← Quay lại trang sách

Chương 13 Vén mở bí ẩn

Chẳng đợi cho Uất Trì Phương kịp nghĩ ngợi ngọn nguồn, một trận gió mạnh bất thình lình cuốn tới chẳng chút dấu hiệu báo trước. Né tránh nguy hiểm là bản năng của người học võ, đầu chưa nghĩ nhưng thân thể đã nghiêng né, nghe chỗ có tiếng gió mà vung đao bổ tới. Tựa như chém phải cái gì đó, nhưng không hề nghe thấy tiếng kêu thảm của đối phương. Tiếng đàn văng vẳng, nghe khá là cổ quái, chứa đựng một tia ý vị hung hiểm, đột nhiên nhớ lại đêm nọ ở chỗ thành hoang, bản thân đã nghe thấy khúc điệu này.

“Dừng tay!”

Trong bóng tối nhìn mà chẳng thấy, cũng không rõ đường lối của địch nhân, vốn ra không hề hy vọng đối phương có phản ứng gì, nhưng ngoài dự liệu nghe thấy tiếng cười nhỏ của người phía trước. “Lại còn nói chuyện với xác chết…”

Giọng nói xa xôi phiêu hốt, với thính lực của Uất Trì Phương vậy mà không cách nào nghe ra được rốt cuộc truyền tới từ hướng nào. Trong lúc kinh hãi đột nhiên nghĩ tới, trong mật thất này trừ mình cùng Lý Thuần Phong chỉ còn lại thì thể của nạn dân. Tựa như chứng minh cho suy nghĩ đáng sợ này, một hơi thở lạnh lẽo bất thình lình phả vào mặt, trường đao đã không kịp thu về, chỉ đành dùng tả chưởng đẩy ra một cái, chỗ tay chạm vào cứng lạnh như sắt, không có chút hơi ấm, chẳng giống như người sống. Trong đầu nổ bùng, lông mao toàn thân dựng đứng, hệt như trúng phải nguyền rủa. Chỉ muốn thét lớn một tiếng nhưng làm thế nào cũng không gào lên được, bàn tay vốn nắm chắc trường đao cũng quên cả vung.

Đúng vào lúc ấy, trong bóng tối một tia lửa bay vút lên, kế đó nổ tung giữa không trung, tan thành vô số đốm lửa, khiến trong phòng sáng bừng lên. Uất Trì Phương từ trong cơn hoang mang ban nãy định thần lại, thoáng cái đã trông thấy Lý Thuần Phong đang đứng trước tường đá phía đối diện, ánh lửa chính là phát ra từ trong tay hắn. Chưa kịp chào hỏi, đám xác sống vừa rồi vây công hiệu úy đã không hẹn mà đồng loạt bỏ qua hắn, xông cả về hướng nam tử áo xanh, mà ánh lửa lại vừa khéo vụt tắt vào chính lúc ấy, chợt lóe rồi vụt tắt, tăm tối một lần nữa quay trở lại.

“Lý huynh!” Uất Trì Phương không nghe thấy hồi đáp, liền, biết người kia đã lành ít dữ nhiều. Trong lúc kinh hãi, như có kỳ tích hắn khôi phục lại khí lực, trong đầu cũng tỉnh táo lại. Trường đao mạnh mẽ vung múa, không thèm để ý tới hoàn cảnh xung quanh nữa, một lòng một dạ chăm chú vào thanh đao, đổi thủ thành công. Đao pháp gia truyền của nhà Uất Trì vốn lăng lệ ác liệt, thời khắc này vội đi cứu nguy, tiềm năng lại càng phát huy mười phần, khắp phòng đao khí tung hoành, đóng mở phóng khoáng. Mũi đao quệt vào tường đá, tóe ra muôn trùng hoa lửa. Thi thoảng chém trúng thân người liền phát ra tiếng đục trầm. Từng giọt chất lỏng bắn lên mặt Uất Trì Phương, trong không khí dần nồng vị máu tanh.

Cũng không biết qua bao lâu, Uất Trì Phương chỉ cảm thấy sức cùng lực kiệt, không gắng gượng nổi nữa, cuối cùng dần chậm lại. Lúc này mới phát giác tiếng đàn không biết đã ngưng từ bao giờ, xung quanh bốn bề tịch mịch, lặng ngắt chẳng có âm thanh. Hắn dùng đao chống đỡ thân thế, miệng há hốc thở lấy thở để, mệt mỏi cùng căng thẳng đã vắt kiệt khí lực toàn thân. Đúng lúc ấy, giọng nói văng vẳng nọ lại vang lên, lần này còn lẫn cả tiếng cười khẽ: “Hảo đao pháp.”

