CHƯƠNG 15 1
1
Billy trở lại Fallujah và chiếc giày trẻ em đã biến mất.
Anh cùng Pill, Taco và Albie Stark nấp phía sau chiếc xe tắc-xi bị lật, những thành viên còn lại của Hot Nine thì nấp sau xe tải bán bánh mì đã cháy rụi. Albie nằm trên mặt đất, gối đầu vào lòng Taco trong khi Pill đang cố gắng cầm máu tạm thời, thật điên rồ, tất cả bác sĩ ở Phòng khám Mayo cũng không thể cầm máu cho anh ấy. Lòng Tac sũng máu.
Không sao, sượt qua ấy mà, Albie nói khi đám phiến quân phục kích họ và cả bốn người phải nấp ở phía sau chiếc Corolla bị lật. Tay giữ một bên cổ nhưng anh vẫn mỉm cười. Sau đó, máu bắt đầu tứa ra khắp các kẽ ngón tay và anh bắt đầu thở hổn hển.
Những phát bắn liên tục dội vào họ từ một ngôi nhà ở góc, quân nổi dậy xuất hiện ở các ô cửa sổ trên lầu và còn nhiều hơn ở mái nhà, đạn kêu lên pong pong pong pong pong pong pong pong vào gầm tắc-xi. Tac đã kêu gọi hỗ trợ không lực và anh hét lên với những người khác đang nấp sau xe tải bánh mì rằng máy bay pháo kích đang tới, chỉ cần vài quả tên lửa Hỏa ngục thôi là sẽ tiêu diệt gọn đám khốn đó, tầm hai phút nữa, mà cũng có khả năng là bốn, và Pill quỳ cả hai gối xuống, hai tay anh ấn chặt vào cổ Albie, nhưng máu vẫn không ngừng chảy, một dòng máu nóng theo mỗi nhịp đập của trái tim Albie, và Billy nhìn thấy sự thật trong đôi mắt mở to của Taco.
George, Donk, Johnny, Chân to và Klew đang bắn trả từ phía sau xe tải vì họ có thể thấy những kẻ trên mái nhà gần như đã thấy Billy và những người còn lại ở phía sau xe tắc-xi; nó không thể che chắn gì nhiều và có thể khiến họ phải bỏ mạng. Họ có thể cầm cự cho đến khi Cobra đến cùng Hỏa ngục, nhưng cũng có thể không.
Billy nhìn xung quanh để tìm chiếc giày trẻ em, nghĩ rằng anh có lẽ mới đánh mất nó một phút trước, nghĩ hẳn nó đã bị văng ra ở đâu đó xung quanh đây, nghĩ nếu anh tìm được nó thì mọi thứ sẽ đột nhiên trở nên ổn thỏa một cách kỳ diệu, giống như lời bài hát The Teddy Bears’ Picnic , nhưng chiếc giày không có ở gần đó và anh biết rằng nó không ở gần nhưng vẫn tìm kiếm để anh không phải nhìn vào Albie, anh ấy đang hổn hển những hơi cuối cùng, đôi mắt mở to như cố gắng ghi lại mọi thứ trong tầm mắt trước khi rời đi, và Billy tự hỏi anh ấy đang nhìn thấy gì và sẽ nhìn thấy gì khi sang thế giới bên kia, những cánh cổng bằng ngọc, những bờ biển cát vàng trải dài, hay chỉ toàn một màu đen và không nhìn thấy gì cả. Johnny Capps đang hét lên từ phía sau xe tải, hét lên rằng Bỏ lại cậu ấy, bỏ lại cậu ấy, bỏ lại cậu ấy và lùi về đây ngay , nhưng họ sẽ không bỏ anh lại vì họ không được làm thế, không được bỏ lại đồng đội phía sau, đó là quy tắc chết tiệt lớn nhất của Trung sĩ Uppington, và chiếc giày không có ở đó, nó không có ở đó, anh đã đánh mất nó và vận may của họ đi theo chiếc giày. Albie đang dần lịm đi, nhưng tiếng thở hổn hển khủng khiếp, và có một lỗ trên giày của anh ấy và Billy thấy nó đang chảy máu, anh ấy bị bắn...
02Billy choàng tỉnh và bật dậy nhanh đến mức suýt ngã khỏi đi-văng. Đây là đường Pearson, không phải Fallujah, và đó cũng không phải là Albie Stark đang thở hổn hển.
Anh vội vã lao vào phòng ngủ và nhìn thấy Alice đang ngồi trên giường, một tay ôm lấy cổ họng, giống Albie khủng khiếp khi ban đầu anh chỉ nghĩ rằng viên đạn sượt qua cổ anh. Đôi mắt cô mở to và trợn lên đầy hoảng sợ.
“Khăn...” Hức! “...ẩm!” Hức.
Anh đi vào phòng tắm và lấy một cái. Anh nhúng chiếc khăn vào nước ngay lập tức chứ không đợi nước nóng chảy ra nữa, sau đó anh quay lại và đắp nó lên mặt cô, che đi đôi mắt đang mở to đến nỗi như sắp nhảy khỏi tròng.
Cô vẫn không thôi thở hổn hển.
Anh hát câu đầu tiên của bài The Teddy Bears Picnic cho cô nghe. Hức! Hức! là câu trả lời mà anh nhận được.
“Hát đi, Alice! Hát! Nó sẽ giúp cô dễ thở hơn! Nếu hôm nay bạn tiến vào rừng sâu.”
“Nếu hôm nay... bạn tiến vào... rừng sâu...” Một tiếng thở hổn hển lại nức lên sau mỗi hai hay ba từ.
