Chương 7 Xác sống
Không nghi ngờ gì nữa, kẻ này đã chết. Đối với người sống mà nói, thi thể đều không dễ coi; kể cả tử thi kinh khủng thế này cũng cực ít thấy. Lúc này cái xác đã được binh sĩ tháo xuống, đem ra chỗ trống cạnh tường thành, đặt nằm ngửa. Nhìn lúc ban ngày, sắc mặt thi thể xanh đồng, đôi mắt khép nửa, lộ ra tròng mắt đục ngầu, một mé răng tàn khuyết lộ ra bên bờ môi khiến cho bộ mặt nhăn nhúm trông có vẻ như đang cười - Cái tướng mạo khiến người ta nhìn qua là khó quên này đúng là thuộc về gã đàn ông trên cỗ xe vận chuyển xác chết đêm qua.
Lý Thuần Phong trầm mặc không nói, cúi người xem thi thể, ánh mắt lặng lẽ sáng lên. Chỗ vạt áo được vạch ra ở trước ngực thi thể lộ ra một đồ án bằng chu sa không rõ ràng, hình vẽ uốn lượn như rắn, nhìn không ra đầu mối gì.
“Đây là chuyện gì?” Uất Trì Phương ghì đao quát giận nhưng không ai trả lời, mấy binh sĩ thủ thành đứng cạnh lại xì xào chuyện riêng, thần sắc bất an.
“Còn là gì được chứ? Quỷ đấy…”
“Hử?” Binh sĩ bên cạnh đưa tay kéo đồng bạn nhanh mồm nhanh miệng, muốn gã chớ nói lung tung. Uất Trì Phương sầm mặt: “Có lời thì nói thẳng ra, chớ có ngập ngà ngập ngừng.”
Người nọ vốn là một gã rỗng đầu thẳng tính, bấy giờ bèn nói: “Đại nhân còn không biết chuyện ma quái ở gò Loạn Táng sao? Thi thể ở chỗ ấy thường không dưng mất tích, lại chẳng phải bị chó hoang tha đi. Cứ đến canh ba nửa đêm liền có âm thanh quái dị vang lên, ai cũng bảo là quỷ xây tường… Ngài nghĩ coi, nếu không phải là quỷ quái ai có thể treo cái xác lên tường thành cao như thế?”
Uất Trì Phương nhìn toàn thành lâu nọ, cao phải mấy trượng, bên cạnh không hề có chỗ đặt chân, đúng là không hiểu làm thế nào treo lên được. Lại trông cái xác, mặt xanh như đồng, toàn thân trên dưới không có vết thương hay dấu máu, cũng chẳng có vết tích đánh nhau. Nghĩ tới tao ngộ đêm qua, trong lòng hiệu úy không khỏi có chút rùng rợn, nhưng vẫn cố sức trấn định, nạt trách: “Chớ nói lung tung!”
Gã binh sĩ tuổi trẻ trong lòng không phục, cãi lý nói: “Tiểu nhân không nói lung tung, mọi người bảo tiểu nhân lớn gan, chuyện vận chuyển thi thể đẩy cả sang tiểu nhân. Lần trước chuyển ba cái xác tới chỗ đó, ngày hôm sau đã chẳng thấy cái nào. Nếu chẳng phải xác giả thì chính là Hồi Sát… đây là tiểu nhân tận mắt trông thấy.”
Gã vừa nói vừa nghển cố nhìn cái xác, đột nhiên sắc mặt đại biến, gào lên: “A! Là hắn… chính là hắn!”
“Làm sao? Ngươi nói ai?”
Giọng binh sĩ nọ run rẩy: “Chính là người này… cái xác đó… là cái xác mấy ngày trước chính tay tiểu nhân thu liệm…”
“Ngươi nói, người này là người chết mà ngươi từng thu nhặt?”
“Không sai, không sai chút nào… cái tướng mạo kỳ quái là thế trên mặt còn có vết sẹo, tuyệt đối không nhầm được, khẳng định là hắn.”
“Lúc đấy là lúc nào?”
“Đại khái là sáu ngày trước.” Binh sĩ đảo mắt nghĩ ngợi, do dự nói: “Cũng có thể là bảy ngày… chết ngay dưới đoạn tường thành này.”
“Không thể thế được! Đêm qua ta còn thấy hắn…”
Đột nhiên ý thức được mình vừa nói gì, Uất Trì Phương thình lình ngậm miệng, rùng mình một cái rõ mạnh. Đám người có mặt ai nấy nhìn nhau, “phịch” một tiếng, thì ra là đôi chân của gã binh sĩ nọ đã không đỡ nổi thân thể của chính mình, mềm nhũn khuỵu xuống, lẩy bẩy không thôi.
