Chương 10 Hoàn hồn
Uất Trì Phương há hốc mồm, nhất thời không biết phải nói cái gì mới được. Đúng lúc ấy, ngoài cửa thấp thoáng vọng tới tiếng gọi oang oang: “Uất Trì đại nhân! Uất Trì đại nhân!” Rèm cửa được vén ra, xông vào chính là thân binh của Uất Trì Phương, lúc trước từng lệnh cho gã ở Tùy Ý lâu đợi mình quay lại, không ngờ gã lại tìm thẳng tới chỗ này.
“Đại nhân, không hay rồi!”
“Có chuyện gì?”
“Là Tạ đại nhân… Tạ đại nhân xảy ra chuyện rồi!”
Uất Trì Phương vẫn mù mịt chẳng hiểu. “Tạ đại nhân nào?”
“Chính là Tạ tướng quân của phủ Huân Vệ chúng ta! Vừa có huynh đệ bên Vu đại nhân tới báo tin, ngài ấy… ngài ấy…” Gã thân binh lúc này mới bình ổn hơi thở gấp. “Ngài ấy chết rồi!”
“Cái gì?” Uất Trì Phương giật mình kinh hãi. “Ngươi nói tới Tạ Ứng Long, Tạ tướng quân?”
“Phải ạ.” Thân binh vội vàng gật đầu. “Sáng sớm hôm nay phát hiện ra.”
“Ở chỗ nào? Dẫn ta đi!”
Hiệu úy vội vàng từ biệt Lý Thuần Phong, tiếng giày loạt soạt, càng lúc càng xa. Có tiếng “cách” khẽ vang, một hạt lạc được tách ra, lộ nhân đầy đặn với lớp lụa đỏ hồng bên trong. Chủ quán rượu lại chẳng hề đưa nó vào miệng, dường như lòng mang suy tư mà khẽ ngửi ngửi, kế đó híp mắt lại, khóe môi hiện nét cười.
• • •
Cảnh tượng này thê thảm dị thường: Thân thể lạnh lẽo đã mất đi sinh mệnh nọ của Tạ Ứng Long nằm ngửa với tư thái mất tự nhiên cực độ, hai tay nắm chặt, tư thế cứng đơ, tựa hồ còn muốn nắm lấy hy vọng cuối cùng, sắc mặt xanh đen như sắt, một thoáng kinh ngạc cùng sợ hãi trước khi chết được bảo lưu lại bằng một phương thức độc đắc.
“Sao có thể thế được?”
Người trước mắt cách đây không lâu vẫn còn gặp mình, thoáng cái đã sinh tử đôi đường, Uất Trì Phương không nén được trong lòng run rẩy. Chính lúc đang định cúi xuống xem xét thi thể một cách kỹ lưỡng, đằng sau đột nhiên vọng tới tiếng huyên náo.
“Buông ra!”
“Im miệng!”
Kế đó liền có tiếng gậy gộc đánh đấm, rồi tiếng rên phát ra từ cái miệng bị bịt lại. Uất Trì Phương quay người lại nhìn, thấy một đám binh lính đang áp giải một tráng hán đi tới. Tráng hán nọ thân thể cực kỳ cao lớn, sắc da ngăm đen, ăn mặc theo lối dị tộc, trông cực kỳ quen mắt. Kế đó nghĩ ra, chính là hán tử tới Tùy Ý lâu gây sự ngày nọ. Lúc này toàn thân trên dưới gã đều bị thừng gô lại, miệng cũng bị người ta nhét bùn vào, bộ dạng vừa phẫn nộ lại vừa thảm hại.
“Uất Trì huynh đệ!”
