20.Tôi Lên Ngôi Pharaoh.
NHƯ ĐÃ NÓI, TÔI KHÔNG GIỎI MÔN BÙA CHÚ.
Thực hiện đúng một câu thần chú đòi hỏi sự tập trung cao độ không bị ngắt quãng, phát âm chính xác, và canh giờ hoàn hảo. Bằng không thì nhiều khả năng bạn sẽ tự hủy hoại chính mình cùng những người khác trong vòng bán kính ba mét, hoặc chính bạn sẽ biến thành một loài thú có túi nào đó.
Thực hiện thần chú cùng một người khác – lại càng khó gấp bội.
Chắc chắn một điều, Sadie và tôi đã thuộc lời chú, nhưng đâu có phải là chúng tôi có thể thực hiện lời nguyền trước được đâu. Với một câu chú khó như thế này, bạn chỉ có duy nhất một cơ hội.
Khi chúng tôi bắt đầu, tôi nhận ra Bast và Bes đang chiến đấu với con rắn, còn các bạn đồng minh cũng đang chìm trong nhiều cuộc chiến ở nhiều tầng khác nhau trong Cõi Âm. Nhiệt độ rớt liên tục. Những khe nứt lan rộng ra trên mặt đất. Tia chớp đỏ chói lòa rạch ngang bầu trời như các vết nứt trên vòm trần đen ngòm.
Thật khó mà giữ cho hàm răng không va lập cập. Tôi cố tập trung vào chiếc tượng đá Apophis. Khi chúng tôi đọc chú, bức tượng bắt đầu bốc khói.
Tôi ráng không nghĩ đến lần trước khi nghe thấy lời nguyền này. Michel Desjardins đã chết khi đang gieo câu chú, mà ông ấy chỉ mới đối mặt với một phần hồn hiện hình của con rắn thôi đấy, chứ không phải là Apophis tràn trề sức mạnh sau khi chiến thắng nuốt trọn thần Ra.
Tập trung, Horus bảo tôi.
Ông này nói thì dễ thật. Bao tiếng động, cái lạnh cùng những vụ nổ đì đùng quanh chúng tôi khiến chuyện tập trung gần như là không thể - giống như đang cố đếm ngược từ 100 nhưng lại có người cứ hét một con số ngẫu nhiên vào lỗ tai.
Apophis táp lấy Bes, vị thần nắm một chiếc răng nanh và treo lơ lửng trong khi con rắn ngóc đầu lên rồi lắc mạnh hàm, cố hất vị thần lùn xuống.
Sadie và tôi tiếp tục niệm chú. Bóng con rắn bắt đầu tỏa hơi khi chiếc tượng nóng lên. Ánh sáng vàng và xanh xoáy vòng quanh chúng tôi khi thần Isis và Horus đang làm mọi thứ có thể để che chắn cho anh em tôi. Mồ hôi vã ra cay xè mắt. Dù không khí giá rét là thế, tôi lại bắt đầu thấy nóng hầm hập.
Khi chúng tôi đến phần quan trọng nhất của câu chú – phần gọi tên kẻ thù – thì tôi chợt bắt đầu cảm nhận được bản chất cái bóng rắn. Buồn cười thật nhỉ: đôi khi chỉ đến lúc phá hủy một thứ gì đó bạn mới thật sự hiểu được nó. Sheut không đơn giản chỉ là một bản sao hay hình phản chiếu, không đơn thuần chỉ là một cái “đĩa dự phòng” của linh hồn.
Bóng của một người là những gì họ để lại, là sự ảnh hưởng của người ấy đối với thế giới. Một số người hầu như không để lại chút gì bóng của mình. Một số khác đã để lại một cái bóng tồn tại rất dài, rất sâu hàng thế kỷ. Tôi bỗng nghĩ đến điều hồn ma Setne từng nói – việc tôi và hắn đều lớn lên dưới cái bóng quá lớn của người cha vĩ đại. Giờ tôi nhận ra hắn không chỉ muốn nói phép tu từ. Cha tôi đã phủ một cái bóng quá lớn mà đến giờ hãy còn ảnh hưởng đến chính tôi và cả thế giới.
Nếu một người không có chút bóng nào, nghĩa là anh ta không thể sống thật sự. Sự tồn tại của anh ta trở nên vô nghĩa. Thực hiện lời chú nguyền rủa Apophis bằng cách tiêu diệt bóng của hắn sẽ cắt đứt hoàn toàn mọi liên hệ của hắn với thế giới con người. Hắn sẽ chẳng bao giờ có thể trỗi dậy được nữa. Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao hắn đã luôn nôn nóng muốn tiêu hủy hết các cuộn văn tự của Setne, và vì sao hắn sợ lời nguyền này.
