← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 3 01

Billy lại một lần nữa ngồi trong sảnh khách sạn, cho xe đến đón mình.

Lúc này là trưa thứ Hai. Va li và túi đựng máy tính xách tay dựng cạnh ghế, còn anh đang vùi đầu trong một cuốn truyện tranh khác, Archie Comics Spectacular: Friends Forever. Hôm nay, anh không nghĩ về Thérèse Raquin mà để tâm trí mình trôi dạt trong ý tưởng mà anh sẽ chấp bút tại văn phòng căn góc tầng năm, một địa điểm mà anh chưa tận mục sở thị. Đầu óc anh vẫn rối bời, nhưng anh đã có câu đầu tiên và ghi nhớ nó rồi. Câu này có thể mở ra các câu khác. Hoặc không. Anh chuẩn bị cho thành công nhưng cũng sẵn sàng đón nhận thất vọng. Đó là cách anh làm việc và đến giờ thì nó vẫn khá hiệu quả. Có nghĩa là, ít nhất thì anh chưa phải ngồi tù lần nào.

Lúc 4 giờ 12 phút, Frank Macintosh và Paulie Logan diện com-lê bước vào. Lại là những chiếc bắt tay. Frank dường như đã thay đổi kiểu tóc vuốt ngược ra sau của mình.

“Xong thủ tục trả phòng chưa?”

“Rồi.”

“Vậy thì đi thôi.”

Billy nhét cuốn Archie vào túi sườn của chiếc ba lô và nhấc nó lên.

“Không, không,” Frankie nói. “Hãy để Paulie. Anh ta cần tập thể dục.”

Paulie đặt ngón giữa lên cà vạt tạo hình chiếc kẹp, và nhấc ba lô của Billy lên. Họ sải bước ra xe. Frankie cầm lái, Paulie ngồi ghế sau. Chiếc xe lăn bánh đến Midwood và hướng về phía căn nhà nhỏ màu vàng. Billy nhìn bãi cỏ khô cằn và nghĩ mình cần tưới nước cho nó. Nếu không có vòi bơm, anh sẽ mua một bộ. Có một chiếc Toyota cỡ nhỏ khoảng vài năm tuổi đỗ ở đường lái, nhưng với dòng Toyota, thì con số này khó đoán lắm.

“Của tôi?”

“Đúng thế,” Frank đáp. “Không nhiều nhặn gì, nhưng tôi đoán đại diện của anh cũng chặt chàng đấy.” Paulie đặt va li của Billy xuống hiên nhà, thò tay vào túi áo khoác và lôi ra một chiếc phong bì, lấy chìa khóa được nhét trong đó ra rồi mở cửa. Xong xuôi, anh ta đặt nó vào lại phong bì và đưa cho Billy. Mặt trước của chiếc phong bì ghi dòng chữ 24, phố Evergreen . Billy, người chẳng để ý đến biển đường nào cả qua lẫn nay, nghĩ giờ thì mình biết mình sống ở đâu rồi.

“Chìa khóa xe ở trên bàn bếp nhé,” Frank nói. Anh ta chìa tay ra một lần nữa, và đây là cái bắt tay chào tạm biệt. Billy thấy ổn với điều này.

“Vui vẻ nhé,” Paulie nói.

Chưa đầy sáu mươi giây sau họ đã biến mất, có lẽ là quay trở lại McMansion với tiểu thiên sứ không ngừng tè trong khoảng sân trước khổng lồ của họ.

02

Billy di chuyển lên tầng, vào phòng ngủ chính và đặt va li của mình lên chiếc giường đôi mới tinh như thể vừa được đóng xong. Anh định mở tủ để cất đồ đạc, nhưng khi làm vậy, anh thấy trong tủ treo đầy áo sơ mi, vài chiếc áo len, một chiếc hoodie và hai chiếc quần âu. Có một đôi giày chạy bộ mới đặt trên sàn. Nhìn qua có vẻ chuẩn cỡ. Trong hộc tủ, anh tìm thấy tất, đồ lót, áo phông và quần jean Wrangler. Anh lấp đầy một hộc tủ trống bằng đống đồ anh mang theo.

Không có gì nhiều nhặn. Anh đã định sẽ mua thêm quần áo ở Walmart nhưng giờ thì không cần thiết nữa rồi.

Billy bước xuống bếp. Chìa khóa chiếc Toyota được đặt trên bàn bếp, bên cạnh tấm thẻ ghi KENNETH HOFF và ENTREPRENEUR. Doanh nhân , Billy nghĩ. Có một lời nhắn từ anh ta. Billy lật tấm thẻ lên và thấy một dòng chữ ngắn gọn giống kiểu chữ trên phong bì: Nếu cần gì, cứ gọi tôi. Có hai số điện thoại, một là số công ty, số còn lại là cá nhân.

Anh mở tủ lạnh và thấy nó được lấp đầy các thực phẩm thiết yếu: nước trái cây, sữa, trứng, thịt xông khói, vài túi pho mát, thịt nguội và một hộp salad khoai tây. Có một hàng nước suối hãng Poland Spring, một hàng coca-cola và một bịch sáu lon bia Bud Light. Anh kéo ngăn đông ra và mỉm cười vì những thứ được xếp trong này nói lên rất nhiều điều về Ken Hoff. Anh ta độc thân và cho đến khi ly hôn (Billy chắc chắn anh ta từng có ít nhất một đời vợ), anh ta được những người phụ nữ chăm bẵm, ban đầu là mẹ anh ta, người mà có lẽ đã gọi anh ta là Kenny, và đưa hoặc nhắc anh ta cắt tóc hai tuần một lần. Ngăn đông xếp đầy các món hấp dẫn của hãng Stouffer’s và pizza đông lạnh, cùng hai hộp kem que. Không có rau, dù là rau tươi hay rau đông lạnh.

