← Quay lại trang sách

CHƯƠNG 19 01

Billy và Alice ở lại nhà của Bucky được năm ngày. Vào buổi sáng ngày thứ sáu - nơi mà Chúa được cho là đã tạo ra những con thú trên cánh đồng và những con chim trên không - họ xếp đồ đạc lên chiếc Dodge Ram và sẵn sàng rời đi. Billy đội tóc giả màu vàng và đeo kính giả. Bởi chiếc xe tải là mẫu Quad Cab nên họ có thể xếp đống hành lý ít ỏi của mình đằng sau băng ghế. Chiếc máy cắt cỏ cổ vẫn yên vị trên sàn xe tải. Ở đó có một chiếc máy cắt cỏ, một chiếc máy thổi lá và một chiếc cưa máy Stihl cũ. Xe moóc, từng trống không khi Billy nhìn thấy nó lần đầu tiên, giờ chứa bốn thùng các-tông hình tròn mua ở Lowes. Hai người đàn ông đã đá xung quanh chúng để khiến chúng trông méo mó và lấp đầy các thùng này bằng các dụng cụ cầm tay được mua với giá rất rẻ tại một cuộc đấu tài sản thế chấp ở Nederland. Bốn thùng các-tông được cố định vào các bên của xe moóc bằng dây chun.

“Cậu muốn trông như một người hành khất thế kỉ 21,” Bucky lên tiếng khi cả hai đang giơ chân đá vào các thùng bìa cứng. “Chúa mới biết có rất nhiều người như vậy ở West Nine. Họ cứ di chuyển đây đó, tìm một công việc nhỏ, sau đó tiếp tục lên đường.”

Alice hỏi Bucky rằng West Nine ở đâu, và Bucky liệt kê vài cái tên: Colorado, Wyoming, Montana, Utah, Arizona, New Mexico, Idaho, Oregon, và cả Nevada, tất nhiên rồi. Billy nghĩ rằng chiếc xe tải này ổn. Dù sao thì đó cũng có thể là một biện pháp phòng ngừa không cần thiết cho chuyến đi của họ; Bucky nói đúng, bất kỳ thợ săn tiền thưởng nào cũng sẽ tập trung ở khu vực tàu điện ngầm Vegas. Tuy nhiên, sau này, khi lăn bánh đến Điểm Mũi đất, vẻ ngoài của chiếc xe tải có thể rất quan trọng.

“Thật là một chuyến ghé thăm tốt đẹp,” Bucky nói. Ông đang mặc quần yếm và một chiếc áo phông của nhóm Old [97s]. “Tôi rất vui vì hai người đã đến.”

Alice trao cho Bucky một cái ôm. Mái tóc màu vàng mới của cô rực lên trong ánh nắng ban mai.

“Billy?” Bucky chìa một tay ra. “Giờ thì cậu an toàn.”

Billy suýt ôm lấy ông, ngày nay người ta vẫn chào nhau như vậy, nhưng anh thì không. Anh không đời nào lại vậy. Anh không thích những cái ôm bạn bè.

“Cảm ơn nhé, Bucky.” Anh nắm lấy tay của Bucky bằng cả hai bàn tay của mình và siết nhẹ, lưu tâm đến việc tay ông bị khớp. “Vì tất cả.”

“Không có gì.”

Họ bước vào trong xe. Billy nổ máy. Lúc đầu, động cơ ầm ĩ nhưng sau đó nhẹ nhàng hơn. Bucky đã đồng ý tìm giúp anh một người lái chiếc Fusion trở về nhà, để bảo vệ cái tên của Dalton Smith.

Anh xoay vô lăng, đánh đầu chiếc xe tải hướng ra đường. Ngay khi anh đưa xe vào số một, Bucky làm một cử chỉ whoa, whoa và bước đến bên ghế hành khách. Alice hạ cửa kính xuống.

“Tôi muốn nhìn thấy cô quay trở lại đây,” Bucky nói. “Trong lúc chờ đợi, hãy tránh xa công việc của cậu ấy và giữ an toàn, nghe không?”

“Tôi hiểu rồi,” cô đáp, nhưng Billy cho rằng cô chỉ nói vậy với Bucky để làm ông yên lòng. Điều đó không sao cả, Billy nghĩ. Cô ấy sẽ nghe mình. Hy vọng là vậy.

Anh bấm còi và thế là chiếc xe bắt đầu lăn bánh. Một tiếng rưỡi đồng hồ sau, họ rẽ về phía tây vào Xa lộ Liên tiểu bang 70, hướng về Las Vegas.

02

Họ dừng lại để nghỉ qua đêm ở Beaver, Utah. Họ vẫn chọn một nhà nghỉ hạng xoàng khác, nhưng không quá tệ. Họ mua một giỏ gà rán ở Crazy Cow và vài lon bia Bud ở Ray’s 66 trên đường quay về. Sau đó, họ ngồi bên ngoài không gian của hai phòng liền kề, kéo ghế lại và cùng nhau uống bia lạnh.

“Tôi đã đọc phần còn lại câu chuyện của anh khi chúng ta lái xe,” Alice nói. “Nó thật sự rất hay. Tôi nóng lòng muốn đọc thêm.”

Billy cau mày. “Tôi không định viết tiếp sau khi hoàn thành phần về Fallujah.”

“Lalafallujah,” cô nói và mỉm cười. Đoạn nói thêm: “Nhưng anh không định viết về cách mình đã dấn thân vào công việc giết người vì tiền này sao?”

Câu hỏi đó khiến anh nhăn mặt vì quá lộ liễu. Và tất nhiên là đúng như vậy. Cô biết điều đó.

“Ý tôi là những kẻ xấu. Và anh đã gặp Bucky như thế nào, tôi muốn biết điều đó.”

Ừ, Billy nghĩ, tôi có thể viết về điều đó, và có lẽ tôi nên viết. Bởi vì nếu tên nổi dậy đó trốn đằng sau cánh cửa đã bắn chết Johnny Capps thay vì chỉ làm gãy chân anh ấy thì Billy Summers không thể ở đây lúc này. Alice cũng thế. Nó đến với anh như một sự tiết lộ - dù có lẽ nó không nên như vậy - rằng nếu Johnny Capps không còn sống, Alice Maxwell có thể đã chết vì bất tỉnh và dãi gió dầm mưa trên đường Pearson.

“Có lẽ tôi sẽ viết nó. Nếu tôi có cơ hội. Hãy kể cho tôi nghe về cô đi, Alice.”