Chúng tôi đọc đến dòng cuối cùng. Apophis đã hất được Bes ra khỏi chiếc răng nanh, vị thần lùn bay vèo qua một bên của Kim Tự Tháp lớn.
Con rắn quay qua phía chúng tôi khi bọn tôi đã đọc đến những chữ cuối cùng: “Ta trục xuất ngươi đến hư vô. Ngươi không còn là gò nữa.”
“KHÔNG” Apophis gầm lên.
Bức tượng bừng sáng rồi vụt tan trong tay chúng tôi. Cái bóng bốc hơi biến mất, một làn sóng bóng tối long trời lở đất hất chúng tôi ngã ra.
Mọi hiện thân của con rắn trên trái đất này đều tiêu tan – chiến tranh, giết chóc, rối ren, và hỗn loạn do Apophis gây ra từ thời cổ đại đến nay cuối cùng cũng tiêu tan cường lực, không còn phủ bóng lên tương lai của chúng tôi được nữa. Từ trong tiếng nổ, linh hồn người chết được giải thoát – hàng ngàn oan hồn từng bị mắc kẹt và đày đọa dưới bóng thần Hỗn Mang. Một giọng nói thì thầm gọi tên tôi trong tâm trí: Carter, và rồi tôi nấc lên nhẹ nhõm. Tôi không thể thấy bà, nhưng tôi biết mẹ tôi đã được tự do. Giờ linh hồn mẹ tôi trở về nơi của bà trong Cõi Âm.
“Bọn người phàm thiển cận!” Apophis quằn quại và bắt đầu co rút. “Các ngươi không chỉ giết ta. Ngươi đã trục xuất cả các vị thần!”
Cõi Âm sụp đổ, từng lớp từng lớp, đến khi đồng bằng Giza trở lại nguyên trạng một cõi thực. Những người bạn pháp sư đứng bàng hoàng xung quanh chúng tôi. Tuy nhiên các vị thần thì chẳng thấy đâu cả.
Con rắn rít lên, các lớp vảy rơi xuống thành từng mảng bốc khói. “Ma’at và Hỗn Mang có mối liên kết với nhau, lũ ngốc ạ! Ngươi không thể đánh đuổi ta mà không đánh đuổi các vị thần. Còn thần Ra, hắn sẽ chết trong thân ta, dần dần bị tiêu hóa-”
Lời hắn bị cắt ngang (đúng theo nghĩa đen) khi đầu hắn nổ tung. Vâng, cảnh tượng kinh dị như thế đấy. Những mảng thịt rắn cháy rực văng tứ tung. Một quả cầu lửa lăn lên phía cổ con rắn. Xác Apophis vỡ tan thành cát và biến thành một đống nhớp nháp bốc khói, rồi Zia Rashid bước ra từ đống đổ nát.
Quần áo cô rách bươm. Cây gậy vàng bị gãy như chạc xương đòn, nhưng cô còn sống.
Tôi chạy đến bên Zia. Cô lảo đảo và ngã vào lòng tôi, hoàn toàn kiệt sức.
Rồi một người nữa đứng dậy từ đống tro tàn bốc khói của Apophis.
Thần Ra tỏa sáng lung linh như ảnh ảo, đứng sừng sững trước mặt chúng tôi trong hình hài một ông già lực lưỡng với màu da vàng, khoác áo choàng của vua và đầu đội vương miện pharaoh. Ông bước tới thì ánh sáng ban ngày bỗng tràn ngập bầu trời. Không khí ấm dần lên. Những kẽ nứt trên mặt đất bỗng tự liền lại.
Vị thần mặt trời mỉm cười với tôi. “Giỏi lắm, Carter và Sadie. Giờ thì ta phải rút lui như các vị thần khác, nhưng ta nợ cô cậu mạng này.”
“Rút lui ư?” Giọng tôi nghe không giống của tôi. Giọng trầm hơn, khàn hơn – nhưng cũng không phải giọng của thần Horus. Hình như vị thần chiến tranh đã biến mất khỏi tâm trí tôi. “Ý thần là… mãi mãi sao?”
Thần Ra mỉm cười. “Khi bằng tuổi ta rồi, cậu sẽ biết cách phải hết sức cẩn trọng khi dùng từ mãi mãi đấy. Ta từng nghĩ ta sẽ ra đi mãi mãi khi lần đầu tiên thoái vị. Trong một khoảng thời gian, chí ít ta đã phải ẩn lui vào bầu trời. Kẻ cựu thù Apophis của ta đã nói không sai. Khi sự hỗn độn bị đẩy lùi, thì các thần Ma’at giữ trật tự cho thế giới này cũng không thể ở lại. Đây chính là sự cân bằng của vũ trụ.”
“Vậy thì… ông nên giữ lại thứ này.” Một lần nữa tôi đưa ra móc câu và néo.
