CHƯƠNG 17 01
Alice hẳn đang đợi ở ngay cửa phòng cô vì khi Billy gõ cửa, cô mở ra ngay lập tức. Và trao cho anh một cái ôm. Anh thoáng giật mình và bắt đầu lùi ra xa, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tổn thương nơi cô, anh ôm cô. Ngoài những cái ôm vô nghĩa từ những người như Nick và Giorgio, đã lâu lắm rồi anh không nhận được một cái ôm thật sự. Sau đó, anh nhận ra điều này không đúng lắm, anh nhận được những cái ôm từ Shanice Ackerman. Chúng tuyệt và cái ôm này cũng vậy.
Họ vào bên trong. Anh đã nói với cô rằng mình ổn khi anh gọi điện thoại cho cô lúc ngồi vào xe và rời khỏi Landview Estates, nhưng bây giờ cô lại hỏi và anh một lần nữa trả lời cô rằng anh ổn.
“Và anh... đã giải quyết họ?”
“Đúng.”
“Cả ba?”
“Đúng.”
“Tôi có thể biết như thế nào được không?”
“Không ai trong số bọn chúng cần đến bệnh viện nhưng tất cả đều đã trả giá. Hãy để mọi chuyện ở lại đó.”
“Tốt thôi, nhưng tôi có thể hỏi anh một câu mà tôi đã hỏi trước đây không?” Billy nói rằng cô có thể. “Anh làm thế vì tôi hay em gái anh?”
Anh suy nghĩ thật nghĩ và trả lời, “Tôi nghĩ là cả hai.”
Cô gật đầu. “Bộ tóc giả đó trông như vừa trải qua một trận cuồng phong vậy. Anh có lược không?”
Anh có, trong túi cạo râu của mình. Alice đặt bộ tóc giả lên những ngón tay đang xòe rộng của mình và chải nó bằng những động tác vuốt vuốt qua loa. “Tối nay chúng ta có ở lại đây không?”
Billy đã suy nghĩ về vấn đề này khi lái xe quay trở lại. “Tôi nghĩ chúng ta nên ở lại. Tôi không nghĩ chúng ta phải lo chuyện ba con bù nhìn đó báo cảnh sát.” Anh nghĩ về những bức ảnh lưu trong điện thoại của mình. “Mà là đã muộn rồi.”
Cô ngừng chải tóc và nhìn anh như chết lặng. “Hãy cho tôi đi cùng khi anh rời đi. Làm ơn!” Cô hiểu lầm sự im lặng của anh là một cảm giác miễn cưỡng. “Tôi chẳng có gì ở đây cả. Tôi không thể quay trở lại trường học và tiếp tục pha chế cappuccino. Tôi cũng không thể về nhà. Tôi sẽ không. Không phải như thế sau tất cả những chuyện này. Tôi phải ra khỏi thị trấn này. Tôi cần bắt đầu lại. Làm ơn đi, Dalton. Làm ơn.”
“Được rồi. Nhưng sẽ có lúc chúng ta phải đi con đường của riêng mình. Cô hiểu mà, đúng không?”
“Tôi hiểu.” Cô chìa bộ tóc giả về phía anh. “Đỡ hơn không?”
“Rồi. Và bạn bè thường gọi tôi là Billy. Được chứ?”
Cô cười. “Tất nhiên rồi.”
02Có một cửa tiệm Slim Chickens đường phụ cách Cả bốn trăm mét. Billy lái xe đến đó, mua đồ ăn rồi láo xe quay trở lại. Cách cô để mắt đến chiếc bánh mì kẹp thịt gà và thịt xông khói, định cắn miếng tiếp theo ngay cả khi cô vẫn đang nhai miếng trước trong miệng, làm anh hài lòng. Anh không biết tại sao, nhưng anh cảm thấy vậy. Họ cùng xem tin tức địa phương. Có một bản tin về vụ ám sát tòa án. Nó không có gì mới, chỉ là một tin vắn bổ sung phút trước khi chuyển sang dự báo thời tiết. Thế giới vẫn хоау vần.
“Cô sẽ ổn tối nay chứ?”
“Tôi ổn.” Cô đưa tay nhón một miếng khoai tây chiên của anh, như thể chứng minh cho điều đó.
“Nếu cô cảm thấy khó thở...”
“ The Teddy Bears Picnic , tôi biết.”
“Và nếu điều đó không có hiệu quả, hãy gõ vào tường. Tôi sẽ đến ngay.”
“Được rồi.”
Anh đứng dậy và ném rác vào thùng. “Vậy thì chúc cô ngủ ngon nhé. Tôi có việc phải làm.”
“Anh có định viết tiếp câu chuyện của mình không?”
Billy lắc đầu. “Việc khác.”
Alice tỏ vẻ bối rối. “Billy... anh sẽ không bỏ rơi tôi vào nửa đêm đấy chứ?”
Đây là một sự thay đổi hoàn hảo đến mức khiến anh bật cười.
“Không, tôi sẽ không làm thế.”
Anh giơ ngón tay út của mình ra như thỉnh thoảng anh vẫn làm với Shan và thường xuyên làm với Cathy. “Móc ngoéo nào.”
Cô cũng giơ ngón tay út của mình ra, mỉm cười, sau đó hai người móc tay vào nhau.
“Ngủ sớm đi nhé, vì chúng ta sẽ lên đường sớm đấy. Lái xe đường dài.” Tất cả những gì anh cần làm bây giờ là tìm hiểu xem họ sẽ đi đâu.
03Trong căn phòng ở phía bên kia tường, anh gửi tin nhắn cho Bucky Hanson.
Tôi có thể đến chỗ ông không? Thực ra là chúng tôi, tôi có người đi cùng. Cô ấy an toàn nhưng cần ID mới. Không ở lại lâu. Khi tôi nhận được khoản còn lại, ông sẽ nhận được những gì mà tôi đã hứa .
Anh gửi tin nhắn và chờ đợi. Anh và Bucky gần như bắt đầu lại từ đầu. Billy hoàn toàn tin tưởng Bucky và cho rằng Bucky cũng tin tưởng anh. Hơn nữa, một triệu đô-la là một con số không hề nhỏ.
Năm phút sau, điện thoại anh vang lên âm thanh báo có tin nhắn. SCOTS biểu diễn trực tiếp tại Skipper’s Smokehouse 2007 69 El Camino YT. Xóa và DTA.
Họ đã không giao tiếp như vậy trong vài năm gần đây, nhưng Billy nhớ DTA có nghĩa là gì: Đừng nhắn tin nữa (Don't text again). Đối với Bucky, để làm được công việc này lâu đến vậy tức là ông ấy rất, rất thận trọng. Ông ấy có thể đã nghe ngóng thấy điều gì đó. Nếu vậy, không có gì tốt đẹp cả.
Billy cũng biết SCOTS. Nó là từ viết tắt của Southern Culture on the Skids, một nhóm nhạc yêu thích của Bucky. “69 El Camino” là tên một trong những bài hát của họ. Billy truy cập YouTube, gõ SCOTS biểu diễn trực tiếp ở Skippers Smokehouse . Southern Culture on the Skids chắc hẳn đã biểu diễn ở địa điểm đó rất nhiều lần trong những năm qua vì kết quả cho thấy có đến 40 video các bài hát khác nhau. Năm trong số chúng là bài hát “69 El Camino”, nhưng chỉ có một video là từ năm 2007. Billy chọn nó nhưng không ấn phát. Đó là một video được quay bởi điện thoại, âm thanh thì tệ hại và anh tìm đến nó không phải vì âm nhạc.
Nó có hơn 4000 lượt xem và hàng trăm người đã để lại bình luận. Billy cuộn xuống bình luận cuối cùng, cái có gắn thẻ Hanson 199. Nó được đăng tải hai phút trước.
Giai điệu thật tuyệt vời , bình luận ghi như vậy. T rông họ thật sôi động với phiên bản biển diễn 10-phút ở quán rượu Edgewood ở Sidewinder.
Billy tải lên bình luận của mình, gắn thẻ Taco04. Vô cùng ngắn gọn. Hy vọng sẽ sớm gặp lại họ!
Anh xóa tin nhắn anh gửi cho Bucky và cả tin nhắn phản hồi của Bucky về video SCOTS, sau đó truy cập Google. Chỉ có một thị trấn mang tên Sidewinder ở lục địa Mỹ. Nó nằm ở Colorado. Không có quán rượu Edgewood nào, nhưng có một con đường cao tốc có tên là Edgewood Moutain Drive.