“Mình không thích hắn,” Billy nói to. Nụ cười trên môi anh tắt lịm.

Không. Và anh cũng không thích những gì mà Hoff đang làm trong vụ này. Ngoài việc hắn tỏ ra quá lạc quan sau khi chốt kèo, có gì đó về hắn mà Nick không nói với anh. Có lẽ điều đó không mấy quan trọng. Mà cũng có thể có. Như Trump nói ít nhất một lần mỗi ngày, Ai mà biết được chứ?

03

Có một cuộn dây tưới được xếp gọn ở tầng hầm, dính đầy bụi. Tối hôm đó, khi cái nóng ban ngày đã dịu đi đôi chút, Billy lôi cuộn dây ra ngoài và móc vào vòi nước ở hông nhà. Anh đứng ở bãi cỏ phía trước, mặc quần jean và áo phông, đang tưới nước cho đám cỏ thì một người hàng xóm bước đến. Anh ta cao ráo, chiếc áo phông trắng tương phản với làn da đen. Anh ta cầm theo hai lon bia.

“Chào anh, hàng xóm mới,” anh ta nói. “Chào mừng anh đến với khu phố. Mời anh chút mát mẻ. Tôi là Jamal Ackerman.” Anh ta cầm hai lon bia bằng một tay và chìa tay còn lại ra.

Billy đưa tay ra bắt tay anh ta. “Tôi là David Lockridge. Anh cứ gọi tôi là Dave. Và cảm ơn anh nhé.” Anh khóa vòi nước lại. “Vào trong đi. Ta có thể ngồi trên bậc thềm. Tôi vẫn chưa sắp xếp ổn thỏa lắm.” Lúc này, anh không cần một bản thể ngờ nghệch nào cả; anh có thể là một người bình thường hơn ở Midwood.

“Được đấy,” Jamal đồng ý.

Cả hai cùng bước đến đó và ngồi xuống. Họ mở lon. Billy cụng lon với Jamal và nói, “Cảm ơn anh nhé.”

Họ vừa uống vừa quan sát bãi cỏ.

“Chắc phải tưới thường xuyên mới ổn được,” Jamal lên tiếng. “Tôi có Miracle-Gro [*] , nếu anh cần. Mua một tặng một tại Thế giới Đồ làm vườn Wally vào tháng trước và tôi có nhiều lắm.”

“Cảm ơn anh trước nhé. Tôi cũng đang định đến Wally đây. Tôi cần tìm vài chiếc ghế đặt ở hiên. Nhưng chắc phải tuần sau tôi mới đi được. Anh biết đấy, vừa chuyển nhà xong, lắm việc quá.”

Jamal cười lớn. “Tôi cũng từng như thế. Đây là ngôi nhà thứ ba chúng tôi sống kể từ khi kết hôn vào năm ’09. Lúc đầu chúng tôi sống ở nhà mẹ cô ấy.” Anh ta vờ rùng mình. Billy cười. “Hai con, một đứa mười tuổi, một đứa tám tuổi. Một trai một gái. Nếu chúng làm phiền anh thì cứ nói với tôi nhé, tôi sẽ túm cổ lôi chúng về nhà.”

“Chỉ cần chúng không ném vỡ cửa sổ hay phóng hỏa thì không sao đâu.”

“Anh mua đứt hay thuê thế?”

“Tôi thuê thôi. Tôi chỉ ở đây một khoảng thời gian, chưa chắc là bao lâu. Tôi... hơi xấu hổ khi nói ra điều này, nhưng tôi đang viết một cuốn sách. Đang cố gắng mới đúng. Nếu may mắn thì tôi có thể xuất bản nó, thậm chí còn có chút đỉnh tiền nhuận bút, nhưng tôi phải làm việc chăm chỉ trước đã. Tôi có thuê một văn phòng ở thị trấn. Tháp Gerard? Ít nhất thì tôi nghĩ mình sẽ làm được. Tôi sẽ dạo qua đó một vòng vào ngày mai.”

Jamal tròn xoe mắt. “Một tác giả! Sống ngay tại đây trên phố Evergreen. Chết tiệt thật.”

Billy cười và lắc đầu. “Bình tĩnh nào, anh bạn. Tôi chỉ đang tập làm tác giả thôi.”

“Còn nữa, anh bạn. Ồ. Chờ tôi trao đổi với Corinne rồi chúng tôi mời anh qua dùng bữa nhé. Chúng tôi có thể cho mọi người biết chúng tôi quen anh lúc nào.”

Anh ta giơ tay. Billy đập tay với anh ta năm lần hay gì đó. Anh sống hòa đồng với mọi người, Nick đã nói thế. Đó là sự thật và điều này không có gì đáng ngại cả. Billy yêu quý mọi người và luôn giang tay chào đón họ. Nghe có vẻ mâu thuẫn, nhưng thật sự thì không.

“Nó viết về chủ đề gì thế, cuốn sách của anh ấy?”

“Rất tiếc là tôi không thể chia sẻ điều đó với anh.” Vấn đề này cần chỉnh sửa và thống nhất lại với nhau. Giorgio có thể cho rằng mình đã biết tất cả khi đọc vài bài tạp chí và bài đăng trực tuyến của nhà văn, nhưng anh ta có biết cái cóc khô gì đâu. “Không phải là bí mật lớn hay gì, chỉ là tôi không muốn mọi người bàn ra tán vào. Nếu tôi bắt đầu nói về nó...” Anh nhún vai.

“Được, anh bạn, tôi hiểu rồi,” Jamal cười.

Và đúng thế. Chỉ vậy thôi.

