← Quay lại trang sách

Chương 12 Dò xét bí mật

Tuyết vẫn chưa tan, mặt đất vì có ánh dương chiếu vào cùng người đi đường đạp nén mà biến thành cứng rắn, phủ thêm một lớp băng mỏng tương đối cứng, đạp lên liền có tiếng ken két khe khẽ. Một đường đi về hướng tây nam, tới khi ra khỏi cửa Khai Nguyên, Uất Trì Phương mới phát hiện bọn họ đang men theo con đường hôm trước. Con đường tương đồng, người cũng vẫn thế nhưng tâm tình thì khác hẳn. Hôm đó là nghi hoặc lẫn vào trong lo sợ, hôm nay thì dường như hơi có chút hưng phấn. Giờ khắc này không nghi ngờ gì, hắn sâu sắc tin tưởng vào năng lực của Lý Thuần Phong, tựa hồ chỉ cần người này hiện diện, nan đề có lớn hơn nữa cũng đều có thể giải quyết dễ dàng.

Bấy giờ hai người đã tới bên gò Loạn Táng. Thi thể dân chạy nạn chưa được an táng dùng chiếu bọc lại nằm ngổn ngang lộn xộn trên mặt đất, một vài thi thể đã bị tuyết vùi đi phân nửa, vài cái khác thì hoặc bởi gió thổi hoặc do thú hoang cắn mà bị tung ra, lộ rõ thân thể trơ trọi tím tái. Trong không khí tràn ngập mùi chết chóc, trông thật giống cảnh tượng địa ngục sống động.

“Xem kìa.”

Trên tuyết còn lưu mấy dấu vết nông nông giao nhau, nhìn giống lằn bánh xe.

“Đây là của xe ngựa chuyên chở xác chết?”

“Đúng vây. Có nhớ tình cảnh đêm đó, cỗ xe ngựa cùng người kia biến mất một cách thần bí không?”

“Đương nhiên là nhớ.” Xem hết tầm mắt, vết bánh xe nọ đi về hướng tường thành hoang phế, Uất Trì Phương bỗng nhớ tới lời của binh sĩ sau khi phát hiện cái xác nạn dân trên thành lâu hôm đó. “Phải rồi, binh sĩ canh thành đều bảo, vùng này có chuyện ma quái, thi thể thường tự dưng biến mất, lại còn nghe thấy được tiếng quỷ xây tường, lẽ nào…”

“Nếu đã không phải là do quỷ quái lộng hành, vậy thì nhất định là có cơ quan khác. Đi theo ta.”

Đi men theo lằn bánh xe về phía trước, cho tới trước bức tường nứt sụp. Lý Thuần Phong dừng bước, nhìn bốn xung quanh. Trầm ngâm một chút, tựa hồ đang tính toán gì đó, kế sau liền đi về phía đông ba bước rồi ngoặt về phía nam, đi bảy bước. Lúc dừng lại thì đối diện một cái cây khô. Thấy bộ dạng của cái cây khô, trên mặt hắn có nét vui mừng.

“Bố cục cơ quan, xem thì tạp loạn vô lối nhưng ẩn hàm phép Cửu Cung*. Địa thế chỗ này là cao nhất, chính là vị trí Ly Hỏa Càn, ắt hẳn phải ở đây. Đao pháp Uất Trì như thế nào?”

Cửu cung: Một sản phẩm của văn hóa Trung Quốc cổ đại. Nói một cách giản lược, cửu cung chính là một hình vuông chia làm chín ô, từ chín ô này diên biên các loại thuật toán, kỳ môn độn giáp, thiên văn, bói toán… (DG)

Uất Trì Phương tuy không rõ sao hắn lại hỏi thế nhưng vẫn thận trọng trả lời: “Được thúc phụ chỉ giáo, đã luyện mười mấy năm, tỷ thí nơi võ trường chưa thua bao giờ.”

“Rất tốt, phải làm phiền rồi.”

