CHƯƠNG 16 01
Chúng tôi có thể nghe thấy tiếng súng cầm tay hạng nặng rền rĩ và các vụ nổ chát chúa ngày đêm ở các khu vực khác của thành phố, nhưng cho đến khi tình hình trở nên hỗn loạn, khu vực của chúng tôi ở Jolan vẫn tương đối yên tĩnh. Chúng tôi đã dọn sạch ba ngôi nhà đầu tiên trong khu vực của mình, Khu Lima, mà không gặp phải rắc rối gì. Hai ngôi trống không. Ngôi thứ ba có một đứa nhóc không có vũ trang và cũng không có thiết bị gì phát nổ. Chúng tôi bắt cậu nhóc cởi áo để chắc chắn điều đó. Chúng tôi đưa cậu nhóc đến đồn cảnh sát, nhập vào nhóm vài người lính cũng đang đi về hướng đó cùng những người mà họ bắt được. Chúng tôi biết cậu nhóc đó có thể trở lại đường phố khi màn đêm buông xuống vì đồn cảnh sát về cơ bản là một cửa quay. Cậu nhóc thật may mắn vì suy cho cùng cậu ta vẫn sống sót bất chấp sự thật rằng chúng tôi chưa nguôi nỗi tức giận trước sự ra đi Albie Stark. Din-Din thực sự đã giơ súng lên, nhưng Big Klew đã đẩy nòng súng xuống và nói rằng hãy để cậu nhóc yên.
“Lần tới khi chúng ta gặp lại nó, nó sẽ đeo một khẩu AK,” George nói. “Chúng ta nên giết tất cả bọn chúng. Lũ gián chết tiệt.”
Ngôi nhà thứ tư là ngôi nhà lớn nhất trong khu, một mảnh đất như bao mảnh đất khác. Nó có mái vòm và một khoảng sân đầy những cây cọ rợp bóng mát. Rõ ràng, chủ nhân của nơi này là một người theo chủ nghĩa Phục hưng giàu có. Bao quanh ngôi nhà là một dải tường bê tông cao, trên đó vẽ những đứa trẻ chơi bóng, nhảy dây và chạy nhảy xung quanh theo nhóm trong khi vài phụ nữ đứng nhìn. Có thể có sự cho phép, nhưng thật khó đoán vì họ mặc trang phục cổ truyền kín như bưng của phụ nữ Hồi giáo. Cũng có một người đàn ông đứng ở một bên. Thông dịch viên của chúng tôi, Fareed, nói rằng đó là cảnh sát tôn giáo [*] . Anh ta còn nói rằng những người phụ nữ đó trông chừng bọn trẻ còn cảnh sát tôn giáo trông chừng những người phụ nữ để đảm bảo rằng họ không làm gì có thể gây kích động.
Tất cả chúng tôi đều được Fareed mua vui vì giọng anh ta eo éo như dân Yooper [*] từ Traverse. Có rất nhiều phiên dịch viên có giọng nói na ná dân bản xứ Michigan, chẳng ai biết tại sao. “Bức tranh ó (đó) thể hiện ngôi nhà ày (này), alatfal [*] đó có thể đến à (và) chơi.”
“Vậy nên nó mới có tên là Ngôi nhà Vui nhộn,” Donk nói.
“Không, ọ (họ) không cho phép vui vẻ trong nhà,” Fareed nói. “Chỉ ở sân thôi.”
Donk đảo mắt và khúc khích cười, nhưng không ai cười nữa cả. Chúng tôi vẫn nhớ Albie, và lo bất kỳ ai trong số chúng tôi có thể rơi vào hoàn cảnh đó.
“Nào các cậu,” Taco lên tiếng. “Hãy tóm vài đứa nào.” Nói đoạn anh ấy đưa cho Fareed chiếc loa cầm tay có in dòng chữ XIN CHÀO VIỆT NAM ở bên sườn loa và nói với anh ta.
02Billy choàng tỉnh khỏi những ký ức về Fallujah bởi tiếng Alice vội vã chạy xuống cầu thang. Cô lao vào căn hộ, tóc tốc ngược ra sau. “Ai đó đang tới! Tôi đang tưới cây thì nhìn thấy chiếc xe rẽ vào đường lái!”
Biểu hiện trên gương mặt của cô thôi cũng đủ khiến Billy biết rằng anh đừng phí thì giờ hỏi xem cô có chắc là như vậy không. Anh đứng dậy và bước đến ô cửa sổ kính tiềm vọng.
“Có phải họ không, anh có nghĩ vậy không? Vợ chồng Jensen về sớm à? Tôi đã tắt ti-vi rồi nhưng vẫn còn cà phê và mùi, còn cả đĩa trên bàn bếp nữa chứ! Chết rồi! Họ sẽ biết có ai đó đã...”
Billy kéo rèm ra vài phân. Anh không thể nhìn thấy chiếc xe mới dù có kéo hết tấm rèm từ góc này, nhưng vì chiếc Fusion mà anh thuê cũng đang đỗ trên đường lái nên anh có thể. Đó là một chiếc SUV màu xanh lam, có một vết xước chạy dọc ở một bên hông. Trong một khoảnh khắc, anh không nhớ mình từng trông thấy nó ở đâu, rồi anh sực nhớ ra ngay trước khi người lái xe bước ra ngoài. Đó là Merton Richter, tay môi giới bất động sản đã thuê căn hộ cho anh.
“Cô khóa cửa chưa?” Billy hất cằm lên trên hỏi.
Alice lắc đầu, đôi mắt mở to và sợ hãi, nhưng có lẽ điều đó không sao. Thậm chí ngay cả khi Richter thử hé cửa dòm vào nếu không nghe thấy ai đáp lại tiếng gõ cửa của anh ta. Dù gì, vợ chồng Jensen đã nhờ anh tưới cây giúp họ. Nhưng anh ta có thể xuống đây, và Billy đang không đội tóc giả chứ đừng nói gì đến việc đeo chiếc bụng giả. Anh đang mặc áo phông và quần soóc lửng.
Cửa trước mở ra và họ nghe thấy tiếng chân của Richter. Bãi nôn đã được dọn sạch, nhưng liệu anh ta có phát hiện ra không nhỉ? Hình như họ đã không mở cửa trước để thông gió ra tiền sảnh.
Billy muốn chờ và nhìn xem liệu Richter có đi lên nhà Jensen không, nhưng anh biết mình không còn thời gian nữa. “Bật các máy tính lên.” Anh quơ tay xung quanh, chỉ vào những chiếc máy tính AllTech. Và Chúa ơi, Richter không lên đó, anh ta đang xuống đây. “Cô là cháu gái tôi.”
Anh chỉ có đủ thời gian để làm vậy. Anh gập chiếc Mac Pro lại, chạy vào phòng ngủ và đóng cửa. Lúc bước qua phòng tắm, nơi chiếc bụng giả đang treo sau cánh cửa, anh nghe thấy tiếng Richter gõ cửa. Alice sẽ phải mở cửa vì từ chiếc xe trên đường lái, anh ta biết có người ở nhà. Khi cô mở cửa, anh ta sẽ gặp một phụ nữ với độ tuổi chỉ bằng nửa Billy, khuôn mặt bầm tím và vẫn đỏ bừng vì vừa hộc tốc chạy xuống cầu thang. Chỉ có điều, đó không phải là suy nghĩ đầu tiên của Richter. Và điều này thật tệ.
Billy ốp chiếc bụng giả vào thắt lưng để cố định dây đeo trước, nhưng anh quên khóa nên chiếc bụng giả rơi xuống sàn. Anh nhặt nó lên và thử lại. Lần này, anh cầm chắc được dây đeo và cài nó lại, nhưng anh siết nó quá chặt nên không thể xoay chiếc bụng giả về phía trước. Lúc anh nới lỏng dây đeo, thứ chết tiệt đó lại tụt xuống. Billy cúi xuống nhặt nó lên, đập đầu vào bồn rửa, rồi tự nhủ mình phải bình tĩnh và thắt dây đeo. Anh xoay bụng về đúng vị trí.
Trở lại phòng ngủ, Billy có thể nghe thấy những tiếng thì thầm. Alice cười khúc khích. Nghe có vẻ lo lắng hơn là thích thú. Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt thật.
Anh mặc quần vải chinos rồi tròng áo len vào đầu, vì không phải cài cúc và vì Alice nói đúng, những người béo nghĩ rằng quần áo rộng thùng thình sẽ giúp họ trông đỡ béo hơn. Bộ tóc giả màu vàng ở trong chiếc tủ com-mốt. Anh lôi nó ra và đội lên đầu. Trong phòng khách, tiếng cười của Alice lại rộ lên. Anh tự nhủ mình không được gọi tên cô vì theo những gì Billy biết, cô đã nói ra một cái tên giả với vị khách ghé thăm.
