← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 11 01

Ô cửa sổ của căn hộ tầng hầm được che chắn bởi một tấm rèm dài màu đỏ tía. Billy gạt rèm sang một bên và ngồi xuống, một lần nữa nghĩ căn phòng này chẳng khác nào một chiến hạm tàu ngầm, và ô cửa sổ này là kính tiềm vọng của anh. Anh nằm trên ghế dài chừng mười lăm phút, hai tay khoanh trước ngực, chờ chiếc Transit quay trở lại. Chiếc xe đó có thể dừng lại nếu Dana – một kẻ không hề ngu ngốc – cho rằng cần kiểm tra qua chỗ này. Khả năng hắn làm vậy khá thấp, khi mà có vài khu dân cư đổ nát bao quanh thành phố, nhưng không phải là không thể.

Theo thời gian, Billy ngày càng chắc rằng nếu chúng tìm thấy anh, anh rất có thể sẽ mất mạng.

Billy không có súng lục, dù không khó để có được một khẩu. Có vẻ như hoạt động mua bán súng ở khu vực này diễn ra vào tất cả các ngày trong tuần. Anh chẳng cần phải đặt chân vào tòa nhà nơi bày bán một mặt hàng khi mà anh có thể mua nó trong bãi đậu xe, thanh toán bằng tiền mặt và cũng chẳng bị hỏi câu nào. Một khẩu đơn giản, loại.32 hoặc.38 dễ giấu. Không phải vì hay quên, mà vì anh không lường trước được tình huống cần sử dụng đến nó.

Nếu chúng quay lại – không đời nào, nhưng không phải không có khả năng xảy ra – Billy có thể làm gì? Không nhiều lắm. Có một con dao thái thịt trong bếp. Một cái nĩa. Anh có thể sử dụng nĩa với kẻ bước vào đầu tiên, và anh biết chắc người đó sẽ là Reggie. Dễ như bỡn. Sau đó, anh sẽ ra tay với Dana.

Mười lăm phút trôi qua và chiếc xe tải DPW giả vẫn chưa quay trở lại, Billy cho rằng bọn chúng đã di chuyển đến một khu vực khác của thành phố, có thể để kiểm tra ngôi nhà trên đường Evergreen, hoặc quay về McMansion để chờ chỉ đạo tiếp theo từ Nick. Anh kéo kín rèm lại và kiểm tra đồng hồ. Bây giờ là 10 giờ 35 phút. Khi ta vui vẻ thì thời gian trôi rất nhanh , anh thầm nghĩ.

Kênh số 2 và số 4 vẫn đang phát sóng các chương trình buổi sáng như bình thường, nhưng có thông tin về vụ nổ súng và pháo nổ chạy ở chân màn hình. Kênh 6 đưa tin chính, chấp nhận tạm dừng các chương trình buổi sáng để phát sóng trực tiếp tại hiện trường. Họ chớp được cơ hội vì ai đó ở bộ phận tin tức đã cử một đội đến tòa án để đưa tin về buổi cáo trạng của Allen, và không cử ai đến Cody khi vụ hỏa hoạn nhà kho xảy ra. Đó có thể là do lơ là hoặc vô cùng lười nhác, bạn không ngồi vào cái ghế giám đốc bộ phận tin tức ở một thành phố nhỏ biên giới phía Nam như Red Bluff chỉ vì bạn là Walter Cronkite [*] , nhưng khi nhìn lại thì bất cứ ai chịu trách nhiệm cũng đều khẳng định rằng những quyết định mà mình đưa ra cực kỳ khôn ngoan và kịp thời.

THEO BÁO CÁO, CÓ MỘT NGƯỜI THIỆT MẠNG, KHÔNG AI BỊ THƯƠNG TRONG ÁN MẠNG XẢY RA Ở TÒA ÁN, tiêu đề phía dưới màn hình cho hay. Nữ phóng viên trong bộ váy đỏ vẫn đang làm việc của mình, dù cô ta hiện đang ở góc đường Main, vì đường Court đã giới hạn người ra vào. Billy cảm tưởng hình như toàn bộ lực lượng cảnh sát của thành phố đều đang tụ về đó, cùng với hai xe pháp y và một xe của cảnh sát tiểu bang.

“Bill,” phóng viên nói, có lẽ là đang nói với nhân viên phụ trách ở phòng thu, “tôi chắc chắn sẽ có một cuộc họp báo được tổ chức sau đó, nhưng hiện tại chưa có thông tin chính thức nào được đưa ra. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn đang quan sát hiện trường và tôi muốn cho quý vị thấy cảnh mà George Wilson, người quay phim vô cùng dũng cảm của tôi, đã phát hiện ra chỉ vài phút trước. George, anh có thể cho mọi người xem cảnh anh vừa quay được không?”

George nâng máy ảnh lên, hướng về phía Tháp Gerard, rồi tập trung phóng to về phía tầng năm của Tháp. Hầu như không có bất kỳ sự rung lắc nào về mặt hình ảnh khi thu phóng tối đa và Billy không khỏi thán phục. Nhân viên quay phim George vẫn đứng vững trên mặt đất khi tình huống đột nhiên trở nên khó khăn, tập trung cao độ khi những người xung quanh anh ta trở nên nhốn nháo và mất bình tĩnh, anh ta có được cảnh quay chắc chắn sẽ được truyền đi khắp cả nước, và nhờ vào đôi mắt sắc bén của mình, anh ta có lẽ chỉ chậm hơn cảnh sát một bước rưỡi về điểm này. Anh ta có thể là một lính thủy đánh bộ , Billy nghĩ. Có lẽ là vậy. Chỉ là một tay súng bắn tỉa khác nữa mà thôi. Với tất cả những gì mình biết, có lẽ mình đã đi qua anh ta trên cái mà những người như mình và anh ta gọi là cầu Brooklyn, hoặc nằm gục bên cạnh anh ta trong nghĩa trang Jolan, trong khi gió thì thổi còn rác rưởi thì bụi mù trong không khí.

Người xem Kênh số 6, Billy cũng là một trong số họ, được chiêm ngưỡng một ô cửa sổ với một lỗ cắt trên đó – hay tác phẩm của kẻ bắn súng. Ánh mặt trời phản chiếu lên kính sẽ giúp họ tìm ra nhanh thôi, như Dana đã nói.

“Nơi đó gần như chắc chắn là vị trí của phát súng,” nữ phóng viên nọ nói, “và chúng ta sẽ sớm biết được ai là chủ nhân của văn phòng đó. Cảnh sát có thể đã tìm ra rồi.”

Màn hình chuyển sang phóng viên tên Bill ở studio. Anh ta trông khá trang nghiêm. “Andrea, chúng tôi muốn phát lại tin tức ban đầu của cô để những khán giả vừa xem kênh phát sóng của chúng ta có thể nắm được thông tin. Chuyện này thực sự không thể tin nổi.”

Họ phát video. Billy nhìn thấy chiếc SUV trờ tới. Cánh cửa mở ra và vị trưởng nha cảnh sát phốp pháp bước ra ngoài. Tai của ông ta to hơn bình thường, như tai của Clark Gable. Chúng dường như gắn chặt vào chiếc mũ Stetson lố bịch của ông ta. Andrea tiến lại gần, giơ mic ra. Cảnh sát tòa án định tiến tới ngăn lại, nhưng vị trưởng nha cảnh sát xua tay ra hiệu để nữ phóng viên có thể đặt câu hỏi.

