CHƯƠNG 14 01
“Tôi đang ở đâu? Anh là ai? Anh cưỡng hiếp tôi? Anh đã làm vậy, đúng không?”
Đôi mắt cô đỏ hoe và tóc xõa xượi. Hình ảnh này của cô có thể được đặt cạnh từ nôn nao trong từ điển. Trông cô sợ phát khiếp, và Billy không thể trách cô vì điều đó.
“Cô bị cưỡng hiếp, nhưng không phải tôi.”
Con dao cô đang cầm trên tay chính là con dao gọt mà anh dùng để gẩy những mảnh vụn ra khỏi chân mình. Anh đã đặt nó trên chiếc bàn cà phê. Anh đưa tay và lấy con dao ra khỏi tay cô. Anh làm điều đó một cách nhẹ nhàng và cô không hề phản đối.
“Anh là ai?” Alice hỏi. “Anh tên gì?”
“Dalton Smith.”
“Quần áo tôi đâu?”
“Đang treo trong phòng tắm. Tôi cởi quần áo cho cô và...”
“ Cởi quần áo cho tôi!” Cô đưa mắt nhìn xuống chiếc áo mình đang mặc.
“Và lau khô người. Toàn thân cô ướt sũng. Run rẩy. Đầu cô thế nào rồi?”
“Đau nhức. Tôi cảm thấy như mình đã uống cả đêm, nhưng tôi chỉ uống có một cốc bia... và tôi nghĩ có thể là một... chúng ta ở đâu đây?”
Billy dợm bước. Cô gái lùi lại, giơ hai tay lên trước tỏ vẻ tránh né. “Cô có muốn một tách cà phê không?”
Cô đắn đo, nhưng không lâu. Đoạn cô hạ tay xuống. “Có. Và tiện thể, anh có aspirin không?”
02Anh pha cà phê. Cô nuốt hai viên aspirin trong khi đợi, sau đó từ từ tiến vào phòng tắm. Anh nghe thấy tiếng khóa cửa, nhưng chẳng bận tâm. Một thằng nhóc năm tuổi cũng có thể phá được cái khóa đó; còn một cậu nhóc mười tuổi có thể nhấc cả bản lề.
Cô trở lại nhà bếp. “Anh không dội nước.”
“Tôi không muốn đánh thức cô.”
“Điện thoại của tôi đâu rồi? Tôi đã cất nó trong túi áo khoác của mình cơ mà.”
“Tôi không biết. Cô có muốn ăn vài lát bánh mì nướng không?”
Cô nhăn mặt. “Không. Ví của tôi vẫn còn nhưng không thấy điện thoại đâu cả. Anh có lấy nó không?”
“Không.”
“Anh đang nói dối?”
“Không.”
“Làm như tôi nên tin anh vậy,” cô khinh khỉnh đáp. Cô ngồi xuống, giật mạnh gấu áo, mặc dù nó dài và mọi thứ cần che đều đã được che đi.
“Đồ lót của tôi đâu?” Giọng điệu của cô mang hàm ý buộc tội.
“Áo ngực của cô ở bên dưới bàn cà phê. Một dây áo đã bị đứt. Có lẽ tôi có thể thắt nút nó lại cho cô. Còn về quần lót, thì cô không hề mặc.”
“Anh nói dối. Anh nghĩ tôi là gì, một con điếm?”
“Không.”
Anh nghĩ cô là một cô gái trẻ lần đầu xa nhà, đã đến nhầm nơi và đi với nhầm người. Những kẻ xấu đã cho cô uống gì đó rồi lợi dụng cô.
“Tôi không như thế,” cô nói và bắt đầu nức nở. “Tôi vẫn còn trinh. Ít nhất thì tôi từng như vậy. Đúng là một mớ hỗn độn mà. Một mớ bòng bong tồi tệ nhất mà tôi từng mắc phải.”
“Tôi có thể liên tưởng đến điều đó,” Billy nói, với sự chân thành tuyệt đối.
“Tại sao anh không gọi cảnh sát? Hay đưa tôi đến bệnh viện?”
“Cô ngất xỉu và sau đó nôn thốc nôn tháo. Ý tôi là...”
“Tôi biết điều đó có nghĩa là gì.”
“Tôi nghĩ mình nên đợi cho đến khi cô tỉnh lại rồi tự quyết định. Cà phê có thể sẽ giúp ích. Nó không làm đau cô. Và nhân tiện, tên cô là gì nhỉ?” Tốt nhất là nên hỏi thế, ít nhất là anh không hành động như thể anh đã lục túi áo và biết tên cô.
03Anh rót cà phê vào cốc, sẵn sàng né tránh nếu cô hất nó vào mặt anh rồi chạy về phía cửa. Anh không nghĩ cô sẽ làm vậy, cô bình tĩnh lại hơn rồi, nhưng tình huống vẫn có thể diễn tiến theo chiều hướng xấu. Chà, mọi chuyện đã tồi tệ sẵn rồi, nhưng nó có thể trở nên tồi tệ hơn.
Cô không hất cốc cà phê vào mặt anh. Cô nhấm nháp và biểu cảm ra khuôn mặt. Môi cô mím chặt và anh có thể trông thấy các thớ cơ trong cổ họng cô chuyển động ngay cả khi cô đã nuốt nó xuống.
“Nếu cô buồn nôn nữa thì hãy làm vậy trong bồn rửa.”
“Tôi không... ý anh là gì? Làm thế nào mà tôi lại ở đây? Anh có chắc là mình không cưỡng hiếp tôi chứ?”
Một câu hỏi không hài hước chút nào nhưng Billy không thể không mỉm cười. “Nếu làm vậy, tôi nghĩ mình phải biết chứ.”
“Làm thế nào mà tôi lại ở đây? Chuyện gì đã xảy ra?”
Anh nhấp một ngụm cà phê. “Đó sẽ là phần giữa của câu chuyện. Hãy bắt đầu từ đầu nào. Nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với cô.”
“Tôi không nhớ gì hết. Tất cả những gì tôi biết là tôi tỉnh dậy ở đây, nôn nao và cảm thấy như ai đó đã nhét vào... anh biết là gì rồi đấy.” Cô nhấp một ngụm cà phê và lần này uống trọn mà không cần phải kìm nén phản xạ của họng.
“Còn trước đó thì sao?”
Cô nhìn anh, đôi mắt xanh mở to, miệng mấp máy. Sau đó, đầu cô rủ xuống. “Liệu có phải Tripp không? Có phải anh ta bỏ gì đó vào cốc bia của tôi? Và cả cocktail gin & tonic nữa? Hay cả hai ? Đó có phải là những gì mà anh đang muốn nói không?”
Billy kiềm chế không đưa tay qua bàn và đặt tay mình lên tay cô. Anh đã tiến gần hơn một chút về phía cô, nhưng nếu anh chạm vào cô thì anh gần như chắc chắn sẽ trở lại vạch xuất phát. Cô chưa sẵn sàng để rung động trước một người đàn ông, đặc biệt lại là một người đàn ông không mặc gì ngoài một chiếc quần đùi tập thể dục.
“Tôi không biết. Tôi không ở đó. Cô thôi. Vậy hãy nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra, Alice. Cố nhớ lại đi, ngay cả khi không nhớ được gì.”
Vì vậy, cô đã làm vậy. Và khi cô kể lại, anh có thể nhìn thấy câu hỏi ánh lên trong mắt cô: nếu anh không cưỡng hiếp tôi, thì tại sao tôi lại thức dậy trên giường của anh thay vì giường bệnh?
04Đó không phải là một câu chuyện dài, ngay cả khi thêm vào một vài thông tin cơ bản. Billy nghĩ anh có thể tự kể lại câu chuyện khi cô bắt đầu, vì đó là một câu chuyện theo mô-típ khá cũ. Kể được nửa chừng thì cô dừng lại, mắt mở to.
Cô bắt đầu thở gấp, hai tay ôm chặt cổ họng trong khi cố gắng hít lấy hít để không khí.
“Cô bị hen suyễn sao?”
Anh không tìm thấy ống thở, nhưng rất có thể nó nằm trong ví cô. Nếu cô đem theo thì chắc hẳn giờ nó đã biến mất.
Cô lắc đầu. “Hoảng...” Hức . “... loạn.” Hức .
Billy vội lao vào phòng tắm và dấp ướt khăn lau ngay khi cảm nhận được nước ấm chảy ra. Anh khẽ vắt và mang nó trở lại phòng khách. “Ngẩng đầu lên, đắp cái này lên mặt.”