Anh hít thở một, hai hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười mà anh hy vọng là trông sẽ xấu hổ – như thể anh bị bắt quả tang – và mở cửa. “Chúng tôi có công ty, tôi hiểu.”
“Vâng,” Alice đáp. Cô quay sang anh, nụ cười xuất hiện trên môi và biểu hiện của sự nhẹ nhõm hiện lên trong mắt cô. “Chú ấy nói mình là người đã thuê căn hộ này cho cậu.”
Billy cau mày, cố gắng nhớ lại và rồi mỉm cười. “Ồ, vâng đúng thế. Anh Ricker.”
“Richter,” anh ta nói và chìa tay ra. Billy bắt lấy, vẫn mỉm cười, cố gắng đọc suy nghĩ của Richter. Anh không thể. Nhưng Richter sẽ chú ý đến những vết bầm tím và sự lo lắng trên khuôn mặt cô. Đó là những điều không thể bỏ lỡ. Và tay Billy có đổ mồ hôi không? Có thể lắm.
“Tôi đã ở trong...” Billy chỉ tay về phía phòng ngủ và phòng tắm phía trong.
“Tôi biết.” Richter nói. Anh ta nhìn vào màn hình những chiếc máy tính xách tay AllTech, đang chạy đủ loại mồi nhử nhấp chuột đã được tải lên trước: những công dụng kỳ diệu của quả acai, mách bạn hai mẹo nhỏ để xóa nếp nhăn, các bác sĩ khuyên bạn không nên ăn loại rau này, mười nhóc tì nổi tiếng giờ ra sao.
“Vậy anh làm mấy việc này à?” Richter hỏi.
“Nghề tay trái thôi. Kiếm ít bia và con ky trong khi làm công việc IT. Du lịch đây đó, phải không cháu gái?”
“Vâng ạ,” Alice đáp và lại cười khúc khích. Richter liếc nhanh qua cô, và Billy thấy rằng trong khi anh loay hoay với chiếc bụng giả, những gì mà Alice nói với Richter đã khiến anh ta thực sự tin cô là cháu gái của Dalton Smith, giống như anh ta tin rằng mặt trăng được làm bằng pho mát xanh vậy.
“Hấp dẫn đấy,” Richter nói, nheo mắt cúi xuống màn hình vừa chuyển từ những loại rau nguy hiểm (ngô thậm chí còn không phải là một loại rau) thành mười vụ án giết người chưa được giải quyết (mở đầu là vụ án là JonBenét Ramsey). “Hay đấy,” đoạn anh ta đứng thẳng dậy và nhìn quanh. “Tôi thích cách anh sắp xếp nơi này.”
Alice đã dọn dẹp ngăn nắp nó một chút, nhưng nếu không thì trông nó vẫn hệt như hồi anh chuyển đến. “Tôi có thể giúp gì cho anh không, anh Richter?”
“Chà, tôi chỉ đến để thông báo cho anh việc này,” Richter nói, nhớ lại công chuyện, chỉnh lại cà vạt và nở một nụ cười chuyên nghiệp. “Tập đoàn Southern Endeavour đã mua lại các nhà kho trên đường Pond và cả những ngôi nhà, ý tôi là vài căn còn lại, trên đường Pearson. Gồm cả căn này. Họ định xây dựng một trung tâm mua sắm mới sẽ làm hồi sinh toàn bộ khu vực này của thị trấn.”
Billy nghi ngờ việc các trung tâm thương mại có thể hồi sinh bất cứ thứ gì trong thời đại Internet, kể cả chính bản thân chúng, nhưng anh không nói gì cả.
Alice đang bình tĩnh lại, điều này thật tốt. “Cháu sẽ vào phòng ngủ và để hai người nói chuyện,” cô nói và đóng cửa lại sau lưng.
Billy đút tay vào túi và chân đá tới đá lui, khiến chiếc bụng giả hơi phồng lên sau chiếc áo len. “Các nhà kho và các căn nhà ở đây sẽ bị đánh sập, ý anh có phải vậy không? Bao gồm cả căn này.”
“Vâng, nhưng anh có sáu tuần để tìm chỗ ở mới,” Richter nói như thể đang thông báo cho anh một món quà tuyệt vời. “Tôi e là sáu tuần thì hơi eo hẹp. Hãy cho tôi địa chỉ chuyển tiếp trước khi anh chuyển đi nhé, và tôi sẽ rất vui lòng hoàn trả bất kỳ khoản tiền thuê nhà nào đã trả trước,” Richter thở dài nói. “Tôi sẽ phải nhắn lại cho vợ chồng nhà Jensen khi tôi rời khỏi đây. Việc này khó hơn, vì họ đã ở đây lâu rồi.”
Billy không cần nói với anh ta rằng dù sao thì Don và Beverly cũng đang tìm một chỗ ở mới, có thể là mua đứt luôn thay vì thuê như thế này, khi họ trở về sau chuyến du ngoạn. Nhưng anh nói với Richter rằng vợ chồng Jensen đã đi vắng một thời gian và anh đang giúp họ chăm sóc cây cối. “Tôi và cháu gái mình.”
“Hàng xóm tắt lửa tối đèn có nhau. Và cô ấy rất đáng yêu.” Richter liếm môi, chắc là chỉ cho bớt khô, nhưng cũng chưa chắc. “Anh có số điện thoại của nhà Jensen không?”
“Tôi có. Nó ở trong ví. Anh vui lòng đợi chút nhé?”
“Tất nhiên rồi.”
Alice đang ngồi trên giường và nhìn anh với đôi mắt mở to. Mặt cô tái mét, những vết bầm càng rõ hơn. Gì thế? , đôi mắt đó như muốn nói. Và Tệ đến mức nào?
Billy giơ tay lên và xua nó trong không khí: Cứ bình tĩnh, bình tĩnh.
Anh lấy ví của mình và trở ra phòng khách. Richter đang cúi xuống trước màn hình của một trong những chiếc AllTech, tay chống lên đầu gối, cà vạt thõng xuống như một con lắc, chăm chú nhìn những công dụng kỳ diệu của bơ, loại rau củ tự nhiên hoàn hảo nhất (nó quả thực là một loại trái cây). Trong một khắc, Billy thực sự nghĩ đến việc co những ngón tay của mình lại và giáng một chiếc búa vào sau gáy của anh ta, nhưng khi Richter quay lại, Billy chỉ mở ví và chìa ra một mẩu giấy. “Nó đây.”
Richter lấy một mẩu giấy nhỏ từ túi của mình và dùng chiếc bút chì màu bạc chép lại số điện thoại. “Tôi sẽ gọi cho họ.”
“Tôi có thể làm vậy, nếu anh muốn.”
“Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi, nhưng tôi vẫn sẽ phải tự làm. Công việc mà. Xin lỗi vì đã làm phiền anh, anh Smith. Tôi sẽ để anh quay trở lại...” Đôi mắt anh ta đảo nhanh về phía cánh cửa phòng ngủ. “... bất cứ chuyện gì mà lúc nãy anh đang làm dở.”
“Tôi sẽ tiễn anh,” Billy nói. Hạ thấp giọng mình xuống, anh nói tiếp, “Tôi muốn nói chuyện với anh về...” Anh nghiêng đầu về phía phòng ngủ.
“Không phải việc của tôi. Thế kỉ 21 rồi mà.”
“Tôi biết, nhưng không phải như anh nghĩ đâu.”
Họ cùng bước lên cầu thang dẫn đến tiền sảnh. Billy đi sau, hơi thở hổn hển. “Chắc tôi phải giảm cân thôi.”
“Hãy tham gia câu lạc bộ,” Richter nói.
“Đứa nhóc tội nghiệp đó là con gái của Marry, chị gái tôi,” Billy nói. “Chồng của Marry đã bỏ cô ấy một năm trước và chị ấy đã quen gã hèn này, tôi nghĩ là ở bar. Một gã nào đó tên là Bob. Gã đã theo đuổi con bé và đánh nó khi con bé không chiều gã, nếu anh biết ý tôi muốn nói là gì.”
“Tôi hiểu rồi.” Richter đang nhìn ra cửa tiền sảnh như thể anh ta không thể chờ đợi để được quay trở lại xe của mình. Có lẽ câu chuyện đó khiến anh ta khó chịu, Billy nghĩ. Hoặc có thể anh ta chỉ muốn thoát khỏi mình thật nhanh.