Một người bước ra từ trong đám người, người này tuổi hơi lớn, râu tóc rậm rạp, bộ râu quai nón gần như liền với lông mày một chỗ, dưới gò má lồi lên hai ụ thịt, khiến người ta trông thấy mà sinh lòng sợ hãi, đây chính là đồng liêu của Uất Trì Phương, Vu Hoài. Người này trong quân có biệt hiệu tao nhã sau lưng là “Trường ngoại tướng quân”, tức nghĩa là, trên chiến trường chẳng tài cán gì cho lắm, tất tật uy phong toàn ở ngoài chiến trường. Được cái người này còn coi như trượng nghĩa, lại thích kết giao, ngày thường cũng hay qua lại với Uất Trì Phương.
“Đây là chuyện gì vậy?”
“Ông trời có mắt, đáng đời thằng tiểu tử này rơi vào tay chúng ta!” Vừa nhắc tới chuyện này, bộ mặt râu ria của Vu Hoài lập tức phát sáng, duỗi tay chỉ đại hán nọ: “Phải, đây chính là hung thủ.”
“Hung thủ?” Uất Trì Phương quan sát kỹ lưỡng đại hán một hồi, không khỏi sinh lòng ngờ vực. “Huynh làm thế nào tóm được gã?”
“Nói ra cũng dài, đêm nay ta đi tuần thành, tới chỗ này liền bắt gặp gã to xác người Đột Quyết này nằm lăn ra đất ngáy khò khò, mùi rượu nồng nặc, dáng vẻ khả nghi. Ta thấy gã không giống người tốt, liền cho người trói gô lại, ai ngờ vừa quay đầu liền thấy thi thể của Tạ tướng quân…” Vu Hoài vừa nói vừa quay người đá cho đại hán một cước: “Chẳng phải chính thằng giặc Hổ này giết Tạ tướng quân sao?”
Vu Hoài dương dương đắc ý đại hán thì mặt bừng oán nộ, khổ nỗi chẳng nói ra được, nghẹn tới mức mặt mũi tím tái. Uất Trì Phương nghi ngờ muôn mối, hỏi: “Có từng tra hỏi hắn chưa?”
“Ầy, còn cần hỏi cái gì, hạng hung thủ cứng đầu này tất nhiên sẽ lấp liếm đủ kiểu.”
Uất Trì Phương xem tình hình này, đột nhiên nghĩ tới Lý Thuần Phong, trong lòng lập tức có quyết định, chắp tay hỏi: “Vu huynh, tiểu đệ có một thỉnh cầu quá đáng: Liệu có thể giao kẻ này cho tiểu đệ chăng?”
“Giao cho huynh đệ?”
“Chính thế. Án này sợ là không hề đơn giản, tiểu đệ có người bằng hữu rất có kinh nghiệm điều tra thẩm vấn, bởi thế muốn đem hắn đi tra hỏi cho kỹ lưỡng nguyên do.”
“Chuyện này khó rồi.” Vu Hoài nhíu mày: “Đúng ra lão đệ muốn phần công lao này, ca ca ta nên hai tay dâng lên; chỉ là ca ca tuổi tác đã lớn, không bì được với đám tuổi trẻ có bản lĩnh các người, ở trong quân bao lâu nay, khó khăn lắm mới tìm được một cơ hội lập công…”
Nghe giọng điệu gã, thì ra là nghi ngờ Uất Trì Phương muốn cướp công, Uất Trì Phương vội khoát tay, nói: “Vu huynh hiểu lầm rồi, chẳng qua tiểu đệ…”
Hiệu úy chưa dứt lời, sau lưng bỗng vọng tới một giọng nói: “Thả hán tử này ra.”
Giọng này không cao nhưng lại chắc chắn tựa chém đinh chặt sắt, không cho bàn cãi. Uất Trì Phương quay đầu, liền thấy cái gã mới quen biết gần đây kia. Lý Thuần Phong, y vẫn một bộ đai vải buộc tóc, áo xanh guốc gỗ, trông rất có dáng văn sĩ phóng khoáng, thêm vào đó còn có khí độ ung dung tự tại, chẳng chút bộ dạng cổ hủ. Đôi lông mày thanh tú, chạy vào tóc mai, không nhọn tựa kiếm sắc mà nhàn nhạt như dãy núi vươn xa. Một người thế này, đi lại trong thành Trường An vào ngày đông tiêu điều mà quỷ dị, vậy mà thần thái lại như đang thúc ngựa đi trong rừng hoa như gấm, tựa có gió xuân ấm áp ập tới trước mặt.