04

Đêm hôm đó, Billy bật Netflix trên chiếc ti-vi lớn trong căn phòng tồi tàn. Nó khá nổi tiếng dạo gần đây, anh biết điều đó nhưng chưa bao giờ bận tâm vì anh có quá nhiều sách để đọc. Có vẻ như cũng có quá nhiều thứ để xem. Vậy nên anh quyết định đi ngủ sớm thay vì xem bất cứ thứ gì. Trước khi thay quần áo để leo lên giường, anh kiểm tra điện thoại và thấy có một tin nhắn từ người đại diện mới của mình.

GRusso: 9 giờ sáng ở Tháp Gerard. Đừng lái xe. Bắt Uber.

David Lockridge không có điện thoại - Giorgio và Frank Macintosh không đưa cho anh – anh cũng không có Burner [*] . Vì vậy anh quyết định dùng điện thoại của mình vì Giorgio cũng làm vậy. Với ứng dụng mã hóa tin nhắn, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Và Billy có điều thực sự cần nói.

Billy S: Được. Đừng mang theo Hoff.

Ba dấu chấm thể hiện GRusso đang nhập tin nhắn trả lời. Ngay sau đó là câu.

GRusso: Anh ta phải có mặt ở đó. Rất tiếc.

Những dấu chấm biến mất. Cuộc hội thoại kết thúc.

Billy kiểm tra túi quần mình và cho nó vào máy giặt cùng vài thứ khác. Anh làm việc này một cách chậm rãi, hàng lông mày nhíu lại. Anh không thích Ken Hoff. Thực ra ngay cả trước khi anh ta mở miệng. Nhưng Hoff sẽ đến. Tin nhắn của Giorgio đã nói rõ rằng: Anh ta phải có mặt ở đó. Nick và Giorgio không phải kiểu người sẽ để dân bản địa dính líu vào công việc, đặc biệt là những vụ sống còn thế này. Hoff ở đó vì tòa nhà là của anh ta. Vị trí, vị trí, vị trí, như gã bất động sản nói? Hay vì bản thân Nick không phải là dân bản địa?

Cả hai lý do này đều không thể bào chữa cho những suy nghĩ của Billy về Ken Hoff. Năm nay tôi hơi chật vật , anh ta đã nói thế, nhưng Billy đoán “ hơi chật vật ” nhưng chắc cũng phải chật vật kha khá , vì nếu không hèn gì anh ta phải tham gia vào một âm mưu ám sát. Trong lần gặp đầu tiên – với bộ râu ria lởm chởm, áo sơ mi Izod, quần Dockers hơi sờn túi, giày lười hiệu Gucci vẹt gót – thì trong mắt Billy, Hoff chắc sẽ là người đầu tiên lật mặt trong phòng thẩm vấn nếu được đề nghị một thỏa thuận. Rốt cuộc, các thỏa thuận là nghề của Ken Hoff mà.

Anh quay trở lại giường và chìm vào bóng tối, tay luồn dưới gối, chăm chăm nhìn lên trần nhà. Có tiếng xe cộ trên đường nhưng không nhiều. Anh thầm nghĩ chừng nào thì số tiền hai triệu đô-la là không đủ, thời điểm nào nó bắt đầu giống một món tiền ngu. Câu trả lời có vẻ rõ rồi: Đã quá muộn để có thể thoái lui.

05

Billy bắt Uber tới Tháp Gerard, như trong tin nhắn. Hoff và Giorgio đã đợi sẵn trước tòa nhà. Bộ râu trên khuôn mặt Hoff vẫn khiến anh ta (ít nhất là đối với Billy) trông giống một gã lang thang thay vì một gã trai sành điệu, nhưng mặt khác, anh ta trông khá gọn gàng trong bộ com-lê mùa hè và chiếc cà vạt màu xám nhạt. Còn “George Russo” trông to lớn hơn bao giờ hết với chiếc sơ mi màu xanh lá cây, không cài cúc và quần jean xanh cùng bàn tọa đủ để khiến anh ta trông chẳng khác nào một con nhộng. Billy cho rằng đây hẳn là ý tưởng của gã béo. Anh ta cho rằng một đại diện văn chương “có máu mặt” trong giới phải ăn mặc như thế mới hợp cho một chuyến gặp gỡ. Kẹp giữa hai chân anh ta là cặp đựng máy tính xách tay.

Dường như sự quảng giao thân thiện điển hình ở một nhân viên bán hàng như Hoff đã được giấu đi, ít nhất là một chút. Có thể là theo yêu cầu của Giorgio, nhưng anh ta vẫn không thể cưỡng lại việc gửi đến Billy một lời chào “giả dạng quý tộc”. “Rất vui được gặp lại quý anh. Nhân viên an ninh trực sáng nay – và hầu hết các ngày trong tuần – là Irv Dean. Ông ta muốn xem qua bằng lái xe của anh. Được chứ?”

Điều này nằm trong quy trình nên Billy gật đầu.

Có vài nhân viên văn phòng vẫn đang hối hả băng qua sảnh về phía thang máy. Đàn ông thì mặc com-lê, phụ nữ thì mang giày cao gót, nhưng đáng ngạc nhiên là rất nhiều người ăn mặc lịch sự, vài người thậm chí còn diện hàng hiệu. Anh không biết họ làm việc ở đâu, nhưng có lẽ không phải đi gặp gỡ nhiều người.

Người đàn ông ngồi ở quầy hỗ trợ đặt giữa sảnh đợi đã luống tuổi và khá bảnh bao. Những rãnh nhăn quanh khóe miệng khá sâu khiến ông ta trông giống hình nộm của người nói tiếng bụng với kích thước y như người thật. Billy đoán ông ta là cảnh sát đã về hưu, chỉ còn hai hay ba năm nữa trước khi bước chân ra khỏi tầng lớp lao động. Ông ta khoác trên người bộ đồng phục gồm chiếc áo gi-lê xanh với dòng chữ POLK SECURITY thêu chỉ vàng. Một nhân công với mức lương rẻ mạt. Thêm một bằng chứng cho thấy Hoff đang có vấn đề. Một vấn đề lớn, nếu anh ta là chủ tòa nhà này.