“Hơn nữa, Mary khá nóng tính, không thích ai bảo chị ấy phải làm gì với việc của chị.”
“Tôi hiểu,” Richter đáp, mắt vẫn hướng về phía cửa.
“Tôi cho cháu gái mình ở đây trong vòng một tuần, cũng có thể là mười ngày, cho đến khi mẹ con bé hạ hỏa một chút, sau đó đưa con bé về và nói chuyện với chị ấy về Bob.”
“Tôi hiểu rồi. Chúc anh may mắn.” Richter quay sang Billy và giơ tay ra, kèm theo một nụ cười. Nụ cười đó trông rất thật. Richter tin câu chuyện của anh. Mặt khác, anh ta hành động như thể cuộc sống của anh ta phụ thuộc vào nó, điều mà anh ta có thể nghĩ là đúng. Billy bắt tay Richter và lắc mạnh.
“Phụ nữ! Không thể sống chung với họ và không thể bắn họ ngoài bang Alabama!” Richter la lên.
Đó là một câu nói đùa, vì vậy, Billy chỉ mỉm cười đáp trả. Richter buông tay, mở cửa rồi quay lại.
“Tôi thấy hình như anh đã cạo ria mép rồi nhỉ?”
Giật mình, Billy đưa hai ngón tay lên môi trên của mình. Trong lúc vội vàng anh đã quên gắn bộ ria mép, và có lẽ thế cũng tốt. Ria mép rất phức tạp, phải cần đến keo dán để cố định nó, và nếu bôi cẩu thả, hoặc keo dán lộ ra, Richter sẽ biết ngay.
“Quá mệt mỏi khi đồ ăn cứ dính lên suốt,” Billy nói.
Richter cười. Không biết đó có phải một nụ cười mà anh ta cố rặn ra hay không. Rất có thể như vậy. “Tôi hiểu. Rất hiểu điều đó.”
Richter bước từng bước đến chiếc SUV bị trầy xước của mình, hơi so vai lại, có thể là do thời tiết sáng nay lạnh, mà cũng có thể vì anh ta nghĩ Billy sẽ găm một viên đạn vào sau gáy mình. Anh ta vẫy tay trước khi ngồi vào sau tay lái. Billy vẫy tay đáp lại. Sau đó, anh vội vã bước xuống cầu thang.
03“Hôm nay tôi sẽ ghé thăm cuộc hò hẹn tồi tệ của cô. Ngày mai tôi sẽ rời Dodge,” Billy nói.
Alice đưa tay lên miệng nhưng rồi hạ xuống khi ngón trỏ chạm vào vết sưng tấy trên mũi. “Ôi Chúa ơi. Anh ta có nhận ra anh không?”
“Linh tính của tôi mách bảo là không, nhưng anh ta khá tinh ý, nhận ra tôi không còn ria mép...”
“Chúa ơi!”
“Anh ta cho rằng tôi đã cạo nó đi, vì vậy chắc ổn thôi. Ít nhất thì tôi nghĩ vậy. Tôi sẵn sàng đánh cược vận may của mình thêm một ngày. Cô đã xưng với anh ta thế nào vậy?”
“Brenda Collins. Bạn thân nhất của tôi hồi trung học. Anh có...”
“Nói cho anh ta một cái tên khác? Không, chỉ nói cô là cháu gái của tôi thôi. Tôi đã nói với anh ta rằng bạn trai của mẹ cô đã đánh cô vì cô không chịu lên giường với hắn.”
Alice gật đầu. “Tốt đấy. Đủ chi tiết luôn.”
“Nhưng không có nghĩa là anh ta sẽ tin điều đó. Nghe thế là một chuyện, nhìn thấy lại là một chuyện khác. Những gì mà anh ta thấy là một gã đàn ông trung niên phốp pháp ở cùng một cô gái vị thành niên có những vết bầm tím.”
Alice đứng dậy, trông có vẻ bị xúc phạm. Trong trường hợp khác, điều đó có thể trông rất buồn cười. “Tôi đã hai mươi mốt tuổi rồi! Một người lớn hợp pháp!”
“Cô có phải chìa căn cước ra khi đến quán bar không?”
“Ồ...”
Billy gật đầu.
“Có thể,” Alice đáp. “Nếu anh thực sự có ý định... hừm... đương đầu với Tripp, thì chúng ta không nên đợi đến ngày mai. Có lẽ chúng ta nên đi bây giờ.”
04Anh nhìn cô chằm chằm, đồng thời bán tín bán nghi đại từ chúng ta mà cô vừa dùng. Và điều tồi tệ hơn, cô đang nhìn anh như thể đó là một quyết định được đưa ra trước khi biết những yếu tố cần thiết.
“Lạy Chúa tôi,” Billy thốt lên. “Cô thực sự mắc Hội chứng Stockholm rồi.”
“Không hề, vì tôi không phải là con tin của anh. Tôi có thể ra ngoài bất cứ lúc nào từ căn hộ của nhà Jensen, miễn là tôi đi thật khẽ trên cầu thang. Anh chẳng bao giờ biết được vì anh còn mải say sưa viết lách.”
Có lẽ đúng, Billy nghĩ. Và hơn thế nữa...
Alice nói điều đó thay anh. “Nếu định bỏ chạy thì tôi đã có thể làm thế lúc anh ra ngoài lần đầu tiên rồi. Khi anh đi mua thuốc tránh thai khẩn cấp vào buổi sáng ấy.” Cô dừng lại, đoạn nói thêm, “Hơn nữa, tôi cũng nói tên giả với anh ta.”
“Vì cô sợ hãi.”
Alice lắc đầu quầy quậy. “Anh ở phòng khác. Tôi có thể nói thầm rằng anh là William Summers, kẻ đã giết gã đàn ông ở tòa án. Đáng lẽ chúng tôi có thể lên trên và ra xe của anh trước khi anh đeo xong cái đó .” Cô đưa tay chọc vào chiếc bụng giả của anh.
“Cô không thể đi cùng tôi đâu. Thật là điên rồ mà.”
Tuy nhiên, ý tưởng này đang dần ngấm xuống, như nước thấm xuống nền đất khô. Cô không thể đi cùng anh đến tận Vegas, nhưng nếu họ có thể tạo ra một câu chuyện bảo vệ danh tính Dalton Smith, hiện đang bị đe dọa nghiêm trọng, thì có lẽ...
“Có lẽ anh có thể đi một mình nếu anh để Tripp và đám bạn của anh ta yên. Vì nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra với họ, họ sẽ nghĩ ngay đến tôi. Ý tôi là Tripp và đám bạn của anh ta ấy. Họ sẽ không đến gặp cảnh sát nhưng họ nhất định sẽ dần tôi nhừ tử.”
Billy phải cố bụm miệng không cười. Cô đang vờ là anh, và làm tốt nhiệm vụ đó trong một thời gian ngắn. Cô đã lột xác hoàn toàn từ cô gái nôn oẹ gần như bất tỉnh mà anh lôi ra khỏi màn mưa, người thỉnh thoảng lên cơn hoảng loạn trong đêm. Billy cho rằng đây là một sự thay đổi để tốt hơn. Hơn nữa, cô nói đúng – dù anh làm gì ba kẻ đó, chúng đều có thể liên hệ đến cô. Trong trường hợp cô là người phụ nữ duy nhất mà chúng hãm hiếp vào tuần trước, thì điều này hoàn toàn khả thi.
“Được rồi,” Alice nói tiếp, liếc mắt quan sát anh bên dưới đôi lông mày của mình và vẫn đang đóng vai anh. “Tôi đoán tốt hơn hết là anh không nên bắt họ phải trả giá.” Đoạn cô hỏi thẳng sao anh lại cười.
“Không, chỉ là tôi thích cô thôi. Nhưng những kẻ đó cần trả giá cho những gì mà chúng đã làm. Tôi cần suy nghĩ về điều này.”
“Tôi có thể giúp anh đóng gói đồ đạc trong khi anh suy nghĩ không?” Alice hỏi.
05Billy là người đóng gói đồ đạc. Không mất quá nhiều thời gian. Không còn chỗ cho quần áo mới của cô trong va li của anh, nhưng anh tìm thấy một chiếc túi nhựa Barnes & Noble, loại có quai xách, ở kệ trên cùng của tủ quần áo trong phòng ngủ và đã xếp quần áo của cô vào đó. Anh xếp mấy chiếc AllTech lên nhau rồi bê cả chồng ra đặt vào chiếc Fusion.
