← Quay lại trang sách

Chương 4 Ngựa lồng

Uất Trì Phương vâng mệnh cáo lui, vừa ra ngoài cửa nét mặt hắn liền chuyển sang hùng hổ.

“Ngươi có ý gì? Tiêu hủy chứng cứ, còn liên lụy ta lừa dối trưởng quan!”

“Không muốn chuyện mẹ đẻ chuyện con mà thôi.” Lý Thuần Phong cười hì hì chẳng mảy may bận tâm: “Trừ phi ngài muốn Tạ tướng quân tóm ta tại chỗ? Nếu thế chỉ sợ việc này vĩnh viễn không có ngày sáng tỏ.”

“Lẽ nào ngươi có căn cứ phá giải án này?”

“Không có.”

Uất Trì Phương đang định nổi tam bành, Lý Thuần Phong thong thả nói: “Chẳng qua có việc này lại khá là kỳ quái.”

“Việc gì?”

“Quàn xác bảy ngày, máu trong thi thể sớm đã khô cạn, nhưng vết máu trên cổ đầu lâu lại vẫn rất tươi.” Rốp một tiếng, Lý Thuần Phong bóc một hạt lạc quẳng vào miệng, mập mờ nói, thuận tay mò mấy củ lạc trong ống tay áo ra, đưa tới trước mặt Uất Trì Phương: “Ăn không?”

Bộ dạng đáng sợ ban nãy của thi thể như còn ở trước mắt, Uất Trì Phương không khỏi nôn nao trong ngực, lắc đầu: “Thôi khỏi!” Chủ quán rượu lắc đầu, yên lòng yên dạ, thu lạc vào tay áo.

Lúc này, con phố dài đã dần dần náo nhiệt. Hai người đạp trên lớp tuyết mềm, vang tiếng nhè nhẹ. Một con quạ bất chợt vụt bay từ ngọn cây, cành cây lay động, lả tả rụng xuống khá nhiều hoa tuyết, theo gió cuộn bay. Xe chở than sưởi không lâu trước vừa mới qua đây, trên đường còn một vệt bụi than lẫn trong vết bánh xe. Không khí lạnh lẽo buốt giá, thoang thoảng có mùi nướng bánh, chưng mật bốc tới.

“Theo huynh, trên đời… thật sự có loại chuyện cương thi quay về tác ác không?”

“Nghe nói ở đất Kinh Sở có một loại pháp thuật có thể điều khiển tử thi, khiến chúng hành động.” Lý Thuần Phong ôm tay áo, hà hơi trắng toát, hơi híp mắt: “Tin đồn mà thôi, chưa tận mắt trông thấy, khó nói có hay không.”

“Vậy thì án này…”

Uất Trì Phương chưa dứt lời đã bị Lý Thuần Phong chẹn ngang: “Ngày thường huynh có qua lại với Thôi đại nhân không? Ông ta là người thế nào?”

“Chỉ gặp mặt vài lần.” Chăm chú nhớ lại những điều nghe được thấy được ngày trước, hiệu úy đáp: “Võ nghệ vị ấy cao cường, càng có tài viết chữ đẹp, rất có uy vọng trong quân; nhưng tính tình cô tịch, không thích giao du, tri giao cả đời chỉ có mình Tạ đại nhân.”

“Có người thân không?”

“Thôi tướng quân tang vợ từ khi còn trẻ, từ đó chưa từng cưới hỏi.”

Lý Thuần Phong đang định nói tiếp, từ khu chợ nhộn nhịp bỗng dấy lên một trận náo động, tiếng kinh hô xen tiếng vó ngựa lần lượt vọng tới. Một con ngựa đen hệt như gió lốc lồng lộn chạy lại, khó khăn lắm mới đến cạnh Uất Trì Phương, bỗng nhiên dựng vó đứng thẳng, ngửa đầu hí dữ. Bên tai chỉ nghe một tiếng “Á”, ra là một nữ tử đi đường bị dọa cho trượt ngã, sắp bị ngựa dữ đạp dưới vó.

Uất Trì Phương chẳng kịp nghĩ nhiều, khóe mắt liếc thấy bên cạnh có tiệm vải, lập tức xông tới, thuận tay xé một dải lụa dài, thắt thành thòng lọng, xem chuẩn thời cơ vung dải lụa đi, tròng chính xác vào cổ ngựa. Con ngựa nọ hí dài một tiếng, bốn vó đạp tuyết bắn tung, vùng mạnh tới mức kéo hắn lao đi mấy bước, thiếu chút nữa thì mất thăng bằng. Trong tiếng kinh hô, Uất Trì Phương hít sâu một hơi, nhắm chuẩn cây cột gỗ thô to trước tửu lâu, đem đầu kia dải lụa nhanh chóng quấn mấy vòng, đầu dây cuộn vào eo, rồi trầm eo xuống tấn, hai chân tựa như mọc rễ vững vàng đứng chắc, không chịu lỏng tay. Con ngựa nọ vùng vẫy phát cuồng, trong tiếng hí vang, một luồng sức lớn tràn tới, hiệu úy xiêu xiêu vẹo vẹo bị kéo về phía cột trụ.