Hoff bật lại chế độ mời chào của mình, vừa cười vừa tiến lại gần ông già và đưa tay ra. “Mọi chuyện thế nào ông Irv? Vẫn ổn chứ?”

“Vẫn tốt, anh Hoff.”

“Vợ ông thì sao?”

“Chứng viêm khớp khiến bà ấy khó chịu, nhưng nhìn chung bà ấy vẫn ổn.”

“Đây là George Russo, ông đã gặp anh ấy tuần trước rồi, còn đây là David Lockridge. Anh ấy sẽ là cư dân ở tòa nhà này.”

“Rất vui được gặp anh, anh Lockridge,” Dean nói. Ông Irv cười và nụ cười ấy khiến ông ta trông có vẻ trẻ hơn vài tuổi. “Chúc anh tìm được những lời văn thú vị ở đây.”

Billy nghĩ rằng đây quả là một câu chúc tuyệt vời, thậm chí là tốt nhất. “Tôi cũng mong là thế, cảm ơn ông.”

“Anh không phiền nếu cho tôi biết chủ đề của cuốn sách chứ?”

Billy đặt một ngón tay lên môi để ra dấu. “Tuyệt mật.”

“Được rồi, tôi hiểu. Đó là một căn góc nhỏ xinh trên tầng năm. Tôi nghĩ anh sẽ thích nó. Tôi phải chụp ảnh anh để làm thẻ ra vào, như vậy ổn chứ?”

“Chắc chắn rồi.”

“Bằng lái thì sao?”

Billy chìa bằng lái của David Lockridge ra. Dean sử dụng điện thoại di động có in nhãn THÁP GERARD ở mặt sau để chụp ảnh bằng lái, sau đó chụp cả Billy. Giờ thì ảnh anh đã được lưu trên máy chủ của tòa nhà này, có thể được truy xuất bởi bất kì ai có thẩm quyền hoặc có khả năng hack hệ thống. Anh tự nhủ chuyện này không sao cả, đây là công việc cuối cùng của anh, nhưng anh vẫn có chút lấn cấn.

“Tôi sẽ đưa thẻ cho anh khi nào anh ra ngoài. Anh cần dùng đến thẻ khi không có người trực ở quầy. Chỉ cần áp nó vào thiết bị đọc cảm ứng này. Chúng tôi phải biết ai đang có mặt trong tòa nhà. Tôi sẽ luôn trực ở đây hoặc Logan sẽ phụ trách nếu tôi vắng mặt, và chúng tôi sẽ để anh vào nếu có mặt ở đây.”

“Tôi hiểu rồi.”

“Anh cũng có thể sử dụng thẻ này để đậu xe trong ga-ra trên đường Main. Trong bốn tháng. Người đại diện của anh đã trả tiền rồi. Ba-ri-e sẽ được mở ngay khi tôi nhập tên anh vào máy tính. Đừng đậu xe trên đường khi phiên tòa đang diễn ra nhé.” Hóa ra đây là lý do Giorgio bảo anh bắt Uber. “Bây giờ thì không còn chỗ trống dành riêng nào trong ga-ra, nhưng trong hầu hết các ngày anh sẽ tìm thấy một chỗ ở tầng hầm một hoặc hai. Hai tầng này vừa rồi không quá đông.” Ông ta đưa ánh nhìn đầy hối lỗi về phía Ken Hoff rồi hướng sự chú ý sang người thuê mới. “Nếu muốn tôi hỗ trợ bất cứ điều gì, anh chỉ cần nhất nút 1-1 trên điện thoại trong văn phòng của anh. Điện thoại cố định đã được lắp đặt. Người đại diện của anh cũng lo xong chuyện đó rồi.”

“Ông Dean chu đáo quá,” Giorgio nói.

“Đó là công việc của ông ấy mà!” Hoff vui vẻ thốt lên. “Có đúng thế không ông Irv?”

“Chính xác.”

“Nhờ ông chuyển lời chào của tôi tới bà nhà nhé, chúc bà ấy sức khỏe. Vòng tay đồng ổn đấy. Chúng được quảng cáo trên ti-vi thì phải?”

“Chúng tôi sẽ thử,” Dean đáp, nhưng trông ông ta có vẻ không mặn mà cho lắm.

Khi ba người họ đi qua quầy bảo vệ, Bill liếc thấy ông già bảo vệ có vài tờ tạp chí áo tắm Sports Illustrated đặt trong lòng. Có một cô gái nóng bỏng trên trang bìa, và Billy lập tức ghim nó vào đầu. Bản thể ngờ nghệch thích thể thao, và anh thích mấy cô em.

Họ bấm thang máy lên tầng năm và bước vào một hành lang vắng vẻ. “Có một văn phòng kế toán ở phía đó,” Hoff nói và chỉ tay. “Hai lối thông nhau. Ngoài ra còn vài luật sư. Có một phòng nha ở bên này. Tôi nghĩ vậy. Trừ phi anh ta đã dọn đi. Tôi đoán khéo là thế thật vì tấm biển bên ngoài đã được tháo xuống. Tôi sẽ hỏi đại lý bất động sản. Số còn lại chưa có người thuê.”

Ô, gã này đang gặp rắc rối thật sự , Billy nghĩ. Anh đánh liều liếc nhìn Giorgio, nhưng Giorgio – George – đang chằm chằm nhìn vào cánh cửa phòng nha. Như thể ở đó có thứ gì vậy.

Khi đi đến cuối hành lang, Hoff thò tay vào túi áo com-lê và lấy ra một ví đựng đồ có móc khóa nhỏ bằng vải được dập đấu TG bằng vàng ở mặt trước. “Cái này là của anh. Ngoài ra còn hai chìa dự phòng nữa.”

