Chương 4 Cánh tay đứt
Trong phòng bỗng dưng im ắng, tùy tùng có chút ngẩn ra, nhìn trái, nhìn phải, tưởng là bản thân nói sai cái gì. Qua một lúc Kinh Liệt mới tỉnh ra hỏi: “Ngài… chuyện này… ngài sao biết được?!”
Câu này là nói với Lý Thuần Phong. Chủ quán rượu không để tâm, nói: “Như trước có nói, nhân quả mà thôi.Còn như bệnh tình của lệnh lang, trong đơn thuốc cần bỏ đi vị Thanh Hao thì không việc gì nữa.”
Thấy Kinh Liệt vội vàng cáo từ, Dịch Thu Lâu dựng ngón tay cái.
“Thì ra Lý tiên sinh quả thật có cái tài tiên tri biết trước,hôm nay Thu Lâu được mở rộng tầm mắt rồi.”
“Ha. Thật ra chẳng qua là thấy vệt thuốc trên người hắn, ngẫu nhiên nghĩ ra.”
“Vệt thuốc?” Nghĩ kỹ lại, chỗ ống tay áo Kinh Liệt quả đúng là có một chỗ loang bắt mắt.
“Mấy ngày gần đây trẻ con trong thành có bệnh dịch, đại phu lại cứ áng theo Thần Nông phương mà cho thêm Thanh Hao. Chẳng hề biết dịch bệnh lần này chủ yếu là do hàn độc, Thanh Hao tính hàn, một khi quá liều, trong vòng hai canh giờ đứa bé sẽ co giật ngất đi. Trên người Kinh đại nhân mùi Thanh Hao rất đậm, nhân đó mà đoán trong nhà ngài ấy ắt có trẻ con bị bệnh, với lại dùng nhầm thuốc rồi.”
“Nhưng sao huynh biết được người nhà hắn sẽ tới tìm?”
“Theo lẽ thường mà đoán thôi. Tay áo, cổ áo của Kinh đại nhân đều có vết thuốc, hiển nhiên là tự mình cho con trẻ uống thuốc, lòng thương con có thể thấy, người nhà làm sao dám thờ ơ? Thật không ngờ Thiên la địa võng mặt lạnh vô tình, danh chấn Trường An vậy mà là một vị phụ thân từ ái.”
“Diệu!” Trưởng sử Dịch Thu Lâu vỗ tay đánh đét, rõ ràng cao hứng cực kỳ. “Chẳng trách Mã Châu lại sùng bái huynh như thế! Đúng rồi, mới nãy huynh bảo truy nguyên nguồn gốc là có ý gì?”
“Người thường làm việc gì ắt cũng có mục đích, kẻ gây tội ác cũng như vậy, án mà thật sự không có ngọn nguồn rất ít. Tìm được động cơ, thủ phạm ắt gọi là sẽ phải ra. Công tử có biết sáu người chết đó có bối cảnh thân phận thế nào, lúc bình thường có hay qua lại không, có chỗ nào đặc biệt không?”
“Chuyện này…” Dịch Thu Lâu ngẩng đầu nghĩ ngợi kỹ lưỡng, đáp: “Hai viên nội thị, một người thuộc Đông Cung, một người hầu hạ Dương nương nương, mấy người còn lại tựa hồ cũng không có giao tình gì đặc biệt. Còn như bối cảnh thân phận, có người thuộc dòng dõi Sơn Đông, cũng có người xuất thân hàn sĩ Giang Nam, cũng có người là bề tôi triều trước quy hàng, quả thật không nghĩ ra vì sao bị hại.”
“Nói như vậy, khả năng giết người vì tiền gia tăng rồi. Hung thủ không có khả năng đồng thời có thù hận với tất cả những người này, trừ phi nhận tiền của kẻ khác để giết người.” Lý Thuần Phong bóp vỏ lạc đánh tách một tiếng, trong mắt có tia sáng thoáng lóe lên. “Có lẽ tập đoàn thích khách thật sự tàn tro cháy lại.”
“Sao cơ?” Dịch Thu Lâu đang định hỏi rõ nguồn cơn, bỗng có trận gió từ ngoài ập vào. Kế tiếp là một giọng trong trẻo: “Chuyện này là sao? Là kẻ nào giết thầy?”
Trước mắt đám người bừng sáng, đó là một nữ tử mang theo hai thị nữ. Nhìn nghiêng, nàng mặc trên người không phải là tơ lụa sang trọng, mà là trường bào trắng toát kiểu nam tử, ống tay áo buộc thít. Mái tóc cũng không búi cao như kiểu đang lưu hành thuở bấy giờ mà là hai mai tóc mây đượm vẻ thiên nhiên được vén lên, chỉ cài một cây trâm san hô màu đỏ tươi trong suốt, đầu cây trâm được khắc thành đóa hoa sen.