Thần Ra lắc đầu. “Hãy thay ta giữ chúng. Cậu là lựa chọn đúng đắn để trở thành pharaoh. Và hãy chăm sóc cho người ta yêu quý…” Ông hất đầu về phía Zia. “Cô bé sẽ hồi phục, nhưng sẽ phải cần giúp đỡ.”
Ánh sáng chói lòa quanh vị thần mặt trời. Khi ánh sáng dịu đi, thần cũng biến mất. Hàng chục pháp sư đầy vẻ mệt mỏi đang đứng xung quanh một vết đen lớn bốc khói hình con rắn hằn trên sa mạc khi mặt trời mọc lên trên những Kim Tự Tháp bình nguyên Giza.
Sadie đặt tay lên cánh tay tôi. “Này anh trai yêu dấu?”
“Gì đấy?”
“Hồi nãy chút xíu thôi là tiêu rồi.”
Chỉ lần này, tôi không cãi lại cô em gái.
ﻤﻤﻤ
Cả ngày còn lại nhập nhòe trong tâm trí. Tôi chỉ nhớ mình đã đưa Zia vào bệnh xá Vùng Một. Cánh tay gãy của tôi chỉ cần vài phút là xong, nhưng tôi ở lại bên Zia đến khi Jaz bảo tôi phải đi. Jaz cùng những thầy lang khác phải điều trị cho hàng chục pháp sư bị thương – bao gồm cậu nhóc người Nga Leonid được chẩn đoán sẽ hồi phục nhanh – mặc dù Jaz nghĩ tôi ngồi đấy là rất tận tâm đấy, nhưng lại ngáng chân ngáng tay mọi người.
Tôi lang thang trong hang lớn và rất ngạc nhiên khi thấy nhiều người đang ở đó. Nhiều cánh cổng dịch chuyển trên khắp thế giới đã bắt đầu hoạt động trở lại. Pháp sư từ khắp nơi đổ về giúp dọn dẹp và tuyên thệ ủng hộ Đại Pháp Sư. Mọi người đều muốn góp mặt trong bữa tiệc ăn mừng khi mọi việc khó khăn đã được hoàn thành.
Tôi cố không cảm thấy chua chát vì chuyện này. Tôi biết nhiều khu vực khác cũng đã vùng lên chiến đấu trong cuộc chiến ở chính khu vực của họ. Apophis đã nổ lực hết mình để chia cắt và thu phục chúng tôi. Dầu là vậy, mồm miệng tôi vẫn đắng ngắt. Nhiều người kinh ngạc nhìn móc câu và cây néo của thần Ra, vẫn đang treo ở thắt lưng tôi. Vài người reo hò chúc mừng và gọi tôi là anh hùng. Tôi vẫn tiếp tục rảo bước.
Khi bước qua một chiếc xe bán dạo gậy, tôi chợt nghe ai đó suỵt gọi, “Psssst”
Tôi liếc nhìn qua con hẻm gần nhất. Hồn ma Setne đang đứng tựa vào lưng tường. Tôi giật mình, cứ tưởng đang bị ảo giác. Không thể nào hắn lại xuất hiện ở đây, vẫn mặc chiếc áo vest kinh khủng với quần jean, đeo cả mớ trang sức và mái tóc chải phồng kiểu Elvis hoàn hảo, Sách của thần Thoth cặp dưới nách.
“Làm rất tốt đấy anh bạn,” hắn nói. “Dù không hẳn theo cách tôi sẽ xử trí, nhưng dù sao cũng không tệ chút nào.”
Cuối cùng tôi cũng tỉnh người ra. “Tas!”
Nhưng Setne chỉ nhe răng cười. “Ồ, chúng ta chơi xong trò đó rồi. Nhưng đừng lo. Tôi sẽ gặp lại cậu mà.”
Tôi không biết mình đã chôn chân ở đó trong bao lâu cho đến khi Sadie tìm thấy tôi.
“Không sao chứ?” Sadie hỏi.
Tôi kể lại chuyện lúc nãy. Sadie cau mày, nhưng trông không ngạc nhiên lắm. “Em nghĩ sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ phải xử lý tên thối tha đó, nhưng giờ thì tốt nhất anh đi với em. Chú Amos vừa gọi tất cả mọi người tập trung tại Sảnh Thời Đại.” Con bé luồn tay qua tôi. “Và cố mỉm cười nhé, anh trai yêu quý. Em biết rất là rất khó. Nhưng giờ anh đã là hình tượng của mọi người rồi đấy, em cũng thấy khiếp đảm thật.”
Tôi đã cố gắng hết mức, dù khó lòng xua đi hình ảnh Setne ra khỏi tâm trí.
Chúng tôi đi ngang qua rất nhiều bạn bè đang giúp xây dựng lại từ đống đổ nát. Alyssa và một đội pháp sư chuyên về nguyên tố đất đang gia cố vách và trần, giữ cho cái hang không đổ sụp xuống chúng tôi.