• • •
Trong vòng mấy ngày, các tin tức kỳ quái như sải đôi cánh đen, bay khắp mọi ngóc ngách thành Trường An, khiến cho lòng người vốn bất an sợ hãi bởi thiên tai đói kém nay lại càng thấp thỏm. Có kẻ trỏ lên trời mà thề từng tận mắt trông thấy bóng người ẩn hiện ở gò Loạn Táng, cũng có người kể rằng chiếc xe vận chuyển xác chết cứ ra ngoài thành liền không rõ tung tích. Lại có cả lời đồn mang dụng ý khác thậm chí còn bóng gió tới biến sự ở trước cửa Huyền Vũ* mới phát sinh cách đây không lâu, đối với một triều đình vừa mới đổi niên hiệu mà nói, đây là tình huống cực kỳ bất lợi. Về việc này, phương pháp đối phó của triều đình là phái đi thật nhiều đội tuần tra tới lui trong thành để làm yên ổn lòng dân, duy trì trật tự, đồng thời nghiêm khắc tra xét nguồn gốc tin đồn, bắt kẻ mê hoặc lòng dân tống vào ngục.
Chỉ sự kiện Lý Thế Dân khi đó là lan vương giết anh là thái tử Lý Kiến Thành, em là Tề vương Lý Nguyên Cát trước cửa Huyền Vũ. (DG)
Ngoài việc này ra còn có một tin tức quân tình trọng đại: Bộ phận phụ trách giám sát động thái phương bắc của Lý lình thu được mật báo ở Đột Quyết* phát sinh nội loạn, tình hình không rõ. Mới chỉ một năm trước, Hiệt Lợi Khả Hãn từng dẫn quân đánh thẳng tới sông Vị Thủy cách Trường An có bốn chục dặm, tuy về sau bị quân Đường ép lui nhưng cái dân tộc hung hãn trên lưng ngựa này vẫn luôn là mối họa lớn trong lòng vương triều. Lần thiên tai bão tuyết này cũng đem đói kém tới dân du mục, nghe bảo đấy chính là nguyên cớ của nội loạn. Vả lại căn cứ theo lệ trước, đói kém cũng là mở đầu của cướp bóc, vì sinh tồn, các dân tộc phương bắc chẳng ngại đạp bằng mái nhà cỏ của nước láng giềng hay cướp đi những hạt lúa mạch cuối cùng còn sót lại trong số lương thực chẳng còn là bao ở các châu phủ.
Đột Quyết: Một quốc gia của người du mục phương bắc. (DG)
Trong bầu không khí căng thẳng mà u ám này, có một nơi chẳng mảy may chịu chút ảnh hưởng nào, ấy là một tòa lầu son gác tía bên cầu Chu Tước. Mới qua giờ Dậu đèn đóm đã huy hoàng, ngựa xe đầy cửa, ngay cả gió thổi qua nơi này cũng tựa như đem theo chút ấm áp dịu dàng, khiến người ta hồn nhiên quên sạch các loại phiền não nơi thế gian.
Nơi đây chính là Minh Thúy các nức tiếng lâu nay trong thành Trường An. Chủ nhân nơi đây có họ kép là Công Tôn, vốn chức dạy nhạc của giáo phường cuối thời Tùy, tài nghệ xuất thần nhập hóa, đặc biệt sở trường cầm nghệ. Nghe kể ngày lầu này vừa mới dựng thành, vị nọ từng ở bên trong các gây đàn, hay tới mức hấp dẫn cả một bầy chim thúy tới đậu, cái tên Minh Thúy các bởi thế mà có. Bọn nữ đệ tử cũng là các nhân vật tài năng xuất chúng, kết bạn không phải vương tôn công tử thì cũng là văn nhân mặc khách nổi tiếng một thời, cả ngày đàn sáo du dương, điệu vũ thanh thoát, hệt như tiên cảnh.
“Ngũ tỷ, ngũ tỷ!” Theo tiếng gọi lanh lảnh, rèm châu lay động, lộ ra một khuôn mặt xinh xắn. Dẫu chẳng phải giai nhân tuyệt sắc nhưng có một đôi mắt linh động, nụ cười xinh đẹp, làn thu ba khẽ động, muôn vẻ phong tình, chính là Liễu Ngũ Nương được Uất Trì Phương cứu giúp buổi nọ.
“Này, tỷ đó!” Nữ đồng mới rồi hô gọi cười hì hì: “Tôn thiếu gia phủ Tư Mã sai người tới, mẫu thân ngài ấy mừng thọ, muốn mời cô nương qua phủ gẩy đàn.”