“Trưởng nha cảnh sát, xin ông cho biết Joel Allen đã thú nhận tội giết ông Houghton chưa?”

Vị trưởng nha cảnh sát mỉm cười. Giọng ông ta nghe chừng là giọng miền Nam. “Chúng tôi không cần một lời thú nhận, cô Braddock. Chúng tôi có tất những gì mình cần để đưa ra phán quyết. Công lý sẽ được thực thi. Cô có thể tin chúng tôi.”

Nữ phóng viên mặc váy đỏ – Andrea Braddock – lùi lại. George Wilson hướng máy quay phim của mình vào cánh cửa đang mở ra của chiếc SUV. Joel Allen xuất hiện như một minh tinh điện ảnh. Andrea Braddock bước tới, tính đặt thêm một câu hỏi khác nhưng đã ngoan ngoãn lùi lại khi vị trưởng nha cảnh sát giơ tay ra dấu về phía cô.

Cô sẽ không bao giờ thành công và nổi tiếng được đâu, cô Andrea, Billy nghĩ. Phải chen lên chứ, cô gái.

Anh rướn người về phía trước. Đây rồi, và hấp dẫn làm sao khi chứng kiến chuyện này từ một góc độ khác, một góc nhìn khác. Anh nghe thấy tiếng súng, một thanh âm trong trẻo. Anh không nhìn thấy mức độ sát thương của viên đạn, biên tập viên của phòng video của Kênh số 6 đã làm mờ nó đi, nhưng anh có thể thấy cơ thể Joel Allen nhao về phía trước và gục xuống bậc thềm. Hình ảnh trên màn hình lắc lư và đổ xuống khi anh chàng quay phim tên George cúi mình theo phản xạ, rồi ổn định trở lại. Sau khi được chỉnh trang, máy quay phim hướng về phía viên cảnh sát quá khổ, người đang ngước lên để tìm vị trí của phát súng.

Sau đó, bùm ! Tiếng nổ xuất hiện từ con hẻm phía sau tiệm Sunspot Café. Những tiếng la hét rộ lên. Wilson quay máy về phía đó, cho thấy hình ảnh người dân chạy trốn (trong số đó có Andrea Braddock, chiếc váy đỏ quá nổi bật) và làn khói ngùn ngụt bốc ra từ giữa Sunspot và công ty du lịch bên cạnh. Andrea bắt đầu quay lại – Billy phải cho cô ta thêm điểm vì điều đó – và rồi cú nổ thứ hai vang lên. Cô ta co rúm người, xoay người về hướng đó, dò xét, rồi chạy trở lại ví trí ẩn nấp ban đầu. Tóc tai cô ta rối bù, hộp mic lủng lẳng trên sợi dây, và cô ta thở không ra hơi.

“Các vụ nổ,” cô ta nói. “Và ai đó đã bị bắn,” cô ta nuốt nước bọt. “Joel Allen, nghi phạm bị buộc tội giết James Houghton, đã bị bắn trên bậc thềm tòa án !”

Những điều cô ta nói tiếp sau đó chẳng có gì ấn tượng, thay vào đó là vô cùng nhạt nhẽo, vì vậy Billy tắt ti-vi. Tối nay, những cuộc phỏng vấn sẽ diễn ra trên con phố Evergreen, với những người xuất hiện trong cuộc đời của David Lockridge. Anh không muốn nhìn thấy cảnh đó. Jamal và Corinne sẽ không cho phép bất kì chiếc camera nào đến gần bọn trẻ, nhưng Jamal và Corinne cũng đủ tệ rồi. Cả gia đình Fazio nữa. Và còn gia đình Peterson. Thậm chí cả bà Kellogg, góa phụ liêu xiêu ở cuối phố. Họ sẽ vô cùng tức giận, thật tệ, nhưng sự tổn thương và hoang mang nơi họ còn tồi tệ hơn. Họ sẽ nói rằng anh là một người tốt. Họ sẽ cho hay họ thấy anh rất tử tế, và anh có cảm thấy xấu hổ không?

“Chắc chắn rồi,” anh nói với căn hộ vắng tanh vắng ngắt của mình. “Có còn hơn không.”

Nếu Shan, Derek và những đứa nhóc còn lại phát hiện ra chú cờ tỷ phú của chúng đã bắn một kẻ xấu thì sao? Khá tuyệt, nhưng thực tế là người bạn cờ tỷ phú của chúng đã hạ kẻ xấu từ chỗ nấp. Và từ phía sau đầu.

02

Anh nhấc máy gọi cho Bucky Hanson và được chuyển tới hộp thư thoại KHÔNG XÁC ĐỊNH xuất hiện trên màn hình (Bucky đủ thông minh để không lưu Dalton Smith vào danh bạ của ông), Bucky sẽ không trả lời ngay cả khi đang ở bên cạnh điện thoại và nghĩ đó là vị khách hàng gọi cho ông từ một thị trấn tẻ ngắt ở biên giới miền Nam.

“Gọi lại cho tôi,” Billy nói. “Càng sớm càng tốt.”

Anh bước vào căn hộ một tầng, tay cầm điện thoại. Nó đổ chuông trong chưa đầy một phút sau đó. Bucky không lãng phí thời gian và không dùng tên. Không ai trong số họ làm vậy. Đó là một hành động đề phòng cẩn mật, ngay cả khi điện thoại của Bucky được bảo mật và điện thoại của Billy cũng hoàn toàn sạch sẽ.

“Anh ta muốn biết cậu đang ở đâu và chuyện quái quỷ gì đã xảy ra.”

“Tôi đã hoàn thành công việc, và đó là những gì đã diễn ra. Bật ti-vi lên thì biết.” Billy dùng tay rảnh chạm vào túi sau và sờ thấy danh sách mua sắm của Dave Lockridge ở túi hậu. Anh vẫn hay quên chúng sau khi mua sắm ở cửa hàng Kroger.

“Anh ta nói rằng đã có một kế hoạch. Mọi việc đã được tính toán trước.”

“Tôi khá chắc việc tính toán trước là thế nào.”

Có một khoảng lặng khi Bucky nghiền ngẫm điều này. Ông đã làm công việc môi giới được một thời gian dài, chưa bao giờ bị tóm và ông không hề ngu ngốc một chút nào. Cuối cùng, Bucky lên tiếng, “Chắc chắn thế nào?”

“Tôi sẽ biết câu trả lời khi người đàn ông đó thanh toán khoản tiền còn lại. Hoặc khi anh ta không làm thế. Đúng không?”

“Đợi tôi chút. Vụ này vừa kết thúc được vài giờ.”

Billy đưa mắt nhìn đồng hồ treo trên tường bếp. “Hơn ba giờ, và mất bao lâu để chuyển tiền? Chúng ta đang sống trong thời đại công nghệ, phòng khi ông quên. Kiểm tra cho tôi nhé.”

“Đợi chút.” Billy nghe thấy tiếng lạch cạch của bàn phím trong căn hộ dưới tầng hầm cách nơi anh đứng gần 1200 dặm về phía bắc. Sau đó, Bucky quay trở lại. “Chưa thấy gì. Có muốn tôi liên lạc không? Tôi có một email ẩn danh. Có lẽ là tới gã cộng sự mập ú của anh ta.”

Billy nghĩ về Ken Hoff, tuyệt vọng và nồng nặc mùi rượu khi mới giữa giờ sáng. Vô công rồi nghề. Và anh, Billy Summers, là người còn lại.

“Cậu vẫn ở đó chứ?” Bucky hỏi.