Trong khi anh làm vậy, Alice lên căn hộ của Jensen, mang theo một chai xịt Lysol kèm khăn lau bát đĩa, lau sạch mọi bề mặt. Cô đặc biệt chú ý đến điều khiển ti-vi mà cả hai đã sử dụng và không quên các công tắc đèn. Khi cô bước xuống cầu thang, Billy giúp cô lau căn hộ dưới tầng hầm, đặc biệt chú ý đến phòng tắm: đồ đạc cố định, vòi hoa sen, gương, cần gạt bồn cầu. Họ làm đâu đó mất chừng một giờ đồng hồ.
“Tôi nghĩ ổn rồi đấy,” Alice nói.
“Còn chìa khóa nhà Jensen thì sao?”
“Ôi cảm ơn nhé,” cô đáp. “Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ lau nó và... gì nhỉ? Nhét nó xuống dưới cửa?”
“Tôi làm cho.” Anh nhận việc này, nhưng trước tiên, anh bước vào nhà để lấy khẩu Ruger của Don Jensen. Anh giắt nó vào thắt lưng mình, dưới chiếc bụng giả. Chiếc áo nỉ cỡ XL che gọn khẩu súng. Súng lục khá đắt tiền, tầm năm sáu trăm đô, nhưng Billy không có nhiều tiền mặt như vậy. Anh để hai tờ 50 đô và một tờ 100 đô lên tủ đầu giường, cùng vài chữ nguệch ngoạc Tôi đã lấy súng của anh. Sẽ gửi lại chỗ thiếu khi có thể. Nhiều hơn nếu anh có thể . Trong khi đó, Daphne và Walter thì sao? Chúng có chết vì thiếu nước trên bậu cửa sổ không? Romeo và Juliet của giới thực vật ư? Thật ngốc khi tự hỏi mình điều đó, xét đến mọi thứ khác mà anh phải lo.
Đó là bởi Bev đã đặt tên cho chúng, anh nghĩ. Anh tưới nước cho chúng lần cuối cùng để chúc may mắn. Sau đó, anh sờ vào túi quần sau của mình, nơi bức vẽ chim hồng hạc của Shan được gấp gọn và nhét ở đó.
Trở lại tầng dưới, anh lấy điện thoại của Alice ra khỏi túi trước và đưa cho cô. Anh đã thay một thẻ sim khác.
Cô nhận lấy nó cùng ánh nhìn buộc tội. “Nó không bị mất. Anh đã lấy nó.”
“Vì tôi không tin cô.”
“Và bây giờ thì anh tin?”
“Đúng thế. Cô cần gọi cho mẹ mình. Nếu không thì bà ấy sẽ lo lắng.”
“Tôi cũng nghĩ vậy,” Alice nói. Sau đó, bằng một giọng cay đắng: “ Sau một tháng hoặc thậm chí là lâu hơn.” Cô thở dài. “Được rồi, và nói với bà ấy thế nào nhỉ? Tôi có một người bạn mới, gắn bó với nhau nhờ món súp mì gà và bộ phim The Blacklist.”
Billy nghĩ ngợi, nhưng không nghĩ ra gì cả.
Trong khi đó Alice phá lên cười. “Anh biết không, tôi sẽ nói với bà ấy rằng tôi đã nghỉ học. Bà ấy sẽ tin thôi. Và tôi sẽ đến Cancun cùng vài người bạn. Bà ấy cũng sẽ tin.”
“Mẹ cô sẽ thực sự tin sao?”
“Tin.”
Billy nghĩ có một mối quan hệ mẹ-con gái chỉ gói gọn vỏn vẹn trong một từ duy nhất đó, thêm nước mắt, những lời buộc tội lẫn nhau và những cánh cửa đóng sầm. “Cô cần xử lý việc đó,” anh nói. “Còn bây giờ, đã đến lúc đi rồi.”
05Từ Sherwood Heights, cần rẽ hai lần để ra Xa lộ liên tiểu bang, cả hai đều có cửa hàng thức ăn nhanh, trạm dừng tự đổ xăng và nhà nghỉ. Billy bảo Alice tìm một nhà nghỉ không nằm chuỗi. Trong lúc cô đang bận rộn kiểm tra các biển hiệu, anh rút khẩu Ruger ra khỏi thắt lưng và nhét nó xuống gầm ghế. Ở lối ra thứ hai, cô chỉ vào nhà nghỉ Penny Pines và hỏi anh thấy sao.
Billy nói rằng nó có vẻ ổn. Dùng một trong số những thẻ tín dụng của Dalton Smith, anh thuê hai phòng nhà nghỉ cạnh nhau. Alice ngồi trong xe đợi anh, khiến Billy nghĩ đến một bài hát cũ của Amazing Rhythm Aces, “Third Rate Romance”.
Họ mang đồ đạc vào. Anh lấy chiếc Mac Pro ra khỏi túi xách, đặt nó lên chiếc bàn đơn ở trong phòng (chiếc bàn lung lay và phải chèn chân cho chắc), kéo khóa túi lại và quàng dây qua vai.
“Anh dùng nó làm gì thế?”
“Đựng đồ nhu yếu phẩm. Tôi phải đi mua sắm. Và trông nó đẹp. Chuyên nghiệp. Số điện thoại của cô là gì?”
Cô đọc nó cho anh và anh lưu vào danh bạ.
“Cô có địa chỉ căn hộ của bọn chúng không?” Đó là câu hỏi mà lẽ ra anh nên hỏi từ sớm, nhưng họ có khá nhiều việc phải làm.
“Tôi không biết rõ số nhà, nhưng nó ở Landview Estates, đường số 10. Nó ở trạm dừng xe buýt cuối cùng trước khi đến sân bay và quay đầu lại.” Alice nắm lấy tay áo anh và dẫn anh đến cửa sổ. Cô chỉ. “Khá chắc đó là Landview Estates, ba tòa ở bên trái. Tripp sống – bọn chúng sống – ở tòa C.”
“Tầng ba.”
“Đúng thế. Tôi không nhớ số căn hộ, nhưng nó ở cuối hành lang. Anh phải nhập mật mã ở cửa trước nhưng tôi không thấy anh ta nhập gì cả. Lúc đó, điều đó có vẻ không quan trọng.”
“Tôi sẽ đến đó.” Billy hy vọng anh đúng. Chuyên môn của anh là súng, không phải là đột nhập vào các tòa nhà có cửa an ninh.
“Anh sẽ quay lại đây trước khi đi chứ?”
“Không, nhưng tôi sẽ giữ liên lạc.”
“Chúng ta có ở lại đây tối nay không?”
“Tôi chưa biết. Nó phụ thuộc vào tình hình.”
Cô hỏi liệu anh có chắc chắn muốn làm điều này không. Billy trả lời rằng mình chắc, và đó là sự thật.
“Có lẽ đó là một ý tưởng tồi.”
Có thể lắm, nhưng Billy định vượt qua nó, nếu anh có thể. Những gã đàn ông đó phải trả giá.
“Nói với tôi là không và tôi sẽ dừng lại.”
Thay vì làm vậy, Alice nắm lấy một tay anh và siết chặt. Cô nói bằng giọng điệu lạnh lùng. “Cẩn thận nhé.”
Anh đi được nửa đường đến hành lang rồi quay lại. Có một câu hỏi khác mà anh quên hỏi. Anh gõ cửa và cô mở ra.
“Tripp trông như thế nào?”
Cô lấy điện thoại ra và cho anh xem một bức ảnh. “Tôi đã chụp cái này vào buổi tối chúng tôi đi xem phim.”
Người đàn ông đã đánh thuốc mê rồi cưỡng hiếp cô cùng hai người bạn của hắn, ném cô ra khỏi chiếc xe van cũ kỹ như một món đồ rác rưởi, đang giơ một túi bỏng ngô lên và cười. Đôi mắt hắn lấp lánh. Răng trắng và đều. Billy nghĩ hắn trông giống một diễn viên trong quảng cáo kem đánh răng.
“Được rồi. Còn hai tên kia thì sao?”
“Một người thấp và có tàn nhang. Người còn lại cao hơn nhiều, và làn da xanh mái. Tôi cũng không nhớ ai là Jack và ai là Hank.”
“Không thành vấn đề.”
