Chương 8 Moi tim
Đối với người mới tới mà nói, tả lại cách bày biện trong căn phòng này là một chuyện tương đối bất khả thi. Chỗ này là phòng gác mái của Tùy Ý lâu, không chật chội như căn gác thông thường khác mà hết sức rộng rãi.
Bốn mặt cửa sổ, mái trên đầu cũng lợp bằng minh ngõa*, ánh nắng trực tiếp chiếu vào, tia sáng rạng rỡ khác thường, chiếu ra cả những hạt bụi nhỏ lơ lửng trong không trung, càng làm tăng thêm vẻ ấm áp. Các kiểu các loại sách vở, có sách lụa, sách thẻ tre cũng có cả sách giấy, đủ loại la liệt, cơ hồ chiếm mất một nửa căn phòng. Chỗ góc phòng đặt một thứ kỳ quái cao nửa thân người, được mấy cái vòng đồng bao thành một hình cầu rỗng ruột, khắc những phù hiệu văn tự đọc không hiểu. Có một cái sạp mềm kê sát tường, trên đó đặt một cái bàn trải vải trắng, bên trên có lọ nước, dao kéo, các loại dụng cụ tinh xảo chẳng biết gọi là gì, rồi cả một cái sa bàn, một vốc lạc. Mùi hương thảo dược thấm vào lòng người bốc lên từ lư thuốc vừa sôi chỗ góc tường.
Minh ngõa: Một loại ngói trong, cho phép ánh sáng xuyên qua. (DG)
Chủ quán rượu đang ngồi khoanh chân trên cái sạp nọ, một tay cầm bút sắt, vạch mấy phù hiệu kỳ quái lên sa bàn, tay còn lại nhón lạc trên bàn tách vỏ bỏ vào miệng. Nghe thấy tiếng bước chân, Lý Thuần Phong buông bút, tươi cười tỏ ý bảo Uất Trì Phương ngồi xuống đối diện.
“Đây là Tam Thần Nghi*.” Nhận ra ánh mắt tò mò của hiệu úy, Lý Thuần Phong một mặt giải thích, một mặt đưa tay xoay khẽ cái vòng bên ngoài, vòng bên trong lập tức xoay theo, phát ra tiếng ma sát nhè nhẹ. “Tam Thần là nhật, nguyệt, tình. Đưa thêm Tứ Du, Lục Hợp* vào sự vận hành của Tam Thần liền có thể tính toán được kinh độ, vĩ độ, thời lệnh.”
Tam Thần Nghi: Một loại máy quan trắc thiên văn gồm ba vòng kim loại đồng tâm. Vòng lớn đứng thẳng gọi là vòng Tí Ngọ, bên trên khắc 360° vòng trời; hai vòng còn lại, vòng ngoài là vòng Thiên thường xích đạo, trên khắc vạch phân thời khắc; vòng trong là vòng Du toàn xích đạo, bên trên khắc mười hai cung độ Xích Đạo. Tam Thần Nghi này là tầng thứ hai của Hỗn Nghi nói trên. (DG)
Lục Hợp: Chỉ trời, đất và bốn phương, tổng cộng là sáu phía. Tứ Du là chỉ sự vận chuyển của bốn cực Đông, Tây, Nam, Bắc ứng với bốn mùa cùng vị trí các sao. (DG)
“Tính toán… thời lệnh?”
“Không sai. Máy Hỗn Nghi hồi trước đa phần là không chuyển động. Cần biết lẽ thường của trời đất chính là nằm ở một chữ ‘động’, mặt trời chuyển động rồi sinh ra sớm chiều, mặt trăng chuyển động mà gây ra thủy triều lên xuống, mặt đất chuyển động mà phân ra bốn mùa, giả như không động, thiên tượng liền trở thành thứ chết, còn cần tính toán gì nữa?”
Chủ quán rượu bên này nói, bên kia gạt cái lẫy cơ quan bên cạnh sạp gỗ, kế đó liền nghe thấy một loạt tiếng lách cách vang lên, một cánh cửa nhỏ trên tường mở ra, cánh tay gỗ thò ra từ bên trong, châm đầy trà cho hai người.
“Xin mời.”
“Ai” Không kịp đề phòng, Uất Trì Phương nhảy dựng lên, suýt chút nữa đánh rơi tách trà: “Đấy là gì thế?!”