Billy đưa một trong số các thẻ khóa vào thiết bị đọc và bước vào khu vực tiếp tân nhỏ nếu đây là một văn phòng. Thật ngột ngạt, bí bách. Và cũ rích.

“Chúa ơi, ai đó quên bật điều hòa. Chờ chút, chờ chút.” Hoff bấm vài nút trên bảng điều khiển gắn tường và khoảnh khắc lo lắng chờn tới khi không thấy động tĩnh gì. Sau đó, không khí mát mẻ bắt đầu thổi ra từ một lỗ thông hơi trên cao. Billy có thể thấy đôi vai đang sụp xuống của Hoff giãn ra đôi chút.

Không gian tiếp theo là một văn phòng lớn có thể sử dụng làm phòng họp. Không có bàn làm việc, chỉ có một chiếc bàn đủ cho sáu người miễn là họ chấp nhận ngồi chen chúc. Trên bàn đặt một chồng sổ Staples, một hộp bút, một chiếc điện thoại cố định. Căn phòng này – nơi Billy viết sách – thậm chí còn nóng hơn cả phòng giam vì nó hứng trọn nắng buổi sáng. Không ai thèm buông rèm xuống cả. Giorgio “quạt” tay bằng phần cổ áo sơ mi vì nóng. “Phù!”

“Sắp mát rồi, sắp mát rồi,” Hoff nói vội. “Hệ thống điều hòa không khí này hiện đại và xịn lắm. Nó hoạt động rồi đấy, các anh thấy mát hơn tí nào chưa?”

Billy không quan tâm đến nhiệt độ phòng, ít nhất là lúc này. Anh bước đến bên phải chiếc cửa sổ lớn hướng ra đường và nhìn theo đường chéo xuống bậc thềm tòa án. Sau đó, anh đưa mắt lần theo một đường chéo khác đến cánh cửa nhỏ. Cánh cửa dành riêng cho nhân viên toà án. Anh bắt đầu mường tượng: Một chiếc xe cảnh sát trờ tới, hoặc có thể là một chiếc van với dòng chữ TỔNG NHA CẢNH hoặc CẢNH SÁT THÀNH PHỐ ở hông xe. Đám người hành pháp bước ra. Ít nhất là hai, mà cũng có thể ba. Hay là bốn? Không chắc nữa. Bọn chúng sẽ mở cửa sườn nếu đó là xe ô tô hoặc cửa sau nếu là một chiếc xe van. Anh sẽ quan sát Joel Allen rời xe. Xác định hắn cũng dễ thôi, vì hắn chắc chắn sẽ đeo còng và được vây quanh bởi cảnh sát.

Đến giờ hẹn – nếu có – một phát ăn ngay.

Hoff gọi giật “Billy!” khiến anh giật bắn mình, như sực tỉnh khỏi cơn mê.

Tên chủ nhà đang đứng ở ngưỡng của của một căn phòng nhỏ hơn. Đó là không gian của một khu bếp nhỏ. Sau khi nhận được sự chú ý từ Billy, Hoff chỉ tay vào những tiện nghi hiện đại như đồ được trưng bày trong chương trình The Price Is Right [*] .

“Dave,” Billy nói. “Tôi là Dave.”

“À vâng. Xin lỗi. Lỗi của tôi. Anh có một bếp đôi, không có lò nướng nhưng anh có lò vi sóng để nổ bỏng ngô, hot pocket [*] , đồ ăn đông lạnh, bất kể thứ gì. Đĩa và đồ dùng nấu nướng trong tủ. Bồn rửa đây. Một chiếc tủ lạnh nhỏ. Rất tiếc, không có phòng tắm riêng, phòng tắm nam và nữ ở cuối hành lang, nhưng ít nhất thì chúng gần phía phòng anh. Vài bước là đến nơi. Và có cái này.”

Anh ta lôi từ trong túi ra một chiếc chìa khóa và với tay lên tấm gỗ hình chữ nhật phía trên cánh cửa ngăn giữa văn phòng/phòng họp với căn bếp nhỏ. Hoff xoay chìa, đẩy tấm gỗ và nó bung xoay lên trên. Không gian bên trong cao chừng 45 phân, rộng hơn một mét và sâu khoảng 65 phân. Hoàn toàn trống rỗng.

“Nhà kho,” Hoff nói và tạo hình tay động tác bắn một khẩu súng trường vô hình. “Chìa khóa để anh có thể khóa nó vào các ngày thứ Sáu, khi nhân viên dọn dẹp...”

Billy suýt buột miệng, nhưng Giorgio đã ngăn anh lại, và thật tốt vì anh được cho là người suy nghĩ thấu đáo chứ không phải Billy Summers ngờ nghệch. “Không cần dọn dẹp đâu. Không phải chỉ riêng các thứ Sáu, ngày nào cũng không. Một dự án viết sách tuyệt mật, anh nhớ chứ? Dave có thể tự lo. Anh là người ngăn nắp mà, đúng không?”

Billy gật đầu. Anh là một anh chàng ngăn nắp.

“Bảo Dean, và cả anh chàng bảo an kia – Logan nhỉ? – cả Broder nữa.” Quay sang Billy, anh ta nói: “Steve Broder. Giám sát tòa nhà.”

Billy gật đầu và ghi nhớ tên anh ta.

Giorgio đặt túi đựng máy tính xách tay lên bàn, gạt mấy món đồ văn phòng phẩm sang một bên (một cử chỉ mà Billy thấy vừa buồn vừa mang tính biểu tượng nào đó), và kéo khóa. “Macbook Pro. Xịn mịn luôn. Đây là quà tôi tặng anh. Anh có thể sử dụng máy tính của anh nếu muốn, nhưng em bé này... có nhiều tính năng tuyệt vời. Anh biết dùng chứ? Có thể có sách hướng dẫn, hoặc một thứ gì đó...”