Cô cười, nhưng đó không phải là nụ cười nhẹ nhàng anh thích, mà là một trận cười sảng khoái. “Cũng chẳng có gì nhiều nhặn để kể. Tôi là kiểu người kín đáo. Ở cạnh anh là điều thú vị duy nhất từng xảy ra với tôi. Tôi đoán là ngoại trừ việc bị cưỡng hiếp tập thể.” Cô buồn bã khịt mũi.

Nhưng anh không cho qua. “Cô lớn lên ở Kingston. Mẹ là người nuôi nấng cô và chị gái. Còn gì nữa. Phải nhiều hơn chứ.”

Alice chỉ tay lên bầu trời đang tối dần. “Tôi chưa bao giờ nhìn thấy nhiều sao như vậy trong đời mình. Nơi đây thậm chí còn không phải nơi ở của Bucky.”

“Đừng đánh trống lảng.”

Cô nhún vai. “Được rồi, vậy cứ chuẩn bị cho sự nhàm chán đi nhé. Bố tôi sở hữu một cửa hàng đồ nội thất, còn mẹ tôi là nhân viên kế toán của ông. Ông qua đời vì một cơn đau tim khi tôi tám tuổi và Gerry - chị gái tôi - mười chín tuổi và đang theo học trường thẩm mỹ.” Alice đưa tay vuốt tóc. “Nếu biết chuyện này, chị ấy sẽ nói rằng tôi đang lầm đường lạc lối.”

“Có lẽ cô ấy sẽ nói vậy, nhưng ổn mà. Tiếp tục đi.”

“Tôi học hành xoàng xoàng hồi trung học. Từng hẹn hò nhưng không có bạn trai. Có những đứa trẻ nổi tiếng, nhưng tôi không phải là một trong số chúng. Có những đứa trẻ không nổi tiếng - anh biết đấy, những đứa luôn bị chơi khăm và cười nhạo - nhưng tôi cũng không phải là một trong số chúng. Tôi chủ yếu làm theo những gì mà mẹ và chị gái tôi bảo.”

“Ngoại trừ việc theo học trường thẩm mỹ.”

“Tôi cũng suýt chút nữa đã đồng ý rồi đấy chứ, vì tôi chắc chắn mình sẽ không đi học ở một ngôi trường dành cho những người thông minh. Tôi không tham gia nhiều khóa học lắm.” Cô nghĩ về chuyện đó. Billy để cô làm vậy. “Rồi một đêm, khi tôi đang nằm trên giường, đang lơ mơ thì đột nhiên tỉnh như sáo. Tỉnh táo vô cùng. Suýt nữa thì tôi ngã khỏi giường. Điều đó có bao giờ xảy ra với anh không?”

Billy nghĩ về Iraq và trả lời, “Nhiều lần.”

“Tôi đã nghĩ là ‘Nếu mình làm thế, nếu mình làm theo những gì họ muốn thì nó sẽ không bao giờ kết thúc. Mình sẽ làm những gì họ muốn trong suốt phần đời còn lại của mình và một ngày nào đó, mình sẽ thức dậy ở chính Kingston nhỏ bé và già cỗi này’.” Đoạn cô quay sang anh. “Và anh có biết mẹ tôi và Gerry nói gì nếu họ biết chuyện đã xảy ra với tôi trong căn hộ của Tripp và những gì tôi đang làm ở đây bây giờ với anh không? Họ sẽ nói Nhìn xem nó làm gì kìa.”

Billy đưa tay ra chạm vào vai cô. Cô đã quay về phía anh trước khi anh có thể làm vậy và anh nhìn thấy người phụ nữ mà cô có thể trở thành, nếu thời gian và số phận đối xử tử tế với cô.

“Và anh có biết tôi muốn nói gì không? Tôi sẽ nói rằng tôi không quan tâm, vì đây là thời gian của tôi, tôi xứng đáng có được thời gian của mình và đây là điều tôi muốn.”

“Được rồi,” anh nói. “Được rồi, Alice. Ổn rồi.”

“Được rồi. Nó là như vậy đấy. Anh nói đúng. Miễn là anh không bị giết.”

Anh không thể hứa chắc, vì vậy anh không nói gì. Họ cùng ngồi đó, ngắm nhìn bầu trời thêm một lúc lâu và uống bia, không ai nói gì, cho đến khi cô nói với anh rằng mình sẽ đi ngủ.

03

Billy không đi ngủ. Anh nhận được hai tin nhắn từ Bucky. Tin nhắn đầu tiên nói rằng công ty cảnh quan làm việc cho Điểm Mũi đất có tên là Greens & Gardens. Người điều hành có thể là Kelton Freeman hoặc Hector Martinez, nhưng cũng hoàn toàn có thể là người khác. Đây là một nghề thường xuyên luân chuyển nhân viên.

Tin nhắn tiếp theo nói rằng Nick thường ở Double những ngày trong tuần nhưng luôn cố gắng thu xếp về Paiute vào cuối tuần. Đặc biệt là Chủ nhật. Không bao giờ bỏ lỡ đội Giants trong suốt giải đấu, Bucky nói thêm. Ai quen biết hắn cũng đều biết điều đó.

Bạn có thể đưa cậu bé ra khỏi New York, Billy nghĩ, nhưng bạn không thể đưa New York ra khỏi đầu cậu bé. Anh nhắn tin trả lời, Có chút may mắn nào với ga-ra không?

Bucky trả lời rất nhanh: Không.

Billy mang theo những bức ảnh của cả Google Earth và Zillow. Anh nghiền ngẫm chúng một lúc lâu. Sau đó, anh mở máy tính và tra cứu một vài từ tiếng Tây Ban Nha. Anh sẽ không phải nói chúng khi và nếu thời điểm đến, nhưng anh nói chúng ngay bây giờ, lặp đi lặp lại, ghi nhớ chúng vào bộ nhớ. Anh gần như chắc chắn mình sẽ không cần dùng đến tất cả chúng. Mà anh có thể cũng chẳng cần dùng đến từ nào. Nhưng chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ luôn là tốt nhất.

Me Ilamo Pablo Lopez [*] .

Esta es mi hija [*] .

Estos son para el jardín [*] .

Mi es sordo y mudo: Tôi là người câm điếc.

04

Họ quay trở lại Crazy Cow để ăn sáng, sau đó lên đường. Billy không muốn lái chiếc xe tải cũ nữa, và anh không cần phải làm vậy. Chỉ còn vài trăm dặm nữa là đến Vegas, và anh sẽ không đối đầu với Nick cho đến Chủ nhật, khi các vận động viên bóng chày thi đấu và khu phức hợp ở cuối đường Cherokee Drive là nơi yên tĩnh nhất. Không có nhân viên trông coi sân vườn hoặc cảnh quan và hy vọng không có đám tay chân của Nick. Anh kiểm tra lịch trình và đội Giants sẽ đấu với đội Cardinals vào lúc 4 giờ chiều theo giờ địa phương, hay 1 giờ chiều ở Nevada.