Nghe hắn nói thế; hiệu úy đã biết có nguy hiểm, vội vàng rút bảo đao nơi lưng. Hắn thuộc dòng thế gia võ tướng, giờ khắc này có bảo đao trong tay, tâm động theo ý, ổn như vực sâu vững như núi lớn, tự nhiên sinh ra uy thế; thật có khí khái muôn người khó địch. Có điều đưa mắt nhìn một vòng quanh, chớ nói địch nhân, tới cả một con chim sẻ nho nhỏ cũng chẳng thấy, không khỏi phí phạm tư thế.

“Chặt đổ cái cây khô này xuống.”

Giờ Uất Trì Phương mới rõ thực ra đối phương chỉ muốn mình chặt cây, tâm thần lập tức buông lỏng. Thế rồi y lời vung đao, trầm eo xoay người, ngưng thần tụ khí. Mũi đao theo sự chuyển động của thân thể vẽ thành nửa vòng tròn, bên tai chỉ nghe tiếng gió tây ào ào, tựa như bão táp tụ tới, xoát một tiếng, cây khô bị chẻ làm đôi, tán cây rào rào đổ xuống, một luồng khói trắng từ bên trong bay lên, tốc độ tương đối chậm. Sương khói lọt vào mũi, đột nhiên cảm thấy đầu óc hơi u mê. Lý Thuần Phong nhanh tay kéo Uất Trì Phương lùi lại hai bước, đồng thời nhét cho hắn một viên dược hoàn, Uất Trì Phương chẳng buồn nghĩ ngợi đưa ngay dược hoàn vào miệng, cái vị cay đắng lẫn lộn khiến cho tinh thần được sốc lại. Vung tay áo xua đi khói mù, miễn cưỡng thấy được cảnh tượng xung quanh: Dưới gốc cây mơ hồ xuất hiện một cửa động tối om, lờ mờ thấy được lối đi cùng bậc thang dài dưới đó.

“Đúng là có chứa càn khôn…” Chủ quán rượu lạnh lùng buông tiếng, một bên cúi xuống xem xét tình huống trong động, rồi bỗng quay đầu cười với Uất Trì Phương.

“Nếu thấy sợ hãi, bây giờ quay về vẫn còn kịp.”

“Nói gì thế?” Uất Trì Phương không vui bảo: “Đã tới bước này, tự nhiên phải tra cho rõ chân tướng, há có đạo lý quay đầu trở về?”

Nói rồi nhấc đao tiến tới, nhưng lại bị Lý Thuần Phong bình tĩnh kéo lại.

“Này, đừng cản đường.”

Bóng áo xanh vụt qua, Lý Thuần Phong đã tranh vào động trước.

Cửa động chật hẹp, ánh sáng chỉ chiếu được vài bậc thang, đâu những phần còn lại thì chính là bóng tối giơ tay chẳng thấy năm ngón. Lý Thuần Phong lấy từ trong người ra một món đồ chơi nhỏ, đón gió rung lên, lập tức liền có ánh lửa lóe lên trong lòng bàn tay.

“Đây là?”

“Đá lân mài vụn, cho thêm lưu huỳnh, hòa thêm thuốc hun chế bôi lên mảnh gỗ, có thể tùy lúc lấy lửa, so với đánh lửa thì tiện hơn chút. Tới đây, nhớ là không được rời khỏi ta quá ba bước.” Vừa nói, vừa đi xuống thang. Không khí không hề đục bẩn như trong tưởng tượng, có thể thấy nơi đây bình thường có người ra vào. Khí đất khá ấm, từ dưới thổi lên trên, lờ mờ ngửi thấy một chút mùi vị khiến người ta khó chịu. Càng đi vào trong, càng thấy rộng rãi, không gian lớn ngoài tưởng tượng, mà từ vết mòn trên bậc thang, dấu nước thấm nơi vách tường đều nói rõ chỗ này tuyệt đối không phải là mới được xây nên, mà đã qua tháng năm đằng đẵng. Uất Trì Phương căng thẳng bám theo bước chân người nọ, bảo đao trong tay phải tùy thời phòng bị. Đại khái đi khoảng hơn bốn chục bậc thang, cuối cùng đã tiến vào trong một gian phòng đá cao lớn.

“Quả nhiên là có ẩn giấu!”

Uất Trì Phương nhìn bốn phía, kinh thán không thôi.