“Bạn chắc chắn sẽ có một bất ngờ lớn.”
Dưới chiếc khăn, Alice lắc đầu. Anh nắm lấy vai cô, biết rằng mình đang làm cô đau nhưng anh không thể làm khác. Phải làm bất cứ điều gì để giúp cô thở được. “Hát liền hơi, bạn chắc chắn sẽ có một bất ngờ lớn .”
“Bạn chắc chắn sẽ có... một bất ngờ lớn.” Hức!
“Không tốt lắm nhưng cũng không tệ. Bây giờ tôi và cô cùng hát, thêm cả cảm xúc vào nữa. Nếu hôm nay bạn tiến vào rừng sâu, bạn chắc chắn sẽ có một bất ngờ lớn. Cùng với tôi. À deux [*] .”
Cô hát cùng anh, một nửa bản song ca bị bóp nghẹt bởi chiếc khăn ướt, nơi xuất hiện hình lưỡi liềm mỗi khi cô hít vào.
Anh ngồi bên cạnh cô khi hơi thở của cô cuối cùng cũng bắt đầu dịu lại. Anh choàng tay qua vai cô. “Cô sẽ ổn thôi, không sao đâu.”
Cô lấy khăn ra khỏi mặt. Những lọn tóc màu đen ẩm ướt dính trên trán. “Đó là bài hát gì vậy?”
“The Teddy Bears’ Picnic.”
“Lúc nào nó cũng có hiệu quả như vậy à?”
“Ừ.” Trừ phi một nửa cổ họng của cô đã bị đạn găm toác.
“Tôi cần lưu nó vào điện thoại của mình.” Sau đó, cô bắt đầu nhớ ra. “Chết tiệt, tôi mất điện thoại rồi mà.”
“Tôi sẽ ghi nó lại vào máy tính xách tay,” Billy nói và chỉ tay vào phòng khách.
“Tại sao anh lại có nhiều máy tính như vậy? Chúng để làm gì thế?”
“Làm ra vẻ cho giống thật. Nó có nghĩa là...”
“Tôi biết nó có nghĩa là gì. Một phần ngụy trang của anh. Giống như bộ tóc và cái bụng giả.” Cô đưa tay lên gạt những lọn tóc ẩm ướt vương trên trán. “Tôi mơ thấy anh ta bóp cổ tôi. Tripp. Tôi có cảm tưởng anh ta muốn bóp cổ tôi đến chết. Anh ta nói ‘cởi quần lót ra’ bằng giọng điệu gầm gừ không giống như giọng bình thường. Sau đó, tôi tỉnh dậy...”
“Và cô không thể thở.”
Cô gật đầu.
“Cô từng xem phim Deliverance chưa? Về các chàng trai đi du ngoạn bằng xuồng ấy?”
Cô nhìn anh như thể anh bị điên. “Chưa. Nó thì liên quan gì?”
“ Cởi quần lót ra là một câu thoại ở trong phim đó.” Anh chạm vào những vết trên cổ cô, rất khẽ. “Giấc mơ ấy là trí nhớ đang được phục hồi. Đó rất có thể là điều cuối cùng cô nghe thấy trước khi bất tỉnh, không chỉ là do thứ mà anh ta cho vào đồ uống của cô mà còn do anh ta bóp cổ cô. Rất may là anh ta đã không giết cô. Có thể không phải cố ý, nhưng cô rất có thể đã chết rồi.”
“Nếu hôm nay bạn tiến vào rừng sâu, bạn sẽ có một bất ngờ lớn. Được rồi, phần còn lại của bài hát là gì?”
“Tôi không nhớ hết cả bài, nhưng đoạn đầu tiên là: Nếu hôm nay bạn tiến vào rừng sâu, bạn sẽ có một bất ngờ lớn. Nếu hôm nay bạn tiến vào rừng sâu, hãy nhớ ngụy trang nhé. Mẹ cô chưa bao giờ hát bài đó cho cô nghe à?”
“Mẹ tôi không hát. Anh hát hay đấy.”
“Nếu cô nói vậy thì là vậy.”
Họ ngồi với nhau một lúc. Hơi thở cô đã ổn định trở lại và giờ cơn hoảng loạn cũng đã qua. Billy nhận ra cô chỉ đang mặc áo phông Black Keys (cô đã bỏ qua thứ gì đó) và anh đang mặc quần đùi. Anh đứng dậy. “Giờ cô ổn rồi.”
“Đừng đi. Vẫn chưa đâu.”
Anh lại ngồi xuống. Cô nhích lại gần anh. Billy nằm xuống bên cạnh cô, lúc đầu hơi bồn chồn, tay anh lại luồn xuống phía dưới chiếc gối.
“Nói cho tôi nghe tại sao anh lại giết gã đó.” Cô dừng lại rồi nói tiếp. “Làm ơn.”
“Đây không phải là một câu chuyện kể trước giờ ngủ đâu.”
“Tôi muốn nghe. Để hiểu. Bởi có vẻ như anh không phải là người xấu.”
Tôi cũng luôn nói với bản thân rằng mình không phải là người xấu, Billy nghĩ, nhưng các sự việc dạo gần đây đã biến điều đó thành một câu hỏi . Anh nhìn chằm chằm vào bức vẽ Dave chú chim hồng hạc trên tủ đầu giường một cách đầy tội lỗi.
“Bí mật nhé.” Cô nở một nụ cười ngập ngừng.
