← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 13 01

Ba ngày nữa trôi qua trong giấc mơ về Fallujah.

Billy viết về Hot Nine: Taco Bell, George Dinnerstein, Albie Stark, Big Klew và Donk Cashman. Anh đã dành nguyên một buổi sáng để viết về việc Johnny Capps đã nhận nuôi hầu hết đám nhóc Iraq đến xin kẹo, thuốc lá và ở lại chơi bóng chày. Johnny và Pable “Chân to” Lopez đã dạy chúng cách chơi. Zamir, một đứa nhóc chừng chín, mười tuổi, thường xuyên hô vang “An toàn, đụ má nó!”. Ngoài ra còn có cả “đánh trúng”, nó dường như là từ tiếng Anh duy nhất mà cậu nhóc biết. Ai đó sẽ chạy từ gôn hai đến gôn ba và Zamir, ngồi trên băng ghế dự bị trong chiếc quần đỏ, áo phông Snoop Dog và đội chiếc mũ lưỡi trai Blue Jays, sẽ hét lên, “An toàn, đụ má nó!”. Billy viết về Clay Briggs, hộ lý quân y mà họ gọi là Pillroller, người liên tục trao đổi thư từ khiêu dâm và sống động với năm cô gái ở thành phố Sioux. Tac nói rằng anh ấy không hiểu sao một gã xấu xí như thế lại được nhiều cô nàng vây quanh đến vậy. Donk thì nói anh ta chỉ bốc phét thôi chứ làm gì có cô nàng nào còn Albie Stark sẽ thốt lên rằng, “An toàn, đụ má nó!”, điều này không liên quan gì đến vấn đề thư từ khiêu dâm và sống động của Pill, nhưng lần nào cũng khiến họ chia tay.

Billy tập thể dục khi ngừng làm việc với chiếc máy tính: chống đẩy, gập bụng, nằm yên trên sàn rồi nhấc chân, squat và nhảy. Hai ngày đầu, anh cũng nâng gối chạy tại chỗ, hai tay đưa lên rồi đưa xuống, chạm tay vào đầu gối. Đến ngày thứ ba, anh chợt nhận ra ngôi nhà này là của riêng anh, vì thế nên thay vì chạy tại chỗ, anh chạy lên rồi lại chạy xuống ba tầng lầu cho đến khi mệt muốn tắt thở và mạch đập dao động lên đến 150 nhịp. Anh không thực sự cảm thấy bất lực, quẫn bách chút nào, không khi mới chưa đầy một tuần trôi qua, nhưng ngồi lâu một chỗ và viết không phải là chuyện anh hay làm, vậy nên những lần tập thể dục hùng hục như thế này khiến anh không cảm thấy mệt mỏi.

Tập thể dục cũng khiến đầu óc anh sáng suốt hơn, trong một lần chạy nước rút lên cầu thang, Billy nảy ra một ý tưởng. Anh không thể tin nổi rằng trước đây anh chưa từng nghĩ đến điều đó. Billy sử dụng chìa khóa của gia đình Jensen để mở cửa bước vào căn hộ của họ. Anh kiểm tra Daphne và Walter (vẫn xanh tốt), sau đó vào phòng ngủ. Don đích thị là mẫu đàn ông điển hình, thích bóng đá và NASCAR [*] , mê cánh gà và sườn nướng BBQ, làm một vài ly vào tối thứ Sáu cùng bạn bè. Một người đàn ông như thế chắc chắn sẽ có một hay hai khẩu súng.

Billy tìm thấy một khẩu trong chiếc tủ đầu giường của Don. Đó là một khẩu Ruger GP, đã được nạp đạn đầy đủ. Bên cạnh nó là một hộp đạn.38. Billy thấy mình không có lý do gì để mang khẩu súng xuống lầu; nếu cảnh sát ập vào bắt giữ, anh chắc chắn sẽ không dùng nó bắn họ. Nhưng bạn sẽ không bao giờ biết khi nào thì một khẩu súng sẽ trở nên hữu dụng và thật tốt nếu biết nơi bạn có thể lấy nó nếu cần. Có lẽ anh không thể tưởng tượng được mình cần gì, nhưng khi phải đối mặt với những thực tế hằng ngày của cuộc sống, sẽ chẳng thể tránh được những cú twist . Chẳng ai biết điều đó rõ hơn anh.

Anh dùng bình phun tưới nước cho đám cây cối của Bev rồi lon ton trở lại tầng dưới. Anh có thể nghe thấy âm thanh của gió ở bên ngoài, thổi ngang qua bãi đất trống bên kia đường. Dự báo trời sẽ có mưa và nhiệt độ giảm xuống. “Bạn có thể không tin điều đó,” nữ biên tập viên dự báo thời tiết buổi sáng cho hay, “nhưng thực sự có thể xuất hiện vài trận mưa tuyết. Tôi đoán rằng Mẹ Thiên nhiên không biết xem lịch!”

Billy không quan tâm đến việc trời mưa, mưa tuyết hay tuyết rơi. Anh vẫn sẽ ở trong căn hộ dưới tầng hầm này bất kể thời tiết có thế nào. Câu chuyện mà anh đang viết dở đã chiếm trọn cuộc đời anh bởi cho đến lúc này, nó là cuộc sống duy nhất mà anh có, và như thế cũng chẳng sao cả.

