Chương 6 Lệ quỷ
Nháy mắt, nỗi sợ hãi cùng cực như sóng triều ập tới, chót vót không thấy đỉnh. Trong não Uất Trì Phương bùng nổ, đao trong tay không sao nắm vững nổi, “keng” một tiếng rơi xuống đất. Con ngựa đen theo gió lạnh, mang tới một trận khí âm hàn thấu xương, đấy chính là thanh đao hàn thiết trong tay Thôi Nguyên Khải đang chém thẳng tới cổ hiệu úy. Uất Trì Phương mắt thấy lưỡi đao sắp chạm người, vậy mà trong đầu chẳng chút ý niệm phản kháng, dường như tất tật dũng khí đã rời khỏi bản thân.
Chính khi ấy, tai hắn bỗng nghe thấy một tiếng huýt nhẹ. Cùng lúc, con ngựa hí dài dựng vó đứng thẳng, thân thể kỵ sĩ trên lưng ngựa cũng theo đó lắc lư nghiêng ngả, nhát đao như sét đánh suýt đoạt mạng của Uất Trì Phương vì thế mà mất chuẩn, mũi đao phạt qua da đầu hắn. Giữa khoảng sinh tử, vừa vặn dạo đủ một vòng. Hiệu úy chưa hết kinh hồn, ngước mắt nhìn thì thấy nam tử áo xanh nọ đứng chắn trước ngựa, nhíu mày chụm môi huýt, thần sắc bình thản, làm gì còn chút vẻ co ro cúm rúm nào.
Động tác của kẻ không đầu cũng đã dừng lại. Lý Thuần Phong ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén, ngầm toát vẻ uy nghiêm, so với gã chủ quán rượu sợ bóng sợ gió ban nãy tưởng như là hai người. Kỵ sĩ không đầu trên lưng ngựa xoay người, hướng sang Lý Thuần Phong, tựa hồ lưỡng lự đôi chút, tiếp đó hai tay nâng cao thanh đao hàn thiết, chẻ thẳng xuống đầu kẻ đang ngáng đường mình.
Tất thảy chẳng qua chỉ trong chớp mắt, nhưng thế cũng đủ để Uất Trì Phương ổn định tâm thần. Hệt như kỳ tích, dũng khí biến mất lại trở về với thân thế. Hắn vận sức lộn một vòng, nhặt lại trường đao rơi dưới đất, hô lớn một tiếng mượn thế bật dậy, nghênh đón thanh hàn thiết đao nọ. Uất Trì Phương biết thanh đao này của Thôi Nguyên Khải sắc bén cực kỳ, cho nên không hề đọ lưỡi với nó mà thuận theo song đao đi lên, cắt vào gan bàn tay Thôi Nguyên Khải. Chiêu này quả nhiên có hiệu quả, đối phương thình lình ghìm dây cương lùi về sau một bước.
Thời gian như ngưng lại trong một thoáng ngắn ngủi, song phương đối diện gườm nhau, trong yên ắng chỉ nghe thấy tiếng phì phì từ mũi chiến mã. Không biết qua bao lâu, kẻ không đầu nọ bỗng xoay đầu ngựa, quay về đường cũ điên cuồng phóng đi, biến mất trong màn đêm, đột ngột hệt như lúc tới, giống như ác quỷ đến từ cánh cổng địa ngục rồi lại quay trở về nơi nó nên về.
Thẳng tới khi không còn nghe thấy tiếng vó ngựa nữa Uất Trì Phương mới ngồi phịch xuống đất, thở lấy thở để. Một phen giao đấu vừa rồi tuy ngắn ngủi nhưng lại tựa rất dài. Đời này kiếp này, hắn chưa từng nghĩ bản thân lại có trải nghiệm tác chiến với lệ quỷ, hành động mới rồi thực ra chẳng qua là phản ứng bản năng của người học võ, nghĩ lại chỉ cảm thấy kinh sợ. Tiết trời tuy lạnh giá, mồ hôi vậy mà đã ướt đẫm lưng.