Thật là một câu chuyện nực cười trước giờ đi ngủ nhưng dẫu vậy, anh vẫn kể cho cô nghe, bắt đầu với Frank Macintosh và Paul Logan đến khách sạn đón anh. Lúc đầu, anh định thay đổi tên họ (như anh đã làm lúc đầu trong câu chuyện mà anh đang viết) nhưng sau đó lại cho rằng làm vậy không đáng. Cô đã biết Ken Hoff qua tin tức, cả Giorgio nữa. Tuy nhiên, anh có một ngoại lệ: Nick Majarian trở thành Benjy Compson. Việc biết tên anh ta có thể nguy hiểm đến tính mạng của cô sau này.
Anh cho rằng việc kể mọi chuyện có thể giúp làm sáng tỏ những điều đang còn mù mờ trong tâm trí anh. Điều đó không xảy ra, nhưng hơi thở cô đã đều trở lại. Cô bình tĩnh. Dù sao thì câu chuyện đã giúp cô dịu lại. Sau một hồi suy nghĩ kỹ càng, cô nói, “Vậy là gã Benjy Compson này đã thuê anh, nhưng ai đã thuê gã?”
“Tôi không biết.”
“Và tại sao lại kéo gã Hoff kia tham gia. Không lẽ một trong những tên côn đồ đó không thể tìm được súng cho anh? Và không bị bắt khi làm vậy?”
“Vì Hoff là chủ tòa nhà, tôi cho là vậy. Tôi đã ngắm bắn từ đó. Chà, anh ta sở hữu nó.”
“Tòa nhà nơi anh đã phải chờ dù lâu thế nào. Ghim vào, giống như thế.”
Ghim vào , anh nghĩ, đúng thế. Giống như những phóng viên đến và đi ở Iraq, mặc áo giáp và đội mũ bảo hiểm, sau đó tháo chúng ra khi bản tin được hoàn thành và họ có thể trở về nhà.
“Không quá lâu.” Dù đúng là vậy.
“Tuy nhiên, nó có vẻ phức tạp khủng khiếp.”
Billy cũng vậy.
“Tôi nghĩ tôi có thể đi ngủ rồi.” Đoạn cô nói thêm mà không nhìn anh, “Anh có thể ở lại nếu muốn.”
Billy, cảnh giác trước việc phần cơ thể dưới thắt lưng của mình có thể phản bội anh một lần nữa, nói rằng anh nghĩ mình nên ngủ ở đi-văng. Có lẽ Alice hiểu điều đó, vì cô nhìn anh và gật đầu, sau đó xoay lưng và nhắm mắt lại.
03Sáng hôm sau, Alice nói với anh rằng họ sắp hết sữa và ngũ cốc Cheerios không thể ăn khô. Như thể mình không biết điều đó vậy, Billy nghĩ. Anh gợi ý trứng và cô nói chỉ còn một quả. “Tôi không biết tại sao anh chỉ mua hộp sáu trứng.”
Vì tôi không ngờ cô sẽ xuất hiện , Billy nghĩ.
“Tôi biết anh không nghĩ đến trường hợp có hai người,” cô nói. “Tôi sẽ đến Zoney’s. Ở đó có sữa và trứng.”
“Nếu anh đến Harps ở Pine Plaza, anh có thể mua một ít sườn heo hay gì đó. Chúng ta có thể ăn nướng ngoài sân nếu trời tạnh mưa. Và một ít salad nữa, loại sẵn theo túi ấy. Không xa lắm đâu.”
Suy nghĩ đầu tiên của Billy là cô đang cố dụ anh đi lâu để có thể chạy trốn. Sau đó, khi anh nhìn thấy những vết bầm tím giờ đã chuyển sang màu vàng trên má và trán cô, chiếc mũi sưng tấy của cô vừa mới xẹp, anh cho rằng không phải vậy. Cô chỉ đang ổn định. Có nghĩa là cô sẽ ở lại. Ít nhất thì hiện tại là thế.
Đối với ai đó ngoài cuộc thì chuyện này thật điên rồ nhưng đối với những con người ở đây thì không, nó có ý nghĩa. Cô có thể đã nằm chết trong rãnh nước nếu không có anh và anh không có ý muốn cưỡng hiếp cô thêm lần nữa. Đã thế, anh còn ra ngoài và mua cho cô thuốc tránh thai khẩn cấp phòng ngừa trường hợp một trong những tên khốn đó đã xuất vào trong. Ngoài ra, còn có chiếc Ford Fusion mà anh thuê. Nó vẫn đang chờ anh ở phía bên kia thị trấn. Đã đến lúc mang nó đến đây để anh có thể rời đến Neveda ngay khi cảm thấy an toàn.
Hơn nữa, anh thích Alice. Anh thích cách cô quay lại. Cô gặp vài cơn hoảng loạn, tất nhiên rồi, liệu có ai không như thế sau khi bị đánh thuốc mê và bị cưỡng hiếp tập thể cơ chứ? Cô không nói về việc quay trở lại trường học, cô không đề cập đến bạn bè hay người thân, những người có thể lo lắng cho cô, và cô không bận tâm đến việc gọi về cho mẹ (hoặc có thể là người chị gái hiện đang là thợ làm tóc). Anh cho rằng Alice hiện đang ở trong quãng nghỉ. Cô tạm dừng cuộc sống của mình trong khi cố gắng tìm hiểu xem điều gì sẽ xảy đến tiếp theo. Billy không phải là bác sĩ tâm lý, nhưng anh biết nó thực sự tốt cho sức khỏe.