“Tôi sẽ tìm.”

Kiểu gì chẳng có vấn đề, không ở đây thì ở chỗ khác. Nick Majarian hẳn sẽ không biếu anh món quà này nếu không có ý định bắt thóp Billy bằng cách giám sát những gì anh viết ở văn phòng này. Nick thì không thiếu mánh.

“À, đúng rồi, nhắc mới nhớ,” Hoff nói và đưa cho Billy một tấm thẻ khác trong chùm thẻ của anh ta cùng chìa khóa “nhà kho” trên cánh cửa dẫn vào căn bếp nhỏ. “Mật khẩu wifi. Hoàn toàn an toàn. Mức độ bảo mật ngang ngân hàng.”

Luyên thuyên, Billy nghĩ khi nhét thẻ vào túi.

“Chà,” Giorgio lên tiếng. “Tôi đoán vậy. Chúng tôi sẽ để anh một mình với những nỗ lực sáng tạo của anh. Đi nào, Ken.”

Hoff có vẻ miễn cưỡng rời đi, như thể anh ta nghĩ mình cần phải thể hiện nhiều hơn. “Cứ gọi cho tôi nếu anh cần bất cứ thứ gì, Bil... à, Dave. Bất cứ chuyện gì. Kể cả giải trí. Một chiếc ti-vi. Hay đài nhé?”

Billy lắc đầu. Anh có cả một kho nhạc lớn trên điện thoại, chủ yếu là nhạc đồng quê và nhạc miền Tây. Anh có rất nhiều việc phải làm trong những ngày sắp tới, nhưng đến lúc nào đó, anh sẽ sắp xếp thời gian xài chiếc máy tính mới toanh này. Nếu Nick muốn nghe lén, anh sẽ chiều anh ta bằng Reba và Willie cùng những người bạn ồn ào của Hank Junior. Và có lẽ anh sẽ viết cuốn sách đó sau cùng. Trên chiếc máy tính xách tay của riêng anh, một người bạn đáng tin cậy . Anh cũng sẽ cài bảo mật ở cả hai máy – chiếc mới này và cả chiếc của anh.

Giorgio cuối cùng cũng kéo được Hoff ra ngoài, và Billy chỉ còn lại một mình. Anh lại bước về phía cửa sổ và đứng đó ngắm cả hai đường chéo: đường chéo dẫn đến những bậc thang rộng bằng đá và đường chéo dẫn đến cánh cửa dành cho nhân viên. Một lần nữa anh lại tưởng tượng những gì sẽ xảy ra, hình dung nó một cách sống động. Các sự kiện trong thế giới thực không bao giờ giống những gì bạn tưởng tượng, nhưng công việc này đòi hỏi khả năng ấy. Làm thơ cũng vậy. Những biến số không ngờ, những sửa đổi phút chót: những điều này cần được xử lý trong thực tế, nhưng lại khởi nguồn từ trí tưởng tượng.

Điện thoại anh rung lên báo có tin nhắn.

GRusso: Xin lỗi anh về H. Tôi biết hắn là một tên khốn.

Billy S: Tôi có phải gặp lại hắn nữa không?

GRusso: Chưa biết.

Billy cần gì đó rạch ròi hơn, nhưng điều này sẽ được thực hiện ngay bây giờ. Sẽ phải như vậy.

06

Khi anh về nhà , cứ cho là vậy đi, thẻ ra vào tòa nhà của David Lockridge đã nằm gọn trong túi anh. Ngày mai anh sẽ lái chiếc xe cũ ấy đến văn phòng. Trên hiên nhà, đặt gọn trước cửa, là một túi phân bón Miracle-Gro kèm một lời nhắn: Tôi nghĩ anh cần dùng thứ này! Jamal A.

Billy vẫy tay về phía nhà hàng xóm, dù anh không chắc có ai ở đó nhìn thấy anh không; còn nửa giờ nữa là giữa trưa. Có lẽ vợ chồng nhà Ackerman vẫn đang làm việc. Anh mang phân bón vào trong, đặt ở lối vào, sau đó lái xe đến Walmart mua hai chiếc điện thoại sim rác (một chiếc dùng luôn, một chiếc dự phòng) và hai chiếc USB dù anh có thể chỉ cần dùng đến một cái; anh có thể đẩy những cuốn đã đọc xong của Émile Zola vào một tệp và điều này chỉ ngốn một dung lượng nhỏ.

Anh cũng tiện mua một chiếc máy tính xách tay AllTech giá rẻ, cái mà anh vẫn đặt trong tủ phòng ngủ, còn nguyên hộp. Anh trả tiền mặt mua điện thoại và USB, sử dụng thẻ visa của David Lockridge cho máy tính xách tay. Anh không biết mình sẽ làm gì với hai chiếc điện thoại sim rác, có lẽ anh còn chẳng cần đụng đến chúng. Tất cả phụ thuộc vào kế hoạch rút lui của anh, mà ở thời điểm hiện tại, thì vẫn chưa đâu vào đâu cả.

Anh ghé qua cửa tiệm Burger King trên đường về, và ở lối vào nhà, anh bắt gặp hai đứa trẻ đang đạp xe phía trước. Một cậu nhóc và một cô bé, một da trắng và một da đen. Anh đoán cô bé là con của Jamal và Corinne Ackerman.

“Chú là hàng xóm mới đúng không ạ?” Cậu nhóc cất tiếng hỏi.

“Đúng rồi,” Billy đáp. Anh nghĩ mình sẽ phải quen với việc trở thành một người thân thiện. Thú vị phết đấy chứ. “Chú là Dave Lockridge. Cháu tên là gì?”

“Cháu là Danny Fazio. Đây là bạn thân của cháu, Shanice. Cháu chín tuổi. Em ấy tám tuổi.”