“Chờ cho đến 3 giờ hoặc hơn, sau đó kiểm tra lại.”

“Và nếu vẫn không thấy, tôi sẽ gửi email?”

Bucky có quyền hỏi. Một trăm năm mươi nghìn trong tổng số một phẩy năm triệu đô-la mà Billy nhận được sẽ thuộc về Bucky. Một khoản dễ xơi và miễn thuế, nhưng có một nhược điểm. Bạn không thể xài tiền nếu chết.

“Ông có gia đình không?” Trong suốt khoảng thời gian làm việc với Bucky, Billy chưa bao giờ hỏi câu đó. Chết tiệt thật, đã năm năm anh chưa gặp lại người đàn ông này. Giữa họ là mối quan hệ làm ăn nghiêm ngặt.

Bucky có vẻ không ngạc nhiên khi Billy thay đổi chủ đề. Vì ông biết chủ đề vốn không thay đổi. Ông là mối liên kết duy nhất giữa Billy Summers và Dalton Smith. “Hai đời vợ, không con cái. Ly dị người vợ thứ hai cách đây 12 năm. Thỉnh thoảng bà ấy vẫn gửi bưu thiếp cho tôi.”

“Tôi nghĩ ông cần rời thành phố. Nên bắt tắc-xi đến sân bay Newark ngay lập tức, sau khi cuộc gọi này kết thúc.”

“Cảm ơn cậu vì lời khuyên,” Bucky không có vẻ gì là tức giận. Có chút cam chịu.

“Tôi chắc chắn sẽ không để ông chịu thiệt. Người đàn ông nợ tôi một-phẩy-năm. Tôi sẽ để ông nhận được một .”

Lần này, Billy đọc được sự im lặng cũng như ngạc nhiên ở đầu dây bên kia. Đoạn Bucky lên tiếng, “Cậu có chắc không đấy?”

“Tất nhiên rồi,” Billy khẳng định. Anh cảm thấy mình hơi bốc đồng khi hứa với Bucky toàn bộ điều điên rồ vừa rồi, bởi anh không còn ham muốn nó nữa.

“Nếu linh cảm của cậu là đúng,” Bucky nói, “thì cậu có thể đang hứa cho tôi thứ mà chủ của cậu không có ý định giao. Có lẽ là không bao giờ có ý định giao.”

Billy lại nghĩ về Ken Hoff, kẻ gần như đã xăm chữ KHỜ KHẠO lên trán. Nick có nghĩ như vậy về Billy không? Suy nghĩ này khiến anh phát điên và anh chào đón cảm xúc ấy. Nó đánh bật cảm xúc xấu hổ ra khỏi tâm trí anh.

“Anh ta sẽ chuyển thôi. Tôi chắc đấy. Trong khi chờ đợi, ông nên băng qua những ngọn đồi và cuốn gói đi. Hãy rời đi bằng một cái tên khác.”

Bucky bật cười. “Đừng dạy đĩ vén váy, anh bạn. Tôi có sẵn một nơi để đến rồi.”

“Tôi đoán mình muốn ông gửi tin nhắn bằng email ẩn danh. Soạn đi.”

Một khoảng dừng xuất hiện. Đoạn Bucky lên tiếng, “Cứ để đó cho tôi.”

“Khách hàng của tôi đã làm xong việc và tự biến mất. Hãy nhớ anh ta là Houdini. Chuyển tiền trước nửa đêm.”

“Được chưa?”

“Được rồi.”

“Tôi sẽ nhắn tin cho cậu khi nghe ngóng được thêm, được chứ?”

“Được.”

03

Bụng dạ anh cồn cào, sao mà không được cơ chứ? Anh chẳng có gì bỏ bụng ngoài lát bánh mì nướng, và ăn cũng lâu rồi. Có thịt bò trong tủ lạnh. Anh tháo lớp màng thực phẩm bên ngoài và đưa lên mũi ngửi. Có vẻ vẫn ăn được, vậy nên anh cho tầm hơn hai lạng thịt vào chảo cùng một ít bơ thực vật. Trong khi đứng ở bếp, dầm miếng thịt và di nó quanh chảo, tay anh lại mò mẫm tờ danh sách mua sắm nhét ở túi quần sau. Anh lôi nó ra và phát hiện đó không phải là danh sách mua sắm mà là bức tranh Shan vẽ con bé và con chim hồng hạc, từng được đặt tên là Freddy và sau đổi thành Dave, dù Billy đoán nó sẽ lại được đổi tên nhanh thôi. Bức vẽ được gấp lại nhưng anh vẫn có thể nhìn thấy nét bút chì màu đỏ hình trái tim ở phía trên đầu con chim hồng hạc. Anh không mở nó ra mà chỉ nhét lại vào túi sau của mình.

Anh đã chuẩn bị sẵn đồ để lưu lại đây và chiếc tủ cạnh bếp chứa đầy đồ hộp: súp, cá ngừ, thịt bò hầm Dinty Moore, giăm bông, mỳ ý dạng tròn. Anh lấy một lon Manwich [*] và đổ nó lên miếng thịt bò đang xèo xèo trong chảo. Khi chảo bắt đầu nổi bọt, anh cho hai lát bánh mì vào máy nướng. Trong lúc chờ nó bật lên, anh lại lấy bức vẽ của Shan ra khỏi túi. Lần này, anh mở nó ra. Anh nghĩ mình không nên giữ lại thứ này. Phải bỏ nó thôi , anh nghĩ. Xé nhỏ, vứt vào bồn cầu rồi xả nước . Ấy thế mà anh vẫn giữ nó lại và nhét vào túi mình một lần nữa.

Hai lát bánh mì bật lên. Billy đặt chúng vào đĩa và dùng thìa rưới Manwich lên trên. Anh lấy một lon cô-ca và ngồi xuống bàn. Anh ăn hết thức ăn trong đĩa, sau đó chén sạch đống đồ ăn còn lại. Anh uống hết lon cô-ca. Sau đó, lúc đang rửa chảo, bụng anh quặn lên và bắt đầu phát ra những tiếng ục ục. Anh chạy vào phòng tắm, quỳ gối trước bồn cầu và nôn sạch những gì vừa ăn.

Anh xả nước, dùng giấy vệ sinh lau miệng, rồi lại ấn nút xả. Anh nhấp miệng chút nước, sau đó đến bên ô cửa sổ kính tiềm vọng và trông ra ngoài. Đường phố vắng tanh vắng ngắt. Vỉa hè cũng thế. Anh đoán đây là chuyện thường trên phố Pearson. Chẳng nhìn thấy gì ngoài bãi đất trống và các biển hiệu – CẤM XÂM PHẠM, TÀI SẢN THÀNH PHỐ, NGUY HIỂM TRÁNH XA – canh gác những tàn tích toàn gạch lởm chà lởm chởm của ga xe lửa. Chiếc xe chở hàng bị bỏ hoang giờ đã biến mất, nhưng chiếc áo ba lỗ đàn ông vẫn còn đó, vương trên đám cỏ dại. Một chiếc sedan đuôi dài hiệu Honda cũ lướt qua. Sau đó là một chiếc Ford Pinto. Billy không tin là vẫn còn chiếc nào đó trên đường. Một chiếc xe bán tải. Không thấy dấu hiệu của chiếc xe van Transit nào.

Billy kéo rèm, nằm xuống sô pha, nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ. Không mộng mị, ít nhất đó là những gì anh có thể nhớ.