Nét cười cợt ẩn hiện trong mắt Lý Thuần Phong, vẻ đắc ý hệt như một đứa trẻ vừa đùa ác: “Trâu gỗ ngựa máy, Uất Trì đã từng nghe qua chưa? Món này chính là được chế tạo dựa trên nguyên lý đó.”
Trâu gỗ ngựa máy là do Gia Cát Lượng thời Tam Quốc sáng tạo, đẽo gỗ thành trâu ngựa, gắn thêm cơ quan, có thể thúc đi, trên thực tế đây chính là người máy thời cổ đại. Chỉ là sau khi Gia Cát mất, phương pháp chế tạo thất truyền đã lâu, người đời sau không được thấy nữa.
“Thì ra chính là trâu gỗ ngựa máy!” Uất Trì Phương hô lên, chẳng chút che giấu vẻ kinh ngạc của mình: “Quả nhiên là thần kỳ cực độ!”
“Chút tài vặt trò mọn mà thôi.” Đối phương hời hợt nói. “Trời sinh lười biếng, cho nên để nó vất vả thay.”
“Chỉ vì… chỉ vì lười biếng?”
Cái lý do này thật quá sức tưởng tượng, so với mấy thứ việc nhà nhấc tay là xong, chế tạo cái loại đồ này vất vả đâu chỉ gấp trăm lần.
“Ha ha.” Chủ nhân nơi này chẳng chút kiêng dè buông tiếng cười lớn: “Tạm thời cho là một chút lạc thú trong chốn nhân sinh nhàm chán đi.”
Kể cả là lúc đang cười lớn, trong cái đôi mắt đen như màn đêm kia cũng vẫn có một tia sắc bén, tựa như ánh chớp trong trời đêm. Ánh chớp thoáng lóe lên rồi biến mất ấy trông tưởng như mâu thuẫn với vẻ ngoài nhàn tản của người này nhưng lại hòa hợp như nước sữa hòa nhau, không lưu dấu vết.
“Huynh đến tìm ta ắt hẳn có việc?”
“Không sai.” Uất Trì Phương nhớ tới việc chính muốn hỏi, xốc lại tinh thần, đồng thời nhíu mày, sắc mặt cũng chuyển thành nghiêm túc. “Đúng là có chuyện, một chuyện quái lạ đáng sợ!”
• • •
Đêm đó, sau khi thi thể trên thành lâu được tháo xuống, nhân bởi liên quan tới án tình cho nên không được chuyển tới gò Loạn Táng mà là dùng chiếu bao lại, đặt ở một ngôi miếu đổ nát ngoài thành. Chính vào buổi sớm hôm ấy, có binh sĩ sợ hãi tới báo, thi thể đã bị người ta moi đi tim gan. Lúc hiệu úy tới hiện trường liền thấy người chết nằm ngửa tại đó, thân thể trần trụi, nơi ngực có một vết đao ngoằn ngoèo. Uất Trì Phương cố sức nhịn cơn buồn nôn, dùng côn gỗ thám xét, trong khoang ngực quả nhiên rỗng không.
“Là ai trông coi!” Trên mặt hiệu úy trẻ tuổi mây đen phủ kín.
“Hồi bẩm đại nhân, là… là tiểu nhân.” Một binh sĩ gầy gò rụt rè đáp lời.
“Chuyện này là sao?”
“Chuyện này…” Binh sĩ ấp a ấp úng, trên đầu đã toát hết mồ hôi lạnh. Hơi nghĩ một chút liền rõ, đối với một thi thể Hồi Sát mang điềm hung, ai mà có nổi can đảm một mực canh gác bên cạnh đây? Đương nhiên là có thể tránh xa được bao nhiêu thì tránh xa bấy nhiêu.
“Có ai từng qua đây không?”
Uất Trì Phương đảo mắt một vòng, cả đám im phăng phắc như ve đông sợ lạnh. Gã binh sĩ nhỏ gầy ngoan cố bảo: “Đại nhân, theo tiểu nhân đoán, nhất định là ma quỷ!”
“Hửm?”
Thấy trưởng quan không quở mắng tại chỗ, gan của gã binh sĩ nọ lại to thêm vài phần, thấp giọng bảo: “Ngài coi, trừ ma quỷ ra, ai lại tới moi tim của một cái xác ở chỗ này đây?” Nói tới đây, sắc mặt gã lúc xanh lúc đỏ, thầm tự thấy may mà mình lười biếng, nếu không chẳng biết chừng tim mình cũng bị quỷ quái ăn mất rồi.