Dịch Thu Lâu vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, vội vàng hành lễ: “Quận chúa! Sao người lại tới đây?”
Còn chưa trả lời, một thị nữ sau lưng đã mở miệng: “Lưu học sĩ là thầy dạy của quận chúa, ngài dạy cầm nghệ đã được mấy tháng rồi, quận chúa sao lại không được đến?”
“Khụ, không dám không dám. Ý của hạ quan là, nơi đây vừa xảy ra hung án, sợ là không có lợi cho quận chúa.”
“Không sao.” Người vừa tới buông một câu chém đinh chặt sắt, chẳng mảy may cho phép bàn cãi. Nàng quay đầu nhìn cái xác dưới đất, trên mặt không có vẻ sợ hãi thường thấy ở nữ tử thông thường, mà buông tiếng than dài, trịnh trọng hành lễ đệ tử, sau đó thấp giọng hỏi: “Là ai giết ông ấy?”
“Còn đang tra xét.” Dịch Thu Lâu cuối cùng cũng có cơ hội để nói, bèn ân cần: “Quận chúa không cần lo lắng, có hạ quan ở đây, nhất định sẽ bắt được hung thủ thật sự, để Lưu học sĩ…”
Nữ tử ngắt lời hắn: “Không cần nhiều lời, chỉ cần ngươi đảm bảo một việc: Trong vòng ba ngày, buộc hung thủ đền tội.”
“Chuyện này… chuyện này…”
“Đây là gây khó dễ cho người khác.” Tiếp lời là Lý Thuần Phong nãy giờ đứng khoanh tay đứng xem bên cạnh. Nữ tử quay phắt đầu lại, mau như chim hồng đánh liệng.
Bỗng như có một luồng ánh sáng, hoặc có khi là một vầng trăng thanh, chiếu cho cả phòng bừng tỏ. Đột nhiên Lý Thuần Phong hiểu ra vì sao mới rồi Dịch Thu Lâu khẩn khoản kính sợ như thế. Bờ trán nữ tử này mở rộng, đôi lông mày dài nhạt, đây là tướng thông minh trí tuệ; mũi cao mà dài, nơi sống mũi toát lên sự quyết đoán và dũng khí ẩn trong vẻ bề ngoài mềm yếu, nét đặc trưng riêng có của hoàng tộc họ Lý. Nói tóm lại, dung mạo này tuyệt đối không phải hoàn mỹ mười phần nhưng chỉ cần nhìn nàng một cái liền khó mà dời mắt nhìn người khác được. Thật như vầng trăng tỏ ngự trên không trung, muôn sao tự nhiên ảm đạm kém sắc.
“Ngươi là kẻ nào?”
“Người nhàn hạ.”
Nghe thấy câu trả lời kiểu này, con mắt nữ tử đảo một cái, không nhìn Lý Thuần Phong nữa. “Trưởng sử đại nhân, nha môn làm việc, từ lúc nào lại cho phép người rỗi việc đứng cạnh xem vậy?”
“Đã không cho ta đứng cạnh xem, sao lại phải để quận chúa đặt ra kỳ hạn?”
“Ngươi nói cái gì?” Lần này đôi mắt của nữ tử chằm chằm nhìn đối phương, bên trong lờ mờ chứa sự giận dữ. Nữ tử thần bí này tuy dung mạo thanh thoát, nhưng trời sinh lại có vẻ uy nghi, khiến người khác không thể nhìn thẳng. Thị nữ lớn tuổi đã quát: “To gan! Sao dám vô lễ với Phất Vân quận chúa!”
Trong mắt Lý Thuần Phong thoáng lóe sáng. Trong thành Trường An, danh hiệu của Phất Vân quận chúa không ai không biết. Nàng là con gái của Bình Dương công chúa, chị gái thứ hai vua Thái Tông với Sài Thiệu, trước nay rất được lòng hoàng đế. Bình Dương công chúa tính tình kiên nghị, đảm lược hơn người, từng triệu tập binh mã giúp Lý Uyên khởi sự, là trang nữ tướng uy nghiêm, về sau ốm mà qua đời trong quân, đức Cao Tổ đau xót, tự tay dùng lễ quân đội mai táng, nữ tử mà được mai táng theo nghi lễ quân đội, trong lịch sử vương triều có thể nói là trước chưa từng sau chẳng có. Sau đó không lâu Sài Thiệu cũng tạ thế*, Thái Tông cùng Trưởng Tôn hoàng hậu rất thương yêu cô gái mồ côi này, bèn phong là quận chúa. Trong kinh thành hay có lời truyền về dung mạo tuyệt mỹ của nàng, ngang hàng Dương Thục phi và Mạc Tà phu nhân.