Anh đã nghĩ mắt cô không thể nào mở to thêm được nữa, nhưng bằng cách nào đó, chúng đang trợn lên hết cỡ. “Tôi...” Hức . “... không thể thở!”
“Không đâu. Nó sẽ giúp cô dễ thở hơn.”
Anh ngả đầu cô về phía sau – một cách nhẹ nhàng – và đắp khăn lên mắt, mũi và miệng cô. Sau đó anh chờ đợi. Chừng 15 giây sau hoặc lâu hơn, cô thở dễ dàng hơn. Cô kéo khăn ra khỏi mặt. “Đúng là hiệu quả thật!”
“Hít hơi ẩm có tác dụng đấy,” Billy nói.
Điều đó có thể đúng nhưng không nhiều. Anh đã thấy Clay Briggs – Pillroller, hộ lý quân y – làm như vậy vài lần với tân binh (và cả một vài cựu binh, như Chân to Lopez) trước khi họ quay trở lại để cắn một quả táo thối khác có tên là Chiến dịch Phantom Fury. Đôi khi, anh ta dùng mẹo khác nếu khăn ướt không hiệu quả. Billy đã lắng nghe cẩn thận khi Pill giải thích cả hai mẹo này sẽ giúp xoa dịu con khỉ tâm trí. Anh là một người rất giỏi lắng nghe, lưu trữ thông tin chẳng khác nào một con sóc tích trữ các loại hạt.
“Cô nói nốt được chứ?”
“Tôi có thể ăn bánh mỳ nướng không?” Cô e dè hỏi. “Và anh có nước hoa quả không?”
“Không có nước ép nhưng tôi có ginger ale [*] . Cô uống không?”
“Có.”
Anh làm bánh mỳ nướng. Anh rót ginger ale vào ly và thêm vào một viên đá. Anh ngồi xuống đối diện với cô. Alice Maxwell kể câu chuyện của mình. Đó là một câu chuyện mà Billy từng được nghe và đọc trước đây, mà lần gần đây nhất là trong các tác phẩm của Émile Zola.
Cô đã dành một năm sau khi tốt nghiệp trung học làm phục vụ ở quê nhà, dành dụm tiền để theo học ngành Kinh doanh. Cô có thể đến Kingston, có hai trường ở khu vực đó khá tốt, nhưng cô muốn đi đây đó nhiều hơn một chút. Và tránh xa mẹ , Billy nghĩ. Anh có thể bắt đầu hiểu ra tại sao cô không yêu cầu anh gọi cảnh sát ngay lập tức. Nhưng câu hỏi tại sao “đi đây đó nhiều hơn một chút” lại có nghĩa là đến thành phố quá đỗi bình thường này... về điều đó thì anh không biết.
Cô làm nhân viên pha chế bán thời gian tại một cửa hàng cà phê ở trung tâm mua sắm Emery Plaza, cách văn phòng tác giả của Billy ở Tháp Gerard không quá ba khối nhà, và đó là nơi cô gặp Tripp Donovan. Hắn bắt chuyện với cô trong hơn một hay hai tuần. Hắn khiến cô cười. Hắn rất quyến rũ. Vì vậy, tất nhiên là khi được hắn mời đi ăn gì đó sau một ngày dài làm việc, cô đồng ý. Sau đó là một buổi hẹn hò đi xem phim, và – Tripp là một kẻ đánh nhanh thắng nhanh – anh ta hỏi cô có muốn đi xập xình ở một nơi nằm ngoài rìa thành phố mà hắn biết trên Đường số 13 không. Cô trả lời rằng cô không thích nhảy lắm. Và tất nhiên là hắn nói mình cũng vậy, họ không cần phải nhảy, cả hai chỉ cần mua bia và thưởng thức trong khi nghe nhạc thôi. Hắn nói với cô rằng đó là ban nhạc cover Foghat, hỏi cô có thích họ không? Alice nói rằng mình có. Cô chưa bao giờ nghe nói về Foghat, nhưng cô đã tải xuống vài bản nhạc của họ ngay trong đêm hôm đó. Nghe khá hay. Có một chút âm hưởng blues, nhưng chủ yếu là rock and roll.
Tất cả những tên Tripp Donovan trên thế giới này đều giỏi phát hiện một kiểu con gái nhất định, Billy nghĩ. Sẽ là những cô gái nhút nhát, dè dặt khi kết bạn vì họ không giỏi bắt chuyện trước. Họ là những cô gái khá xinh đẹp, dịu dàng, lấy vẻ đẹp trên ti-vi, trong các bộ phim, trên mạng và trong các tạp chí người nổi tiếng làm chuẩn mực để rồi họ tự thấy mình không những không xinh mà còn xuề xòa, thậm chí là xấu xí. Họ nhìn thấy những điểm xấu của bản thân – khuôn miệng quá rộng, hai mắt quá gần nhau – và bỏ qua những nét đẹp riêng. Họ thường là những cô gái mà các nhân viên trong cửa hàng làm đẹp, hay thường xuyên hơn là mẹ của họ, nói rằng nên giảm ít nhất chục cân. Họ thất vọng ; vì số đo vòng ngực và vòng ba của mình, cả cỡ giày nữa. Được một anh chàng nào đó rủ đi hẹn hò đã là một điều quá đỗi ngạc nhiên, nhưng sau đó là dằn vặt vì không biết mặc gì. Những cô gái này thường gọi cho các cô bạn của mình để hỏi xin ý kiến, nhưng chỉ khi cô ấy có bạn mà thôi. Còn Alice, mới đến thành phố, thì không. Nhưng vào buổi hẹn hò xem phim, Tripp dường như không bận tâm đến quần áo hay khuôn miệng quá-rộng của cô. Tripp rất hài hước. Tripp thật quyến rũ. Tripp quá đỗi tuyệt vời. Và anh ta là một quý ông hoàn hảo. Anh ta hôn cô sau buổi hẹn hò xem phim, nhưng đó là một nụ hôn ham muốn, một nụ hôn khát khao , và hắn không làm hỏng nó bằng cách đưa lưỡi vào sâu trong miệng hay luồn tay lên túm lấy ngực cô.
Tripp là sinh viên của một trường cao đẳng địa phương. Billy hỏi anh ta bao nhiêu tuổi, nghĩ rằng cô có thể không biết, nhưng nhờ vào những điều kỳ diệu mà Facebook đem lại, cô biết. Tripp năm nay hai mươi tư tuổi.
“Tuổi này vẫn học đại học?”
“Tôi nghĩ anh ta là sinh viên đã tốt nghiệp, đang theo học chương trình sau đại học.”
Sau đại học , Billy nghĩ, đúng thế.
Khi Tripp mời cô qua nhà hắn để uống một ly, tất nhiên là cô đã đồng ý. Căn nhà đã kể ở trên là một căn trong chung cư Sherwood Heights gần Xa lộ Liên tiểu bang. Alice bắt xe buýt đến đó vì cô không có ô tô. Tripp đợi cô ở bên ngoài, thật là một quý ông hoàn hảo. Hắn hôn nhẹ lên má cô rồi dẫn cô lên tầng ba bằng thang máy. Đó là một căn hộ lớn. Anh và bạn mình đã thuê chung, Tripp nói, vậy mới có khả năng chi trả. Bạn cùng nhà của hắn là Hank và Jack. Alice không biết họ của hai người đó. Cô nói với Billy rằng họ hoàn toàn có vẻ là người tốt, bước ra phòng khách để gặp cô, sau đó quay trở lại vào một trong những phòng ngủ để xem chương trình thể thao đang chiếu trên ti-vi. Hoặc đó cũng có thể là trò chơi điện tử, cô cũng không chắc.
“Vậy, đó là lúc trí nhớ của cô bắt đầu trở nên mờ nhạt?”
“Không, họ chỉ đóng cửa khi quay vào trong,” Alice đưa khăn lên chấm vào má và trán mình.
Tripp hỏi cô có muốn uống bia không. Alice nói với Billy rằng cô không thực sự muốn lắm nhưng vẫn đồng ý chỉ vì lịch sự. Sau đó, khi Tripp thấy cô có vẻ không mặn mà với bia Heinie, anh ta hỏi cô có muốn đổi sang gin và tonic không. Cánh cửa phòng Jack mở ra, âm thanh ti-vi không còn nữa, và Jack nói, “Tôi vừa nghe thấy ai đó đề cập đến gin và tonic hả?”