“Tinh” một tiếng, rèm châu lại rủ xuống. “Cái gì mà tư mã tư ngưu, không đi!”
Có thể nghe ra vẻ cáu kỉnh và thất vọng trong giọng nói, nhưng bởi bên trong còn lẫn cả nét yêu kiều mà lại thành một dạng ý vị riêng.
“Ngũ tỷ ngoan, đừng làm bộ.” Nữ đồng cười bảo: “Là “người nọ” chỉ đích danh muốn tỷ đi đây.”
Liễu Ngũ Nương cắn môi, lại nhấc ống tay áo, che đi nửa khuôn mặt: “Sao tỷ nhất định phải nghe lời của người đó? Nếu người đó đã đồng ý rồi sao không tự mình đi?”
“Ý, đây chắc không phải lời thực lòng của tỷ hả?”
“Muội lại nhận ra rồi!” Vén rèm lên, nữ tử cười mắng: “Người thì bé tí ti, ấy thế mà lắm trò thế!”
Thấy đối phương đã cười, nữ đồng thừa cơ dày mặt: “Tỷ tỷ người nhận lời đi. Nếu không tương lai lúc ngũ tỷ gả cho ngũ tỷ phu, muội sẽ đi theo canh cửa, xem xem tỷ làm thế nào thân mật với tỷ phu đây.”
Liễu Ngũ Nương xì một tiếng, hạ rèm: “Đợi tỷ trang điểm.”
Trong tấm gương đồng phản chiếu một khuôn mặt mơn mởn gió xuân, tựa đào biếc đượm sương hé nở. Liễu Ngũ Nương trước tiên cầm lược ngà, tỉ mỉ sửa sang mái tóc tán loạn, rồi lại lấy một chiếc trâm hình chim tước vàng làm bằng vàng nạm phỉ thúy cài nghiêng vào mái tóc. Đột nhiên nàng kêu một tiếng kinh hãi, mặt mày tái mét, hộp phấn bằng ngọc trong tay rơi xuống đất vỡ toang.
… Trong gương đồng thình lình hiện ra một bóng người nhợt nhạt, lẳng lặng im lìm tựa như âm hồn.
• • •
Uất Trì Phương sải bước tiến vào Tùy Ý lâu, nhìn một vòng bốn phía, bất giác hơi ngạc nhiên. Trong quán vắng vẻ trống không, chỉ có thiếu niên tên gọi Dao Quang nọ tay cầm sổ sách ngồi ngay ngắn.
“Này cho hỏi, chủ nhân nhà ngươi có nhà không?”
“Quân gia tìm chủ nhân có việc gì?”
“Là…” Đột nhiên nghĩ tới trước mắt chỉ là đứa trẻ con, Uất Trì Phương liền khoát tay, nói: “Nói ngươi cũng không hiểu, để ta gặp hắn là được.”
“Thế thì không được.” Thiếu niên lắc đầu như trống bỏi: “Thân là quản gia, đương nhiên phải hỏi rõ mục đích trước. Vạn nhất ngài là phường lừa gạt, thấy tiên sinh nhà ta thật thà dễ bịp…”
Uất Trì Phương không khỏi dở khóc dở cười, bốn chữ “thật thà dễ bịp” này cùng với gã chủ quán rượu đơn giản là chẳng dính dáng gì đến nhau. Chính lúc ấy, bên tai bỗng có giọng uể oải lười nhác vọng tới: “Uất Trì đấy à? Vào đi.”
Giọng nói như ngay bên tai, đúng là khiến Uất Trì Phương giật thót, ngoảnh trông tứ phía, trừ Dao Quang ra chẳng có một ai. Còn đang chần chừ lại thấy Dao Quang bĩu môi, mặt mày bất mãn.
“Biết rồi, biết rồi. Chuyện làm ăn tử tế thì không làm, việc không đâu lại đi quản cả đống, bảo người lại không thèm nghe…”
Câu này không phải là nói với hiệu úy mà là nói về phía cạnh quầy gỗ. Uất Trì Phương nhìn kỹ mới phát hiện một cái ống đồng dài từ nóc lâu thông xuống, kéo tới trên quầy, lộ ra một cái miệng ống bằng đồng vàng cấu tạo tinh xảo. Lúc này hắn mới hiểu nơi đây vậy mà có một hệ thống truyền âm tài tình, tất tật động tĩnh tại quầy, người trên lầu đều rõ như lòng bàn tay. Dao Quang lại trừng mắt với Uất Trì Phương một cái rồi bắt đắc dĩ bảo: “Đi theo ta…”