Anh có hai cuộc trao đổi ngắn với Bucky Hanson. Đêm qua, anh nhắn Ông ổn không? và Bucky trả lời Ô . Anh nhắn tiếp Tiền về chưa? , và Bucky nhắn lại rằng Ch, đúng như Billy mong đợi. Anh không thể gọi điện cho Giorgio, ngay cả khi dùng sim rác, vì cảnh sát có thể đang theo dõi điện thoại của anh ta. Và anh sẽ nhận được gì nếu anh quyết định mạo hiểm? Gần như chắc chắn là một giọng nữ nói rằng số điện thoại không còn hoạt động. Bởi Giorgio cũng không còn hoạt động. Billy chắc chắn là thế.

Trong thế giới luân phiên trong câu chuyện của anh, Billy tham gia Chiến dịch Phantom Fury vào tháng 11 năm 2004. Anh nghĩ rằng phần này sẽ ngốn mất mười ngày, thậm chí là hai tuần. Sau khi hoàn thành phần này, khi anh tạm gác câu chuyện về Ngôi nhà Vui nhộn, anh sẽ thu dọn đồ đạc và rời khỏi thị trấn. Lúc đó, các trạm kiểm soát sẽ không còn, mà có lẽ là đã được dẹp rồi.

Anh ngồi xuống trước máy tính, nhìn vào chỗ anh vừa dừng lại. Hai ngày trước khi cuộc tấn công bắt đầu, Jamieson ra lệnh cho Johnny và Pablo đưa những đứa nhóc chơi bóng chày ra khỏi căn cứ, và tất cả mọi người đều hiểu điều đó có nghĩa là gì: chúng một lần nữa đang tiến vào, và lần này chúng sẽ ở lại cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ.

Billy nhớ Zamir đã nhìn lại cánh cổng và hét lên một câu cuối cùng, “An toàn rồi, đụ má nó!”, sau đó chúng rời đi mãi mãi. Những năm sau đó, đám nhóc sẽ trở thành những người đàn ông trưởng thành, nếu còn sống sót.

Anh bắt đầu viết về ngày những đứa nhóc chơi bóng chày trở về nhà, nhưng nơi đó đã bị san phẳng. Giếng tạm thời khô cạn. Anh lưu tài liệu, tắt máy, sau đó quay sang các máy tính xách tay khác, những chiếc máy tính rẻ tiền. Anh lần lượt khởi động từng cái một, kiểm tra xem tất cả các liên kết mồi nhử đã được cập nhật chưa (ĐIỀU ƯỚC CUỐI CÙNG TRƯỚC KHI CHẾT CỦA MICHAEL JACKSON, BÀI TẬP ĐƠN GIẢN ĐỂ ĐÁNH BAY ĐAU THẦN KINH TỌA, DÀN DIỄN VIÊN CỦA THE MICKEY MOUSE CLUB GIỜ RA SAO) rồi tắt chúng đi. Tất cả vẫn ổn trong thế giới nhỏ của anh. Anh có một kế hoạch. Anh sẽ kết thúc phần về Iraq trong câu chuyện của mình, Ngôi nhà Vui nhộn đóng vai trò như là cao trào tự nhiên. Sau đó, anh sẽ thu dọn đồ đạc và rời khỏi thị trấn xui xẻo này. Anh sẽ lái xe về phía tây chứ không phải về phía bắc, và vào một thời điểm nào đó trong tương lai không xa, anh sẽ đến thăm Nick Majarian.

Nick nợ anh tiền.

02

Kế hoạch của Billy kéo dài đến gần nửa đêm, chỉ kém 15 phút. Anh mặc quần đùi, xem vài bộ phim hành động, và dù cốt truyện rất đơn giản – nội dung là về một gã tìm cách trả thù những kẻ đã giết hại con chó của anh ta – nhưng Billy vẫn không thể theo kịp. Anh quyết định kết thúc một ngày của mình. Anh tắt cái hộp ngớ ngẩn đó đi và bước vào phòng ngủ thì nghe thấy tiếng ồn bên ngoài, tiếng lốp xe bị trượt và hệ thống phanh không được bảo dưỡng thường xuyên. Anh căng mình để sẵn sàng nghe thấy âm thanh va chạm, khi chiếc xe đâm đầu vào cột điện. Thay vào đó, anh nghe thấy tiếng nhạc yếu ớt vang lên và cả những tràng cười rộ. Có vẻ như là tiếng cười của những người say.

Anh bước đến ô cửa sổ kính tiềm vọng của mình và kéo rèm. Có một ngọn đèn đường và nó phát ra ánh sáng vừa đủ để anh có thể trông thấy một chiếc xe van cũ với hai bên hông xe han gỉ hết cả. Ở một bên xe, một bánh trước nằm trên vỉa hè, còn bánh sau thì trên bãi đất trống. Lúc này, trời đang mưa và cũng đủ nặng hạt để khiến chiếc đèn pha của xe tải trông giống như đang chiếu xuyên qua một tấm rèm mỏng. Cánh cửa dài bên phía ghế hành khách mở ra trên thanh trượt. Đèn bên trong xe bật sáng, nhưng tất cả những gì mà Billy có thể nhìn xuyên qua cơn mưa là những bóng người mờ ảo. Có ít nhất ba người, di chuyển xung quanh. Không, bốn mới đúng. Người thứ tư đang ngồi sụp xuống ghế, đầu gục xuống. Có hai gã đang giữ cánh tay người đó, khuỷu tay buông thông trông như thể bị gãy.