Thế là cả đám uống gin và tonic, và đó là khi Alice nói rằng mọi thứ bắt đầu chìm trong sương mù. Cô đã nghĩ đó là bởi cô không quen với cồn mà thôi. Tripp đề nghị cô uống thêm một ly khác. Bởi vì, hắn nói, ly thứ hai sẽ đấu với ly thứ nhất. Hắn nói rằng đó là một sự thật hiển nhiên. Một người bạn của hắn mở nhạc và cô nhớ lúc đó mình đã nhảy trong phòng khách cùng Tripp, và đó là lúc trí nhớ cô tắt hẳn.
Cô lại đưa khăn lên và lấy lại nhịp thở mất một lúc. Chiếc áo ngực của cô vẫn nằm bên dưới bàn cà phê, trông như một con thú nhỏ đã chết.
“Bây giờ đến lượt anh,” cô nói.
Billy kể cho cô nghe anh đã thấy gì rồi sau đó làm gì, bắt đầu bằng âm thanh rít ré của phanh và lốp xe, sau đó kết thúc bằng việc đưa cô lên giường. Cô suy nghĩ một hồi lâu, đoạn lên tiếng, “Trip không có xe van. Anh ta sở hữu một chiếc Mustang. Anh ta đã đón tôi bằng xe đó khi chúng tôi đi xem phim.”
Billy nghĩ về Ken Hoff, hắn cũng sở hữu một chiếc Mustang. Và chết trong đó. “Xe đẹp đấy,” anh nói. “Bạn cô có ghen tị không?”
“Tôi ở một mình. Đó chỉ là một nơi nhỏ thôi.” Ngay sau những lời này được thốt ra, Billy có thể thấy cô nghĩ mình vừa mắc sai lầm khi nói với anh rằng cô chỉ ở một mình. Anh có thể đoán Tripp Donovan cũng có thể biết điều này nhưng không. Cô lại úp khăn lên mặt và thở, nhưng lần này, hơi thở của cô đứt quãng.
“Đưa tôi cái đó,” Billy nói. Lần này, anh xả nước từ vòi ở bếp vào khăn, vẫn để mắt đến cô trong khi làm vậy, nhưng anh không nghĩ cô sẽ phá cửa chạy ra ngoài khi mà không mặc gì ngoài chiếc áo phông mỏng. Đoạn anh trở ra. “Thử lại đi. Hít vào thật sâu rồi thở chậm.”
Khi hô hấp của cô trở nên dễ dàng, anh nói, “Đi với tôi. Tôi muốn cho cô xem thứ này.”
Anh dẫn cô ra khỏi căn hộ, lên cầu thang, rồi ra tiền sảnh. Anh chỉ vào những vết nôn đang dần khô lại trên tường. “Đó là từ khi tôi đưa cô vào.”
“Đồ lót của ai thế? Anh à?”
“Đúng thế. Lúc đó tôi đã chuẩn bị đi ngủ rồi. Nó tụt xuống khi tôi đang cố giữ cho cô khỏi chết sặc. Nghe nực cười nhỉ?”
Cô không cười, chỉ lặp lại rằng Tripp không có xe van.
“Tôi nghĩ nó thuộc về một trong những người bạn của anh ta.”
Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má cô. “Ôi Chúa ơi. Chúa ơi. Mẹ tôi không bao giờ được biết điều này. Bà không lúc nào muốn tôi đi cả.”
Billy nghĩ mình biết điều đó. “Vào nhà thôi. Tôi sẽ làm bữa sáng cho cô. Trứng và thịt xông khói.”
“Không thịt xông khói,” cô nói và nhăn mặt, nhưng cô không từ chối món trứng.
05Anh dùng hai quả trứng để làm trứng bác và đặt chúng trước mặt cô cùng hai lát bánh mì nướng. Trong lúc cô ăn, anh vào phòng ngủ và đóng cửa lại. Nếu có ý định bỏ trốn thì cô sẽ bỏ trốn. Anh đã hiểu thấu thuyết định mệnh mà anh cảm thấy trong Chiến dịch Phantom Fury, quét sạch thành phố của quân nổi dậy, từng đường phố, từng khối nhà. Kiểm tra chiếc giày trẻ em được buộc ở thắt lưng trước khi bước vào từng ngôi nhà. Mỗi ngày trôi qua mà không bị thương hay bị giết lại càng khiến anh tin tưởng hơn vào việc làm như vậy của mình. Bạn chỉ có thể tung được rất nhiều mặt bảy hoặc kiếm thật nhiều điểm trước khi trốn thoát. Thuyết định mệnh đó đã trở thành một người bạn. Cái quái gì thế, họ thường nói vậy. Cái quái gì thế, hãy lấy gì đó . Một điều tương tự như bây giờ: Cái quái gì không biết.
Anh đội bộ tóc giả màu vàng, gắn ria mép và đeo kính. Anh ngồi trên giường, kiểm tra vài thứ trên điện thoại. Sau khi có được thông tin cần thiết, anh bước vào phòng tắm và thoa một lớp phấn rôm trẻ em lên bụng. Anh biết nó sẽ giúp phần da đang rộp lên của mình dịu lại. Đoạn anh cầm chiếc bụng giả và bước ra nhà bếp.
Cô mở to mắt nhìn anh, dĩa trứng vẫn còn nguyên. Billy ấn chặt chiếc bụng giả vào bụng mình và quay lưng lại. “Cô có thể thắt chặt dây đeo giùm tôi không? Tự làm thì e rằng hơi khó.”
Anh chờ đợi. Có rất nhiều điều phụ thuộc vào những gì xảy ra tiếp theo. Cô có thể từ chối. Cô thậm chí dùng con dao mà anh đưa cho cô để phết bơ lên lát bánh mỳ nướng đâm anh một nhát từ phía sau. Nó không hẳn là một vũ khí gây chết người, cô có thể gây sát thương hơn nhiều bằng con dao gọt nếu cô quyết định dùng đến nó trong khi anh đang ngủ, nhưng con dao phết bơ có thể để lại vết thương chí mạng nếu cô quàng tay và đâm nó ở đúng vị trí.
Cô không đâm anh. Thay vào đó, cô kéo chặt dây đeo. Chặt hơn anh đã từng cố gắng xoay xở khi anh xoay chiếc bụng bầu giả sang một bên để có thể nhìn thấy khóa nhựa.
“Anh biết tôi biết khi nào?” Cô hỏi nhỏ.
“Lúc cô đang kể cho tôi nghe chuyện của cô. Cô nhìn thẳng vào tôi và tôi phát hiện ra. Sau đó, cô lên cơn hoảng loạn.”
“Anh là người đã giết...”
“Đúng thế.”
“Vậy đây là... nơi ẩn náu?”
“Đúng thế.”
“Ngụy trang bằng tóc giả và ria mép?”
“Đúng, và cả chiếc bụng giả này nữa.”
Cô tính nói gì đó nhưng rồi khép miệng lại. Cô dường như không biết hỏi gì thêm nữa, nhưng cô không còn thở hổn hển và Billy biết mình đã đi đúng hướng. Đoạn anh nghĩ, Mình đang giỡn gì vậy chứ. Không có gì gọi là đúng hướng ở đây cả.
“Cô đã kiểm tra... của cô...” Anh nhìn xuống vạt áo cô.
“Rồi.” Cô nhỏ giọng. “Ngay trước khi tôi thức dậy để xem mình đang ở đâu. Có máu. Và nó đau. Tôi biết anh... hoặc ai đó...”
“Không chỉ là máu. Cô có thể biết khi lau rửa. Ít nhất thì một trong số chúng đã không sử dụng biện pháp an toàn. Và rất có khả năng là không ai trong số chúng làm vậy cả.”
Cô đặt nĩa trứng chưa được ăn xuống đĩa.
“Tôi sẽ ra ngoài. Có một hiệu thuốc mở cửa hai mươi tư giờ cách đây nửa dặm, về hướng thành phố. Tôi phải đi bộ vì tôi không có xe. Ta có thể mua thuốc tránh thai khẩn cấp ở quầy trong bang này, tôi vừa kiểm tra lại trên điện thoại mình cho chắc chắn. Trừ phi cô theo tôn giáo hay đạo đức không cho phép cô làm vậy, có không?”
“Chúa ơi, không,” Vẫn là giọng điệu rên rỉ đó. Cô lại khóc. “Nếu tôi có thai...”, đoạn cô lắc đầu nguầy nguậy.
“Có một vài hiệu thuốc cũng bán đồ lót cho phụ nữ. Nếu có, tôi sẽ mua cho cô.”
“Tôi sẽ trả tiền cho anh. Tôi có tiền.” Điều này thật vô lý và dường như cô biết vậy nên cô quay mặt sang hướng khác, mặt đỏ bừng lên.