Những thứ chết tiệt này, Billy nghĩ, và không phải là lần đầu tiên. Những tên khốn, những kẻ đã cưỡng hiếp một cô gái đến mức bất tỉnh. Ai đã làm điều đó?
“Được rồi, cửa hàng tạp hóa. Cô sẽ ở lại đây, đúng không?”
“Đúng.” Như thể đó là một kết luận đã được rút ra. “Tôi sẽ ăn ngũ cốc và chút sữa còn lại. Anh ăn trứng.” Cô nhìn anh với vẻ không chắc chắn. “Nếu anh đồng ý. Nếu không chúng ta có thể đổi ngược lại. Dù sao thì chúng cũng là đồ của anh.”
“Như vậy là được rồi. Cô sẽ giúp tôi xử lý cái bụng sau bữa sáng chứ?”
Câu nói đó khiến cô bật cười. Đó là lần đầu tiên cô cười.
04Trong lúc cả hai dùng bữa, anh hỏi cô có biết Hội chứng Stockholm là gì không. Cô trả lời rằng không, vậy nên anh giải thích. “Nếu tôi bị cảnh sát phát hiện và bắt giữ, họ sẽ đến đây. Hãy nói với họ rằng cô sợ không dám trốn.”
“Tôi sẽ làm vậy,” Alice nói, “nhưng không phải vì tôi sợ anh. Chỉ là tôi không muốn mọi người nhìn thấy mình trong bộ dạng như thế này. Tôi không muốn mọi người nhìn thấy mình, ít nhất là trong một thời gian. Hơn nữa, anh sẽ không bị bắt. Với những món đồ đó, trông anh khác lắm.” Cô giơ một ngón tay lên khen ngợi. “Nhưng mà...”
“Sao cơ?”
“Anh cần một chiếc ô, vì tóc giả rất dễ lộ khi trời mưa. Hạt mưa sẽ đọng thành giọt trên tóc. Tóc thật thì sẽ ướt và xẹp xuống.”
“Tôi không có ô.”
“Có một cái trong tủ nhà Jensen. Cạnh cửa ấy.”
“Cô nhìn thấy khi nào thế?”
“Trong lúc anh làm bỏng ngô. Phụ nữ luôn tò mò về thứ người khác có.” Cô nhìn qua anh ở bên kia bàn bếp, cô cùng bát ngũ cốc Cheerios của mình, anh với quả trứng của anh. “Anh thực sự không biết điều đó à?”
05Chiếc ô không chỉ giúp che chắn mưa cho bộ tóc giả vàng hoe của anh mà còn giúp che đi khuôn mặt và khiến anh có cảm giác mình giống một con bọ trên lát kính hiển vi khi anh rời nhà và bắt đầu đi về phía trạm xe buýt gần nhất. Anh hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác của Alice, vì anh cũng cảm thấy như vậy. Đường đến tiệm thuốc rất căng thẳng, nhưng lần này còn tệ hơn nhiều vì quãng đường xa hơn. Anh có thể đi bộ đến Pine Plaza, nó khá gần và trời đã ngớt mưa, nhưng anh không thể đi lang thang khắp các con phố sang phía bên kia thị trấn được. Và một điều gì đó khác – càng lúc gần rời khỏi thành phố này, anh sợ mình bị tóm trước khi anh có thể làm điều đó.
Bỏ qua cảnh sát và đám người của Nick, điều gì sẽ xảy ra nếu anh gặp phải một người quen của David Lockridge? Anh tưởng tượng đến viễn cảnh khi anh đi vòng qua góc ở Harps với chiếc giỏ đựng đồ đang cầm trên tay thì bắt gặp Paul Ragland hoặc Pete Fazio. Họ có thể không nhận ra anh, nhưng nếu là phụ nữ thì có. Bỏ qua những gì Alice nói về việc trông anh khác lạ với bộ tóc và chiếc bụng giả, Phil sẽ nhận ra anh thôi. Corinne Ackerman cũng thế. Ngay cả Jane Kellogg cũng biết, dù có đang say đi nữa. Anh chắc chắn điều đó. Anh biết một cuộc chạm mặt như vậy khó có thể xảy ra, nhưng đời đâu ngờ. Vạn dặm yêu nhau rồi cũng gặp, ai ai cũng biết vậy từ lâu. [*]
Anh đã kiểm tra lịch trình xe buýt trên mạng trước khi rời đi, đợi tuyến xe buýt số 3 ở đường Rampart, đứng dưới bến chờ xe buýt cùng ba người khác, thu chiếc ô lại vì nếu không sẽ trông rất kỳ cục. Không ai trong số họ nhìn anh. Tất cả đều đang cắm mặt vào điện thoại.
Anh đã có một khoảnh khắc tồi tệ trong ga-ra khi chiếc Fusion không chịu nổ máy, sau đó mới nhớ ra mình chưa giậm chân phanh. Đù , Billy nghĩ.
Anh lái xe đến Pine Plaza, vừa tận hưởng cảm giác ngồi sau tay lái một lần nữa, vừa hoang tưởng về việc xảy ra va chạm xe hơi hoặc thu hút sự chú ý của cảnh sát (hai chiếc xe cảnh sát vượt qua anh trong quãng đường dài hơn bốn cây số). Ở Harps, anh mua thịt, sữa, trứng, bánh mì, bánh quy giòn, túi salad, gia vị và vài món đồ hộp. Anh không gặp bất cứ người quen nào, và thực sự thì sao mà gặp được chứ? Ở Đường Evergreen ở Midwood cơ mà, người dân ở Midwood mua sắm ở Save Mart.