Âm thanh cười nói rộ lên liên tục. Hai người đàn ông khiêng người đang ngồi sụp xuống ghế ra khỏi xe van trong khi người thứ ba đứng đằng sau trông như thể đang quan sát. Người trong trạng thái bất tỉnh có mái tóc đen dài. Có lẽ là một cô gái. Hai người đàn ông đưa cô ra sau chiếc xe van và thả xuống. Nửa thân trên của cô gái nằm trên vỉa hè, còn nửa thân sau thì rơi xuống rãnh nước. Hai gã đàn ông quay trở lại xe. Cửa xe đóng lại. Trong một khắc, chiếc xe van cũ kỹ vẫn ở đó, ánh đèn pha cắt ngang qua cơn mưa tầm tã. Sau đó, nó rồ máy khi lốp xe phát ra tiếng kêu và một luồng khí thải xuất hiện. Có một khẩu hiệu được dán ở thanh chắn của xe, nhưng Billy không tài nào đọc được. Đèn trên biển số thì chập chờn, gần như tắt hẳn.

Đó chắc chắn là một cô gái. Cô mang giày thể thao, mặc áo khoác da và chiếc váy bị kéo cao để lộ gần hết một bên chân. Một nửa cẳng chân bị lộ ra ngập trong rãnh nước. Nó rất trắng. Cô gái đó đã chết chưa? Liệu những gã đàn ông đó có phá lên cười khi cô đã chết không? Sau vài điều mà anh được tận mắt chứng kiến khi còn ở trên sa mạc (và không tài nào quên được), Billy biết rất có thể là như vậy.

Anh phải đưa cô gái đó vào, không chỉ vì cô có thể chết ngoài đó nếu anh không làm vậy. Khu vực này của thị trấn yên tĩnh ngay cả vào buổi trưa các ngày trong tuần, nhưng kiểu gì cũng có người đến và phát hiện ra cô. Họ có thể sẽ không dừng lại, Thạch Sanh trên đời này rất ít, nhưng họ chắc chắn sẽ gọi 911. Tạ ơn Chúa vì giờ đã muộn và tạ ơn Chúa vì anh không lên giường sớm hơn năm phút. Chắc hẳn sẽ có tiếng gõ cửa nhà anh, cảnh sát sẽ đi khắp các ngôi nhà ở phía bên này đường Pearson để tìm xem liệu có ai nhìn thấy cô gái bị bỏ rơi này không, và nếu tiếng gõ cửa xuất hiện lúc 1, 2 giờ sáng, anh sẽ không có cơ hội đội bộ tóc giả của Dalton Smith, chứ đừng nói gì đến chiếc bụng giả. Này anh bạn , một trong những viên cảnh sát có thể nói, trông anh quen quen. Tôi nghĩ anh nên đi với chúng tôi.

Billy không buồn mặc quần và mang giày, anh hộc tốc chạy lên cầu thang trong chiếc quần đùi. Anh băng qua hành lang và bước xuống bậc cửa, vẫn để cửa mở mặc cho nó bị đập đi đập lại bởi gió. Anh nhận ra gót chân mình đạp phải một mảnh vụn, nhưng cái lạnh ngoài trời còn tê tái hơn. Không lạnh đến mức có thể xuất hiện mưa tuyết, ít nhất lúc này thì chưa, nhưng cũng gần vậy. Tay anh sởn hết da gà. Ngón chân cái chỉ còn lại một nửa như đông cứng. Nếu vẫn còn sống, cô gái đó có thể đã không nằm lại đó lâu như vậy.

Billy quỳ một bên gối xuống và bế thốc cô gái lên, vì quá căng thẳng nên anh không biết cô nặng hay nhẹ. Anh đưa mắt nhìn về hai phía của con đường, nước mưa chảy dài trên khuôn mặt và tấm ngực trần của anh. Chiếc quần đùi của anh ướt sũng, trễ xuống ở một bên hông. Anh không nhìn thấy ai cả. Tạ ơn Chúa. Anh quay trở lại căn hộ bên đường, và trong lúc bế cô băng qua đường, cô gái nghiêng đầu, họng òng ọng, sau đó nôn thốc nôn tháo vào một bên hông và chân anh. Nó ấm nóng một cách đáng kinh ngạc, hệt như một miếng sưởi điện.

Chà , anh nghĩ, vậy là cô ấy vẫn còn sống.

Anh lại đạp phải một mảnh vụn khác lúc bước lên bậc thềm, nhưng rồi nhanh chóng di chuyển vào bên trong. Anh không thể để cánh cửa bên ngoài sập mạnh lại vì gió, nên đã đặt cô xuống sảnh và dùng tay đóng nó lại. Lúc quay trở lại, anh trông thấy đôi mắt của cô gái đã hé mở một nửa. Anh có thể thấy một vết bầm tím lớn trên má và một bên mũi cô. Không thể do vỉa hè bởi cô không đáp mặt xuống đó. Hơn nữa, vết bầm tím quá rõ đến nỗi không thể là vết va đập đơn thuần.

“Anh là ai?”, cô gái lẩm bẩm. “Tôi đang ở...”, đoạn cô lại nôn thốc nôn tháo. Lần này, nó trào ngược xuống cổ họng và khiến cô bị nghẹn.

Billy quỳ gối xuống phía sau cô, quàng một tay ôm lấy phía dưới ngực cô. Anh dùng lực xốc cô lên. Lúc này, chiếc quần đùi của anh, ướt sũng nước mưa và có vẻ rộng hơn so với lúc trước, bắt đầu trượt xuống chân anh. Anh nhét hai ngón tay vào miệng cô, cầu Chúa cô sẽ không cắn anh. Vết thương bị nhiễm trùng là điều cuối cùng mà anh mong đợi. Anh móc ra vài thứ, vẩy xuống sàn, sau đó siết chặt phần trên bụng. Nó hiệu nghiệm thật. Cô gái lao người về phía trước như một anh hùng, một lần nữa nôn thốc nôn tháo vào bức tường tiền sảnh.