Hiệu úy trong lòng mừng rỡ, đang định mở miệng, Vu Hoài đã quát: “Là kẻ nào?”
Lý Thuần Phong đưa tay phủi phủi áo quần, thần sắc tự nhiên. “Một kẻ thảo dân.”
Vu Hoài không khỏi sinh lòng hồ nghi. Trên dưới đánh giá một lượt, người này áo quần tùy tiện, xác thực không giống con em quyền quý, nhưng khí độ thì lại khác hẳn người thường. “Ban nãy ngươi vừa nói gì?”
“Người này không phải hung thủ.”
“Sao nhà ngươi biết được?”
Lý Thuần Phong liếc xuống đất một cái, nhàn nhạt bảo: “Bởi vì người này còn chưa chết.”
“Cái gì?!” Câu này là do Uất Trì Phương và Vu Hoài đồng thanh quát. Đương trường ai nấy nhìn nhau, rành rành là thi thể lạnh toát đã đứt hơi tuyệt khí, sao có thể chưa chết?
“Nói bậy!”
“Có muốn đánh cược không?
“Đánh cược?”
“Nếu người còn chưa chết, ngài liền thả hán tử này; nếu chết rồi, ta bồi một mạng.”
“Chuyện này… chuyện này không phải trò đùa!” Uất Trì Phương trợn mắt líu lưỡi.
Quay đầu nhìn hiệu úy một cái, gã chủ quán rượu bật cười.
“Làm phiền Uất Trì tìm một chỗ yên tĩnh, ta hoàn hồn cho ông ấy.”
Lúc Uất Trì Phương chỉ huy binh sĩ khiêng người vào nhà dân thì gần như đã hoài nghi bản thân có phải phát điên rồi không, lại đi tin cái chuyện người chết hoàn hồn không thể tưởng tượng này. Có điều thần thái, ngôn từ của Lý Thuần Phong tự có một thứ khí thế không cho nghi ngờ, kể cả Vu Hoài trời sinh tính thô lỗ, nhất thời cũng bị khí độ của hắn chân nhiếp, ngoan ngoãn nghe theo điều khiển.
Lý Thuần Phong đặt chậu sưởi vào bốn góc phòng, cởi quần áo trên mình Tạ Ứng Long, đưa tay lấy trong người ra một cái tráp vuông, mở ra mới biết là một dãy kim vàng. Cầm kim trên tay, cái vẻ dửng dưng nọ thoáng chốc ẩn đi, đổi thành vẻ chuyên chú nghiêm nghị Uất Trì Phương trước giờ chưa từng thấy.
“Canh giữ ở cửa, trong vòng một canh giờ không được tiến vào, cũng không được có mảy may quấy rối.”
Mọi người y lời lui ra, đám binh sĩ đã túm đầu tụm tai, xì xào bàn tán. Có người nhận ra vị này chính là Lý tiên sinh nức tiếng từ lâu trong thành Trường An, lại thêm mắm dặm muối kể lại chuyện vị này đuổi quỷ cho nhà Hồ Bôn Trung lang tướng, nhưng nói tới chuyện gọi hồn nối mạng thì đều lắc đầu tặc lưỡi, nửa tin nửa ngờ. Tới tận lúc này Vu Hoài mới phản ứng lại, túm lấy tay áo Uất Trì Phương dò hỏi. Trong lòng hiệu úy thấp thỏm, nhưng tới thời khắc này, chỉ đành cứng da đầu dày da mặt đảm bảo người này đáng tin, còn như cái khác thì cũng không nói được đầu đuôi căn nguyên. Đành thầm cầu nguyện cái thằng cha to gan làm bừa này chớ có mà lại làm trò mổ xác điều tra trái lẽ trời kia.