Để tán gẫu, Billy kể cho Alice về việc anh nhận công việc này lúc định nghỉ tay như thế nào. Johnny Capps là mắt xích đầu tiên trong chuỗi kết thúc đó - cho đến nay, vẫn còn ít nhất một mắt xích nữa đang được rèn - trên Xa lộ liên tiểu bang 70 hướng về phía Tây.

“Anh ấy là người bị bắn vào chân trong ngôi nhà đó. Người mà bọn chúng để sống sót nhằm nhử mồi những người còn lại trong số các anh.”

“Đúng thế. Clay Briggs - Pillroller - đã giúp anh ấy cảm thấy đỡ hơn và Johnny được đưa ra ngoài. Johnny đã trải qua một quãng thời gian dài trong bệnh viện VA tồi tệ và dính vào ma túy trong khi họ cố gắng điều trị những thứ không thể phục hồi. Cuối cùng, anh ấy trở về Queens trên xe lăn như một cựu binh.”

“Nghe buồn quá.”

Ý Chà, Billy nói với cô rằng ít nhất thì phần nghiện ma túy trong câu chuyện của Johnny đã có một kết thúc có hậu. Anh họ của Johnny là Joey đã liên hệ với anh ấy, một gã vẫn giữ nguyên họ Ý trong tên của mình là Cappizano, dù mọi người vẫn gọi anh ta là Joey Capps. Với sự cho phép từ một trong những tổ chức lớn hơn ở New York - và tất nhiên là Sinaloa Cartel, người điều hành tổ chức ma túy - Joey Capps đã điều hành một tổ chức nhỏ của riêng mình. Joey đã đề nghị người anh em họ của mình là một cựu chiến binh bị thương khi trở về từ chiến trường làm công việc kế toán, nhưng chỉ khi anh ấy chịu cai nghiện.

“Và anh ấy đã làm vậy?”

“Đúng thế. Tôi biết được chuyện đó khi hai chúng tôi liên lạc lại với nhau. Anh ấy vào trại cai nghiện - người anh họ của anh ấy trả tiền - và sau đó tham gia các cuộc họp ở NA [*] ba, bốn lần một tuần cho đến khi qua đời cách đây vài năm. Anh ấy bị ung thư phổi.”

Alice cau mày. “Anh ấy tham gia các cuộc họp NA để loại bỏ ma túy, nhưng công việc hằng ngày của anh ấy là tuồn ma túy?”

“Không phải tuồn, mà là tính toán và rửa tiền từ việc buôn bán. Nhưng đúng thế, nó cũng tương tự nhau, và có lần tôi đã chỉ ra điều đó cho anh ấy. Cô có biết anh ấy đã nói gì không? Rằng các quán bar phục vụ những người nghiện rượu cai nghiện có mặt trên khắp thế giới. Anh ấy bảo trợ mọi người, anh ấy nói như thế, và một vài người trong số họ đã cai được rượu và tiếp tục cuộc sống của mình. Anh ấy nói nguyên văn như thế, họ tiếp tục cuộc sống của mình.”

“Trời đất, nói về việc tay trái không biết tay phải đang làm gì.”

Billy nói với cô rằng anh gần như đã định làm việc gì đó khác và cởi bỏ bộ đồng phục. Ngó nghiêng xung quanh, và xem một anh chàng nhiều năm bắn hạ những kẻ khác có thể làm gì. Và đó là lúc Johnny liên lạc.

Có một gã người Jersey, anh kể, hắn thích vờn phụ nữ trong các quán bar và sau đó đánh đập họ. Chắc là hắn đã gặp phải một chấn thương nào đó thời thơ ấu mà giờ hắn vẫn đang vật lộn vượt qua, Johnny nói, nhưng đụ má chấn thương thời thơ ấu đó, hắn vẫn là một kẻ tồi tệ. Hắn khiến người phụ nữ cuối cùng rơi vào tình trạng hôn mê, và tình cờ thế quái nào mà người phụ nữ này lại là một thành viên của gia đình Cappizano. Chỉ là anh em họ đời thứ hai hay thứ ba gì đó, nhưng dù sao thì vẫn là người nhà. Vấn đề duy nhất là gã này, tên khốn đánh đập phụ nữ này, là thành viên của một tổ chức lớn hơn và mạnh hơn có trụ sở chính bên kia sông ở Hoboken.

Joey đã đưa Johnny Capps đi cùng để ngồi lại với người đứng đầu tổ chức này, và hóa ra những gã người New Jersey cũng chẳng được lợi lộc gì từ kẻ chọc phá này. Hắn ta là một sự phiền hà, một stronzo madre [*] kinh tởm với những chiếc nhẫn trên cả hai bàn tay, thuận lợi cho việc đánh đập tàn bạo những người phụ nữ thay vì đưa họ về nhà để làm tình như bất kỳ người đàn ông tự nhiên nào muốn, hoặc thậm chí là fottimi nel culo [*] , tư thế mà đám đàn ông và thậm chí là cả phụ nữ thích. Nhưng chẳng có người phụ nữ nào thích bị đấm vào mặt cả.

Kết quả cuối cùng là capo [*] không thể cho phép Joey Capps đuổi tên stronzo madre, vì như thế sẽ phải nhận quả báo. Nhưng nếu một kẻ ngoài cuộc làm điều đó, và nếu cả hai bên - tổ chức Hoboken và - băng đảng Queens nhỏ hơn nhiều - trả tiền cho việc đó, thì cái gai có thể được nhổ ra. Nó được gọi là ngoại giao đám đông.

“Vậy nên Johnny Capps đã gọi cho anh.”

“Đúng thế.”

“Vì anh là người giỏi nhất?”

“Giỏi nhất mà anh ấy biết. Và anh ấy biết quá khứ của tôi.”

“Gã nhân tình của mẹ anh đã giết em gái của anh.”

“Đúng. Tôi đã tìm hiểu kỹ người đàn ông đó trước khi đồng ý nhận việc. Thậm chí còn đến gặp người phụ nữ bị hắn ta đánh cho bất tỉnh nhân sự. Cô ấy phải cần đến máy móc để hỗ trợ sự sống, và cô có thể nói rằng cô gái đó không bao giờ tỉnh lại nữa. Màn hình...” Billy vẽ một đường thẳng ngang phía trên vô lăng. “Vì vậy, tôi đã ra tay với hắn. Chuyện đó thực sự cũng chẳng khác nhiều lắm so với những gì tôi đã làm ở Iraq?”