Anh gửi tin nhắn cho Alice: Đi lúc 5 giờ sáng, OK?
Tin nhắn trả lời – rõ – được gửi đến ngay tắp lự.
Billy tải ứng dụng xuống một trong những chiếc máy tính xách tay AllTech. Phải mất một lúc vì wifi của nhà nghỉ Penny Pines chập chờn. Khi quá trình tải xuống hoàn tất, anh đọc trong vòng một giờ, sau đó tắm nước nóng khá lâu. Anh đặt báo thức trên điện thoại của mình trước khi đi ngủ mặc dù anh biết mình không cần đến nó. Anh mơ về Lalafallujah. Không có gì ngạc nhiên ở đó.
04Trời vẫn còn tối khi họ xếp đống đồ đạc ít ỏi của mình lên ghế sau của chiếc Fusion. Billy đặt một trong những chiếc máy tính AllTech giá rẻ lên bảng điều khiển giữa hai chiếc ghế đằng trước và cắm nó vào ổ điện. “Tôi biết một trong những cái giá rẻ này sớm muộn gì cũng có ích mà.”
“Anh thấy thật thế sao?” Alice trông vẫn còn ngái ngủ.
“Không, nhưng đôi khi ta gặp may.”
Trong lúc cô thắt dây an toàn, Billy mở ứng dụng mà anh đã tải xuống hồi tối qua. Có một âm thanh chói tai vang lên, nghe như âm thanh kết nối modem kiểu cũ. Anh hạ âm lượng.
“Cái đó để làm gì thế?”
Billy cúi xuống và chỉ vào một bảng điều khiển ẩn phía dưới, bên trái ngăn đựng găng tay. “Đây là OBD. Hệ thống chẩn đoán tích hợp ( O n- b oard d iagnostic). Nó làm được tất cả mọi thứ, và vì đây là xe thuê nên một trong những việc họ có thể làm là xác định chính xác vị trí của chúng ta nếu muốn. Họ sẽ biết được ngay sau khi chúng ta vượt qua ranh giới bang, vì nó được lập trình để gửi thông báo. Ứng dụng này dùng để gây nhiễu. Nếu có bất kỳ ai kiểm tra, họ sẽ nghĩ OBD bị hỏng.”
“Anh mong họ sẽ nghĩ như vậy.”
“Chắc chắn luôn,” Billy nói. “Cô đã sẵn sàng chưa? Có muốn kiểm tra lại phòng lần nữa không?”
“Tôi sẵn sàng rồi.” Giờ thì cô đã hoàn toàn tỉnh táo. “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Colorado.”
“Colorado, Chúa ơi.” Giọng cô nghe thật trẻ trung. “Bao xa vậy?”
“Hơn 1600km. Mất hai ngày lái xe.”
Cô cười. “Vậy thì chúng ta phải lên đường thôi.”
“Rõ,” Billy nói, và gạt cần số của chiếc Fusion. Năm phút sau, họ đang ở lối rẽ và hướng về phía Tây.
05Họ dừng lại để đổ xăng và dùng bữa ở Muskogee, một thị trấn nổi tiếng với Merle Haggard [*] . Alice bận rộn với chiếc AllTech, và chỉ đường Billy đến trung tâm mua sắm Arrowhead. Khi họ đến đó, cô chỉ vào một tòa nhà có mái hiên màu cam sáng.
“Ulta là gì thế?” Billy hỏi.
“Một cửa hàng mỹ phẩm. Anh vào đi. Tôi không muốn vào đó với khuôn mặt như thế này.”
Billy không thể trách cô được. Cô còn trẻ, cô khỏe mạnh và những vết bầm tím đã bắt đầu mờ đi, nhưng khi nhìn cô, ai cũng có thể đoán được cô mới trải qua chuyện gì gần đây. Cô nói với anh tên món đồ và anh đi vào. Đó là kem che khuyết điểm Dermablend. Nó rẻ hơn thuốc tránh thai khẩn cấp, nhưng khi anh lấy thêm cọ và phấn phủ, tổng cộng hết 80 đô-la.
“Hẹn hò đắt đỏ quá đấy,” anh nói khi đưa chiếc túi cho cô.
“Chờ cho đến khi anh nhìn thấy kết quả đã nhé.”
Cô nói nghe có vẻ sỗ sàng. Billy thích điều đó. Cô đã gắn bó khá lâu với bản thể không chịu nhìn bản thân mình trong gương... nhưng không hẳn là gắn bó keo sơn. Cô ngủ quên vào buổi chiều khi họ tiếp tục lái xe về phía tây bắc, và sau khoảng một giờ hoặc lâu hơn, anh nghe thấy tiếng cô rên rỉ. Cô đưa tay về phía trước như một cử chỉ tránh né. Một bàn tay đập vào bảng điều khiển khiến cô tỉnh dậy trong tiếng thở hổn hển. Sau đó cô ngủ tiếp. Và lần thứ ba, lần này cô tỉnh dậy khi một tay túm lấy họng mình.
“ The Teddy Bears Picnic! ” Billy nói. Anh lái xe chậm lại, chuyển sang làn đường mà xe cộ có thể dừng lại.
“Tôi không sao, anh cứ đi đi. Tôi ổn rồi. Chỉ là một giấc mơ tồii tệ thôi.”
“Mơ gì thế?” Billy hỏi, tắt xi nhan và đưa chiếc Fusion trở lại làn đường chính.
“Tôi không nhớ.”
Cô nói dối, nhưng được thôi.
06Họ qua đêm ở một thị trấn nhỏ ở Protection, Kansas, vì mới đi được nửa quãng đường, hơn nữa cả hai đều thích ý tưởng nghỉ ngơi tại một nơi có tên là Nhà nghỉ Protection. Lần này, Alice bước vào cùng anh khi anh đặt phòng, và anh chàng lễ tân ở quầy hầu như không thèm liếc nhìn cô. Nếu là phụ nữ thì có thể có , Billy nghĩ. Cô đã trang điểm một cách khéo léo nhưng không hẳn là hoàn hảo. Anh hỏi cô có muốn anh đi mua đồ ăn mang về không và Alice lắc đầu. Cô đã sẵn sàng ra chốn đông người và như vậy cũng tốt. Họ ăn ở Dons Place, đây là cửa hàng duy nhất ở Protection được nhắc đến khi hỏi về đồ ăn. Thực đơn chủ yếu là bánh mì kẹp thịt và xúc xích tẩm bột ngô.
“Người chúng ta sẽ gặp,” Alice nói. “Ông ấy trông như thế nào thế?”
“Bucky tầm sáu mươi lăm hay bảy mươi tuổi gì đó. Gầy đét như cành củi khô. Cựu thủy quân lục chiến. Phần lớn sống nhờ vào bia, thuốc lá, đồ ăn vặt hãng Slim Jims và âm nhạc rock and roll. Ông ấy rất giỏi máy tính, có nhiều mối liên hệ và giúp mọi người kết nối với nhau.”
“Chuỗi?”
“Những người chuyên nghiệp. Không phải trẻ con, không phải những kẻ nghiện ngập, cũng không phải những tên hiếu chiến, nóng nảy. Ông ấy là một đại diện, một người giúp móc nối mọi người lại với nhau.”
“Trong thế giới ngầm.”
Billy mỉm cười. “Tôi không biết có thực sự tồn tại một thế giới ngầm hay không. Tôi nghĩ rằng Thời đại máy tính đã khiến nó gần như biến mất.”
“Và ông ấy tìm việc cho những người như anh.” Cô hạ thấp giọng. “Những kẻ giết người thuê.”
Theo những gì Billy biết, anh là sát thủ duy nhất mà Bucky hợp tác làm ăn, nhưng anh không đồng ý với điều đó. Làm thế nào mà anh có thể khi sự thật đúng là vậy? Anh có thể một lần nữa nói cho cô biết rằng anh chỉ ra tay với những kẻ đáng bị giết, nhưng sao phải bận tâm cơ chứ? Hoặc là cô tin, hoặc là không. Trong bất cứ trường hợp nào, đó là một điểm cần bàn. Anh không thể thay đổi quá khứ của mình nhưng anh có thể thay đổi tương lai. Anh cũng đã định trước ngày lĩnh lương của mình. Và anh sẽ lấy được nó.
“Bucky sẽ lo ID cho cô. Đó là một trong những việc mà ông ấy làm. Cô có thể là một người mới. Nếu cô muốn.”