Một chiếc xe hơi, thứ đáng lẽ đã khiến anh đi tong ba phút trước đó, đang đến. Billy có thể nhìn thấy đèn pha của nó hắt ánh sáng vào tấm kính chắn mưa ở cửa trước. Anh quỳ một chân xuống, vẫn ôm cô gái ở phía trước mình. Chiếc quần đùi chết tiệt của anh giờ đang nằm giữa hai đầu gối và anh thực sự có thời gian để tự hỏi tại sao anh lại cởi quần ra cơ chứ. Đầu cô gái gục xuống, nhưng anh nghĩ những âm thanh khò khè mà anh nghe thấy lúc này là tiếng ngáy chứ không phải cô bị nghẹt thở.

Ánh đèn pha sáng lên, sau đó dịu xuống không chút chậm chạp. Billy đứng dậy, xốc mạnh cô gái lên cùng mình. Anh luồn một tay xuống dưới kheo chân của cô, tay còn lại đỡ lấy vai. Đầu cô gái ngửa về phía sau. Anh chùng chân và chiếc quần đùi lần này chính thức rơi xuống mắt cá. Anh bước ra khỏi nó, đá chiếc quần sang một bên. Trông chẳng khác nào một vở tạp kĩ kinh dị về đêm vậy.

Tóc cô gái rũ rượi và khi bước xuống cầu thang, anh cố để mình không mất thăng bằng và bị ngã. Khuôn mặt đang ngửa lên của cô nhợt nhạt như ánh trăng. Cô có một vết bầm khác trên trán, phía sau mắt bên trái.

Và Chúa ơi, chân anh tê buốt. Không phải ngón chân đã bị cụt một nửa, mà là những mảnh vụn. Anh đi tới chân cầu thang mà không bị ngã, sau đó dùng mông mở cánh cửa dẫn vào căn hộ của mình. Cô vung vẩy đòi thoát ra khỏi sự kìm kẹp của anh, cơ thể cô mềm oặt tạo thành hình chữ U. Anh nâng một chân mình lên đỡ lấy thắt lưng cô, đẩy cô loạng choạng vào bên trong. Cô trượt vào. Lờ đi những mảnh vụn đang ngày càng đâm sâu hơn vào bàn chân đang tấy lên vì lạnh của mình, Billy nhanh chân chạy đến đi văng. May sao anh đến kịp lúc. Cô thụp mình xuống ghế, phát ra tiếng lẩm bẩm yếu ớt, rồi sau đó tiếp tục thở phì.

Billy cúi người về phía trước, hai tay chống lên đầu gối để phần lưng đang căng cứng đỡ mỏi. Mùi hôi từ những bãi nôn mửa bốc ra từ người cô rất khó chịu, khiến anh phải bụm miệng. Anh cũng có thể ngửi thấy mùi rượu, nhưng chỉ thoang thoảng.

Chà, cô ấy đã nôn được cho nhẹ người, anh nghĩ, nhưng nếu cô say bí tỉ thì anh đã có thể ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở của cô. Anh có thể ngửi thấy nó khi ở tiền sảnh. Và...

Anh nhấc chân lên, ngửi mùi của đống nôn mửa sền sệt trên chân mình. Gần như không có mùi rượu.

Anh nhìn cô một lượt. Chiếc váy denim cô đang mặc khá ngắn và bị sờn ở viền. Anh có thể nhìn thấy quần lót của cô nếu cô mặc, nhưng cô không. Anh nhìn thấy thứ gì đó khác. Đùi trước của cô bợt bạt và trắng – như mặt trăng – nhưng phía đùi trong thì lại lấm tấm máu khô.

03

Cô gái một lần nữa nôn khan, nhưng chỉ một chút, và không có gì được tống ra ngoài dòng nước miếng vẩn đục nơi khóe miệng. Đoạn cả người cô bắt đầu run rẩy. Tất nhiên là vậy rồi, vì lúc này toàn thân cô ướt sũng. Billy tháo giày cho cô, nhìn thấy đôi tất đến mắt cá có hình trái tim ở cổ tất. Anh dựng cô ngồi dậy, lẩm bẩm, “Nào, giúp chút đi”, dù anh biết cô không thể giúp được gì. Mí mắt cô khẽ rung và cô cố gắng nói. Cô thậm chí có thể nghĩ mình đang nói chuyện, rằng cô đang hỏi tất cả những câu mà bất kỳ ai ở trong tình huống này đều có thể đặt ra, nhưng những từ duy nhất mà anh có thể nghe ra là ai và anh . Còn đâu chỉ là những âm thanh huzzz, whaa ú ở nơi cuống họng.

“Được rồi,” Billy nói. “Bây giờ không sao hết rồi, đừng chết như vậy chứ.”

Dù bây giờ, kể cả khi anh đang vật vã với tình huống điên rồ này, Billy nhận ra mọi chuyện sẽ đơn giản nếu cô làm vậy. Một suy nghĩ thật thối nát, nhưng không thể không đúng.

Anh cởi áo khoác của cô – hàng rẻ tiền, mỏng, không phải là da thật mà là sợi tổng hợp. Bên trong là một chiếc áo thun có in dòng chữ TOUR BẮC MỸ 2017 BLACK KEYS [*] ở phía trước. Anh cố gắng kéo chiếc áo ra khỏi đầu nhưng bị vướng vào cằm cô. Cô khẽ rên rỉ và anh nghe thấy bốn từ rõ ràng: “Không, đừng bóp cổ .”