04

Âm thanh điện thoại khiến anh tỉnh giấc. Nhạc chuông vang lên, có nghĩa là tin tức Bucky mang đến quá chi tiết đến nỗi không thể nói hết qua tin nhắn. Chỉ có điều, không phải là Bucky. Người gọi đến là Bev Jensen, và lần này, cô không cười. Lần này... phải nói sao nhỉ? Không hẳn là khóc, giống như kiểu phụng phịu của một đứa con nít khi không vui. Khó chịu.

“Ồ, xin chào, xin chào,” cô nói. “Tôi hy vọng mình không...” Một tiếng nuốt khan. “... làm phiền anh.”

“Không đâu,” Billy đáp, nhỏm người dậy. “Không sao cả. Có chuyện gì sao?”

Vào lúc đó, tiếng i ỉ trào lên thành tiếng nức nở. “Mẹ tôi qua đời rồi, Dalton! Bà ấy thực sự không còn trên cõi đời này nữa rồi!”

Chà , Billy nghĩ, tôi biết rồi . Anh còn biết vài chuyện nữa. Cô đã uống rượu và gọi cho anh.

“Tôi rất tiếc vì mất mát của cô.” Trong trạng thái ngái ngủ, đó là điều tốt nhất anh có thể làm.

“Tôi gọi cho anh vì tôi không muốn anh nghĩ rằng tôi là một người tồi tệ. Cười phá lên, liên tục cười cợt và lảm nhảm về chuyến du thuyền.”

“Cô sẽ không đi nữa sao?” Nếu thế thật thì thất vọng quá; anh đã mong ngôi nhà chỉ có mình anh.

“À, tôi đoán chúng tôi vẫn sẽ đi,” cô khịt mũi. “Don muốn thế và tôi đoán mình cũng vậy. Chúng tôi đã có một chuyến trăng mật ngắn ngày ở Cape San Blas – họ gọi Redneck Riviera như vậy – nhưng kể từ đó, chúng tôi không đi đâu cả. Tôi chỉ... tôi không muốn anh nghĩ tôi mừng vì mẹ qua đời hay bất cứ điều gì như vậy.”

“Không đâu,” Billy đáp. Đây là sự thật. “Lộc trời cho và cô phấn khích. Hoàn toàn bình thường mà.”

Lúc này, cảm xúc của cô như được cởi nút thắt, cô òa lên nức nở, thở hổn hà hổn hển, nghe như sắp chết đuối. “Cảm ơn anh, Dalton.” Nghe như Dollen , chồng cô hay gọi anh như vậy. “Cảm ơn anh vì đã hiểu cho tôi.”

“Ừ hứ. Có lẽ cô nên uống aspirin và nằm nghỉ ngơi đi.”

“Đó có lẽ là một ý kiến hay.”

“Chắc chắn rồi.” Tiếng ting nhẹ nhàng vang lên. Chắc hẳn là Bucky. “Tôi sẽ nói tạm b...”

“Mọi thứ ở nhà vẫn ổn cả chứ?”

Không , Billy nghĩ. Mọi thứ thật khủng khiếp, Beu, cảm ơn cô vì đã hỏi thăm . “Mọi thứ vẫn ổn.”

“Ý tôi không phải đám thực vật đâu. Tôi sẽ cảm thấy khủng khiếp lắm nếu quay lại và thấy Daphne và Walter đã chết.”

“Tôi sẽ chăm sóc chúng chu đáo.”

“Cảm ơn anh. Cảm ơn anh rất nhiều.”

“Không có gì đâu. Tôi phải tắt máy rồi, Bev.”

“Được rồi, Dollen. Và cảm ơn anh rất rất rấ...”

“Nói chuyện sau nhé,” anh nói, và ngắt cuộc gọi.

Tin nhắn được gửi đến bằng một trong những bí danh liên lạc của Bucky. Vô cùng ngắn gọn.

Bigpapi982: Vẫn chưa chuyển tiền. Anh ta muốn biết cậu ở đâu.

Billy cũng nhắn lại bằng một trong những bí danh liên lạc của mình.

Diziz77: Bắc thang lên hỏi ông giời nhé.

05

Anh làm trứng bác và nấu một ít xúp cà chua cho bữa muộn, và lần này, anh không bị nôn nữa. Sau khi ăn xong, anh xem tin tức lúc 6 giờ, chọn kênh NBC vì không muốn hoặc không cần xem lại video ở Kênh 6 nữa. Ngay sau một quảng cáo về tập đoàn Liberty Mutual là hình ảnh của anh. Anh đang ở sân sau của căn nhà trên phố Evergreen, nở nụ cười và đeo tạp dề in dòng chữ KHÔNG CHỈ BIẾT LÀM TÌNH, TÔI CÒN BIẾT NẤU NƯỚNG! Khuôn mặt của những người khác đã được làm mờ, nhưng anh vẫn nhớ hết. Họ là hàng xóm của anh. Bức ảnh được chụp tại bữa tiệc nướng mà anh tổ chức cùng các cư dân trên phố, và anh đoán chủ nhân của bức ảnh này là Diane Fazio, vì cô rất hay chụp ảnh, hoặc là bằng điện thoại của mình hoặc là bằng chiếc máy ảnh nhỏ hãng Nikon. Anh nhận thấy bãi cỏ của anh (anh vẫn coi nó là của mình) trông rất mướt.

Bên dưới bức ảnh đề dòng chữ DAVID LOCKRIDGE LÀ AI?. Anh khá chắc cảnh sát đã biết rồi. Ngày nay, các cuộc tìm kiếm dấu vân tay bằng máy tính rất tiến bộ, và các dấu vết của anh đã được lưu trữ trong hồ sơ từ những ngày còn ở trong Thủy quân lục chiến.

“Đây là người đàn ông mà cảnh sát tin rằng đã gây ra vụ ám sát Joel Allen trên các bậc thềm của tòa án,” một trong hai người dẫn bản tin cho hay. Anh ta trông chẳng khác nào một giám đốc ngân hàng.

Người dẫn chương trình còn lại, trông như một người mẫu tạp chí, bắt đầu bản tin. “Động cơ của anh ta đến giờ vẫn là một ẩn số, và cách thức trốn thoát của anh ta cũng vậy. Cảnh sát chắc chắn một điều rằng: anh ta có người giúp đỡ.”

Tôi không hề có sự trợ giúp nào, Billy nghĩ. Đúng là có sự trợ giúp, nhưng tôi đã từ chối.

“Vài giây sau phát súng,” người dẫn chương trình giám đốc ngân hàng nói, “có hai vụ nổ, vụ đầu tiên tiên xảy ra ở phía đối diện với vị trí của kẻ bắn súng bên trong Tháp Gerard, và vụ nổ còn lại xảy ra ở phía sau một tòa nhà ở góc đường Main và đường Court. Theo lời của Cảnh sát trưởng Laurence Conlee, đây không phải là những thiết bị nổ tối tân mà chỉ là một loại pháo nổ đơn giản, loại được dùng tại các buổi trình diễn pháo hoa hoặc bởi những ban nhạc rock and roll.”

Người dẫn chương trình người mẫu tạp chí tiếp lời. Tại sao họ cứ trở đi trở lại như thể Billy không biết. Đó là một bí ẩn. “Phóng viên Larry Thompson đang ở hiện trường, hoặc gần đó, vì đường Court vẫn đang bị phong tỏa. Thưa anh Larry?”

