Chương 3 Sát thủ
Sắc trời dần sẩm tối, ánh chiều yếu ớt chỉ đọng lại trên bức tường gạch xanh mé đông, con ngõ hẹp dài đã hoàn toàn bị bao bọc trong bóng đổ. Trần Lục cà thọt gánh gánh bánh đường, bước dài bước ngắn. Đây là con đường nhỏ mà gã quen thuộc nhất, nhưng kể cả là thế, gã bán rong trời sinh cẩn thật nhát gan vẫn cứ đi một cách rất thận trọng, giống như sợ gánh hàng quệt vào làm xước tường hỏng nhà người ta, hay là không để ý giẫm vào gạch vỡ trật chân. Mãi tới khi trông thấy ngôi nhà tranh đơn sơ của mình gã mới thả lỏng thở phào. Trên nóc nhà, khói bếp lượn lờ, một bầu không khí đượm vẻ an nhàn, trong không gian lan tỏa mùi bánh màn thầu tươi mới.
Trần Lục đặt gánh hàng xuống, quệt mồ hôi, thuận tay nhón lên miếng bánh đường nếu nói là buôn bán thừa lại chẳng thà bảo cố ý giữ lại thì đúng hơn, miệng gọi: “A Đại! Cha về rồi này!”
Trước đây, đi kèm với tiếng gọi thế này, từ trong cửa sẽ có cái đầu be bé thò ra, mái tóc non tơ thưa thớt dùng dây đỏ tết thành bím tóc dựng thẳng, miệng cười hi hi, đôi tay mở ra lao về phía hắn, nhưng hôm nay lại chẳng có chút động tĩnh nào. Bốn bề yên ắng có chút quái dị, mùi bánh như cũ, nhưng khói từ trong ống khói nhả ra lại hơi có màu đen, dường như có thứ gì đó làm ướt củi.
Dừng phắt bước chân. Qua cánh cửa gỗ sơ sài mở một nửa có thể thấy bếp lửa, ngọn lửa từ lòng bếp liếm ra ngoài. Trên mặt đất ở cạnh đó lộ ra một góc quần áo vốn nền xanh hoa trắng, lúc này đã hoàn toàn nhuốm màu đỏ tươi. Một thứ dịch thể màu nâu đậm lan tràn trên mặt đất, ngoằn ngoèo chảy vào bếp.
Trần Lục lùi lại một bước, sau đó rút đòn gánh, chẳng chút suy nghĩ quay người cắm đầu chạy. Chính vào khoảnh khắc ấy, một sợi xích sắt thình lình xuất hiện cuốn chặt lấy cổ họng, kéo cả người gã ngã xuống đất. Liền đó, một giọng nói lành lạnh vang lên.
“Chẳng trách ngươi lại có thể sống sót khỏi lần phục kích dạo đó. Một thằng quỷ sợ chết ngay cả vợ con cũng vứt bỏ mới có thể làm ra cái việc phản bội tông chủ, bán đứng đồng bạn nhỉ?”
“Tha mạng… tha…” Trần Lục vừa vùng vẫy vừa lắp bắp nói. Xích sắt cuốn chặt cổ hắn, dùng lực khéo léo, kéo đầu gã ngửa lên trời, không sao nhìn được người sau lưng.
“Hừ. Mười năm trước, cái mạng của Lãnh Huyết Thập Tam quả thật còn đáng mấy đồng tiền. Nhưng hiện giờ… một gã nhát gan tàn phế thì còn làm được gì?”
“Không, không, tôi không muốn chết!” Cảm giác thấy xích sắt trên cổ lại thít chặt, gã bán rong không khỏi hô lớn. “Cái gì cũng được… muốn tiểu nhân làm gì cũng được, chỉ xin tha cho cái mạng nhỏ của tiểu nhân!”
Người đằng sau do dự trong khoảnh khắc, đối với Trần Lục mà nói, một thoáng ngắn ngủi này dài như một kiếp.
“Xem ra vì giữ mạng, cái gì ngươi cũng chịu làm. Vũ Chi vậy mà lại có hạng đệ tử như ngươi, chẳng trách bị diệt. Cũng được, cho ngươi một cơ hội.”