Mắt thấy một canh giờ sắp qua, trong phòng vẫn không chút động tĩnh, trong lòng hiệu úy nhấp nhổm hệt như đang đứng trên chảo. Vu Hoài nổi giận, nói: “Cái gì mà hoàn hồn, căn bản là lời lừa bịp người khác! Tạ tướng quân đã bị quân tạp chủng Đột Quyết này hại chết, sao còn có thể sống lại được? Ta thấy huynh đệ ta đều bị gã họ Lý nọ lừa rồi!”
Gã vừa nói vừa định tung chân đạp cửa, Uất Trì Phương chỉ đành kéo lại. Đúng lúc ấy, cửa mở, Lý Thuần Phong từ bên trong bước ra, thần thái mệt mỏi, mặt mày không chút vui vẻ. Lòng Uất Trì Phương trầm xuống, thầm biết không hay. Vu Hoài mặt mày đắc ý, lườm Uất Trì Phương một cái, sau đó quay sang Lý Thuần Phong kiêu ngạo hỏi: “Thế nào rồi?”
Lý Thuần Phong không đáp mà hỏi ngược lại: “Đánh cuộc ban nãy có tính hay không?”
“Đương nhiên!” Liếc Uất Trì Phương, Vu Hoài đảo mắt nói: “Có điều ngươi đã là chỗ quen biết của Uất Trì huynh đệ, nếu hắn cầu xin, ta cũng sẽ không làm khó…”
“Thế thì hay lắm.” Lý Thuần Phong chẳng hề phật lòng, thản nhiên đi tới trước đại hán, đưa tay cởi trói cho hắn.
“Chậm đã! Ngươi… ngươi thế là có ý gì?”
“Ý tứ chính là: Ta đã y hẹn hoàn hồn cho Tạ tướng quân, bây giờ có thể mời Vu đại nhân tuân thủ lời hứa rồi.”
Ngữ khí hắn bình đạm, cứ như đang nói về một chuyện không thể bình thường hơn được nữa. Đám đông đều sững sờ, yên ắng một vùng. Uất Trì Phương phản ứng lại trước nhất, vội vàng đẩy cửa xông vào phòng, chỉ thấy “thi thể” trên giường nọ vẫn đang nằm ngửa, có điều lồng ngực nhấp nhô nhè nhẹ, màu da cũng không còn xám chết chóc như ban nãy mà chỉ tái thôi. Đưa tay dò lên mũi, đã có hơi thở ấm. Không cần hoài nghi, đây tuyệt đối là người sống.
“Việc này… việc này… rốt cuộc là… là chuyện gì thế?!”
Vu Hoài hoảng hồn, nói lắp lại càng thêm rõ ràng.
“Đơn thuốc ta đã để trên bàn, theo đơn sắc thuốc, vào giờ Tý mỗi ngày lúc dương khí trong cơ thể thịnh nhất thì uống vào, trong vòng ba ngày không được di động, đợi sau ba ngày liền có thể khôi phục như thường.”
“Nhưng… nhưng mà…”
Lý Thuần Phong chẳng để ý tới gã nữa, chuyển qua Uất Trì Phương, trên mặt đột nhiên xuất hiện nụ cười: “Còn nhớ cái kẻ không đầu ngoài gò Loạn Táng đêm trước không?”
Hắn đưa tay nắm lấy tay phải của Tạ Ứng Long, vén ống tay áo lên. Uất Trì Phương lại hít vào một hơi khí lạnh, nhất thời nói không nên lời: Chỗ gan bàn tay vậy mà lại có vết đao hẵng còn mới, rõ ràng chính là dấu vết bản thân lưu lại lúc giao đấu với gã không đầu đêm hôm trước.