07Trung tâm mua sắm Airport nằm gần nhà nghỉ. Nó nổi bật với một cửa hàng Walmart thậm chí còn to hơn cái ở Midwood. Billy tắt máy, lưu tâm đến khẩu súng dưới gầm ghế và bước vào trong. Khá dễ dàng để tìm thấy mặt nạ. Vài tuần nữa mới tới lễ hội Halloween, nhưng các cửa hàng luôn bày bán trước thời hạn. Anh cũng nhặt mua một chiếc ống nhòm rẻ tiền, một túi dây rút nhựa loại lớn, một đôi găng tay mỏng, một máy đánh trứng cầm tay Magic Wand và một bình xịt tẩy rửa lò nướng Easy- Off. Ở bên ngoài có một vài cảnh sát – cảnh sát thật sự, chứ không phải là nhân viên bảo vệ của Wally World – đang uống cà phê và thảo luận về động cơ gắn ngoài. Billy gật đầu với họ. “Chào buổi chiều, các sĩ quan.”
Họ gật đầu lại với anh và tiếp tục cuộc trò chuyện của mình. Billy tiếp tục bước ì ạch ra bãi đậu xe, sau đó nhanh rảo bước đến chiếc Fusion. Anh chuyển khẩu súng và những món đồ mình vừa mua được vào túi đựng máy tính và lái xe gần ba cây số đến Landview Estates. Khu vực này khá cao cấp, một nơi lý tưởng cho những người độc thân, nhưng không cao cấp đến mức có một bốt an ninh có cảnh sát được thuê trực và vào thời điểm này trong ngày, bãi đậu xe trước tòa C khá thưa thớt.
Billy tấp vào một ô đối diện cửa ra vào, tháo chiếc bụng giả ra và chờ đợi. Sau khoảng hai mươi phút, một chiếc xe KIA Stinger thể thao trờ tới và hai cô gái trẻ xách túi đồ mua sắm bước ra ngoài. Billy nâng ống nhòm lên. Họ đi đến cửa và nhấn một vài nút trên bàn phím, nhưng một người chắn mất tầm nhìn nên Billy không nhìn thấy gì cả. Lần tiếp theo, chừng hai mươi phút sau đó, là một người đàn ông... nhưng không phải người mà Billy đang tìm. Người này chừng độ tuổi ngũ tuần, anh ta cũng đứng chắn giữa và khiến ống nhòm trở nên vô dụng.
Việc này không ăn thua , anh nghĩ.
Anh có thể thử đi cùng một cư dân hợp pháp của tòa nhà (“Anh có thể giữ cửa một chút không? Cảm ơn!”), nhưng điều đó chỉ xảy ra trong phim mà thôi. Hơn nữa, đây là khoảng thời gian lười biếng trong ngày. Chỉ có hai người bước vào trong vòng 40 phút, và không có ai đi ra.
Billy đeo túi máy tính lên và đi vòng ra phía sau tòa nhà. Thứ đầu tiên đập vào mắt anh trong bãi đậu xe phụ là chiếc xe van. Giờ anh có thể đọc được nhán dãn trên thanh chắn DEAD-HEADS SUCK. Trừ phi chiếc xe tải đó bị hỏng, luôn có khả năng như vậy, ít nhất một tên khốn nạn sẽ có ở nhà.
Có hai thùng rác lớn ở bên trái cửa dịch vụ. Bên phải là một chiếc ghế xếp và một chiếc bàn nhỏ, hoen gỉ với một gạt tàn thuốc lá đặt ở bên trên. Cánh cửa mở hé ra vài phân, được chặn lại bằng một viên gạch, vì đây là loại cửa sẽ tự động khóa ngay khi bạn đóng nó lại và bất cứ ai ra đây hút thuốc đều không muốn như thế.
Billy đi đến cửa và nhìn qua khe hở. Một hành lang tối tăm, lờ mờ, anh không thấy có ai cả. Có tiếng nhạc, Axl Rose, đang rền rĩ bài “Welcome to the Jungle”. Chừng gần mười mét hoặc hơn là đến những cánh cửa đang mở ở bên trái và bên phải. Tiếng nhạc phát ra từ cánh cửa bên phải. Billy len chân vào, nhanh nhẹn bước vào sảnh. Khi ở một nơi mà mình không thuộc về, bạn phải hành động thật tự nhiên. Bên trái là phòng giặt là, bên trong có vài máy giặt và máy sấy trả bằng đồng xu. Cánh cửa bên phải dẫn xuống tầng hầm.
Có người dưới đó, đang ngân nga theo tiếng nhạc. Và không chỉ hát. Billy không thể nhìn thấy anh ta nhưng anh có thể trông thấy cái bóng, và cái bóng đó đang nhảy múa. Ai đó, rất có thể là quản lý tòa nhà, đã tạm dừng công việc chính để tưởng tượng mình đang tham gia chương trình Khiêu vũ cùng Sao.
Có một thang máy chở hàng quá khổ ở cuối hành lang, cửa mở, hai bên treo các tấm lót đồ đạc, nhưng Billy không nghĩ đến việc sử dụng nó. Máy móc sẽ ở dưới tầng hầm và nếu thang máy khởi động, vũ công bóng tối sẽ nghe thấy. Có một cánh cửa bên trái thang máy đánh dấu CẦU THANG. Billy leo bộ lên tầng ba. Đến nơi, anh kéo khóa túi đựng máy tính của mình. Anh đeo găng tay và mặt nạ vào. Anh nhét túi dây rút nhựa vào túi quần. Tay trái cầm khẩu Ruger và tay phải cầm bình xịt tẩy rửa lò nướng. Anh mở cửa cầu thang và trông ra một hành lang nhỏ. Không một bóng người. Hành lang bên kia cũng thế. Có một căn hộ ở bên trái, một căn hộ ở bên phải và một căn hộ ở cuối. Đó là nơi những tên cưỡng hiếp Alice sống.
Billy bước ra hành lang. Có chuông cửa, nhưng thay vì sử dụng nó, anh gõ cửa. Anh đợi một chút, sau đó gõ to hơn. Có tiếng bước chân. “Ai vậy?”
“Cảnh sát, thưa anh Donovan.”
“Cậu ấy không có ở đây. Tôi chỉ là bạn cùng phòng của cậu ấy.”
“Tôi không thể tin được. Mở cửa ra.”
Gã đàn ông mở cửa có nước da xanh mái và cao hơn Billy ít nhất mười lăm phân. Alice Maxwell cao chừng 1m63 là cùng, và suy nghĩ gã đàn ông cao lớn này từng nghiến lên người cô khiến anh phát điên.
“Cái gì...” Khuôn mặt của gã này xịu xuống khi nhìn thấy một người đàn ông đeo mặt nạ Melania Trump cùng một túi máy tính xách tay đeo chéo qua vai.
“Cởi quần ra,” Billy nói và dùng Easy-Off xịt vào mắt hắn.
08Jack hoặc Hank, bất kể đó là ai, loạng choạng lùi lại phía sau. Bọt từ bình xịt chảy ròng ròng xuống má và hàm của hắn. Hắn vấp phải chiếc đệm ngồi đằng trước ghế mây tre đan có thành cao Billy nghĩ nó được gọi là ghế treo. Đây chắc chắn là phòng khách dành cho người độc thân, với một chiếc đi văng uốn lượn dành cho hai người – Billy biết cái đó, nó được gọi là ghế đôi – đối diện chiếc ti-vi màn hình lớn. Có một chiếc bàn tròn với một chiếc máy tính xách tay để bên trên, một quầy bar trước ô cửa sổ rộng trông ra sân bay. Billy có thể nhìn thấy một chiếc máy bay đang cất cánh và anh chắc rằng nếu tên khốn kia nhìn thấy nó, hắn ta sẽ ước mình có mặt trên chuyến bay đó. Billy sập cửa lại. Hắn ta đang hét lên rằng mình bị mù mắt rồi.
“Không đâu, nhưng mày sẽ như vậy nếu không đi rửa mắt ngay lập tức, vì vậy hãy nghe đây. Đưa tay về phía trước.”
“Tôi không nhìn thấy gì cả! Tôi không nhìn thấy gì cả!”
“Giơ tay ra và tao sẽ chăm sóc mày.”
Jack hoặc Hank đang lăn lộn trên tấm thảm trải sàn. Hắn không chìa tay ra mà cố ngồi dậy, nhưng người hắn quá to nên luống cuống. Billy thả chiếc túi máy tính xuống, giơ chân đá một cú vào bụng hắn. Hắn thở hắt ra một hơi. Những mảng bọt trắng văng ra và đáp xuống thảm.
“Tao có cà lăm không? Giơ tay ra.”
