← Quay lại trang sách

19.Chào Mừng Đến Nhà Cười Của Quỷ.

SADIE NÓI TRÔNG TÔI RẤT TỰ TIN HẢ?

Nói hay lắm.

Thật ra, được đề nghị lên làm vua của cả vũ trụ (hoặc gọi là tư lệnh tối cao của các vị thần và pháp sư, hay gọi là gì đi nữa) cơ bản là làm tôi run như cầy sấy.

Tôi mừng là chuyện này được đưa ra ngay trong lúc chúng tôi sắp sửa lao vào cuộc chiến, nên tôi chẳng có thời gian đâu mà nghĩ đến nó hoặc lo sợ cả.

Chấp nhận đi, tiếng thần Horus nói với tôi. Hãy dùng đến dũng khí của ta.

Lần đầu tiên tôi thấy vui lòng để vị thần chiến tranh dẫn đầu. Nếu không thì khi chúng tôi vừa lên tới mặt đất và nhìn thấy tình hình tồi tệ thế nào, chắc tôi sẽ chạy trở vào trong, vừa chạy vừa thét lên kinh hoàng như một đứa trẻ mẫu giáo quá.

(Sadie bảo tôi nói vậy là không công bằng. Mấy đứa trẻ mẫu giáo của chúng tôi đâu có la hét gì đâu. Trông chúng nó còn tập trung vào cuộc chiến hơn tôi nữa.)

Dù sao thì, một nhóm nhỏ các pháp sư chúng tôi đã ra khỏi con đường hầm bí mật giữa lưng chừng Kim Tự Tháp Khafre mà nhìn xuống nơi tận cùng của thế giới.

Nếu nói Apophis to lớn thì cũng giống như nói con tàu Titanic ngập chút xíu nước vậy. Con rắn đã trở nên to hơn khi chúng tôi còn ở dưới mặt đất. Giờ đây Hắn nằm cuộn mình dưới sa mạc hàng mấy dặm, quấn mình quanh các Kim Tự Tháp và tạo thành một đường hầm bên dưới ngoại ô Cairo, nâng toàn bộ các vùng lân cận lên như một tấm thảm cũ.

Chỉ có một đầu con rắn ngóc lên khỏi mặt đất, nhưng cũng đã ngoi lên cao cỡ một Kim Tự Tháp. Nó được tạo nên từ bão cát và sấm sét như Sadie từng mô tả; và khi phùng mang, nó phô ra một chữ tượng hình sáng rực mà không bất kỳ pháp sư nào muốn viết: Isfet, dấu hiệu của Hỗn Mang.

Bốn vị thần đang chiến đấu với hắn trông bé tẹo so với Apophis. Sobek đang cưỡi trên lưng con quỷ rắn, nhai rào rạo với cái hàm cá sấu to khỏe, dùng cây trượng đập liên hồi. Bốn người bọn họ đều ra sức liên kết tấn công, nhưng dường như chẳng mảy may làm phiền gì đến Apophis.

Bes nhảy nhót chung quanh trong bộ đồ bơi Speedo, vung cây gậy gỗ và hét “Boo!” thật lớn, lớn đến nỗi chắc toàn thể người dân Cairo đều chui xuống nằm co rúm dưới gầm giường. Nhưng con rắn Hỗn Mang khổng lồ chẳng trông có vẻ gì là kinh sợ.

Nữ miêu thần Bast bạn của chúng tôi cũng chẳng may mắn hơn. Cô nhảy lên đầu con rắn, vung dao chém điên cuồng rồi nhảy vụt đi trước khi Apophis kịp hất cô xuống; nhưng dường như con rắn chỉ tập trung vào một mục tiêu duy nhất phía trước.

Đứng trên sa mạc giữa Kim Tự Tháp Lớn và tượng Đại Nhân Sư là Zia, trong quầng sáng chói lòa bao bọc chung quanh. Lúc này thật khó nhìn thẳng trực tiếp vào cô ấy, nhưng Zia đang bắn những quả cầu lửa vào con rắn như pháo hoa – mỗi quả cầu bắn tới đều nổ tung trên thân con rắn và dần tàn phá thân mình của nó. Con rắn trả đòn, táp lấy từng mảng từng mảng sa mạc, nhưng có vẻ như nó không thể tìm ra Zia. Vị trí của cô liên tục thay đổi như một ảo ảnh – lúc nào cũng chỉ cách chỗ Apophis đập xuống khoảng một hai mét.