“Anh có thích việc đó không?”

“Không.” Billy đáp không chút do dự. “Không phải ở trên cát và không phải ở đây. Không bao giờ.”

“Anh họ của Johnny có làm việc với anh lần nào không?”

“Hai vụ nữa, nhưng tôi đã từ chối một vụ vì gã... tôi không biết...”

“Có vẻ chưa đủ xấu đúng không?”

“Đại loại vậy. Sau đó, Joey giới thiệu tôi với Bucky, và Bucky giới thiệu tôi với Nick, và chuyện thành ra thế này đấy.”

“Tôi đoán còn rất nhiều chuyện nữa.”

Cô đoán đúng, nhưng Billy không muốn nói thêm nữa, bỏ qua chi tiết của những việc anh đã làm cho Nick và cả những người khác. Anh chưa bao giờ nói về về bất cứ điều gì, với bất cứ ai, và anh thực sự thất kinh khi nghe thấy phần đó trong câu chuyện đời anh được cất lên thành tiếng. Nghe thật nhớp nhúa và ngu ngốc. Alice Maxwell, sinh viên trường kinh doanh và là người sống sót sau vụ cưỡng hiếp, đang ngồi bên trong chiếc xe tải cũ cùng một kẻ giết người để kiếm sống. Đó là công việc chết tiệt của anh. Và anh sẽ giết Nick Majarian ư? Nếu anh có cơ hội, rất có thể anh sẽ làm vậy. Vì vậy, một câu hỏi đặt ra: giết người vì danh dự có tốt hơn giết người vì tiền không? Có lẽ là không, nhưng điều đó sẽ không ngáng đường anh.

Alice im lặng một hồi, suy xét kỹ hơn những điều anh vừa nói. Đoạn cô lên tiếng, “Anh nói với tôi điều đó vì anh nghĩ mình có thể không bao giờ có cơ hội để viết nó ra. Có đúng như vậy không?”

Đúng là như vậy, nhưng anh không muốn nói điều đó thành lời.

“Billy?”

“Tôi nói với cô vì cô muốn biết,” cuối cùng, anh nói và vặn mở radio.

05

Họ nghỉ lại tại một nhà nghỉ không tên tuổi khác. Có rất nhiều nhà nghỉ ở xung quanh vùng ngoại ô Vegas. Trong lúc Billy đăng ký thuê phòng cho cả hai người dưới hai cái tên là Dalton Smith và Elizabeth Anderson, Alice nhét bốn đô-la vào một trong các khe ở sảnh. Đến lần thứ năm, mười đồng tiền giả rơi xuống cùng với tiếng kêu lách cách và cô ré lên như một đứa trẻ. Nhân viên lễ tân cho cô một sự lựa chọn: mười đô-la hoặc quy đổi thành dịch vụ tại chỗ tương đương số tiền đó.

“Nhà hàng ở đây thế nào?” Alice hỏi.

“Buffet khá ngon.” Sau đó, anh ta hạ giọng và nói thêm, “Lấy tiền đi, cưng.” Alice nhận tiền và họ đi đến tiệm Sirloin Super Burger ở cuối đường. Cô khăng khăng rằng mình sẽ đãi anh và Billy không tranh cãi điều đó.

Trở lại phòng của Billy, cô ngồi bên cạnh cửa sổ và quan sát dòng xe cộ tấp nập đang hướng về trung tâm thành phố, ánh đèn từ các khách sạn và casino rực sáng. “Thành phố tội lỗi,” cô ngạc nhiên, “và tôi đang ở đây, trong một phòng nhà nghỉ với một anh chàng đẹp trai, gấp đôi tuổi tôi. Mẹ tôi sẽ thốt lên khốn kiếp.”

Billy quay đầu lại và cười. “Còn chị gái của cô thì sao?”

“Tất nhiên là kinh ngạc rồi.” Cô chỉ tay. “Đó có phải là dãy núi Paiute không?”

“Nếu đó là hướng bắc thì đúng là như vậy đấy. Tôi nghĩ chúng thực sự được gọi là chân núi. Nếu điều đó quan trọng.”

Cô quay sang anh, môi không nở nụ cười nữa. “Hãy nói cho tôi biết anh định làm gì.”

Anh nói cho cô nghe, không chỉ vì anh cần cô giúp chuẩn bị. Cô lắng nghe một cách cẩn thận. “Nghe có vẻ thật sự nguy hiểm đấy.”

“Nếu có gì đó không đúng, tôi sẽ lùi lại và xem xét lại.”

“Anh sẽ biết nếu mọi chuyện có gì đó trở nên không đúng à? Như cách mà người bạn Taco của anh biết bên ngoài ngôi nhà đó ở Fallujah?”

“Cô nhớ chi tiết đó, hử?”

“Anh sẽ biết được sao?”

“Tôi nghĩ vậy, đúng thế.”

“Nhưng dù sao thì anh cũng đi vào đó. Cách anh bước vào Ngôi nhà Vui nhộn và xem những gì đã xảy ra ở đó.”

Billy không nói gì cả. Không còn gì để nói.

“Tôi ước mình có thể đi với anh.”

Anh cũng không nói gì về điều đó. Ngay cả khi ý tưởng đó không khiến anh kinh hãi, kế hoạch sẽ không hiệu quả nếu cô ở cùng anh và cô biết điều đó.

“Anh cần số tiền đó lắm à?”

“Tôi vẫn có thể sống mà không có nó, và hầu hết số tiền đó sẽ thuộc về Bucky. Nhưng tiền không phải là lý do của tôi. Mà là cách cư xử của Nick, tệ bạc. Hắn cần trả giá, giống như những kẻ đã cưỡng hiếp cô cần phải trả giá.”

Lần này đến lượt Alice im lặng.

“Còn nữa. Tôi không nghĩ Nick muốn giết tôi sau khi vụ việc xong xuôi, và tôi biết việc treo giá sáu triệu đô la cho cái đầu tôi không phải là ý tưởng của anh ta. Tôi muốn biết kẻ đó là ai.”

“Và tại sao?”

“Đúng thế. Và cả tại sao.”