Lúc nghe thấy giọng nói đó thân thể Uất Trì Phương lập tức cứng lại, kế sau liền phát hiện, đây rõ ràng không phải tiếng người ban nãy mà là một giọng quen thuộc. Chưa kịp nghĩ cẩn thận, trước mắt bỗng sáng bừng, cửa mật thất từ từ mở ra, một người thong thả từ ngoài bước vào, trong tay nâng đĩa đèn dầu, trên mặt là nụ cười nhơn nhơn, lúc này nhìn vào lại khiến người ta đặc biệt mừng rỡ.

“Lý, Lý huynh?” Hiệu úy buột miệng gọi, đầu óc mờ mịt không cách nào hiểu nổi, rõ ràng là người đang ở trong mật thất, thế nào lại đột nhiên ra bên ngoài mật thất rồi.

“Không sai.” Gã chủ quán rượu phủi phủi y phục trên người, tỏ ra vui vẻ. “Trẻ không lừa già không dối, hàng giả liền cho đổi.”

“Nhưng mà huynh rõ ràng ở cùng một chỗ với ta…”

“Tam Thanh* tổ sư truyền lại Kỳ Môn Độn Thuật*, có từng nghe tới chưa?”

Tam Thanh: Chỉ ba vị tối cao trong Đạo giáo, gồm Ngọc Thanh tức Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thượng Thanh tức Linh Bảo Thiên Tôn và Thái Thanh tức Đạo Đức Thiên Tôn. (DG)

Tức Kỳ Môn Độn Giáp thuật: Gồm ba bộ phận “Kỳ” tức: Chú, phù, ấn; “Môn” tức tám cửa: Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Ảnh, Tử, Kinh, Khai; “Độn” tức chín loại độn: Độn thiên, độn địa, độn nhân, độn phong, độn vân, độn long, độn hổ, độn thần, độn quỷ. (DG)

“Chưa từng.” Uất Trì Phương nhìn nam tử thần bí khó lường trước mắt, vừa sợ vừa phục. “Thì ra trên đời thật sự có thuật đi xuyên tường.”

“Ừm. Quay đầu nhìn xem.”

Hiệu úy y lời quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, trên mặt đất là mấy thi thể nằm ngổn ngang, đã hoàn toàn không động đậy nữa, trên bức tường đối diện thế mà thình lình có thêm một cửa ngầm, thông thẳng ra bên ngoài phòng.

“Huynh!” Giờ hắn mới hiểu hóa ra đối phương mượn cửa ngầm trên tường thoát thân ra ngoài, lời ban nãy hoàn toàn là đùa cợt, kẻ mắc lừa không khỏi tức tối đùng đùng.

“Động phủ rỗng ở giữa, độ ẩm rất nặng, trên ba bức tường đều có nước đọng rỉ ra, chỉ có tường phía nam là không thấy vệt nước, cho nên liền biết có mật đạo khác.” Lý Thuần Phong đưa tay xoay một đĩa đèn dầu trên tường, thông đạo mới mở ra khi nãy từ từ đóng lại. “Hiểu biết về cơ quan học, ngoài thú vị ra cuối cùng cũng coi như có chút tác dụng.”

Bỗng có tiếng than thở vang lên. “Quả nhiên không hổ là con trai của Hoàng Quán tiên sinh.” Giọng nói này đã không còn kỳ quái nhưng vẫn có thể nghe ra được chính là người trong mật thất lúc trước. Hai người vội vàng bước ra khỏi mật thất, trông thấy một người áo trắng đang đứng cạnh đỉnh đồng, quay lưng lại với họ.

“Ông là…” Chữ “ai” của Uất Trì Phương còn chưa ra khỏi miệng, Lý Thuần Phong ở bên cạnh đã chắp tay nói. “Công Tôn tiên sinh.”

Người nọ liền quay đầu lại, đó là một vị trung niên xa lạ chưa từng gặp qua, mặt mày gầy guộc, trắng tái tựa như đã nhiều năm chưa từng được thấy ánh mặt trời, dưới đôi mắt lại hiện bóng màu đỏ tươi, trông khá là quái dị.