Hắn làm theo, mắt nhắm nghiền, má và trán ửng đỏ. Billy quỳ gối, nắm lấy hai cổ tay hắn và dùng dây rút cố định nó lại trước khi hắn biết chuyện gì đang diễn ra.
“Còn ai ở đây nữa?” Billy khá chắc rằng không có ai cả. Nếu có, tiếng la hét thất thanh của hắn đã khiến chúng vội vàng mà ló mặt ra đây rồi.
“Không có ai cả! Ôi Chúa ơi, mắt của tôi! Rát quá!”
“Đứng dậy.”
Jack hoặc Hank đứng lên. Billy nắm lấy vai hắn, hướng về phía nhà bếp. “Bước đều.”
Jank hoặc Hank không bước đều, hắn loạng choạng về phía trước, vung vẩy hai cánh tay trước mặt để không va phải chướng ngại vật. Hơi thở hắn nhanh và dồn dập chứ không hổn hển như Alice, vậy nên không cần dạy hắn câu hát đầu tiên của bài The Teddy Bears Picnic. Billy xô hắn cho đến khi khóa quần hắn chạm vào bồn rửa. Bồn rửa có vòi. Billy mở nước và hướng chiếc vòi vào mặt Jack hoặc Hank. Hắn bị ướt nhưng không sao hết. Điều đó thực sự sảng khoái.
“Rát quá! Vẫn rát lắm!”
“Sẽ sớm dịu lại thôi,” Billy nói, và điều đó sẽ xảy ra, nhưng anh không hy vọng là quá sớm. Anh cá rằng các bộ phận của Alice cũng rát như thể phải bỏng. Có lẽ giờ vẫn vậy. “Tên mày là gì?”
“Anh muốn gì?” Hắn đang khóc. Tầm gần ba mươi tuổi, cao to, nhưng hắn đang khóc như một đứa trẻ.
Billy dí khẩu Ruger vào thắt lưng hắn. “Súng đấy, vì vậy đừng để tao phải nhiều lời. Tên mày là gì?”
“Jack!” Hắn gần như gầm lên. “Jack Martinez! Làm ơn đừng bắn tôi, làm ơn!”
“Ra phòng khách đi, Jack.” Billy đẩy Jack về phía trước. “Ngồi xuống ghế mây tre đan. Mày thấy nó không?”
“Một chút,” Jack nức lên. “Mọi thứ đều mờ ảo . Anh là ai? Tại sao..”
“Ngồi xuống.”
“Anh lấy ví của tôi cũng được. Không có nhiều nhưng Tripp có vài trăm trong phòng ngủ, trong ngăn kéo trên cùng của bàn làm việc, cầm lấy nó và biến đi!”
“Ngồi xuống.”
Anh nắm lấy vai Martinez, xoay người và đẩy hắn ngồi xuống chiếc ghế mây. Chiếc ghế được cố định bởi một lưỡi móc và dây cáp thả từ trên trần nhà, bắt đầu đu đưa dưới sức nặng của gã đàn ông. Martinez nhìn Billy chằm chằm bằng đôi mắt vằn vện những vệt máu.
“Ngồi đó vài phút và bình tĩnh đi.”
Có khăn ăn trên quầy bar bên cạnh xô đá. Những tờ khăn ăn bằng vải, không phải bằng giấy, rất đẹp. Billy lấy một cái và bước đến chỗ Martinez.
“Cấm động đậy.”
Martinez ngồi yên và Billy lau mặt cho hắn, loại bỏ những vết bọt cuối cùng. Sau đó hắn lùi lại. “Hai thằng kia đâu?”
“Tại sao?”
“Đừng hỏi nhiều, Jack. Đấy là việc của tao. Việc của mày là trả lời, trừ khi mày muốn lãnh thêm vài phát xịt nữa. Hay thậm chí là cả một viên đạn vào đầu gối nếu mày thực sự chọc điên tao. Hiểu chưa?”
“Tôi hiểu!” Đũng chiếc quần vải chinos của Martinez trở nên tối màu hơn.
“Chúng đâu rồi?”
“Tripp đến RBCC để gặp cố vấn của mình. Hank đang đi làm. Cậu ấy là nhân viên bán hàng ở JossBank.”
“JossBank là gì?”
“Joseph A. Bank, đó là một...”
“Được rồi, tao biết nó có nghĩa là gì. RBCC là gì?”
“Trường Cao đẳng Cộng đồng Red Bluff. Tripp là học viên cao học. Bán thời gian. Ngành Lịch sử. Cậu ấy đang viết báo cáo về Chiến tranh Úc và Hungary.”
Billy nghĩ đến việc nói với tên ngốc này rằng Úc không quan gì đến cuộc cách mạng năm 1848 ở Hungary, nhưng tại sao anh phải làm thế? Anh ở đây để dạy cho chúng một bài học khác.
“Khi nào thì hắn về?”
“Tôi không biết. Cậu ấy nói cuộc gặp sẽ kết thúc lúc 2 giờ. Sau đó, cậu ấy có thể ghé quán cà phê, thỉnh thoảng cậu ấy vẫn làm thế.”
“Để có thể bắt chuyện với một nhân viên pha chế,” Billy nói. “Đó là nếu như cô gái ấy mới đến thị trấn và hy vọng sẽ gặp một ai đó tử tế.”
“Hả?”
Billy đá vào chân hắn. Không mạnh lắm, nhưng Martinez kêu lên và chiếc ghế mây bắt đầu đung đưa trở lại.
“Hank thì sao? Lúc nào thì hắn quay lại?”
“Cậu ấy tan làm lúc 4 giờ. Tại sao anh...”
Billy giơ bình xịt Easy-Off lên. Martinez chỉ nhìn thấy bóng lờ mờ của nó nhưng hắn biết nó là gì và im bặt miệng.
“Còn mày thì sao, Jack? Mày làm gì để mua bia và bánh rán vòng?”
“Tôi là một người giao dịch chứng khoán trong ngày.”
Billy đi đến chiếc máy tính xách tay đang đặt trên chiếc bàn tròn. Các con số đang chạy, hầu hết đều có màu xanh lá. Hôm nay là thứ Bảy, nhưng có người đang giao dịch ở đâu đó, vì tiền chẳng bao giờ ngủ.
“Chiếc xe van phía sau có phải của mày không?”
“Không, nó là của Hank. Tôi có một chiếc Miata.”
“Chiếc xe van bị hỏng?”
“Đúng rồi, bị mất một miếng đệm đầu. Tuần này cậu ấy đi làm bằng xe của tôi. Cửa hàng mà cậu ấy làm việc ở trong trung tâm mua sắm Airport.”
Billy kéo một cái ghế ra phía trước chiếc ghế mây treo. Anh ngồi xuống trước mặt Martinez. “Tao có thể ra tay với mày, Jack. Nếu mày biết cư xử. Mày có thể không?”
“Có!”
“Vậy thì điều đó có nghĩa là khi bạn cùng phòng của mày về, mày phải giữ im lặng. Không được hét lên cảnh báo. Tao chỉ muốn giải quyết với Tripp, nhưng nếu mày cảnh báo cho hắn hay Hank, tao sẽ làm với mày như những gì tao định làm với Tripp. Mày hiểu ý tạo không? Chúng ta rõ rồi chứ?”
“Vâng!”
Billy lấy điện thoại ra và gọi cho Alice. Cô hỏi anh có ổn không và Billy nói rằng mình ổn. “Tôi đang ở với một gã tên là Jack Martinez. Hắn có điều muốn nói với cô.” Billy đưa điện thoại qua Jack. “Hãy nói với cô ấy mày là một tên khốn vô giá trị.”
Jack không phản đối, có lẽ vì hắn đã bị dọa vãi mật, cũng có thể vì cảm xúc của hắn lúc này. Billy hy vọng vậy. Anh hy vọng vào những điều mà trên giao dịch chứng khoán trong ngày này có thể học được.
“Tôi... là một tên khốn vô giá trị.”
“Bây giờ thì hãy nói mày xin lỗi.”
“Tôi xin lỗi,” Martinez nói vào điện thoại.
Billy lấy lại điện thoại. Alice phát ra âm thanh như thể cô đang khóc. Cô dặn anh hãy cẩn thận và Billy nói rằng mình sẽ như vậy. Anh nhấn nút kết thúc cuộc gọi và chuyển sự chú ý của mình sang gã đàn ông mặt đỏ đang ngồi trên chiếc ghế treo. “Mày có biết mày xin lỗi vì điều gì không?”
Martinez gật đầu và Billy cho rằng như vậy là đủ với hắn.