“Quần áo của cô trong phòng tắm. Sau khi tôi đi, cô có thể mặc nó vào và rời khỏi đây. Tôi không thể ngăn cản cô. Nhưng hãy nghe này, Alice.”
Anh đưa tay ra và xoay mặt cô về phía anh. Vai cô cứng lên, nhưng cô không nhìn anh.
“Đêm qua, tôi đã cứu mạng cô. Trời lạnh, mưa và cô bất tỉnh. Bị chuốc thuốc. Nếu cô không chết vì phơi nhiễm thì cô cũng sẽ bị sặc khi nôn mửa. Bây giờ, tôi đang đặt toàn bộ cuộc sống của mình vào tay cô. Cô có hiểu tôi nói gì không?”
“Chính những người đàn ông đó đã cưỡng hiếp tôi? Anh thề chứ?”
“Tôi không thể thề trước tòa vì tôi không nhìn thấy mặt họ, nhưng có ba gã đã tống cô ra khỏi chiếc xe đó và cô đã ở cùng ba người đàn ông trong cùng một căn hộ khi trí nhớ của cô bắt đầu trở nên mờ nhạt.”
Alice đưa tay lên che mặt. “Tôi vô cùng xấu hổ.”
Billy thực sự bối rối. “Tại sao chứ? Cô đã tin người và rồi bị lừa. Câu chuyện chỉ có vậy.”
“Tôi đã thấy ảnh của anh trên ti-vi. Anh đã bắn người đàn ông đó.”
“Đúng là tôi đã làm thế. Joel Allen là người xấu, một kẻ giết người thuê.” Giống như mình, Billy nghĩ, nhưng có ít nhất một sự khác biệt. “Hắn đã đợi sau khi ván poker kết thúc để nổ súng với hai người đàn ông vì hắn thua đậm và muốn lấy lại tiền. Một trong số họ đã chết. Tôi muốn đi bây giờ khi trời vẫn còn sớm và không có nhiều người qua lại trên đường.”
“Anh có áo len không?”
“Có. Để làm gì thế?”
“Mặc nó vào.” Cô chỉ vào chiếc bụng giả. “Trông giống như anh muốn giấu bụng đi. Những người béo hay làm vậy.”
06Trời đã ngớt mưa nhưng vẫn còn lạnh, và anh mừng vì mình đã mặc thêm áo len. Anh đợi cho đến khi một chiếc ô tô chạy qua hẳn, những đợt nước bắn tung tóe, rồi băng qua đường về phía bãi đất trống. Anh nhìn thấy dấu vết má phanh của chiếc xe van. Chúng không dài và tối như trước nếu vỉa hè khô ráo. Anh khuỵu một bên gối, biết bản thân đang tìm gì nhưng anh không thực sự mong đợi mình sẽ tìm được. Dù vậy, anh đã tìm thấy nó. Anh nhét nó vào túi và trở lại đường Pearson vì vỉa hè ở bãi đất trống đã bị hư hại nặng do máy móc mà thành phố đưa đến để phá bỏ ga xe lửa. Tầm một năm trước hoặc hơn, đánh giá dựa theo sự phát triển của thảm thực vật, ấy vậy mà chẳng ai thèm ngó ngàng đến việc sửa chữa lại bê tông cả.
Anh chạm vào chiếc bông tai bị mất của cô trong khi bước đi. Khi cảnh sát bắt được anh, nó sẽ được nhét vào phong bì bằng chứng, cũng như phần tài sản còn lại của anh, và cô có thể sẽ không bao giờ lấy lại được. Billy chắc rằng cô sẽ không chỉ điểm anh cho cảnh sát. Cho dù cô có tin anh đã cứu mạng cô hay không, cô biết anh là một kẻ giết người bị truy nã và cô cũng tin rằng cô sẽ bị buộc tội đồng phạm và tiếp tay vì không báo cảnh sát ngay khi có cơ hội.
Nhưng không, Billy nghĩ. Cô là một cô gái nhút nhát, sợ hãi và hoang mang, nhưng cô không câm. Cô có thể khẳng định rằng anh đã bắt cóc cô và cảnh sát sẽ tin lời cô. Điện thoại của cô sẽ không hoạt động ngay cả khi cô tìm thấy nó, nhưng cửa hàng tiện lợi Zoney's ở gần và cô có thể gọi cho cảnh sát từ đó. Có lẽ cô đã ở đó rồi cũng nên và họ sẽ bắt anh khi anh đi bộ trở về từ hiệu thuốc. Xe cảnh sát với đèn nhấp nháy sẽ tấp vào lề đường ngay trước mặt anh, mở tung cửa ra ngay trước khi nó dừng lại và cảnh sát lao ra ngoài, tay lăm lăm súng: Giơ tay lên, nằm xuống, cúi mặt xuống, cúi mặt xuống.
Vậy tại sao anh lại làm thế?
Có thể có gì đó về giấc mơ đêm qua của anh – mùi của bánh quy cháy. Có thể là đôi điều về Shan Ackerman, và bức tranh con bé vẽ chim hồng hạc tặng anh. Có lẽ có chút gì đó liên quan đến Phil Stanhope, người sẽ khai với cảnh sát rằng cô đã hẹn hò một lần với anh vì trông anh có vẻ là một người tốt. Một nhà văn, thậm chí còn là một nhà văn có triển vọng, một người đàn ông thành công mà một cô gái muốn tạo dựng mối quan hệ. Cô có khai với cảnh sát rằng mình đã ngủ với anh không nhỉ? Dù cô có bỏ qua chi tiết đó thì Diane Fazio cũng không. Diane đã nhìn thấy họ rời nhà, thậm chí còn giơ ngón tay cái lên với Billy.
Có lẽ nó liên quan đến tất cả những thứ đó, nhưng suy cho cùng thì chỉ vì một thực tế đơn giản là anh không thể giết cô. Không đời nào anh có thể. Điều đó sẽ biến anh trở thành một kẻ tồi tệ như Joel Allen, kẻ đã cưỡng hiếp phụ nữ ở Las Vegas, hay Karl Trilby – một nhà làm phim khiêu dâm nhưng đã lên giường cả với trẻ em. Vì vậy anh đội lên bộ tóc giả này, đeo chiếc bụng giả này, đeo cả kính và đi đến hiệu thuốc giữa lúc trời mưa gió. Alice Maxwell không chỉ biết anh là William Summers, cô còn biết về Dalton Smith, một danh tính rõ ràng mà anh đã dành nhiều năm để xây dựng.
Những tên khốn đó có thể vứt bỏ cô trên một con phố khác, Billy nghĩ, nhưng chúng không làm vậy. Chúng có thể thả cô xuống cuối đường Pearson, nhưng chúng cũng không làm vậy. Anh có thể đổ lỗi cho số phận, nhưng anh không tin vào số phận lắm. Anh tự nhủ rằng mọi thứ xảy ra đều có lý do của nó, nhưng đối với những người không thể đối mặt với sự thật rõ ràng như vậy, đó rõ là một điều vớ vẩn. Chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, và mọi thứ cứ thế diễn ra kể từ đó. Kể từ giây phút chúng vứt bỏ cô, anh trở thành con bò trong máng trượt, đâm lao thì phải theo lao thôi. Nhưng đúng là như thế, như họ từng nói hồi ở sa mạc, cái quái gì thế không biết.
Và có một tia hy vọng nhỏ nhoi: cô bảo anh mặc áo len vào. Điều đó có lẽ chẳng có ý nghĩa gì cả, chỉ là lời của cô khiến anh có cảm giác hình như cô đứng về phía anh một chút, nhưng có lẽ thế thật.
Có lẽ là thế thật.
7Tiệm thuốc thuộc tập đoàn CVS. Billy tìm thấy thuốc tránh thai khẩn cấp ở lối Kế hoạch hóa gia đình. Nó có giá 50 đô-la, khá rẻ so với các lựa chọn thay thế khác, anh nghĩ vậy. Nó nằm ở hàng dưới cùng (như thể càng khó tìm càng tốt với mấy cô nàng hư hỏng) và khi anh đứng thẳng lên, anh thoáng trông thấy mái tóc đỏ cách đó hai hàng. Tim Billy đập loạn xạ trong lồng ngực. Anh nhanh chóng cúi xuống rồi từ từ đứng lên, lén đưa mắt nhìn qua kẽ hở giữa các hộp Vagisil và Monistat. May sao đó không phải là Dana Edison, kẻ mà anh cho là người chăm chỉ nhất trong số đám tay chân của Nick. Thậm chí người đó còn không phải là đàn ông. Đó là một phụ nữ với mái tóc đỏ được buộc kiểu đuôi ngựa.