Tuy vậy, Zia không thể duy trì mãi. Nhìn vào Cõi Âm, tôi thấy vầng hào quang của bốn vị thần đang yếu dần đi, trong khi Apophis vẫn không ngừng trở nên to hơn và mạnh hơn.

“Giờ chúng ta phải làm gì đây?” giọng Jaz đầy lo lắng.

“Cứ chờ mình ra hiệu,” tôi đáp.

“Là hiệu gì?” Sadie hỏi tiếp.

“Giờ anh chưa biết. Anh sẽ quay lại ngay.”

Tôi nhắm mắt lại và đưa phần ba của mình lên thiên đường. Tôi bỗng thấy mình đang đứng trong chánh điện của các vị thần. Những cây cột đá vươn cao trên đầu. Lửa phép thuật cháy trong các lò đồng trải dài vào bên trong, ánh lửa bập bùng phản chiếu trên sàn nhà bóng loáng bằng đá cẩm thạch. Chính giữa điện là con thuyền mặt trời của thần Ra được đặt trên bệ. Chiếc ngai vàng rực lửa của ông trống không.

Có vẻ như tôi chỉ có một mình – cho đến khi tôi cất tiếng gọi.

“Đến đây với ta.” Horus và tôi nói cùng một lúc. “Hãy hoàn thành lời tuyên thệ trung thành của các ngươi.”

Các luồng khói sáng rực bỗng từ đâu bay vào đại sảnh, giống như có nhiều sao chổi đang chuyển động chậm. Nhiều vầng sáng bỗng rực lên, cuộn xoáy giữa các cột. Các vị thần hiện hình đến đứng quanh tôi.

Một đàn bọ cạp nhốn nháo bò ngang sàn rồi hợp lại thành nữ thần Serquet, trừng trừng nhìn tôi đầy ngờ vực phía dưới chiếc vượng miện hình bọ cạp. Vị thần khỉ đầu chó Babi trèo xuống từ cây cột gần nhất rồi nhe nanh ra. Nữ thần kền kền Nekhbet đậu trên mũi thuyền mặt trời. Thần gió Shu bay vào sảnh nhẹ như một con ma bụi, rồi xuất hiện như một viên phi công trong Thế chiến thứ hai, toàn thân được tạo nên từ bụi, lá cây và giấy vụn.

Còn hàng chục vị thần khác nữa: thần mặt trăng Khosu trong bộ đồ màu bạc; nữ thần bầu trời Nut, với làn da xanh như dải ngân hà cùng muôn vàn vì sao lấp lánh; thần lập dị Hapi với chiếc khố màu xanh làm từ vảy cá cùng nụ cười điên điên quái gở; và thêm một nữ thần có ánh nhìn gay gắt mặc bộ đồ đi săn; vai đeo cung, gương mặt đầy nét sơn vẽ ngụy trang, thêm hai tán lá cọ kỳ dị gắn trên tóc – nữ thần Neith, tôi đoán thế.

Tôi mong gặp một số gương mặt thân thiên hơn, nhưng tôi biết thần Osiris không thể rời Địa Ngục. Thần Thoth thì đang mắc kẹt trong Kim Tự Tháp của ông ta. Và nhiều vị thần khác nữa – là những thần nhiều khả năng giúp tôi nhất – cũng đang bị các lực lượng Hỗn Mang vây hãm. Chúng tôi đành phải có gì sử dụng nấy vậy.

Tôi đứng đối mặt với tập hợp các vị thần mà cứ mong đôi chân đừng run lẩy bẩy. Tôi vẫn cảm thấy mình chỉ là một Carter Kane, nhưng tôi biết, khi họ nhìn tôi, họ sẽ thấy hình ảnh của Horus Người báo thù.

Tôi giơ móc câu và cây néo lên. “Đây là biểu tượng của pharaoh, do chính tay thần Ra trao lại cho tôi. Ông cũng chỉ định tôi làm người lãnh đạo các vị. Thậm chí ngay bây giờ ông ấy đang chiến đấu với Apophis. Chúng ta phải tham gia cuộc chiến. Hãy theo tôi và làm nhiệm vụ của chính mình.”