“Đúng vậy, Nora,” Larry nói, như để khẳng định mình thực sự là Larry. Phía sau anh ta toàn là những dây chăng màu vàng của cảnh sát, và năm, sáu chiếc xe cảnh sát xung quanh tòa án vẫn đang nhảy đèn liên hồi. “Cảnh sát hiện đang làm việc với giả định rằng đây là một cuộc tấn công quần chúng đã được lên kế hoạch cẩn thận.”

Billy cũng nghĩ thế.

“Tại cuộc họp báo ngày hôm nay, Cảnh sát trưởng Conlee tiết lộ rằng nghi phạm – David Lockridge – có lẽ chỉ là một bí danh – đã ở đây từ đầu mùa hè, có một vỏ bọc hoàn hảo.”

Larry Thompson được thay thế bằng một đoạn clip về cuộc họp báo của cảnh sát trưởng. Trưởng nha cảnh sát Vickery, chủ nhân của chiếc mũ cao bồi Stetson lố bịch, không có mặt. Conlee bắt đầu với câu chuyện về cách kẻ xả súng (cô ta không ngần ngại gọi anh là nghi phạm) đóng giả một nhà văn đang viết sách, và Billy tắt ti-vi.

Có thứ gì đó đang châm chích trong anh.

06

Nửa giờ sau, khi Billy ở trong căn hộ trên tầng hai của vợ chồng Jensen, tưới nước cho Daphne và Walter, anh đã đi đến một quyết định. Anh không định rời khỏi căn hộ tầng hầm của mình vào ngày nổ súng, thậm chí là một tuần sau đó, nhưng mọi thứ đã thay đổi và không theo chiều hướng tốt hơn. Có điều gì đó mà anh cần biết, và Bucky không thể giúp anh. Bucky đã hoàn thành công việc của mình và nếu thông minh, ông ấy giờ hẳn đang cao chạy xa bay rồi. Billy vẫn không chắc anh có đang thần hồn nát thần tính không, nhưng anh phải tìm cho ra.

Anh xuống lầu và cải trang thành Dalton Smith, lần này, anh làm phồng chiếc bụng bầu giả của mình gần hết cỡ và không quên chiếc kính gọng sừng với tròng trong suốt để sẵn trên kệ sách trong phòng khách, bên cạnh cuốn Thérèse Raquin . Trời đã nhập nhoạng tối, và điều này có lợi. Rủi là khả năng đám tay chân của Nick vẫn đang lòng vòng trên đường, Frankie Elvis và Paul Logan đi cùng nhau, Reggie và Dana cùng trên một chiếc xe khác, nhưng sẽ không phải là chiếc van Transit tối nay.

Nhưng Billy cảm thấy đó là một rủi ro đáng để chấp nhận, bởi chúng chắc chắn sẽ tin anh vẫn đang lẩn trốn cho đến lúc này. Chúng có thể nghĩ anh đã rời khỏi thành phố. Và nếu chúng truy tìm anh bằng cả đường thủy, thì Dalton Smith sẽ ổn. Hoặc anh hy vọng thế.

Sau cùng, anh cho rằng mình cần một chiếc điện thoại rác, và anh không tự trách mình vì đã vứt đi một chiếc rất tốt vào sáng hôm đó. Chỉ có Chúa mới biết trước mọi điều, và việc đó không đến mức ngu ngốc như việc anh suýt chút nữa đã lao ra khỏi con hẻm đó trong bộ đồ Colin White. Đối với những người làm cái “nghề” như Billy – giết người, nói thẳng toẹt ra là thế – bạn làm theo kế hoạch và hy vọng những chuyện không lường trước được sẽ không xuất hiện. Nếu không Dặm xanh đang chờ bạn với một ống tiêm cắm thẳng vào tĩnh mạch tay.

Mình không thể để bị tóm , Billy nghĩ. Nếu mình bị tóm, lũ cây sẽ chết mất.

Các cửa hàng trong khu phố thương mại nhỏ đều đã đóng cửa ngoại trừ cửa hàng tiện lợi Zoney's và tiệm Hot Nails sẽ không bao giờ mở cửa trở lại. Các ô cửa sổ đều được thoa xà phòng và một thông báo pháp lý về việc phá sản được dán trên cửa.

Hai anh chàng ăn diện người Tây Ban Nha ở quầy bia là những khách hàng duy nhất. Có một chồng các hộp FastPhone nằm giữa ngăn thực phẩm chức năng và ngăn chứa 50 loại snack khác nhau. Billy lấy một hộp và đem nó đến quầy thanh toán. Người phụ nữ mắc nợ, Wanda gì đó, không đứng sau quầy. Thay vào đó là một anh chàng có vẻ ngoài giống người Trung Đông.

“Hết rồi chứ?”

“Vâng.” Vì đang là Dalton Smith nên anh cố gắng cao giọng hơn một chút. Đó cũng là một cách anh tự nhắc mình về thân phận của anh.

Nhân viên thu ngân nhập giá tiền vào máy. Nó có giá gần 84 đô-la, đã có sẵn 120 phút cuộc gọi. Đắt hơn tới ba mươi đô-la so với Walmart, nhưng không thể được voi đòi tiên. Hơn nữa, ở Wally World, bạn không cần phải lo về tính năng nhận dạng khuôn mặt. Bây giờ nó ở khắp nơi. Nơi này có camera, nhưng Billy dám cá rằng chúng sẽ được làm mới sau mỗi mười hai hoặc mười bốn giờ. Anh thanh toán tiền mặt. Khi bạn chạy trốn – hay lẩn trốn – tiền mặt là tất cả. Nhân viên chúc anh một đêm vui vẻ. Billy cũng chúc lại anh ta điều tương tự.

Đến lúc này, trời đã đủ tối khiến những chiếc xe trên đường phải mở đèn pha, vì vậy anh không thể nhìn rõ người ngồi sau tay lái. Có một sự thôi thúc, hoặc có thể là bản năng khiến anh cúi đầu xuống mỗi khi có xe đến gần, nhưng điều này sẽ khiến người khác cảm thấy khó hiểu. Anh không thể kéo thấp vành mũ lưỡi trai vì lúc này anh không đội mũ. Anh muốn bộ tóc giả màu vàng phát huy tác dụng. Anh không phải là Billy Summers, người đàn ông mà cả cảnh sát và đám tay chân của Nick đang ra sức tìm kiếm. Anh là Dalton Smith, một tay công nghệ tầm thường sống ở ven thị trấn và lúc nào cũng đẩy kính lên trên mũi. Dalton thừa cân do ăn snack Doritos và bánh Little Debbie trước màn hình máy tính và nếu tăng thêm mười hoặc mười lăm kí lô nữa, bước chân của anh sẽ trở nên lạch bạch.

Anh ngụy trang tốt, không quá lố, nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm sau khi đóng cánh cửa sảnh của căn nhà số 658 sau lưng mình. Anh bước xuống cầu thang, tắt đèn trên đầu và mở rèm ô cửa sổ kính tiềm vọng. Không có ai ở ngoài. Đường phố vắng lặng như tờ. Tất nhiên nếu anh bị phát hiện, chúng (anh nghĩ đến Reggie và Dana chứ không phải Frankie và Paulie hay cảnh sát) có thể di chuyển vào từ phía sau, nhưng việc gì phải lo lắng mấy chuyện mình không thể kiểm soát. Vì làm thế là cách nhanh nhất khiến anh phát điên.