Thạch động này cao độ năm trượng, rộng rãi vào tầm hai chục trượng trở lên, bốn bề đều do gạch đá xây thành. Tiếng vọng lầm rầm, càng tỏ được sự rộng rãi. Chính giữa có một cái đài đất, bên trên đặt một cái đỉnh đồng. Thân đỉnh gỉ xanh lốm đốm, nhìn một cái liền biết là cổ vật đã vài trăm năm tuổi. Trên tường treo vài chén đèn dầu, vết cắt bấc đèn còn mới, rõ ràng gần đây có người từng qua đây. Đốt đèn dầu lên, trong phòng thoáng cái đã sáng hơn hẳn.

“Căn nguyên chân chính nằm ở đây.”

Trên bức tường mặt bắc có khảm một cái vòng cửa bằng đồng vàng, ngoài cái này ra thì không có gì đặc biệt. Lý Thuần Phong đưa tay kéo một cái, không nặng như trong tưởng tượng mà ngược lại nhẹ nhàng xuất hiện một cánh cửa đá.

“A!”

Uất Trì Phương không nhịn được buột miệng kêu lên, cảnh tượng trong mật thất đằng sau cánh cửa cực kỳ đáng sợ: ở đó có bảy tám thi thể lam lũ của nạn dân đứng thẳng dựa tường, sắc mặt tái xanh, đôi mắt nhắm chặt. Trên một bức tường khác thì treo tấm lụa trắng, màu đã đổi thành vàng nhạt, bên trên dùng chu sa viết khá nhiều tự dạng kỳ quái, trông rất giống phù triện. Ở giữa vẽ hai hình người trước sau, trên thân còn có các đường vạch cùng chữ viết.

“Đây… đây là chuyện gì?”

“Đây là căn nguyên của chuyện quỷ quái.” Lý Thuần Phong quay lại lấy một cái đèn rồi sáp gần tấm lụa trắng. “Linh khu kinh lạc đồ… nếu ta đoán không sai, đây chính là nội dung trong bản chép tay của đệ tử Từ Phúc.”

“Nhưng mà, sao nó có thể xuất hiện trong đây? Còn nữa, đây rốt cuộc là nơi nào?”

Đèn dầu đưa lên đưa xuống, ở góc dưới tấm lụa xuất hiện một tấm địa đồ, ở giữa bình nguyên có nốt mực, xem địa hình thì chính là vẽ một dải đất này.

“Hóa ra nơi đấy chính là động huyệt bí mật mà Tần Thủy Hoàng yêu cầu thuật sĩ luyện chế đan dược trường sinh bất lão.” Lý Thuần Phong đưa tay trỏ vào văn tự Đan Thư kỳ quái bên dưới địa đồ, thấp giọng đọc: “Đan phòng dưới hang ngầm, xây nhà đá để cất giữ.”

Nhìn một vòng xung quanh, Uất Trì Phương bừng thốt: “Chẳng trách có đỉnh đồng và vệt lửa!” Nghĩ tới huyệt động này vậy mà lại là địa cung mà Thủy Hoàng luyện đan mấy trăm năm trước, trong lòng hiệu úy tự nhiên sinh ý kính sợ.

“Chẳng qua, bây giờ nó tựa hồ đã bị kẻ khác dùng làm nơi nghiên cứu thuật con rối. Còn nhớ tới tung tích sau cùng của bản chép tay trong câu chuyện ta kể với huynh không?”

Vừa nghĩ, Uất Trì Phương vừa nói: “Huynh nói là Ngụy Kỷ trên đường tới đất Thục có được bản chép tay đó, rồi bị thuộc hạ giết hại, bản chép tay cũng không rõ đi đâu.”

“Thất phô vô tội, mang ngọc mắc tội. Bản chép tay đó dùng văn tự Đan Thư ghi chép lại chương bị lược bỏ của Linh khu kinh lạc đồ trong truyền thuyết, bí mật bất truyền ở đó chính là thuật con rối. Nếu ta đoán không sai, hai người Tạ, Thôi chính là kẻ đã giết Ngụy Kỷ, đoạt bản chép tay năm xưa.”