Thần Serqet rít lên. “Chúng ta chỉ tuân theo kẻ mạnh. Ngươi có đủ mạnh không?”

Tôi di chuyển với tốc độ ánh sáng. Tôi vụt cây néo ngang qua vị nữ thần, chặt bà ta thành một đống bò cạp nướng đang bốc lửa.

Một vài con còn sống chui ra đống đổ nát. Chúng lùi ra một khoảng cách an toàn và bắt đầu tái hợp lại, cho đến khi vị nữ thần trở thành nguyên dạng như lúc đầu, đang rúm mình lại sau một lò lửa đang cháy lửa xanh.

Nữ thần kền kền Nekhbet cười khúc khích. “Hắn mạnh đấy.”

“Vậy đi thôi,” tôi hô hào.

Phần ba của tôi trở về trái đất. Tôi mở mắt ra.

Bên trên Kim Tự Tháp Khafre, mây bão kéo đến vần vũ. Một tiếng sét ầm vang trời, đám mây rẽ ra và các vị thần lao xuống cuộc chiến – một số cưỡi xe ngựa chiến, số khác lái tàu chiến, một số cưỡi trên lưng nhưng con chim ưng khổng lồ. Vị thần khỉ đầu chó Babi leo lên đỉnh Kim Tự Tháp Lớn, vừa đấm vào ngực mình vừa tru lên.

Tôi quay qua Sadie. “Thấy dấu hiệu đó thế nào?”

Chúng tôi trèo xuống Kim Tự Tháp và tham gia trận chiến.

ﻤﻤﻤ

Mẹo thứ nhất nếu muốn đánh với rắn Hỗn Mang khổng lồ này: Đừng đánh.

Ngay cả khi có một đội quân các vị thần và pháp sư hùng hậu yểm trợ cho, thì đây vẫn không phải là mà bạn có thể giành phần thắng. Tôi càng thấy rõ điều này khi chúng tôi tiến đến gần, và thế giới như đang nứt gãy. Tôi nhận ra Apophis không đơn thuần chỉ là luồn quanh lên xuống sa mạc, cuộn mình quanh các Kim Tự Tháp. Hắn còn luồn ra luồn vào Cõi Âm, bóc tách hiện thực thành nhiều lớp khác nhau. Muốn đuổi bắt hắn chẳng khác nào chạy vào một ngôi nhà cười treo đầy gương, mỗi tấm gương lại dẫn lối đến một nhà cười khác treo nhiều gương hơn.

Bạn bè của chúng tôi bắt đầu chia ra. Xung quanh, các vị thần và pháp sư dần trở nên phân lập, một số chìm sâu vào Cõi Âm hơn những người khác. Tất cả chúng tôi đang chiến đấu với một kẻ thù duy nhất, nhưng thực sự mỗi chúng tôi đang đánh với chỉ một phần sức mạnh của hắn mà thôi.

Phía chân Kim Tự Tháp, thân rắn đang siết lấy Walt. Cậu vùng vẫy tìm đường thoát ra, phóng ánh sáng màu xám vào thân rắn, khiến vảy rắn biến thành tro bụi; nhưng con rắn chỉ nhanh chóng phục hồi và siết Walt mỗi lúc một chặt hơn. Cách đó vài chục mét, Julian đã gọi lên đầy đủ hiện thân thần Horus, một chiến binh da xanh khổng lồ có đầu chim ưng với mỗi tay một thanh khopesh. Cậu chặt phăng một khúc đuôi rắn – hoặc ít ra là một phiên bản của cái đuôi – nhưng khúc đuôi gãy giãy đập liên hồi và cố đâm xiên qua cậu ta. Sâu hơn một chút trong Cõi Âm, nữ thần Serqet đang đứng gần như ngay chính chỗ Julian. Bà đã biến mình thành một con bò cạp đen lớn và đang đương đầu với một hình ảnh khác của khúc đuôi rắn, chống đỡ với cái vòi chích nọc của mình trong một trận đấu gươm kỳ dị. Ngay cả chú Amos cũng bị mai phục. Chú quay sai hướng (hoặc tôi nhìn ra đại loại là thế) và vung gậy vào khoang không, quát lên những từ lệnh phóng vào hư không.