“Tôi muốn.” Cô không dừng lại để suy nghĩ. “Dù một lúc nào đó, tôi nghĩ mình sẽ muốn gọi lại cho mẹ.” Cô khẽ cười và lắc đầu. “Anh biết đấy, tôi không thể nhớ được lần cuối cùng bà ấy gọi cho tôi là lúc nào. Thực sự không nhớ.”
“Nhưng cô đã nói chuyện với bà ấy?”
“Đúng thế. Trong khi anh... ừm, ghé thăm Tripp và những người bạn của hắn.”
“Cô đã không nói với mẹ mình rằng cô sẽ đến Cancun, phải không?”
Cô mỉm cười. “Cũng định thế đấy, nhưng không. Tôi nói rằng tôi đã có bạn trai, và chúng tôi chia tay lúc tôi bỏ học và tôi cần chút thời gian để suy nghĩ về tương lai.”
“Bà ấy ổn với chuyện đó không?”
“Đã lâu rồi bà ấy luôn không ổn với bất cứ chuyện gì tôi làm. Chúng ta có thể nói về chuyện khác không, làm ơn?”
07Ngày hôm sau không có gì khác ngoài việc lái xe, hầu hết là trên Xa lộ liên tiểu bang 70. Alice, vẫn đang hồi phục sau chấn thương thể chất và tinh thần, ngủ rất nhiều. Billy nghĩ về phần Fallujah trong câu chuyện của mình, nó hiện đang được lưu trong chiếc USB nhét trong túi đựng máy tính của anh. Nó làm anh nhớ đến Albie Stark, người từng nói về việc lôi chiếc Harley của anh ra khỏi nhà kho khi về nhà và thực hiện một hành trình dài lái xe từ New York đến San Francisco. Không có bất cứ cung đường cao tốc xanh chết tiệt nào , anh nói. Toàn bộ là đường thu phí. Tăng tốc lên đến tám mươi và kéo kịch số. Albie không bao giờ có cơ hội làm vậy. Albie đã chết đằng sau một chiếc tắc-xi Fallujah cũ, bụi bặm. Những từ cuối cùng mà anh thốt ra là Không sao đâu, chỉ là sượt qua cổ thôi mà. Mãi cho đến khi anh ấy cứ hớp lên, giống Alice khi cô lên cơn hoảng loạn, và anh ấy không bao giờ có cơ hội hát dòng đầu tiên của bài The Teddy Bears Picnic .
Họ dừng lại để đổ xăng và ăn uống ở một thị trấn nhỏ của Quinter, Kansas. Đó là một cửa hàng Waffle Delite và khi họ bước ra khỏi Fusion và tiến đến gần, họ nhìn thấy vài viên cảnh sát bang đang ngồi ở quầy. Alice hơi do dự nhưng Billy vẫn tiếp tục và mọi chuyện trở nên tốt đẹp. Mấy viên cảnh sát còn chẳng liếc mắt nhìn hai người họ.
“Nếu cô hành động như bình thường thì hầu hết các lần họ sẽ không để ý đến cô,” Billy nói khi họ quay trở lại xe.
“Hầu hết các lần?”
Billy nhún vai. “Bất cứ chuyện gì cũng đều có thể xảy ra với bất cứ ai. Cô chấp nhận rủi ro và hy vọng điều tốt nhất.”
“Anh là người theo chủ nghĩa định mệnh.”
“Tôi là người theo chủ nghĩa hiện thực.”
“Nó khác nhau à?”
Anh dừng tay trên tay nắm cửa chiếc Fusion và nhìn cô. Cô thường xuyên khiến anh phải ngạc nhiên.
“Cô có lẽ quá thông minh để theo học trường kinh doanh đấy,” anh nói. “Tôi nghĩ cô có thể làm tốt hơn.”
08Alice lại ngủ, sau khi nhét đầy một bụng bánh quế và thịt xông khói. Thỉnh thoảng, Billy lại đưa mắt nhìn cô. Anh ngày càng thích ngoại hình của cô. Anh thích con người cô. Đóng lại cánh cửa của một cuộc sống và mở ra một cánh cửa cho một cuộc sống khác? Có bao nhiêu người sẽ làm điều đó ngay cả khi họ có cơ hội?
Khoảng 4 giờ chiều, cô thức giấc, vươn vai, sau đó thở hổn hển. Cô mở to mắt nhìn qua kính chắn gió. “Chiếc mũ thánh thiện của tôi!”
Billy cười. “Tôi chưa bao giờ nghe thấy câu đó trước đây.”
“Đó là dãy Rocky! Chúa ơi, nhìn chúng kia!”
“Được rồi.”
“Tôi đã nhìn thấy chúng qua những bức ảnh, nhưng thực tế lại khác. Ý tôi là, chúng chỉ mới bắt đầu. ”
Đúng thế. Họ đã lái xe qua hàng trăm dặm đường phẳng và giờ họ đến đây.
“Tôi nghĩ hôm nay chúng ta có thể đến chỗ Bucky, và tôi đoán chúng ta vẫn đến kịp trong hôm nay, nhưng tôi không muốn lái xe từ Đường số 19 vào các con đường trên núi sau khi trời tối. Chúng có lẽ rất ngoằn ngoèo.” Điều anh không nói với cô là anh không muốn Bucky nhìn thấy ánh đèn pha chiếu vào đường lái nhà ông ấy trong khoảng thời gian từ 10 giờ đến nửa đêm. Không phải sau khi Bucky đưa ra vị trí của mình một cách đầy thận trọng. “Hãy xem xem liệu cô có thể tìm cho chúng ta một nhà nghỉ không tên tuổi nào ở phía đông Denver không.”
Cô sử dụng điện thoại Dalton của anh với sự khéo léo của giới trẻ. “Có một nơi gọi là Pronghorn Motor Rest. Nghe có vẻ không tên không tuổi đối với anh không?”
“Được đấy. Cách đây bao xa?”
“Gần năm mươi cây số nữa.” Cô gõ thêm gì đó và vuốt màn hình. “Nó nằm ở một thị trấn có tên là Byers. Ở đó có tổ chức một lễ hội bắn gà tây, sau đó là một cuộc thi nhảy hoành tráng, nhưng phải đến tháng Mười một mới có. Tôi đoán là chúng ta sẽ bỏ lỡ nó.”
“Thật tệ.”
“Chà,” cô nói. “Chịu thôi, biết sao giờ. Cuộc sống là một bữa tiệc và tiệc tùng thì thì không kéo dài.”
Anh đánh mắt sang ngang nhìn cô, có chút giật mình. “Đó có phải câu nói của F. Scott Fitzgerald không?”
“Một ông hoàng.” cô đáp. “Tôi chết mê sự hùng vĩ của những ngọn núi này. Khi mặt trời lặn, tôi không nghĩ mình sẽ được ngắm nó.
Trái tim tôi có lẽ sẽ nổ tung. Và lý do duy nhất tôi ở đây là vì những gã đàn ông đó đã cưỡng hiếp tôi và ném tôi ra ngoài trời mưa. Tôi đoán mọi thứ xảy ra đều có lý do.”
Billy đã nghe câu nói này nhiều lần trước đây và nó luôn khiến anh phát điên. “Tôi không tin vào điều đó. Tôi sẽ không tin điều đó.”
“Được rồi. Tôi xin lỗi.” Giọng cô có vẻ hơi sợ hãi. “Tôi không cố ý...”
“Tin vào điều đó có nghĩa là tin rằng ai đó hay điều gì đó quan trọng hơn em gái tôi. Cũng giống như Albie Stark. Taco. Johnny Capps, người không bao giờ có thể đi lại được nữa. Không có gì là hợp lý về bất cứ điều gì trong số đó cả.”
Cô không trả lời. Lúc anh quay sang nhìn cô, cô đang nhìn xuống đôi bàn tay đang nắm chặt của mình và nước mắt lăn dài trên gò má.
“Chúa ơi, Alice, tôi không cố ý làm cô khóc.”
“Anh không hề,” cô nói, gạt đi bằng chứng trên má mình.
“Chỉ là nếu Chúa thật sự tồn tại trên đời thì ông ấy đang làm một công việc tồi tệ.”
Alice chỉ về phía trước, về phía những ngọn núi Rocky xanh thẫm. “Nếu Chúa thật sự tồn tại trên đời, thì Ngài đã tạo ra những thứ này.”
Ồ, Billy nghĩ, chính xác luôn.
