Chương 11 Đan thư
“Huynh…”
“Hửm?”
Uất Trì Phương bị màn vừa rồi khiến cho choáng váng, tới nỗi chẳng hề nghĩ gì cứ thế theo Lý Thuần Phong đi ra, qua một lúc lâu mới định thần lại, cẩn thận liếm liếm khóe môi, hiệu úy hỏi: “Huynh thật sự có thể cải tử hoàn sinh?”
“Không phải chính huynh vừa tận mắt thấy sao?”
“A, phải, phải. Nhưng mà…”
“Không chỉ có thế, ta hẵng còn các bản lĩnh khác.”
“Bản lĩnh gì thế?” Đối với người trước mắt Uất Trì Phương đã đầy một bụng kính sợ, vội vàng hỏi thăm.
Gã chủ quán rượu nhìn thẳng đối phương, mặt không đổi sắc: “Một có thể lên trời xuống đất, hai biết được quá khứ tương lai, nếu cao hứng ấy à, nói không chừng còn có thể bắt yêu quái tiêu khiển một chút.”
“… Thật à?”
“Ha ha ha…” Lúc này ngay bản thân Lý Thuần Phong cũng không nhịn được phì cười.
“Cười cái gì?!” Lờ mờ cảm giác được mình lại bị lừa hiệu úy có chút bực tức.
“Trời đất vận hành tự có đạo lý người sống trên đời ắt có lẽ thường. Chớ nói cải tử hoàn sinh, chỉ cần bệnh nặng tới độ phải chết thì sức người cũng chẳng cứu nổi nửa phân - ấy gọi là thuốc chỉ chữa được bệnh chưa đến mức phải chết. Ta có thể cứu lại tính mệnh Tạ tướng quân cũng nhờ một nguyên nhân duy nhất: Ông ấy chưa hề chết.”
“Sao lại thế được? Ta rõ ràng đã xem qua mạch của ông ấy!”
“Đấy là bởi vì kinh mạch của ông ấy đã bị kẻ khác khóa lại, cho nên có biểu hiện chết giả.” Lý Thuần Phong lật tay một cái, xuất hiện một mảnh nam châm đen sì, bên trên hút dính hai ngân châm bé mảnh như lông mao, đầu châm lấp lóa ánh xanh lam dưới ánh mặt trời.
“Đây là gì thế?”
“Còn nhớ đồ hình kinh mạch Linh khu ta từng kể với huynh chứ? Hai cây châm này, một cây ẩn trong huyệt Trung Xung của Tạ tướng quân, cây còn lại chính là tìm được trong quả tim của cái xác phát hiện chỗ tường thành. Nếu ta đoán không lầm, trong cơ thể của người chết đi sớm nhất tức Thôi tướng quân nhất định cũng có ngân châm tương tự. Dùng thủ pháp đặc thù khóa nghẽn kinh mạch, khiến cho khí huyết tạm dừng, tạo thành trạng thái chết giả, lại dùng thuốc cùng tiếng đàn khống chế tâm thần, khiến người khác thành công cụ chém giết - Đây chính là thuật con rối thất truyền đã lâu, cũng chính là bí mật của chuyện người chết sống lại.”
Nghe tới đây, Uất Trì Phương bừng hiểu: “Huynh vì muốn tìm cây ngân châm này cho nên mới mổ lấy tim người đó?”
“Nếu không huynh nghĩ còn thế nào nữa? Thi thể đâu phải thứ gì thú vị, Lý mỗ cũng chẳng phải yêu quái ăn tim người.”
“Cho nên huynh mới nói là hoàn hồn cho Tạ tướng quân. Hóa ra sớm đã tính trước trong lòng!”
“Ta cũng không nắm chắc hoàn toàn, chỉ đành dốc sức thử một phen.”
“Không nắm chắc?” Uất Trì Phương tròn mắt. “Vậy mà huynh vẫn cược cả mạng mình?”
“Không thế thì làm gì có cơ hội tiếp cận Tạ tướng quân, cũng chẳng cách nào kiểm chứng suy đoán trong lòng ta. Huống chi…” Hắn nhìn hiệu úy tủm tỉm cười: “Uất Trì là người trung hậu, có huynh ở đây tất không đến nỗi thấy chết không cứu, khiến ta không thoát thân nổi đâu.”
Hiệu úy dở khóc dở cười, thảo nào gã này ung dung như thế, hóa ra đã xem mình thành một khâu trong kế hoạch. Uất Trì Phương thoáng nghĩ rồi hỏi: “Nói như vậy, Tạ tướng quân chính là kẻ hôm đó giả mạo làm quỷ hồn của Thôi Nguyên Khải?”