Tôi những tưởng chúng tôi đang làm Apophis yếu đi bằng cách khiến hắn phải chia ra đánh với nhiều người chúng tôi cùng một lúc, nhưng tôi không hề thấy bất cứ dấu hiệu nào cho thấy con rắn đang xuống sức.

“Hắn đang chia rẽ chúng ta!” Sadie hét lên. Ngay cả khi nó đang đứng sát bên tôi, nhưng dường như nó đang nói vọng ra từ bên kia đường hầm gió gào.

“Cầm lấy!” Tôi giơ móc câu pharaoh lên. “Chúng ta phải sát cánh mới được!”

Sadie nắm lấy đầu kia móc câu, rồi chúng tôi lao về phía trước.

Càng tiến gần về phía đầu con rắn, chúng tôi di chuyển càng khó khăn hơn. Tôi cảm giác như đang lội qua các lớp si-rô trong suốt, lớp sau đặc và kéo lại hơn lớp trước. Tôi nhìn quanh và nhận thấy phần lớn liên minh của mình đã bị rơi lại phía sau. Một số tôi thậm chí còn không thể nhìn thấy vì sự bóp méo không gian của Hỗn Mang.

Phía trước chúng tôi, một luồng ánh sáng chiếu mờ ảo như rọi qua mười lăm mét trước.

“Chúng ta phải đến chỗ thần Ra,” tôi bảo. “Tập trung vào ông ấy!”

Điều tôi thật sự nghĩ trong đầu là: Tôi phải cứu Zia. Nhưng tôi dám chắc Sadie biết rõ không cần tôi phải nói ra.

Tôi nghe văng vẳng tiếng Zia đang gọi lên hàng lớp sóng lửa đánh lại kẻ thù. Có lẽ cô ấy không thể ở xa hơn – chắc chỉ là khoảng sáu mét nếu tính theo khoảng cách trong thế giới thường chăng? Trong Cõi Âm thì có phải đến hàng ngàn dặm.

“Gần tới rồi!” tôi nói.

Bọn mi đã đến quá trễ, hỡi những con người bé nhỏ, tiếng Apophis gầm gừ trong tai tôi. Ra sẽ là bữa điểm tâm của ta hôm nay.

Một cuộn thân rắn to như xe điện ngầm đập xuống cát ngay dưới chân, suýt nữa nghiền nát chúng tôi. Vảy rắn gợn sóng lên với sức mạnh của Hỗn Mang khiến tôi chỉ muốn gập mình xuống nôn thốc nôn tháo. Nếu không có thần Horus che chắn, chắc giờ tôi đã bốc thành hơi khi đứng gần nó đến thế này. Tôi vung cây néo lên. Ba làn lửa đỏ bay xẹt ngang da con rắn, thiêu cháy nó thành từng mảng khói đỏ và xám.

“Ổn chứ?” tôi hỏi Sadie.

Trông nó tái nhợt, nhưng vẫn gật đầu. Chúng tôi tiếp tục lê bước tới.

Vẫn còn một số ít các vị thần mạnh nhất đang chiến đấu quanh chúng tôi. Vị thần khỉ đầu chó Babi đang cưỡi trên một phiên bản đầu rắn khác, nện nắm tay to bè vào mắt Apophis, nhưng dường như chỉ làm phiền con rắn chút ít. Nữ thần săn bắn Neith nấp sau một chồng đá, ra sức bật tên bắn vào một cái đầu rắn khác. Thật dễ dàng tìm ra bà với mấy tán lá cọ trên đầu, và bà cứ ra sức hét lên câu gì đó về âm mưu Bé Rau Câu. Xa hơn một chút, một cái miệng rắn khác cắm phập vào nữ thần kền kền Nekhbet, bà thét lên đau đớn và vỡ tung thành một mớ lông vũ đen.

“Chúng ta đang mất dần các vị thần!” Sadie kêu lên kinh hãi.

Cuối cùng chúng tôi cũng đến được ngay tâm cơn bão Hỗn Mang. Những bức tường khói đỏ xám xoáy cuộn quanh chúng tôi, nhưng tiếng gầm thét hoàn toàn biến mất ở vùng trung tâm, như thể chúng tôi vừa bước vào mắt bão. Trên đầu chúng tôi là cái đầu rắn thật đang vươn cao – hay ít ra cũng là một hiện thân nhưng chiếm phần lớn sức mạnh của hắn.