Julian đang ngồi trên bậc thang Nhà bói cầu thủy tinh, tán chuyện với vài cô gái đến từ khu Scandinavi. “Ừ, các cậu biết đấy,” anh chàng huyên thuyên, “khi Apophis nhìn thấy tớ tiến đến trong hiện thân chiến đấu to tướng ấy mà, hắn biết là mình sắp toi đời.”
Sadie đảo mắt chán chường rồi kéo tôi đi.
Nhóc Shelby và mấy tên cạp mắt cá chạy đến chỗ chúng tôi, thở hổn hển nhưng miệng toe toét cười. Chúng đã tự tiện sử dụng một số bùa chú từ một trong những quầy hàng không người, thế là cả đám trông như vừa trở về từ lễ hội hóa trang Mardi Gras Ai Cập.
“Em đã giết con rắn! Một con rắn to!” Shelby nói với chúng tôi.
“Thật hả? tôi hỏi lại. “Một mình em sao?”
“Vâng!” Shelby nói giọng chắc chắn. “Giết, giết, giết!” Vừa la cô bé vừa giậm chân, vài tia lửa từ trong giày bay tóe ra. Rồi cô bé chạy đuổi theo đám bạn.
“Con bé này có tương lai đấy,” Sadie nhìn theo. “Làm cho em nhớ về chính mình hồi còn nhỏ.”
Tôi rùng mình. Thật là một ý nghĩ ghê rợn.
Tiếng cồng bỗng vang dội khắp đường hầm, kêu gọi mọi người trở về Sảnh Thời Đại. Khi chúng tôi đến nơi, đại sảnh chật kín người – có người mặc áo choàng, người mặc đồ hiện đại, số khác vẫn mặc pyjama như thể chưa kịp ra khỏi giường đã vội đến thẳng đây. Phía bên kia tấm thảm, những tấm màn ánh sáng vẫn đang tỏa chiếu lung linh giữa các hàng cột như mọi lần.
Felix chạy lại chỗ chúng tôi, cười toe toét, với một bầy chim cánh cụt phía sau. (Bầy? Đàn? Hay đám? Ôi, gì cũng được.)
“Xem này!” cậu nhóc reo lên hứng khởi. “Em học được cái này trong trận đánh đấy.”
Cậu lầm bầm một từ lệnh. Ban đầu tôi tưởng là shish kebab(4), nhưng sau đó cậu bé bảo tôi chính xác là: “Se-kebeb” – Làm lạnh.
Một vài chữ tượng hình xuất hiện trên sàn nhà trong màu trắng băng giá.
Một làn hơi lạnh giá tỏa ra cho đến khi hơn sáu mét chiều rộng nền nhà nhanh chóng phủ đầy một lớp băng dày. Mấy con chim cánh cụt lạch bạch trên tảng băng, đập đập cánh. Một pháp sư xui xẻo bất giác lùi lại và trợt té, gậy bay vèo.
Felix giơ nắm tay. “Yay! Em đã tìm ra con đưuờng của mình. Em sẽ theo phục tùng thẩn băng giá.”
Tôi gãi đầu. “Có thần băng giá sao? Ai Cập là sa mạc mà. Ai sẽ là thần băng đây?”
“Em không biết!” Felix cười rạng rỡ. Cậu nhóc trượt xuôi theo tảng băng và chạy mất với đám chim cánh cụt.
Chúng tôi đi xuống đại sảnh. Các pháp sư đang trò chuyện với nhau, hỏi han làm quen, mừng rỡ gặp lại bạn bè cũ. Chữ tượng hình trôi lơ lửng trong không trung, sáng hơn và dày hơn tôi từng được thấy, giống như một hỗn hợp súp chữ đầy sắc cầu vồng.
Cuối cùng đám đông cũng trông thấy tôi và Sadie. Ngay lập tức mọi người im bặt. Mọi ánh nhìn đều đổ dồn về chúng tôi. Đám đông rẽ ra, mở đường thẳng tới chiếc ngai vàng.
Đa phần pháp sư đều mỉm cười khi chúng tôi bước qua. Vài người nói khẽ cảm ơn và chúc mừng. Ngay cả những pháp sư phe nổi loạn trước đây cũng thật lòng hân hoan khi thấy chúng tôi. Nhưng tôi cũng có bắt gặp một vài ánh nhìn đầy giận dữ. Dù chúng tôi có đánh bại Apophis đi chăng nữa thì cũng còn một số pháp sư sẽ luôn nghi ngờ khả năng của chúng tôi. Một số sẽ vẫn không thôi căm ghét chúng tôi. Gia đình Kane vẫn cần phải cẩn trọng đề phòng.