“Không sai. Hai người Tạ - Thôi là hảo hữu tri giao, Ô Dạ Đề hẳn cũng nhận ra được ông ta cho nên mới phục tùng như thế. Sau khi Thôi Nguyên Khải chết, Tạ Ứng Long là người có khả năng tiếp xúc với thanh đao Hàn thiết nhất, hai người họ hình thể tương tự, đôi bên lại quen thuộc nhau, đối với Tạ Ung Long mà nói, hóa trang thành bộ dạng Thôi tướng quân tự nhiên là chẳng phí sức lực. Chỉ cần làm ra vẻ huyền bí, giả trang thành lệ quỷ không đầu, trong hoàn cảnh những người khác đang kinh sợ thì sẽ không lộ ra kẽ hở.”
“Nhưng vì sao ông ấy lại phải làm thế?”
“Chuyện này thì cần phải nói tới nguồn gốc sâu xa giữa hai người đó. Ta có một vị bằng hữu tên là Mã Chu, làm việc ở chỗ Trung lang tướng Thường Hà. Ta bèn nhờ hắn tra kỹ sổ sách thời nhà Tùy lúc trước, điều tra lý lịch quân công của Thôi Nguyên Khải, quả nhiên, ông ta và Tạ Ứng Long năm xưa đều là bộ hạ dưới trướng của Hổ Dực tướng quân Ngụy Kỷ.”
“Hổ Dực tướng quân?”
“Hồi đó sau khi Dạng đế Dương Quảng đăng cơ không lâu liền sai Hổ Dực tướng quân Ngụy Kỷ tới tận Tây Thục xa xôi đồn trú. Ngụy tướng quân tình cờ có được một quyển kỳ thư, bên trong vẽ kinh mạch cơ thể người nhưng văn tự thì không ai biết. Ông ta cho rằng đây là trời ban điềm lành, muốn đem sách này dâng lên hoàng đế. Cũng là nhân duyên đùn đẩy, thiên thư bị một vị… một vị ẩn sĩ trên đường vân du xem được, dựa vào giải mã văn tự trên đó, phát hiện ra đây chính là bút tích của đệ tử của Từ Phúc năm xưa chép lại.”
“Từ Phúc? Chính là cái vị đạo sĩ mang năm trăm đồng nam đồng nữ ra biến đi về phía đông?”
“Ừm. Người đời đều coi ông ta là thủy tổ của việc cầu tiên, kỳ thực người này nghiên cứu rất sâu về y thuật Đạo Dẫn*. Tần Thủy Hoàng xa hoa kiêu ngạo, thà tin thuật sĩ, không tin y học, không hề coi trọng đồ hình Linh khu kinh lạc đồ. Nhưng Từ Phúc biết được giá trị thật sự của nó, bởi thế vào đêm trước khi ra biển Đông liền phái đệ tử lẻn vào trong cung A Phòng, dập lại đồ hình trên tượng đồng.”
Đạo Dẫn: Một phương pháp dưỡng sinh mà người tu luyện nhờ vào các động tác như co duỗi, vươn gập để luyện tập thân thể. (DG)
“Cũng tức là nói, tuy tượng đồng đã bị hủy mất nhưng hình vẽ về kinh mạch và thuật con rối vẫn được lưu truyền?”
“Chính thế. Lúc đệ tử trộm hình vẽ thì có điều bất trắc xảy ra, tạm thời không thể thoát thân. Đợi tới lúc hắn tới được điểm hẹn, thuyền lớn đã ra biển, không đuổi theo kịp nữa. Hắn sợ bị hoàng đế phát hiện liền trốn ở một dải Ba Thục, mai danh ẩn tính, chuyên tâm nghiên cứu y thuật trên hình vẽ kinh mạch, đồng thời dùng văn tự Đan Thư ghi chép lại thành quả.”
“… Văn tự Đan Thư?”
Tiện tay bẻ một cành cây, Lý Thuần Phong lưu loát vẽ lên nền tuyết trước mặt một hình vẽ, xem ra thì giống chữ Hán, nét bút lại không gãy gọn, chỉ là lượn vòng tròn như là rồng cuộn mình.
“Đây chính là chữ ‘Phương’ trong tên của huynh.”
Lại viết một chữ, đuôi chữ nghiêng nghiêng, hình chữ vèo vẹo. “Đây là chữ ‘Phong’.”
Nhìn một lúc lâu, hiệu úy thành thành thật thật lắc đầu: “Không nhìn ra. Có điều chữ thứ hai có chút quen mắt.”
“Không có gì kỳ quái. Bởi vì chữ này chính là chữ được viết trên mình cái xác phát hiệu dưới thành lâu.”
“A!” Uất Trì Phương hồi tưởng lại, quả đúng là từng nhìn thấy nét chữ bằng mực đỏ đồng dạng trên cái xác nọ.