Làm sao tôi biết điều đó? Vì lớp da trông rắn chắc hơn, các lớp vảy đỏ vàng sáng lấp lánh. Cái miệng há to như một hang sâu màu hồng lởm chởm răng nanh. Đôi mắt rắn sán rực, và chiếc mang bành rộng che hết một phần tư bầu trời.

Đứng trước quỷ rắn là thần Ra, với một vầng sáng chói lòa không thể nhìn thẳng trực tiếp. Tuy nhiên, nếu liếc qua khóe mắt, tôi có thể thấy Zia đang đứng ngay trung tâm vầng sáng. Cô mặc trang phục công chúa Ai Cập – một chiếc đầm dài bằng lục màu vàng và trắng, đeo dây chuyền và băng tay bằng vàng. Ngay cả chiếc gậy và đũa phép của cô cũng như được mạ vàng. Hình ảnh cô liên tục di chuyển trong làn hơi nóng, khiến cho con rắn lần nào bổ xuống cũng trật mục tiêu.

Zia bắn ra những tia lửa đỏ vào Apophis – chói lòa mắt hắn và đốt trụi từng mảnh da – nhưng hình như các vết thương đều lành lại ngay. Con rắn tiếp tục trở nên to hơn và mạnh hơn. Zia thì không được may mắn đến vậy. Nếu tập trung, tôi có thể cảm nhận phần sinh lực của cô, phần ka, đang càng ngày yếu đi. Vầng sáng rực rỡ trước ngực Zia đang thu nhỏ dần và tập trung lại, như một ngọn lửa thu lại thành đốm sáng.

Trong khi đó, người bạn lâu năm Bast của chúng tôi đang cố hết sức làm phân tâm kẻ cựu thù. Hết lần này đến lần khác cô liên tục nhảy lên lưng con rắn, dùng dao chém xuống rồi meo meo lên giận dữ, nhưng Apophis chỉ hất cô xuống, ném cô trở lại vào cơn bão.

Sadie nhìn một lượt cảnh tượng trước mắt bằng ánh mắt dò xét. “Bes đâu nhỉ?”

Vị thần người lùn đã biến mất. Tôi đang lo sợ điều tồi tệ nhất xảy ra thì nghe văng vẳng tiếng gọi yếu ớt và gắt gỏng ở gần rìa cơn bão, “Ai đó giúp với?”

Tôi đã không chú ý đến cảnh hoang tàn đổ nát xung quanh. Đồng bằng Giza ngập tràn những khối đá to, hào rãnh, và phần móng những công trình được xây lên từ những lần khai quật trước. Phía trước đống đá vôi to cỡ chiếc xe hơi gần đó, vị thần người lùn đang ló đầu ra.

“Bes!” Sadie kêu lên khi chúng tôi chạy đến bên ông. “Ông không sao chứ?”

Ông quắc mắt nhìn chúng tôi. “Nhìn ta có vẻ không sao lắm hả nhóc? Ta bị cả một khối đá nặng mười tấn đè lên ngực đây này. Con rắn đằng kia đánh bật ta ra đây và hất cái thứ này lên người ta. Một hành động tàn ác trắng trợn hơn bao giờ hết đối với người lùn.”

“Ông nhích nó được không?”

Ông ném tôi cái nhìn xấu hoắc như là cái mặt kinh khủng như lúc thét lên Boo!. “Ôi, Carter, ta đã không nghĩ đến việc đấy. Thật là dễ chịu khi bị nằm đè dưới này. Tất nhiên là ta không thể nhích được rồi, đồ ngốc! Không dễ gì đẩy được cả đống đá như thế này. Kéo một người lùn ra, được chứ?”

“Lùi lại,” tôi bảo Sadie.

Tôi gọi sức mạnh của Horus. Ánh sáng xanh bao bọc lấy tay tôi, và tôi chặt một đòn karate vào tảng đá. Đá nứt ra ngay chính giữa, ngã ra hai bên vị thần người lùn.