Ôi dào, anh tự nhủ. Mày đang nhảy dựng lên chẳng vì gì cả. Dana và cả những tên khác có lẽ đã trở lại Vegas từ lâu rồi.
Đúng, rất có thể như vậy.
Đồ lót cho phụ nữ ở sát bức tường phía sau. Hầu hết đều là đồ dành cho những quý bà sồn sồn, nhưng cũng có một vài loại khác. Anh nghĩ đến những bộ bikini nhưng rồi cho rằng đó là một ý nghĩa hơi khêu gợi. Điều đó thật buồn cười, anh vẫn đang cho rằng cô vẫn sẽ ở đó khi anh quay trở lại. Liệu có giả thiết nào khác không nhỉ? Anh sẽ quay trở lại nơi đó, bởi anh chẳng có nơi nào khác để đi.
Anh chộp lấy một bộ ba chiếc quần lót đùi bằng cotton hiệu Hanes và đem chúng tới quầy, đưa mắt tìm kiếm bóng dáng xe cảnh sát ở bên ngoài nhưng không phát hiện ra gì cả. Tất nhiên, họ sẽ không đậu xe ở phía trước. Anh sẽ để mắt và nhanh chóng trốn thoát với con tin. Nhân viên bán hàng là một phụ nữ tuổi ngũ tuần. Bà tít mã vạch cho những món đồ Billy mua mà không bình phẩm gì cả, nhưng anh rất giỏi đọc biểu cảm người khác và anh nhận ra bà ta đang nghĩ ai đó chắc hẳn vừa trải qua một đêm bận rộn. Anh thanh toán bằng thẻ tín dụng của Dalton Smith và bước ra bên ngoài, trời lúc này chỉ lất phất mưa phùn. Không có ai ở bên ngoài ngoài ba người phụ nữ đang trò chuyện. Họ không nhìn anh khi cả ba cùng bước vào hiệu thuốc.
Billy quay trở lại số 658 đường Pearson. Đoạn đường dài như vô tận vì giờ đây, nó hơn cả một tia hy vọng nhỏ bé, hy vọng mong manh tựa lông hồng, nhưng đó cũng là thứ khiến bạn tổn thương. Họ có thể đang đợi ở đâu đó quanh đây hoặc trong căn hộ, Billy nghĩ. Nhưng không có người đàn ông mặc áo xanh nào lao ra từ xung quanh ba chiếc xe ba gác cũ kỹ, và cũng chẳng có ai bên trong căn hộ ngoài cô gái. Cô đang xem chương trình Today trên ti-vi của anh.
Alice nhìn anh và có thứ gì đó lướt qua hai người họ. Anh chuyển túi thuốc sang tay kia và thọc tay vào chiếc túi bên phải. Anh đưa nắm tay về phía cô và trông cô hơi ngần ngại, như thể cô nghĩ anh có ý định tấn công mình. Những vết bầm tím trên mặt cô lộ rõ. Chúng là dấu vết của sự đe dọa và hành hung.
“Tôi tìm thấy bông tai của cô.”
Anh xòe lòng bàn tay ra và cho cô thấy.
08Alice vào phòng tắm để mặc quần lót mới nhưng cô vẫn mặc nguyên chiếc áo phông dài đến ống chân vì váy cô vẫn còn ẩm. “Đồ denim lâu khô lắm,” cô nói.
Cô uống thuốc bằng nước từ vòi bếp. Anh nói với cô những tác dụng phụ có thể xảy ra, bao gồm buồn nôn, chóng mặt...
“Tôi biết đọc. Có ai khác sống ở đây không? Nơi này yên tĩnh như... quá đỗi yên lặng.”
Anh kể cô nghe Jensen và cách họ đi du ngoạn, cả hai đều không biết rằng trong sáu tháng nữa, du thuyền sẽ ngừng hoạt động, cùng với mọi thứ khác. Anh đưa cô lên lầu – cô đi theo anh với đủ sự sẵn sàng – và giới thiệu Daphne và Walter với cô.
“Anh tưới quá nhiều nước đấy. Tính dìm chết chúng luôn hả?”
“Không.”
“Hãy cho chúng nghỉ ngơi vài ngày đi.” Đoạn cô dừng lại. “Anh sẽ ở lại đây trong vài ngày chứ?”
“Có chứ. Chờ đợi an toàn hơn.”
Cô nhìn quanh nhà bếp và phòng khách của Jensen, kiểu quan sát của phụ nữ. Sau đó, cô khiến anh kinh ngạc khi hỏi liệu mình có thể ở lại với anh không. Cô có thể ở lại trong căn hộ dưới tầng hầm này ngay cả khi anh đã rời đi.
“Tôi không muốn ra ngoài cho đến khi những vết bầm này mờ bớt,” cô nói. “Trông như tôi bị tai nạn xe hơi vậy. Hơn nữa, chuyện gì sẽ xảy ra nếu Tripp đến tìm tôi cơ chứ? Anh ta biết địa chỉ trường học và cả chỗ ở của tôi.”
Billy thì cho rằng Tripp và đám bạn của hắn sẽ chẳng muốn dây dưa gì với cô nữa sau khi cả đám đã có những phút giây vui vẻ. Ồ, chúng có thể lượn lờ trên đường Pearson để đảm bảo rằng địa điểm chúng thả cô xuống không biến thành hiện trường gây án, và khi chúng tỉnh táo – hoặc bớt phê – chúng chắc chắn sẽ kiểm tra tin tức địa phương để đảm bảo cô không xuất hiện trên đó, nhưng anh không nói ra những điều này. Việc cô ở lại giải quyết được rất nhiều vấn đề.
Lúc quay trở lại cầu thang, cô nói mình mệt và hỏi liệu cô có thể chợp mắt trên giường của anh không. Billy đáp rằng ổn thôi trừ phi cô cảm thấy chóng mặt hay buồn nôn. Nếu thực là như vậy thì cô nên thức thêm chút nữa.
Cô nói mình không sao và bước vào phòng ngủ. Cô đang làm rất tốt việc tỏ vẻ không sợ anh, nhưng Billy khá chắc chắn rằng cô vẫn đang rất sợ. Có điên mới không. Nhưng cô vẫn sốc, vẫn cảm thấy bị sỉ nhục bởi chuyện vừa xảy ra với mình. Và cả xấu hổ. Anh đã nói với cô rằng cô không cần phải cảm thấy như vậy, nhưng đúng là như thế. Sau đó, cô nhận ra đề nghị ở lại với anh quả là một yêu cầu sai lầm, thực sự sai lầm. Nhưng bây giờ thì cô muốn ngủ. Điều đó được thể hiện trên đôi vai rũ xuống cùng cách cô lê lết đôi chân của mình.
Billy nghe thấy âm thanh cót két của khung giường. Năm phút sau anh nhìn vào giường, hoặc là cô buồn ngủ thật sự, hoặc là cô diễn rất tròn vai.
Anh khởi động máy tính xách tay và viết tiếp. Mày không thể viết vào ngày hôm nay, anh nghĩ, không phải với những gì đang xảy ra. Không phải với cô gái đó trong căn phòng này, người có thể thức dậy và cho rằng cô ấy phải rời khỏi nơi này, và tránh xa khỏi mày.
Chỉ có điều, anh cũng đang suy nghĩ về mẹo điều trị bằng khăn ẩm của Pill đối với các cơn hoảng loạn và việc nó đã hiệu quả với Alice ra sao. Như một phép nhiệm màu vậy. Nhưng đó không phải là phương pháp chữa bệnh thần kỳ duy nhất của Clay Briggs, đúng không nhỉ? Anh mỉm cười, bắt tay vào viết. Những câu văn thoạt đầu có thể đều đều, đứt quãng, nhưng sau đó dần có nhịp điệu. Chẳng bao lâu sau, anh không còn nghĩ đến Alice nữa.