09Không khó thuê được hai phòng liền nhau ở nhà nghỉ Pronghorn Motor Rest; dựa trên số lượng xe hơi ở bãi đậu xe, Billy nghĩ rằng họ có thể thuê cả dãy cùng tầng cũng được. Cả hai ăn uống ở một tiệm Burger Barn gần đó. Sau đó lúc quay trở lại nhà nghỉ, Billy cắm chiếc USB có chứa câu chuyện của anh vào máy tính. Anh mở file và kéo xuống nơi anh đã dừng lại trước đó: Taco đưa chiếc loa cầm tay có dòng chữ XIN CHÀO VIỆT NAM cho Fareed. Đoạn anh gập máy tính lại. Anh không ngại viết chính xác những gì đã xảy ra trong Ngôi nhà Vui nhộn, nhưng anh không muốn làm việc đó một cách đứt đoạn. Anh muốn ở một bầu không gian yên tĩnh, nơi anh có thể trút mọi thứ như rót hết chất độc ra khỏi chai trong một lần. Anh không nghĩ nó mất nhiều thời gian, nhưng khoảng thời gian đó sẽ rất c ăng thẳng.
Anh bước ra phía cửa sổ và trông ra ngoài. Có vài chiếc ghế làm vườn giá rẻ ở phía trước. Alice đang ngồi trên một trong số đó, ngửa mặt nhìn chằm chằm vào những vì sao. Anh nhìn cô hồi lâu. Không cần đến một chuyên gia tâm thần học khẳng định, anh cũng biết cô có ý nghĩa như thế nào đối với anh, cô là một phiên bản của Cathy khi trưởng thành. Một chuyên gia tâm thần học có thể cố cho rằng cô cũng là Robin Maguire, hay còn gọi là Ronnie Givens, ở Nhà sơn Vĩnh cửu, nhưng điều đó không đúng bởi anh muốn làm tình với Robin, nhiều đêm anh đã chìm vào ảo tưởng lạc thú đó, nhưng với Alice thì không. Anh quan tâm cô, điều đó có ý nghĩa hơn cả nhục dục.
Việc quan tâm cô có nguy hiểm không? Tất nhiên là có. Cách Alice quan tâm anh – tin tưởng anh, phụ thuộc vào anh - có nguy hiểm không? Tất nhiên là có. Nhưng nhìn thấy cô ngồi đó và ngước nhìn những vì sao, anh thấy ý nghĩa nào đó. Nó có thể không xảy ra nếu mọi thứ chệch hướng, nhưng ngay bây giờ nó đang xảy ra. Anh mang cho cô những ngọn núi và những vì sao, dù rằng không phải để sở hữu mà chỉ là ngắm nhìn, điều đó có ý nghĩa rất lớn.
10Họ thức dậy sớm và đi vào địa phận Denver lúc 8 giờ sáng. Đường đi bằng phẳng. Họ lái xe qua Boulder lúc 9 giờ kém 15 phút. Cũng bằng phẳng. Sau đó, họ lên đến núi. Con đường ngoằn ngoèo đúng như tính toán của Billy. Alice ngồi thẳng lưng, đặt đầu ở khớp nối của chiếc ghế, mắt mở to khi cô nhìn từ những hẻm núi sâu bên phải cho đến những khu rừng dốc đứng ở bên trái. Billy hiểu. Cô là một cô gái New England đã thực hiện một chuyến đi ngắn và cuối cùng là khó chịu đến miền Trung Nam và điều này quá đỗi mới mẻ đối với cô, mọi thứ đều vô cùng tuyệt vời. Anh không bao giờ tin rằng cô phải bị hãm hiếp thì mới có thể đến được núi Rocky, nhưng anh rất vui vì cô có thể đến đây. Anh thích sự ngạc nhiên của cô. Mà không đúng, anh yêu nó mới phải.
“Tôi có thể sống ở đây,” cô nói.
Họ lái xe qua Nederland, một thị trấn nhỏ dường như là một phần phụ bổ sung cho trung tâm mua sắm lớn ở ngoại ô. Bãi đậu xe đông cứng. Billy, người có thể tin hầu hết mọi thứ, sẽ cảm thấy khó tin rằng vào đầu mùa xuân năm sau, bãi đậu xe đó sẽ gần như trống trơn trong một ngày làm việc, với hầu hết các cửa hàng đều đóng cửa.
“Tôi cần phải vào đó,” Alice nói và chỉ tay. Má cô hơi ửng hồng. “Hiệu thuốc.”
Anh tấp vào và tìm chỗ đậu xe. “Có chuyện gì sao?”
“Không, nhưng hình như chị nguyệt sắp ghé thăm tôi. Vẫn còn hai tuần nữa, nhưng tôi linh cảm thế.”
Anh nhớ đến tờ giấy đi kèm với viên thuốc tránh thai khẩn cấp. “Cô có chắc là cô không muốn tôi...”
“Không, tôi sẽ làm. Không lâu đâu. Chúa ơi, tôi hy vọng mình không bị dây ra quần.”
“Nếu thế thật thì chúng ta sẽ mua...” Một vài cái mới là những gì mà anh muốn hoàn thành câu, nhưng cô đã ra khỏi xe và vội vã tiến về phía Walgreens, gần như là chạy. Cô quay lại sau vài phút với một chiếc túi.
Anh hỏi cô có ổn không. Cô trả lời anh, gần như là cộc lốc, rằng cô ổn. Bên ngoài thị trấn, khi họ đến một lối rẽ, cô đề nghị anh dừng xe, đậu cách xa một vài chiếc xe khác. Sau đó, cô bảo anh quay sang hướng khác. Anh làm theo và nhìn thấy một tên ngốc đang bay dù lượn trên một khe núi sâu trông chẳng khác nào một vết thương do bị đâm. Từ khoảng cách này, anh chàng đó trông như bất động. Anh nghe tiếng cô di chuyển, tiếng khóa quần kéo xuống, tiếng cô lục lọi cái túi, càng lúc càng loạt xoạt khi cô lấy tờ giấy ra khỏi thứ cô cần một miếng băng vệ sinh, anh đoán thế, cô sẽ không muốn dùng đến tampon, vẫn chưa – sau đó là tiếng khóa quần được kéo lên.
“Anh có thể quay lại rồi.”
“Này, cô nhìn kìa,” Billy nói, chỉ tay về phía chiếc dù lượn. Anh chàng đó mặc một chiếc áo sát nách màu đỏ tươi và đội mũ bảo hiểm màu vàng, vật dụng sẽ thực hiện chính xác công dụng của nó nếu anh ta đâm vào sườn núi.
“Ôi... Chúa ... ơi!” Alice che mắt.
“Chưa kể đến chiếc mũ thánh thiện của cô.”
Alice cười toe toét. Một nụ cười rất tươi. Cô lặp lại, “Tôi có thể sống ở đây.”
“Và làm như thế ?” Billy chỉ.
“Có lẽ không?” Cô dừng lại, suy nghĩ kỹ. “Nhưng cũng có thể lắm.”
“Sẵn sàng lên đường chưa? Gọn ghẽ rồi chứ?”
“Tươm tất rồi,” Alice trả lời.
11Billy rất vui vì quyết định không tiếp tục lên đường đêm hôm qua, vì họ phải mất hai giờ đồng hồ nữa mới đến được Sidewinder. Ở đây không có trung tâm mua sắm, mà chỉ có một con phố đầy rẫy các cửa hàng lưu niệm, nhà hàng, cửa hàng quần áo bán đồ Tây và các quán bar. Rất nhiều quán bar có những cái tên như Quán rượu Rough Rider, Boots N Spurs, Homestead và 187. Không có biển hiệu Quán rượu Edgewood nào, nhưng Billy cũng không mong đợi mình sẽ nhìn thấy nó.
“Tên bar buồn cười thế,” Alice nói, chỉ vào 187.
“Đúng thế,” Billy đồng tình, nhưng dựa vào số lượng những chiếc xe mô tô đang dựng ở phía trước, anh không nghĩ cái tên đó buồn cười chút nào. 187 là tên Bộ luật Hình sự California về tội giết người.
Alice đang sử dụng điện thoại của mình để tìm đường vì GPS của xe Fusion cùng bộ định vị bị nhiễu. “Một dặm nữa, hoặc hơn một chút. Ở bên trái.”