Sadie nôn nao nhìn khắp đám đông. Tôi biết nó đang tìm Walt. Tôi đã quá chú tâm vào Zia mà không nghĩ đến việc Sadie đang lo lắng đến dường nào. Walt đã biến mất ngay sau trận chiến, cùng các vị thần khác. Có vẻ như Walt không có mặt ở đây.
“Anh chắc là cậu ta ổn,” tôi bảo con bé.
“Suỵt.” Sadie mỉm cười, nhưng ánh mắt như hăm dọa: Nếu làm em xấu hổ trước mặt mọi người, em sẽ siết cổ anh.
Chú Amos đợi chúng tôi nơi bậc tam cấp dẫn lên ngai vàng. Chú đã thay một bộ đồ đỏ sẫm hợp bất ngờ với chiếc áo choàng da báo. Tóc chú tết bím điểm thêm ngọc hồng lựu, còn cặp mắt kính nhuộm một sắc đỏ. Màu của thần Hỗn Mang à? Tôi có cảm giác chú Amos đang phô diễn mối liên kết của chú với thần Set – điều mà giờ đây tất cả pháp sư đều đã nghe nói đến.
Lần đầu tiên trong lịch sử của chúng tôi lại có ác thần, thần của sức mạnh, của Hỗn mang Chaos ngay trên phím quay số nhanh. Điều này có thể khiến người ta bớt tin tưởng ông, nhưng giới pháp sư cũng giống như các vị thần – họ tôn trọng sức mạnh. Tôi không nghĩ chú Amos sẽ gặp nhiều khó khăn trong việc củng cố quyền lực của mình nữa đâu.
Chú mỉm cười khi chúng tôi bước đến. “Carter và Sadie, thay mặt toàn thể Ngôi Nhà Sự Sống, ta cảm ơn các con. Các con đã lập lại trật tự Ma’at! Apophis đã bị đánh bật, và thần Ra một lần nữa lại bay lên thiên đường, nhưng lần này là trong chiến thắng. Các con làm tốt lắm!”
Cả đại sảnh vỡ òa tiếng hoan hô và vỗ tay. Hàng chục pháp sư giơ quyền trượng lên bắn ra vô số tia lửa như bắn pháo hoa thu nhỏ.
Chú Amos ôm chầm chúng tôi. Đoạn chú bước qua một bên khoát tay ra hiệu cho tôi bước lên ngai. Tôi cứ mong thần Horus sẽ cho tôi vài lời khích lệ, nhưng lại không hề cảm nhận được sự hiện diện của ông ấy.
Tôi cố giữ đều nhịp thở. Chiếc ngai ấy đã vắng chủ cả ngàn năm nay rồi. Ai dám đảm bảo nó chịu nổi sức nặng của tôi chứ? Nếu chiếc ngai vàng pharaoh ấy mà sụp đổ ngay dưới cái mông hoàng gia của tôi, hẳn đấy sẽ là một điềm rất lành đây.
Sadie đẩy tôi. “Nào, lên đi. Đừng có ngốc chứ.”
Tôi bước lên bục, đường hoàng ngồi xuống ngai vàng. Chiếc ngai cũ kỹ kêu cọt kẹt, nhưng vẫn chịu nổi.
Rồi tôi nhìn khắp một lượt đám đông pháp sư bên dưới.
Thần Horus không có mặt ở đây giúp cho tôi. Nhưng dầu vậy thì cũng không sao. Tôi liếc nhìn tấm màn ánh sáng đang tỏa chiếu lung linh – Thời hiện đại, một sắc tím lóng lánh – tôi có cảm giác đây sẽ là thời đại của những điều tốt đẹp, rốt cuộc là vậy.
Từng thớ thịt trong ngươi tôi giãn ra. Tôi cảm thấy mình như đang bước ra khỏi cái bóng của vị thần chiến tranh, cũng như bước ra khỏi cái bóng của cha mình. Tôi biết mình phải nói những gì.
“Tôi tiếp nhận ngôi vị này.” Tôi giơ cao móc câu và cây néo. “Thần Ra đã trao cho tôi quyền lãnh đạo các vị thần cũng như giới pháp sư trong giai đoạn khủng hoảng, và tôi sẽ làm hết sức mình. Apophis đã bị đánh đuổi, nhưng Biển Hỗn Mang vẫn luôn còn đó. Tôi đã chính mắt nhìn thấy nó. Các thế lực của nó sẽ luôn tìm cách phá hoại Ma’at. Chúng ta không thể khinh suất cho rằng mọi kẻ thù đã bị quét sạch.”
Đám đông nhốn nháo đầy lo lắng.