09Clay Briggs – Pill – là hộ lý quân y hạng 1. Anh làm việc với tất cả những người cần làm việc, nhưng hợp rơ với Hot Nine. Anh nhỏ con và lanh lợi. Tóc anh mỏng, mũi khoằm và đeo một cặp kính không vành mà lúc nào cũng được anh lau bóng láng. Anh dán biểu tượng hòa bình ở mặt trước của mũ bảo hiểm và chừng một tuần sau đó hoặc lâu hơn, trước khi sĩ quan chỉ huy bắt anh lột nó ra, có một nhãn dán ở mặt sau ghi rằng ĐỂ Ý ĐẾN SỮA LÀM GÌ, BIẾT CHƯA? [*]
Các cơn hoảng loạn xuất hiện thường xuyên khi Chiến dịch Phantom Fury diễn ra (diễn ra liên tục). Lính Thủy quân lục chiến lẽ ra phải miễn nhiễm với những thứ như vậy, nhưng không. Đám đàn ông sẽ bắt đầu thở gấp, cúi gập người, thỉnh thoảng gục xuống. Hầu hết đều là lính thủy quân lục chiến khá giỏi, trẻ tuổi, những người không bao giờ thừa nhận mình sợ hãi, vậy nên họ nói rằng đó chỉ là do khói bụi mà thôi vì ở đó lúc nào cũng mù mịt. Pill đồng ý với họ – đúng rồi, chỉ là do khói bụi mà thôi – sau đó làm ướt một chiếc khăn rồi đắp lên mặt họ. “Hít thở qua cái này nhé,” anh nói. “Nó sẽ giúp cậu dễ thở.”
Anh cũng có những mẹo khác. Vài cái thì nhảm nhí, vài cái thì không, nhưng chúng đều có tác dụng trong ít nhất một khoảng thời gian: dùng một bên sách đập mạnh vào cục bướu hay chỗ sưng lên sẽ làm chúng biến mất (anh gọi đó là cách chữa bệnh trong Kinh Thánh), véo mũi và nói AAAAAA khi bị nấc cụt và họ từng cơn, dùng ống thở Vicks VapoRub để cầm máu mũi, dí một đồng xu đô-la vào mi mắt để chữa viêm giác mạc.
“Tôi học được hầu hết những mẹo này đều là phương pháp chữa bệnh dân gian thuần túy của vùng đồi núi mà tôi học được từ bà của mình,” anh từng nói với tôi như vậy. “Tôi chỉ dùng những mẹo có hiệu quả thật, nhưng hầu hết chúng đều có tác dụng bởi vì tôi nói ‘nó có hiệu quả’.” Sau đó, anh ấy hỏi răng tôi thế nào vì có một chiếc răng hàm khiến tôi phát điên.
Và tôi đáp rằng đau chết mất.
“Chà, tôi có thể giúp cậu việc đó, đồng chí ạ,” anh nói. “Tôi có một vòng sừng của rắn đuôi chuông ở trong túi. Mua trên eBay. Nhét nó vào phần giữa má và nướu, sau đó ngậm một lúc, thế rồi răng sẽ chào lợi mà đi.”
Tôi nói với anh rằng tôi chịu đựng được và anh nói thế thì tốt, vì cái vòng sừng đó ở tít đáy túi và nếu muốn lấy, anh sẽ phải dốc ngược túi ra. Đấy là nếu nó còn ở đó. Những năm sau đó, tôi vẫn tự hỏi không biết liệu mẹo đó có thật sự hiệu quả không. Và cuối cùng, tôi đã đến nha sĩ để nhổ chiếc răng đó.
Cách chữa bệnh tuyệt vời nhất của Pill - mà tôi được chứng kiến – là vào tháng Tám năm 2004. Đó là khoảng thời gian bị kéo dài giữa Chiến dịch Quyết tâm Cảnh giác [*] vào tháng Tư và Chiến dịch Phantom Fury, một chiến dịch lớn, diễn ra vào tháng Mười một. Trong suốt những tháng này, các chính trị gia người Mỹ cũng đã lên cơn hoảng loạn. Thay vì để chúng tôi toàn lực tham chiến, họ quyết định trao cho cảnh sát và quân đội Iraq thêm một cơ hội để dọn dẹp phiến quân và khôi phục lại trật tự... Các chính trị gia lớn người Iraq nói rằng nó có hiệu quả, nhưng tất cả bọn họ đều ở Baghdad. Ở Fallujah, rất nhiều cảnh sát và quân đội là phiến quân.
Trong suốt khoảng thời gian đó, chúng tôi chủ yếu ở bên ngoài thành phố. Khoảng sáu tuần trong tháng Sáu đến tháng Bảy, chúng tôi thậm chí không ở đó mà ở Ramandi, một nơi tương đối yên ổn. Công việc của chúng tôi, lúc đến Fallujah, là thu phục “những con tim và khối óc”. Điều này có nghĩa là các phiên dịch viên của chúng tôi đã thay chúng tôi làm việc với các lãnh đạo nhà thờ Hồi giáo và các nhà lãnh đạo cộng đồng, thay vì la hét “Cút đi, đồ khốn khiếp” bằng loa phóng thanh khi chúng tôi lao xe nhanh qua các con phố hay lo bị bắn hoặc đánh bom hay vào vai rượt đuổi. Chúng tôi phát kẹo, đồ chơi và truyện tranh siêu nhân cho bọn trẻ, cùng cả tờ rơi để chúng mang về nhà, nói về tất cả những quyền lợi mà chính phủ có thể cung cấp trong khi quân nổi dậy thì không. Những đứa trẻ đó ăn kẹo, đổi chác truyện tranh, còn những tờ rơi thì chúng ném đi.
Trong suốt Chiến dịch Phantom Fury, chúng tôi ở lại nơi được gọi là Lalafallujah (sau Lollapalooza) trong nhiều ngày liền, chợp mắt bất cứ khi có thể trên các mái nhà vì canh giữ liên tục ngày đêm, để mắt đến quân nổi dậy đang bò gần đến trên các mái nhà khác, sẵn sàng phá hủy và gây thương tích. Giống như cái chết sau một ngàn vết cắt [*] vậy. Chúng tôi đã thực hiện hàng trăm cuộc vây bắt và có vũ trang khác, nhưng đám phiến quân dường như không bao giờ có ý định dừng lại.
Tuy nhiên trong suốt mùa hè đó, chúng tôi gần như chỉ tuần tra giờ hành chính. Vào những ngày làm nhiệm vụ thu phục “những con tim và khối óc”, chúng tôi sẽ rời đi khi mặt trời lên và quay trở lại căn cứ trước khi màn đêm buông xuống. Ngay cả khi giao tranh tạm lắng, bạn cũng không muốn ở lại Lalafallujah sau khi mặt trời lặn.
Một ngày nọ, khi quay trở lại, chúng tôi nhìn thấy chiếc Mitsubishi Eagle bị lật úp bên đường, vẫn còn bốc khói. Phần đầu xe nổ tung, cánh cửa tài xế mở và trên kính chắn gió vẫn sót lại những vệt máu.
“Mẹ kiếp, đó là xe của trung tá,” Big Klew nói.
Có một lều BPD được dựng lên ở căn cứ – đó là Bệnh viện Phẫu thuật Dã chiến. Không được bao quanh bằng vải bạt, nó trông chẳng khác nào một gian hàng với hai chiếc quạt lớn đặt ở hai đầu. Hôm đó, trời hơn 37 độ. Vẫn như mọi ngày, nói theo cách khác là thế. Chúng tôi có thể nghe thấy tiếng Jamieson thét lên.
Pill nhanh chân chạy đến, chiếc túi tuột khỏi người anh trong khi chạy. Những người còn lại trong chúng tôi cũng làm vậy. Có hai bệnh nhân khác trong lều, rõ ràng là đã bị thương nhưng không nặng bằng Jamieson, vì chân họ vẫn còn. Một người đeo băng tay, người kia thì băng quấn quanh đầu.
Jamieson đang nằm trên võng, truyền thứ mà tôi nghĩ họ gọi là dung dịch Ringer Lactate. Nơi từng là chân trái của hắn, hiện đã biến mất, còn băng đàn hồi được quấn tại đó thì ướt đẫm máu. Má bên trái của hắn bị rách, lộ cả thịt còn mắt hắn đang chảy máu, nhưng may sao, hai con ngươi vẫn còn nguyên trong hốc. Hắn càu nhàu, rên rỉ trong khi một lính cứu thương cố gắng giúp hắn nuốt vài viên giảm đau nhưng hắn không chịu. Hắn cứ ngoẹo đầu hết bên này sang bên kia, con mắt còn lại lồi lên và trông phát sợ. Pill đã thấy tất cả.
“Đau!” Hắn ré lên. Không còn chút hách dịch nào (nhưng lắm khi khá buồn cười) trong hắn nữa. Nỗi đau đã nuốt chửng tất cả những điều đó. “Đau quá! Ôi Chúa ơi, đauuu !”