Một dặm nữa là họ ra khỏi thị trấn. Billy lái chậm lại và nhìn thấy biển chỉ dẫn đến Edgewood Mountain Drive. Anh rẽ vào. Họ băng qua những ngôi nhà xinh đẹp và những căn nhà hóng mát kiểu Thụy Sĩ ngay từ đầu đường, nhiều đường lái của những căn trong số chúng bị chặn lại bởi dây xích vì sáu tuần nữa mới tới mùa trượt tuyết. Vượt quá số 108 đường Edgewood, mặt đường được lát kết thúc. Con đường nhẵn trước đây trở nên gồ ghề và sau đó xóc nảy lên. Billy ngoặt bánh lái một đường cong chữ S và đưa chiếc Fusion ra khỏi một cống nước bị rửa trôi. Lần này, chiếc xe xóc mạnh, vì vậy họ khóa chặt dây an toàn.
“Anh có chắc mình đang đi đúng hướng không?” Alice hỏi.
“Có. Chúng ta tìm số nhà 199.”
Cô tìm trong điện thoại. “Làm gì có số nhà như vậy.”
“Tôi không ngạc nhiên.”
Đi thêm nửa dặm nữa, phần đất biến mất và họ thấy mình đang ở trên một con đường toàn cỏ với những bông hoa dại mọc trên những mô đất nhô lên ở giữa lối đi. Billy cho rằng nó có thể là tàn tích của một con đường khai thác gỗ cũ. Cây cối rậm rạp. Các nhánh cây quất vào hai bên hông xe Fusion. Đường đi dốc hơn. Billy lái qua những tảng đá nhô ra còn sót lại từ kỷ băng hà cuối cùng. Alice trong ngày càng bất an.
“Nếu đường cụt, anh sẽ phải lùi lại hai dặm, bởi vì không có nơi nào để...”
Billy lái chiếc Fusion quanh khúc cua hẹp và con đường kết thúc thật. Phía trước là một ngôi nhà gỗ nhô ra trên một con dốc lớn, được hỗ trợ bởi những cột trụ trông giống những cột điện thoại. Một chiếc xe Jeep Cherokee đỗ bên dưới một mái hiên rộng mở. Billy có thể nghe thấy tiếng máy phát điện ở đâu đó phía sau, trầm nhưng mạnh và ổn định.
Billy và Alice bước ra khỏi xe và nhìn lên hiên nhà, đưa tay lên che mắt. Bucky Hanson đứng dậy khỏi chiếc ghế bập bênh mà ông đang ngồi và tiến đến lan can. Bucky đội mũ lưỡi trai New York Rangers và đang hút thuốc.
“Billy. Tôi cứ nghĩ cậu sẽ lạc đường chứ.”
“Cô ấy cũng nghĩ vậy. Bucky, đây là Alice Maxwell.”
“Rất vui được gặp cô, Alice. Và Billy, nhìn cậu này. Bao lâu rồi chúng ta mới gặp nhau nhỉ?”
“Ít nhất là bốn năm rồi đấy,” Billy nói. “Có lẽ là năm năm.”
“Ồ, lên đi nào. Bậc thềm ở bên cạnh. Hai người có đói không?”
12Billy sợ rằng người môi giới và đại diện lâu năm của mình có thể khó chịu khi anh dẫn theo một người lạ. Nơi đây rõ ràng là một địa điểm ẩn náu khẩn cấp, nhưng Bucky đối xử rất tử tế với Alice. Ông không trực tiếp nói rõ rằng bất kỳ người bạn nào của Billy... nhưng ông đùa giỡn và sau sự ngại ngùng ban đầu (hoặc có thể chỉ là sự cảnh giác), trông cô thư giãn hơn. Tuy nhiên, cô vẫn cẩn thận ở gần Billy.
Nhà bếp rất gọn gàng, rộng rãi và có mái che. Bucky làm nóng món mì ống kèm xốt pho mát bằng lò vi sóng. “Tôi muốn làm cho hai người món huevos rancheros [*] kìa, tôi nấu được lắm nhé, nhưng tôi vẫn chưa ổn định ở đây. Vẫn cần phải bổ sung đồ đạc. Sau đó, tôi sẽ làm việc hết mình cho đến khi công chuyện xong xuôi. Một cái kết hạnh phúc thì tuyệt.”
“Xin lỗi vì đã khiến ông mắc vào mớ bòng bong này,” Billy nói.
Bucky vỗ vào người anh. “Tôi làm môi giới và tôi biết rủi ro chứ.” Ông đặt một tô nóng hổi trước mặt mỗi người. “Còn cô thì sao, Alice? Làm thế nào mà cô gặp được cựu binh trong chiến tranh Georgie Bush này?”
Alice nhìn xuống đĩa mì ống kèm xốt pho mát của mình như thể bỗng nhiên cô thấy nó quá đỗi hấp dẫn. Hai má cô ửng hồng. “Tôi nghĩ ông có thể nói rằng anh ấy đã nhặt được tôi ngoài đường.”
“Là thế sao? Hửm. Cậu ấy đã cho cô thấy hành động ngu ngốc của mình chưa? Đáng để xem lắm đấy. Cho cô ấy xem đi chứ, Billy.”
Billy không muốn, Alice khác với những kẻ như Nick và Giorgio, nhưng Bucky đã sắp xếp chỗ ở cho họ trong một khoảng thời gian và anh không muốn từ chối một yêu cầu đơn giản như vậy. Chỉ là anh không phải làm điều đó.
“Tôi đã thấy rồi,” Alice dừng lại, đoạn nói thêm, “theo một khía cạnh nào đó.”
Cô nhìn Billy trước khi quay trở lại món ăn của mình, chỉ là một cái nhìn liếc nhanh, nhưng đủ để khiến anh cảm thấy chắc chắn rằng cô đang nói về phần đầu tiên trong câu chuyện của anh. Phần anh viết khi biết Nick hay Giorgio có lẽ đang đọc trộm.
“Tuyệt vời, phải không?” Bucky nói, lấy cho mình một tô và ngồi xuống. “Billy đọc tất cả những cuốn sách khó nhằn, nhưng cậu ấy cũng có thể nói cho cô về mọi đứa nhóc ở trường trung học Riverdate và cách Batman lấy được chiếc áo choàng.”
Cái quái gì vậy, Billy nghĩ. Biết ít thì tốt hơn chứ . Anh mở to mắt và nói thật chậm rãi. “Tôi thực sự không biết điều đó.”
Bucky cười và chỉ cái nĩa của mình, một sợi mì ống macaroni vẫn còn dính lại trên đó, vào Billy, “Anh bạn, cậu mất đi sự tinh ý rồi đó.”
Ông quay sang Alice.
“Nhặt được cô ở ngoài đường? Chính xác thì điều đó có nghĩa là gì thế?”
“À, anh ấy đã cứu mạng tôi.”
Bucky nhướn mày. “Cậu ta thế sao? Tôi muốn nghe. Trên thực tế, tôi muốn nghe mọi điều. Đặc biệt là những gì đã xảy ra.”
Billy ngẫm nghĩ. “Mọi thứ trừ Alice,” anh nói và bắt đầu cười. Anh không thể dừng được.
13Anh bắt đầu kể lại việc Frank Macintosh và Paulie Logan đón anh ở khách sạn một mạch đến cuối, chỉ bỏ qua phần cuối cùng, phần về những kẻ đã giở trò với Alice và anh đã ra tay giải quyết chúng.
Bucky không hỏi làm thế nào. Ông chỉ thu dọn bát đĩa của họ, mang chúng đến bồn rửa và mở nước nóng. Ngôi nhà nhỏ ở cuối đường Edgewood Mountain Drive có lò vi sóng, có đĩa vệ tinh gắn trên mái nhà, nhưng không có máy rửa bát.
“Để tôi làm cho,” Alice nói, đứng dậy.
“Không, không cần đâu,” Bucky đáp. “Chỉ vài cái bát thôi mà và tôi cũng cần ngâm đĩa đựng món thịt hầm này. Thứ pho mát nướng đó khốn khiếp thật. Billy, cậu muốn ở lại bao lâu? Tôi chỉ hỏi vì nếu cậu ở đây lâu thì tôi phải chạy một chuyến đến King Soopers.”
“Tôi vẫn chưa biết, nhưng tôi rất vui khi nhận phần đi mua đồ.”
“Tôi cũng sẽ đi,” Alice nói. “Chỉ cần cho tôi một danh sách.” Cô nhìn vào tủ lạnh. “Ông cần thêm vài loại rau.”