“Nhưng lúc này đây,” tôi nói thêm, “chúng ta đang được sống trong yên bình. Chúng ta có thể xây dựng lại và mở rộng Ngôi Nhà Sự Sống. Nếu chiến tranh trở lại, tôi sẽ có mặt tại đây với tư cách là Con Mắt của thần Horus và như một pharaoh. Nhưng ở vị trí là một Carter Kane…”
Tôi đứng dậy và đặt móc câu cùng cây néo lên chiếc ngai, rồi bước xuống bục. “Ở vị trí là một Carter Kane, tôi chỉ là một đứa trẻ còn phải học hỏi nhiều thứ. Tôi phải trông nom một khu vực riêng của mình ở Nhà Brooklyn. Và tôi còn phải tốt nghiệp trung học nữa. Cho nên tôi muốn giao công việc điều hành hằng ngày lại nơi chúng thuộc về - cho Đại Pháp Sư, người phục vụ cho pharaoh, ông Amos Kane.”
Chú Amos cúi đầu trước tôi, đối với tôi điều này khá lạ lẫm. Đám đông reo hò mừng rỡ. Tôi không biết họ tán thành ý kiến của tôi, hay họ cảm thấy nhẹ nhõm vì không phải hằng ngày nhận lệnh từ một đứa trẻ ngồi trên ngai vàng. Dù là gì, tôi cũng thấy thoải mái.
Chú Amos lại ôm chầm tôi và Sadie.
“Chú rất tự hào vì các con,” ông nói. “Chúng ta sẽ nói chuyện sau, còn giờ thì, lại đây…” Ông ra hiệu về phía bên kia chiếc bục, ở đó có một cánh cổng tối đang mở ra giữa không trung. “Cha mẹ các con muốn gặp các con.”
Sadie bồn chồn nhìn tôi. “Ố ồ.”
Tôi gật đầu. Lạ lùng sao khi tôi vừa mới ngẩng cao đầu làm một vị vua của vũ trụ, giờ lại hồi hộp như một đứa trẻ sắp bị phạt. Dù là rất mong được gặp lại cha mẹ đấy, nhưng tôi lại không giữ được một lời hứa quan trọng với cha… tôi đã để sổng một tên tội phạm nguy hiểm.
ﻤﻤﻤ
Sảnh phán xét đã hóa thành Trung tâm tiệc tùng. Ammit Kẻ Xé Xác chạy vòng quanh chiếc cân công lý, sủa ăng ẳng đầy phấn khích với chiếc nón sinh nhật đội trên cái đầu cá sấu. Mấy tên quỷ với cái đầu máy chém ngồi uể oải trên cánh tay kích của chúng, cầm ly đựng thứ nước giống như champagne. Tôi chẳng biết chúng sẽ uống như thế nào với cái đầu máy chém đó, nhưng cũng chẳng muốn biết làm gì. Ngay cả vị thần phán xét da xanh Nóng Nảy dường như cũng đang phấn chấn. Bộ tóc giả kiểu nữ hoàng Cleopatra nằm lệch một bên trên đầu ông. Cuộn giấy to đùng trong tay ông đã xổ ra khắp sảnh, nhưng ông đang bận cười nói với các vị thần phán xét khác vừa được giải thoát khỏi Ngôi nhà An dưỡng. Bật Lửa và Chân Nóng luôn tay ném than xí vào cuộn giấy cói của ông ta, nhưng Nóng Nảy dường như chẳng quan tâm hay để ý gì.
Ở phía cuối sảnh, cha tôi đang ngồi trên ngai, tay nắm lấy tay người mẹ hồn ma của chúng tôi. Phía trái bục, mấy linh hồn ở Địa Ngục đang chơi một bản nhạc jazz. Tôi chắc chắn mình đã nhận ra Miles Davis, John Coltrane cùng một số người ưa thích khác của cha trong ban nhạc. Làm vị thần cai quản Địa Ngục cũng có đặc quyền nhỉ.
Cha vẫy tay ra hiệu chúng tôi đến gần. Trông ông không có vẻ gì đang điên tiết cả, đây thật là một dấu hiệu tốt. Chúng tôi đi qua đám đông những tên quỷ và thần phán xét đang vui mừng. Con Ammit sủa mừng rỡ khi thấy Sadie và gừ gừ khoái chí khi Sadie gãi dưới cằm nó.
Sadie và tôi cùng ôm cha. Tôi không thể ôm mẹ được, tất nhiên rồi, vì bà là hồn ma mà, nhưng chỉ cần nhìn thấy mẹ an toàn là tôi vui rồi. Ngoại trừ quầng sáng lan tỏa quanh người, trông mẹ chẳng khác gì hồi còn sống – mặc quần jean, áo thun in chữ ankh, mái tóc vàng được cột gọn phía sau trong chiếc khăn sặc sỡ. Nếu không nhìn thẳng vào mẹ, chắc tôi sẽ lầm mẹ với Sadie.