09Họ ngồi đó và thời gian trôi qua. Martinez nói mắt hắn vẫn nóng rực, vì vậy Billy lấy một chiếc khăn ăn khác trên quầy bar và lau mặt cho hắn, đặc biệt chú ý đến hai đôi mắt. Martinez nói cảm ơn anh. Billy nghĩ gã này cuối cùng cũng có thể lấy lại vẻ vênh váo MAGA của hắn, nhưng điều đó ổn thôi vì anh nghĩ Martinez sẽ không bao giờ cưỡng hiếp một phụ nữ khác. Hắn đã được dạy cho một bài học.
Vào lúc 3 giờ 30 phút, có người đi gần về phía cửa. Billy tiến đến đứng đằng sau cửa sau khi liếc mắt nhìn Martinez, đưa một ngón tay lên mỗi chiếc mặt nạ Melania ra hiệu im lặng. Martinez gật đầu. Đó chắc hẳn là Tripp Donovan vì giờ còn quá sớm đối với Hank. Chìa khóa kêu lạch cạch trong ổ. Donovan đang huýt sáo. Billy dựng nòng khẩu Rager hướng lên và đưa nó lên ngang mặt mình.
Donovan bước vào, vẫn huýt sáo. Hắn trông rất trẻ trung và thời thượng trong chiếc quần jean hàng hiệu và áo khoác da ngắn, hoàn hảo với phụ kiện là chiếc cặp đựng tài liệu có chữ lồng đang cầm trên tay và chiếc mũ lưỡi trai phẳng đội lên mái tóc đen. Hắn nhìn thấy Martinez trong chiếc ghế treo với hai tay đan vào nhau và dừng huýt sáo. Billy bước ra, đánh gã bằng báng súng. Nhưng không quá mạnh.
Donovan loạng choạng nhưng không lùi lại như những diễn viên trên ti-vi khi bị đánh bằng súng. Hắn quay người lại, hai mắt mở to, đưa tay ra sau đầu. Lúc này, Billy đang chĩa nòng súng vào hắn. Dovovan nhìn vào tay mình. Có máu trên đó.
“Anh đánh tôi.”
“Tốt hơn chán so với tao đấy.” Martinez nói với giọng càu nhàu nghe khá hài hước.
“Tại sao anh lại đeo chiếc mặt nạ đó?”
“Bắt chéo tay vào nhau. Cổ tay này đặt lên cổ tay kia.”
“Để làm gì?”
“Vì tao sẽ bắn mày nếu mày không làm vậy.”
Donovan đặt hai tay của mình lên nhau, cổ tay này đặt lên cổ tay kia mà không tranh cãi gì thêm. Billy nhét khẩu Ruger vào cạp quần phía trước. Donovan lao vào anh, đúng như Billy mong đợi. Anh né sang một bên và hỗ trợ chuyển động về phía trước của Donovan bằng một cú đẩy mạnh vào cánh cửa đã đóng. Donovan kêu lên. Billy túm lấy cổ áo khoác da thời thượng của hắn – có lẽ mua ở cửa hàng Joseph A. Bank – và lôi hắn về phía sau, khiến Tripp vấp phải một chân đang giang rộng. Hắn ngã ngửa. Mũi hắn chảy máu.
Billy quỳ gối bên cạnh hắn, sau đó giắt khẩu súng của Don Jensen vào thắt lưng để Donovan không thể giật lấy nó, rồi lấy ra một dây rút buộc. “Bắt chéo tay vào nhau, cổ tay này đặt lên cổ tay kia.”
“Không!”
“Mũi mày mới chảy máu thôi chứ chưa gãy đâu. Chắp hai tay lại ngay nếu không tao sẽ cho mày gãy mũi đấy.”
Donovan đan hai tay vào nhau. Billy trói hai cổ tay hắn vào nhau, sau đó gọi điện thoại cho Alice để nói với cô rằng hai tên đã về và một tên chưa về. Anh không đưa điện thoại cho Donovan vì Donovan có vẻ như chưa sẵn sàng để nói lời xin lỗi. Ít nhất là chưa.
10Tripp Donovan ngồi trên ghế đôi, cố gắng lôi kéo Billy vào cuộc trò chuyện. Hắn nói rằng hắn biết lý do tại sao Billy lại ở đây, nhưng bất cứ điều gì mà cô gái tên Alice nói với anh đều nhảm nhí, chỉ để bảo vệ bản thân cô mà thôi. Cô hứng tình, cô muốn thế, cô làm thế, mọi người đều là bạn, hết chuyện.
Billy gật đầu đồng tình. “Mày đưa cô ấy về nhà.”
“Đúng vậy, chúng tôi đã đưa cô ấy về nhà.”
“Bằng xe van của Hank.”
Nghe thấy vậy, Donovan đảo mắt. Hắn là một sự pha trộn kỳ diệu giữa một anh chàng quyến rũ và một thằng đểu, nó đã phát huy tác dụng trong cuộc đời hắn và hắn thậm chí còn mong đợi nó có hiệu quả với kẻ xâm phạm nhà hắn trong chiếc mặt nạ Melania Trump kia, nhưng hắn không thích câu hỏi đó. Đó là một câu hỏi đã có câu trả lời .
“Không, Cỗ máy Tình yêu bị hỏng, đang ở bãi đậu xe phía sau.”
Billy không nói gì. Martinez không nói gì, và Donovan không nhìn thấy ánh nhìn chết tiệt của bạn cùng phòng của mình. Hắn đang tập trung vào Billy.
“Đó là đồ dân chuyên à?” Hắn gật đầu với chiếc túi đựng máy tính trên sàn nhà. “Siêu xịn, anh bạn.”
Billy không nói gì. Mồ hôi mẹ, mồ hôi con đang thi nhau túa ra bên trong lớp vỏ nhựa của chiếc mặt nạ và anh không thể chờ đợi để cởi nó ra. Anh nóng lòng muốn hoàn thành công việc của mình và rời khỏi nơi ở của những kẻ độc thân này.
5 giờ kém 15 phút, ổ khóa lại lạch cạch kêu lên và chú lợn con thứ ba xuất hiện, một chú lợn nhỏ bé và lanh lợi trong bộ vest kèm cả ghi-lê màu đen, thắt cà vạt đỏ như màu máu trên đùi của Alice Maxwell. Hank không gây rắc rối gì. Hắn nhìn thấy máu trên mặt của Donovan và đôi mắt sưng húp của Martinez và khi Billy ra lệnh cho hắn đưa tay hắn gần như làm theo ngay tắp lự để Billy siết dây vào cổ tay. Billy dẫn hắn đến chiếc bàn tròn. ra,
“Đông đủ rồi,” Billy nói. “Đủ mặt anh tài rồi.”
“Có tiền ở bàn của tôi,” Donovan nói. “Trong phòng tôi. Còn có ít cần sa nữa.”
“Tôi cũng có tiền mặt,” Hank nói. “Chỉ 50 đô, nhưng...” Hắn nhún vai như thể muốn nói anh-có-thể-làm-gì-thì-làm. Billy gần như phải lòng hành động đó. Thật ngu ngốc khi cân nhắc những gì hắn làm nhưng sự thật là thế. Phần da dưới mắt và xung quanh miệng hắn trắng bệch vì kinh hãi, nhưng hắn đang rất biết cách cư xử và giấu nhẹm đi cảm xúc thật của mình.
“Ồ, mày biết tao ở đây không phải là vì tiền.”
“Tôi đã nói với anh...” Donovan bắt đầu.
“Anh ta biết toàn bộ rồi, Tripp,” Martinez lên tiếng.
Billy quay sang Hank. “Họ của mày là gì?”
“Flanagan.”
“Và chiếc xe tải ở phía sau, Cỗ máy tình yêu... là của mày, đúng không?”
“Vâng. Nhưng nó hỏng rồi. Vòng đệm đầu...”
“Tao biết. Nhưng tuần trước nó vẫn chạy được, đúng không? Chúng mày đã đưa Alice về nhà bằng chiếc xe đó sau khi xong việc với cô ấy?”
“Đừng nói gì cả!” Donovan hét lên.
Hank phớt lờ hắn ta. “Anh là ai? Bạn trai của cô ấy? Hay anh trai?”
Billy không nói gì cả.
Hank thở dài. Nghe có vẻ ủ dột. “Anh biết chúng tôi đã không đưa cô ấy về nhà.”
“Mày đã làm gì với cô ấy?”
Donovan một lần nữa hét lên: “Đừng nói gì cả!” Nó dường như là câu cửa miệng của hắn.