Sài Thiệu qua đời năm 638 SCN, cũng tức là 7 năm sau câu chuyện chương này. Vì tránh sinh ra rắc rối, ở đây bèn đẩy thời gian nhân vật này qua đời sớm lên. (Chú thích này là của tác giả (Viết tắt là TG))
“Quận chúa bớt giận.” Lý Thuần Phong chắp tay cười khẽ, tựa như không thấy thần sắc của đối phương. “Tại hạ chỉ là lấy việc luận việc. Quận chúa tuy là hoàng thân nhưng không có thực chức, đối với nha môn mà nói, ta cùng ngài đều là người không phận sự. Huống chi chuyện gì cũng có đầu đuôi trước sau, nước chảy lưu dấu, vội không được mà chậm cũng không được, nếu cứng rắn dùng uy thế bức ép, định ra kỳ hạn, ngoài làm loạn trình tự phá án bình thường ra, chẳng có chút tác dụng.”
Lúc hắn buông một loạt lời này, Dịch Thu Lâu ở bên cạnh vừa ho hắng vừa len lén kéo tay áo, không muốn hắn nói tiếp, Lý Thuần Phong lại mặc kệ không để ý. Quả nhiên, lời vừa dứt, trên mặt nữ tử liền nổi hai ráng mây hồng, mày cũng nhíu lại. Nàng địa vị tôn quý, được nhận ân sủng sâu sắc, lại thêm dung mạo mỹ lệ, đối với ý chí của nàng, người bên cạnh dù có không muốn nhưng không dám mà cũng không nỡ làm trái, cho dù chỉ chút xíu sai khác cũng sẽ coi là chuyện lạ, huống chi chính diện tranh chấp. Trưởng sử hoảng hồn lúng túng, người này trời sinh tính phong lưu đa tình, trước nay một lòng ngưỡng mộ Phất Vân quận chúa, lúc này thấy nàng biến sắc, chẳng buồn bận tâm tới uy nghi quan trường nữa, vội vàng đấu dịu nói: “Toàn bộ đều trách hạ quan làm việc bất lực, quận chúa xin chớ tức giận…”
Phất Vân quận chúa xua xua tay, không để hắn nói tiếp. Sắc hồng trên mặt dần lui, bỗng nhiên chỉnh áo thi lễ. “Việc này là do ta quá đáng, Dịch đại nhân không cần để trong lòng.”
“A?” Dịch Thu Lâu kinh ngạc, cơ hồ quên cả đáp lễ. “Chuyện này… ai da… chuyện này…”
Nữ tử không để ý tới Dịch trưởng sử nữa, ánh mắt đưa qua Lý Thuần Phong. “Lời tiên sinh nói phải lắm, Phất Vân thụ giáo.”
Nở nụ cười nhẹ, nam tử áo xanh cung kính vái một vái, mắt tiễn Phất Vân quận chúa đi khuất. Lúc này Dịch Thu Lâu mới từ trong kinh ngạc hoàn hồn lại, nhìn người bên cạnh một cái, đang định trách cứ hắn không biết đường tiến thoái, thì bỗng ngoài cửa có tên binh sĩ tất bật chạy vào, tay dâng lên một cái túi nho nhỏ.
“Dịch đại nhân, mới rồi có đứa ăn mày, nói là phải chuyển cái bao này cho ngài.”
“Thứ gì thế?” Dịch Thu Lâu không chú tâm liếc một cái, cái túi làm bằng vải thô xanh, trông thì rất bình thường.
“Thưa không rõ, nhưng nó nói có liên quan tới vụ án đại nhân đang điều tra.”
“A?”
Dịch Thu Lâu đưa tay đón lấy, mở cái túi ra, bên trong là một lớp giấy dầu, lại bóc tiếp, đột nhiên kinh hãi kêu một tiếng, quẳng cái túi đi, mặt cắt không còn giọt máu, tựa như có thể ngất bất cứ lúc nào. Lý Thuần Phong tinh mắt lẹ tay, đón được cái túi đó, nhìn một cái liền than lên.
Bên trong là một cái tay đứt, máu me đầm đìa, xem ra còn tươi mới ấm nóng, dường như bị chặt cách đây không lâu.