Đúng lúc này, một tiếng huýt vang lên. Tiếng này khá là kỳ quái, tuy cao mảnh nhưng lại không chói tai, con tuấn mã vốn đang bạo nộ lúc trước bỗng dừng lại, lỗ mũi phả ra luồng hơi trắng, tiếp đó từ từ cúi đầu, khôi phục lại dáng vẻ thuần phục. Uất Trì Phương định thần lại, lúc này mới cảm thấy tay chân mềm nhũn, sống lưng lạnh toát, đã ướt đẫm cả. Đám người chạy tránh dần xúm lại, tiếng vỗ tay vang lên tứ phía, đều khen vị quân gia trẻ tuổi này thần lực kinh người. Uất Trì Phương chẳng rảnh bận tâm, vội ngẩng đầu, liền thấy trên mặt nam tử áo xanh bên cạnh có nụ cười tủm tỉm, ngón tay vừa dời khỏi môi - âm thanh ban nãy là do Lý Thuần Phong phát ra.

• • •

“Đây là ngựa của Thôi tướng quân?”

“Đúng vậy. Sau khi chuyện đêm qua xảy ra, chẳng ai bận tâm tới, con ngựa này chẳng biết đã đi đâu, không rõ vì sao lại xông vào giữa chợ.”

Ngựa tuyền một màu đen, tai như trúc bắp như lan, trán rộng vó to, là một con tuấn mã không cần phải nghi ngờ. Lý Thuần Phong vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve bờm nó, con ngựa hí khẽ một tiếng, cúi đầu vểnh tai, so với bộ dạng lồng lộn ban nãy thật không thể đánh đồng, sắc mặt Lý Thuần Phong trở nên ngưng trọng, thu bàn tay lại: Trên ngón tay có dính máu tươi.

“Là đêm qua…”

“Không phải.” Lý Thuần Phong nhanh chóng phủ định lời hiệu úy. “Vết máu đỏ tươi, còn chưa khô cứng, tuyệt đối không thể quá hai canh giờ.”

“Vị quân gia này…”

Có giọng khép nép truyền tới, ngắt lời hai người. Dõi theo giọng nọ, thì ra là cô gái vừa mới ngộ hiểm nọ, xem ra tuổi độ trên dưới hai mươi, áo gấm màu lục nhạt, dung mạo đẹp đẽ, sắc mặt hơi tái, son phấn trên gò má nhạt hết, rõ ràng hoảng hồn chưa thôi. Thấy Uất Trì Phương quay đầu, vội thi lễ chào hỏi, cúi đầu nói: “Đa tạ cứu giúp.”

“Khụ, chuyện này… không cần đa lễ.” Uất Trì Phương vội vàng đáp lễ, không dưng mặt bỗng đỏ bừng. Ở một trình độ nào đó, tướng quan có bề ngoài hào sảng kỳ thực khá là thẹn thùng, nhất là lúc ở cùng đàn bà con gái.

Cô gái tựa hồ nhận ra vẻ mất tự nhiên của hắn, nở nụ cười xinh xắn: “Nô gia họ Liễu, đứng thứ năm, người trong kinh đều gọi tiểu nữ là Ngũ Nương. Xin hỏi cao danh quý tính của công tử?”

Lần này tới lượt Uất Trì Phương giật mình, hỏi: “Cô nương chính là Liễu Ngũ Nương của Minh Thúy các?”

“Minh châu ánh búi tóc, Trâm phượng cài trên đầu” - Minh Thúy các trong thành Trường An đối với đám con cháu quyền quý mà nói có thể gọi là không ai không biết, không ai không sành. Cô nương nơi đó tài sắc song tuyệt, lại luôn tự trọng thân phận, chỉ đem ca múa mua vui cho người, không tùy tiện lấy thân hầu hạ. Cứ như thể lại càng được đám con em quý tộc ưu ái, quà cáp gửi tặng có thể lên tới vạn tiền. Một khúc ca từ vời ra, giáo phường tranh nhau truyền tụng, bất kể là nữ nhi dân đen tầm thường hay phi tần trong chốn hoàng cung sâu thẳm, ai nấy đều coi việc học được điệu khúc ở Minh Thúy các là vinh quang. Liễu Ngũ Nương này lại càng là một trong những ca cơ nức tiếng nơi đó, chẳng biết vì sao áo vải thoa gỗ, gỡ hết trâm vòng, một mình đi tới chỗ này.