Cả người cô trượt xuống. Anh cởi được chiếc áo phông ra kịp thời để đỡ cô và giữ cô không ngã xuống sàn. Chiếc áo ngực cotton màu trắng trơn không nằm đúng chỗ, chỉ một bên ngực của cô được che chắn, vì dây áo bên trái đã bị tuột. Anh kéo áo ngực cô xuống, xoay nó lại, cố gắng tháo nó ra.

Khi nửa thân trên của cô được thả trần, anh đặt cô nằm xuống. Sau đó, anh cởi chiếc váy denim của cô ra và ném nó xuống sàn cùng đống áo trước đó. Bây giờ, cô hoàn toàn khỏa thân ngoại trừ một chiếc bông tai, chiếc còn lại đã rơi mất ở đâu đó. Có Chúa mới biết nó đang ở đâu. Cô vẫn còn nổi da gà và run lẩy bẩy. Đó là vì lạnh, nhưng cũng là do sốc. Anh từng nhìn thấy sự rùng mình như vậy ở Fallujah, và chứng kiến nó biến thành cơn co giật. Tất nhiên, cô gái này không trúng nhiều đạn ở chân như Johnny Capps tội nghiệp, nhưng trên người cô có máu, và giờ thì anh nhìn thấy thêm ba vết bầm tím trên một bên ngực nhỏ của cô. Những vết thâm be bé. Ai đó đã nắm lấy vị trí đó và siết chặt. Rất chặt. Có thêm hai vết bầm tím hình ngón tay ở phần cổ bên trái và Billy nghĩ đến những gì cô vừa nói, Không, đừng bóp cổ.

Đề phòng cô có thể nôn tiếp, Billy xoay cô nằm nghiêng, sau đó đẩy cô nằm sát vào bên trong ghế, hy vọng cô không bị ngã. Cô lại ngáy, hơi khàn khàn nhưng đều đặn. Răng cô cũng nghiến vào nhau.

Anh bước vội vào phòng tắm, đem ra một trong hai chiếc khăn tắm. Anh quỳ xuống trước ghế, khẽ lau lưng, mông, đùi và bắp chân của cô. Anh làm điều đó một cách nhanh chóng và nhẹ nhõm khi nhìn thấy chút màu mờ nhạt nổi lên trên làn da xanh xao. Anh nắm lấy một bên vai cô (có thêm một vết bầm khác ở đó, nhưng nhỏ hơn), lật cô nằm ngửa và bắt đầu lại: bàn chân, chân, bụng, ngực, vai. Khi anh lau mặt, cô khẽ giơ tay lên bằng một cử chỉ yếu ớt, sau đó hạ xuống như thể làm vậy là quá sức. Anh cố gắng lau khô tóc cho cô nhưng không thể, bởi nước mưa đã thấm ướt đến tận da đầu cô.

Khốn kiếp , Billy nghĩ. Bất kể chuyện này có như thế nào, khốn kiếp. Anh thả khăn tắm xuống và với lấy cô, định bụng nghiêng cô về một bên để cô không bị sặc nếu muốn nôn lần nữa, đoạn anh nghĩ lại. Anh cầm chân phải của cô và hạ nó xuống, cho gót chân chạm xuống sàn để lộ âm đạo của cô. Môi lớn tấy lên đỏ tươi và bị rách vài chỗ, một bên môi vẫn rỉ ra máu tươi. Phần thịt giữa âm đạo – anh biết thuật ngữ chỉ bộ phận đó nhưng trong thời điểm căng thẳng như lúc này, anh không tài nào gọi tên nó được – còn bị rách tệ hơn cả môi lớn, và có Chúa mới biết bên trong cô bị tổn thương thế nào. Anh nhìn thấy vài giọt tinh dịch đã khô lại, hầu hết đều nằm ở bụng dưới và trên mu của cô.

Gã đó đã cho ra ngoài, Billy nghĩ, sau đó nhớ lại rằng có ba bóng người mờ mờ trong chiếc xe van, và đánh giá từ điệu cười của chúng cả bọn đều là nam giới. Dù sao thì một kẻ trong đám đó đã làm vậy.

Suy nghĩ này giúp anh nhận thức được tình hình của chính mình. Xem xét những gì đã xảy ra với cô gái trên đi-văng này, thật là một chuyện trớ trêu: cô lạnh cóng, đôi chân dạng mở và trần truồng như ngày được sinh ra vậy. Những người hàng xóm của anh trên phố Evergreen sẽ nghĩ gì khi nhìn thấy cảnh này? Ngay cả Corrie Ackerman, một người có trái tim nhân hậu, chắc cũng không thể tiếp tục bảo vệ anh. Anh có thể mường tượng dòng tít trên bản tin Red Bluff News : KẺ ÁM SÁT TÙ NHÂN TRƯỚC THỀM TÒA ÁN ĐÃ CƯỠNG HIẾP MỘT THIẾU NIÊN!

Khốn kiếp thật, anh nghĩ. Khốn thấu trời!

Billy muốn đưa cô vào giường, nhưng anh có việc khác cần giải quyết trước. Lúc này mọi thứ đã lắng xuống, anh thấy chân mình đau khủng khiếp. Có khá nhiều đồ anh không mua dự trữ ở nơi này, trong đó có nhíp, nhưng băng dán cá nhân và lọ oxy già từ người thuê trước vẫn còn lại trong phòng tắm. Đồ khử trùng có lẽ đã quá hạn từ lâu, nhưng ăn mày không thể đòi xôi gấc được.