Kẻ phục kích bước tới, thì thầm vài câu bên tai Trần Lục. Tiếp đó cái bóng đen của hắn hệt như ma quỷ, tan biến trong con ngõ dài. Đằng sau hắn, ngọn lửa kèm theo khói đặc từ trong nhà lá lùa ra, Trần Lục cúi gục trên mặt đất hệt như đã chết, tới dũng khí nhìn vợ con một lần cuối cũng mất. Một tay vẫn vô thức nắm chặt đòn gánh, trong tay còn lại là cái bánh đường đã bị bóp nát, không còn nhìn ra hình thù gì nữa.
• • •
Đêm đã rất khuya, trong một tòa phủ trạch lớn ở phường Sùng Hóa vẫn đèn đóm sáng trưng. Cái đèn lồng được bọc giấy trắng trong cơn vội vã tỏa ánh sáng ảm đạm mờ mờ, khiến cho bốn bề lại càng thêm tối đen như mực. Ở hậu đường văng vẳng tiếng nữ nhân kêu khóc, thê thảm dữ dội, rồi bỗng dưng ngưng bặt, tựa như là bị ai đó cứng rắn chẻ thành hai nửa.
Nam tử áo đen tay trái bưng một ngọn nến, tay phải đỡ tay trái. Bên dưới hắn là một cái giường lớn, lớp sơn mới quét bóng đỏ như máu, ở mép giường có một cái xác nằm đơ, râu ria hoa râm, mặt mũi gầy gò, cái miệng mở to, lộ vẻ sợ hãi cực độ. Giữa hai lông mày có một cái lỗ máu tròn tròn, vệt máu đã khô, trông giống như là con mắt thứ ba, cùng với hai con mắt mất hồn còn lại, lạnh lùng nhìn hắn.
Người ở bên cạnh sớm đã quay đầu đi, tận lúc này vẫn không nhịn được mà run rẩy. Bất kể là ai, bị người ta lôi từ trong chốn dịu dàng ấm áp, ca múa hoa lệ tới cái chỗ âm u đáng sợ này, cảm giác chẳng thể nào tốt cho được. Càng huống chi gã là Dịch Thu Lâu, công tử quý tộc nức tiếng Trường An, trước nay tự khoe phong lưu, có tiếng thạo nghiên cứu việc ăn chơi hưởng thụ. Chỉ là thân có chức Trưởng sử phủ Ung Châu, cái án này xác thực nằm trong phận sự của hắn, không thoát thân được. Người áo đen chính là Kinh Liệt có hiệu là “Thiên la địa võng”, đệ nhất danh bổ trong thành Trường An, cũng là trợ thủ đắc lực của hắn.
Ho một tiếng, Dịch Thu Lâu hỏi: “Thế nào?”
Nạn nhân là Lưu Quân, Hàn Lâm học sĩ, cũng bị giết bởi bi đạn bằng chì. Kinh Liệt đưa tay phải ra, tìm vào trong miệng vết thương trên trán Lưu học sĩ, kế đó thu tay về đưa lên mũi ngửi ngửi, động tác này làm Dịch công tử xem mà buồn nôn, vội vàng móc trong người ra một cái khăn lụa xông hương cửu lý, bịt mũi mình lại.
“Cũng giống mấy người trước, bi chì vào não một tấc.” Danh bổ Kinh Liệt tỉ mỉ xem xét vết thương đáng sợ, dùng ngữ điệu bình tĩnh thấy nhiều thành quen nói. “Lực đạo được điều chỉnh vừa khéo, là cao thủ làm.”
“Nhưng mà bốn phía xung quanh căn phòng này đều có người canh gác, thích khách ra tay như thế nào được?”
“Vết thương có hướng chéo xuống, rất rõ ràng công kích đi từ bên trên. Thuộc hạ đã lên trên mái nhà xem xét, ngói có dấu vết bị xô dịch. Chính là chỗ này.”
Kinh Liệt tiến tới hai bước, dừng lại, ngẩng đầu. “Xem tình huống của vết thương, tình hình lúc bấy giờ ắt là thích khách dùng âm thanh hoặc thủ đoạn nào đó thu hút ánh mắt của Lưu Quân, sau đó rình lúc ông ta ngẩng đầu thì bắn bi đạn chì, giết chết ông ta.”