Hẳn sẽ ấn tượng hơn nếu tôi không la lên như một con cún rồi ôm lấy mấy ngón tay. Rõ ràng là tôi cần luyện tập đòn karate này nhiều hơn, vì giờ đây bàn tay tôi như đang nhúng vào chảo dầu nóng. Đảm bảo là tôi đã làm gãy vài xương trong ấy rồi.

“Có sao không?” Sadie hỏi.

“Không sao,” tôi nói dối.

Bes đứng dậy. “Cảm ơn nhóc. Giờ đi đập rắn nào.”

Chúng tôi chạy đến giúp Zia, nhưng hóa ra việc này lại là ý tưởng tồi. Cô liếc nhìn thấy chúng tôi – và chỉ trong khoảnh khắc đó, cô bị phân tâm.

“Carter, tạ ơn các vị thần!” Zia nói bằng giọng của hai người trong một thể thống nhất – một phần giọng của Zia, một phần là giọng trầm như ra lệnh của Ra, hơi khó nghe. Nói tôi bảo thủ thì chịu, chứ nghe cô bạn gái mình nói với giọng của một vị nam-thần-già-năm-nghìn-năm tuổi không nằm trong danh sách Mười Điều Tôi Thấy Hấp Dẫn của tôi rồi. Dù vậy, tôi vẫn mừng khi nhìn thấy cô, tôi hầu như không bận tâm.

Cô bắn một quả cầu lửa khác xuống cổ họng Apophis. “Cậu đến thật đúng lúc. Ông bạn rắn của chúng ta đang trở nên mạnh-”

“Coi chừng!” Sadie hét lên.

Lần này, Apophis không bị quả cầu lửa làm phiền. Nó bổ xuống ngay lập tức – và trúng đích. Cái miệng rắn đập mạnh như quả búa tạ.

Khi Apophis ngóc đầu lên, Zia đã biến mất. Chỗ Zia đứng lúc nãy giờ là một cái hố trống hoác trên cát, và trên cổ con rắn xuất hiện một khối u to cỡ người thường đang tỏa sáng từ bên trong cổ họng, tiếp tục chiếu sáng khi trôi xuống thực quản.

Sadie kể rằng lúc đó tôi phát rồ. Thật tình thì tôi chẳng nhớ gì cả. Tôi chỉ nhớ là giọng tôi khàn đặc vì thét lên kinh hoàng, tôi lảo đảo bước ra xa Apophis, phép thuật gần như cạn kiệt, bàn tay gãy đau nhói, móc câu và cây néo tỏa khói rỉ ra một thứ chất lỏng màu xám – máu của Hỗn Mang.

Apophis có ba vết cắt sâu chưa liền lại trên cổ. Nhưng ngoài ra thì trông hắn hoàn toàn ổn. Chẳng biết rắn có biểu cảm không, nhưng tôi chắc chắn nó đang rất hả hê.

“Như đã tiên đoán trước!” Hắn lớn tiếng nói, và mặt đất rung chuyển. Các vết nứt xuất hiện dọc ngang sa mạc như thể sa mạc bỗng biến thành một lớp băng mỏng. Bầu trời tối sầm lại, chỉ được soi bằng ánh sao và những vệt sáng đỏ. Nhiệt độ bắt đầu tụt. “Mi không thể đánh lừa định mệnh được đâu, Carter Kane! Ta đã nuốt Ra. Giờ thì ngày tận thế chỉ còn trong phút chốc thôi!”

Sadie quỵ xuống khóc nấc lên. Nỗi tuyệt vọng quét tràn qua tôi, buốt lạnh hơn băng giá. Tôi cảm thấy sức mạnh của Horus tan biến, giờ tôi chỉ là Carter Kane bình thường. Xung quanh tôi, trong nhiều tầng của Cõi Âm, các vị thần và pháp sư bỗng dừng lại khi nỗi kinh hãi lan qua hàng ngũ.

Với sự nhanh nhẹn của con mèo, nữ miêu thần Bast nhảy xuống cạnh tôi, thở khó nhọc. Tóc cô xù lên quá thể, trông như con nhím biển phủ đầy cát. Bộ đồ bó bị xé rách tơi tả. Bên hàm trái hằn lên một vết thâm tím kinh khủng. Mấy con dao đang bốc khói và bị gặm mòn lỗ chỗ do nọc độc của con rắn.

“Không,” giọng cô kiên quyết. “Không, không, không. Kế hoạch của chúng ta là gì?”