“Hân hạnh gặp mặt, hân hạnh gặp mặt.” Lý Thuần Phong bên cạnh tiếp lời: “Tại hạ họ Lý. Còn về vị công tử này…” Quay đầu liếc Uất Trì Phương còn đang ngây đơ bên cạnh, nói tiếp: “… đại khái là phải sau một canh giờ nữa mới nhớ ra được tên họ của mình.”

Liễu Ngũ Nương chớp mắt, che miệng cười khẽ. Uất Trì Phương lúc này mới phát giác bản thân thất thố, sắc mặt càng đỏ, ngượng ngùng nói: “Tại hạ… tại hạ họ kép Uất Trì, tên chỉ có một chữ Phương.”

“Thì ra là Uất Trì đại nhân.” Cô gái chắp tay bái một lần nữa, nói: “Tiểu nữ có hẹn, không thể ở lâu. Nếu sau này đại nhân tới Minh Thúy các, ngàn vạn lần phải nhớ tìm tiểu nữ, để tiểu nữ được đích thân hầu hạ trà rượu, báo đáp ân tình cứu giúp hôm nay.”

“Ngựa lồng đưa tới giai nhân, trời vun chuyện tốt. Tuy chẳng phải quân tử cũng nên tác thành việc tốt cho người, Lý mỗ cáo từ.”

“Cái gì? Huynh muốn đi?” Uất Trì Phương cuối cùng cũng hoàn hồn, nói: “Không được!”

“Oa?” Gã chủ quán rượu nhướng mày: “Uất Trì đại nhân định bắt ta đi thẩm vấn sao? Đã không có chứng cứ, sợ là khó mà định tội.”

Hiệu úy nhớ tới chuyện vết chữ bị hủy, không khỏi nản lòng. Kỳ quái là, trong lòng hắn kỳ thực không hề xem người này là nghi phạm, lại còn cảm thấy khá đáng tin.

“Chuyện này khá quái dị, mọi người đều bảo huynh kiến thức rộng rãi, có thể hỗ trợ điều tra không?”

Thở dài một tiếng, Lý Thuần Phong nói: “Trong Huân Vệ phủ, người thích quản việc không đâu hẳn là không nhiều.”

“Cái gì?”

“Án này ngụy dị khó lường, đã không có trách nhiệm điều tra, phủi tay sạch sẽ cũng không hề khó, cần gì phải nhúng tay?”

Trước mắt hiệu úy trẻ tuổi hiện ra cảnh tượng đêm đó. Ánh đao, sắc máu, đầu lâu tung tóe, tựa hồ ở ngay trước mắt. Hắn đặt tay lên cán đao, xúc động nói: “Ăn lộc của người, tận lực làm việc, thân đã là tướng quân của triều đình, sao có thể không quản?”

“Ừm, đại nhân quả nhiên vì nước vì dân, bội phục bội phục.” Miệng thì nói thế, trên mặt Lý Thuần Phong lại chẳng mảy may thấy chút bội phục nào. “Có điều, Lý mỗ là hạng thảo dân, đã chẳng ăn lộc vua, lại chẳng được chỗ tốt nào, cái vụ tận lực làm việc, không khỏi phải bớt đôi chút.”

Hai chữ “chỗ tốt” nói nhấn mạnh, Uất Trì Phương có ngốc hơn nữa cũng đã nghe ra ý tứ.

“Tuy cửa quan còn chưa treo giải, nhưng án theo quy định, chỉ cần phá được án, chuyện ban thưởng không trốn đi đâu được.” Ngữ khí Uất Trì Phương đã có vẻ mất kiên nhẫn: “Có muốn tại hạ viết giấy làm tin không?”

“Ai da, không cần, không cần.” Lý Thuần Phong vui vẻ nói: “Lệnh thúc Ngô quốc công danh vọng vững khắp Trường An, sao có thể không tin. Chỉ là Tùy Ý lâu có hai quy củ: Một là không làm không công, hai là không nhận không tiền. Thói quen của người làm ăn, trước nói rõ ràng, miễn ngày sau tranh chấp mà thôi.”

Bất mãn trong lòng Uất Trì Phương lại thêm vài phần. Giả như hắn tin lời đồn đại nơi phường phố, không chừng sẽ cho đối phương là cao nhân ẩn sĩ trong truyền thuyết, ai mà ngờ thì ra là một nhân vật biếng nhác sặc mùi tiền, lòng kính trọng mới nãy toàn bộ đã hóa thành xem thường. Lý Thuần Phong lại chẳng thèm bận lòng tới cách nghĩ của hắn, phủi phủi y phục, nói: “Đi thôi.”

“Đi đâu cơ?”

“Không biết.”

Thấy vẻ mặt kỳ quái của hiệu úy, chủ quán rượu cười cười vỗ gáy con tuấn mã đen.

“Có điều, hẳn là nó biết.”