Billy bắt tay Danny trước, sau đó chuyển sang cô nhóc, người đang ái ngại nhìn anh khi bàn tay nâu của cô bé nằm gọn lỏn trong lòng bàn tay trắng của anh.

“Rất vui được gặp hai cháu. Kỳ nghỉ hè vui vẻ chứ?”

“Chương trình đọc sách mùa hè cũng không đến nỗi ạ,” Danny nói. “Mỗi cuốn sách cháu đọc xong sẽ nhận được một sticker . Cháu được hẳn bốn sticker cơ. Shanice được năm, nhưng cháu sẽ đuổi kịp em ấy sớm thôi. Bọn cháu tụ lại ở nhà cháu. Sau bữa trưa, chúng cháu sẽ chơi cờ tỷ phú ở công viên.” Cậu nhóc chỉ tay. “Shan mang cờ đến. Cháu là người chơi hay nhất.”

Quả là bọn nhóc thế kỉ 21 , Billy ngạc nhiên. Chỉ sau đó, anh mới nhận ra anh chàng béo cách đó hai căn – mặc áo ba lỗ, quần Bermuda, đi giày thể thao dính đầy bụi cỏ – đang quan sát anh. Cách anh cư xử với lũ nhóc.

“Chà, hẹn gặp lại chú sau nhé, chú cá sấu,” Danny miệng nói, chân vắt lên xe đạp của mình.

“Chào cháu, cá sấu con,” Billy đáp lại và cả hai đứa trẻ cùng phá lên cười.

Chiều hôm đó, sau khi chợp mắt – anh tự cho phép mình chợp mắt vào buổi chiều, vì giờ anh đã là một nhà văn – anh mở tủ lạnh lôi ra bịch sáu bia Bud. Anh đặt nó trên hiên nhà Ackerman với lời nhắn: Cảm ơn anh vì túi phân bón – Dave.

Một khởi đầu không tệ. Anh nghĩ vậy. Anh mong là thế.

Trừ Hoff. Anh khá đau đầu về hắn.

07

Tối hôm đó, khi Billy đang bón phân cho cỏ, Jamal Ackerman tay cầm hai lon bia Bud mà anh đã đặt trên hiên nhà họ lúc sáng tiến về phía anh. Jamal mặc áo khoác màu xanh lá với dải tên của anh ấy được thêu chỉ vàng ở một bên ngực và bên kia là dòng chữ EXCELLENT TIRE. Đi cùng Jal là một cậu nhóc tay cầm lon Pepsi.

“Chào anh, Lockridge,” Jamal lên tiếng. “Đây là con trai tôi, Derek. Shanice nói anh đã gặp con bé rồi.”

“Đúng thế, và cả nhóc Danny nữa.”

“Cảm ơn bia của anh nhé. Này, anh đang dùng cái gì vậy? Trông như cái rây bột của vợ tôi ấy.”

“Giống y nhỉ. Tôi đã nghĩ đến việc mua một chiếc máy rắc phân ở Walmart, nhưng đối với cái đám này...” Anh nhìn vào bãi cỏ lởm chởm và nhún vai. “Tốn kém quá.”

“Có vẻ xài ổn đấy chứ. Chắc tôi cũng phải thử. Nhưng bãi cỏ phía sau thì sao? Rộng hơn mà.”

“Phải cắt gọn đã, mà tôi không có máy cắt. À, chưa có mới phải.”

“Chú ấy có thể mượn của nhà mình phải không bố?” Derek nói.

Jamal đưa tay vò đầu cậu con trai. “Bất cứ lúc nào con yêu.”

“Không cần đâu,” Billy nói. “Tôi sẽ mua một cái. Chỉ là tôi bận rộn chuyện sách vở quá thôi.”

Họ quay về hiên và cùng ngồi trên bậc thềm. Billy mở bia. Đó chính xác là những gì anh muốn và anh đã nói vậy.

“Cuốn sách của chú viết về gì vậy ạ?” Derek hỏi, cậu bé ngồi giữa cha mình và Billy.

“Bí mật, nhóc ạ,” Billy khẽ cười khi trả lời.

“Vâng, nhưng nó là tưởng tượng hay sự thật ạ?”

“Mỗi thứ một chút.”

“Thôi nào con trai,” Jamal lên tiếng ngăn con mình. “Tọc mạch là không lịch sự đâu nhé anh bạn nhỏ.”

Một người phụ nữ đang chầm chậm tiến về phía họ từ cuối phố, bà ta chừng năm mươi lăm tuổi, mái tóc màu xám và dùng son môi sáng màu. Bà giơ cao chiếc ly thủy tinh và bước đi không vững.

“Đấy là bà Kellogg,” Jamal nói, giọng trầm xuống. “Một quý bà góa chồng. Chồng bà ấy mất năm ngoái. Do đột quỵ.” Anh trầm ngâm nhìn Billy lấy cớ ra bãi cỏ. “Thực ra là trong khi cắt cỏ.”

“Hai anh đang tiệc tùng đấy à, tôi nhập hội được chứ?” Bà Kellogg hỏi. Dù chân bà vẫn bước và trời không có gió nhưng Billy vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu gin trong hơi thở của bà.

“Miễn là bà không bận lòng khi phải ngồi trên bậc hiên.” Billy đứng dậy và chìa tay ra. “Tôi là Dave Lockridge.”

Lúc này, chàng trai đã quan sát cách cư xử của Billy với Shanice và Danny cũng bước đến. Thay vì chiếc áo ba lỗ và quần đùi Bermuda, giờ anh chàng vận quần jean và áo phông có dòng chữ Masters of the Universe . Đi cùng anh chàng là một cô gái tóc vàng, cao dong dỏng, có vẻ hơi gầy trong chiếc váy liền thân và mang giày thể thao. Vợ và con gái của Jamal cũng từ nhà bên cạnh bước sang, mang theo gì đó trông giống một đĩa bánh hạnh nhân. Billy mời tất cả vào nhà cho chỉn chu. Chào mừng đến khu phố, anh nghĩ.