Billy kéo rèm, bật đèn trở lại và ngồi xuống chiếc ghế đơn trong phòng. Đó là một chiếc ghế xấu xí, nhưng giống như nhiều thứ xấu xí khác trong cuộc sống, nó cũng thoải mái. Anh đặt điện thoại lên bàn cà phê và nhìn chằm chằm vào nó, băn khoăn không biết anh đang suy nghĩ cẩn thận hay chỉ là anh đang đa nghi. Xét theo nhiều khía cạnh, đa nghi sẽ tốt hơn. Đã đến lúc phải tìm hiểu rồi.

Anh nhấc điện thoại ra khỏi hộp, lắp pin và cắm sạc. Không giống như chiếc điện thoại trước đây, chiếc này là loại nắp gập. Kiểu cũ, nhưng Billy thích nó. Với loại này, nếu không muốn nghe đối phương nói tiếp, bạn có thể gập máy lại. Trẻ con thật, đúng thế, nhưng việc đó đem đến cảm giác thoả mãn một cách kỳ lạ. Quá trình sạc pin không tốn nhiều thời gian. Phải gửi lời cảm ơn đến Steve Jobs, anh ta đã rất tức giận khi không thể sử dụng thiết bị ngay sau khi lấy nó ra khỏi hộp, các bộ phận được tháo rời như thế này có sẵn 50% pin.

Điện thoại muốn biết anh thích dùng ngôn ngữ nào. Billy chọn tiếng Anh. Nó hỏi anh có muốn truy cập mạng không dây không. Billy chọn không. Anh sử dụng số phút mà mình đã thanh toán, thực hiện cuộc gọi cần thiết đến FastPhone HQ để hoàn thành giao dịch. Số phút này đủ cho anh trong vòng ba tháng tới. Billy hy vọng đến lúc đó, anh sẽ vi vu ở một bãi biển nào đó và chiếc điện thoại duy nhất mà anh sở hữu là chiếc đăng kí bằng thẻ tín dụng của Dalton Smith.

Xuôi chèo mát mái. Như thế thì thật tuyệt.

Anh chuyền điện thoại từ tay này qua tay kia, trong khi vẩn vơ suy nghĩ về cái ngày mà Frank Macintosh và Paul Logan đưa anh đến ngôi nhà ở Midwood, một chuyến đi mà chưa bao giờ anh ước mình không tham gia đến vậy. Nick đã ở đó để chào đón anh, nhưng không phải ở bên ngoài. Billy nghĩ đến chuyến thăm đầu tiên của mình đến McMansion, Nick vẫn ở đó chào đón anh với vòng tay rộng mở, và một lần nữa không bước ra ngoài. Sau đó, suy nghĩ của anh chuyển sang cái đêm mà Nick nói với anh về pháo nổ và bày kế trốn thoát. Chỉ cần chui vào sau xe, Billy, thư giãn và lên đường đến Wisconsin. Cái đêm bắt đầu với sâm panh và kết thúc bằng Baked Alaska. Có hai người phục vụ, rất có thể là dân bản địa và đã kết hôn, nhưng đối với họ, anh là một doanh nhân đến từ New York, đến đây để bàn bạc công chuyện. Nick đưa tiền cho người phụ nữ và rồi họ rời đi.

Chiếc điện thoại được chuyền tới lui. Hết từ tay phải sang tay trái rồi lại chuyền từ tay trái sang tay phải.

Mình đã hỏi Nick liệu có phải Hoff lo chuyện vụ nổ không, Billy nghĩ, và anh ta đã nói gì nhỉ? Anh ta gọi hắn là gì? Grande figlio di puttana, đúng không nhỉ? Từ đó có nghĩa là đồ chó má, thứ mắc dịch, cũng có thể là một tên khốn. Đại loại thế, chính xác thế nào không quan trọng. Vấn đề là câu tiếp theo mà Nick nói: Tôi sẽ rất buồn nếu anh cũng nghĩ về tôi như vậy.

Bởi grande figlio di puttna là một tên tốt thí. Chính là Hoff, chủ nhân của tòa nhà nơi phát súng phát ra. Hoff là người đứng ra giao dịch khẩu súng mà hiện giờ đang nằm trong tay lũ cớm, và họ đang ra sức truy lùng điểm bán. Và nếu chúng đến đó – à, giờ thì chuyển thành khi nào chúng đến – chúng sẽ tìm thấy gì? Có thể là một bí danh nếu Hoff đã linh cảm thấy điều gì đó từ trước, nhưng nếu cảnh sát chìa ảnh Hoff cho người bán xem thì xong chuyện. Hoff sẽ sớm tại vị trong căn phòng thẩm vấn nhỏ nóng bức, sẵn sàng nếu không muốn nói là háo hức thỏa thuận, bởi hắn ta tin đó là những gì mà mình làm tốt nhất.

Ngoại trừ việc Billy dám cá rằng Ken Hoff sẽ không bao giờ phải bước vào căn phòng nhỏ đó. Hắn sẽ không bao giờ mở miệng tiết lộ về Nick Majarian vì hắn chẳng thể nào sống lâu được nữa.

Billy biết được điều đó cách đây vài tuần rồi, nhưng bản tin lúc 6 giờ đã khiến anh chắc cú rằng anh nên biết sớm hơn, và có lẽ anh đã biết sớm hơn nếu dành ít thời gian chơi cờ tỷ phú với đám nhóc trên đường Evergreen, chăm sóc bãi cỏ, thưởng thức bánh quy của Corinne và nói chuyện phiếm với những người hàng xóm. Ngay cả lúc này, khi không thể quay ngược thời gian, nhưng theo logic thì đúng là vậy.

Ken Hoff và David Lockridge không phải là những người duy nhất chiềng mặt ra.

Còn họ thì sao?

07

Billy gửi tin nhắn cho Giorgio Piglielli, hay còn gọi là Georgie Pigs, hoặc George Russo, người đại diện văn chương của anh. Anh dùng bí danh mà anh biết chắc Giorgio sẽ nhận ra.

Trilby: Nhắn lại cho tôi.

Anh chờ đợi. Không có tin nhắn phản hồi, và thật khốn khiếp vì Giorgio có hai vật bất ly thân: điện thoại và đồ ăn. Billy gửi thêm một tin nhắn.

Trilby: Tôi cần nói chuyện với anh ngay lập tức. Billy suy xét, sau đó gõ thêm: Hợp đồng sẽ được thanh toán vào ngày xuất bản, đúng không?

Không có dấu chấm nào thể hiện Giorgio đang đọc tin nhắn và soạn tin phản hồi. Không gì cả.

Trilby: Nhắn lại cho tôi.

Không gì cả.

Billy gập điện thoại và đặt nó lên mặt bàn cà phê. Billy không ngạc nhiên trước sự im lặng này, đó là điều tệ hại nhất. Dường như thực sự có một bản thể ngờ nghệch , và anh đã không nhận ra cho đến khi công việc đâu vào đấy và đã quá trễ để quay trở lại rằng Giorgio đã giương mặt ra cùng với Ken Hoff. Giorgio đã đi cùng Hoff vào cái ngày họ đến Tháp Gerard, đưa Billy đến xem xét căn hộ studio trên tầng năm. Và đó không phải lần đầu tiên Giorgio đến tòa nhà. Đây là George Russo, ông đã gặp anh ấy tuần trước , đó là lời Hoff nói với Irv Dean, ông già bảo vệ tòa nhà.

Hay Giorgio đã về Neveda rồi? Nếu vậy, có lẽ anh ta đang cắm mặt ăn và uống sữa lắc ở Vegas hay bị vùi ở đâu đó dưới lớp cát sa mạc gần đó? Chúa mới biết anh ta không phải người đầu tiên. Hay người thứ một trăm.