Có tiếng người vỗ tay, kế đó là một giọng cười ẩn ý vang lên. “Võ công rất được.”
Hiệu úy ngẩng đầu, thấy người nọ áo xanh, nét cười đầy mặt. Trải một phen nhặt lại mạng từ chỗ chết, bây giờ nhìn lại thấy đối phương thuận mắt hơn nhiều, Uất Trì Phương vốn là hán tử nhiệt huyết, nghĩ tới việc mới nãy người này có thể nói là xả thân cứu giúp, vội bật phắt dậy, khom người nói: “Đa tạ Lý huynh!” Lời này toát lên thành ý, khác hẳn với vẻ qua loa xong chuyện khi trước.
“Không cần cảm ơn tại hạ, là huynh tự cứu lấy mình. Nếu không nhờ huynh, Lý mỗ chỉ sợ cũng phải đồng cảnh ngộ với thi thể trong hố này rồi. Mà nói ra, tại hạ phải cảm tạ Uất Trì huynh mới phải.”
“Thật là tà môn, ai ngờ Thôi đại nhân ngài ấy… ngài ấy vậy mà lại biến thành lệ quỷ không đầu…”
“Oa?” Lý Thuần Phong ngẩng đầu lên, đôi mày hơi nhíu. “Sao huynh lại cho rằng mới rồi là quỷ hồn của Thôi đại nhân?”
“Còn cần phải nói à? Ô Dạ Đề, hàn thiết đao, bộ dạng y chang tối hôm trước, lại thiếu đi cái đầu…” Nói tới chỗ này, nhớ lại cảnh tượng hãi hùng ban nãy, Uất Trì Phương cũng không khỏi rùng mình.
“Hừm. Nếu đúng là quỷ hồn, vậy cái này từ đâu mà ra?”
Vừa nói, Lý Thuần Phong vừa cúi xuống, nhặt lên một vốc tuyết. Ánh tuyết phản chiếu nhìn khá rõ ràng, đó là một vết máu tươi, nhỏ xuống nền tuyết trắng, tương phản cực kỳ bắt mắt.
• • •
Sắc trời vẫn đang tối tăm, chân trời phía xa lại có chút ánh sáng, là quầng sáng mờ của ban mai đang hiện. Lúc này hai người đang trên đường về thành, mơ hồ có thể thấy tường thành chỗ cửa Khai Nguyên. Một đêm bôn ba, Uất Trì Phương lại chẳng hề cảm thấy mệt mỏi, quanh đi quẩn lại trong đầu toàn là tình cảnh đêm qua. Ấy vậy mà mặc hắn có nói thế nào, kẻ đang theo sau cũng chỉ đơn giản ừ hứ mấy tiếng, hai tay lùa trong tay áo, mắt chỉ gắn chặt vào bước chân, tâm trí để ở đẩu đâu.
“Không sai, ban nãy ta đích xác đã chém trúng gan bàn tay hắn. Không ngờ thanh đao này vậy mà có khả năng đả thương ác quỷ, thật là việc lạ!” Đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hiệu úy kinh ngạc thốt: “Chẳng có lẽ là cương thi tác quái?”
“Cương thi?”
“Là huynh đệ trong doanh nói, trên chiến trường, người tử trận không biết bản thân đã chết, liền bám vào thi thể để tác ác.” Nhớ lại tình hình lúc đêm, trong lòng Uất Trì Phương hẵng còn sợ hãi. “Ta thấy không chừng Thôi tướng quân bị quỷ cương thi nhập thân rồi.”
“Ha.”
“… Tốt xấu gì cũng nói đôi câu đi.” Hiệu úy bất mãn cấm cảu lầu bầu.
“Uất Trì tin chuyện quỷ thần sao?”
“Chuyện này…” Hiệu úy ngập ngừng: “Vốn ra tại hạ cũng không tin. Có điều đêm qua… thật sự gặp phải loại chuyện nọ, không tin cũng đành phải tin. Chẳng qua, cứ thế mà xem, cõi người cõi quỷ cũng chẳng có gì phân biệt.”
