Anh ấy triệu gọi hóa thân chiến binh chim ưng, nhưng gần như ngay lập tức nó tan biến đi thả Carter rơi bịch xuống đất.
“Coi nào Horus!” anh gầm lên. “Chúng ta phải giúp chứ.”
Tiếng cười của Sarah Jacobi nghe như kim loại cào qua cát.
“Các ngươi có thấy không?” Ả kéo thòng lọng quanh cổ chú Amos. “Đấy là những gì có được từ đường lối của các thần! Sự rối loạn. Hỗn mang. Chính Set ngay trong Hành Lang Thời Đại! Ngay cả đám ngu si lạc lối chúng bây cũng không thể chối rằng chuyện này là sai!”
Chú Amos bấu tay vào cổ. Chú gầm lên phẫn nộ, nhưng giọng nói lên là giọng của thần Set. “Ta cố làm chuyện tử tế, thế mà đây là lời cảm ơn ta đấy sao? Lẽ ra mi nên để ta giết hết chúng đấy Amos!”
Tôi bước tới, cẩn thận không di chuyển bất chợt. “Jacobi, bà không hiểu rồi. Amos đang điều chuyển năng lượng của Set, nhưng chú ấy đang nắm quyền kiểm soát. Lẽ ra chú ấy đã có thể giết bà nhưng chú không làm. Set là cánh tay phải của thần Ra. Là một đồng minh hữu ích, được quản lý thích hợp.”
Set khịt mũi. “Hữu ích thì có đấy! Ta không biết về cái vụ quản lý thích hợp kia. Để ta đi, đám pháp sư non kém, để ta có thể nghiền nát bọn bay!”
Tôi quắc mắt với chú mình. “Này Set! Không có lợi ích gì cả!”
Vẻ mặt chú Amos chuyển từ tức tối sang lo lắng. “Sadie!” chú nói bằng giọng mình. “Đi đi cháu: chiến đấu với Apophis. Để mặc chú lại đây!”
“Không,” tôi nói. “Chú là Đại Pháp Sư. Chúng cháu sẽ chiến đấu cho Ngôi Nhà Sự Sống.”
Tôi không nhìn ra sau, nhưng hy vọng rằng các bạn mình sẽ đồng ý. Bằng không sự đối đầu của tôi sẽ vô cùng, vô cùng ngắn ngủi.
Jacobi nhếch mép cười. “Chú của mi là đầy tớ của Set! Mi và thằng anh mi đều bị phán tội chết. Đám còn lại chúng bây, hạ vũ khí xuống. Với tư cách là Đại Pháp Sư mới của bọn bay, ta sẽ phân phối khí giới cho chúng bây. Rồi chúng ta sẽ cùng nhau chống lại Apophis.
“Bà toa rập với Apophis!” tôi gào lên.
Mặt Jacobi hóa lạnh như tiền. “Phản bội.”
Ả chĩa gậy ra. “Ha-di.”
Tôi giơ đũa phép lên, nhưng lần này nữ thần Isis không giúp tôi. Tôi chỉ là Sadie Kane, và sự chống trả của tôi chậm chạp. Vụ nổ xé toạc lớp khiên yếu ớt của tôi mà ném tôi văng vào tấm màn ánh sáng. Hình ảnh từ Thời đại của các thần hoa lên quanh tôi – tìm ra thế giới, lễ thụ phong cho Osiris, trận chiến giữa Set và Horus – giống như là có sáu mươi bộ phim tải vào bộ não trong khi tôi bị giật điện vậy. Ánh sáng tan đi, và tôi đang nằm trên sàn, choáng váng và kiệt lực.
“Sadie!” Carter nhào về phía tôi, nhưng Kwai đã vụt một tia chớp đỏ vào anh ấy. Carter khuỵu xuống. Tôi thậm chí còn không đủ sức mà thét lên nữa.
Jaz chạy về phía Carter. Nhóc Shelby ôm tôi, “Ngừng đi! Ngừng đi!” Các học viên vỡ lòng khác chừng như sững sờ, không thể nhúc nhích được.