“Kế hoạch ư?” Tôi cố hiểu câu hỏi của cô. Zia đã mất. Chúng tôi đã thất bại. Lời tiên tri cổ xưa đã thành hiện thực, tôi sẽ chết đi và biết rằng mình dứt khoát là kẻ thua cuộc hoàn toàn. Tôi nhìn sang Sadie, nhưng nó hình như cũng đang chết lặng vì bàng hoàng.

“Tỉnh lại đi, mấy đứa!” Bes đi lạch bạch đến bên tôi và đá một phát vào xương bánh chè, ở tầm cao nhất ông ta có thể đá tới.

“Ối!” tôi la lên.

“Bây giờ cậu là người lãnh đạo,” ông gầm lên. “Nên tốt hơn hết là cậu phải có một kế hoạch chứ. Ta không phải sống lại để bị giết một lần nữa đâu!”

Apophis rít lên. Mặt đất tiếp tục nứt ra, rung chuyển phần móng các Kim Tự Tháp. Không khí thật lạnh, đến nỗi tôi thở ra sương.

“Quá muộn rồi, mấy đứa trẻ tội nghiệp.” Đôi mắt rắn đỏ ngầu nhìn trừng trừng xuống tôi. “Trật tự Ma’at đã chết hàng thế kỷ nay. Thế giới của các ngươi chỉ là một đốm nhỏ tạm bợ trong Biển Hỗn Mang. Tất cả những gì các ngươi xây dựng đều chẳng có nghĩa gì cả. Ta là quá khứ và tương lai của các ngươi! Hãy cúi đầu khuất phục ta ngay, Carter Kane, và ta có thể sẽ tha mạng cho ngươi và đứa em gái ngươi. Ta rất muốn có kẻ sống sót để chứng kiến chiến thắng của ta. Như vậy chẳng thích hợp hơn là chết sao?”

Chân tay tôi trở nên nặng trĩu. Đầu óc sâu thẳm bên trong, tôi chỉ là một cậu bé sợ sệt chỉ muốn sống. Tôi đã mất cha mẹ. Tôi đã được yêu cầu đánh một trận chiến quá sức với tôi. Tại sao tôi phải tiếp tục nếu như mọi thứ đã trở nên vô vọng? Và nếu tôi có thể cứu Sadie…

Rồi tôi tập trung nhìn lên cổ họng con rắn. Ánh sáng của vị thần mặt trời bị nuốt đang chìm mỗi lúc một sâu hơn vào thực quản Apophis. Zia đã hy sinh mạng sống để bảo vệ chúng tôi.

Đừng sợ gì cả, cô ấy đã nói. Ta sẽ cầm chân Apophis cho tới khi cậu đến.

Cơn phẫn nộ đã làm thông suốt tâm trí tôi, Apophiss đang cố lung lạc tôi, giống như cách hắn đã mua chuộc Vlad Menshikov, Kwai, Sarah Jacobi, và thậm chí cả Set, vị ác thần. Apophis là bậc thầy trong việc làm băng hoại lý trí và trật tự, và trong việc phá hủy mọi thứ tốt đẹp và đáng ngưỡng mộ. Hắn thật ích kỷ, và giờ hắn muốn tôi cũng ích kỷ như hắn.

Tôi chợt nhớ đến tòa tháp màu trắng mọc giữa Biển Hỗn Mang. Nó đã đứng đó hàng ngàn năm qua, bất chấp mọi sóng gió. Tòa tháp đại diện cho lòng dũng cảm và nền văn minh, đại diện cho việc lựa chọn đúng đắn thay vì chọn việc dễ dàng. Nếu hôm nay tôi thất bại, tòa tháp rồi cũng sụp đổ. Tất cả những gì con người đã xây dựng kể từ những ngọn Kim Tự Tháp đầu tiên của Ai Cập sẽ trở thành vô nghĩa.

“Sadie,” tôi nói, “em có cái bóng ở đó phải không?”

Con bé đứng lên, cơn sốc lúc nãy giờ biến thành cơn phẫn nộ. “Em tưởng anh chẳng bao giờ hỏi tới chứ?”

Nó lôi trong túi ra một pho tượng nhỏ bằng đá granite, giờ chuyển sang màu đen của đêm tối với cái bóng của Apophis bên trong.