“Cái khác nhau giữa người và quỷ, đại khái chính là ở khí sinh linh.”
“Khí sinh linh?”
“Con người bởi vì có linh hồn mới thành được cái gọi là người. Nếu dùng câu chuyện mua tráp trả ngọc* làm ví dụ, xác thịt là tráp gỗ còn linh hồn mới là ngọc. Mất đi linh hồn, bản thân tráp gỗ chẳng còn bất cứ giá trị gì. Nếu bất kể có hay không có ngọc, cứ khư khư chỉ xem cái tráp có hoàn hảo hay không thì đấy là cách làm của phường ngu xuẩn.”
Điển từ sách Hàn Phi Tử. Người nước Sở sang nước Trịnh bán ngọc, người nước Trịnh chỉ mua tráp đựng ngọc mà trả lại ngọc. (DG)
“Huynh muốn nói, khí sinh linh nọ có thể rời khỏi thân xác mà tồn tại riêng?”
“Có lẽ thế.” Lý Thuần Phong chẳng để tâm, nói: “Ví dụ Thôi tướng quân vốn là chiến tướng, đương nhiên từng giết người. Có lẽ chính là một đao như lúc nọ… đầu lâu rụng xuống. Về sau, khí sinh linh của oan hồn không đầu không chịu tan…”
Giọng Lý Thuần Phong càng lúc càng u ám. Uất Trì Phương không cầm được rùng mình, rồi chợt ý thức được đối phương đang trêu đùa mình, không khỏi hơi bực dọc: “Lý huynh! Đây không phải chuyện đùa…”
Vừa quay mặt lại, chính một khắc ấy Uất Trì Phương bỗng nghẹn lời. Kế đó trong đầu trống rỗng, lông mao toàn thân cũng dựng đứng cả dậy…
Nhờ vào ánh sáng mơ hồ, lờ mờ trông thấy người sau lưng vẫn đang đi theo mình như cũ, bước đi ung dung, chỉ là cái đầu không biết đã đi đâu mất.
Huyết dịch toàn thân Uất Trì Phương lúc này đông lại thành băng từ đầu xuống chân rồi ở yên đó, chẳng thể cử động, cũng nói không ra lời. Bên tai vang tiếng ùng ùng, cái gì cũng không nghe rõ. Một lúc sau mới khôi phục lại ý thức, động tác đầu tiên là nhảy tránh đi, thiếu chút nữa bị đụn tuyết đằng sau vướng ngã. Cũng lúc ấy chợt nghe thấy tiếng cười bị nén xuống: “Quả nhiên là tin rồi…”
Theo tiếng cười đó, người nọ chầm chậm kéo cái chăn trùm trên đầu xuống, lộ ra đôi mắt sáng long lanh.
“Huynh… huynh…” Uất Trì Phương chỉ kẻ kia, không biết phải nói sao.
“Thứ tội, thứ tội, khiến Uất Trì kinh sợ rồi.” Cho dù nói thế, trên mặt kẻ đùa ác chẳng thấy mảy may vẻ áy náy nào. “Chẳng qua là vừa rồi huynh bảo cõi người cõi quỷ chẳng khác nhau, ta còn tưởng huynh sẽ không sợ.”
“Lẽ nào lại thế!” Tới tận lúc này Uất Trì Phương mới thật sự hoàn hồn thoát khỏi cơn khiếp hãi, bộ mặt đỏ bừng, giận điên nói: “Lại dám đùa cợt ta!”
“Thật ra là muốn chứng minh một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Chậm rãi cuốn chặt lấy cái chăn, gã chủ quán rượu cười tươi như hoa. “Cho dù tận mắt trông thấy một thi thể không đầu cũng không thể đoán chắc đó là thật được.”
Nét cười trên mặt hắn chưa thu lại, ánh mắt bỗng cô đọng. Uất Trì Phương dõi theo cái nhìn của hắn ngẩng đầu coi, lập tức sững lại: Chính ở đối diện, trên thành lâu cao tới mấy trượng treo lủng lẳng một người, đang lắc lư nhè nhẹ.