Anh thanh toán bằng thẻ Mastercard của Dalton Smith rồi lái xe trở lại đường Pearson. Anh đỗ xe ở con đường đổ nát bên cạnh ngôi nhà và đi xuống cầu thang cùng đống đồ tạp hóa của mình. Căn hộ trống rỗng. Alice đã biến mất.
06Anh đã mua vài chiếc túi vải để đựng đồ tạp hóa – có chữ HARPS và THỰC PHẨM TƯƠI SẠCH THỊ TRẤN in ở trên đó – và chúng gần như bị buông thõng xuống sàn khi anh đưa mắt nhìn phòng khách và nhà bếp trống không. Cánh cửa phòng ngủ đang để mở, anh thấy ngay là không có người trong đó, nhưng anh vẫn gọi tên cô, vì nghĩ rằng biết đâu cô ở trong phòng tắm. Chỉ có điều cánh cửa đó cũng đang để mở và nếu cô ở trong đó, cô sẽ đóng nó lại, ngay cả khi anh ra ngoài. Anh biết thế.
Chính xác thì anh không hề sợ hãi. Nó giống như... gì nhỉ? Anh cảm thấy tổn thương? Hay thất vọng?
Mình đoán là có, anh nghĩ. Thật ngu ngốc, nhưng đúng là thế. Cô ấy đã cân nhắc các lựa chọn của mình, chỉ vậy thôi. Mày biết điều này có thể xảy ra. Hoặc mày nên biết.
Anh bước vào bếp, đặt các túi lên quầy, nhìn thấy đĩa thức ăn sáng của họ ở trên giá. Anh ngồi xuống để suy nghĩ xem mình nên làm gì tiếp theo và sau đó nhìn thấy một tờ giấy được dán bên cạnh hũ đường. Cô chỉ viết hai từ trên đó: SAU NHÀ.
A, anh nghĩ và thở hắt ra một hơi dài. Chỉ là ra sau nhà thôi mà.
Billy cất những món đồ cần để vào tủ lạnh, sau đó bước ra cửa trước và đi vòng ra sau, một lần nữa dùng đến ô. Alice đã chuyển lò nướng ra khỏi vũng nước. Cô đang kì cọ lò nướng, lưng quay về phía anh. Cô chắc hẳn đã lại ngó nghiêng tủ ở cửa ra vào nhà Jensen, vì chiếc áo mưa màu xanh lá cây mà cô mặc lý ra thuộc về Don. Nó dài đến mắt cá chân cô.
“Alice?”
Cô hét lên và giật bắn mình, gần như hất tung lò nướng. Anh đưa tay ra trấn an cô.
“Hù người khác, hay lắm nhỉ?” Cô nói, sau đó thở mạnh.
“Tôi xin lỗi, không cố ý làm cô giật mình.”
“Chà...” Hức! “... nhưng anh đã làm thế.”
“Hãy hát dòng đầu tiên của bài The Teddy Bears Picnic . Thật vui vẻ.”
“Tôi không...” Hức! “... nhớ.”
“Nếu hôm nay bạn tiến vào rừng sâu...” Anh giơ ngón tay lên và ngúc ngoắc ra hiệu cô tiếp tục.
“Nếu hôm nay bạn tiến vào rừng sâu, bạn sẽ có một bất ngờ lớn. Anh có mua được đồ không?”
“Có.”
“Sườn heo?”
“Có. Lúc đầu, tôi cứ nghĩ là cô đã rời đi.”
“Ồ, không. Tôi nghĩ anh không có miếng cọ rửa nào, đúng không? Vì đây là cái cuối cùng của tầng trên và nó được dùng khá lâu rồi.”
“Miếng cọ rửa không có trong danh sách mua sắm. Tôi không biết cô lại cọ rửa dưới trời mưa.”
Cô đậy nắp lò nướng lại và nhìn anh với vẻ mặt đầy hy vọng. “Muốn xem thêm vài tập The Blacklist không?”
“Có,” anh nói, vì vậy, đó là những gì họ làm. Xem thêm ba tập nữa. Lúc chuyển từ tập hai sang tập ba, cô đi đến cửa sổ và nói, “Trời đang ngớt mưa rồi. Mặt trời cũng sắp lặn. Tôi nghĩ tối nay chúng ta có thể nướng thịt đấy. Anh có nhớ mua salad không?”
Điều này đang diễn ra, Billy nghĩ. Nó không nên như vậy, thật điên rồ, nhưng nó đang diễn ra.
07Chiều hôm đó, mặt trời ló rạng nhưng chậm rãi, như thể nó không thực sự muốn xuất hiện. Alice nướng sườn heo, dù bên ngoài thì cháy còn bên trong vẫn hồng (“Tôi không giỏi nấu nướng lắm, xin lỗi nhé,” cô nói) nhưng Billy vẫn ăn hết sạch phần đồ ăn của mình và thậm chí còn gặm cả xương. Nó ngon, nhưng salad còn ngon hơn nhiều. Anh không nhận ra mình thiếu thốn rau xanh thế nào cho đến khi bắt đầu ăn chúng.
Họ lên lầu và xem thêm vài tập The Blacklist , nhưng cô cứ bồn chồn không yên, di chuyển từ đi-văng sang chiếc ghế tựa có lò xo mà Don Jensen hay ngồi mỗi khi ở nhà, sau đó quay trở lại đi-văng một lần nữa. Billy tự nhủ rằng đó là vì cô đã xem hết tất cả các tập trước đây rồi, có thể là cùng với mẹ và chị gái cô. Chính anh cũng đang cảm thấy hơi chán khi đoán ra mánh lới của Red Reddington.