06

Sáng hôm sau, việc đầu tiên mà Billy làm là kiểm tra phía sau của chiếc xe tải Dodge cũ, vì các dụng cụ chỉ được cố định lại chứ không hẳn là khóa. Mọi thứ vẫn ở đó và còn nguyên vẹn. Anh không lấy làm ngạc nhiên, một phần vì mọi thứ trong sàn xe tải và xe moóc đều cũ và không còn hoạt động tốt, một phần cũng bởi kinh nghiệm nhiều năm đã dạy cho anh rằng đại đa số mọi người đều trung thực. Họ không lấy những gì không phải của họ. Những kẻ làm thế - những kẻ như Tripp Donovan, Nick Majarian, và bất cứ ai đứng sau Nick - khiến anh vô cùng tức giận.

Anh định nhắn tin cho Bucky để hỏi liệu xem liệu ông có thể tìm ra chiếc xe mà Nick lái dạo gần đây không - nó có thể nằm trong khu vực VIP của ga-ra của Double Domino, chắc chắn là một chiếc xe dùng biển số xe giả - nhưng rồi lại thôi. Bucky có thể tìm ra, và điều đó sẽ cảnh báo về mối nguy hiểm tiềm ẩn. Đó là điều cuối cùng Billy muốn. Anh hy vọng rằng bây giờ Nick đã bắt đầu thư giãn.

Đến giờ các cửa hàng mở cửa, anh và Alice vào cửa hàng mỹ phẩm Ulta gần nhất. Lần này, anh là người cần trang điểm, nhưng anh để Alice vào mua giúp mình. Sau đó, cô muốn đi đến một casino. Đó thực sự là một ý tưởng tồi, nhưng cô trông rất hào hứng và hy vọng anh không từ chối ước muốn đó. “Nhưng không phải casino trong những khách sạn lớn và nằm trong chuỗi,” anh nói.

Alice tìm đường bằng điện thoại của mình và lái xe đưa họ đến Khách sạn và Casino của Big Tommy ở Đông Las Vegas. Cô chìa thẻ của mình ra trước khi được phép vào và khoe bằng lái xe mới với cái tên Elizabeth Anderson cùng sự tự tin. Lúc cô đi loanh quanh, nhìn chằm chằm những trò roulette, craps, blackjack và Money Wheel [*] quay mãi, Billy đưa mắt dò xét xung quanh. Anh không nhìn thấy bất kì ai cả. Hầu hết những người ở đây là các bà mẹ sồn sồn và những người lớn tuổi, những người có thua một chút cũng không thành vấn đề.

Một lần nữa, anh nhận thấy Alice là một cô gái hoàn toàn khác với cô gái mà anh bế vào trong cơn mưa tầm tã. Cô đang dần trở thành một cô gái tốt hơn, và nếu những gì mà anh đang lên kế hoạch đi sai hướng và cô bị tổn thương nhiều hơn những gì mà cô đã phải chịu, thì đó là lỗi ở anh. Anh nghĩ mình nên thoát khỏi chuyện khốn kiếp này và đưa cô ấy trở lại Colorado. Sau đó, anh nhớ Nick đã ném anh vào cái gọi là “ngôi nhà an toàn”, hắn biết chuyến đi đến Wisconsin sẽ kéo dài khoảng sáu dặm cho đến khi Dana Edison găm một viên đạn vào đầu anh. Nick cần phải trả giá. Và hắn cần gặp Billy Summers thật sự.

“Nơi đây thật ồn ào!” Alice thốt lên. Hai gò má cô sáng lên và đôi mắt cô đang cố gắng nhìn mọi nơi cùng một lúc. “Tôi nên làm gì bây giờ?”

Sau khi kiểm tra bàn roulette, Billy hướng dẫn cô đến đó và mua cho cô những thẻ trị giá năm mươi đô-la, đồng thời tự nói với mình rằng ý tưởng tồi, ý tưởng tồi. Lấy đâu ra may mắn cho dân nghiệp dư như cô. Chỉ trong mười phút, cô kiếm được hai trăm đô-la và mọi người đều cổ vũ cô hết mình. Billy không quan tâm đến điều đó, vậy nên anh hướng dẫn cô đến một nhà cái năm đô-la, nơi cô tiêu tốn nửa giờ và giành thêm được ba mươi đô nữa. Sau đó, cô quay sang anh và nói, “Nhấn nút và nhìn, nhấn nút và nhìn, sau đó lặp lại. Trông hơi ngu ngốc, đúng không?”

Billy nhún vai nhưng không thể không cười. Anh nhớ Robin Maguire từng nói rằng một nụ cười chỉ được công nhận là nụ cười khi lộ răng, và sau đó không còn gì khác.

“Cô mới là người nói điều đó, không phải tôi,” anh đáp. Và cho cô thấy răng của mình.

07

Từ casino, họ đi đến rạp Century 16 để xem không những một mà hai bộ phim, một phim hài và một phim hành động. Lúc họ bước ra khỏi đó, trời đã nhá nhem tối.

“Đi ăn gì đó thì sao?” Alice đề nghị.

“Tôi rất sẵn lòng dừng lại ở đâu đó nếu cô muốn, nhưng bụng tôi đầy bỏng ngô và kẹo Sour Patch Kids rồi.”

“Chắc chỉ một chiếc sandwich thôi. Anh muốn nghe điều gì đó tốt đẹp về mẹ tôi không?”

“Tất nhiên rồi.”

“Đôi khi, nếu tôi ngoan, chúng tôi sẽ được ăn những món mà bà ấy gọi là một ngày đặc biệt. Tôi có thể ăn bánh kếp cùng những viên sô-cô-la nhỏ cho bữa sáng, và sau đó tôi có thể làm hầu hết mọi thứ mà tôi muốn, như ăn kem trứng ở Green Line Apothecary, hay mua một thú nhồi bông - nếu rẻ - hoặc bắt xe buýt và ngồi trên đó đến hết tuyến, tôi rất thích việc đó. Một đứa ngốc, hử?”

“Không hề,” Billy đáp.

Cô nắm lấy tay anh, rất đỗi tự nhiên, và đung đưa qua lại khi họ cùng bước đến xe tải. “Thế là hết một ngày. Đặc biệt.”

“Tốt.”

Alice quay sang anh. “Tốt hơn hết là anh đừng để bị giết.” Cô nói nghe có vẻ hăm dọa. “Tốt nhất là đừng.”

“Tôi sẽ không,” Billy nói. “Được chứ.”

“Được rồi,” cô đồng ý. “Rất được.”