“Đội Dustoff [*] đang trên đường tới rồi,” một trong những lính cứu thương nói. “Ngài cứ bình tĩnh. Nuốt nó đi. Ngài sẽ cảm thấy.”
Jamieson giơ một bàn tay đẫm máu của mình lên và hất những viên thuốc ra. Johnny Capps chạy ra và nhặt chúng lên.
“ Đau! Đau! ĐAUUUUUUUUU! ”
Pill khuỵu gối xuống bên cạnh chiếc võng. “Hãy nghe tôi nói, thưa ngài. Tôi biết cách chữa khỏi cơn đau, tốt hơn cả morph [*] .”
Con mắt còn lại của Jamieson đảo về phía Pill, nhưng tôi nghĩ hắn ta không nhìn thấy gì cả. “Briggs? Là cậu đúng không?”
“Vâng, thưa ngài, hộ lý quân y Briggs. Ngài phải hát.”
“Đau như hoạn ấy.”
“Ngài phải hát. Nó sẽ giúp ngài vượt qua nỗi đau.”
“Đúng vậy đấy, thưa ngài,” Taco lên tiếng, nhưng anh ấy lại quay sang nhìn tôi với ánh mắt Cái quái gì thế?
“Chúng ta bắt đầu nhé,” Pill nói. Anh ấy bắt đầu hát. Chất giọng khá hay. “Nếu hôm nay bạn tiến vào rừng sâu... ngay lúc này bạn.”
“Đau!”
Pill nắm lấy vai phải của hắn. Áo của Jamieson đã bị rách toạc ở phía bên kia và máu đang rỉ ra. “Hát đi và ngài sẽ cảm thấy khá hơn. Tôi đảm bảo đấy. Tôi sẽ hát lại một lần nữa. Nếu hôm nay bạn tiến vào rừng sâu.”
“Nếu hôm nay bạn tiến vào rừng sâu,” viên trung tá rền rĩ, đoạn hỏi: “Bài The Teddy Bears’ Picnic à? Cậu đang...”
“Không, hát tiếp đi.” Pillroller nhìn quanh. “Ai đó giúp tôi với. Ai biết bài hát chết tiệt đó?”
Thật tình cờ là tôi biết bài hát đó, vì mẹ thường hát cho em gái tôi nghe khi con bé còn nhỏ. Hát mãi, hát mãi cho đến khi Cathy chìm vào giấc ngủ.
Tôi chẳng biết hát, thế nhưng vẫn cất giọng. “Nếu hôm nay bạn tiến vào rừng sâu, bạn chắc chắn sẽ có một bất ngờ lớn. Nếu hôm nay bạn tiến vào rừng sâu.”
“Hãy nhớ ngụy trang nhé,” Jamieson kết thúc câu. Vẫn rên rỉ.
“Ngài sẽ cảm thấy khá hơn,” Pill nói và tiếp tục hát: “Vì những con gấu từng ở đó nhất định sẽ tụ tập...”
Người đàn ông bị quấn băng ở đầu cũng nhập cuộc. Anh ta có một chất giọng nam trung mạnh mẽ, đáng yêu. “Vì hôm nay là ngày gấu con đi dãaaa ngoại!”
“Tiếp nào, Trung tá,” Pill nói, vẫn quỳ gối bên cạnh hắn. “Vì hôm nay là ngày...”
“Gấu con đi dãaaa-ngoại.” Jamieson hát nốt phần còn lại và ngân từ dã giống như cách mà người lính bị quấn băng trên đầu đã làm, kéo dài nó ra, và Johnny Capps đã nhanh tay thả vài viên giảm đau vào miệng hắn.
Pill quay đầu nhìn những người còn lại của Hot Nine. Anh ấy trông giống như một người hát rong đang khuyến khích sự tham gia của khán giả. “Nếu hôm nay bạn tiến vào rừng sâu... tiếp nào, mọi người!”
Vì vậy, các thành viên của Hot Nine cùng nhau hát câu đầu tiên của bài “The Teddy Bears’ Picnic” cho Trung tá Jamieson, hầu hết bọn họ chỉ giả vờ cho đến khoảng lần thứ ba. Đến lúc đó, họ chỉ mấp máy môi. Hai người đàn ông bị thương khác cũng tham gia. Các binh sĩ cũng tham gia. Trong lần lặp lại thứ tư, Jamieson hát trong khi mồ hôi túa ra trên khuôn mặt. Mọi người đang đổ về phía lều để xem chuyện gì đang xảy ra.
“Đỡ hơn rồi,” Jamieson hổn hển.
“Morphine bắt đầu có tác dụng,” Albie Stark nói.
“Không phải vậy,” Jamieson nói. “Thêm lần nữa. Làm ơn. Thêm lần nữa.”
“Một lần nữa nào,” Pill nói, “và phấn chấn lên chút. Nó là một buổi dã ngoại chứ không phải đám tang chết chóc.”
Vì vậy, chúng tôi đã cùng nhau hát: Nếu hôm nay bạn tiến vào rừng sâu, bạn chắc chắn sẽ có một bất ngờ lớn!
Những lính Thủy quân lục chiến khác đến xem chuyện gì đang xảy ra cũng nhập cuộc. Đến lúc Jamieson bất tỉnh vì đau, phải có đến gần năm chục lính Thủy quân lục chiến hát vang bài hát ngu ngốc đó, to đến nổ phổi, và chúng tôi đã không nghe thấy âm thanh của máy bay trực thăng Black Hawk đến để đưa Trung tá Jamieson đi cho đến khi nó thổi tung đất cát lên cả đầu chúng tôi. Tôi không bao giờ quên.
10“Anh đang làm gì thế?”
Billy nhìn quanh, giật mình sực tỉnh khỏi giấc mộng, và trông thấy Alice Maxwell đang đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ. Những vết thâm của cô nổi bật trên làn da trắng sứ. Mắt bên trái của cô nhắm hờ, làm anh nhớ đến cảnh viên trung tá nằm trong căn lều nóng bức đó, nơi những chiếc quạt chẳng thể làm gì ngoài được bật số lớn nhất. Đầu tóc cô rối tung.
“Không gì cả. Chơi game thôi.” Anh nhấn nút lưu, sau đó tắt máy rồi gập nó lại.
“Tiếng gõ phím hơi nhiều so với trò chơi điện tử nhỉ?”
“Cô muốn ăn gì không?”
Alice ngẫm nghĩ. “Anh có súp không? Tôi đói, nhưng không muốn ăn gì cần nhai quá nhiều. Tôi nghĩ mình đã cắn rách bên trong má. Chắc là lúc bị bất tỉnh, vì tôi không nhớ gì cả.”
“Cà chua hay mì gà?”
“Mì gà đi.”
Hay quá vì anh có hai lon súp mì gà trong góc trong cùng của tủ đựng thức ăn và chỉ có một lon súp cà chua. Anh hâm nóng súp và múc cho mỗi người một bát. Sau đó, cô hỏi anh có bánh mì nướng bơ không? Cô nhúng nó vào nước súp, và khi ngẩng lên từ cái bát đã sạch sẽ của mình, thấy anh đang nhìn mình, cô liền cười gượng gạo. “Tôi ăn như heo khi đói bụng vậy. Mẹ tôi luôn nói vậy.”
“Bà ấy không có ở đây.”
“Ơn Trời. Bà ấy bảo tôi bị điên. Mà tôi có lẽ cũng bị điên thật. Mẹ nói với tôi rằng tôi sẽ gặp rắc rối nếu đi xa nhà, và bà ấy đã đúng. Đầu tiên là hò hẹn với kẻ sau đó đã cưỡng dâm mình, còn bây giờ thì ở cùng trong một căn hộ với một.”
“Cô cứ nói, không sao.”
Thế nhưng cô không nói. “Bà ấy muốn tôi ở lại Kingston và học nghề tóc, giống như chị gái tôi vậy. Gerry kiếm tiền khá lắm, và bà nói tôi cũng có thể làm được.”
“Vậy tại sao cô lại muốn học trường kinh doanh ở đây? Tôi không hiểu lắm.”
“Trường đó học phí thấp nhất mà chất lượng cũng tốt. Anh ăn xong chưa?”
“Rồi.”
Cô mang bát và thìa của cả hai vào bồn rửa, thoải mái dùng tay kéo chiếc áo phông đang dính vào mông ra khi tay đã rảnh. Qua cách cô bước đi, anh có thể nhận thấy cô vẫn còn đau. Anh nghĩ mình nên dạy cô hát câu đầu tiên của bài The Teddy Bears Picnic. Hoặc cả hai có thể hát cùng nhau, song ca.