“Anh nên để lại chút tiền,” cô nói khi họ tắt ti-vi và chuẩn bị trở lại tầng dưới. “Phí Netflix.”
Billy nói rằng anh sẽ làm vậy, dù anh đoán rằng nhờ của trên trời rơi xuống mà Don và Bev có khi không cần trợ giúp về mặt tài chính.
Cô nói với anh rằng đến lượt anh ngủ trên giường, và sau một đêm chập chờn trên đi-văng, anh không phản đối. Anh gần như ngủ ngay lập tức, nhưng phần sâu trong não bộ của anh hẳn đã tự rèn cách lắng nghe những cơn hoảng loạn của cô, bởi anh thức giấc lúc 2 giờ 15 phút sáng, khi nghe thấy âm thanh thở dốc của cô.
Anh định bước ra phòng ngoài. Anh chạm tay, sau đó dừng lại trên nắm cửa. Cô đang hát, rất nhẹ nhàng.
“Nếu hôm nay bạn tiến vào rừng sâu...”
Cô hát câu đầu tiên hai lần. Hơi thở hổn hển của cô thưa dần, rồi tắt hẳn. Billy quay trở lại giường.
08Không ai trong số họ biết – không ai biết – rằng một loại virus độc hại sẽ khiến nước Mỹ và cả thế giới phải đóng cửa trong nửa năm, nhưng vào ngày thứ tư của họ trong căn hộ dưới tầng hầm, Billy và Alice như đang tập dượt giãn cách xã hội. Vào buổi sáng ngày thứ tư đó, một ngày trước khi Billy quyết định thẳng tiến về miền tây, anh đang chạy nước rút lên tầng ba và quay trở lại. Alice vừa dọn dẹp căn hộ, điều này không cần thiết lắm vì cả hai đều gọn gàng. Xong xuôi đâu đó, cô ngồi xuống đi-văng. Lúc Billy bước vào, thở dốc sau sáu lần chạy nước rút, cô đang xem một chương trình nấu ăn trên ti-vi.
“Gà quay,” anh nói. “Có vẻ ổn đấy.”
“Tại sao phải làm ở nhà trong khi anh có thể mua một con gà quay ngon ở siêu thị chứ?” Alice tắt ti-vi. “Tôi muốn đọc gì đó. Anh có thể tải xuống một cuốn sách cho tôi không? Tiểu thuyết trinh thám chẳng hạn? Trên một trong những chiếc máy tính xách tay giá rẻ tiền cũng được, không cần phải của anh đâu.”
Billy không trả lời. Một ý tưởng, táo bạo và đáng sợ đã nảy ra trong đầu anh.
Cô hiểu lầm biểu cảm trên gương mặt anh. “Tôi không tò mò hay gì cả đâu, tôi chỉ biết nó là của anh vì vỏ máy bị xước. Những cái khác trông mới tinh.”
Bill cũng không cho rằng cô xem trộm máy tính của anh. Dù sao thì cô cũng không bao giờ vượt qua được lớp bảo mật. Anh đang nghĩ về ống ngắm phát hiện mục tiêu M151 và anh không giải thích mục đích của nó vì những gì anh viết chỉ dành riêng cho anh mà thôi. Không ai được đọc nó. Giờ có một người, và nó có thể gây hại gì, dựa trên những gì cô đã biết về anh?
Nhưng nó có thể gây hại, tất nhiên là thế rồi. Cho anh. Nếu cô không thích nó. Nếu cô nói rằng nó thật nhàm chán và yêu cầu thứ gì đó thú vị hơn.
“Có chuyện gì với anh thế?” Cô hỏi. “Trông anh lạ lắm.”
“Không. Ý tôi là... tôi đang viết vài thứ. Một câu chuyện đời thường. Tôi không cho rằng cô muốn.”
“Tôi có.”
09Anh không thể chịu được việc nhìn cô đặt chiếc Mac Pro của mình lên đùi, đọc những câu nữ ảnh viên ở đây và khi còn ở Tháp Gerard, vậy nên anh đi lên lầu để tưới nước cho Daphne và Walter. Anh đặt một tờ 20 đô-la lên bàn bếp, kèm theo ghi chú Phí Netflix , sau đó chỉ đi đi lại lại xung quanh. Từng bước từng bước, thực sự, giống như một người cha trông mong trong một bộ phim hoạt hình cũ. Anh nhìn khẩu Ruger trong ngăn kéo tủ đầu giường của Don, cầm nó lên, rồi đặt nó trở lại, sau đó đóng ngăn kéo.
Thật nực cười khi lo lắng, cô là sinh viên trường kinh doanh chứ không phải nhà phê bình văn học. Đầu óc cô có lẽ để tận đâu đâu trong suốt các khóa học tiếng Anh ở trường trung học, vừa lòng với điểm B và C, và rất có thể điều duy nhất mà cô biết về Shakespeare là tên của ông có vần với kick in the rear. Billy biết anh đang hạ thấp trí thông minh của cô để bảo vệ cái tôi của mình trong trường hợp cô không thích những gì anh viết, và anh biết như vậy thật ngu ngốc vì ý kiến của cô không quan trọng, anh còn nhiều việc quan trọng hơn cần giải quyết. Nhưng sự tình là thế.
Cuối cùng, anh quay trở lại tầng dưới. Cô vẫn đang đọc, nhưng khi cô ngẩng lên nhìn anh từ màn hình, anh hoảng hốt khi thấy mắt cô đỏ hoe, hai mí mắt sưng húp.