08

Nhưng đêm đó cô không hề ổn. Billy đang ngủ nhưng chưa sâu lắm, nếu không anh sẽ chẳng bao giờ nghe thấy tiếng Alice gõ cửa. Nó khẽ khàng và thăm dò, hầu như không nghe thấy gì cả. Trong một hoặc hai khắc, anh cứ ngỡ âm thanh đó là một phần giấc mơ của anh, điều gì đó về Shanice Ackerman, sau đó anh trở lại căn phòng nhà nghỉ ở vùng ngoại ô của Vegas. Anh đứng dậy, đi ra cửa và nhìn qua lỗ nhòm. Cô đứng đó trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình màu xanh lam mà cô đã mua trong chuyến đi mua sắm với Bucky. Cô đi chân trần và tay ôm lấy cổ họng và anh có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển của cô. Âm thanh của tiếng thở còn lớn hơn tiếng gõ cửa.

Anh vội mở cửa, nắm lấy bàn tay còn lại không ôm lấy họng của cô và dẫn cô vào trong. Lúc đóng cửa lại, anh bắt đầu hát, “Nếu hôm nay bạn tiến vào rừng sâu... hãy hát cùng tôi, Alice.”

Cô lắc đầu và rơi lệ trong một hơi thở khác. “... không thể...”

“Có, cô có thể. Nếu hôm nay bạn tiến vào rừng sâu...”

“Tốt hơn là bạn nên...” Hức “... trong... trong...” Hức!

Cô lắc lư trên đôi chân của mình, gần như sắp ngất xỉu. Billy nghĩ rằng cô không ngất ngoài hành lang là may rồi.

Anh lắc mạnh cô. “Không, sai rồi. Thử lại. Câu tiếp theo.”

“Bạn chắc chắn sẽ có một bất ngờ lớn?” Cô vẫn thở hổn hển nhưng trông đã bớt suy sụp hơn.

“Đúng rồi. Bây giờ chúng ta hãy làm điều đó cùng nhau. Và đừng nói, hãy hát. Nếu hôm nay bạn tiến vào rừng sâu...”

Cô tham gia cùng với anh. “Bạn chắc chắn sẽ có một bất ngờ lớn. Nếu hôm nay bạn tiến vào rừng sâu, hãy nhớ ngụy trang nhé.” Cô hít một hơi thật sâu rồi thốt ra một tràng: huh... huh... huh... “Ngồi xuống đã.”

“Trước khi cô ngã xuống,” Billy đồng ý. Anh vẫn nắm tay cô. Anh dẫn cô đến chiếc ghế bên cạnh cửa sổ, tấm rèm giờ đã được kéo ra.

Cô ngồi xuống, ngước mắt nhìn anh, vén những sợi tóc màu vàng ra khỏi trán. “Tôi đã thử hát trong phòng của mình nhưng nó không hiệu quả. Tại sao giờ lại được nhỉ?”

“Cô cần song ca cùng ai đó.” Billy ngồi trên mép giường. “Sao thế. Ác mộng à?”

“Rất tệ. Một trong những tên... những gã đàn ông đó... đang cố nhét một chiếc khăn lau bát đĩa vào miệng tôi. Để khiến tôi ngừng la hét. Hoặc có thể tôi đã hét lên. Tôi nghĩ kẻ đó là Jack. Tôi không thở được. Tôi chắc chắn mình sẽ nghẹt thở mà chết.”

“Chúng đã làm thế?”

Alice lắc đầu. “Tôi không nhớ.”

Nhưng Billy biết chúng đã làm thế, và cô cũng vậy. Anh đã từng có trải nghiệm kiểu này, dù không nhiều hoặc thường xuyên. Anh không theo kịp những lính thủy đánh bộ mà anh biết ở Iraq - Johnny Capps là một ngoại lệ - nhưng có những trang web và đôi khi anh đã kiểm tra chúng.

“Đó là điều tự nhiên thôi, cách tâm trí của những người sống sót sau chiến đấu đối phó với chấn thương. Cố gắng lên.”

“Tôi là vậy sao? Một người sống sót sau chiến đấu?”

“Đúng. Bài hát có thể không phải lúc nào cũng hiệu quả. Một chiếc khăn ẩm úp lên mặt không phải lúc nào cũng có hiệu quả. Có những mẹo khác giúp vượt qua cơn hoảng loạn, cô có thể tìm đọc về chúng trên Internet. Tuy nhiên, đôi khi cô chỉ cần đợi cho đến khi nó tự hết.”

“Tôi nghĩ mình khá hơn rồi,” Alice thì thầm.

“Đúng là như thế. Nhưng cô cũng đang căng thẳng.” Và tôi sẽ để cô ở đây, Billy nghĩ.

“Tôi có thể ở lại đây tối nay không? Cùng anh?”

Anh suýt chút nữa đã nói với cô rằng không được, nhưng sau đó, anh nhìn khuôn mặt van xin tái nhợt của cô và nghĩ lại, tôi sẽ để cô ở đây.

“Được rồi.” Anh ước ngay lúc này anh mặc nhiều hơn thay vì độc một chiếc quần đùi rộng rãi, nhưng họ sẽ phải như vậy.

Cô nằm xuống giường và anh nằm vào bên cạnh cô. Cả hai cùng nằm ngửa. Chiếc giường khá nhỏ nên hông của họ chạm vào nhau. Anh nhìn lên trần nhà và nghĩ, mình sẽ không cương cứng. Điều đó giống như cố bảo một con chó đừng đuổi theo một con mèo vậy. Chân của họ cũng đang chạm vào nhau. Chân cô ấm áp và chắc chắn qua lớp vải cotton. Anh đã không ở với người phụ nữ nào kể từ Phil và anh không muốn ở với người phụ nữ này, nhưng trời ơi, xem kìa.

“Tôi có thể giúp gì cho anh không?” Giọng cô trầm lắng nhưng không he rụt rè. “Tôi không thể làm tình với anh... anh biết đấy, một cách thực sự... nhưng tôi có thể giúp anh. Tôi rất vui khi được giúp anh.”

“Không, Alice. Cảm ơn, nhưng không.”

“Anh chắc chứ?”

“Tôi chắc.”

“Được rồi.” Cô nằm nghiêng, tránh xa anh và quay về phía bức tường.

Billy đợi cho đến khi hơi thở của cô dài hơn, nhẹ nhàng và ổn định. Sau đó, anh đi vào phòng tắm và tự giải quyết.

09

Ngày dần trôi qua, vài ngày như thế, chẳng khác nào một kỳ nghỉ, và rồi cũng đến lúc. Có một siêu thị Target ở trên đường, và sau khi ăn sáng, họ đến đó mua sắm. Alice mua một lọ kem dưỡng ẩm lớn vỏ nhựa và một chai xịt. Cả quần áo tắm. Quần áo tắm của cô là một bộ tankini màu xanh dương nhã nhặn. Còn của anh là quần bơi có in hình những con cá nhiệt đới. Cô cũng mua cho anh một chiếc quần yếm đã được giặt trước, găng tay lao động màu vàng, một chiếc áo khoác denim lao động và một chiếc áo phông có in dòng chữ Vegas.