Dịch Thu Lâu rụt cổ, lập tức cảm thấy không thoải mái, lẳng lặng dịch sang bên cạnh một chút, hình như sợ cái viên bi đạn trí mạng kia lại sẽ từ đó phóng xuống.
“Không cần lo lắng.” Kinh Liệt nhận ra sự sợ hãi của viên thượng cấp, hời hợt nói. “Gã thích khách đó trước khi giết người ắt có báo trước, việc này đã thành lệ rồi.”
Ý bảo Dịch Thu Lâu không phải mục tiêu hành thích, không cần phải sợ bóng sợ gió. Trưởng sử không khỏi xấu hổ, được cái hắn tuy tiếc mạng nhưng tính cách cũng rộng rãi độ lượng, không bởi thế mà cáu giận. “Vậy vì sao hắn phải làm như thế này?”
Lời hắn vừa dứt, đã có người tiếp lời: “Không sai, đây chính là chỗ mấu chốt của chuyện này.”
Nghe thấy cái giọng này, Dịch Thu Lâu không khỏi mừng ra mặt, kêu lên: “Lý tiên sinh!” Người đang đứng ở cửa nọ áo xanh guốc gỗ, thân hình cao thon, chính là Lý Thuần Phong.
Dịch Thu Lâu bước tới một bước, kéo tay áo vị nam tử áo xanh nọ, bộ dạng như trút gánh nặng. “Hầy, cuối cùng huynh cũng tới rồi.”
“Công tử đã hẹn, không dám không tới.” Người mới đến nói năng thong dong, giống như cái hẹn nọ không phải là hẹn tra án giết người mà là hẹn tu tập thơ từ phong nhã vậy. Kinh Liệt nhíu mày. “Vị này là…”
“Lý Thuần Phong ở Tùy Ý lâu.” Chủ quán rượu không đợi Dịch Thu Lâu mở miệng, tiến tới chắp tay. “Ra mắt Kinh đại nhân.”
“Ngưỡng mộ đại danh của Lý tiên sinh đã lâu, trong thành Trường An ai cũng nói ngài không gì không biết, không gì không hiểu.” Ánh mắt Kinh Liệt vô tình cố ý quét qua Trưởng sử một cái. “Hóa ra Dịch đại nhân mời cao nhân bậc này tới hỗ trợ, thật hơn Kinh mỗ nhiều lắm.”
Ý tứ ngầm ở đây tới cả dạng trước nay chậm chạp như Dịch công tử cũng nghe ra, đang định mở miệng, Lý Thuần Phong đã tiếp lời: “Không gì không biết, không gì không hiểu, tám chữ này hẳn nên gửi lại cho Kinh đại nhân mới phải. Ngoài đệ nhất thần bổ thành Trường An, còn ai gánh cho nổi cái danh ấy? Còn như tại hạ, là kẻ nhận tiền giúp người khác bày mưu mà thôi, chút làm ăn nho nhỏ, không đáng nhắc tới.”
“Vậy thì chuyện này, Lý tiên sinh có mưu kế gì?” Kinh Liệt ép tới từng bước, chẳng hề lưu đường sống.
“Có nguyên nhân mới có kết quả, tìm ngược về nguồn gốc, bất kể là sự tình khó bề tưởng tượng tới đâu cũng ắt phải có ‘nhân’. Tìm được nó, sự tình liền theo đó mà giải.”
“Cao kiến.” Tuy là lời khen nhưng vẻ chế nhạo trên mặt Kinh Liệt rành rành dễ thấy. “Đáng tiếc tại hạ ngu si, chỉ biết cái đạo tra xét hành tung, truy tìm dấu vết, còn như nhân quả liền, không thể làm rõ rồi.”
“Kỳ thực cũng không khó.” Lý Thuần Phong tựa như chẳng chút nhận ra địch ý của đối phương, cười khì khì: “Ví dụ Kinh đại nhân lúc này thân thì ở đây, đây chính là nhân; một lúc sau người trong phủ tới gọi, đấy chính là quả.”
“Hừ, người trong phủ ta nào từng…”
Lời Kinh Liệt chưa nói xong, một gã tùy tùng thân tín đột nhiên hoảng hốt chạy tới, gọi: “Kinh đại nhân! Không hay rồi, đứa bé nhà ngài ngất xỉu, phu nhân gọi ngài mau mau quay về!”