“Đầu hàng đi,” Jacobi nói. Tôi nhận ra ả đang nói với những lời quyền năng, giống như hồn ma Setne đã làm. Ả đang sử dụng pháp thuật để làm các bạn tôi tê liệt. “Gia đình Kane chẳng mang lại gì cho bọn bay ngoài sự rắc rối. Đã đến lúc chuyện này phải chấm dứt.”
Ả ta nhấc lưỡi netjeri khỏi cổ chú Amos. Nhanh như chớp, ả phóng dao về phía tôi. Khi lưỡi dao bay đi, đầu óc tôi dường như tăng tốc. Trong một phần triệu giây đó, tôi hiểu ra Sarah Jacobi đã không ném hụt đâu. Cái kết cục cho tôi cũng sẽ đau đớn như của Leonid, người đang nằm chảy máu đến chết một mình ngoài đường hầm kia. Ấy vậy mà tôi lại không thể làm được gì để bảo vệ cho mình.
Một hình bóng lướt tới phía trước tôi. Một bàn tay trần tóm lấy con dao trong không trung. Lưỡi dao sắt thiên thạch hóa xám rồi gãy vụn.
Hai mắt Jacobi mở lớn. Ả vội rút con dao thứ hai ra.
“Mi là ai?” ả hỏi.
“Walt Stone,” anh đáp, “dòng dõi các pharaoh. Và Anubis, thần của người chết.”
Anh bước đến trước tôi, che chắn tôi khỏi quân thù. Có lẽ tầm nhìn của tôi bị hóa kép vì tôi vừa đập đầu xuống đất, nhưng tôi trông thấy cả hai người họ rõ rệt như nhau – đều đẹp trai và hùng mạnh, đều tức giận vô cùng.
“Bọn ta cùng giọng nói,” Walt bảo. “Nhất là trong chuyện này. Không kẻ nào được làm hại Sadie Kane.”
Anh đưa tay ra. Nền đất dưới chân Sarah Jacobi nứt ra, và linh hồn người chết bật lên như cỏ dại – những bàn tay trơ xương, những gương mặt tỏa sáng, bóng nhe nanh, cùng ba có vuốt dài. Chúng bao trùm Sarah Jacobi, bao lấy ả bằng loại vải lanh ma quái, rồi kéo ả đang gào thét xuống dưới kẽ nứt. Nền đất đóng lại sau lưng ả, chẳng để lại dấu vết gì là ả từng tồn tại.
Thòng lọng đeo quanh cổ chú Amos nới ra, giọng nói của Set bật cười hân hoan. “Đấy mới là con trai của ta chứ!”
“Câm mồm đi Cha,” Anubis bảo.
Trong Cõi Âm, Anubis trông như muôn thuở, mái tóc đen rối bời cùng đôi mắt nâu đáng yêu, nhưng tôi chưa bao giờ thấy anh ấy ngùn ngụt phẫn nộ đến vậy. Tôi nhận ra rằng bất cứ kẻ nào dám tổn thương tôi rồi sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ chất ngất của anh ấy, còn Walt sẽ không kiềm chế anh ấy lại đâu.
Jaz giúp Carter đứng lên. Áo anh cháy xém, nhưng anh trông không sao. Tôi nghĩ chỉ một tia chớp thì chẳng phải là điều tồi tệ nhất từng xảy đến cho Carter dạo gần đây.
“Hỡi các pháp sư!” Carter cũng xoay sở được để đứng cao đầu tự tin, kêu gọi những học viên của chúng tôi cùng đám nổi loạn. “Chúng ta đang phí thời gian. Apophis đang ở trên kia, sắp sửa tiêu hủy thế giới. Vài vị thần can trường đang cầm chân hắn cho chúng ta, cho Ai Cập lẫn thế giới con người, nhưng họ không thể làm chuyện ấy một mình. Jacobi và Kwai đã dẫn dắt các người sai đường. Hãy cởi trói cho Đại Pháp Sư. Chúng ta phải cùng nhau hành động.”