Họ bơi trong bể bơi của nhà nghỉ, và họ khám phá ra rằng đó là nơi tốt nhất ở đó. Alice chơi bóng chuyền nước cùng một vài đứa nhóc trong khi Billy nằm trên ghế dài và quan sát. Mọi thứ đều quá đỗi tự nhiên. Họ có thể là hai cha con đang trên đường đến Los Angeles, có thể là tìm việc làm, hoặc tìm kiếm họ hàng thân thích để có thể vay một khoản vay dài hạn hoặc nương nhờ qua ngày.

Nhân viên nhà nghỉ nói đúng về bữa ăn buffet - ngập nui sốt phô mai và thịt bò bít tết - nhưng sau gần hai giờ lặn lội trong nước, Alice ăn hết một đĩa đầy và còn lấy thêm. Billy không thể theo kịp cô, dù đã có một khoảng thời gian - chẳng hạn như khóa huấn luyện cơ bản - anh ăn như hổ lốn. Sau bữa trưa, cô nói rằng mình muốn chợp mắt. Billy không ngạc nhiên về điều đó.

Khoảng 4 giờ chiều, họ tiếp tục đi mua sắm, lần này là ở một cửa hàng nông sản thực phẩm có tên là Grow Baby Grow. Tâm trạng phấn chấn của Alice hồi sáng giờ đã bay biến, nhưng cô không cố gắng thay đổi ý định của anh về ngày hôm sau. Billy rất biết ơn về điều đó. Thuyết phục có thể dẫn đến tranh cãi và tranh luận với Alice là điều cuối cùng mà anh muốn. Không phải khi đó có thể là ngày cuối cùng họ ở bên nhau.

Khi họ dừng xe trước nhà nghỉ, Billy thò tay vào túi sau và lấy ra một tờ giấy gấp. Anh mở nó ra, xoa phẳng nó một cách nhẹ nhàng, sau đó dán nó vào bảng điều khiển bằng băng dính Scotch mua được ở siêu thị Target. Alice nhìn vào cô gái nhỏ ôm chú chim hồng hạc.

“Ai thế?”

Tác phẩm bằng bút chì màu được tô vẽ cẩn thận của Shanice giờ đã mờ đi một chút, nhưng những hình trái tim bay lên từ cái đầu gật gù của chú chim hồng hạc vẫn còn đậm. Billy chạm vào một trong số chúng. “Cô gái nhỏ sống cạnh nhà tôi ở Midwood. Nhưng ngày mai cô bé sẽ là con gái của tôi. Nếu tôi cần cô bé.”

10

Billy vẫn tin tưởng mọi người không ăn cắp những đồ không phải của họ, nhưng chỉ đến hôm nay mà thôi. Đống dụng cụ cũ và những thùng các-tông hình tròn bẩn vẫn đủ an toàn, nhưng ai đó có thể nhìn thấy đống đồ họ mua tại Grow Baby Grow và quyết định chôm chỉa một số thứ, vì vậy họ mang chúng vào và cất trong phòng tắm của Billy. Có bốn bao vữa Miracle-Gro, nặng hơn hai mươi cân; năm bao cát hữu cơ Buckaroo Worm Castings nặng gần năm cân và một bao phân bón Black Kow nặng chừng mười một cân.

Alice để Billy vác Black Kow. Cô nhăn mũi và nói rằng cô có thể ngửi thấy mùi của nó ngay cả ở trong túi kín.

Họ cùng xem ti-vi trong phòng cô và cô hỏi anh rằng liệu anh có ở lại qua đêm với mình không. Billy nói rằng sẽ tốt hơn nếu anh không làm như vậy.

“Tôi không nghĩ mình có thể ngủ một mình,” Alice nói.

“Tôi cũng không nghĩ là mình có thể, nhưng cả hai chúng ta sẽ phải cố gắng. Đến đây nào. Ôm tôi.”

Cô vòng tay ôm anh. Anh có thể cảm thấy cô run rẩy, không phải bởi cô sợ anh mà vì cô lo cho anh. Cô không đáng phải lo lắng chút nào, nhưng nếu phải như vậy, Billy nghĩ, thì cách này tốt hơn. Tốt hơn rất nhiều.

“Hãy đặt báo thức lúc 6 giờ,” anh nói khi buông cô ra.

“Tôi sẽ không làm vậy.”

Anh cười. “Dù thế nào cũng phải làm. Cô ngủ chút đi.”

Về đến phòng mình, anh gửi tin nhắn cho Bucky: Có tin tức gì về N không?

Bucky trả lời gần như lập tức. Không. Hắn có thể ở đó nhưng tôi không biết chắc. Xin lỗi.

Không sao, Billy nhắn lại, sau đó đặt báo thức lúc 5 giờ. Anh không buồn ngủ, nhưng anh có lẽ nên ngủ một chút.

Vì thế anh ngủ, một chút, và mơ về Shanice. Con bé đang xé nát bức tranh của Dave Hồng hạc và hét lên Cháu ghét chú Cháu ghét chú Cháu ghét chú.

Anh thức dậy lúc 4 giờ và khi anh bước ra bên ngoài với một bên tay đeo chiếc găng tay mới, anh đã thấy Alice ngồi đó trên chiếc ghế xếp của nhà nghỉ, mặc chiếc áo nỉ in dòng chữ TÔI YÊU LAS VEGAS và ngửa mặt lên ngắm trăng.

“Chào,” Billy nói.

“Chào.”

Anh bước đến rìa dành cho lối đi bộ bằng xi măng và chà đôi găng tay mới vào đất bẩn. Sau khi hài lòng, anh đập chúng vào nhau để phủi bụi và đứng lên.

“Trời lạnh,” Alice nói. “Như thế sẽ tốt cho anh. Anh có thể mặc áo khoác.”

Billy biết nhiệt độ sẽ tăng nhanh chóng khi mặt trời mọc. Có thể là tháng Mười, nhưng nơi đây là sa mạc. Dù thế nào thì anh cũng sẽ mặc áo khoác denim lao động.

“Cô muốn ăn gì đó không? Trứng McMuffin? Tiệm McDonald’s dưới đường mở cửa hai mươi tư giờ.”

Cô lắc đầu. “Tôi không đói.”

“Cà phê không?”

“Chắc chắn rồi, nghe tuyệt đấy.”

“Kem và đường?”

“Cho tôi cà phê đen.”

Anh đi xuống hành lang vắng vẻ và lấy cho họ mỗi người một cốc từ nhà nghỉ Bunn.