“Anh đang cười gì thế?”
“Không.”
“Trông tôi buồn cười lắm, đúng không? Giống như tôi đang tham gia một trận đấu quyền Anh giành giải thưởng vậy.”
“Không có gì đâu, chỉ là tôi vừa nhớ lại hồi mình còn ở trong quân ngũ thôi. Chắc là quần áo của cô đã khô rồi đấy.”
“Có thể lắm.” Thế nhưng cô lại ngồi xuống vị trí vừa rồi. “Ai đó đã thuê anh bắn người đàn ông đó. Đúng không?”
Billy nghĩ về số tiền nửa triệu – trừ đi chi phí đi lại của anh – đang yên vị trong một ngân hàng nước ngoài. Sau đó, anh nghĩ về khoản tiền một triệu rưỡi chưa được thanh toán. “Chuyện phức tạp lắm.”
Alice khẽ cười: đôi môi mỏng vẫn mím chặt và không nhìn thấy răng. “Sao mà không được cơ chứ?”
11Cô lướt qua các kênh truyền hình cáp trên ti-vi. Cô dừng lại một chút ở kênh TCM, Fred Astaire đang khiêu vũ với Ginger Reger, sau đó tiếp tục chuyển kênh. Cô xem quảng cáo thương mại về các sản phẩm làm đẹp một lúc, sau đó tắt ti-vi.
“Anh đang làm gì thế?”, cô hỏi.
Chờ đợi, Billy nghĩ. Chẳng có việc gì khác để làm. Anh không thể viết tiếp câu chuyện khi cô đang ở đây. Anh cảm thấy lo lắng, không thoải mái, và hơn nữa, cô sẽ muốn biết những gì anh viết. Anh nghĩ rằng trong số tất cả các sự kiện kỳ lạ diễn ra trong đời anh – cũng khá nhiều – thì sự việc lần này trên đường Pearson được coi là kỳ lạ nhất.
“Ngoài kia là gì thế?”
“Một khoảng sân nhỏ, sau đó là một con mương thoát nước với vài cây cối xơ xác mọc rải rác xung quanh, rồi sau đó là một vài tòa nhà có thể là kho chứa. Có lẽ từ khi các đoàn tàu vẫn dừng lại ở đó.” Anh chỉ tay về phía ô cửa sổ kính tiềm vọng, lúc này đã được rèm che lại. Trời vẫn đang mưa như trút nước và không có gì để trông ra ngoài cả. “Tôi nghĩ rằng giờ các nhà kho đã bị bỏ hoang rồi.”
Cô thở dài. “Thế thì nơi đây chắc hẳn là khu phố chết chóc nhất trong thành phố rồi.”
Billy nghĩ đến việc nói với cô rằng từ chết chóc , cũng giống như lạ thường , vô cùng gợi hình. Nhưng anh không lên tiếng vì những gì cô nói cũng đúng.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc ti-vi. “Tôi nghĩ anh không có Netflix?”
Thực ra là anh có, trên một trong những chiếc máy tính xách tay rẻ tiền của mình, nhưng sau đó anh nhận ra mình còn một lựa chọn khác tốt hơn. “Vợ chồng Jensen chắc có. Gia đình hàng xóm lầu trên? Và cả bỏng ngô nữa, trừ khi họ đã ăn hết mất rồi. Tôi đã mua giúp họ.”
“Để tôi đi xem váy của mình đã khô chưa.”
Cô đi vào phòng tắm và đóng cửa lại. Anh nghe thấy tiếng cạch nơi ổ khóa, điều này khiến Billy nghĩ mình vẫn đang trong thời gian quản chế. Lúc bước ra ngoài, cô mặc váy denim cùng áo phông Black Keys. Họ đi lên cầu thang. Trong khi anh tìm cách mở Netflix trên ti-vi nhà Jensen, lớn gấp bốn lần ti-vi của anh ở tầng dưới, Alice trông từ cửa sổ phòng ngủ của họ ra sân sau.
“Có một lò nướng,” cô nói khi quay trở lại. “Nó không được đậy nắp và ngập nước. Toàn bộ sân sau biến thành vũng nước cả rồi.”
Billy đưa điều khiển cho cô. Cô lựa chọn các bộ phim trong vài phút, sau đó hỏi Billy liệu anh có thích The Blacklist không.
“Chưa bao giờ xem.”
“Vậy thì chúng ta sẽ xem từ đầu.”
Tên phim thật lạ, nhưng Billy xem vì nhân vật chính, Red Reddington, hài hước và có tài xoay xở. Luôn đi trước một bước, như Billy mong muốn bản thân mình như vậy. Họ xem liền ba tập phim trong khi mưa vẫn xối xả bên ngoài. Billy làm bỏng ngô bằng lò vi sóng và cả hai đều ăn rất nhiều. Alice rửa bát và xếp nó lên giá.
“Tôi không thể xem thêm nữa đâu, nếu không sẽ nhức đầu mất,” cô nói. “Anh cứ xem đi, nếu muốn. Tôi sẽ xuống dưới tầng.”
Chuyện bình thường thôi mà. Không có gì to tát. Như thể chúng ta là bạn cùng phòng ở chung một căn hộ, Billy nghĩ. Như những người trong phim sitcom. The Existenial Couple. Anh nói với cô rằng anh cũng xem đủ rồi, dù anh không phiền quay lại để xem thêm vào một lần khác.
Anh khóa cửa căn hộ của Jensen rồi họ cùng nhau đi xuống căn hộ của Billy. Vì đã ăn bỏng ngô nên cả hai đều không muốn ăn tối. Thay vào đó, họ xem tin tức và ăn pudding. “Toàn đồ ăn nhanh,” Alice nói. “Mẹ tôi...”
“Đừng nhắc đến bà ấy,” Billy nói với cô.
Vụ ám sát Joel Allen không còn là tin tức chính nữa. Đã xảy ra một vụ nổ khí gas ở Senatobia, giáp Mississippi, ba người chết và hai người khác bị thương nặng. Ngoài ra, đường cao tốc thu phí ở phía tây của Red Bluff đã tạm thời bị đóng cửa vì lũ lụt.
“Anh tính ở lại đây bao lâu?” Alice hỏi.
Billy nghiền ngẫm câu hỏi của cô. Nếu những kẻ đang truy lùng anh – bao gồm cảnh sát địa phương, FBI và cả đám tay chân của Nick – cho rằng anh lẩn trốn ở trong thành phố thì chúng sẽ nghĩ anh trốn lui trốn lủi tầm năm, sáu ngày, mà cũng có thể là một tuần. Anh cần phải ở lại đường Pearson này đủ lâu để khiến chúng tin rằng anh đã yên lặng mà cao chạy xa bay sau khi thực hiện phát bắn đó. Nếu Alice không làm phức tạp mọi thứ lên bằng cách bỏ chạy thì đúng là như vậy.
“Bốn ngày nữa. Hoặc năm. Cô có thể không, Alice?” Đây có phải lần đầu tiên anh gọi tên cô không nhỉ? Anh cũng chẳng nhớ.
“Tôi biết viên thuốc đó giá bao nhiêu,” cô nói. “Nếu tôi ở lại, ta có thể gọi như vậy là sòng phẳng không?”
Cô có thể nghĩ mình đang nợ anh nhưng anh không nghĩ vậy. Cô bị thương và cô tự cho rằng anh không nguy hiểm. Mặc dù cô đã khóa cửa phòng tắm trong lúc mặc quần áo, nhưng vẫn có sự tin tưởng nhất định. Nếu anh cố thuyết phục bản thân theo hướng khác thì chắc anh đang đùa chính mình mà thôi.
“Được,” Billy đáp. “Hòa nhé.”
12Cuộc tranh cãi đầu tiên giữa họ diễn ra vào lúc 10 giờ 30 phút đêm hôm đó. Vấn đề là: ai là người ngủ trên giường và ai là người ngủ trên đi-văng. Billy khẳng định chắc nịch về việc cô cứ vào phòng anh mà ngủ, rằng anh ngủ trên đi-văng vẫn ổn.
“Như thế là phân biệt giới tính.”
“Ngủ trên ghế là phân biệt giới tính? Cô đang đùa tôi đấy à?”
“Đã là đàn ông thì là phân biệt giới tính. Người anh quá dài so với chiếc đi-văng đó. Chân anh sẽ chạm xuống sàn mất.”
“Tôi sẽ gác lên đây.” Anh vỗ nhẹ vào thành của chiếc đi-văng.
“Vậy thì máu sẽ dồn ngượ