Bucky lờ đi điều đó. Từ bồn rửa, ông quay mặt lại và nói, “Họ đang truy lùng cậu, Billy. Không chỉ tổ chức của Nick, bốn tổ chức khác nữa và chỉ có Chúa mới biết có thêm bao nhiêu người hoạt động độc lập. Một trong những trường hợp hiếm hoi nhưng không phải là chưa từng có, nhưng mọi người đều có chung suy nghĩ. Cậu là chủ đề lớn trong các cuộc nói chuyện của những phòng trò chuyện nhất định, nơi cậu được gọi là Summerlock.”
“Ghép Billy Summers và David Lockridge,” Billy nói. “Đúng thế.”
“Có ai nói về Dalton Smith không?” Cầu Chúa là không , anh nghĩ.
“Cho đến giờ, tôi biết Dalton Smith vẫn ổn, nhưng những gã này có quyền tiếp cận tất cả các tổ chức điều tra giỏi nhất, những bộ trang phục khiến FBI trông quê mùa, thô kệch, và nếu cậu sơ hở, Dalton Smith cũng chỉ là đồ bỏ.”
Bucky quay lại bồn rửa, và khi lau đôi bàn tay ửng đỏ của mình vào một chiếc khăn lau bát đĩa, ông nhìn thẳng vào Alice. Ông không cần phải nói bất cứ điều gì để đưa ra quan điểm của mình.
“Cô ấy không phải là một sơ hở,” Billy nói. “Khi tôi rời khỏi đây, cô ấy sẽ đi lối riêng. Đó là nếu ông có thể lo vụ giấy tờ.”
“Ồ, tôi có thể làm được điều đó. Đã xong một cái rồi. Không gì sánh được với Internet khi nó được kết nối với thiết bị hiện đại.” Bucky quay trở lại bàn và ngồi xuống. “Cô cảm thấy thế nào về việc trở thành Elizabeth Anderson?”
Alice hơi giật mình, sau đó nở một nụ cười ngập ngừng. “Ổn, tôi đoán vậy. Tôi không thể chọn tên cho mình đúng không?”
“Tốt hơn hết là không nên làm vậy. Cô dễ chọn một cái tên có liên quan đến quá khứ của cô. Tôi cũng không làm thế. Mà là máy tính. Có một trang web chuyên đặt tên.” Ông quay sang Billy. “Nếu cậu tin tưởng cô gái này thì vậy là đủ. Còn vợ chồng Jensen thì sao? Hay tay môi giới bất động sản? Họ có bất kỳ suy nghĩ nào về việc cậu là một người khác ngoài Dalton Smith không?”
Billy lắc đầu.
“Vậy cậu là người trong sạch và tốt rồi, bởi có kẻ treo thưởng cho cái đầu của cậu đấy.”
“Bao nhiêu?”
“Các phòng trò chuyện nói là sáu triệu đô-la.”
Billy trố mắt. “Ông đang đùa tôi đấy à? Tại sao chứ? Họ chỉ trả cho tôi hai triệu đô-la cho vụ này!”
“Tôi không biết.”
Alice quay đầu hết từ bên này rồi sang bên kia như thể đang xem một trận đấu quần vợt.
“Nick đang xử lý hợp đồng, nhưng tôi không nghĩ là khoản tiền hắn nhận được nhiều hơn khoản mà hắn hứa trả cho cậu.”
Billy chống khuỷu tay lên bàn và hai tay cụm lại ôm hai má. “Ai đã trả sáu triệu đô-la để giết một kẻ giết người thuê đã giết một kẻ giết người thuê khác bằng súng cơ chứ?”
Bucky bật cười. “Bảo vệ bí mật tuyệt mật.”
“Ai nhỉ? Và tại sao? Joel Allen không là ai cả, tôi có thể nói vậy.”
Bucky lắc đầu. “Tôi không biết. Nhưng tôi cá là Nick Majarian làm. Có lẽ cậu cần hỏi rõ anh ta.”
“Nick Majarian là ai thế?” Alice hỏi.
Billy thở dài. “Benjy Compson. Gã đã lôi tôi vào đống rắc rối này.” Đó hoàn toàn là một lời nói dối. Anh mới chính là kẻ mua dây buộc mình.
14Cuối cùng, Billy quyết định anh và Alice sẽ ở lại nhà Bucky ba hoặc bốn ngày. Anh muốn hoàn thành phần viết về Ngôi nhà Vui nhộn. Nó không mất nhiều thời gian, nhưng anh cũng cần thời gian để suy tính về những hành động tiếp theo của mình. Anh có cần thêm một khẩu súng dài khác có trang bị thêm ống ngắm, mang theo cùng khẩu Ruger không? Anh không biết. Hay anh có cần thêm một khẩu súng ngắn khác, có thể là khẩu Glock chứa mười bảy viên đạn thay vì sáu viên không? Anh cũng không biết. Nhưng một bộ chế giảm thanh cho khẩu Ruger có thể sẽ hữu ích, tùy vào việc anh muốn hay không. Liệu anh có cần một thứ như vậy không? Anh cũng không biết, nhưng Bucky nói với anh rằng một ống tiêu âm cho khẩu GP thì không thành vấn đề. Nếu vậy, có nghĩa là anh không lo thứ gì đó tự chế có thể bị vỡ sau vài viên đạn được bắn ra. Bucky cho biết ở những nơi cao như thế này, mọi loại phụ kiện đều có sẵn.
“Tôi có thể lấy cho cậu một khẩu M249, nếu cậu muốn. Tôi phải hỏi đã nhưng tôi biết vài người. Và đều là những người biết giữ mồm giữ miệng.”
SAW [*] , nói cách khác là vậy. Billy có một ký ức ngắn ngủi nhưng tuyệt vời về Big Joe Kleczewski đứng bên ngoài Ngôi nhà Vui nhộn với chính khẩu súng đó. Anh lắc đầu. “Hãy gắn nòng giảm thanh cho nó đi.”
“Giảm thanh cho Ruger GP, hiểu rồi.”
Ba ngày nữa Alice cũng sẽ có giấy tờ của mình, nhưng khi cô và Billy đi mua đồ tạp hóa ở Sidewinder, Bucky bảo cô nhuộm tóc. “Tôi nghĩ cô nên để tóc vàng để thi lấy bằng lái xe. Nhưng để lông mày màu tối. Trông cô sẽ ổn hơn.”
“Anh nghĩ thế sao?” Giọng cô có vẻ nghi ngờ nhưng cũng đầy sự quan tâm.
“Đúng thế. Cô theo học trường kinh doanh, vì vậy tôi sẽ cung cấp cho cô một vài thông tin cơ bản. Cô có biết tốc ký không?”
“Có. Tôi đã tham gia một khóa học mùa hè ở Đảo Rhode và tiếp thu khá nhanh.”
“Và cô có thể trả lời điện thoại chứ? Dignam Chevrolet, làm thế nào để tôi có thể nối máy trực tiếp cuộc gọi của ngài?”
Alice đảo mắt.
“Được rồi, ít nhất cũng phải có kỹ năng cơ bản, và nền kinh tế đang lên như diều gặp gió, vậy là đủ. Thêm quần áo đẹp, một đôi giày xịn, cả một nụ cười tươi nữa, như vậy thì không có lý do gì để Beth Anderson không thể tìm thấy một môi trường thích hợp cho mình.”
Nhưng Bucky không thích thế. Alice cũng không nhưng Billy thì có. Chỉ là anh không biết tại sao.
15Họ bước vào tiệm tạp hóa, Billy đội tóc giả và đeo chiếc kính râm mà Bucky tìm thấy trong đống tả pín lù – Bucky gọi - đó là hành lý của người Ireland mà ông vẫn chưa mở. Billy thanh toán bằng tiền mặt ở King Soopers. Sau đó, họ đi ngược lên phía Edgewood Mountain Drive, chiếc Fusion xóc nảy lên, cục cằn lao về phía trước ở hai dặm cuối cùng.
Alice giúp Bucky cất đồ đạc. Ông nhìn những nải chuối táo quạ mà cô mua với vẻ đầy ngờ vực nhưng không nói gì. Sau khi công việc hoàn thành, cô nói rằng mình phát chán với việc bị nhốt và hỏi rằng liệu cô có thể đi dạo một chút không. Bucky bảo rằng nếu cô đi ra phía cửa sau, cô sẽ tìm thấy một con đường dẫn vào rừng. “Khá dốc nhưng trông cô vẫn trẻ và khỏe khoắn. Có lẽ cô nên thoa thuốc đuổi côn trùng. Kiểm tra trong phòng tắm nhé.”
Alice quay trở lại khi hai gấu tay áo được cuộn lên, trên tay cầm bình xịt đuổi côn trùng hiệu Cutter. Hai gò má cô sáng bóng nhờ nó.