“Văn tự Đan Thư vốn là mật truyền của Đạo gia, biến hóa từ phù triện thượng cổ mà có. Cho tới hôm nay, dù là bậc lão làng trong Đạo môn, người nhận ra được loại chữ này cũng hiếm như lông phượng sừng lân. Đạo sĩ chỉ biết vẽ bùa theo kiểu trông hồ lô vẽ gàu múc nước, mà chẳng biết được hàm ý chân thực của văn tự Đan Thư, không khỏi đi sai ngàn dặm.”
“Oa… chẳng có lẽ đây chính là cái được gọi là Quỷ vẽ bùa?”
“Ha ha, đúng rồi.”
“Nếu đã như thế, làm thế nào huynh lại biết được?”
“Chớ quên sở thích của ta chính là sưu tầm những chuyện quái dị trên đời.” Chủ quán rượu chẳng thèm bận tâm, quăng cành cây trong tay đi, rút tay vào tay áo rồi đi tới trước. “Lại nói về Ngụy Kỷ. Sau khi có được sách, ông ta liền chạy về Đông Đô Lạc Dương, muốn dâng sách cho hoàng đế. Lúc bấy giờ thiên hạ của họ Dương đã lao đao muốn sập, đi được nửa đường, Ngụy tướng quân liền bị bộ hạ giết chết, quân đội cũng đầu nhập sang nhà Lý Đường. Trong loạn quân, chẳng ai biết được bản chép tay nọ đã về nơi đâu.”
Nghe Lý Thuần Phong kể, như thể có một cánh tay vô hình nhẹ nhàng lau phủi cái bình sứ bị bụi bám lâu ngày, những hoa văn tinh xảo bị che lấp đang từng chút từng chút một lộ ra trước mắt. Uất Trì Phương hít vào, đột nhiên nghĩ tới một chuyện. “Nhưng mà làm thế nào để xác định chuyện này chắc chắn có liên quan tới truyền thuyết về Linh khu kinh lạc đồ?”
“Chỉ dựa vào một điểm: Còn nhớ chữ viết trên tay Thôi Nguyên Khải không? Ngay từ đầu, chuyện này là muốn để ta biết được.”
Hiệu úy đang định hỏi tiếp, bỗng nghe đằng sau có tiếng bước chân, hai người quay lại liền thấy đại hán người Sa Bà Đột Quyết mới vừa rồi bị trói gô lại đang chạy như bay tới. Lúc sắp tới gần liền quỳ mạnh xuống đất, liên tục bái lạy Lý Thuần Phong.
“Thần nhân! Cứu tính mạng tôi, đa tạ!”
“Đứng dậy đi, không cần như thế.”
“Cứu tính mạng tôi, chính là chủ nhân. Vì chủ nhân, hán tử Sa Bà mất đầu cũng không ngại!” Chung Quỳ vừa dùng tiếng Hán ngọng nghịu nói, vừa đưa tay lên cổ mình làm ra cái thế chém đầu. Bộ dạng thì buồn cười nhưng thần sắc trong mắt thì chân thành nồng nhiệt.
“Ha, ta không phải chủ nhân của huynh, cũng không cần huynh vì ta mà mất đầu, chỉ cần trả lời hai vấn đề: Hôm trước ở Tùy Ý lâu, là ai xúi huynh tới cửa gây chuyện?”
Câu này nói ra, Chung Quỳ vừa sợ vừa thẹn. “Đúng là thần nhân, biết hết tất cả. Là nữ nhân, bảo là trong tửu lâu có yêu nhân, lại còn cho tôi bạc…”
“Nữ nhân trông như thế nào?”
“Trẻ tuổi, dung mạo đẹp đẽ…” Chung Quỳ vừa nhớ lại vừa tả. “Áo quần xanh lục…”
“Biết rồi. Còn một chuyện: Đêm vừa rồi lúc huynh đi qua chỗ Tạ đại nhân gặp chuyện, có phải có sự tình gì đó đặc biệt? Hoặc giả có tiếng động gì đó đặc biệt không?”
“Đặc biệt?” Đại hán gãi đầu, đột nhiên mắt sáng lên: “… Tiếng nhạc… là tiếng nhạc!”
“Tiếng nhạc?”
“Phải, tiếng đàn! Có người, gảy đàn.”
Tựa như có một luồng sáng bừng lên trong lòng Uất Trì Phương, ngay lập tức hắn nghĩ tới chuyện lúc trước. “Phải rồi, cái hôm Thôi tướng quân xảy ra chuyện, trên thành cũng có người bảo nghe thấy tiếng đàn… còn cả cái đêm ở gò Loạn Táng…”
“Ừm. Đi thôi.”
“Đi? Đi đâu cơ?”
“Địa điểm đầu tiên, cũng là địa điểm sau cùng.” Nam tử áo xanh quay sang, nụ cười rạng rỡ như mặt trời mới ló. “Bắt đầu từ ta, ắt do ta mà kết thúc.”