Kwai hầm hè. Dòng điện đỏ cong vòng lên giữa những ngón tay hắn. “Không bao giờ. Bọn tao không cúi đầu trước thần thánh.”
Tôi cố sức đứng dậy.
“Hãy nghe lời anh trai tôi nói,” tôi nói. “Các người không tin vào những vị thần à? Họ đã đang giúp chúng ta rồi đấy. Trong khi đó, Apophis muốn chúng ta chém giết lẫn nhau. Các người nghĩ xem vì sao cuộc tấn công của các người lại được định thời điểm cho sáng hôm nay, cùng lúc Apophis đang trỗi dậy vậy? Kwai và Jacobi đã phản bội các người. Kẻ thù đang ở ngay trước mặt các người đấy!”
Ngay cả các pháp sư nổi loạn giờ cũng quay sang nhìn Kwai chằm chặp. Những sợi thừng còn lại rơi khỏi người chú Amos.
Kwai nhếch mép cười khinh bỉ. “Bọn mi quá muộn rồi.”
Giọng hắn rần rần sức mạnh. Áo choàng của hắn chuyển từ xanh da trời sang màu đỏ như máu. Hai mắt hắn long lên, hai con ngươi biến thành hai rãnh loài bò sát. “Thậm chí ngay lúc này, chủ nhân của ta đang tiêu diệt lũ thần già nua, quét sạch đi nền tảng thế giới của bọn mi. Ngài sẽ nuốt chửng mặt trời. Tất cả bọn mi sẽ chết.”
Chú Amos đứng lên. Cát đỏ cuộn xoáy quanh chú, nhưng tôi không mảy may nghi ngờ lúc này ai là người cầm chịch cả. Mảnh áo da báo của Đại Pháp Sư ánh lên trên vai. Chú giơ gậy lên, và chữ tượng hình đa sắc tràn ngập không gian.
“Hỡi Ngôi Nhà Sự Sống,” chú hô. “Chiến đấu!”
ﻤﻤﻤ
Kwai không dễ dàng đầu hàng.
Tôi cho rằng đấy là chuyện sẽ xảy ra khi con Rắn Hỗn Mang đang xâm chiếm trí óc bạn và chất chứa trong bạn pháp thuật lẫn hận thù vô biên.
Kwai phóng lên một tia chớp đỏ vào không trung, đánh gục hầu hết các pháp sư còn lại, bao gồm cả những tên theo phe hắn. Hẳn là nữ thần Isis đã bảo vệ cho tôi, vì tia điện ấy xẹt qua tôi mà không chút hề hấn. Chú Amos chừng như chẳng quan tâm khi đang đứng trong cuộn xoáy cát đỏ của mình. Walt loạng choạng, nhưng chỉ loáng thôi. Thậm chí cả Carter trong tình trạng bị yếu đi kia cũng có thể dùng móc câu pharaoh của mình đánh chệch đi tia chớp.
Những người khác thì không được may mắn như thế. Jaz đổ gục. Rồi đến Julian. Rồi Felix cùng đoàn chim cánh cụt. Tất tần tật học viên của chúng tôi cùng những phiến quân mà họ đang chiến đấu chống lại đều sụm xuống sàn sảnh bất tỉnh. Vậy là đi tong một cuộc tấn công ồ ạt.
Tôi triệu gọi sức mạnh của nữ thần Isis. Tôi bắt đầu gieo bùa trói buộc, nhưng Kwai vẫn chưa tung hết chiêu. Hắn giơ tay lên tạo ra bão cát riêng của hắn. Vài tá xoáy cát xoay tít xung quanh sảnh, đặc dần lại hình thành nên các tạo vật từ cát – nhân sư, cá sấu, chó sói, và sư tử. Chúng xông đến tấn công từ tứ phía, thậm chí còn vồ cả những người bạn không chút khả năng tự vệ của chúng tôi.
“Sadie!” chú Amos cảnh báo. “Bảo vệ họ!”