08

Anh chàng Masters of the Universe và cô vợ tóc vàng gầy guộc là gia đình nhà Ragland. Gia đình nhà Fazio cũng đến góp vui – dù không có cậu con trai của họ – và cả gia đình nhà Peterson ở cuối khu phố, mang theo một chai rượu vang đỏ. Tất cả cùng ngồi ở phòng khách. Một bữa tiệc ngẫu hứng nho nhỏ. Billy rất vui, một phần là vì anh không phải trưng ra bản thể ngờ nghệch của mình, một phần bởi anh quý mến họ, thậm chí là cả bà Jane Kellogg, một người thích nhậu nhẹt và phải ra vào phòng tắm liên tục. Nơi mà gọi là nhà vệ sinh ngoài. Vào lúc tất cả mọi người ra về – sớm thôi, vì mai là ngày làm việc – Billy biết mình sẽ sống ổn ở đây. Anh được quan tâm vì đang viết sách và điều đó khiến anh có chút kỳ lạ, nhưng mọi chuyện sẽ sớm qua thôi. Đến giữa mùa hè, giả sử Joel Allen không đến sớm để hò hẹn với một viên đạn, thì anh vẫn chỉ là một chàng trai trên phố. Một người hàng xóm.

Billy biết Jamal là quản đốc tại Excellent Tire, còn Corrie – trái đất thật tròn – là nhân viên tốc ký ở tòa án. Anh biết Diane Fazio sẽ trông chừng Shanice khi con bé nghỉ hè vì Jamal và Corrie đều đi làm. Anh trai của Shanice là Derek đi cắm trại vào ban ngày, và sẽ tham dự trại hè bóng rổ vào tháng Tám. Anh cũng biết nhà Dugan, những người đã đột ngột chuyển đi khỏi ngôi nhà màu vàng này vào tháng Mười năm ngoái (Paul Ragland dùng từ “bỏ trốn”), là một kẻ trưởng giả học làm sang, và Dave Lockridge do đó là một thế chỗ tốt hơn cả. Sau khi viên đạn bay ra khỏi nòng, họ sẽ nói với đám phóng viên rằng Billy là một anh chàng tốt bụng. Điều này ổn thôi. Anh nghĩ mình là người tử tế, với một công việc bẩn thỉu. Ít nhất thì anh nghĩ, Mình chưa từng ra tay với một cậu nhóc mười lăm tuổi trên đường đến trường. Ấy thế mà Joel Allen, hay Joe, đã làm vậy.

Trước khi lên giường, anh khui chiếc máy tính xách tay AllTech, khởi động và gõ tên Ken Hoff vào thanh công cụ tìm kiếm. Anh ta là người có địa vị ở Red Buff. Là người có máu mặt. Hiện đang ở Rotary. Chủ tịch của một chi hội Jaycees ở địa phương. Chủ tịch Đảng Cộng hòa địa phương trong kỳ bầu cử năm 2016 và kèm theo đó là một bức ảnh Ken để râu ria xồm xoàm, đội chiếc mũ MAGA [*] màu đỏ. Anh ta từng là thành viên của ban quy hoạch thành phố nhưng đã từ chức vào năm 2018 sau những cáo buộc xung đột lợi ích. Anh ta sở hữu năm sáu tòa nhà ở trung tâm thành phố, trong đó có Tháp Gerard, khiến Billy cho rằng anh ta như thể một bản sao của Donald Trump. Hoff còn sở hữu ba đài truyền hình, một đài ở Red Bluff và hai đài ở Alabama. Cả ba đều liên kết với World Wide Entertainment, đó là lý do tại sao Hoff từng nhắc đến WWE. Hắn đã ly hôn không chỉ một mà là hai lần. Điều đó có nghĩa là hắn đang độc thân. Kế hoạch xây dựng sân gôn đã bị hủy bỏ vào cuối năm ngoái. Các kế hoạch xây dựng một tòa nhà khác ở trung tâm thành phố cũng đang bị hoãn lại. Giấy tờ cấp phép hoạt động kinh doanh casino cũng vậy. Tựu trung lại, anh ta là tâm điểm của một bức tranh mà đế chế kinh doanh nhỏ của anh ta đang mấp mé bờ vực. Chỉ cần một cú hích, mọi thứ sẽ đổ sông đổ bể.

Billy nằm xuống giường và nhìn chằm chằm vào khoảng không tối thui trước mặt còn hai tay luồn dưới gối. Anh bắt đầu ngộ ra lý do tại sao Nick và Ken Hoff lại nhìn ra sự hấp dẫn ở nhau. Nick có thể hấp dẫn, và thông minh hơn người nhưng nếu quan sát kỹ, bạn sẽ thấy anh ta là một con linh cẩu, mà linh cẩu là chúa ranh mãnh, nó rất giỏi phán đoán những kẻ diễu qua mặt và luôn nhắm trúng phoóc con nào đang khập khiễng – con sẽ sớm tụt lại phía sau. Ken Hoff đúng là quân tốt thí. Không chỉ với vụ giết người, anh ta sẽ có bằng chứng ngoại phạm xác thực cho việc đó, nhưng khi cảnh sát tìm kẻ chủ mưu, họ sẽ không tìm thấy Nick mà thấy Ken. Billy quyết định không bận tâm nữa. Không khí mát lạnh khi anh luồn tay dưới gối đã tản đi hết, vì vậy anh lăn người sang phải và gần như ngay lập tức chìm vào giấc mộng.

Là một người hàng xóm tốt bụng quả thật mệt mỏi.