“Đừng lo về lũ sói,” Bucky nói. Sau đó, khi nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của cô, ông nói thêm: “Đùa đấy, tôi đùa thôi. Người ta nói rằng quanh đây không có sói kể từ những năm 1950 rồi. Tất cả bọn chúng đều đã bị săn bắn hết. Gấu cũng vậy. Nhưng nếu đi được chừng một dặm, cô sẽ trông thấy một khung cảnh khủng khiếp. Cô có thể trông ra, tôi không biết rõ khoảng cách từ các khe núi đến một bãi đất trống lớn, bằng phẳng và cũ ở phía bên kia là bao nhiêu. Từng có một khách sạn nghỉ dưỡng ở đó, nhưng nó đã bị thiêu rụi cách đây nhiều năm rồi,” ông hạ giọng. “Mọi người đồn nó bị ma ám.”
“Nhớ cẩn thận bước chân,” Billy dặn dò. “Cô không muốn mắt cá của mình bị vỡ đâu.”
“Tôi sẽ cẩn thận.”
Lúc cô đi khỏi, Bucky quay sang Billy cùng một nụ cười đầy ẩn ý. “Nhớ cẩn thận bước chân, cô không muốn mắt cá của mình bị vỡ đâu. Cậu là gì, bố của cô gái ấy à? Chúa biết cậu cũng đủ tuổi rồi.”
“Đừng hiểu lầm. Cô ấy chỉ là bạn của tôi thôi. Tôi không thể nói cho ông biết chính xác điều đó xảy ra thế nào, nhưng nó là thế.”
“Cậu nói rằng chúng đã giở trò với cô ấy. Có như những gì tôi đang nghĩ không?”
“Đúng thế.”
“Tất cả bọn chúng.”
“Hai trong số ba. Một tên cho ra bụng. Dù sao thì đó là những gì hắn nói.”
“Chúa ơi, cô ấy có vẻ như... cậu biết đấy, được rồi.”
“Cô ấy sẽ không.”
“Không. Tất nhiên là không. Có lẽ sẽ không bao giờ như vậy, hoàn toàn không chút nào.”
Bucky lấy hai chai bia và họ cùng đi ra phía trước hiên nhà. Billy đậu chiếc Fusion ở dưới đó, đối đầu với chiếc Cherokee của Bucky.
“Ít nhất thì cô ấy cũng có vẻ đương đầu được với chuyện đó,” Bucky nói khi ngồi xuống chiếc ghế bập bênh của mình. Billy cũng ngồi xuống một cái ghế khác. “Có chút gan dạ.”
Billy gật đầu. “Cô ấy đúng là như vậy.”
“Và cô ấy có thể đọc vị người khác, người ta vẫn hay nói như vậy. Có lẽ cô ấy muốn đi dạo thật, nhưng cô ấy chủ yếu rời đi để chúng ta có không gian nói chuyện.”
“Ông nghĩ vậy à?”
“Đúng thế. Cô ấy có thể ở phòng trong lúc hai người ở đây. Có khá nhiều đồ đạc của tôi ở đó, nhưng tôi sẽ dọn dẹp chúng. Có cả giường, và tôi không biết có ga trải giường hay không nhưng tôi đã thấy một vài chiếc chăn trong tủ quần áo. Đủ cho ba hay bốn đêm. Vì cậu không ngủ với cô ấy, nên cậu sẽ ngủ trên gác xép. Nếu là các thời điểm khác trong năm thì cậu hoặc là chết rét hoặc là chết bức ở trên đó, nhưng bây giờ thì gần như là hoàn hảo. Tôi có một chiếc túi ngủ. Có lẽ vẫn ở phía sau chiếc Cherokee.”
“Nghe có vẻ tốt đấy. Cảm ơn ông.”
“Ít nhất thì tôi có thể làm vậy cho anh chàng đã hứa trả cho tôi một triệu đô-la. Trừ khi cậu thay đổi ý định đó.”
“Tôi sẽ không,” Billy liếc mắt ngang sang Bucky. “Ông không nghĩ tôi sẽ nhận được số tiền đó.”
“Có lẽ thế.” Bucky lỗi một bao thuốc lá Pall Mall ra khỏi túi áo sơ mi – Billy không biết loại này vẫn được sản xuất – và đưa nó cho Billy, nhưng anh lắc đầu. Bucky châm thuốc bằng một chiếc Zippo cũ, có khắc biểu tượng Thủy quân lục chiến và dòng chữ Semper Fi chạm nổi ở bên sườn. “Tôi đã học được một bài học cách đây rất lâu rằng không được bán đứng cậu, William.”
Họ cứ ngồi đó một lúc mà không nói năng gì, hai người đàn ông ngồi trên hai chiếc ghế bập bênh trước hiên nhà. Trước đây, Billy cho rằng đường Pearson vô cùng yên tĩnh, nhưng giờ đây, nơi này khiến đường Pearson chẳng khác nào một trung tâm thành phố sầm uất. Xa xa vọng lại âm thanh của cưa máy, mà cũng có thể là máy băm gỗ. Âm thanh đó cùng tiếng xào xạc khi một làn gió nhẹ thoảng qua những tán thông và tán dương lá rung như tạo nên một bản thu hoàn hảo. Billy bắt gặp một con chim đang sải cánh bay lượn trên bầu trời xanh.
“Cậu nên đưa cô ấy đi cùng.”
Billy quay sang Bucky, giật mình. Bucky đang để chiếc gạt tàn bằng thiếc cũ chất đầy những đầu mẩu không trong lòng mình. “Gì cơ? Ông có điên không? Tôi nghĩ cô ấy có thể ở đây với ông trong khi tôi lần theo dấu vết của Nick ở Vegas.”
“Cô ấy có thể ở đây, nhưng cậu thực sự nên đưa cô ấy theo cùng.” Bucky lấy điếu thuốc ra khỏi môi, đặt gạt tàn sang một bên và nghiêng người về phía trước. “Hãy nghe những gì tôi nói này, bởi tôi không chắc cậu đã làm gì trước đây. Đám đó đang lùng cậu . Những kẻ khó nhằn như Dana Edison mà trước đây cậu từng nói đến. Chúng biết cảnh sát không túm được cậu, chúng biết Nick không trả đủ tiền cho cậu và chúng biết có nhiều khả năng cậu sẽ đòi lại khoản tiền đang nợ. Rằng cậu sẽ đòi lại cho bằng được từ chỗ Nick nếu cậu không thể lấy được nó bằng bất kỳ cách nào khác.”
“Giống như Shylock [*] vậy,” Billy lẩm bẩm.
“Tôi không biết nó, chưa bao giờ xem phim, nhưng nếu cậu nghĩ điều đó sẽ lừa được chúng...” Ông khẽ đánh vào bộ tóc giả màu vàng, thứ thực sự đã trở nên cũ kỹ và cần được thay cái mới. “... thì cậu nhầm rồi. Chúng biết cậu sẽ cải trang, nếu không thì cậu sẽ không bao giờ ra được khỏi địa phận Red Bluff. Và nếu cậu lái xe thì có rất nhiều con đường vào Vegas. Chúng sẽ theo dõi toàn bộ các con đường đó.”
Bucky nói cũng có lý, nhưng Billy không thích ý tưởng đưa Alice vào tròng nguy hiểm. Anh muốn đưa cô ra khỏi đó.
“Điều đầu tiên cậu có thể muốn nghĩ đến là biển số xe.” Bucky chỉ vào những chiếc xe bên dưới. “Có những chiếc xe mang biển số Dixieland ở khu vực này của đất nước, nhưng không nhiều lắm.”
Billy không nói gì. Anh chết điếng vì sự ngu ngốc của mình. Anh đã thiết lập bộ gây nhiễu để chặn OBD của chiếc Fusion, nhưng anh đã phơi khung kim cương xanh của biển số xe đó trên khắp vùng Trung Tây. Như muốn nói TÔI Ở ĐÂY này.
Bucky không phải đọc suy nghĩ của anh vì suy nghĩ của Billy đều đang hiện rõ mồn một trên khuôn mặt anh. “Đừng tự trách mình vì điều đó. Cậu đã làm đúng hầu hết mọi chuyện, đặc biệt là với một người cần di chuyển nhanh.”
“Chỉ sai một điều là chui đầu vào rọ.”