Tôi nhanh chóng đổi thần chú – vội vã phủ tấm chắn lên các học viên bất tỉnh của chúng tôi. Chú Amos đập tan lần lượt từng con quái vật, nhưng chúng cứ mãi tái tạo lại.
Carter triệu gọi hóa thân. Anh tấn công Kwai, nhưng tên pháp sư đỏ đã tạt anh lùi lại bằng một đợt tia sét mới. Ông anh tội nghiệp của tôi va đánh sầm vào một cột đá, cột đá đổ nhào đè lên anh. Tôi chỉ biết hy vọng là hóa thân của anh gánh chịu được tác động ấy.
Walt cùng lúc thả ra cả tá những sinh vật phép thuật – nhân sư, lạc đà, cò quăm, thậm chí là con Philip xứ Macedonia. Chúng xông vào những sinh vật cát, ra sức cầm chân chúng tránh xa khỏi những pháp sư đã ngã xuống.
Rồi Walt quay sang đối mặt Kwai.
“Anubis,” Kwai rít lên. “Lẽ ra mi nên ở trong cái điếm tang lễ của mi chứ, thằng nhãi thần. Mi không có cửa đâu.”
Thay vì trả lời, Walt dang tay ra. Từ hai bên anh, cánh cửa kẹt mở. Hai con chó rừng to vật vã từ khe nứt phóng ra, nhe nanh. Hình dạng của Walt tỏa sáng mờ mờ. Thốt nhiên anh vận bộ chiến giáp Ai Cập, một cây gậy đang xoay vòng trên tay anh như một cánh quạt chết người.
Kwai rống lên. Hắn đánh bại hai con chó rừng bằng những đợt sóng cát. Hắn quăng sét cùng những lời sức mạnh vào Walt, nhưng anh dùng gậy gạt hết đi, biến những đòn tấn công của Kwai thành tro xám.
Hai con chó rừng quấy phá Kwai từ hai phía, cắm ngập răng chúng vào chân hắn, trong khi Walt bước đến vung vẩy gậy như gậy đánh gôn. Anh quật vào Kwai mạnh đến nỗi, tôi tưởng tượng âm thanh dội vang tận vào Cõi Âm. Tên pháp sư ngã xuống. Những sinh vật bằng cát của hắn biến mất.
Walt giải tán hai con chó. Chú Amos hạ gậy xuống. Carter từ đống đổ nát đứng lên, trông choáng váng nhưng không sao. Chúng tôi chụm lại quanh tên pháp sư thất trận.
Lẽ ra Kwai đã phải toi rồi. Một dòng máu đỏ rỉ ra từ miệng hắn. Hai mắt hắn đục mờ như kính. Nhưng trong lúc tôi săm soi mặt hắn, hắn hít gấp vào và bật cười yếu ớt.
“Lũ ngốc,” hắn khàn khàn nói. “Shahei.”
Một chữ tượng hình đỏ như máu chảy rực lên trên ngực hắn.
Áo choàng của hắn phừng lên thành ngọn. Ngay trước mắt chúng tôi, hắn tan biến thành cát và một làn sóng lạnh – sức mạnh của Hỗn Mang – lăn tăn lan tỏa qua Sảnh Thời Đại. Những cột chống rung rinh. Từng tảng từng tảng đá từ trần sảnh rớt xuống. Một phiến đá to như bếp lò đổ xuống mấy bậc cấp của bệ ngai, suýt nữa nghiền nát ngai vàng của pharaoh.
“Sập Xuống,” tôi nói, hiểu ra được nghĩa của chữ tượng hình. Ngay cả Isis dường như cũng bị câu thần chú làm cho phát sợ. “Shahei là Sập Xuống.”
Chú Amos chửi rủa bằng tiếng Ai Cập cổ - gì đó về lừa giẫm lên hồn ma của Kwai. “Hắn đã dùng cạn sinh lực mình để gieo lời nguyền này. Căn sảnh vốn đã suy yếu. Chúng ta phải rời đi trước khi bị chôn sống mất.”