“Mẹ, mẹ đang ở đây, “ tôi nói “Làm sao mà-”
“Tất cả đều nhờ vào hai con.” Ánh mắt mẹ lấp lánh. “Mẹ đã cố cầm cự hết khả năng, nhưng cái bóng quá mạnh. Mẹ bị hút vào cùng với rất nhiều linh hồn khác. Nếu con không tiêu diệt cái bóng đó, như con đã làm và cứu chúng ta, chắc giờ này mẹ đã… nhưng tôi, giờ không sao cả rồi. Con đã làm được điều không thể. Cha mẹ rất tự hào về các con.”
“Đúng đấy,” cha tiếp lời, và siết lấy vai tôi. “Mọi thứ chúng ta đã làm, mọi thứ chúng ta hy vọng – con đều đạt được. Thậm chí con còn làm vượt mong đợi cao nhất của cha.”
Tôi ngập ngừng. Lẽ nào cha không biết gì về chuyện Setne?
“Cha à” tôi ậm ừ, “ừm… thật ra không phải chúng con thành công trong mọi thứ. Con đã để sổng tên tù của cha. Đến giờ con vẫn không hiểu hắn thoát bằng cách nào. Hắn vẫn bị trói và-”
Cha đưa tay ra hiệu tôi không cần nói nữa. “Cha đã biết rồi. Có thể chúng ta chẳng bao giờ biết được bằng cách nào Setne lại thoát được, nhưng các con không thể tự trách mình.”
“Không thể sao?” Sadie ngạc nhiên.
“Setne đã thoát khỏi sự truy bắt hàng bao năm nay,” Cha nói tiếp. “Hắn mưu mẹo hơn mọi thần linh, mọi pháp sư, con người, và cả quỷ. Khi cha để con đưa hắn đi, cha đã biết hắn sẽ tìm cách trốn thoát. Cha chỉ hy vọng con sẽ khống chế hắn lâu đến chừng nào hắn có thể giúp được con. Và con đã làm được.”
“Hắn đã dẫn chúng con đến chỗ bóng rắn,” tôi thừa nhận. “Nhưng hắn lại lấy trộm cuốn sách của thần Thoth.”
Sadie cắn môi. “Cuốn sách đó thật nguy hiểm. Có thể Setne không thể tự mình gieo được tất cả các thần chú, vì hắn là hồn ma, nhưng hắn vẫn có thể gây ra đủ trò tinh quái.”
“Chúng ta sẽ truy lùng hắn lần nữa,” Cha hứa. “Còn bây giờ, đi ăn mừng chiến thắng nào.”
Mẹ chúng tôi đưa tay ra sượt nhẹ bàn tay linh hồn qua tóc Sadie. “Con đi với mẹ một chút được không? Mẹ có vài chuyện muốn nói với con.”
Tôi không biết đó là chuyện gì, nhưng Sadie đã theo mẹ đi về phía ban nhạc jazz. Trước đó tôi không để ý, nhưng giờ tôi nhận ra có hai nhạc công trông rất quen, và hình như họ hơi lạc quẻ. Một người đàn ông to lớn tóc đỏ trong bộ cánh cao bồi ngồi chỗ cây ghi-ta sắt, vừa nhe răng cười vừa nhịp chân khi ông chơi solo với Miles Davis. Kế bên ông ta là một phụ nữ tóc vàng đang kéo vĩ cầm, thi thoảng cúi xuống hôn lên trán người đàn ông tóc đỏ. JD Grissom và vợ ông ta, Anna, đến từ Bảo tàng Dallas, cuối cùng cũng tìm thấy được một buổi tiệc không phải chấm dứt. Tôi chưa từng nghe tiếng ghi-ta sắt và tiếng vĩ cầm chơi cùng một ban nhạc jazz, nhưng bằng cách nào đó mà họ vẫn phối hợp được. Tôi chợt nghĩ chú Amos đã nói đúng: âm nhạc và phép thuật đều cần một chút hỗn độn và trật tự.
Trong lúc mẹ và Sadie trò chuyện, mắt Sadie mở to. Vẻ mặt con bé lộ vẻ nghiêm trọng. Rồi nó cười bẽn lẽn và đỏ mặt, trông chẳng giống Sadie bình thường chút nào.
“Carter,” cha tôi gọi “ở Sảnh Thời Đại con đã làm tốt lắm. Con sẽ là một lãnh đạo giỏi. Một vị vua sáng suốt.”
Tôi không biết bằng cách nào cha lại biết về bài phát biểu của tôi lúc nãy, nhưng một cục nghẹn dâng lên trong họng tôi. Cha tôi chẳng bao giờ khen cho có. Giờ được ở bên ông, tôi nhớ lại cuộc sống trước đây dễ dàng hơn biết mấy, được đi chu du tin khắp nơi với ông. Cha luôn biết cần phải làm gì. Tôi luôn có thể tin tưởng vào sự hiện diện bình thản của cha. Cho đến đêm trước giáng sinh ở Luân Đôn khi ông biến mất, tôi mới nhận ra mình đã dựa dẫm vào cha nhiều đến chừng nào.