Anh nghiêng chân, bước đi bằng mép chân nhanh nhất có thể, lấy một con dao gọt hoa quả từ nhà bếp, sau đó là đồ dùng trong phòng tắm. Các miếng băng dán cá nhân được trang trí các nhân vật trong bộ phim hoạt hình Toy Story . Anh ngồi trên sàn bên cạnh cô gái đang ngủ ngáy và run rẩy, dùng con dao gẩy những mảnh vụn đủ để anh có thể dùng tay kéo chúng ra ngoài. Có cả thảy năm miếng, trong đó có hai mảnh rất lớn. Anh đổ oxy già vào vết thương. Sự châm chích khiến anh nghĩ mình có thể chịu đựng được. Anh che hai vết thương lớn nhất bằng băng dán cá nhân, mà có lẽ nó không dính được lâu lắm. Anh đoán các miếng dán này đã khá cũ rồi, có thể từ hai hay ba người thuê cũ trước đây.

Anh đứng dậy, xoay vai cho đỡ mỏi, sau đó bế cô gái lên. Khi adrenaline không dâng lên trong người, anh đoán cô nặng chừng khoảng sáu mươi lăm cân. Có thể là năm mươi lăm. Không là gì so với ba người đàn ông. Tất cả bọn chúng đều đã cưỡng hiếp cô? Billy cho rằng nếu họ ở cùng nhau và có một tên làm vậy với cô, thì những tên còn lại chẳng tội gì mà bỏ qua. Anh sẽ hỏi khi cô tỉnh lại, một câu hỏi chẳng đem lại ích lợi gì. Anh ngờ rằng không biết cô có nhớ được gì không và điều cô sẽ muốn biết là tại sao anh không gọi cảnh sát hoặc đưa cô đến phòng cấp cứu gần nhất.

Người cô cong lại thành hình chữ U và cuối cùng, Billy thả cô xuống giường đánh phịch thay vì đặt cô xuống một cách nhẹ nhàng như anh dự định. Cô khẽ mở mắt, sau đó lại nhắm lại và tiếp tục ngáy. Anh không muốn vật lộn với cô nữa, nhưng anh cũng không muốn cô trần truồng nằm đó. Cô sẽ vô cùng hoảng sợ khi tỉnh dậy. Anh lấy một chiếc áo phông, ngồi xuống bên cạnh cô, nâng cô lên bằng tay trái và dùng tay phải tròng áo sơ mi qua đầu cô. Những âm thanh phản đối yếu ớt của cô lại trở thành tiếng ngáy đều đặn khi chiếc áo trượt qua mặt và xuống vai cô.

“Hợp tác chút đi.” Anh nhấc một cánh tay của cô lên và sau vài lần thất bại, anh cố gắng xoay xở nhét tay cô và ống tay áo ngắn. “Giúp tôi chút đi, được không?”

Một phần nào đó trong cô nghe thấy lời anh nói vì cô giơ cánh tay còn lại của mình lên và cuối cùng cũng luồn vào ống tay áo. Anh đặt cô nằm ngửa, thở hắt ra một hơi, mồ hôi từ trên trán nhỏ xuống cánh tay anh. Chiếc áo sơ mi cuộn một búi lên bầu ngực của cô. Anh kéo nó xuống, nâng cô lên, rồi kéo ở phía sau. Cô khẽ rùng mình và hơi rên rỉ. Billy đặt một cánh tay xuống bên dưới kheo chân, nâng cô lên và kéo gấu áo sơ mi trùm qua mông và đùi cô.

Chúa ơi, giống như mặc quần áo cho một đứa nhóc vậy, Billy nghĩ.

Anh hy vọng cô sẽ không dấm đài ra giường – anh có duy nhất bộ ga trải giường này và cửa tiệm giặt là gần nhất cách đây ba khối nhà – nhưng anh biết rất có khả năng cô sẽ làm vậy. Ít nhất thì hầu hết các vết thương đều đã ngưng rỉ máu. Anh đã cho rằng nó có thể trở nên tồi tệ hơn. Chúng xé toạc cô, thậm chí giết cô. Rất có thể đó là những gì bọn chúng muốn làm, vứt bỏ cô như chúng đã làm, nhưng Billy nghi ngờ điều đó. Anh nghĩ tất cả bọn chúng đều say bí tỉ. Hoặc ngáo đá. Những tên khốn đó có lẽ đã nghĩ cô sẽ tỉnh lại và có thể tự đi bộ về nhà, đúng là phải trải qua thử thách mới rút ra được bài học cho mình.

Anh đứng dậy, đưa tay quệt lông mày và kéo chăn lên. Cô túm lấy nó ngay lập tức, kéo lên tận cằm và xoay người về một bên. Điều đó tốt vì cô có thể muốn nôn trở lại. Anh nghĩ bụng dạ cô chẳng còn gì để tống ra ngoài nữa, sau những thứ cô đã cho ra ngoài tiền sảnh, nhưng ai mà nói trước được điều gì.

Ngay cả khi trùm chăn, cô vẫn rùng mình.

Tôi nên làm gì với cô đây? Billy nghĩ. Tôi phải làm cái quái gì bây giờ, nói cho tôi biết xem nào.

Đó là một câu hỏi mà anh không thể trả lời. Tất cả những gì anh biết là anh đang sa chân vào một mớ hỗn độn.