Không khí không biết từ khe nứt nào thổi vào, vọng thành tiếng, khiến cho ánh lửa chập chờn bất định. Trong sự tĩnh mịch, tiếng nói lại càng đặc biệt rõ, tựa như điện chớp vạch không gian, chiếu tỏ những bóng khuất ẩn tàng trong tháng năm quá khứ. Uất Trì Phương vụt ngẩng đầu: “Hai người họ…”

“Hai người họ đều trước sau gia nhập vào chuyện này.” Ngắt lời Uất Trì Phương, Lý Thuần Phong thản nhiên nói tiếp: “Thôi Nguyên Khải nhuốm máu thành lâu, Tạ Ứng Long cũng thiếu chút nữa trở thành con rối, những chuyện này tuyệt đối không phải tình cờ. Có thể đoán định, thế nào cũng có can hệ tới cái chết của Ngụy Kỷ mười năm trước cùng tung tích bản chép tay.”

Hắn nhìn lên tấm lụa trắng treo trên tường, tựa có điều ngộ ra. Đem một thi thể gần đó đặt nằm úp mặt xuống, vén áo để lộ lưng, liền thấy chỗ xương cụt có màu tím đen. Lấy trong lòng ra một con dao nhỏ, men huyệt Chí Đường rạch vào da, một cây ngân châm nhỏ xíu lộ ra, trông giống hệt cây châm tìm thấy trên người Tạ Ứng Long.

“Chôn châm vào cơ thể, dùng phép khống chế sự xuôi ngược của mạch, để châm di động men theo kỳ kinh trong thân thể. Châm cực nhỏ, lúc mới vào người thì rất khó phát giác, sau khi đi tới kinh mạch ở màng tim liền dẫn tới hiện tượng chết giả. Sau đó lại thi triển phép kích thích đặc định, khiến cho người bị hại trở thành con rối, để cho người thi thuật khống chế hành vi.”

Nhớ tới thảm án ở trước cửa Khai Nguyên, Uất Trì Phương không rét mà run. “Thôi tướng quân trúng thuật con rối này sao?”

“Không sai.”

Chân tướng dần lộ, Uất Trì Phương lại chẳng nói rõ được mình có cảm giác gì. Hắn cực kỳ tôn kính thượng cấp của mình, nay lại biết được ông ta có liên quan tới âm mưu này, nhất thời trong lòng mờ mịt. Bất chợt nghĩ tới một chuyện, tinh thần phấn chấn lại: “Nhưng mà, nếu án theo cách nói của huynh, Ngụy Kỷ vì có được sách mà bị giết, bản chép tay hẳn nên rơi vào tay hai người này. Vì sao chính họ ngược lại lại bị hại?”

“Ngụy Kỷ xác thực bị hai người này giết nhưng hai người họ không hề có được bản chép tay.”

“Thế là ý gì?”

“Hai người Tạ, Thôi đều là võ tướng, cho dù biết được mức độ quan trọng của bản chép tay thì cũng chẳng biết phải sử dụng thế nào. Bởi thế, nhất định còn có người thứ ba biết việc này, mà người đó… chính là hung thủ thật sự đứng đằng sau.”

Hiệu úy không tự chủ được gật đầu lia lịa, đột nhiên nghĩ tới một việc, nghiêm sắc mặt hỏi: “Người đó là ai? Còn nữa, Lý huynh làm sao lại biết chuyện liên quan tới bản chép tay này, lại như thế nào mà biết được nội dung trên đó?”

Lý Thuần Phong đang định trả lời, bỗng đâu vọng tới một giọng cười trầm thấp. Tiếng cười này thình lình xuất hiện, kèm theo tiếng vọng, rúng động bốn vách vọng tiếng ông ông.

“Kẻ nào?!”

Uất Trì Phương theo phản xạ rút đao bảo hộ bản thân cùng đồng bạn, hốt hoảng trông bốn bề nhưng chẳng thấy cái gì. Cùng lúc ấy lại nghe thấy tiếng cửa đá rầm rầm đóng lại, đèn dầu nhất loạt vụt tắt, trước mắt tối đen một mảng. Trong lúc kinh hoàng bèn trở tay kéo một cái, nhưng lại chụp vào khoảng không, chỗ Lý Thuần Phong đứng giờ cũng trống rỗng.