“Có chuyện gì thế?”
Cô đưa tay phải lên quệt mũi, chẳng khác nào một đứa trẻ. “Có đúng là chuyện đó đã xảy ra với em gái của anh không? Người đàn ông đó thực sự đã... giẫm chết cô bé sao? Anh không bịa ra đấy chứ?”
“Không. Nó đã xảy ra như thế.” Đột nhiên anh cảm thấy muốn khóc, dù anh không hề hoen lệ khi viết lại chuyện đó.
“Đó có phải là lý do khiến anh cứu tôi không? Vì em gái anh?”
Tôi cứu cô vì nếu tôi để cô trên đường, cảnh sát sẽ tìm đến đây, anh nghĩ. Ngoại trừ điều đó có lẽ không phải là tất cả sự thật. Chúng ta có bao giờ tự nói cho chính mình về tất cả không nhỉ?
“Tôi không biết.”
“Tôi rất tiếc vì chuyện đó đã xảy ra với anh.” Alice bắt đầu khóc. “Tôi đã nghĩ những chuyện xảy đến với tôi vô cùng tồi tệ, nhưng...”
“Chuyện xảy ra với cô là tồi tệ.”
“... Nhưng những gì đã xảy ra với em gái anh còn tệ hơn. Anh thực sự đã bắn ông ta à?”
“Đúng.”
“Tốt. Tốt lắm! Và anh được đưa đến một ngôi nhà?”
“Đúng thế. Cô có thể dừng lại nếu đọc tiếp khiến cô khó chịu.” Nhưng anh không muốn cô dừng lại và anh không xin lỗi vì đã khiến cô khó chịu. Anh vui là đằng khác. Anh đã đến được với cô.
Cô nắm chặt máy tính như thể sợ anh lôi nó đi mất. “Tôi muốn đọc phần còn lại.” Sau đó, gần như một lời buộc tôi: “Tại sao anh không viết thay vì xem chương trình truyền hình ngu ngốc ở trên lầu nhỉ?”
“Lo lắng.”
“Được rồi, tôi hiểu điều đó. Tôi cũng cảm thấy như vậy, nên đừng nhìn tôi nữa. Hãy để tôi đọc đi.”
Anh muốn cảm ơn cô vì cô đã khóc, nhưng điều đó sẽ thật kỳ lạ. Thay vào đó, anh hỏi kích cỡ của cô.
“ Kích cỡ của tôi ư? Để làm gì thế?”
“Có một cửa hàng Goodwill ở gần Harps. Tôi có thể mua cho cô vài chiếc quần và áo sơ mi. Một đôi giày thể thao nữa. Cô không muốn tôi nhìn cô đọc và tôi cũng thế. Và chắc hẳn cô đã ngán tận cổ chiếc váy đó rồi.”
Cô nở nụ cười tinh quái với anh và trông cô lúc này thật xinh đẹp. Hoặc sẽ xinh đẹp, nếu không vì những vết bầm tím. “Không sợ ra ngoài mà không có ô ư?”
“Tôi sẽ đi xe. Chỉ cần nhớ rằng nếu cảnh sát quay lại thay vì tôi, thì cô hãy nói là cô sợ phải rời đi. Tôi sẽ nói mình tìm thấy cô và làm đau cô.”
“Anh sẽ quay lại,” Alice nói và viết ra kích cỡ của mình.
Anh giết thời gian ở Goodwill, vì muốn cho cô thời gian và không gian riêng. Anh không gặp người quen nào, và cũng không có ai chú ý đến anh. Lúc anh quay lại, cô đã đọc xong. Những gì anh viết trong cả tháng trời thì cô chỉ mất chưa đầy hai giờ để đọc. Cô có vài câu muốn hỏi. Không câu nào về ống ngắm phát hiện mục tiêu, mà là về người, đặc biệt là Ronnie và Glen và “cô bé một mắt tội nghiệp đó” trong Nhà sơn Vĩnh cửu. Cô nói rằng cô thích cách anh viết như một đứa trẻ hồi anh còn nhỏ, rồi sau đó đổi giọng khi anh lớn hơn. Cô nói anh nên tiếp tục viết. Cô nói rằng mình sẽ lên lầu trong khi anh làm việc đó, xem ti-vi rồi chợp mắt một chút. “Tôi lúc nào cũng mệt mỏi. Thật là điên rồ hết sức.”
“Không hề. Cơ thể của cô vẫn đang cố gắng vượt qua những gì bọn khốn kia đã làm với nó.”
Alice đứng ở ngưỡng cửa. “Dalton này?” Đó là cách cô gọi anh, dù cô biết tên thật của anh. “Bạn của anh, Taco ấy, đã chết à?”
“Rất nhiều người đã như vậy trước khi chiến dịch kết thúc.”
“Tôi rất tiếc,” cô nói và đóng cửa lại sau lưng.
10Anh viết. Phản ứng của cô thôi thúc anh. Anh không viết nhiều về khoảng thời gian từ tháng Tư đến tháng Mười một năm 2004, khi họ được cho là sẽ thu phục được những con tim và khối óc, nhưng rốt cuộc lại không. Anh dành thêm vài đoạn về nó, sau đó đến phần mà bây giờ tim anh vẫn nhói lên tổn thương mỗi khi nghĩ về.