04

Anh thay một chiếc quần đùi mới được lấy từ trong ngăn kéo tủ com-mốt, sau đó bước ra ngoài phòng khách và ngả người ra đi-văng. Anh nghĩ mình sẽ ngủ, nhưng nếu anh làm vậy thì cũng chỉ chập chờn và anh sẽ nghe thấy âm thanh của cô gái đó nếu cô thức dậy và cố gắng rời khỏi căn hộ. Và làm gì? Ngăn cản cô, tất nhiên rồi, chỉ vì trời rét căm căm và mưa như trút cùng những đợt gió thốc lên liên tiếp. Nhưng đó là đêm nay. Khi cô thức dậy vào sáng mai, cảm thấy nôn nao và mất phương hướng trong căn hộ của một người lạ, quần áo cũng không cánh mà bay...

Quần áo của cô gái đó. Vẫn còn trên sàn nhà, sình nước.

Billy đứng dậy và mang chúng vào phòng tắm. Trên đường đi, anh dừng lại để nhìn vào vị khách không mời của mình. Cô đã thôi ngáy nhưng vẫn còn run rẩy. Một lọn tóc bết lại rơi xuống một bên má. Anh cúi người và vén nó sang.

“Làm ơn, tôi không muốn,” cô lẩm bẩm.

Billy sững người, nhưng khi không thấy gì nữa, anh bước vào phòng tắm. Có một móc treo trên cửa. Anh treo chiếc áo khoác rẻ tiền lên đó. Có một bồn tắm cùng vòi hoa sen ngay ở phía trên như trong các nhà nghỉ giá rẻ. Anh xả áo và váy của cô trong bồn tắm rồi phơi chúng lên thanh treo rèm để hong khô. Áo khoác của cô có ba túi có khóa, một túi nhỏ phía bên ngực trái và hai túi chéo ở hai bên. Không có gì trong túi ngực. Có một chiếc ví nam ở một túi bên và túi còn lại đựng một chiếc điện thoại.

Anh tháo thẻ sim rồi đặt điện thoại trở lại túi. Anh mở ví. Thứ đầu tiên mà anh tìm thấy là bằng lái xe của cô. Tên cô là Alice Maxwell và đến từ Kingston, Đảo Rhode. Cô hai mươi tuổi. Không, tính lại xem nào, vừa bước sang tuổi hai mươi mốt. Những bức ảnh chụp DMV [*] lúc nào cũng xấu hoắc, bạn thậm chí còn cảm thấy xấu hổ khi trưng ra cho viên cảnh sát xem khi bị dừng lại vì chạy quá tốc độ, nhưng ảnh chụp của cô gái này khá ổn. Hoặc có lẽ Billy nghĩ rằng đó là bởi anh nhìn thấy cô trong cảnh tệ hại hơn bất kỳ bức ảnh DL nào. Mắt cô to và xanh. Môi khẽ mỉm cười.

Bằng lái xe đầu tiên, anh nghĩ. Cô ấy thậm chí còn chưa gia hạn nó lần nào, bởi nó vẫn chịu giới hạn khung giờ đối với thanh thiếu niên.

Có một thẻ tín dụng mang tên Alice Reagan Maxwell. Một thẻ sinh viên của Trường Cao đẳng Kinh doanh Clarendon ở thành phố này, một thẻ quà tặng AMC (Billy không rõ đây có phải là rạp hát của Ken Hoff quá cố hay không), một thẻ bảo hiểm có ghi nhóm máu của cô (nhóm máu O) và một vài bức ảnh về một Alice Maxwell trẻ trung hơn nhiều cùng những người bạn đồng trang lứa hồi phổ thông, chú chó của cô và người phụ nữ rất có thể là mẹ cô. Cũng có một tấm hình của cậu thanh thiếu niên đang mỉm cười, có lẽ là cậu bạn trai thời phổ thông.

Anh còn tìm thấy trong ví hai đồng mười đô, hai đồng một đô và một mẩu báo được cắt ra. Đó là cáo phó của Henry Maxwell, chôn cất ở Nhà thờ Christ Baptist ở Kingston, nhận quyên góp thay vì hoa để đóng góp cho Hiệp hội Ung thư Mỹ. Người đàn ông trong mẩu báo chừng ở giữa hay cuối độ tuổi trung niên. Mái tóc ngắn và mỏng được chải chuốt cẩn thận trên một cái đầu hói. Ông trông giống bất kỳ ai mà bạn có thể đi ngang qua trên phố, nhưng Billy có thể thấy nét hao hao của người thân ruột thịt ngay cả trong bức ảnh mờ mờ, và Alice Reagan Maxwell thương ông ấy đến mức mang theo cáo phó của ông Ở trong ví. Billy hẳn phải thích cô vì điều đó.

Nếu cô học ở đây và cha cô được chôn cất ở nơi đó thì mẹ cô, gần như chắc chắn đã quay trở lại Kingston, sẽ không thắc mắc cô ở đâu, ít nhất thì không phải ngay lập tức. Billy nhét ví vào túi áo khoác của cô, nhưng lấy điện thoại và đặt nó vào ngăn kéo trên cùng của tủ com-mốt, dưới chỗ đặt áo phông của anh.

Anh băn khoăn không biết mình có nên dọn sạch đống nôn của cô ở tiền sảnh trước khi chúng khô lại không nhưng rồi anh quyết định gạt suy nghĩ đó đi. Nếu cô tỉnh dậy và nghĩ anh là lý do khiến háng cô đau rát thì đó chính là bằng chứng cho việc anh đã đưa cô từ ngoài vào.

Cô vẫn còn run. Vậy thì do bị sốc, có đúng không nhỉ? Hoặc có thể là phản ứng với bất cứ thứ gì mà những gã đó đã cho vào đồ uống của cô? Billy đã nghe nói về roofie [*] nhưng anh không biết rõ về hậu quả có thể xảy ra của nó.