Đôi mày của Uất Trì Phương nhíu tít lại. Chuyện quái dị tới bậc này quả thật bình sinh ít thấy, nhìn thần sắc rúm ró của gã binh sĩ trước mắt, hắn chỉ cảm thấy bất lực không thôi. Gió lạnh quét qua, không biết từ đâu thổi tới một cái vỏ lạc rỗng, lăn lăn dưới chân hắn, trong lòng hiệu úy chợt lóe lên, nhớ tới gã nọ.
“Tạm thời chớ có đụng chạm, đợi ta quay lại!”
• • •
“Oa?” Cẩn thận nghe Uất Trì Phương tả lại tình hình, Lý Thuần Phong nhướng mày, ra vẻ ngạc nhiên: “Có chuyện như vậy sao?”
“Không sai chút nào.” Trông thấy cái kẻ mà dường như trời có sập cũng chẳng buồn kinh ngạc hứng thú, bất giác Uất Trì Phương cũng thầm đắc ý. “Huynh không thấy chứ, bộ dạng đó đáng sợ cùng cực!”
“Vậy thì Uất Trì nghĩ thế nào?”
“Ta?” Nhớ tới lời gã binh sĩ về vụ quỷ quái, trong lòng Uất Trì Phương cũng không khỏi run lên. Do dự một lúc, cuối cùng hắn gom dũng khí sáp lại gần đối phương: “Chuyện này, Lý huynh thấy nhiều biết rộng, có hay trên đời có yêu quái nào chuyên ăn tim chăng?”
Chẳng chút báo trước, Lý Thuần Phong đột nhiên phá ra cười.
“Cười cái gì?!” Uất Trì Phương bực bội nói. “Chưa từng thấy chỉ là chưa gặp phải, không thể nói là không có!”
Lý Thuần Phong khó khăn lắm mới ngừng được, trong mắt vẫn chứa vẻ cười: “Nếu bảo ta chính là yêu quái nọ, Uất Trì có tin hay không?”
“Bày trò cười gì thế?!” Thấy kẻ kia chẳng hề để tâm tới lời nói của bản thân, Uất Trì Phương đang định phất áo đứng dậy, bỗng thấy Lý Thuần Phong nhã nhặn lấy ra một đôi đũa bạc, gắp từ trong ống nước trên bàn ra một thứ gì đó.
“Xem đi, đây chính là trái tim người nọ.”
Uất Trì Phương nhìn kỹ đám thịt xám trắng ở đầu đũa, lại nhìn gương mặt cười cười của đối phương, bỗng nhiên tái mặt, kế đó không khống chế nổi chính mình, lảo đảo lao xuống giường, mở toang cửa sổ, đem tất tần tật những gì có trong dạ dày nôn ra tựa lật sông úp bể cho tới khi sạch trơn.
“Vậy mà dám làm cái việc trộm xác!” Khó khăn lắm mới ổn định được tâm tình, Uất Trì Phương một mặt đi đi lại lại trong phòng, mặt khác giận dữ chưa nguôi mà chất vấn. “Vì sao lại làm thế?”
“Ai da, kích thích chút mới thú vị chứ.”
Bộ mặt hiệu úy đen hệt như sắc trời trước cơn dông, hai hàng lông mày rậm nhíu chặt. “Chớ nói linh tinh!”
“Vậy thì, để tìm nguyên nhân chân chính gây ra cái chết - Lý do này thế nào?”
“Sao không báo trước cho ta?”
“Giả như ta báo cho huynh, huynh có để ta làm thế không?”
“Đương nhiên là không!” Uất Trì Phương gần như là gào lên. “Xưa nay người chết là chuyện lớn, hủy hoại thi thể là việc can hệ tới pháp luật, bị phát giác sẽ mất đầu đấy!”
“Có thể bắt ta giải lên quan truy cứu.” Lý Thuần Phong yên ổn ngồi khoanh chân, mi mắt cũng chẳng buồn nhấc.
“Huynh!”
“Luật lệ Đại Đường, kẻ biết không báo cùng tội với can phạm. Nếu không trình báo, ta với huynh là đồng phạm.”
Thở hắt ra một hơi, Uất Trì Phương ngã vật xuống sạp, hai tay ôm đầu. Đối với cái thái độ vô lại, to gan làm bừa, được một tấc lân một thước của gã này, hắn đơn giản là bó tay chẳng biết làm sao.