Con rắn giật nảy rít lên. Tôi nghĩ mình đã thấy được sự sợ hãi trong đôi mắt hắn.

“Đừng ngu ngốc thế chứ,” Apophis gầm gừ. “Câu thần chú ngớ ngẩn đó sẽ chẳng hiệu nghiệm – nhất là ngay bây giờ, khi ta đang thắng thế! Hơn nữa, mi quá yếu. Mi có thử cũng sẽ chẳng sống sót nổi đâu.”

Cũng như mọi lời đe dọa đầy hiệu quả, lời này cũng phần đúng. Nguồn năng lượng phép thuật của tôi gần như cạn kiệt. Sadie cũng chẳng khá hơn mấy. Ngay cả khi có các thần giúp sức, chúng tôi có thể tự thiêu cháy mình khi thực hiện lời nguyền.

“Sẵn sàng chứ?” Sadie hỏi tôi, giọng điệu kiên cường.

“Nếu thử nó,” Apophis cảnh báo, “ta sẽ kéo linh hồn các ngươi lên từ Hỗn Mang hết lần này đến lần khác, để ta có thể giết bọn mi từ từ. Ta cũng sẽ làm thế với cha mẹ mi. Mi sẽ nếm mùi đau đớn kéo dài bất tận.”

Tôi tưởng như mình vừa nuốt phải một quả cầu lửa của thần Ra. Tay tôi siết chặt móc câu và cây néo, bất chấp cơn nhức nhối trong lòng bàn tay. Sức mạnh của thần Horus lại trào dâng trong tôi – và một lần nữa chúng tôi hợp nhất tuyệt đối. Tôi trở thành Con Mắt của thần Horus. Tôi là Người Báo Thù.

“Ngươi lầm rồi,” tôi nói với quỷ rắn. “Ngươi không nên đe dọa gia đình ta.”

Tôi ném chiếc móc câu và cây néo. Chúng đập vào mặt Apophis, nổ bùng thành cột lửa vụt lên như một vụ nổ hạt nhân.

Con rắn rống lên đau đớn, ngập chìm trong lửa và khói; nhưng tôi nghĩ điều đó chỉ cầm cự hắn được vài giây.

“Sadie,’ tôi nói. “em sẵn sàng chưa?”

Sadie gật đầu và đưa tôi bức tượng. Chúng tôi cùng cầm pho tượng và chuẩn bị thực hiện một lời nguyền, có thể là câu thần chú cuối cùng trong đời. Không cần phải nhìn trong cuộn giấy làm gì. Chúng tôi đã tập lời nguyền này trong nhiều tháng. Cả hai bọn tôi đã thuộc nằm lòng từng câu chữ. Vấn đề là không biết cái bóng này có làm gì khác biệt không. Một khi bắt đầu, chúng tôi không thể dừng lại được. Và dù thành công hay thất bại, nhiều khả năng chúng tôi sẽ bị thiêu rụi.

“Bes và Bast,” tôi nói, “hai người có thể giữ chân Apophis ra xa bọn tôi được không?”

Bast mỉm cười va giương dao ra. “Bảo vệ mấy tên mèo con của ta à? Cậu chẳng cần phải hỏi.” Cô liếc sang Bes. “Và nếu chúng ta chết, tôi xin lỗi ông vì đã đùa giỡn với tình cảm của ông. Ông đáng được hơn thế.”

Bes khịt mũi. “Không sao đâu. Cuối cùng tôi cũng đã hiểu ra và tìm được người phụ nữ của mình. Hơn nữa, cô là một con mèo. Bản chất tự nhiên của loài mèo luôn cho rằng mình là trung tâm của vũ trụ.”

Bast ngây ra nhìn ông. “Nhưng tôi đúng là trung tâm của vũ trụ.”

Bes phá lên cười. “Chúc may mắn, mấy đứa. Đến lúc mang mấy trò kinh khủng ra rồi.”

“CHẾT!” Apophis thét lên, phóng ra từ cột lửa với đôi mắt sáng quắc.

Bast và Bes – hai người bạn và người bảo vệ tuyệt vời nhất mà chúng tôi từng có – lao vào đối đầu Apophis.

Sadie và tôi bắt đầu thực hiện lời nguyền.