Tôi liếc quanh những pháp sư đã ngã xuống. Vài học viên của chúng tôi bắt đầu cục cựa, nhưng chẳng cách nào mà chúng tôi có thể đưa hết mọi người đến nơi an toàn kịp lúc được.
“Chúng ta phải ngăn lại thôi!” tôi nằng nặc. “Chúng ta có đến bốn vị thần hiện diện cơ mà! Ta không thể cứu lấy sảnh hay sao?”
Chú Amos nhíu mày. “Quyền năng của thần Set sẽ không giúp chú trong việc này. Gã chỉ có thể phá hủy chứ không biết phục hồi.”
Một cây cột khác đổ nhào. Nó gãy tan ngang sàn sảnh, thiếu chút nữa là đã đập vào một trong mấy tay nổi loạn đang bất tỉnh.
Walt – mà này, anh ấy trông khá oách trong bộ giáp – lắc đầu. “Chuyện này ngoài tầm của Anubis. Anh xin lỗi.”
Sàn sảnh rùng rùng. Chúng tôi chỉ còn sống vài giây nữa thôi. Rồi chúng tôi sẽ chỉ là một nhúm người Ai Cập bị vùi trong mồ khác.
“Carter ơi?” tôi gọi.
Anh ấy bất lực nhìn tôi. Anh vẫn còn yếu, và tôi nhận ra pháp thuật chiến trận của anh ấy sẽ chẳng ích lợi gì trong chuyện này cả.
Tôi thở dài. “Thế là chỉ còn mỗi em, như mọi khi. Được thôi. Ba người hãy che chắn cho cho những người còn lại bằng hết khả năng. Nếu như không có tác dụng, hãy nhanh chóng ra ngoài nhé.”
“Nếu cái gì không có tác dụng?” chú Amos hỏi, thêm nhiều tảng đá nữa từ trần sảnh rơi lả tả xuống xung quanh. “Sadie, cháu đang định làm gì vậy?”
“Chỉ một từ thôi mà, chú yêu quý.” Tôi nâng gậy lên và kêu gọi sức mạnh của Isis.
Nữ thần ngay lập tức hiểu tôi cần gì. Hợp vào với nhau, chúng tôi cố tìm kiếm sự bình lặng trong Hỗn Mang. Tôi tập trung vào những khoảnh khắc lớp lang trật tự nhất, thanh bình nhất của đời mình – mà cũng chẳng có gì nhiều. Tôi nhớ lại bữa tiệc sinh nhật lần thứ sáu của mình ở Los Angeles với Carter, với cha mẹ - là ký ức cuối cùng tôi có được về tất cả chúng tôi như một gia đình. Tôi tưởng tượng đang nghe nhạc trong phòng mình ở Nhà Brooklyn trong khi Khufu ăn Cheerios trên bàn phấn. Tôi hình dung mình đang ngồi ngoài hiên với bạn bè, đang dùng bữa điểm tâm thảnh thơi trong lúc Philip xứ Macedonia quẫy nước trong hồ. Tôi nhớ về những buổi chiều chủ nhật trong căn hộ của ông bà ngoại – Muffin ngồi trong lòng tôi, trận bóng bầu dục của ông đang chiếu trên tivi, còn món bánh quy kinh dị cùng trà lạt thếch của bà ngoại trên bàn. Chúng đấy, những khoảnh khắc yên bình.
Quan trọng nhất là, tôi trấn áp sự hỗn loạn trong chính mình. Tôi chấp nhận những cảm xúc lẫn lộn của mình về việc mình thuộc về Luân Đôn hay New York, mình là pháp sư hay nữ sinh. Tôi là Sadie Kane, và nếu hôm nay tôi sống sót, tôi có thể cân bằng tất. À phải, tôi chấp nhận Walt hay Anubis… tôi từ bỏ nỗi giận dữ cùng sự mất tinh thần. Tôi mường tượng cả hai người ấy bên cạnh tôi, và nếu như thế có kỳ dị đi chăng nữa, à thì, nó vẫn vừa vặn với cuộc đời tôi đến suốt kiếp. Tôi thanh thản với ý nghĩa đó. Walt còn sống. Anubis đã là người bằng xương bằng thịt. Tôi làm lắng đi nỗi bất an trong lòng mình và buông tay khỏi những nghi ngờ nghi ngại.