Anh định bụng rời đi. Cô gái – Alice – rên rỉ. Nghe có vẻ bơ vơ và tuyệt vọng.

Chết tiệt, Billy nghĩ. Đây có lẽ là ý tưởng tồi tệ nhất từ trước đến nay, nhưng cái quái gì vậy.

Anh chui lên giường cùng cô. Lưng cô xoay về phía anh. Anh choàng tay qua cô và kéo cô lại gần. “Xích lại gần đây, nhóc. Cô vẫn ổn mà. Dịch vào đây xem nào, cho ấm và khỏi run rẩy. Cô sẽ cảm thấy tốt hơn vào buổi sáng. Chúng ta sẽ tìm ra vấn đề vào sáng mai.”

Chết tiệt thật, anh lại nghĩ.

Có thể, sự thoải mái là thứ cô cần, hoặc hơi nóng từ cơ thể anh, hoặc tất cả những cơn rùng mình đó tự động biến mất. Billy không biết và cũng không quan tâm. Anh chỉ vui mừng khi những cơn run rẩy của cô trở nên ngắt quãng, rồi cuối cùng mất hẳn. Cô cũng không ngáy nữa. Lúc này, anh có thể nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài. Tòa nhà này khá cũ, và khi gió giật mạnh, nó khẽ kêu lên những tiếng cót két. Âm thanh đó dễ chịu đến lạ lùng.

Mình sẽ dậy sau một, hai phút, Billy nghĩ. Ngay sau khi mình chắc chắn cô ấy sẽ không tỉnh lại hay bắt đầu la hét quân giết người. Chỉ một hay hai phút thôi.

Ấy vậy mà anh ngủ thiếp đi và mơ thấy có khói ở trong nhà bếp. Anh có thể ngửi thấy mùi bánh quy bị cháy. Anh cần cảnh báo Cathy, nói với con bé rằng nó nên lấy bánh ra khỏi lò trước khi gã bạn trai của mẹ trở về nhà, nhưng anh không thể. Đó là quá khứ và anh chỉ là một khán giả.

05

Billy giật mình tỉnh giấc trong bóng tối, chắc mẩm đã ngủ quên và bỏ lỡ cuộc hẹn với Joel Allen, làm hỏng việc mà anh đã mất hàng tháng chờ đợi để hoàn thành. Đoạn, anh nghe thấy tiếng thở từ cô gái bên cạnh – thở chứ không ngáy – và anh sực nhớ mình đang ở đâu. Mông cô đang ở sát cậu bé của anh và anh thấy mình đang cương cứng, một điều không phù hợp chút nào trong hoàn cảnh này. Thực ra nó còn vô cùng kỳ cục, nhưng lắm khi cơ thể ta chẳng thèm lưu tâm đến hoàn cảnh. Nó chỉ muốn những gì nó muốn.

Anh rờ rẫm bước ra khỏi giường và cảm nhận đường đến phòng tắm trong khi một tay đặt ngoài chiếc quần đùi đang phồng ra của mình, không muốn va cái đốp cậu bé đang căng lên vào chiếc tủ com-mốt và khiến lễ hội ban đêm chết tiệt này trở nên trọn vẹn. Trong lúc đó, cô gái không hề cựa quậy. Nhịp thở chậm cho thấy cô đang ngủ rất say, và như thế thật tốt.

Lúc anh bước vào phòng tắm và đóng cửa lại, thứ đang cương cũng xẹp xuống và anh có thể đi vệ sinh. Bồn cầu phát ra tiếng động rất ổn và sẽ như vậy mãi nếu anh không đập cần gạt vài lần, vì vậy anh đóng nắp bồn lại, tắt đèn rồi rờ rẫm tìm đường quay trở lại chiếc tủ com-mốt, nơi anh lần mò cho đến khi sờ thấy cạp quần co giãn của chiếc quần đùi tập thể dục của mình.

Anh đóng cửa phòng ngủ và mạnh dạn hơn khi bước ra ngoài phòng khách, vì tấm rèm chắn ngang cửa sổ kính tiềm vọng vẫn được gạt sang một bên và ánh đèn đường gần đó đủ để anh có thể nhìn. Anh trông ra ngoài và không thấy gì cả, đường phố vắng tanh vắng ngắt. Trời vẫn mưa nhưng gió không còn thổi mạnh. Anh kéo rèm và kiểm tra đồng hồ đeo tay của mình, anh chưa bao giờ tháo nó ra khỏi tay mình. Lúc này là 4 giờ 15 phút sáng. Anh mặc quần đùi, thả mình xuống đi-văng và cố nghĩ xem anh nên làm gì khi cô thức dậy, nhưng điều khiến anh bận tâm nhất, dù nực cười nhưng đó là sự thật, là sự xuất hiện không mong muốn của cô trong cuộc sống của anh có lẽ đã đặt dấu chấm hết cho công cuộc viết lách của anh, vào đúng lúc khi nó đang diễn ra tốt đẹp. Anh mỉm cười. Toàn lo bò trắng răng.

Cơ thể muốn những gì nó muốn, và tâm trí cũng vậy, anh nghĩ và nhắm mắt lại. Anh chỉ muốn chợp mắt một chút nhưng thay vào đó lại chìm sâu vào giấc mộng. Lúc tỉnh dậy, cô gái đang đứng trước mặt anh, trong chiếc áo phông mà anh mặc cho cô khi bế cô vào giường. Và trên tay cô cầm một con dao.