Bucky hoàn toàn đồng ý, chỉ châm một điếu thuốc khác và nói ông nghĩ chúng đang tìm kiếm Billy ở những nơi như Oklahoma và Kansas. “Chúng sẽ tập trung ở khu vực phía Tây. Idaho, Utah, có thể là Arizona nữa, nhưng chủ yếu là Nevada. Cho đến khi cậu đến được Vegas, mọi thứ vẫn tập trung ở đó.”
Billy gật đầu.
“Ngoài ra, nếu chúng nhìn thấy cậu và lần theo, thì giờ chúng đã ở đây rồi.” Bucky ra hiệu bằng tay, để lại một vệt khói trong không khí. “Một vị trí biệt lập. Một địa điểm hoàn hảo cho bữa tiệc bắn súng. Tôi nghĩ cậu vẫn ổn, tỷ lệ cược nghiêng về phía cậu. Đứng trên phương diện khác thì nó vẫn ổn, vì giấy tờ thuê xe đều đứng tên Dalton Smith đúng không?”
“Vâng.”
“Cậu có ID nào có cái tên khác không?”
Billy vẫn còn bằng lái xe và thẻ Mastercard của David Lockridge, vì chúng đều có lợi cho anh. “Không còn cái nào nữa.”
“Tôi có thể làm thêm cho cậu, tạm đủ. Tôi sẽ sử dụng trang web đặt tên đó. Chỉ là, nếu tôi làm thẻ tín dụng cho cậu thì đừng sử dụng nó. Nó chỉ để làm màu mà thôi. Và không cần đổi biển số xe nữa, hãy đổi luôn chiếc xe đó. Để chiếc xe thuê đó lại đây, dù sao thì trông nó cũng phát khiếp lên được.”
“Nghe ổn đấy,” Billy nói, nhấp một ngụm bia.
“Cậu có tiền chứ. Hãy chuyển trước cho tôi tạm ứng 10% số tiền của tôi, tôi nghĩ cậu có.”
“Bốn mươi ngàn hoặc hơn, nhưng không phải bằng tiền mặt. Tài khoản ngân hàng Money Manager ở Red Bluff.”
“Tên Dalton Smith à?”
“Đúng thế.”
Thuốc lá của Bucky đã cháy đến đầu lọc. Ông dúi nó xuống. “Có một nơi ở phía đông của Sidewinder có tên là Xe si xịn của Ricky. Một công ty kinh doanh không đáng tin cậy. Cậu có thể mua thứ gì đó ở đó. Không, tôi mua sẽ tốt hơn. Tôi có thể trả bằng tiền mặt và cậu ký séc của Dalton Smith cho tôi. Tôi sẽ đợi để nhận tiền mặt cho đến khi cậu kết thúc chuyện chết giẫm này.”
“Và nếu tôi chết, thì ông cũng mất hết.”
Bucky vỗ nhẹ vào người anh. “Tôi không nói về một chiếc BMW, chỉ là một thứ có thể lăn bánh khi cậu cần nó lăn bánh, vậy thôi. 1500 đô-la, mà cũng có thể là 2000 đô. Cũng không hẳn là xe hơi. Một chiếc xe bán tải cũ sẽ tốt hơn, gỉ sét, lò xo kém nhưng động cơ vẫn ngon nghẻ.” Bucky ngửa mặt lên trời tính toán. “Và có thể kéo một trong những xe moóc trần này như những nhân viên cảnh quan dùng để vận chuyển máy cắt cỏ và máy thổi và đồ linh tinh.”
Billy có thể tưởng tượng ra nó. Một chiếc xe tải với những cánh cửa bị xước sơn, gờ xe gỉ sét và cả đèn pha. Cả một chiếc mũ cao bồi cũ nát trên đầu và đúng thế, nó có thể là một món đồ ngụy trang tốt. Anh sẽ trông giống hệt bất kỳ người làm công ăn lương theo ngày nào.
“Chúng sẽ tìm kiếm những người đàn ông đi một mình,” Bucky tiếp tục, “ta cần Alice là vì thế. Hai người sẽ ghé vào một quán cà phê ven đường, nơi một vài thợ săn tiền thưởng đang uống cà phê và để mắt đến Quốc lộ 50, chúng vẫn sẽ chẳng thấy gì ngoài một người đàn ông và con gái hoặc cháu gái của anh ta trên chiếc Dodge hoặc F-150 cũ nát.”
“Tôi sẽ không đẩy Alice vào một tình huống có thể dẫn đến đổ máu.” Điều tồi tệ nhất là cô ấy có thể ra đi.
“Cậu có đưa cô ấy đi cùng khi cậu giải quyết những kẻ đã hãm hiếp cô ấy không?”
Tất nhiên là anh không làm vậy, anh đã để cô ở lại một nhà nghỉ gần đó, nhưng trước khi anh có thể nói ra điều đó, cánh cửa phía sau mở ra và Alice trở lại.
15Lúc cô bước ra ngoài hiên cùng màu tóc rực rỡ, cô mỉm cười, mái tóc màu vàng lất phất về phía sau trông như màu cỏ khô, và Billy nhìn thấy, chỉ để lộ một sự ngạc nhiên nhỏ nhất rằng, ít nhất thì hôm nay, trông cô thực sự rất lộng lẫy.
“Ở trên đó đẹp lắm!” Cô lên tiếng. “Gió lắm, nó gần như thổi bay cả tôi nhưng Chúa ơi, Billy, anh có thể nhìn thấy vô tận !”
“Vào một ngày đẹp trời,” Billy mỉm cười đồng ý.
“Mây là là bay trên đầu lẫn dưới chân tôi. Tôi đã nhìn thấy con chim khổng lồ này... nó không thể là chim kền kền được nhưng...”
“Đúng thế,” Bucky nói với cô. “Chúng ta khiến chúng kéo đến đây, mặc dù bản thân tôi chưa bao giờ tận mắt nhìn thấy chúng.”
“Và ở phía bên kia, thật điên rồ mà, nhưng tôi nghĩ mình đã nhìn thấy khách sạn mà ông Bucky nói đến. Sau đó, tôi chớp mắt – gió mạnh đến nỗi chúng khiến mắt tôi cay sè – và khi nhìn lại, nó đã biến mất.”
Bucky không cười. “Cô không phải là người duy nhất thấy điều đó đâu. Tôi không phải là một người mê tín, nhưng tôi sẽ không đến bất cứ đâu gần nơi mà Khách sạn Overlook từng tọa lạc. Điều tồi tệ đã xảy ra ở đó.”
Alice lờ lời ông nói. “Trên đó đẹp khủng khiếp và đó là một chuyến đi dạo tuyệt vời. Và anh đoán xem, Billy? Có một chòi gỗ nhỏ cách con đường chừng bốn trăm mét.”
Bucky gật đầu. “Tôi đoán đó là một căn nhà hóng mát. Được dựng lên từ ngày xửa ngày xưa rồi.”
“Ồ, nó trông sạch sẽ và khô ráo lắm, có một cái bàn và một vài cái ghế. Lúc mở cửa ra, anh sẽ được đón ánh mặt trời. Billy này, anh có thể viết tiếp câu chuyện của mình ở trên đó đấy.” Cô ngập ngừng. “Ý tôi là nếu anh muốn.”
“Có lẽ tôi sẽ làm vậy.” Đoạn anh quay sang Bucky. “Ông sở hữu nơi này bao lâu rồi thế?”
Bucky ngẫm nghĩ. “Mười hai năm? Không, tôi đoán khoảng mười bốn năm gì đó. Thời gian trôi nhanh như cầu trượt, hử? Tôi đến đây trong một tuần hoặc một cuối tuần khoảng một hai lần mỗi năm. Loanh quanh quanh thị trấn. Thật tốt khi trở thành một gương mặt quen thuộc.”
“Ông sử dụng cái tên nào?”
“Elmer Randolph. Tên thật và tên đệm của tôi.” Bucky đứng dậy. “Chúng ta có trứng, và tôi nghĩ đã đến lúc xắn tay làm món huevos rancheros rồi.”
Nói đoạn Bucky bước vào trong. Billy đứng dậy để theo sau, nhưng trước khi anh làm thế, Alice túm lấy phần cánh tay ngay trên cổ tay anh. Anh nhớ cô trông như thế nào khi anh bế cô băng qua đường Pearson trong cơn mưa tầm tã, đôi mắt của cô như hai viên bị đục lấp ló giữa hai mi mắt. Đây không phải là cô gái đó. Đây là một cô gái tuyệt vời hơn.
“Tôi có thể sống ở đây,” cô lặp lại.