“Lời khuyên tôi đấy, Hank. Chỉ cần nói ra và tránh cho bản thân đau đớn.”
“Chúng tôi đã bỏ rơi cô ấy.”
“Bỏ rơi? Đó có phải là những gì mà mày muốn gọi không?”
“Được rồi, chúng tôi đã vứt bỏ cô ấy,” hắn nói. “Nhưng anh bạn, nghe này... cô ấy vẫn nói chuyện được, hiểu chưa? Và chúng tôi biết cô ấy có tiền và điện thoại để đặt Uber. Cô ấy vẫn nói chuyện được!”
“Hợp lý quá luôn?” Billy hỏi. “Nói chuyện ư? Nói cho tao nghe nếu mày dám.”
Hank không nói với anh điều đó. Hắn bắt đầu khóc, điều này tiết lộ cho Billy biết điều gì đó khác.
Billy gọi cho Alice. Anh không bắt Hank nói hắn là một tên khốn vô giá trị, vì nước mắt của hắn cho thấy hắn đã biết rõ điều đó rồi. Anh chỉ yêu cầu Hank nói lời xin lỗi. Hắn nghe thấy và làm theo.
Billy quay sang Donovan. “Giờ là mày.”
11Những người bạn cùng phòng đang vô cùng sợ hãi. Không ai có ý định chạy ra cửa vì họ biết kẻ đeo mặt nạ không mời mà đến này sẽ tóm lấy cổ họ nếu họ thử làm vậy. Billy đi đến chiếc túi đựng máy tính của mình, lấy ra chiếc máy đánh trứng cầm tay Magic Wand. Một chiếc máy có que đánh hình trụ được làm từ thép không gỉ, dài chừng hai mươi phân. Dây điện của nó được buộc thành hình chiếc nơ gọn gàng bởi hai sợi dây xoắn.
“Đây là những gì tao đang nghĩ,” Billy nói. “Những kẻ đi cưỡng hiếp người khác sẽ không biết cảm giác đó như thế nào trừ khi chính chúng bị cưỡng hiếp. Và mày, quý ngài Donovan ạ, sẽ được kinh qua trải nghiệm đó.”
Donovan cố gắng lao lên từ chiếc ghế đôi nhưng Billy đẩy hắn ngồi lại. Lúc hắn ngồi xuống, tấm đệm phát ra âm thanh nghe như tiếng xì hơi. Martinez và Flanagan không nhúc nhích, chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào chiếc máy đánh trứng với đôi mắt mở to.
“Những gì tao cần mày làm là đứng lên, cởi hết quần ra, sau đó nằm sấp xuống.”
“Không!”
Khuôn mặt Donovan chuyển sang trắng bệch. Hắn trợn trừng mắt, trông to phát khiếp so với mắt của hai người bạn cùng phòng. Billy cũng chẳng mong hắn nghe mình theo ngay lập tức. Anh rút khẩu Ruger từ thắt lưng ra. Anh nhớ lại Pablo Lopez, một trong những đồng đội qua đời ở Ngôi nhà Vui nhộn. Chân to Lopez hiểu rất rõ bài phát biểu của Dirty Harry, kết thúc bằng việc Harry nói rằng Anh phải tự hỏi bản thân rằng: Mình có cảm thấy may mắn không? Anh có cảm thấy như thế không, chiến hữu? Billy không nhớ được toàn bộ, nhưng anh có thể nhớ mang máng ý chính là thế.
“Đây không phải súng của tao,” Billy nói. “Tao đã mượn nó. Tao biết nó đã được nạp đạn, nhưng tao không rõ đó là loại đạn nào. Tao không kiểm tra. Nếu mày không cởi quần và nằm sấp xuống, tao sẽ găm một viên vào mắt cá mày. Bắn thẳng vào đó. Vì vậy, mày nên tự hỏi bản thân một câu – đạn đầu cứng hay đầu mềm? Nếu đạn cứng thì mày vẫn sẽ có thể đi lại được, nhưng chỉ sau khi chịu nhiều đau đớn và trị liệu, và mày sẽ khập khiễng trong suốt phần đời còn lại. Nếu đầu mềm, thì xin tạm biệt cả bàn chân mày đi là vừa. Vì vậy, chọn đi. Ăn đạn hay giao hợp qua đường hậu môn. Lựa chọn là ở mày.”
Donovan bắt đầu thổn thức. Những giọt nước mắt của hắn không làm Billy cảm thấy thương hại mà ngược lại, chúng còn khiến anh muốn táng báng súng vào mồm hắn và xem nó có thể đánh bật bao nhiêu chiếc răng quảng-cáo-kem-đánh-răng đó ra khỏi hàm.
“Để tao giải thích cho mày theo một cách khác nhé. Mày có thể chịu đựng nỗi đau đớn và tủi nhục trong một thời gian ngắn hoặc cà nhắc suốt phần đời còn lại. Ấy là nếu như bác sĩ không cắt phăng chân của mày đi. Mày có năm giây để quyết định. Năm, bốn...”
Anh đếm đến ba, Tripp Donovan đứng lên và tụt quần ra. Thằng nhỏ của hắn rụt lại như sợi mì còn hai hòn thì không thấy đâu.
“Thưa ông, có nhất thiết phải...” Martinez lên tiếng.
“Im đi,” Hank nói. “Cậu ta xứng đáng bị như thế. Có lẽ tất cả chúng ta đều đáng bị vậy.” Sau đó, hắn quay sang Billy: “Mong anh biết điều này, tôi không bắn vào trong, chỉ cho lên bụng cô ấy.”
“Mày có ra không?” Billy biết trước câu trả lời cho câu hỏi đó. Hank cúi gằm mặt.
Donovan đang nằm im trên tấm thảm. Cặp mông hắn trắng nõn, siết chặt lại.
Billy quỳ một gối bên cạnh hông của người đàn ông nằm sấp. “Hãy nằm yên nhé, quý ngài Donovan. Nằm yên khi mày có thể. Mày có thể sẽ cảm thấy biết ơn vì tao sẽ không cắm điện thứ này. Tao định thế rồi đấy, tin tao đi.”
“Tao sẽ cho mày biết tay,” Donovan nức nở.
“Hôm nay không có ai biết tay ngoại trừ mày đâu.”
Billy đặt chân đế của máy đánh trứng cầm tay sang phía mông bên phải của Donovan. Hắn giật bắn người và thở hổn hển.
“Tao đã nghĩ đến việc lựa vài chất bôi trơn lúc đi mua sắm – mày biết đấy, kem dưỡng da, dầu mát-xa, thậm chí là cả Vaseline – nhưng rồi tao quyết định gạt suy nghĩ đó đi. Alice không được dùng chất bôi trơn nào, đúng không? Trừ phi mày nhổ nước bọt trước khi nhét vào.”
“Làm ơn, đừng,” Donovan nức nở.
“Alice có nói vậy không? Chắc là không đâu, cô ấy bối rối đến độ không biết phải nói gì. À, Alice từng nói Đừng bóp cổ . Có lẽ cô ấy sẽ nói nhiều hơn nếu có thể. Nào, quý ngài Donovan. Giữ yên nhé. Tao sẽ không bảo mày thư giãn và tận hưởng nó đâu.”
12Billy không kéo dài việc đó như anh nghĩ. Anh không có đủ can đảm để làm thế. Hoặc không có bụng dạ nào. Xong xuôi đâu đấy, anh chụp ảnh Tripp và hai người bạn của hắn bằng điện thoại của mình. Sau đó, anh lôi máy đánh trứng ra khỏi Tripp, lau dấu vân tay của mình rồi quẳng nó đi. Thân máy hình trụ nằm trên chiếc bàn tròn cùng máy tính xách tay của Martinez.
“Bọn mày ở yên ở đó. Chuyện này sắp kết thúc rồi, vì vậy đừng làm ồn.”
Billy vào bếp và lấy ra một con dao gọt. Lúc anh quay lại, không ai trong số chúng nhúc nhích. Billy bảo Hank Flanagan chìa tay ra. Hank làm theo và Billy cắt dây buộc cho hắn. “Thưa ông?” Hank nói, có vẻ rụt rè. “Bộ tóc giả rơi ra rồi.”
Hắn nói đúng. Bộ tóc giả màu vàng đang nằm ở chân tường như một con thú nhỏ đã chết. Một con thỏ chẳng hạn. Nó hẳn đã rớt xuống khi Donovan xô anh và Billy ném hắn về phía cửa. Anh có dán nó vào da đầu trước khi rời khỏi căn hộ dưới tầng hầm không nhỉ? Billy k