Khi anh quay lại, cô vẫn đang ngẩng đầu nhìn trăng. “Trông nó đủ gần để tôi có thể đưa tay ra và chạm vào. Nó không đẹp sao?”

“Có đẹp, nhưng cô đang rùng mình rồi kìa. Vào trong thôi.”

Cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa sổ trong phòng anh và nhấp một ngụm cà phê, sau đó đặt nó lên chiếc bàn nhỏ và chìm vào giấc ngủ. Chiếc áo len của cô quá rộng, cổ áo lệch sang một bên và để lộ một bên vai. Billy nghĩ bờ vai đó đẹp như ánh trăng. Anh ngồi xuống, uống cà phê và chăm chú quan sát cô. Anh thích những hơi thở dài và chậm rãi của cô. Thời gian cứ thế trôi qua.

11

Khi anh đánh thức cô lúc 7 giờ rưỡi, cô mắng anh vì đã để cô ngủ đến tận giờ đó. “Chúng ta cần giúp anh xịt mà. Chất dính đó cần ít nhất bốn giờ mới hoạt động.”

“Không sao đâu. Trận đấu bắt đầu lúc 1 giờ và tôi sẽ không đến chỗ anh ta cho đến ít nhất là 1 giờ rưỡi.”

“Kể cả thế, tôi ước chúng ta làm xong chuyện này một giờ trước, như thế an toàn hơn.” Cô thở dài. “Vào phòng tôi đi. Chúng ta sẽ làm ở đó.”

Vài phút sau, anh cởi áo sơ mi ra và thoa kem dưỡng ẩm lên bàn tay, cẳng tay và mặt. Cô nhắc anh đừng bỏ quên mí mắt và gáy. Lúc anh làm xong, cô đi đến dùng bình xịt làm rám nắng. Lớp đầu tiên mất năm phút. Khi cô làm xong, anh đi vào phòng tắm và ngó nghiêng xem xét. Trong gương là một người đàn ông da trắng với làn da rám nắng.

“Vẫn chưa đủ,” anh nói.

“Tôi biết. Dưỡng ẩm thêm một lần nữa.”

Cô sử dụng bình xịt lần hai. Khi anh vào phòng tắm và thấy có vẻ đã ổn hơn rồi, nhưng anh vẫn chưa hài lòng. “Tôi không biết,” anh nói với Alice lúc anh đi ra. “Đây có thể là một ý tưởng tồi.”

“Không hề. Nhớ những gì tôi đã nói chứ? Trong bốn đến sáu giờ tiếp theo, nó trông sẽ tối màu hơn. Với chiếc mũ cao bồi và quần yếm...” Cô nhìn anh bằng ánh mắt bình phẩm. “Nếu tôi không nghĩ anh trông giống Chicano [*] , tôi sẽ nói với anh.”

Và đó là lúc cô đề nghị tôi từ bỏ nó và trở lại Colorado với cô, Billy nghĩ. Nhưng cô không. Cô bảo anh mặc bộ đồ mà cô gọi là “trang phục của anh” vào. Billy trở về phòng và đội bộ tóc giả sẫm màu, mặc áo phông, quần yếm, áo khoác lao động (găng tay nhét trong túi áo), và chiếc mũ cao bồi mòn vẹt mà Bucky và Alice mua ở Boulder. Chiếc mũ chạm đến tai anh và anh tự nhắc mình rằng lúc thời điểm đến, anh phải nâng nó lên một chút để lộ ra mái tóc đen điểm xám điển hình.

“Trông anh ổn mà.” Mặc dù vậy, viền hai con mắt cô ửng đỏ. “Anh đã mang theo tập giấy và bút chì chưa?”

Anh vỗ vỗ vào túi trước của chiếc quần yếm. Chiếc túi khá to, đủ để anh nhét một khẩu Ruger giảm thanh cùng những vật dụng viết khác.

“Da anh đang dần ngăm đen hơn rồi đấy,” cô ấy mỉm cười đầy quyến rũ. “Thật may là Cảnh sát PC không có ở đây.”

“Họ phải có ở đây chứ,” Billy nói. Anh thò tay vào chiếc túi bên của quần yếm, nơi không chứa khẩu Glock 17 và lôi ra một cuộn tiền. Đó là tất cả những gì anh còn lại ngoại trừ một vài tờ hai mươi đô-la. “Cầm lấy cái này. Gọi nó là bảo hiểm.”

Alice nhét nó vào túi mình mà không tranh cãi gì thêm.

“Nếu chiều hôm nay cô không nhận được cuộc gọi từ tôi, thì cứ chờ nhé. Tôi không biết phía bắc ở vùng này có sóng di động không. Nếu tối nay tôi không về trước 8 giờ, tức 9 giờ ở vùng ngoài thì có nghĩa là tôi sẽ không quay lại. Cô hãy ở lại qua đêm, sau đó trả phòng và bắt xe buýt Greyhound đến Golden hoặc Estes Park. Gọi cho Bucky. Ông ấy sẽ đón cô. Ổn chứ?”

“Điều đó không ổn lắm, nhưng tôi hiểu. Để tôi giúp anh mang những bao phân này ra xe tải.”

Họ cùng nhau khuân vác hai chuyến, sau đó Billy đóng sập cửa sau. Cả hai đứng đó nhìn nhau. Một vài người mắt vẫn còn ngái ngủ - dân buôn bán, một gia đình - thu dọn hành lý và chuẩn bị rời đi.

“Nếu không cần phải có mặt ở đó lúc 1 giờ, anh có thể ở lại thêm một giờ nữa,” cô nói. “Hay hai giờ cũng được.”

“Tôi nghĩ mình nên đi bây giờ thì tốt hơn.”

“Vâng, có lẽ anh nên làm thế thì tốt hơn,” Alice nói. “Trước khi tôi không chịu nổi.”

Anh ôm cô. Alice cũng ôm lại anh thật chặt. Anh mong cô nói anh rằng hãy cẩn thận. Anh mong cô một lần nữa nói với anh rằng đừng chết. Anh mong cô đề nghị anh một lần nữa, có thể cầu xin anh, rằng đừng đi. Nhưng cô không làm thế. Cô nhìn anh và nói, “Hãy lấy lại những gì là của anh.”

Cô buông anh ra và quay trở lại nhà nghỉ. Lúc đến nơi, cô quay lại và giơ điện thoại lên. “Hãy gọi cho tôi khi anh xong việc. Đừng quên nhé.”

“Tôi sẽ không quên đâu.”

Nếu tôi có thể, anh nghĩ. Tôi sẽ làm vậy nếu tôi có thể.