“Ngươi đã biết được ta là ai?”

“Minh Thúy các chủ hiệu Công Tôn, một khúc Dao cầm động càn khôn. Luận về cầm nghệ, đương thời có ai bì nổi với Công Tôn tiên sinh?”

“Thì ra ông chính là vị các chủ nọ của Minh Thúy các?” Uất Trì Phương cả kinh hỏi. Công Tôn Xá từng làm quan Nhạc Chính trong cung nhà Tùy, Minh Thúy các có được danh tiếng chính là nhờ người này đàn một khúc hấp dẫn muôn chim hót họa, việc này Trường An ai ai cũng biết. Nhưng người này một mực ẩn cư ít ra ngoài, rất hiếm người từng thấy diện mạo thực sự của ông ta.

“Cũng là hung thủ thật sự dùng thuật con rối thao túng xác chết giết người trong thành Trường An những ngày gần đây.”

Câu này từ miệng Lý Thuần Phong nói ra thản nhiên tùy ý tựa như bàn chuyện thời tiết, nhưng lại khiến cho hiệu úy sững người tức khắc. Nam tử trung niên liếc hai người một cái, ngấn đỏ dưới mắt càng thêm nồng đậm. “Không sai, đích xác là ta.”

Uất Trì Phương bất giác thở hắt ra một hơi dài. Nếu người này đã nhận tội, sự tình cơ bản coi như kết thúc rồi; có điều trùng trùng nghi đề vây quanh chuyện này vẫn chưa tan. Đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn sang Lý Thuần Phong, người này lại đang cúi đầu dường có suy nghĩ. Cuối cùng lại là nam tử trung niên thay hiệu úy nêu ra nghi vấn trong lòng.

“Sao ngươi lại biết được việc này? Ta tự vấn chưa từng để lộ dấu vết.”

“Hai chữ: Nhân quả.”

“Nhân quả.”

“Ví như ngựa đi trên đường, diều hâu lượn trên trời, cá bơi dưới nước, sự vật trên thế gian đều có quy tắc nhất định. Người thạo nghề câu không nhất định cần thấy cá, chỉ cần xem động tĩnh trên mặt nước liền đoán biết tình hình dưới đáy nước. Trong chuyện này, ngài một mực không hề lộ mặt nhưng dấu vết vẫn tồn tại ở đó, chính nhờ những vết tích này khiến ta đoán được ra ngài. Huống hồ, để lại tên trong lòng bàn tay Thôi Nguyên Khải chẳng phải chính là vì dụ ta tới đây tìm ngài sao?”

“A, hay là ngươi nói một lượt, là dấu vết gì thế?”

“Đầu tiên chính là tiếng đàn. Nơi phát sinh sự việc trước cửa Khải Nguyên, cái đêm gặp phải trận đồ, cho tới lúc Tạ Ứng Long xảy ra chuyện, đều từng có người nghe thấy tiếng đàn, ta nhờ đây đoán biết, âm luật chính là cái dùng để thao túng con rối. Làm được tới mức ấy, người này nhất định phải có hiểu biết cực kỳ sâu sắc về nhạc vận, điều kiện này, Công Tôn các chủ tự nhiên là phù hợp.”

“Quả thế, nhưng người có cầm nghệ cao siêu trong thiên hạ có cả ngàn vạn, há nhất định phải là ta?”

“Người tinh thông âm luật có cả ngàn vạn, chẳng qua người vừa tinh thông âm luật lại có liên quan tới chuyện này, trừ ngài ra không có ai.”

Uất Trì Phương đầu ngập sương mù, nhìn nam tử trung niên, rồi lại ngó Lý Thuần Phong, không nhịn được hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Sao ta chẳng hiểu chút nào thế?”

“Thật ra đây chính là vấn đề ban nãy huynh nhắc tới: Người thứ ba sau lưng Tạ, Thôi. Ta từng nhờ Mã Chu tra tìm sổ sách tiền triều, phát hiện năm đó cùng theo xuất chinh còn có một viên y quan, tên là Công Tôn Sắc, chính là em trai của quan Nhạc Chính giáo phường Công Tôn Xá, cầm nghệ của hai người ấy khi đó có tiếng là không phân trên dưới. Mà vị y quan này trừ việc tinh thông y thuật, ngón đàn cao siêu ra, các thứ phương thuật tạp học cũng cực kỳ thành thạo, từng du lịch danh sơn, thăm cầu đạo thuật, người thời đó khen ông ta trí tuệ cao tuyệt, tôn là Trường An đệ nhất trí giả. Cứ thế mà tính, lúc đầu trong đám người chỉ có ông ta mới có khả năng biết cách sử dụng thật sự của bản chép tay, cũng chỉ có ông ta mới có thể sinh lòng ham muốn với thuật con rối.”