“Cha biết đã khó khăn lắm,” cha nói tiếp, “nhưng chính con sẽ dẫn dắt gia đình Kane đi tiếp vào tương lai. Con đã thật sự thoát ra khỏi cái bóng của cha rồi.”
“Không hẳn đâu cha,” tôi nói. “Con lại không muốn thế. Xét về các ông bố ấy à, thì cha khá là, ừm, tỏa bóng khá rậm đấy ạ.”
Cha cười lớn. “Cha sẽ ở đây khi con cần đến cha. Không phải nghi ngờ điều đó. Nhưng, thần Ra đã nói, các vị thần giờ sẽ khó khăn hơn khi muốn liên lạc với thế giới người thường, vì giờ Apophis đã bị tiêu diệt. Khi Hỗn Mang rút đi, cả Ma’at cũng phải rút đi. Dù sao đi nữa thì cha không nghĩ con sẽ cần giúp đỡ nhiều nữa đâu. Con đã thành công bằng chính sức lực của mình. Giờ đây con chính là người sẽ phải phủ cái bóng rất dài. Ngôi Nhà Sự Sống sẽ luôn nhớ đến con cho đến hàng bao năm sau nữa.”
Ông ôm lấy tôi, và tôi quên bẵng ông là vị thần của người chết. Ông dường như chỉ đơn giản là cha của tôi - ấm áp, sống động và mạnh mẽ.
Sadie trở lại, trông có vẻ hơi xúc động.
“Có chuyện gì thế?” Tôi hỏi.
Nó cười khúc khích chẳng vì lý do cụ thể nào, rồi trở lại vẻ nghiêm nghị. “Không có gì.”
Mẹ lướt đến cạnh nó. “Đi thôi nào các con. Nhà Brooklyn đang đợi.”
Thêm một cánh cổng tối khác xuất hiện gần ngai vàng. Sadie và tôi bước qua. Lần này thì tôi chẳng lo nghĩ chuyện gì đang chờ đợi chúng tôi bên kia cổng. Tôi biết chúng tôi đang về nhà.
ﻤﻤﻤ
Cuộc sống trở lại bình thường với tốc độ đáng kinh ngạc.
Tôi sẽ để Sadie kể cho các bạn nghe sau về những việc xảy ra ở nhà Brooklyn cùng câu chuyện lâm ly của nó. Còn giờ tôi muốn tua nhanh để kể về chuyện thú vị ở đây.
"Oái! Anh tưởng bọn mình đã đồng ý rồi chứ: Không được nhéo."
Hai tuần sau trận chiến với Apophis, Zia và tôi cùng ngồi bên nhau trong khu ăn uống Trung tâm thương mại Mỹ ở Bloomington, bang Minnesota.
Tại sao lại ở đó? Tôi có nghe nói Trung tâm thương mại Mỹ là trung tâm lớn nhất cả nước, và tôi nghĩ chúng tôi nên bắt đầu cho thật hoành tráng vào. Chuyến đi cũng thực hiện dễ dàng qua Cõi Âm. Điểu sư Freak ngồi thích thú trên mái nhà ăn thịt gà tây đông lạnh, trong khi tôi và Zia đi khám phá khu thương mại.
"Đúng đấy Sadie. Trong lần hẹn hò thật thụ đầu tiên, anh đã đưa Zia đi chơi thuyền do một con điểu sư thần kinh kéo đi đấy. Vậy thì sao nào? Cứ làm như mấy cuộc hẹn hò của em lại không kỳ quái nhỉ?"
Mà thôi, khi bước vào khu ăn uống, Zia bỗng há hốc mồm. “Thánh thần Ai Cập ôi…”
Các lựa chọn hàng quán khá là tràn ngập. Vì không thể quyết định nên chúng tôi đành lấy mỗi thứ một ít: đồ ăn người Hoa, đồ ăn Mexico (món Macho Nachos), pizza, và kem – bốn nhóm món ăn cơ bản. Chúng tôi chọn một chiếc bàn nhìn ra công viên giải trí ở ngay giữa trung tâm.
Có nhiều đứa trẻ khác cũng đang chuyện vãn trong khu ăn uống. Nhiều đứa nhìn chằm chằm vào chúng tôi. À… không phải nhìn vào tôi. Chủ yếu chúng nhìn Zia, và rõ ràng đang tự hỏi một cô gái như Zia đang làm gì với một gã như tôi.
Zia lành thương mau chóng sau trận chiến. Cô mặc một chiếc đầm không tay đơn giản bằng vải lanh màu beige, mang giày sandal đen – không trang điểm, không đeo trang sức gì ngoài sợi dây chuyền mặt bọ hung vàng. Trông cô đẹp rạng ngời và trưởng thành hơn so với các cô gái khác trong khu này.