Chúng sẽ lần theo Giorgio rồi tới Nick ngay cả khi hắn ta đã chết , Billy nghĩ. Hai tên đó làm việc với nhau khá lâu rồi, Nick chịu trách nhiệm và Georgie Pigs là cố vấn tối cao của anh ta. Billy không biết chúng gọi Georgie là gì hay cứ gọi như trên phim, nhưng chắc chắn đối với Nick, gã béo là: cố vấn viên.

Không hẳn là khá lâu, bởi lần đầu tiên Billy làm việc cho Nick – đây là lần thứ ba anh ta thuê anh giết người – là năm 2008, và lúc đó Giorgio chưa có mặt. Nick một mình xoay xở. Anh ta nói với Billy rằng có một kẻ cưỡng hiếp đang làm việc cho vài câu lạc bộ và casino nhỏ hơn ở rìa thị trấn. Kẻ đó hứng thú với phụ nữ lớn tuổi, thích nhìn họ quằn quại trong đau đớn, và cuối cùng đã vượt quá giới hạn và khiến một người mất mạng. Nick đã tìm ra được hắn là ai và muốn một người chuyên nghiệp bên ngoài thị trấn chăm sóc hắn. Billy , anh ta nói, là cái tên được gợi ý. Rất uy tín.

Khi Billy đến Vegas lần thứ hai, Giorgio không chỉ ở đó mà còn tham gia vào thỏa thuận. Nick bước vào khi cả hai đang nói chuyện, trao cho Billy một cái ôm xã giao và vỗ nhẹ vào lưng anh, sau đó ngồi xuống một góc và chỉ im lặng lắng nghe. Cho đến tận khi thỏa thuận kết thúc. Vụ thứ hai diễn ra không đầy một năm sau vụ cưỡng hiếp. Giorgio cho biết mục tiêu lần này là một nhà làm phim khiêu dâm có tên là Karl Trilby. Anh ta cho anh xem bức ảnh một người đàn ông trông giống Oral Roberts [*] một cách kỳ lạ.

“Trilby trong mũ Trilby ấy [*] ,” Giorgio nói, sau đó giải thích khi Billy trưng ra bộ mặt không biết anh ta đang nói về điều gì.

“Tôi không ra tay chỉ vì họ làm phim giường chiếu,” Billy nói.

“Nhưng nếu làm phim giường chiếu với một cô bé mới-chỉ-sáu- tuổi thì sao?” Nick nói, và Billy đồng ý vì Karl Trilby là một kẻ xấu.

Billy đã làm ăn hơn ba vụ với Nick, năm cả thảy không tính vụ Allen, gần một phần ba “sự nghiệp” của anh. Đó là chưa tính đến hàng chục người hành hương đến Mecca mà anh đã hạ gục. Khi thỏa thuận được đề cập, Nick lần thì có mặt, lần thì không, nhưng Giorgio luôn ở đó, vì vậy việc anh ta cũng xuất hiện trong vụ của Allen không khiến Billy cảm thấy lạ. Nên vậy. Đến tận giờ phút này anh mới nhận ra điều đó rất kỳ quặc.

Nick có thể phủ nhận miễn là Giorgio giữ im lặng; Nick có thể nói mình biết anh ta, nhưng nếu anh ta làm thế thì đó là thỏa thuận riêng của anh ta. Nick không hay biết gì việc đó. Ngay cả khi đầu bếp và nữ phục vụ ở bữa tối đầu tiên khai tên anh ta cùng Billy và Giorgio, điều này khó có thể xảy ra, thì Nick vẫn có thể nhún vai và nói rằng mình có mặt ở đó để bàn bạc với Giorgio về chuyện kinh doanh casino, giấy phép cho Double Domino sắp được gia hạn. Còn anh chàng kia thì sao? Theo những gì Nick biết, đó chỉ là một người bạn của Giorgio mà thôi. Hoặc có thể là một vệ sĩ. Một anh chàng trầm tính. Anh ta nói mình tên là Lockridge và chẳng mở miệng gì thêm.

Nếu cảnh sát hỏi Nick đã ở đâu khi Allen bị bắn, anh ta có thể trả lời rằng mình đang ở Vegas và gọi tên rất nhiều nhân chứng để làm bằng chứng ngoại phạm cho mình. Thêm cả cảnh quay an ninh ở casino nữa. Dữ liệu được ghi không được làm mới sau mỗi mười hai hay mười bốn giờ mà được lưu trữ trong ít nhất một năm.

Nếu Giorgio giữ im lặng. Nhưng liệu anh ta có tuân thủ omertà [*] chết tiệt nếu anh ta là người duy nhất bị dẫn độ không? Nếu anh ta là người phải đối mặt với khả năng bị tiêm chất cực độc dành cho những kẻ bị kết tội giết người cấp độ một thì sao?

Georgie Pigs không thể mở miệng nếu nằm sâu dưới mặt cát sa mạc chừng hai mét, Billy nghĩ. Đó là một quy tắc tuyệt vời khi áp dụng vào những thứ như thế này.

Anh ngừng chuyền điện thoại từ tay này sang tay kia và gửi tin nhắn cho Giorgio thêm lần nữa. Vẫn không có phản hồi. Anh có thể thử nhắn tin hay gọi điện cho Nick, nhưng ngay cả khi anh liên lạc với anh ta, anh có thể tin tưởng bất cứ điều gì mà Nick nói không? Không. Điều duy nhất Billy có thể tin tưởng là một triệu năm trăm đô được chuyển vào tài khoản nước ngoài, sau đó được chuyển lại một tài khoản khác mà Dalton Smith có thể truy cập bằng một chút mánh. Bucky sẽ làm việc đó khi đáp xuống nơi ông định đến, nhưng chỉ khi có tiền để chuyển.

Tối nay, Billy không thể làm gì hơn nên quyết định đi ngủ. Còn chưa đến 9 giờ, nhưng một ngày quá dài rồi.

08

Anh luồn tay xuống gối, cảm nhận chút hơi mát, nghĩ rằng điều đó chẳng có nghĩa lý gì. Không có cách nào cả.

Ken Hoff, à, được rồi. Ở Hoff, một tay môi giới lừa đảo tại một thành phố nhỏ, hẳn phải có chút máu lạc quan trong người mới có niềm tin rằng dù sa hố sâu cỡ nào, cũng sẽ có người ném cho anh ta một sợi dây. Hệt như đám người mặc áo polo Izod, đi giày lười Bally, luôn cười nói vui vẻ, hối hả tay bắt mặt mừng như thể dòng máu lạc quan đã chảy trong người chúng từ khi sinh ra. Nhưng Giorgio Piglielli thì khác. Anh ta chắc chắn đang nốc đồ ăn đến chết, nhưng theo như những gì Billy đoán, xét theo nhiều khía cạnh khác, anh ta là một người theo chủ nghĩa hiện thực khó tính. Và anh ta nhúng tay vào tất cả mọi việc. Tại sao?