Chân tướng càng lúc càng gần, Uất Trì Phương nghe tới nhập thần, Lý Thuần Phong bỗng dưng im bặt, ánh mắt lia về phía nam tử. Trên mặt người nọ đột nhiên hiện vẻ điên cuồng, nói: “Tạ Ứng Long, Thôi Nguyên Khải chẳng qua chỉ là phường phàm phu tục tử ham danh hám lợi, sao xứng với bí thuật thượng cổ?”

“Cho nên các hạ liền giả chết thoát thân, thừa loạn trộm lấy bản chép tay rồi quay về Trường An, đúng không?”

Câu này vừa ra, Uất Trì Phương liền biết được thân phận thật sự của người nọ. Tuy là chủ nhân Minh Thúy các nhưng tuyệt không phải vị Nhạc Chính giáo phường Công Tôn Xá kia, mà là vị huynh đệ Công Tôn Sắc của ông ta. Xem ra Công Tôn Sắc chẳng mảy may có ý che giấu, thản nhiên gật đầu, nói: “Huynh trưởng lâm bệnh nặng không chữa được, lúc ta về tới Trường An, vừa kịp hầu hạ lúc lâm chung. Khi ấy trong thành đã tràn ngập chiến hỏa, cực kỳ hỗn loạn, ai nấy chăm chăm giữ lấy thân, còn ai rảnh rang mà đi để ý chuyện sống chết của huynh ấy? Tướng mạo của ta và huynh trưởng vốn dĩ đã giống nhau, bèn dứt khoát thay sang thân phận huynh ấy, trốn trong Minh Thúy các chuyên tâm nghiên cứu bản chép tay.”

“Ừm, các chủ đã có lòng che giấu, đương nhiên ẩn cư ít ra ngoài. Mười năm vùn vụt trôi qua, triều đại thay đổi, cảnh còn người mất, bạn bè cũ ngày xưa rơi rụng sắp hết, muôn chuyện quá khứ mắt thấy đã sắp thành việc cũ. Chỉ đáng tiếc tạo hóa trêu ngươi, cuối cùng vẫn bị hai người Tạ, Thôi nhận ra thân phận, bóc trần việc năm xưa trộm được bản chép tay, lại còn muốn ngài chế tạo người rối cho bọn họ. Vì thế mà mới có những chuyện về sau.”

Bất ngờ chính là, Công Tôn Sắc lớn tiếng bật cười. Uất Trì Phương cho rằng hắn muốn làm trò gì đó, liền đặt tay lên chuôi đao cảnh giới, bỗng nghe hắn dùng giọng nói lạnh lẽo hỏi: “Ngươi cho rằng bằng vào hai người Tạ, Thôi mà có thể uy hiếp được ta?”

“Trước khi gặp ngài, ta có suy đoán đó, nhưng hiện tại…” Ngập ngừng một chút, Lý Thuần Phong thong thả nói: “Ta liền biết suy nghĩ này sai rồi.”

Thần sắc hòa hoãn lại, nam tử trung niên bỗng đưa tay, nhấn lên đỉnh đồng một cái, két một tiếng, trong chốc thoáng ánh sáng vụt chiếu rạng, thì ra tất tật đèn trên tường đều được điểm sáng, Uất Trì Phương cả kinh, theo bản năng đưa đao bảo hộ trước người, chỉ thấy đỉnh đồng to lớn dần dần chìm xuống, mà mặt đất thì cứ như bùn mềm không ngăn trở chút nào, thẳng tới khi miệng đỉnh ngang bằng với mặt đất, Công Tôn Sắc liền nhảy vào trong đó, khoanh chân ngồi xuống, đôi mắt gắt gao nhìn Lý Thuần Phong.

“Sự tình lúc trước ngươi đã rõ cả. Vậy thì việc về sau, ngươi có hứng thú muốn biết chăng?”