Vài ngày sau cái chết của Albie, vì có lệnh ngừng bắn, và khi Hot Nine (bây giờ là Hot Eight, mỗi thành viên của đội đều viết chữ ALBIE S. lên mũ bảo hiểm), được đưa trở lại căn cứ, Billy tìm kiếm chiếc giày trẻ em ở khắp nơi, nghĩ rằng nó bị rớt ở đâu đó. Những người khác cũng phụ giúp tìm nhưng không thấy đâu cả, sau đó họ quay trở lại, quay trở lại với công việc dọn dẹp nhà cửa, ba ngôi nhà đầu tiên ổn, hai cái trống không và một cái thì chỉ có một cậu bé chừng mười hai hay mười bốn tuổi gì đó, giơ tay và hét lên rằng Không súng Mỹ, không súng chuộng New York Yankees không bắn!
Ngôi nhà thứ tư là Ngôi nhà Vui nhộn.
Đến đây, Billy dừng lại để tập thể dục. Anh nghĩ có lẽ anh và Alice sẽ ở lại trên đường Pearson lâu hơn một chút, có thể là ba ngày nữa. Cho đến khi anh hoàn thành phần về Ngôi nhà Vui nhộn và những gì đã xảy ra ở đó. Anh muốn viết rằng việc đánh mất chiếc giày trẻ em không có gì khác biệt, dù theo cách này hay cách khác, tất nhiên là nó không như vậy rồi. Anh cũng muốn viết rằng từ sâu trong trái tim anh vẫn không tin vào điều đó.
Anh thực hiện vài động tác vươn vai trước khi chạy nước rút lên xuống cầu thang, vì anh không thể đến phòng khám không chuyên khoa [*] nếu bị đứt gân. Anh không nghe tiếng ti-vi đằng sau cánh cửa nhà Jensen, có lẽ Alice đang ngủ. Và chữa lành, anh hy vọng vậy, dù Billy nghi ngờ việc có cô gái nào từng được chữa lành hoàn toàn sau khi bị cưỡng hiếp. Nó để lại một vết sẹo và anh đoán rằng đến một ngày nào đó, vết sẹo ấy sẽ nhức nhối. Anh đoán rằng thậm chí mười năm, hai mươi năm hay ba mươi năm sau, vết sẹo ấy vẫn còn nhức nhối. Có lẽ là như thế, có lẽ nó giống thứ gì đó khác. Có lẽ những người đàn ông duy nhất có thể biết chắc là những kẻ đã thực hiện hành động đó.
Lúc chạy lên cầu thang, anh nghĩ về những kẻ đã làm điều đó với cô, chúng là đàn ông. Cô nói Tripp Donovan hai mươi tư tuổi, và Billy đoán Jack và Hank, bạn cùng phòng của Donovan, cũng trạc tuổi đó. Đàn ông, không phải thanh thiếu niên tuổi mới lớn. Những kẻ xấu.
Anh trở lại căn hộ dưới tầng hầm trong tình trạng khó thở, dù vậy anh cảm thấy thoải mái và ấm áp, sẵn sàng ngồi xuống trong một hay thậm chí hai giờ nữa. Trước khi anh bắt đầu, chiếc máy tính xách tay của anh vang lên thông báo tin nhắn văn bản. Đó là Bucky Hanson, giờ đang làm việc hết mình ở Nơi Tuyệt vời Nào đó. Không thấy có giao dịch chuyển tiền. Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa. Cậu định làm gì?
Lấy lại nó, Billy nhắn tin trả lời.
11Đêm đó, anh ngồi bên cạnh Alice trên đi-văng. Trông cô thật xinh đẹp trong chiếc quần đen và áo sơ mi sọc. Khi anh tắt ti-vi và nói rằng mình muốn nói chuyện với cô, trông cô rất sợ hãi.
“Có gì đó không ổn à?”
Billy nhún vai. “Nói cho tôi biết đi.”
Cô chăm chú lắng nghe anh, đôi mắt mở to, kiên định nhìn anh. Khi anh dừng lại, cô hỏi, “Anh sẽ làm thế?”
“Đúng. Chúng cần trả giá cho những gì đã làm với cô, nhưng đó không phải là lý do duy nhất. Bọn chúng có thể lặp lại hành vi đó. Có lẽ cô thậm chí không phải là người đầu tiên.”
“Anh đang mạo hiểm đấy. Nó có thể gây nguy hiểm.”
Anh nghĩ về khẩu súng đang yên vị trong ngăn kéo tủ đầu giường của Don Jensen và nói, “Có lẽ cũng không nguy hiểm lắm.”
“Anh không thể giết họ. Tôi không muốn. Hãy nói với tôi rằng anh sẽ không giết họ đi.”
Billy thậm chí còn chưa nghĩ đến chuyện đó. Chúng phải trả giá, nhưng chúng cũng cần rút ra bài học, và những cái xác thì không thể rút ra bài học. “Không,” anh đáp. “Không giết người.”
“Và tôi thực sự không quan tâm đến Jack và Hank. Họ không phải là những người đã giả vờ thích tôi và đưa tôi đến căn hộ đó.”
Billy không nói gì, nhưng anh có quan tâm đến Jack và Hank, giả sử hai tên đó tham gia và dựa trên những gì anh thấy khi cô không mặc quần áo, anh chắc rằng một trong số chúng đã làm điều đó. Thậm chí còn có thể là cả hai.
“Nhưng tôi quan tâm đến Tripp,” cô nói và đặt tay lên cánh tay anh. “Việc hắn bị thương có thể khiến tôi nhẹ nhõm phần nào. Tôi cho rằng điều đó khiến tôi trở thành một người xấu.”
“Nó khiến cô trở thành con người,” Billy nói. “Kẻ xấu thì cần phải trả giá. Và cái giá đó phải cao.”