Billy để suy nghĩ trôi đi. Anh chìm vào giấc ngủ và mộng mị về sa mạc. Tuy nhiên, không phải sa mạc tràn ngập mùi thuốc súng, phân dê, dầu và khí thải. Mà là sa mạc ở Úc. Có một tảng đá khổng lồ ở đó, được gọi là Đá Ayers nhưng tên thật của nó là Uluru, một từ khá quỷ dị, nghe như tiếng gió rít quanh mái hiên. Một nơi linh thiêng đối với những thổ dân nhìn thấy nó đầu tiên. Họ nhìn thấy nó, tôn thờ nó, nhưng không bao giờ nghĩ mình sở hữu nó. Họ hiểu rằng nếu Chúa thực sự tồn tại thì tảng đá đó thuộc về Chúa. Billy chưa bao giờ đặt chân đến đó, nhưng anh đã nhìn thấy hình ảnh của nó qua các bộ phim như A Cry in the Dark , và các tạp chí như National Geographic và Travel . Anh mong muốn được đến đó, thậm chí mơ về việc chuyển đến Alice Springs, cách Uluru bốn giờ lái xe. Sống lặng lẽ ở đó. Và viết, nếu có thể, trong một căn phòng tràn ngập ánh nắng nhìn ra một khu vườn nhỏ bên ngoài.

Hai chiếc điện thoại của anh đang yên vị trên chiếc bàn đầu giường. Anh tắt máy, nhưng khi tỉnh giấc vào khoảng 3 giờ sáng để đi vệ sinh, Billy bật nguồn cả hai chiếc điện thoại để xem có gì không. Không có tin tức gì từ Giorgio cả, điều này không khiến anh ngạc nhiên. Anh chẳng mong đợi tin tức gì từ gã bị thịt đó, dù anh cho rằng trong một thế giới mà kẻ lừa đảo có thể đắc cử tổng thống thì bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Tuy nhiên, có một tin nhắn được gửi đến chiếc điện thoại của Dalton Smith. Đó là tin tức từ tờ báo địa phương. Một doanh nhân nổi tiếng tự sát .

Billy vào nhà vệ sinh, sau đó trở ra, ngồi trên giường đọc báo. Tin tức vô cùng ngắn gọn. Vị doanh nhân nổi tiếng ở đây, tất nhiên rồi, chẳng ai khác ngoài Keneth P. Hoff. Một người hàng xóm của anh ta ở Green Hills đang chạy bộ thì nghe thấy tiếng súng có vẻ như phát ra từ nhà để xe của Hoff. Lúc đó khoảng 7 giờ tối. Người hàng xóm này đã gọi 911. Cảnh sát đến và phát hiện Hoff đã chết sau vô lăng của chiếc xe vẫn đang nổ máy. Có một lỗ đạn trên đầu và tay anh ta cầm một khẩu súng lục.

Sẽ có một câu chuyện dài hơn, chi tiết hơn vào hôm nay mà cũng có thể là ngày mai, tóm tắt sự nghiệp kinh doanh của Hoff. Sẽ có những lời trích dẫn bày tỏ nỗi bàng hoàng thường thấy từ bạn bè và cộng sự kinh doanh của anh ta. Họ cũng sẽ đề cập đến “những rắc rối tài chính hiện tại” nhưng không chi tiết, bởi những nhân vật có máu mặt khác ở địa phương, vẫn còn sống, và chẳng quan tâm đến điều đó. Những người vợ cũ của hắn sẽ nói những lời hay ý đẹp, tốt hơn nhiều so với những gì họ tuyên bố với luật sư ly hôn của mình, và ở đám tang, họ sẽ mặc đồ đen, dùng khăn giấy chấm mắt, cẩn thận để không làm lem mascara. Billy không biết liệu tờ báo có đề cập đến chuyện chiếc xe đang nổ máy kia là chiếc Mustang mui trần màu đỏ không, nhưng anh khá chắc là vậy.

Mối liên kết giữa Hoff với vụ sát hại Allen, chắc chắn là động cơ khiến hắn ta tự sát, sẽ được tìm hiểu sau.

Bài báo sẽ không nêu ra giả thuyết của nhân viên điều tra, rằng người đàn ông buồn bã này đã quyết định tự sát bằng cách hít khí carbon monoxide, sau đó quẫn trí và tự kết liễu đời mình bằng súng. Billy biết đó không phải cách mọi chuyện diễn ra. Điều duy nhất anh không biết là kẻ nào trong đám tay chân của Nick đã làm điều đó. Có thể là Frank hoặc Paulie, hay Reggie hoặc một tên nào đó mà anh thậm chí chưa giáp mặt, cũng có khả năng là một kẻ từ Florida hoặc Atlanta, nhưng Billy khó có thể đoán ra ai ngoài Dana Edison với đôi mắt xanh sáng và búi tóc đỏ thẫm đó.

Hắn đã dùng súng uy hiếp Hoff lùi vào ga ra? Có thể hắn không cần làm vậy, hắn chỉ cần nói với Hoff rằng họ sẽ vào trong xe và bàn bạc về tình hình để đưa ra hướng giải quyết vì lợi ích của Hoff. Một người lạc quan và kẻ môi giới bẩm sinh ấy rất có thể sẽ nghe theo. Thế là Hoff ngồi sau tay lái. Dana ngồi ở ghế hành khách. Ken hỏi kế hoạch là gì. Dana đáp là thế này và bắn anh ta. Sau đó, hắn nổ máy, bước ra khỏi xe và lặng lẽ rời đi trên một chiếc xe chuyên dụng trong sân gôn. Vì Green Hills là một sân gôn kèm căn hộ.

Có thể chuyện không diễn ra chính xác như thế, và có thể kẻ ra tay không phải là Edison, nhưng Billy khá chắc mình nắm được bức tranh toàn cảnh. Bỏ qua Giorgio, mảnh ghép cuối cùng của sự vụ còn dang dở.

Ồ, không, Billy nghĩ. Cả mình nữa.

Anh lại nằm xuống, nhưng lần này giấc ngủ không tìm đến anh. Anh nghĩ đến lối đi của ngôi nhà ba tầng cũ kỹ. Gió nổi lên, và không có nhà ga ngăn lại nên cơn gió cứ thế thốc thẳng qua khu đất trống và băng qua đường Pearson. Mỗi khi Billy chuẩn bị miên man chìm vào giấc ngủ, gió lại thổi quanh mái hiên, xào xạc những tiếng nghe như Uluru, Uluru. Hoặc những âm thanh kẽo kẹt hệt như tiếng bước chân ai đó giẫm lên một tấm ván lỏng lẻo.

Billy tự nhủ mất ngủ chút cũng không sao, ngày mai anh có thể ngủ cả ngày nếu muốn, tạm thời anh sẽ không đi đâu, nhưng quãng thời gian buổi sớm luôn dài vô tận. Có quá nhiều thời gian để tưởng tượng, chẳng có gì tốt cả.

Anh nghĩ mình nên ngồi dậy để đọc sách. Anh chẳng có cuốn sách thực sự nào ngoài cuốn Thérèse Raquin , nhưng anh có thể tải sách xuống từ máy tính và đọc trên giường cho đến khi cảm thấy buồn ngủ.

Sau đó, anh lại có một ý tưởng khác. Có thể không phải là một ý kiến hay, nhưng có khi nhờ thế anh lại ngủ được. Anh chắc chắn là thế. Billy đứng dậy và rút bức vẽ của Shan từ túi quần ra. Anh mở nó. Nhìn những nét bút chì vẽ một cô bé mỉm cười với những dải ruy băng màu đỏ trên tóc. Nhìn những trái tim nhô lên từ trên đầu của chú chim hồng nhạc. Anh nhớ lúc Shan ngủ gật bên cạnh anh khi hiệp đấu chuyển sang lượt thứ bảy. Đầu con bé dựa vào cánh tay anh. Billy đặt bức tranh lên trên bàn cùng hai chiếc điện thoại của mình, sau đó ngay lập tức chìm vào giấc ngủ.