“Ma’at,” tôi hô lên.
Tôi thấy như minh vừa chọc cây chĩa ba đang quay thẳng xuống nền móng của trái đất. Hợp âm trầm lắng vang dội ra ngoài xuyên qua từng tầng lớp trong Cõi Âm.
Sảnh Thời Đại lặng yên. Cột đá dựng lên tự gắn lại. Các vết nứt trên trần và sàn sảnh liền vào. Những tấm màn ánh sáng ba chiều một lần nữa lại tỏa sáng dọc theo hai bên sảnh, và các chữ tượng hình lại ngập tràn trong không trung.
Tôi đổ gục vào vòng tay Walt. Qua tầm nhìn nhòe nhoẹt, tôi trông thấy anh mỉm cười nhìn xuống mình. Cả Anubis nữa. Tôi có thể trông thấy cả hai, và tôi nhận ra mình không cần phải chọn.
“Sadie, em làm được rồi,” anh nói. “Em kỳ diệu quá.”
“Ừ hử,” tôi lẩm bẩm. “Ngủ ngon nhé.”
Mọi người bảo tôi ngất đi có vài giây, nhưng cảm giác lại như hàng thế kỷ. Khi tôi tỉnh lại, các pháp sư khác đã đứng lên. Chú Amos mỉm cười xuống tôi. “Đứng lên nào, cháu gái cừ khôi của chú!”
Chú dìu tôi đứng dậy. Carter ôm chầm tôi đến là hăm hở, gần như thế một lần duy nhất này anh ấy biết trân quý tôi hợp lý.
“Chưa hết chuyện đâu,” Carter cảnh báo. “Chúng ta phải đi lên mặt đất. Em sẵn sàng chưa?”
Tôi gật đầu, dù anh em chẳng đứa nào được khỏe. Chúng tôi đã sử dụng quá nhiều năng lượng trong trận chiến cho Sảnh Thời Đại. Ngay cả có được các thần giúp đi nữa, chúng tôi vẫn không đủ điều kiện mà đối mặt với Apophis. Nhưng chúng tôi chẳng còn lựa chọn nào khác.
“Carter,” chú Amos trịnh trọng gọi, khoa tay về phía cái ngai trống. “Cháu là dòng dõi pharaoh, là Con Mắt của Horus. Cháu mang móc câu và néo, được thần Ra ban tặng. Vương quyền này là của cháu. Cháu sẽ dẫn dắt chúng ta, cả con người lẫn thần thánh, chống lại kẻ thù chứ?”
Carter đứng thẳng. Tôi có thể nhìn thấy lòng hồ nghi lẫn sợ hãi trong anh, nhưng có thể đấy chỉ là vì tôi hiểu anh mình. Tôi đã gọi lên bí danh của anh ấy. Nhìn từ ngoài, Carter trông tự tin, mạnh mẽ và trưởng thành – thậm chí còn đường bệ nữa ấy chứ.
"Vâng, em nói thế đấy. Đừng có dương dương tự đắc nhé anh trai yêu dấu. Anh vẫn là thằng ngố tàu mà."
“Cháu sẽ lãnh đạo mọi người,” Carter đáp. “Nhưng ngai vàng thì vẫn phải còn chờ đã. Ngay lúc này, thần Ra cần chúng ta. Chúng ta phải đi lên mặt đất. Chú có thể chỉ cho bọn cháu đường nào nhanh nhất không ạ?”
Chú Amos gật gù. “Còn những người còn lại?”
Những pháp sư còn lại hô vang tán đồng – thậm chí cả những kẻ trước kia từng nổi loạn.
“Chúng ta không có nhiều,” Walt nhận định. “Mệnh lệnh của cậu là gì hả Carter?”
“Trước tiên chúng ta tìm tiếp viện,” Carter đáp. “Đã đến lúc tôi phải gọi các vị thần đi chiến đấu rồi.”